Chương 21: Yêu tộc làm càn?
Mon Ú
26/06/2023
Huyễn Tư Khanh dừng chân tại một góc khuất nơi con hẻm gần cuối thôn, nơi đó sớm đã có một đám vệ binh đợi sẵn. Tôn Tam Thất là thuộc hạ dưới trướng của hắn, từ sáng sớm đã đem theo người đến đây làm nhiệm vụ.
"Tra ra được gì chưa?"
Huyễn Tư Khanh đây là muốn đoạt công một mình hay sao?
"Mọi thứ đều mơ hồ, hơn nữa thuộc hạ cũng vừa đến, chưa thể tra ra nguồn gốc mầm bệnh."
"Ta nghe nói trên đỉnh núi Vân Hòa có Yêu tộc sinh sống, họ nói đó chính là nguồn họa.x
Nhìn qua ánh mắt độc dã ấy, Tôn Tam Thất đã đoán ra được ý chỉ của chủ tử, hắn vội quỳ xuống.
"Hòa Vương, chuyện này... e rằng không đơn giản. Yêu tộc bản tính hung hãn, tàn dư còn lại... người phàm như thuộc hạ làm sao có thể..."
"Ngu ngốc! Ta nói ngươi đi điều tra, không nói ngươi đi nộp mạng!"
Tôn Tam Thất ngước ánh mắt lo sợ của hắn lên nhìn chủ tử, so với Yêu tộc, Huyễn Tư Khanh có vẻ càng có uy lực hơn.
Qua hai ngày, Ngụy Linh Hy vẫn chưa thể tìm được cách lên đỉnh núi Vân Hòa. Huyễn Dạ Khuyết cũng thật rảnh rỗi, ngày ngày bắt nàng kề bên, một bước cũng không cho rời.
Rốt cuộc y còn có thể bình tĩnh tới mức nào?
"Bệ hạ, hôm nay là ngày cuối cùng rồi, nếu không tìm thấy phương pháp chữa bệnh, chúng ta sẽ phải bỏ cuộc mất."
Huyễn Dạ Khuyết thong thả nâng chén trà nhạt, lặng lẽ ngắm nhìn phong cảnh đẹp đẽ mà ảm đạm trước mặt.
"Cô chẳng phải nói sẽ giở trò sao? Lừa bọn họ một chút, sau đó tiếp tục ở lại điều tra."
"Lừa là một đằng, nhưng dù sao bây giờ có chút thông tin về bệnh, cũng nên đi tìm hiểu."
Huyễn Dạ Khuyết chơi trò im lặng không trả lời. Y nhắm mắt ngồi thiền tịnh, nghe không lọt tai mấy lời nói của Ngụy Linh Hy. Y biết nàng là một nữ nhân ngông cuồng ngốc nghếch, để nàng đi bây giờ ắt gặp nguy hiểm.
Hơn nữa, trên đỉnh núi ấy còn có Yêu tộc. Lúc này, Ngụy Linh Hy chưa thể tiếp xúc với họ.
Hơn ai hết, Huyễn Dạ Khuyết hiểu rõ mối liên quan của nàng với Yêu tộc, tuyệt đối không được để họ có cơ hội gặp nhau.
Ngụy Linh Hy nheo mắt nhìn y một hồi lâu, đến cả vẫy vẫy tay trước mặt y cũng không để ý. Con người này hay thật đấy, muốn ngủ liền ngủ, ở một nơi thế này cũng yên tĩnh chợp mắt được.
Nhưng mà càng tốt!
Ngụy Linh Hy nhẹ chầm chậm lùi chân lại, ánh mắt không ngừng dõi theo Huyễn Dạ Khuyết. Nàng từng chút một cách xa y, sau đó nhanh chóng quay người lại. Bước chân được đúng ba bước, một âm thanh lạnh thấu xương tủy vang lên.
"Quay lại."
Ngụy Linh Hy giật đứng mình, nàng thất vọng thở dài, miễn cưỡng cười một cái rồi ngoảnh đầu lại.
"Nô tì... đi pha ly trà mới cho bệ hạ."
"Không cần, quay lại đây ngồi thanh tịnh chút đi, để còn nghĩ mưu ở lại nơi này."
Ngụy Linh Hy giận đen mặt.
"Không chủ động ra ngoài, người có là Hoàng đế thì Du Tam Sứ cũng đá đít người khỏi đây!"
Trong lòng thì nghĩ như vậy, nhưng ngoài mặt vẫn phải vui vẻ đứng bên cạnh y. Huyễn Dạ Khuyết chờ một lúc rồi lén nhìn sang Ngụy Linh Hy, trong lòng y dâng lên một cảm xúc khó tả.
Nơi lồng ngực thật nóng, nó nhốn nháo, thổn thức, thêm vào một chút khó chịu.
Huyễn Dạ Khuyết cả đời trừ khoảnh khắc nhìn thấy phụ mẫu rời đi thì chưa từng có lại. Tiếp xúc với nữ nhân này đủ lâu liền cảm thấy nàng thực sự rất đỗi nguy hiểm.
Trời tối muộn, Ngụy Linh Hy chuẩn bị một chiếc mền cuộn dài, làm thành vật thế thân. Huyễn Dạ Khuyết thừa biết nàng sẽ có kế hoạch để mọi người ở lại đây, hoặc nếu không thì y cũng tự có cách. Nhưng Ngụy Linh Hy chính là muốn điều tra thêm về Yêu tộc.
Nàng biết, Huyễn Dạ Khuyết với Yêu tộc như lửa với nước, vì vậy mới cấm túc không cho nàng điều tra. Nhưng Ngụy Linh Hy từ lúc nghe thấy hai chữ Yêu tộc liền cảm thấy rất lạ, nàng luôn muốn tìm hiểu về họ như có một mối liên kết nào đó thu hút.
Vì vậy, cho dù có liều một chút nàng cũng muốn tìm hiểu.
Ngụy Linh Hy ngó từ cửa sổ vào trong phòng của Huyễn Dạ Khuyết, phát hiện cả hai người đều đã đi nghỉ ngơi. Nàng thở dài, cầm theo một chiếc đèn lồng rời khỏi Du phủ.
Nghĩ lại nàng cũng tự thấy mình thật can đảm, còn dám đi ngay trong buổi đêm thế này.
Rất nhanh sau đó, Ngụy Linh Hy đã lên được tận đỉnh núi Vân Hòa. Nàng không biết tại sao lại lạc vào một nơi đầy đom đóm, giữ một rừng hoa tỏa sáng màu hồng vô cùng xinh đẹp. Nơi này vừa tăm tối, nhưng cũng vừa rực rỡ như tiên cảnh, suýt chút liền có thể đoạt hồn cướp phách người đến.
Nhìn gần hơn một chút nữa, dưới tận sâu dưới lớp hoa sáng rực ấy là những cây nấm thuôn dài nho nhỏ, được bao phủ bởi một lớp phấn màu trắng ngà.
"Đây... hình như là nấm Đĩnh Bách Thảo."
Ngụy Linh Hy vui mừng đưa tay xuống muốn hái, chỉ mới hái được đúng một cái, tiếng động từ phía trước liền vọng lại. Nàng vội giấu thứ nấm ấy vào trong khăn tay, sau đó rời khỏi nơi này.
Chiếc lồng đèn phát ra ánh sáng không thể qua mắt được người, nàng cuối cùng vẫn bị phát hiện, nhưng có vẻ bọn họ cũng khá dè chừng.
"Ngươi... ngươi là ai? Đêm hôm khuya khoắt, lên đỉnh núi làm gì?"
"Tiểu nữ... tiểu nữ chỉ muốn chữa bệnh nên to gan lên đây... để hái chút nấm. Các vị đại nhân..."
Ngụy Linh Hy đưa gần hơn chiếc lồng đèn lên, phát hiện đám người này có vẻ không phải thổ phỉ, càng không phải người dân trong làng. Y phục này, ngọc bội mà tên thủ lĩnh theo trông thật quen mắt.
"Là thuộc hạ của Huyễn Tư Khanh? Sao bọn họ lại ở đây?"
Đám người bọn họ nhìn nhau, to nhỏ.
"Tôn đại nhân, bị người phát hiện, phải làm sao?"
"Hòa Vươngnói rồi, bị bắt gặp, giết không cần hỏi."
Ngụy Linh Hy còn chưa nói xong câu nào, Tôn Tam Thất đã dùng chuôi kiếm đánh vào bả vai của nàng. Ngụy Linh Hy đau đớn ngã xuống dưới đất, hai tay đều bị những ngọn cây sắc nhọn đâm vào, tạo ra những vết xước lớn nhỏ.
"Tệ thật... bọn chúng rốt cuộc muốn giết người diệt khẩu hay sao?"
Nàng vừa suy nghĩ, vừa cố gồng mình né tránh những đòn đánh của hắn.
"Không ổn rồi, bệ hạ sẽ gặp nguy hiểm..."
Trong một khoảnh khắc phân tâm, Tôn Tam Thất đã đánh một đòn vào ngay phía gáy khiến Ngụy Linh Hy ngất đi. Hắn thở dài, mũi kiếm sắc nhọn lóe lên trong không trung.
Ngay khi mũi kiếm ấy chuẩn bị giáng muốn, một bóng đen không biết từ đâu vụt thoáng qua, thanh kiếm trên tay cũng đột nhiên biến mất. Tôn Tam Thất hoảng loạn nhìn xung quanh, tiếng la ríu rít phía sau làm hắn chú ý.
"Yêu... Yêu tộc... là Yêu tộc!"
Bọn chúng chạy bạt mạng không chút quan tâm đến thủ lĩnh phía trước. Tôn Tam Thất cứng đờ người, hắn trợn tròn mắt nhìn nữ nhân hắc y ở trước mặt, con mắt của nàng ánh lên mà hổ phách xinh đẹp mà đáng sợ chết người. Hai vai lại mọc ra một đôi cánh đen tuyền mà to lớn, dọa cho hắn mồ hôi chảy như suối, hai chân mềm nhũn chạy không dám ngừng.
Nữ nhân kia im lặng nhìn bọn chúng chạy khuất, lại dò la một lượt người dưới chân mình.
Nàng ta đưa chiếc lồng đèn gần sát gương mặt ấy, lại phát hiện ra một nữ tử xinh đẹp, trên người có không ít những vết thương nhỏ. Khi nãy e là vì kinh sợ và bị đám người kia tấn công.
"Tiểu cô nương, hy vọng cô là một người thông minh."
Nam nhân anh tuấn nhìn đi nhìn lại nữ nhân trên giường đá mà tiểu muội mang về, trong lòng vừa tức giận vừa lo lắng. Y không thể không cau mày, mắng mỏ một trận.
"A Nhiễm, muội tự ý đem nhân tộc về nhà thế này, muội không sợ sẽ gặp chuyện xảy ra à? A nương chút nữa trở về sẽ mắng muội đấy!"
Nữ nhân tên Nguyên Nhiễm gương mặt tỏ vẻ vô tội, đưa tay xoa xoa nũng nịu với ca ca.
"A ca, muội thấy cô ấy bị thương nặng nên mới đem về chữa trị, thuận tiện cũng muốn nói luôn cho họ biết về nguồn gốc dịch bệnh."
"Nhân tộc ngu ngốc luôn nghĩ chúng ta là mầm mống, hà cớ gì phải làm đến mức này? Cô ta tỉnh dậy nhất định sẽ sợ chúng ta tới mức ngất đi, rồi Yêu tộc lại mang tiếng xấu. A Nhiễm, muội còn quá ngây thơ!"
Nguyên Nhiễm không quan tâm đến chuyện đó, nàng trước giờ nghịch ngợm mà thiện tâm, luôn muốn giúp người trong thôn tìm ra dịch bệnh và cách cứu chữa, đồng thời hóa giải dã tâm về Yêu tộc trong họ.
Nàng đẩy ca ca Nguyên Diệu ra ngoài, đóng lại cánh cửa bằng đá kiên cố.
"A ca, huynh ở ngoài đó đi, muội giúp cô nương này trị hương."
"Muội muội ngốc! Cô ta là nhân tộc, không thể hấp thụ được sức mạnh của Yêu tộc. Hơn nữa yêu lực của chúng ta vỏn vẹn dùng để phòng thân, muội chữa trị cho cô ta rồi còn bản thân thì sao?"
"Yêu lực có thể luyện, cứu người vẫn là quan trọng. Tuy cô ấy không hấp thụ được yêu lực nhưng chí ít vết thương cũng sẽ thuyên giảm. Ban nãy cô nương này bị một đòn hiểm, muội không thể để mặc."
Nguyên Diệu bất lực ngồi bên ngoài chờ đợi, lo lắng sợ mẫu thân trở về sẽ phát hiện ra chuyện ngu ngốc này của nàng.
Trong đây, Nguyên Nhiễm dùng yêu lực cỏn con của mình truyền vào cơ thể của Ngụy Linh Hy. Một luồng khí màu xám ngay tức khắc bị hút vào nơi lồng ngực, một lực hút rất mạnh mẽ như chiếm đoạt, lại như tỏa ra một loại sức mạnh vô cùng khủng khiếp.
"A ca! A ca!"
"Tra ra được gì chưa?"
Huyễn Tư Khanh đây là muốn đoạt công một mình hay sao?
"Mọi thứ đều mơ hồ, hơn nữa thuộc hạ cũng vừa đến, chưa thể tra ra nguồn gốc mầm bệnh."
"Ta nghe nói trên đỉnh núi Vân Hòa có Yêu tộc sinh sống, họ nói đó chính là nguồn họa.x
Nhìn qua ánh mắt độc dã ấy, Tôn Tam Thất đã đoán ra được ý chỉ của chủ tử, hắn vội quỳ xuống.
"Hòa Vương, chuyện này... e rằng không đơn giản. Yêu tộc bản tính hung hãn, tàn dư còn lại... người phàm như thuộc hạ làm sao có thể..."
"Ngu ngốc! Ta nói ngươi đi điều tra, không nói ngươi đi nộp mạng!"
Tôn Tam Thất ngước ánh mắt lo sợ của hắn lên nhìn chủ tử, so với Yêu tộc, Huyễn Tư Khanh có vẻ càng có uy lực hơn.
Qua hai ngày, Ngụy Linh Hy vẫn chưa thể tìm được cách lên đỉnh núi Vân Hòa. Huyễn Dạ Khuyết cũng thật rảnh rỗi, ngày ngày bắt nàng kề bên, một bước cũng không cho rời.
Rốt cuộc y còn có thể bình tĩnh tới mức nào?
"Bệ hạ, hôm nay là ngày cuối cùng rồi, nếu không tìm thấy phương pháp chữa bệnh, chúng ta sẽ phải bỏ cuộc mất."
Huyễn Dạ Khuyết thong thả nâng chén trà nhạt, lặng lẽ ngắm nhìn phong cảnh đẹp đẽ mà ảm đạm trước mặt.
"Cô chẳng phải nói sẽ giở trò sao? Lừa bọn họ một chút, sau đó tiếp tục ở lại điều tra."
"Lừa là một đằng, nhưng dù sao bây giờ có chút thông tin về bệnh, cũng nên đi tìm hiểu."
Huyễn Dạ Khuyết chơi trò im lặng không trả lời. Y nhắm mắt ngồi thiền tịnh, nghe không lọt tai mấy lời nói của Ngụy Linh Hy. Y biết nàng là một nữ nhân ngông cuồng ngốc nghếch, để nàng đi bây giờ ắt gặp nguy hiểm.
Hơn nữa, trên đỉnh núi ấy còn có Yêu tộc. Lúc này, Ngụy Linh Hy chưa thể tiếp xúc với họ.
Hơn ai hết, Huyễn Dạ Khuyết hiểu rõ mối liên quan của nàng với Yêu tộc, tuyệt đối không được để họ có cơ hội gặp nhau.
Ngụy Linh Hy nheo mắt nhìn y một hồi lâu, đến cả vẫy vẫy tay trước mặt y cũng không để ý. Con người này hay thật đấy, muốn ngủ liền ngủ, ở một nơi thế này cũng yên tĩnh chợp mắt được.
Nhưng mà càng tốt!
Ngụy Linh Hy nhẹ chầm chậm lùi chân lại, ánh mắt không ngừng dõi theo Huyễn Dạ Khuyết. Nàng từng chút một cách xa y, sau đó nhanh chóng quay người lại. Bước chân được đúng ba bước, một âm thanh lạnh thấu xương tủy vang lên.
"Quay lại."
Ngụy Linh Hy giật đứng mình, nàng thất vọng thở dài, miễn cưỡng cười một cái rồi ngoảnh đầu lại.
"Nô tì... đi pha ly trà mới cho bệ hạ."
"Không cần, quay lại đây ngồi thanh tịnh chút đi, để còn nghĩ mưu ở lại nơi này."
Ngụy Linh Hy giận đen mặt.
"Không chủ động ra ngoài, người có là Hoàng đế thì Du Tam Sứ cũng đá đít người khỏi đây!"
Trong lòng thì nghĩ như vậy, nhưng ngoài mặt vẫn phải vui vẻ đứng bên cạnh y. Huyễn Dạ Khuyết chờ một lúc rồi lén nhìn sang Ngụy Linh Hy, trong lòng y dâng lên một cảm xúc khó tả.
Nơi lồng ngực thật nóng, nó nhốn nháo, thổn thức, thêm vào một chút khó chịu.
Huyễn Dạ Khuyết cả đời trừ khoảnh khắc nhìn thấy phụ mẫu rời đi thì chưa từng có lại. Tiếp xúc với nữ nhân này đủ lâu liền cảm thấy nàng thực sự rất đỗi nguy hiểm.
Trời tối muộn, Ngụy Linh Hy chuẩn bị một chiếc mền cuộn dài, làm thành vật thế thân. Huyễn Dạ Khuyết thừa biết nàng sẽ có kế hoạch để mọi người ở lại đây, hoặc nếu không thì y cũng tự có cách. Nhưng Ngụy Linh Hy chính là muốn điều tra thêm về Yêu tộc.
Nàng biết, Huyễn Dạ Khuyết với Yêu tộc như lửa với nước, vì vậy mới cấm túc không cho nàng điều tra. Nhưng Ngụy Linh Hy từ lúc nghe thấy hai chữ Yêu tộc liền cảm thấy rất lạ, nàng luôn muốn tìm hiểu về họ như có một mối liên kết nào đó thu hút.
Vì vậy, cho dù có liều một chút nàng cũng muốn tìm hiểu.
Ngụy Linh Hy ngó từ cửa sổ vào trong phòng của Huyễn Dạ Khuyết, phát hiện cả hai người đều đã đi nghỉ ngơi. Nàng thở dài, cầm theo một chiếc đèn lồng rời khỏi Du phủ.
Nghĩ lại nàng cũng tự thấy mình thật can đảm, còn dám đi ngay trong buổi đêm thế này.
Rất nhanh sau đó, Ngụy Linh Hy đã lên được tận đỉnh núi Vân Hòa. Nàng không biết tại sao lại lạc vào một nơi đầy đom đóm, giữ một rừng hoa tỏa sáng màu hồng vô cùng xinh đẹp. Nơi này vừa tăm tối, nhưng cũng vừa rực rỡ như tiên cảnh, suýt chút liền có thể đoạt hồn cướp phách người đến.
Nhìn gần hơn một chút nữa, dưới tận sâu dưới lớp hoa sáng rực ấy là những cây nấm thuôn dài nho nhỏ, được bao phủ bởi một lớp phấn màu trắng ngà.
"Đây... hình như là nấm Đĩnh Bách Thảo."
Ngụy Linh Hy vui mừng đưa tay xuống muốn hái, chỉ mới hái được đúng một cái, tiếng động từ phía trước liền vọng lại. Nàng vội giấu thứ nấm ấy vào trong khăn tay, sau đó rời khỏi nơi này.
Chiếc lồng đèn phát ra ánh sáng không thể qua mắt được người, nàng cuối cùng vẫn bị phát hiện, nhưng có vẻ bọn họ cũng khá dè chừng.
"Ngươi... ngươi là ai? Đêm hôm khuya khoắt, lên đỉnh núi làm gì?"
"Tiểu nữ... tiểu nữ chỉ muốn chữa bệnh nên to gan lên đây... để hái chút nấm. Các vị đại nhân..."
Ngụy Linh Hy đưa gần hơn chiếc lồng đèn lên, phát hiện đám người này có vẻ không phải thổ phỉ, càng không phải người dân trong làng. Y phục này, ngọc bội mà tên thủ lĩnh theo trông thật quen mắt.
"Là thuộc hạ của Huyễn Tư Khanh? Sao bọn họ lại ở đây?"
Đám người bọn họ nhìn nhau, to nhỏ.
"Tôn đại nhân, bị người phát hiện, phải làm sao?"
"Hòa Vươngnói rồi, bị bắt gặp, giết không cần hỏi."
Ngụy Linh Hy còn chưa nói xong câu nào, Tôn Tam Thất đã dùng chuôi kiếm đánh vào bả vai của nàng. Ngụy Linh Hy đau đớn ngã xuống dưới đất, hai tay đều bị những ngọn cây sắc nhọn đâm vào, tạo ra những vết xước lớn nhỏ.
"Tệ thật... bọn chúng rốt cuộc muốn giết người diệt khẩu hay sao?"
Nàng vừa suy nghĩ, vừa cố gồng mình né tránh những đòn đánh của hắn.
"Không ổn rồi, bệ hạ sẽ gặp nguy hiểm..."
Trong một khoảnh khắc phân tâm, Tôn Tam Thất đã đánh một đòn vào ngay phía gáy khiến Ngụy Linh Hy ngất đi. Hắn thở dài, mũi kiếm sắc nhọn lóe lên trong không trung.
Ngay khi mũi kiếm ấy chuẩn bị giáng muốn, một bóng đen không biết từ đâu vụt thoáng qua, thanh kiếm trên tay cũng đột nhiên biến mất. Tôn Tam Thất hoảng loạn nhìn xung quanh, tiếng la ríu rít phía sau làm hắn chú ý.
"Yêu... Yêu tộc... là Yêu tộc!"
Bọn chúng chạy bạt mạng không chút quan tâm đến thủ lĩnh phía trước. Tôn Tam Thất cứng đờ người, hắn trợn tròn mắt nhìn nữ nhân hắc y ở trước mặt, con mắt của nàng ánh lên mà hổ phách xinh đẹp mà đáng sợ chết người. Hai vai lại mọc ra một đôi cánh đen tuyền mà to lớn, dọa cho hắn mồ hôi chảy như suối, hai chân mềm nhũn chạy không dám ngừng.
Nữ nhân kia im lặng nhìn bọn chúng chạy khuất, lại dò la một lượt người dưới chân mình.
Nàng ta đưa chiếc lồng đèn gần sát gương mặt ấy, lại phát hiện ra một nữ tử xinh đẹp, trên người có không ít những vết thương nhỏ. Khi nãy e là vì kinh sợ và bị đám người kia tấn công.
"Tiểu cô nương, hy vọng cô là một người thông minh."
Nam nhân anh tuấn nhìn đi nhìn lại nữ nhân trên giường đá mà tiểu muội mang về, trong lòng vừa tức giận vừa lo lắng. Y không thể không cau mày, mắng mỏ một trận.
"A Nhiễm, muội tự ý đem nhân tộc về nhà thế này, muội không sợ sẽ gặp chuyện xảy ra à? A nương chút nữa trở về sẽ mắng muội đấy!"
Nữ nhân tên Nguyên Nhiễm gương mặt tỏ vẻ vô tội, đưa tay xoa xoa nũng nịu với ca ca.
"A ca, muội thấy cô ấy bị thương nặng nên mới đem về chữa trị, thuận tiện cũng muốn nói luôn cho họ biết về nguồn gốc dịch bệnh."
"Nhân tộc ngu ngốc luôn nghĩ chúng ta là mầm mống, hà cớ gì phải làm đến mức này? Cô ta tỉnh dậy nhất định sẽ sợ chúng ta tới mức ngất đi, rồi Yêu tộc lại mang tiếng xấu. A Nhiễm, muội còn quá ngây thơ!"
Nguyên Nhiễm không quan tâm đến chuyện đó, nàng trước giờ nghịch ngợm mà thiện tâm, luôn muốn giúp người trong thôn tìm ra dịch bệnh và cách cứu chữa, đồng thời hóa giải dã tâm về Yêu tộc trong họ.
Nàng đẩy ca ca Nguyên Diệu ra ngoài, đóng lại cánh cửa bằng đá kiên cố.
"A ca, huynh ở ngoài đó đi, muội giúp cô nương này trị hương."
"Muội muội ngốc! Cô ta là nhân tộc, không thể hấp thụ được sức mạnh của Yêu tộc. Hơn nữa yêu lực của chúng ta vỏn vẹn dùng để phòng thân, muội chữa trị cho cô ta rồi còn bản thân thì sao?"
"Yêu lực có thể luyện, cứu người vẫn là quan trọng. Tuy cô ấy không hấp thụ được yêu lực nhưng chí ít vết thương cũng sẽ thuyên giảm. Ban nãy cô nương này bị một đòn hiểm, muội không thể để mặc."
Nguyên Diệu bất lực ngồi bên ngoài chờ đợi, lo lắng sợ mẫu thân trở về sẽ phát hiện ra chuyện ngu ngốc này của nàng.
Trong đây, Nguyên Nhiễm dùng yêu lực cỏn con của mình truyền vào cơ thể của Ngụy Linh Hy. Một luồng khí màu xám ngay tức khắc bị hút vào nơi lồng ngực, một lực hút rất mạnh mẽ như chiếm đoạt, lại như tỏa ra một loại sức mạnh vô cùng khủng khiếp.
"A ca! A ca!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.