Chương 3: Xuyên Không Rồi (3)
PJH
08/10/2019
Xuyên không rồi? Cẩu huyết như vậy???? Mà
nó lại xuất hiện trên người cô??? Mà khoan đã, cô đã từng đọc
rất nhiều truyện ngôn tình xuyên không, nào là nu9 phải xinh đẹp tuyệt trần, phải biết dùng y độc các thứ bla bla, hoặc là
người đặc công hay xã hội đen sát thủ các kiểu, võ công cao
cường tái thế hoặc cái đơn giản nhất là có "không gian riêng"
chứa được nhiều thứ mới có thể xuyên không, cô làm gì có cái
gì nhỉ?
Được rồi, Chu Cẩm tự thôi miên mình bình tĩnh, cố gắng hết sức nghĩ thử xem cô có tài cán gì mà có thể xuyên không nào! Thứ nhất, xinh đẹp :
"...." Mặt đầy ghẻ! À không cả người đầy ghẻ
Thứ 2, có nội công siêu phàm, hoặc biết dùng độc.
"...."
Cái thân thể cò que này mà có nội công?
Từ nhỏ đến lớn môn cô học ngu nhất chính là Hóa!!!
Được rồi ... bỏ đi! Qua cái tiếp theo
Thứ 3: Có không gian đặc biêt
"..." cái thân thể này ngoài ghẻ cũng chỉ có ghẻ, chả có trang sức gì trên người có thể có không gian cả..
ĐCM!! Muốn chửi thề. bản cô nương rốt cuộc dẫm phải vận chó má gì mà phải lâm vào tình cảnh này!! Khóc cả 1 dòng sông mà T.T.
Chu Cẩm mặc niệm cho mình 1' rồi bỗng nghĩ :
- Nếu như đã xuyên không, không phải thường phải có ký ức của gia chủ sao? Sao cô không thấy gì?
Nghĩ 1 chút, Chu Cẩm lại nằm xuống giường. Cố gắng tịnh tâm, bỗng nhiên 1 loạt kí ức tuôn trào.
Được rồi, Chu Cẩm tự thôi miên mình bình tĩnh, cố gắng hết sức nghĩ thử xem cô có tài cán gì mà có thể xuyên không nào! Thứ nhất, xinh đẹp :
"...." Mặt đầy ghẻ! À không cả người đầy ghẻ
Thứ 2, có nội công siêu phàm, hoặc biết dùng độc.
"...."
Cái thân thể cò que này mà có nội công?
Từ nhỏ đến lớn môn cô học ngu nhất chính là Hóa!!!
Được rồi ... bỏ đi! Qua cái tiếp theo
Thứ 3: Có không gian đặc biêt
"..." cái thân thể này ngoài ghẻ cũng chỉ có ghẻ, chả có trang sức gì trên người có thể có không gian cả..
ĐCM!! Muốn chửi thề. bản cô nương rốt cuộc dẫm phải vận chó má gì mà phải lâm vào tình cảnh này!! Khóc cả 1 dòng sông mà T.T.
Chu Cẩm mặc niệm cho mình 1' rồi bỗng nghĩ :
- Nếu như đã xuyên không, không phải thường phải có ký ức của gia chủ sao? Sao cô không thấy gì?
Nghĩ 1 chút, Chu Cẩm lại nằm xuống giường. Cố gắng tịnh tâm, bỗng nhiên 1 loạt kí ức tuôn trào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.