Phượng Hoàng Mắc Nạn Hoá Thân Thành Kol
Chương 6: Hẹn thề năm ấy
Tuần Ngọc Thuỷ
11/05/2022
Cuốn sách này đối với người khác, có lẽ chỉ là một cuốn tiểu thuyết BL bình thường. Vì có một cái kết bi thảm nên bên trong không có bất kỳ đoạn miêu tả nào khiến người ta đỏ mặt, tim đập nhanh, cốt truyện cũng có nhiều thiếu sót.
Cho nên, dù có nhận được Giải Đồng cùng danh hiệu "Nữ tác gia mười bảy tuổi xinh đẹp bí ẩn", doanh số bán của cuốn sách cũng chỉ ở mức bình thường.
Thậm chí, thời điểm ấy còn có người bình luận thô lỗ trên mạng:
"Mới mười bảy tuổi, lo ngoan ngoãn học hành đi, về nhà luyện tập thêm rồi hãy quay lại."
"Mấy giải thưởng này chỉ toàn cường điệu."
"Bìa sách ấn tượng như vậy chắc nội dung cũng không tệ thế chứ."
Những lời nói chua ngoa như vậy đã ồn ào trên mạng suốt một thời gian.
Nhưng cả Tiết Thiệu Hoàng và Hứa Tự Hoa đều không thèm để ý đến đánh giá sách. Bởi vì chỉ riêng họ biết, ý nghĩa thực sự của cuốn sách này là gì.
Khi Tiết Thiệu Hoàng mua cuốn sách này cũng không biết là do Hứa Tự Hoa viết. Cô chỉ tình cờ thấy bình luận về cuốn sách trên mạng, vô thức nhớ tựa đề.
《Hoàng Hoa Nhược Mộng》 Hoàng Hoa, Hoàng Hoa -- giống như đang nói về cô và Hứa Tự Hoa.
Chỉ vì mấy chữ này, quỷ thần xui khiến thế nào mà cô lại bỏ tiền mua sách, bắt đầu đọc suốt cả buổi chiều ngày nghỉ.
Lúc đọc cách hành văn, Tiết Thiệu Hoàng đã mơ hồ có cảm giác quen thuộc. Mà cuộc sống của Hoàng tử và Tiểu Hoa Tử trong sách, cùng các chi tiết của nhân vật được miêu tả, lại càng có bóng dáng của cô và Hứa Tự Hoa.
Quan hệ giữa người với người, dù có vẻ bình đẳng nhưng vẫn phân thành địa vị cao thấp. Khi đó, giữa cô và Hứa Tự Hoa, đúng là cô tương đối có vị thế mạnh hơn. Và Hứa Tự Hoa luôn đi theo cô, giống như cách Tiểu Hoa Tử trung thành với Hoàng tử trong sách.
Chính sự đặc biệt này làm cô bất giác mê mẩn, khiến cho bạn trai thời điểm đó trở thành người có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Sau khi phục hồi tinh thần, cô dùng một tin nhắn để tống cổ tên bạn trai chỉ muốn lên giường với mình, nhưng lại chậm chạp không dám thổ lộ tiếng lòng với Hứa Tự Hoa.
"Trong lòng người, sớm muộn gì ta cũng sẽ trở thành ký ức phai màu. Nhưng người, vĩnh viễn là sắc vàng tươi sáng và cao quý nhất trong lòng ta.
Suốt cuộc đời này, sẽ mãi luôn như vậy. Dẫu rằng người không bao giờ biết."
Tái bút sau cuốn sách chỉ có vỏn vẹn mấy dòng.
Sau khi đọc hết cuốn sách, Tiết Thiệu Hoàng đã rơi nước mắt và rất xúc động vì kết cục bi thống của Tiểu Hoa Tử, nhưng cũng dâng lên dũng khí vô hạn.
Còn chưa xác định được tác giả của cuốn sách, Tiết Thiệu Hoàng đã dựa theo trực giác của mình mà khẳng định là Hứa Tự Hoa viết.
Sau khi ổn định tâm trạng, cô gọi điện thoại cho Hứa Tự Hoa.
"A lô? Thiệu Hoàng, có chuyện gì sao?"
Đầu kia điện thoại vang lên giọng nói của Hứa Tự Hoa. Ngữ điệu của Tiểu Hoa Tử luôn vô thức dịu dàng với Hoàng tử, Hứa Tự Hoa cũng vậy.
"Cậu không phải Tiểu Hoa Tử, mình cũng không phải là Hoàng tử."
Nghe câu đầu tiên Tiết Thiệu Hoàng nói lại là câu này, Hứa Tự Hoa sửng sốt mất một lúc, sau đó thở gấp vì ngạc nhiên, mồ hôi đầy đầu, hốt hoảng lắp bắp: "Khoan đã... Cậu, sao cậu biết..."
"Chờ mình, nửa tiếng nữa mình sẽ đến nhà cậu."
Nói xong cô cũng cúp điện thoại, lấy tốc độ nhanh nhất để trang điểm và thay quần áo, vọt ra khỏi nhà, gọi taxi chạy thẳng đến nhà Hứa Tự Hoa.
Trong phòng, Hứa Tự Hoa liếc nhìn Tiết Thiệu Hoàng vẫn ăn mặc như thường lệ, lại thoáng nhìn qua quyển sách trên tay cô ấy, sắc mặt còn đỏ hơn cả máu.
Mất hết mặt mũi.
Có chuyện gì mất mặt hơn việc lấy mình và người mình thích làm bản gốc để sáng tác, kết quả còn để người ta phát hiện ra không?
Hơn nữa, người ta còn chạy tới gặp nàng để đối chất.
Ôi chết mất. Với lại, cả giới tính lẫn thời đại trong truyện đều đã được thay đổi, sao Tiết Thiệu Hoàng vẫn nhận ra được?
Cô không dám nhìn Tiết Thiệu Hoàng nữa, lòng thấp thỏm không thôi, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Thiệu Hoàng, cậu... bán lại cho mình bản gốc của quyển sách trên tay cậu đi."
Vẻ xấu hổ của Hứa Tự Hoa lúc này thật đáng yêu, mặc dù hôm nay cô tới đây để bày tỏ lòng mình, nhưng cũng rất hưởng thụ tình cảnh hiện tại, thế là cô vênh mặt từ chối:
"Mình không thích."
Hứa Tự Hoa bất lực, vẫn không dám nhìn Tiết Thiệu Hoàng: "Cậu đừng như vậy, cậu cũng biết mình không có tiền... Tiền thưởng mình đã đưa hết cho mẹ rồi."
Sao đồ ngốc này lại nghĩ mình cần tiền của cậu ấy chứ. Bình thường thông minh là thế, sao bây giờ lại ngây ngô thế này?
Tiết Thiệu Hoàng vừa tức vừa buồn cười, giả vờ giận dữ nói: "Thì ra trong mắt cậu, mình lại là một hoàng tử hoa tâm như vậy?"
"Cậu đổi bạn trai rất nhanh. Không phải hôm trước lại vừa chia tay một người sao?" Hứa Tự Hoa lầu bầu.
Tiết Thiệu Hoàng tiến lên từng bước, "Hoá ra cậu luôn ghen sao?"
Hứa Tự Hoa cúi đầu lùi lại từng bước, trong mắt bắt đầu ngấn lên hơi nước: "... Mình đâu có tư cách đó."
Nàng, một người ngày thường luôn điềm tĩnh, tự tin, lúc này lại thật đáng yêu, khiến Tiết Thiệu Hoàng vừa đau lòng, lại vừa yêu thương.
Cô nhìn Hứa Tự Hoa ra sức hít mạnh cánh mũi, nhưng nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi.
Hứa Tự Hoa khóc đầy tủi thân uất ức, nhất thời cũng cảm thấy mặt mũi vứt sạch, siết chặt nắm tay, đỏ mặt cam chịu nói:
"Bây giờ đã bị cậu phát hiện rồi. Đúng, đúng là mình thích cậu. Mình biết mình không có tư cách thích cậu, cậu cảm thấy ghê tởm thì không cần làm bạn cùng mình nữa. Như vậy đi."
"Đồ ngốc."
Không nhịn được nữa, Tiết Thiệu Hoàng duỗi tay ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn của Hứa Tự Hoa vào lòng, ghì đầu nàng vào ngực mình, cũng không ngại nước mắt nàng làm ướt chiếc áo sơ mi mình mới mua.
"... Ể?" Hứa Tự Hoa chớp chớp đôi mắt ướt át mờ mịt. Bây giờ nàng hoàn toàn bị hơi ấm của Tiết Thiệu Hoàng bao phủ, trong mũi tràn ngập mùi nước hoa ngọc lan tây trên người Tiết Thiệu Hoàng, không thể hiểu được tình cảnh hiện tại.
Tiết Thiệu Hoàng khẽ cười dịu dàng, cúi đầu vuốt lại tóc mái trên trán Hứa Tự Hoa, hôn lên vầng trán nóng ấm sạch sẽ của nàng.
"Cậu không phải Tiểu Hoa Tử, mình cũng không phải Hoàng tử, mình sẽ không để kết cục như vậy xảy ra với cậu."
"Trong lòng mình, cậu cũng sẽ không là ký ức phai màu."
"Mình thích cậu, Tự Hoa."
Mình thích cậu, Tự Hoa.
Dù năm đó bị cậu từ chối, dù bây giờ bị cậu đối xử lạnh nhạt, thì vẫn luôn như vậy.
Hồi ức ngọt ngào về lời hẹn thề năm ấy ùa về, nhưng với thái độ gai góc của Hứa Tự Hoa hôm nay, dù ngọt ngào đến đâu cũng biến thành cay đắng.
"Vứt đi, ngay cả hiệu sách cũ cũng không thèm đâu." Hứa Tự Hoa lạnh lùng nhận xét về tác phẩm đầy tâm huyết của mình năm mười bảy tuổi.
"Mình không vứt!" Tiết Thiệu Hoàng ôm sách vào ngực, kiên quyết nói: "Quyển sách này rất quan trọng đối với mình!"
"... Tuỳ cậu." Hứa Tự Hoa hừ lạnh.
Bị kẹp giữa đôi người yêu cũ, A Tranh lúng túng muốn chết, tuỳ tiện tìm một lý do chạy trốn: "Ách, mình nhớ ba mẹ quá, mình phải gọi điện thoại cho họ mới được ~ "
Nói xong, A Tranh lập tức tông cửa xông ra ngoài, để lại hai người im lặng đối mặt với nhau.
Tiết Thiệu Hoàng biết, bây giờ ngoại trừ bảo mình cút đi thì Hứa Tự Hoa sẽ không chủ động nói chuyện với mình, vì vậy cô thu hết can đảm mở lời trước:
"Tự Hoa, chúng ta phải nói chuyện một chút."
"Tôi đã không còn gì để nói với cậu." Hứa Tự Hoa quay đầu sang chỗ khác, không nhìn cô ấy.
Câu trả lời thế này cũng không nằm ngoài dự đoán của Tiết Thiệu Hoàng.
"Mình không có ý quay lại với cậu, cậu có thể yên tâm. Mình muốn nói với cậu chuyện công việc."
Được rồi, nói hoàn toàn không có ý quay lại là nói dối. Nhưng cô hiểu rõ bây giờ không phải thời cơ để tái hợp, huống chi so với chuyện tình cảm, cô lại càng gấp gáp giải quyết vấn đề kinh tế của mình hơn.
Nghe được câu này, Hứa Tự Hoa xoay đầu lại nhìn về phía Tiết Thiệu Hoàng.
"Tự Hoa, có phải nghề nghiệp của cậu liên quan đến người nổi tiếng trên mạng không?"
Hứa Tự Hoa mới vừa nói nàng theo dõi fanpage của cô vì công việc. Vậy thì chắc chắn 80% là đang làm việc cho công ty quản lý KOL hoặc là ngành nghề có liên quan, cần tìm hướng đi cho sản phẩm của mình, để sản phẩm của mình có thể được mọi người nhìn thấy.
Giờ đây, việc kinh doanh trên mạng đang rất thịnh hành, nhiều người lệ thuộc vào mạng như cần oxy, không có nó thì không cách nào hô hấp được.
Và việc tự PR bản thân cũng trăm nhà đua tiếng, rất nhiều KOL trên mạng thậm chí còn có lượng người hâm mộ vượt xa minh tinh. Miễn là phù hợp với thị hiếu của đám đông, bất cứ ai cũng có thể dựa vào một video hoặc một sự kiện nào đó để trở thành người nổi tiếng trên mạng, thu hoạch được một lượng fan lớn, nếu như may mắn còn có thể bắt đầu sự nghiệp của mình.
Hứa Tự Hoa nhướng mày, "Cậu muốn tôi giới thiệu cậu?"
Nhiều người tay ngang trở nên nổi tiếng trên Internet, thế là các công ty quản lý KOL cũng ra đời theo nhu cầu. Họ có thể cho phép các KOL tập trung sáng tạo, còn những công việc như quản lý, kinh doanh, liên hệ với các bên đối tác quảng cáo đều có thể thay KOL xử lý, cũng có thể giúp KOL tranh thủ lợi ích nhiều nhất, tạo thêm lợi nhuận cho cả đôi bên.
Tiết Thiệu Hoàng có chút vui mừng. Cậu ấy vẫn giống như trước kia, không tốn chút sức mà đã biết được suy nghĩ của mình.
Vậy mà, câu nói sau đó của Hứa Tự Hoa lại thật tàn nhẫn, khiến Tiết Thiệu Hoàng nghe xong đỏ mặt tới mang tai.
Cho nên, dù có nhận được Giải Đồng cùng danh hiệu "Nữ tác gia mười bảy tuổi xinh đẹp bí ẩn", doanh số bán của cuốn sách cũng chỉ ở mức bình thường.
Thậm chí, thời điểm ấy còn có người bình luận thô lỗ trên mạng:
"Mới mười bảy tuổi, lo ngoan ngoãn học hành đi, về nhà luyện tập thêm rồi hãy quay lại."
"Mấy giải thưởng này chỉ toàn cường điệu."
"Bìa sách ấn tượng như vậy chắc nội dung cũng không tệ thế chứ."
Những lời nói chua ngoa như vậy đã ồn ào trên mạng suốt một thời gian.
Nhưng cả Tiết Thiệu Hoàng và Hứa Tự Hoa đều không thèm để ý đến đánh giá sách. Bởi vì chỉ riêng họ biết, ý nghĩa thực sự của cuốn sách này là gì.
Khi Tiết Thiệu Hoàng mua cuốn sách này cũng không biết là do Hứa Tự Hoa viết. Cô chỉ tình cờ thấy bình luận về cuốn sách trên mạng, vô thức nhớ tựa đề.
《Hoàng Hoa Nhược Mộng》 Hoàng Hoa, Hoàng Hoa -- giống như đang nói về cô và Hứa Tự Hoa.
Chỉ vì mấy chữ này, quỷ thần xui khiến thế nào mà cô lại bỏ tiền mua sách, bắt đầu đọc suốt cả buổi chiều ngày nghỉ.
Lúc đọc cách hành văn, Tiết Thiệu Hoàng đã mơ hồ có cảm giác quen thuộc. Mà cuộc sống của Hoàng tử và Tiểu Hoa Tử trong sách, cùng các chi tiết của nhân vật được miêu tả, lại càng có bóng dáng của cô và Hứa Tự Hoa.
Quan hệ giữa người với người, dù có vẻ bình đẳng nhưng vẫn phân thành địa vị cao thấp. Khi đó, giữa cô và Hứa Tự Hoa, đúng là cô tương đối có vị thế mạnh hơn. Và Hứa Tự Hoa luôn đi theo cô, giống như cách Tiểu Hoa Tử trung thành với Hoàng tử trong sách.
Chính sự đặc biệt này làm cô bất giác mê mẩn, khiến cho bạn trai thời điểm đó trở thành người có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Sau khi phục hồi tinh thần, cô dùng một tin nhắn để tống cổ tên bạn trai chỉ muốn lên giường với mình, nhưng lại chậm chạp không dám thổ lộ tiếng lòng với Hứa Tự Hoa.
"Trong lòng người, sớm muộn gì ta cũng sẽ trở thành ký ức phai màu. Nhưng người, vĩnh viễn là sắc vàng tươi sáng và cao quý nhất trong lòng ta.
Suốt cuộc đời này, sẽ mãi luôn như vậy. Dẫu rằng người không bao giờ biết."
Tái bút sau cuốn sách chỉ có vỏn vẹn mấy dòng.
Sau khi đọc hết cuốn sách, Tiết Thiệu Hoàng đã rơi nước mắt và rất xúc động vì kết cục bi thống của Tiểu Hoa Tử, nhưng cũng dâng lên dũng khí vô hạn.
Còn chưa xác định được tác giả của cuốn sách, Tiết Thiệu Hoàng đã dựa theo trực giác của mình mà khẳng định là Hứa Tự Hoa viết.
Sau khi ổn định tâm trạng, cô gọi điện thoại cho Hứa Tự Hoa.
"A lô? Thiệu Hoàng, có chuyện gì sao?"
Đầu kia điện thoại vang lên giọng nói của Hứa Tự Hoa. Ngữ điệu của Tiểu Hoa Tử luôn vô thức dịu dàng với Hoàng tử, Hứa Tự Hoa cũng vậy.
"Cậu không phải Tiểu Hoa Tử, mình cũng không phải là Hoàng tử."
Nghe câu đầu tiên Tiết Thiệu Hoàng nói lại là câu này, Hứa Tự Hoa sửng sốt mất một lúc, sau đó thở gấp vì ngạc nhiên, mồ hôi đầy đầu, hốt hoảng lắp bắp: "Khoan đã... Cậu, sao cậu biết..."
"Chờ mình, nửa tiếng nữa mình sẽ đến nhà cậu."
Nói xong cô cũng cúp điện thoại, lấy tốc độ nhanh nhất để trang điểm và thay quần áo, vọt ra khỏi nhà, gọi taxi chạy thẳng đến nhà Hứa Tự Hoa.
Trong phòng, Hứa Tự Hoa liếc nhìn Tiết Thiệu Hoàng vẫn ăn mặc như thường lệ, lại thoáng nhìn qua quyển sách trên tay cô ấy, sắc mặt còn đỏ hơn cả máu.
Mất hết mặt mũi.
Có chuyện gì mất mặt hơn việc lấy mình và người mình thích làm bản gốc để sáng tác, kết quả còn để người ta phát hiện ra không?
Hơn nữa, người ta còn chạy tới gặp nàng để đối chất.
Ôi chết mất. Với lại, cả giới tính lẫn thời đại trong truyện đều đã được thay đổi, sao Tiết Thiệu Hoàng vẫn nhận ra được?
Cô không dám nhìn Tiết Thiệu Hoàng nữa, lòng thấp thỏm không thôi, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Thiệu Hoàng, cậu... bán lại cho mình bản gốc của quyển sách trên tay cậu đi."
Vẻ xấu hổ của Hứa Tự Hoa lúc này thật đáng yêu, mặc dù hôm nay cô tới đây để bày tỏ lòng mình, nhưng cũng rất hưởng thụ tình cảnh hiện tại, thế là cô vênh mặt từ chối:
"Mình không thích."
Hứa Tự Hoa bất lực, vẫn không dám nhìn Tiết Thiệu Hoàng: "Cậu đừng như vậy, cậu cũng biết mình không có tiền... Tiền thưởng mình đã đưa hết cho mẹ rồi."
Sao đồ ngốc này lại nghĩ mình cần tiền của cậu ấy chứ. Bình thường thông minh là thế, sao bây giờ lại ngây ngô thế này?
Tiết Thiệu Hoàng vừa tức vừa buồn cười, giả vờ giận dữ nói: "Thì ra trong mắt cậu, mình lại là một hoàng tử hoa tâm như vậy?"
"Cậu đổi bạn trai rất nhanh. Không phải hôm trước lại vừa chia tay một người sao?" Hứa Tự Hoa lầu bầu.
Tiết Thiệu Hoàng tiến lên từng bước, "Hoá ra cậu luôn ghen sao?"
Hứa Tự Hoa cúi đầu lùi lại từng bước, trong mắt bắt đầu ngấn lên hơi nước: "... Mình đâu có tư cách đó."
Nàng, một người ngày thường luôn điềm tĩnh, tự tin, lúc này lại thật đáng yêu, khiến Tiết Thiệu Hoàng vừa đau lòng, lại vừa yêu thương.
Cô nhìn Hứa Tự Hoa ra sức hít mạnh cánh mũi, nhưng nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi.
Hứa Tự Hoa khóc đầy tủi thân uất ức, nhất thời cũng cảm thấy mặt mũi vứt sạch, siết chặt nắm tay, đỏ mặt cam chịu nói:
"Bây giờ đã bị cậu phát hiện rồi. Đúng, đúng là mình thích cậu. Mình biết mình không có tư cách thích cậu, cậu cảm thấy ghê tởm thì không cần làm bạn cùng mình nữa. Như vậy đi."
"Đồ ngốc."
Không nhịn được nữa, Tiết Thiệu Hoàng duỗi tay ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn của Hứa Tự Hoa vào lòng, ghì đầu nàng vào ngực mình, cũng không ngại nước mắt nàng làm ướt chiếc áo sơ mi mình mới mua.
"... Ể?" Hứa Tự Hoa chớp chớp đôi mắt ướt át mờ mịt. Bây giờ nàng hoàn toàn bị hơi ấm của Tiết Thiệu Hoàng bao phủ, trong mũi tràn ngập mùi nước hoa ngọc lan tây trên người Tiết Thiệu Hoàng, không thể hiểu được tình cảnh hiện tại.
Tiết Thiệu Hoàng khẽ cười dịu dàng, cúi đầu vuốt lại tóc mái trên trán Hứa Tự Hoa, hôn lên vầng trán nóng ấm sạch sẽ của nàng.
"Cậu không phải Tiểu Hoa Tử, mình cũng không phải Hoàng tử, mình sẽ không để kết cục như vậy xảy ra với cậu."
"Trong lòng mình, cậu cũng sẽ không là ký ức phai màu."
"Mình thích cậu, Tự Hoa."
Mình thích cậu, Tự Hoa.
Dù năm đó bị cậu từ chối, dù bây giờ bị cậu đối xử lạnh nhạt, thì vẫn luôn như vậy.
Hồi ức ngọt ngào về lời hẹn thề năm ấy ùa về, nhưng với thái độ gai góc của Hứa Tự Hoa hôm nay, dù ngọt ngào đến đâu cũng biến thành cay đắng.
"Vứt đi, ngay cả hiệu sách cũ cũng không thèm đâu." Hứa Tự Hoa lạnh lùng nhận xét về tác phẩm đầy tâm huyết của mình năm mười bảy tuổi.
"Mình không vứt!" Tiết Thiệu Hoàng ôm sách vào ngực, kiên quyết nói: "Quyển sách này rất quan trọng đối với mình!"
"... Tuỳ cậu." Hứa Tự Hoa hừ lạnh.
Bị kẹp giữa đôi người yêu cũ, A Tranh lúng túng muốn chết, tuỳ tiện tìm một lý do chạy trốn: "Ách, mình nhớ ba mẹ quá, mình phải gọi điện thoại cho họ mới được ~ "
Nói xong, A Tranh lập tức tông cửa xông ra ngoài, để lại hai người im lặng đối mặt với nhau.
Tiết Thiệu Hoàng biết, bây giờ ngoại trừ bảo mình cút đi thì Hứa Tự Hoa sẽ không chủ động nói chuyện với mình, vì vậy cô thu hết can đảm mở lời trước:
"Tự Hoa, chúng ta phải nói chuyện một chút."
"Tôi đã không còn gì để nói với cậu." Hứa Tự Hoa quay đầu sang chỗ khác, không nhìn cô ấy.
Câu trả lời thế này cũng không nằm ngoài dự đoán của Tiết Thiệu Hoàng.
"Mình không có ý quay lại với cậu, cậu có thể yên tâm. Mình muốn nói với cậu chuyện công việc."
Được rồi, nói hoàn toàn không có ý quay lại là nói dối. Nhưng cô hiểu rõ bây giờ không phải thời cơ để tái hợp, huống chi so với chuyện tình cảm, cô lại càng gấp gáp giải quyết vấn đề kinh tế của mình hơn.
Nghe được câu này, Hứa Tự Hoa xoay đầu lại nhìn về phía Tiết Thiệu Hoàng.
"Tự Hoa, có phải nghề nghiệp của cậu liên quan đến người nổi tiếng trên mạng không?"
Hứa Tự Hoa mới vừa nói nàng theo dõi fanpage của cô vì công việc. Vậy thì chắc chắn 80% là đang làm việc cho công ty quản lý KOL hoặc là ngành nghề có liên quan, cần tìm hướng đi cho sản phẩm của mình, để sản phẩm của mình có thể được mọi người nhìn thấy.
Giờ đây, việc kinh doanh trên mạng đang rất thịnh hành, nhiều người lệ thuộc vào mạng như cần oxy, không có nó thì không cách nào hô hấp được.
Và việc tự PR bản thân cũng trăm nhà đua tiếng, rất nhiều KOL trên mạng thậm chí còn có lượng người hâm mộ vượt xa minh tinh. Miễn là phù hợp với thị hiếu của đám đông, bất cứ ai cũng có thể dựa vào một video hoặc một sự kiện nào đó để trở thành người nổi tiếng trên mạng, thu hoạch được một lượng fan lớn, nếu như may mắn còn có thể bắt đầu sự nghiệp của mình.
Hứa Tự Hoa nhướng mày, "Cậu muốn tôi giới thiệu cậu?"
Nhiều người tay ngang trở nên nổi tiếng trên Internet, thế là các công ty quản lý KOL cũng ra đời theo nhu cầu. Họ có thể cho phép các KOL tập trung sáng tạo, còn những công việc như quản lý, kinh doanh, liên hệ với các bên đối tác quảng cáo đều có thể thay KOL xử lý, cũng có thể giúp KOL tranh thủ lợi ích nhiều nhất, tạo thêm lợi nhuận cho cả đôi bên.
Tiết Thiệu Hoàng có chút vui mừng. Cậu ấy vẫn giống như trước kia, không tốn chút sức mà đã biết được suy nghĩ của mình.
Vậy mà, câu nói sau đó của Hứa Tự Hoa lại thật tàn nhẫn, khiến Tiết Thiệu Hoàng nghe xong đỏ mặt tới mang tai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.