Phượng Hoàng Phương Nam & Phượng Hoàng Phương Bắc
Chương 30: Giai Tuệ có hỷ mạch.
Soc 2k
22/10/2023
Giai Tuệ chờ dùng cơm cả một buổi trưa mà không thấy Hiên Viên Kiệt quay trở lại .Do mệt mỏi mấy ngày qua nên nàng đành vào nằm nghỉ,nàng dặn A Lan nếu hoàng thượng có về thì gọi nàng dậy.
Đến qua buổi trưa lúc nàng đang ngủ thì bỗng thái hậu cho gọi nàng đến hầu bệnh.
A Lan thấy sắc mặt của hoàng hậu xanh xao thương cảm nói :
"Lão yêu bà này thật là giỏi hành hạ người,bà ta giả vờ ốm mà không ai phát hiện được thật tức chết nô tỳ mà ".
Giai Tuệ mệt mỏi đứng lên nói :
"Dù sao thái hậu cũng là bà mẫu của ta,làm sao ta có thể ngang nhiên chống đối được chứ,thôi kệ giờ cứ đi đến thôi xem bà ta giả được đến bao giờ ".
A Lan cùng với A Vân dìu nàng đến cung thái hậu,thật lạ kỳ hôm nay trong cung lại vắng tanh không có ai canh gác.
Nàng từ từ vào bên trong thì thấy căn phòng mở cửa,nàng từ từ tiến vào.
Cảnh tượng trước mắt khiến nàng khôn tin vào mắt mình,long bào và xiêm y nữ tử vất la liệt khắp dưới đất,lúc này người con gái ngồi dậy nhìn nàng đầy khiêu khích đó không phải là ả Lâm Thục Lan hay sao.
Nước mắt nàng nhòe đi,tận mắt nhìn thấy phu quân của mình nằm trên giường một nữ nhân khác còn gì đau khổ bằng nhất là hai người đang thời kỳ đầu của tân hôn.
Lúc này hoàng thượng thấy động tĩnh,mê hương trong phòng do mở cửa đã tiêu tán hết,từ từ mở choàng mắt ngồi dậy,đầu Y đau như búa bổ.
Khi nhìn thấy khung cảnh hỗn loạn,quay sang nhìn thấy biểu muội Lâm Thục Lan đang phơi tấm thân trần,quấn chăn nửa kín nửa hở khiến Y như sực nhớ ra chuyện gì.
Y đã làm chuyện ngu ngốc gì vậy cơ chứ,Lâm Thục Lan thấy hoàng thượng dậy vội giả vờ nói to :
"Xin hoàng hậu nương nương tha tội,muội đang không mặc gì không thể hành lễ với người được ".
Lúc này Hiên Viên Kiệt vội giật mình nhoài người ra đã thấy Giai Tuệ đứng ở trước cửa,dung nhan nàng đẫm lệ nhìn Y bằng ánh mắt hờ hững khiến Y lo sợ.
Nàng không nói năng gì rồi quay đầu rời đi,bây giờ cả con tim nàng đã đẫm máu nàng không muốn nhìn thấy mặt Y,nghe lời đối chất của Y cho dù là bấy kỳ nguyên do gì đi chăng nữa.
Hoàng thượng thấy Giai Tuệ bỏ đi thì hớt hải mặc quần áo rồi đuổi theo mặc cho Lâm Thục Lan khóc lóc gọi lại.
Thật không ngờ Y đường đường là một quân vương mà lại để người ta hạ mê được mà người làm chuyện này lại là thân mẫu của mình.
Giai Tuệ đi rất nhanh ra ngoài thì chạm mặt thái hậu ,bà ta mỉa mai nói :
"Không phải hoàng hậu đến đây chăm bệnh cho ta sao đã lại vội vã về thế hả ".
Nàng ngẩng lên ánh mắt lạnh lùng nói :
"Thái hậu nên tích đức cho bản thân mình đi,giả vờ bệnh tật đừng tưởng không ai biết,cái trò thái hậu làm thấp kém lắm không đáng làm thái hậu của một nước đâu".
Bà ta khi nghe thấy nàng nói như vậy thì chột dạ nhưng khi thấy bóng dáng hoàng thượng thì chợt chu chéo lên :
"Kiệt nhi con lại mà xem thê tử của con đối xử với ta ra sao này,trời ơi nó có còn xem ta làm bà mẫu nữa không chứ ".
Giai Tuệ cảm thấy phiền,nàng không muốn phải giữ lễ giáo nữa.Đúng như mẫu thân nói mình càng nhẫn nhịn bọn chúng càng lấn tới.
Bay giờ nàng đã hiểu vì sao trước khi đi mẫu hậu lại lo lắng cho nàng rồi,có thể nàng đã quá chu toàn trong mọi việc vì thế nên cái giá nàng phải trả là bị đối xử như thế này.
Nàng quay người bỏ đi không thèm đối chất,nhưng thái hậu lại muốn làm to chuyện lên, quay người kéo mạnh nàng lại.
Do mấy ngày nay nàng chăm bệnh mệt mỏi,cơ thể cứ cảm thấy khó chịu,vừa chứng kiến cảnh tượng vừa rồi, buổi trưa chưa kịp ăn gì nên khi bị thái hậu kéo lại nàng choáng váng cảm giác đầu óc quay cuồng trời đất tối đen,nàng ngất đi mà không hay biết gì.
Cũng may A Lan cô cô nhanh tay đỡ được nàng nên nàng mới không ngã xuống đất.
Hoàng thượng thót tim vội chạy nhanh đến,bế nàng về Càn Long điện rồi nhanh chóng kêu thái y đến.
Thái hậu thấy vậy thì bĩu môi nói :
"Không phải giả vờ đấy chứ,ta chỉ kéo nhẹ một chút thôi mà cũng ngất xỉu rồi không phải quá yếu đấy chứ ".
A Lan quay lại nhìn bà ta ánh mắt lạnh lùng,khiến bà ta chột dạ.
Lúc này Lâm Thục Lan đã mặc xong xiêm y vội vã chạy ra hớt hải hỏi :
"Di mẫu,biểu ca đâu rồi ạ,mọi chuyện thành rồi con chắc chắn sẽ làm phi tử chứ ạ !".
Thái hậu dịu dàng trấn an nàng ta :
"Con yên tâm,hoàng thượng sẽ cho con một danh phận,con không phải lo".
Hai người quay lại nhìn nhau,cảm thấy mọi việc thật suôn sẻ,hoàng thượng trước sau cũng sẽ mở lòng thôi.
Lúc này thái y đã đến khám bệnh cho hoàng hậu,ông ta nghiền ngẫm một lúc rồi vui vẻ nói :
"Chúc mừng hoàng thượng,hoàng hậu đã có hỷ mạch rồi ạ !.
Lúc này Hiên Viên Kiệt mới ngớ người ra,chàng vui mừng không tin hỏi lại :
"Thật sao,hoàng hậu có hỷ bao lâu rồi,tại sao lại nhất xỉu thai nhi có vấn đề gì không chứ ?".
Đến qua buổi trưa lúc nàng đang ngủ thì bỗng thái hậu cho gọi nàng đến hầu bệnh.
A Lan thấy sắc mặt của hoàng hậu xanh xao thương cảm nói :
"Lão yêu bà này thật là giỏi hành hạ người,bà ta giả vờ ốm mà không ai phát hiện được thật tức chết nô tỳ mà ".
Giai Tuệ mệt mỏi đứng lên nói :
"Dù sao thái hậu cũng là bà mẫu của ta,làm sao ta có thể ngang nhiên chống đối được chứ,thôi kệ giờ cứ đi đến thôi xem bà ta giả được đến bao giờ ".
A Lan cùng với A Vân dìu nàng đến cung thái hậu,thật lạ kỳ hôm nay trong cung lại vắng tanh không có ai canh gác.
Nàng từ từ vào bên trong thì thấy căn phòng mở cửa,nàng từ từ tiến vào.
Cảnh tượng trước mắt khiến nàng khôn tin vào mắt mình,long bào và xiêm y nữ tử vất la liệt khắp dưới đất,lúc này người con gái ngồi dậy nhìn nàng đầy khiêu khích đó không phải là ả Lâm Thục Lan hay sao.
Nước mắt nàng nhòe đi,tận mắt nhìn thấy phu quân của mình nằm trên giường một nữ nhân khác còn gì đau khổ bằng nhất là hai người đang thời kỳ đầu của tân hôn.
Lúc này hoàng thượng thấy động tĩnh,mê hương trong phòng do mở cửa đã tiêu tán hết,từ từ mở choàng mắt ngồi dậy,đầu Y đau như búa bổ.
Khi nhìn thấy khung cảnh hỗn loạn,quay sang nhìn thấy biểu muội Lâm Thục Lan đang phơi tấm thân trần,quấn chăn nửa kín nửa hở khiến Y như sực nhớ ra chuyện gì.
Y đã làm chuyện ngu ngốc gì vậy cơ chứ,Lâm Thục Lan thấy hoàng thượng dậy vội giả vờ nói to :
"Xin hoàng hậu nương nương tha tội,muội đang không mặc gì không thể hành lễ với người được ".
Lúc này Hiên Viên Kiệt vội giật mình nhoài người ra đã thấy Giai Tuệ đứng ở trước cửa,dung nhan nàng đẫm lệ nhìn Y bằng ánh mắt hờ hững khiến Y lo sợ.
Nàng không nói năng gì rồi quay đầu rời đi,bây giờ cả con tim nàng đã đẫm máu nàng không muốn nhìn thấy mặt Y,nghe lời đối chất của Y cho dù là bấy kỳ nguyên do gì đi chăng nữa.
Hoàng thượng thấy Giai Tuệ bỏ đi thì hớt hải mặc quần áo rồi đuổi theo mặc cho Lâm Thục Lan khóc lóc gọi lại.
Thật không ngờ Y đường đường là một quân vương mà lại để người ta hạ mê được mà người làm chuyện này lại là thân mẫu của mình.
Giai Tuệ đi rất nhanh ra ngoài thì chạm mặt thái hậu ,bà ta mỉa mai nói :
"Không phải hoàng hậu đến đây chăm bệnh cho ta sao đã lại vội vã về thế hả ".
Nàng ngẩng lên ánh mắt lạnh lùng nói :
"Thái hậu nên tích đức cho bản thân mình đi,giả vờ bệnh tật đừng tưởng không ai biết,cái trò thái hậu làm thấp kém lắm không đáng làm thái hậu của một nước đâu".
Bà ta khi nghe thấy nàng nói như vậy thì chột dạ nhưng khi thấy bóng dáng hoàng thượng thì chợt chu chéo lên :
"Kiệt nhi con lại mà xem thê tử của con đối xử với ta ra sao này,trời ơi nó có còn xem ta làm bà mẫu nữa không chứ ".
Giai Tuệ cảm thấy phiền,nàng không muốn phải giữ lễ giáo nữa.Đúng như mẫu thân nói mình càng nhẫn nhịn bọn chúng càng lấn tới.
Bay giờ nàng đã hiểu vì sao trước khi đi mẫu hậu lại lo lắng cho nàng rồi,có thể nàng đã quá chu toàn trong mọi việc vì thế nên cái giá nàng phải trả là bị đối xử như thế này.
Nàng quay người bỏ đi không thèm đối chất,nhưng thái hậu lại muốn làm to chuyện lên, quay người kéo mạnh nàng lại.
Do mấy ngày nay nàng chăm bệnh mệt mỏi,cơ thể cứ cảm thấy khó chịu,vừa chứng kiến cảnh tượng vừa rồi, buổi trưa chưa kịp ăn gì nên khi bị thái hậu kéo lại nàng choáng váng cảm giác đầu óc quay cuồng trời đất tối đen,nàng ngất đi mà không hay biết gì.
Cũng may A Lan cô cô nhanh tay đỡ được nàng nên nàng mới không ngã xuống đất.
Hoàng thượng thót tim vội chạy nhanh đến,bế nàng về Càn Long điện rồi nhanh chóng kêu thái y đến.
Thái hậu thấy vậy thì bĩu môi nói :
"Không phải giả vờ đấy chứ,ta chỉ kéo nhẹ một chút thôi mà cũng ngất xỉu rồi không phải quá yếu đấy chứ ".
A Lan quay lại nhìn bà ta ánh mắt lạnh lùng,khiến bà ta chột dạ.
Lúc này Lâm Thục Lan đã mặc xong xiêm y vội vã chạy ra hớt hải hỏi :
"Di mẫu,biểu ca đâu rồi ạ,mọi chuyện thành rồi con chắc chắn sẽ làm phi tử chứ ạ !".
Thái hậu dịu dàng trấn an nàng ta :
"Con yên tâm,hoàng thượng sẽ cho con một danh phận,con không phải lo".
Hai người quay lại nhìn nhau,cảm thấy mọi việc thật suôn sẻ,hoàng thượng trước sau cũng sẽ mở lòng thôi.
Lúc này thái y đã đến khám bệnh cho hoàng hậu,ông ta nghiền ngẫm một lúc rồi vui vẻ nói :
"Chúc mừng hoàng thượng,hoàng hậu đã có hỷ mạch rồi ạ !.
Lúc này Hiên Viên Kiệt mới ngớ người ra,chàng vui mừng không tin hỏi lại :
"Thật sao,hoàng hậu có hỷ bao lâu rồi,tại sao lại nhất xỉu thai nhi có vấn đề gì không chứ ?".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.