Chương 15: Cẩn thận học hỏi
Minh Nguyệt Đang
21/05/2018
Type: TTLạcNhi
Nam Hàn hành cung nằm ở phía bắc chân núi Nam Hàn, được xây theo lối dựa lưng vào núi, vươn mình lên trời, nơi cao nhất chính là tẩm cung Thanh Lương điện của Thiên Chính Đế. Mộ Chiêu Văn ở Vi Vũ đường, gần Thanh Lương điện nhất. Độc Cô Viện Phượng ở tại Phượng Tây điện, còn Đồng Hề lại chọn Thâu Hương hiên, xa Thanh Lương điện nhất.
Thâu Hương hiên là nơi Đồng Hề ở lần trước, tên cũng là do nàng đặt, chọn trong câu “Mai tu tốn tuyết tam phân bạch, tuyết khước thâu mai nhất đoạn hương”(*). Nơi đây là hành cung tránh nóng nên đương nhiên sẽ ít mai. Thâu Hương hiên là nơi mát mẻ nhất trong hành cung này trừ Thanh Lương điện, có ý cảnh của tuyết, nhưng có tuyết lại không có mai, tất sẽ nhớ nhung hương mai rồi.
(*) Trích trong bài thơ Tuyết mai kỳ 1 của Lư Mai Pha.
Các cung nhân ở Nam Hàn hành cung nghe nói Quý phi sắp tới nên đã dọn dẹp xong Thâu Hương hiên từ lâu, cảnh vật vẫn sang trọng, tráng lệ giống hệt ba năm trước.
Đồng Hề còn chưa kịp nghỉ ngơi đã bắt đầu sai người cất hết những đồ trang trí quý giá trong phòng đi, rèm trướng cũng không cần dùng lụa Giao Tiêu mà đổi thành rèm Hà Tu hoa văn sóng nước, những bức tranh Hoa khai phú quý trên tường cũng đổi thành tranh thủy mặc phủ tuyết của Đổng Kỳ Xương, những câu đối tuyệt diệu của Triệu Mạnh Phủ, dưới sàn đặt chiếc chiếu có hoa văn hình hoa mai được dệt bằng tằm Lục Trúc, mang đậm phong cách cổ điển trang nhã.
Sau đó, nàng đích thân sai người dọn sạch trăm hoa trong sân, thay vào đó là các bồn tùng, bách, bày biện có hơi hướm hoang dã một chút, chỉ mong màu xanh ngắt của nơi này có thể vỗ về tâm trạng bức bối trong cái nóng ngày hè.
Nàng thích phục sức lộng lẫy, nhưng dường như Thiên Chính Đế lại không thích. Trước kia, nàng ỷ vào thân phận của mình và sự sủng ái của Hoàng thượng nên không thèm để ý, nhưng nay thân mang tội, Tề Vân vẫn đang phải chịu khổ ở Hoán y cục, nàng buộc phải hi sinh.
Huyền Huân thấy Đồng Hề mệt mỏi mà vẫn phải gắng sức xử lí những chuyện vặt vãnh này, bèn nói:
“Nương nương, nô tì hầu hạ người tắm rửa, thay đồ!”
Thâu Hương hiên xa Thanh Lương điện nhất. Năm đó, sở dĩ Đồng Hề chọn nơi này là vì nó có một dòng suối nước nóng không đâu có, hơi nước ngào ngạt bay lên từ mặt nước có thể xông hơi khiến nàng vô cùng thoải mái.
Đồng Hề cho người hầu lui xuống, mệt mỏi tựa đầu lên chiếc gối ngọc. Không biết có phải già rồi không mà nàng đã mất đi khí thế năm nào, không còn sức tranh ngôi đoạt vị, hoặc chăng vì cảm thấy dù có cố gắng thế nào cũng không thể với đến vị trí đang ngày một xa vời đó. Đến cả người bên cạnh nàng còn không thể bảo vệ được nữa là!
Lại nhớ hồi nàng mới vào cung, tuy Thiên Chính Đế cũng ban đều mưa móc như bây giờ nhưng nàng luôn cảm nhận được sự thương yêu, bảo bọc của người, bởi vậy mới đường hoàng hoặc ngấm ngầm trừng trị bao kẻ từng tranh sủng với mình, nào ngờ cuối cùng vẫn phải rời khỏi cung.
Ba năm sau, quay trở lại, nàng không thể tìm thấy sự bình tâm như năm đó. Người trong cung đổi hết lượt này tới lượt khác, nàng cứ muốn tranh đấu như thế mãi sao? Tâm tư của Hoàng đế ngày càng khó dò, Đồng Hề cảm thấy mình như một kẻ mù cưỡi ngựa đui dò đường trong đêm, không biết khi nào vó ngựa kia hụt bước.
Thế nhưng sống trong hậu cung này, nếu không tranh đoạt, há chẳng phải sẽ nhàm chán tột độ ư?
Những giọt lệ men theo khóe mắt rơi xuống. Đây là con đường nàng tự chọn, nàng chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Đêm đó, vì đi đường mệt nhọc nên Đồng Hề có được môt giấc ngủ ngon. Hôm sau, khi hầu hạ nàng rửa mặt và thay y phục, Huyền Huân và Thúc Bạch chọn cho nàng một bộ xiêm y lộng lẫy theo thường lệ nhưng lại bị nàng gạt bỏ.
Sống trong cung, có thể trang điểm theo ý thích cũng là một niềm hạnh phúc, tiếc rằng từ nay về sau nàng không thể như thế nữa. Đồng Hề chọn một chiếc váy màu xanh nhạt, búi tóc kiểu Lưu Tô, chỉ dùng trân châu, hoa cài tô điểm vài nơi, mộc mạc, đoan trang lại khiêm tốn, chỉ có chiếc trâm hoa nhài tua rua vòng vàng ở phía sau đuôi tóc là có chút sang quý của quý phi ngày xưa.
Lúc Đồng Hề tới Phượng Tây điện thì Mộ Chiêu Văn đã ở đó rồi. Nàng sững người, nhưng trong thoáng chốc liền nhớ tới chuyện Mộ Chiêu Văn vốn hành sự kín đáo, cẩn trọng, không để lộ bất kì sơ hở nào. Tuy Độc Cô Viện Phượng đã miễn cho nàng ta không phải thỉnh an nhưng nàng ta không hề vì thế mà tự cao. Thấy Đồng Hề bước vào, nàng ta chậm rãi đứng dậy hành lễ, Đồng Hề vội rảo bước nâng dậy.
“Không cần đa lễ! Nay muội muội hoài thai, nên nghỉ ngơi thật tốt mới phải! Hoàng thượng chưa có con cái, toàn cung chỉ mong muội có thể bình an hạ sinh hoàng tự, cũng là để an lòng dân chúng.”
Sau khi Mộ Chiêu Văn trở về chỗ ngồi, Đồng Hề thấy gương mặt Độc Cô Viện Phượng không mấy vui vẻ. Mộ Chiêu Văn khôn khéo, chu toàn mọi việc, quả là không tệ, nhưng đối với nàng và Thái hậu thì nàng ta ngày càng lợi hại, ngày càng không thể lơ là. Không biết điều này là tốt hay xấu đây.
Độc Cô Viện Phượng nhìn Đồng Hề, bĩu môi cười.
“Hiếm khi Quý phi trang điểm thế này.”
Đồng Hề thoáng đỏ mặt.
Độc Cô Viện Phượng cười giễu cợt, tất nhiên ả biết Đồng Hề ăn vận thế này vì mục đích gì, Đồng Hề cũng không định giấu giếm ả. Nay nàng một lòng muốn phục sủng, nào để ý được những chuyện khác, huống chi là chuyện liên quan tới tính mạng.
Ba người phụ nữ hoàn toàn không có tiếng nói chung, Mộ Chiêu Văn thỉnh an xong bèn vội vã rời đi, Đồng Hề cũng không muốn quá thân thiết với nàng ta trong khoảng thời gian này vì sợ ngộ nhỡ phải đổ vỏ cho kẻ khác.
Đồng Hề nán lại một lúc, ngồi đánh cờ với Độc Cô Viện Phượng, hai người cũng không trò chuyện gì nhiều. Sau khi nàng đi rồi, Lý ma ma bèn bước lên.
“Nương nương, lão nô cảm thấy dường như Quý phi có phần sợ Chiêu Phu nhân.”
Độc Cô Viện Phượng chỉ về phía bàn cờ.
“Hôm nay, nàng ta chơi cờ không hề có tí sát khí nào, đi bước nào phòng bước đấy, vô cùng thận trọng. Ai gia thấy nàng ta đã sa cơ lỡ vận rồi, uổng công ta trước kia xem trọng nàng ta.”
“Nương nương, Vạn Mi Nhi chắc cũng không phải kẻ dễ chơi, chúng ta có cần giải quyết trước khi người đó nhập cung không? Ngộ nhỡ hai người họ bắt tay với nhau...” Lý ma ma nhìn về phía tây, đó chính là hướng cua Vi Vũ đường.
Độc Cô Viện Phượng trầm ngâm, không nói gì.
Sau khi rời khỏi Phượng Tây điện, Đồng Hề mang bát canh hạt sen mà Thúc Bạch đưa tới đi thẳng đến Đức Chính điện. Tuy chuyến đi lần trước không vui vẻ gì, Thiên Chính Đế cũng từng gián tiếp tỏ ý mình không để tâm, nhưng Đồng Hề vẫn cảm thấy nàng nhất định phải quan tâm đến long thể hơn. Hồi nàng còn ở nhà, mẫu thân luôn quan tâm đến cái ăn, cái mặc cho phụ thân, chăm sóc phụ thân rất chu đáo. Phụ thân cũng từng nói rằng chuyện sinh hoạt của người hầu như không thể thiếu bàn tay của mẫu thân.
Nhưng trong cung này, chuyện ăn mặc ở của Thiên Chính Đế vốn dĩ không phải chuyện nàng có thể trông nom, bởi vậy nàng cũng có phần lơ là. Đồng Hề chú ý nghiên cứu thủ đoạn của Mộ Chiêu Văn, thấy rằng điều quan trọng nhất chính là thường xuyên xuất hiện trước mắt Thiên Chính Đế. Dân gian có câu càng gặp càng quen, Đồng Hề thầm trách sao mình có thể quên thủ đoạn căn bản này.
Lúc này, Huyền Huân đã đứng đợi ngoài điện Đức Chính, thấy Đồng Hề tới bèn chạy qua.
“Nương nương, Chiêu Phu nhân đã ở bên trong được một lúc rồi.”
Đồng Hề gật đầu. Nàng thích học hỏi, muốn xem cách họ chung đụng như thế nào, huống hồ có Mộ Chiêu Văn ở đây, nàng mới cảm thấy tự nhiên hơn khi ở bên Thiên Chính Đế.
Khi Đồng Hề bước vào, Mộ Chiêu Văn đang đứng bên cạnh Thiên Chính Đế, hai người đang thì thầm gì đó. Thiên Chính Đế ăn bánh Mộ Chiêu Văn mang đến rồi thân mật đút nửa miếng còn lại cho nàng ta.
“Ngọt quá, nàng ăn giúp ta đi!”
Đồng Hề lại gần hành lễ, Thiên Chính Đế thờ ơ phẩy tay, ra hiệu bình thân.
“Nàng tới đây làm gì?” Đối với Đồng Hề, Thiên Chính Đế như biến thành một người khác, giọng nói lạnh tanh.
Dù có rộng lượng tới đâu, Đồng Hề cũng cảm thấy tủi thân.
“Thần thiếp...”
Không biết vì sao khi đối mặt với Thiên Chính Đế, nàng cũng như biến thành một con người khác, trở thành một cô vợ nhỏ nhu nhược đến mức chính bản thân nàng cũng không thể nhận ra.
Mộ Chiêu Văn vốn là kẻ tinh ý, thấy không khí bất thường bèn nói:
“Quý phi tỷ tỷ nhất định có chuyện gì nên mới tìm Hoàng thượng, thần thiếp xin cáo lui trước!”
Nàng ta thu dọn hộp thức ăn rồi lui xuống.
Đồng Hề luống cuống. Nàng tới đây đâu phải để đuổi Mộ Chiêu Văn đi, làm vậy khác nào tranh sủng. Nếu nàng thật sự muốn tranh sủng thì đã chẳng làm một cách công khai như vậy.
Thế nhưng qua chuyện hôm nay, Đồng Hề cũng học được thêm vài điều. Sau khi suy nghĩ, nàng đã thấu tỏ được một số chuyện. Mộ Chiêu Văn biết rõ Thiên Chính Đế không thích ăn đồ ngọt, vậy mà ngoài bữa chính, thêm cả bữa phụ, nàng ta vẫn cố tình làm đồ ngọt mang tới thỉnh an, há chẳng phải là vì nàng ta thích ăn đồ ngọt, lại muốn mượn cớ hầu Hoàng thượng dùng điểm tâm để tới gặp Thiên Chính Đế ư? Mà Thiên Chính Đế cũng thuận nước đẩy thuyền, nhường bánh ngọt cho nàng ta, không cần ăn thêm, vậy là cả hai đều vui vẻ.
Đồng Hề cẩn thận nghiền ngẫm những mánh khóe này, bỗng nhận ra việc làm thế nào để vui vẻ bên phu quân đúng là một nghệ thuật, cần phải tìm tòi học hỏi, đặc biệt khi phu quân của nàng lại là đế vương một nước.
“Nàng tới tìm trẫm làm gì?” Thiên Chính Đế xoa gáy.
Đồng Hề vốn không biết nên trả lời thế nào, nếu đáp rằng nàng mang canh hạt sen tới thì sẽ rất buồn cười. Khi thấy Thiên Chính Đế xoa cổ, nàng liền biết người đau cổ vì cúi đầu quá lâu, năm xưa phụ thân nàng cũng hay bị thế.
Khi rơi vào hoàn cảnh khó khăn, lá gan của con người sẽ đặc biệt to, sau ngẫm lại, Đồng Hề bội phục bản thân vô cùng, không hiểu tại sao khi đó nàng lại có dũng khí làm chuyện ấy.
Nàng nhẹ nhàng bước tới bên Thiên Chính Đế, đặt đôi tay lên cổ người rồi nhẹ nhàng xoa bóp. Đồng Hề rất căng thẳng nên ngón tay lạnh toát, tuy nhiên lại khiến Thiên Chính Đế cảm thấy vô cùng thoải mái trong ngày hè oi ả.
Thiên Chính Đế không nói gì, chỉ đặt tay xuống, nghiêng người về sau, nhắm mắt hưởng thụ sự xoa bóp của nàng, lúc dễ chịu nhất còn khẽ “ưm” một tiếng.
Sau chừng nửa khắc, Đồng Hề kéo tay Thiên Chính Đế lên, ấn vào giữa lòng bàn tay người. Nàng cúi đầu, đỏ mặt, dường như đây là lần đầu tiên nàng nắm tay và cẩn thận quan sát bàn tay của Thiên Chính Đế.
Ngón tay của người vùa thon vừa dài. Nàng không hề ngạc nhiên khi phát hiện lòng bàn tay Thiên Chính Đế có vết chai. Ngón tay ở bàn tay phải cũng có vết chai do cầm bút nhiều năm. Đồng Hề bất giác vuốt ve vết chai đó. Nàng bỗng có cảm giác quấn quýt người như với phụ thân hồi xưa. Vết chai trong lòng bàn tay phụ thân che chắn mưa gió bão táp cho nàng, còn vết chai trong lòng bàn tay Thiên Chính Đế không chỉ che chắn cho nàng mà còn che chắn cho cả thiện hạ của Cảnh Hiên hoàng triều.
Là phụ nữ, có ai không mong đấng phu quân của mình là bậc anh hùng? Đồng Hề cũng vậy. Từ khi nàng còn nhỏ, phụ thân đã bồi dưỡng nàng trở thành cung phi. Những câu chuyện về Thiên Chính Đế, nàng đã được nghe rất nhiều lần đến nỗi cứ như được tận mắt chứng kiến, nào là dẫn binh hàng phục man di, nhận lệnh lúc lâm nguy bảo vệ đất nước khỏi nanh vuốt của Bắc Phong, ép Đông Lâm quốc lui binh cống nạp, sau khi đăng cơ thì tiến hành trị thủy, chỉnh đốn tác phong quan lại, thậm chí có những chi tiết nàng còn nhớ rõ hơn cả người. Trước khi nhập cung, nàng đã coi Thiên Chính Đế như một vị thần mà thờ phụng trong lòng.
Sau khi nhập cung, nàng mới nhận ra Thiên Chính Đế cũng là một người bình thường, có thất tình lục dục, đôi khi còn làm những việc trái với đạo lí, tất cả những điều này khiến nàng vừa ngưỡng mộ vừa lo sợ, không biết phải đối mặt với người như thế nào.
Sau khi Đồng Hề sờ lên vết chai trên bàn tay phải của Thiên Chính Đế, người bỗng nắm lấy tay nàng. Đồng Hề đỏ mặt, tim giật thót, toan rụt tay lại nhưng không được.
“Sao, Tấn Vương phi lại tiến cung rồi ư?” Thiên Chính Đế giễu cợt.
“Không phải.” Đồng Hề vội vàng giải thích, đúng là “tự làm bậy, không thể sống”.
Thiên Chính Đế xoay cổ.
“Nàng học chiêu này từ ai thế? Cổ trẫm không đau nữa rồi.”
Đồng Hề trấn tĩnh một lát mới đáp lời:
“Phụ thân thần thiếp cũng mắc chứng này, cứ khi nào đọc sách nhiều, cổ sẽ tê mỏi, bởi vậy thần thiếp mới thỉnh giáo một vị võ đại phu. Vị võ đại phu ấy nói nếu cổ đau thì ấn huyệt trên lòng bàn tay là có tác dụng nhất. Thần thiếp làm theo một thời gian, phụ thân đại nhân nói cách này rất hữu hiệu.”
Đồng Hề nói liến thoắng, ánh mắt trở nên sáng ngời. Mỗi khi nhớ lại ánh hào quang trong quá khứ, nàng luôn cảm thấy vui vẻ.
Thiên Chính Đế buông lỏng tay, Đồng Hề liền cầm bàn tay còn lại của người lên để ấn huyệt.
“Nghe nói nàng là đứa con gái được Lệnh Hồ Tiến thương yêu nhất. Nàng ngoan ngoãn, thông minh thế này, ông ấy không thương mới lạ.”
Đồng Hề cảm thấy ngữ điệu của Thiên Chính Đế có gì đó khác lạ. Nàng vừa ngẩng đầu lên thì đã bị người ngậm lấy vành tai. Nàng run rẩy, sửng sốt thốt lên:
“Hoàng thượng!”
Thiên Chính Đế kéo nàng vào lòng, đặt nàng lên long ỷ. Tuy chiếc long ỷ này được gọi là ỷ(*) nhưng chẳng nhỏ hơn sạp là bao, nàng đã từng được trải nghiệm ở Hàm Nguyên điện rồi.
(*) Có nghĩa là ghế.
“Hoàng thượng, giờ... giờ vẫn là ban ngày...”
Ban ngày tuyên dâm là điều thánh hiền không cho phép.
Thiên Chính Đế bỗng bật cười, thế nhưng nụ cười ấy không hề vui vẻ, cũng không khiến nàng cảm thấy ấm áp mà ngược lại còn khiến nàng cảm thấy lạnh run.
“Hôm nay Tấn Vương phi không tới, vậy chẳng phải ý của Quý phi là muốn tự mình lâm trận sao?”
Đồng Hề choáng váng, biết Thiên Chính Đế đã hiểu lầm, hoặc chăng người không hề hiểu lầm mà đang cố ý hạ nhục nàng.
“Không phải đâu Hoàng thượng, thần thiếp...”
Nàng còn chưa kịp nói xong thì miệng đã bị môi người chặn lại. Sau khi ân ái, nhìn ánh mắt nóng bỏng của Thiên Chính Đế, nàng biết người vẫn chưa thỏa mãn, lập tức run bần bật.
Cơn đau ban nãy còn chưa qua, trong đầu nàng bỗng lóe lên một tia sáng. Nhớ tới lời Mộ Chiêu Văn nói hôm trước, nàng bèn chớp mắt thủ thỉ, đôi mắt vẫn ầng ậng nước:
“Hoàng thượng, thần thiếp mệt rồi!”
Nói xong câu này, Đồng Hề lập tức đỏ mặt. Nàng không biết tại sao giọng mình lại trở nên ẻo lả như thế.
Thiên Chính Đế sững sờ. Có lẽ người không ngờ Đồng Hề lại thốt ra câu đó. Từ trước tới nay, nàng chỉ biết chịu đựng.
Người không nói gì, hồi lâu sau mới khép lại vạt áo cho nàng. Đồng Hề run rẩy, gắng gượng sửa sang lại xiêm áo, định bước xuống long ỷ vì đây không phải chỗ nàng nên ngồi. Nào ngờ Thiên Chính Đế đã phát hiện ra thứ đặt trên bàn, bèn bưng bát canh hạt sen nàng mang tới lên, hỏi:
“Đây là thứ gì?”
“Canh hạt sen ạ!” Đồng Hề trả lời theo phản xạ. Hoàng thượng hỏi gì nàng cũng phải trả lời, dù có mệt thế nào hay không muốn trả lời ra sao.
“Quý phi quả là hiểu lòng trẫm, sao nàng biết giờ trẫm muốn ăn canh hạt sen?” Khóe miệng Thiên Chính Đế mang theo ý cười.
Đây là lần đầu tiên Đồng Hề thấy Thiên Chính Đế mỉm cười sau mỗi lần ân ái. Trước kia, người luôn sầm mặt bỏ đi mà không nói gì cả. Thế rồi, khi nghe ra câu nói đầy ẩn ý của Thiên Chính Đế, nàng bất giác đỏ mặt.
“Nàng không thử canh hạt sen cho trẫm sao?” Thiên Chính Đế đưa bát canh tới bên môi Đông Hề, còn tự tay múc một thìa cho nàng, nàng hoảng sợ rụt người lại.
“Thần thiếp không dám!” Đồng Hề quỳ ngồi trên long ỷ, đầu cúi gằm, tỏ vẻ không dám nhận. “Thần thiếp tự làm được rồi.”
Đồng Hề cụp mắt, toan đón lấy bát canh trong tay Thiên Chính Đế, nào ngờ gương mặt Thiên Chính Đế bỗng lạnh như tiền, đưa bát canh cho Đồng Hề, nói:
“Vậy nàng đút cho trẫm đi!”
Đồng Hề sửng sốt, nhưng cũng đành tuân mệnh, cố gắng nhấc bàn tay run rẩy lên. Thiên Chính Đế khẽ thở dai, tự cầm lấy chiếc bát rồi nghiêng bát uống cạn trong một hơi.
Đồng Hề đang không biết làm gì, bỗng nghe thấy tiếng Giang Đắc Khải vọng tới:
“Hoàng thượng, Thượng thư bộ Lại cầu kiến!”
Đồng Hề nhớ ra nơi đây là Đức Chính điện, lập tức căng thẳng, vội vàng rụt người nấp sau lưng Thiên Chính Đế, khẽ hỏi:
“Làm sao bây giờ?”
Thiên Chính Đế quay đầu lại, thấy dáng vẻ đáng thương của nàng.
“Nàng nấp tạm ra sau đi!”
Đồng Hề bất chấp lễ tiết, đặt đôi chân trần xuống đất. Nàng chẳng để ý được chuyện gì khác nữa, chỉ mong không bị phụ thân nhìn thấy vẻ nhếch nhác này, thậm chí còn chưa kịp mang giày đã chạy tọt vào trong.
Nam Hàn hành cung nằm ở phía bắc chân núi Nam Hàn, được xây theo lối dựa lưng vào núi, vươn mình lên trời, nơi cao nhất chính là tẩm cung Thanh Lương điện của Thiên Chính Đế. Mộ Chiêu Văn ở Vi Vũ đường, gần Thanh Lương điện nhất. Độc Cô Viện Phượng ở tại Phượng Tây điện, còn Đồng Hề lại chọn Thâu Hương hiên, xa Thanh Lương điện nhất.
Thâu Hương hiên là nơi Đồng Hề ở lần trước, tên cũng là do nàng đặt, chọn trong câu “Mai tu tốn tuyết tam phân bạch, tuyết khước thâu mai nhất đoạn hương”(*). Nơi đây là hành cung tránh nóng nên đương nhiên sẽ ít mai. Thâu Hương hiên là nơi mát mẻ nhất trong hành cung này trừ Thanh Lương điện, có ý cảnh của tuyết, nhưng có tuyết lại không có mai, tất sẽ nhớ nhung hương mai rồi.
(*) Trích trong bài thơ Tuyết mai kỳ 1 của Lư Mai Pha.
Các cung nhân ở Nam Hàn hành cung nghe nói Quý phi sắp tới nên đã dọn dẹp xong Thâu Hương hiên từ lâu, cảnh vật vẫn sang trọng, tráng lệ giống hệt ba năm trước.
Đồng Hề còn chưa kịp nghỉ ngơi đã bắt đầu sai người cất hết những đồ trang trí quý giá trong phòng đi, rèm trướng cũng không cần dùng lụa Giao Tiêu mà đổi thành rèm Hà Tu hoa văn sóng nước, những bức tranh Hoa khai phú quý trên tường cũng đổi thành tranh thủy mặc phủ tuyết của Đổng Kỳ Xương, những câu đối tuyệt diệu của Triệu Mạnh Phủ, dưới sàn đặt chiếc chiếu có hoa văn hình hoa mai được dệt bằng tằm Lục Trúc, mang đậm phong cách cổ điển trang nhã.
Sau đó, nàng đích thân sai người dọn sạch trăm hoa trong sân, thay vào đó là các bồn tùng, bách, bày biện có hơi hướm hoang dã một chút, chỉ mong màu xanh ngắt của nơi này có thể vỗ về tâm trạng bức bối trong cái nóng ngày hè.
Nàng thích phục sức lộng lẫy, nhưng dường như Thiên Chính Đế lại không thích. Trước kia, nàng ỷ vào thân phận của mình và sự sủng ái của Hoàng thượng nên không thèm để ý, nhưng nay thân mang tội, Tề Vân vẫn đang phải chịu khổ ở Hoán y cục, nàng buộc phải hi sinh.
Huyền Huân thấy Đồng Hề mệt mỏi mà vẫn phải gắng sức xử lí những chuyện vặt vãnh này, bèn nói:
“Nương nương, nô tì hầu hạ người tắm rửa, thay đồ!”
Thâu Hương hiên xa Thanh Lương điện nhất. Năm đó, sở dĩ Đồng Hề chọn nơi này là vì nó có một dòng suối nước nóng không đâu có, hơi nước ngào ngạt bay lên từ mặt nước có thể xông hơi khiến nàng vô cùng thoải mái.
Đồng Hề cho người hầu lui xuống, mệt mỏi tựa đầu lên chiếc gối ngọc. Không biết có phải già rồi không mà nàng đã mất đi khí thế năm nào, không còn sức tranh ngôi đoạt vị, hoặc chăng vì cảm thấy dù có cố gắng thế nào cũng không thể với đến vị trí đang ngày một xa vời đó. Đến cả người bên cạnh nàng còn không thể bảo vệ được nữa là!
Lại nhớ hồi nàng mới vào cung, tuy Thiên Chính Đế cũng ban đều mưa móc như bây giờ nhưng nàng luôn cảm nhận được sự thương yêu, bảo bọc của người, bởi vậy mới đường hoàng hoặc ngấm ngầm trừng trị bao kẻ từng tranh sủng với mình, nào ngờ cuối cùng vẫn phải rời khỏi cung.
Ba năm sau, quay trở lại, nàng không thể tìm thấy sự bình tâm như năm đó. Người trong cung đổi hết lượt này tới lượt khác, nàng cứ muốn tranh đấu như thế mãi sao? Tâm tư của Hoàng đế ngày càng khó dò, Đồng Hề cảm thấy mình như một kẻ mù cưỡi ngựa đui dò đường trong đêm, không biết khi nào vó ngựa kia hụt bước.
Thế nhưng sống trong hậu cung này, nếu không tranh đoạt, há chẳng phải sẽ nhàm chán tột độ ư?
Những giọt lệ men theo khóe mắt rơi xuống. Đây là con đường nàng tự chọn, nàng chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Đêm đó, vì đi đường mệt nhọc nên Đồng Hề có được môt giấc ngủ ngon. Hôm sau, khi hầu hạ nàng rửa mặt và thay y phục, Huyền Huân và Thúc Bạch chọn cho nàng một bộ xiêm y lộng lẫy theo thường lệ nhưng lại bị nàng gạt bỏ.
Sống trong cung, có thể trang điểm theo ý thích cũng là một niềm hạnh phúc, tiếc rằng từ nay về sau nàng không thể như thế nữa. Đồng Hề chọn một chiếc váy màu xanh nhạt, búi tóc kiểu Lưu Tô, chỉ dùng trân châu, hoa cài tô điểm vài nơi, mộc mạc, đoan trang lại khiêm tốn, chỉ có chiếc trâm hoa nhài tua rua vòng vàng ở phía sau đuôi tóc là có chút sang quý của quý phi ngày xưa.
Lúc Đồng Hề tới Phượng Tây điện thì Mộ Chiêu Văn đã ở đó rồi. Nàng sững người, nhưng trong thoáng chốc liền nhớ tới chuyện Mộ Chiêu Văn vốn hành sự kín đáo, cẩn trọng, không để lộ bất kì sơ hở nào. Tuy Độc Cô Viện Phượng đã miễn cho nàng ta không phải thỉnh an nhưng nàng ta không hề vì thế mà tự cao. Thấy Đồng Hề bước vào, nàng ta chậm rãi đứng dậy hành lễ, Đồng Hề vội rảo bước nâng dậy.
“Không cần đa lễ! Nay muội muội hoài thai, nên nghỉ ngơi thật tốt mới phải! Hoàng thượng chưa có con cái, toàn cung chỉ mong muội có thể bình an hạ sinh hoàng tự, cũng là để an lòng dân chúng.”
Sau khi Mộ Chiêu Văn trở về chỗ ngồi, Đồng Hề thấy gương mặt Độc Cô Viện Phượng không mấy vui vẻ. Mộ Chiêu Văn khôn khéo, chu toàn mọi việc, quả là không tệ, nhưng đối với nàng và Thái hậu thì nàng ta ngày càng lợi hại, ngày càng không thể lơ là. Không biết điều này là tốt hay xấu đây.
Độc Cô Viện Phượng nhìn Đồng Hề, bĩu môi cười.
“Hiếm khi Quý phi trang điểm thế này.”
Đồng Hề thoáng đỏ mặt.
Độc Cô Viện Phượng cười giễu cợt, tất nhiên ả biết Đồng Hề ăn vận thế này vì mục đích gì, Đồng Hề cũng không định giấu giếm ả. Nay nàng một lòng muốn phục sủng, nào để ý được những chuyện khác, huống chi là chuyện liên quan tới tính mạng.
Ba người phụ nữ hoàn toàn không có tiếng nói chung, Mộ Chiêu Văn thỉnh an xong bèn vội vã rời đi, Đồng Hề cũng không muốn quá thân thiết với nàng ta trong khoảng thời gian này vì sợ ngộ nhỡ phải đổ vỏ cho kẻ khác.
Đồng Hề nán lại một lúc, ngồi đánh cờ với Độc Cô Viện Phượng, hai người cũng không trò chuyện gì nhiều. Sau khi nàng đi rồi, Lý ma ma bèn bước lên.
“Nương nương, lão nô cảm thấy dường như Quý phi có phần sợ Chiêu Phu nhân.”
Độc Cô Viện Phượng chỉ về phía bàn cờ.
“Hôm nay, nàng ta chơi cờ không hề có tí sát khí nào, đi bước nào phòng bước đấy, vô cùng thận trọng. Ai gia thấy nàng ta đã sa cơ lỡ vận rồi, uổng công ta trước kia xem trọng nàng ta.”
“Nương nương, Vạn Mi Nhi chắc cũng không phải kẻ dễ chơi, chúng ta có cần giải quyết trước khi người đó nhập cung không? Ngộ nhỡ hai người họ bắt tay với nhau...” Lý ma ma nhìn về phía tây, đó chính là hướng cua Vi Vũ đường.
Độc Cô Viện Phượng trầm ngâm, không nói gì.
Sau khi rời khỏi Phượng Tây điện, Đồng Hề mang bát canh hạt sen mà Thúc Bạch đưa tới đi thẳng đến Đức Chính điện. Tuy chuyến đi lần trước không vui vẻ gì, Thiên Chính Đế cũng từng gián tiếp tỏ ý mình không để tâm, nhưng Đồng Hề vẫn cảm thấy nàng nhất định phải quan tâm đến long thể hơn. Hồi nàng còn ở nhà, mẫu thân luôn quan tâm đến cái ăn, cái mặc cho phụ thân, chăm sóc phụ thân rất chu đáo. Phụ thân cũng từng nói rằng chuyện sinh hoạt của người hầu như không thể thiếu bàn tay của mẫu thân.
Nhưng trong cung này, chuyện ăn mặc ở của Thiên Chính Đế vốn dĩ không phải chuyện nàng có thể trông nom, bởi vậy nàng cũng có phần lơ là. Đồng Hề chú ý nghiên cứu thủ đoạn của Mộ Chiêu Văn, thấy rằng điều quan trọng nhất chính là thường xuyên xuất hiện trước mắt Thiên Chính Đế. Dân gian có câu càng gặp càng quen, Đồng Hề thầm trách sao mình có thể quên thủ đoạn căn bản này.
Lúc này, Huyền Huân đã đứng đợi ngoài điện Đức Chính, thấy Đồng Hề tới bèn chạy qua.
“Nương nương, Chiêu Phu nhân đã ở bên trong được một lúc rồi.”
Đồng Hề gật đầu. Nàng thích học hỏi, muốn xem cách họ chung đụng như thế nào, huống hồ có Mộ Chiêu Văn ở đây, nàng mới cảm thấy tự nhiên hơn khi ở bên Thiên Chính Đế.
Khi Đồng Hề bước vào, Mộ Chiêu Văn đang đứng bên cạnh Thiên Chính Đế, hai người đang thì thầm gì đó. Thiên Chính Đế ăn bánh Mộ Chiêu Văn mang đến rồi thân mật đút nửa miếng còn lại cho nàng ta.
“Ngọt quá, nàng ăn giúp ta đi!”
Đồng Hề lại gần hành lễ, Thiên Chính Đế thờ ơ phẩy tay, ra hiệu bình thân.
“Nàng tới đây làm gì?” Đối với Đồng Hề, Thiên Chính Đế như biến thành một người khác, giọng nói lạnh tanh.
Dù có rộng lượng tới đâu, Đồng Hề cũng cảm thấy tủi thân.
“Thần thiếp...”
Không biết vì sao khi đối mặt với Thiên Chính Đế, nàng cũng như biến thành một con người khác, trở thành một cô vợ nhỏ nhu nhược đến mức chính bản thân nàng cũng không thể nhận ra.
Mộ Chiêu Văn vốn là kẻ tinh ý, thấy không khí bất thường bèn nói:
“Quý phi tỷ tỷ nhất định có chuyện gì nên mới tìm Hoàng thượng, thần thiếp xin cáo lui trước!”
Nàng ta thu dọn hộp thức ăn rồi lui xuống.
Đồng Hề luống cuống. Nàng tới đây đâu phải để đuổi Mộ Chiêu Văn đi, làm vậy khác nào tranh sủng. Nếu nàng thật sự muốn tranh sủng thì đã chẳng làm một cách công khai như vậy.
Thế nhưng qua chuyện hôm nay, Đồng Hề cũng học được thêm vài điều. Sau khi suy nghĩ, nàng đã thấu tỏ được một số chuyện. Mộ Chiêu Văn biết rõ Thiên Chính Đế không thích ăn đồ ngọt, vậy mà ngoài bữa chính, thêm cả bữa phụ, nàng ta vẫn cố tình làm đồ ngọt mang tới thỉnh an, há chẳng phải là vì nàng ta thích ăn đồ ngọt, lại muốn mượn cớ hầu Hoàng thượng dùng điểm tâm để tới gặp Thiên Chính Đế ư? Mà Thiên Chính Đế cũng thuận nước đẩy thuyền, nhường bánh ngọt cho nàng ta, không cần ăn thêm, vậy là cả hai đều vui vẻ.
Đồng Hề cẩn thận nghiền ngẫm những mánh khóe này, bỗng nhận ra việc làm thế nào để vui vẻ bên phu quân đúng là một nghệ thuật, cần phải tìm tòi học hỏi, đặc biệt khi phu quân của nàng lại là đế vương một nước.
“Nàng tới tìm trẫm làm gì?” Thiên Chính Đế xoa gáy.
Đồng Hề vốn không biết nên trả lời thế nào, nếu đáp rằng nàng mang canh hạt sen tới thì sẽ rất buồn cười. Khi thấy Thiên Chính Đế xoa cổ, nàng liền biết người đau cổ vì cúi đầu quá lâu, năm xưa phụ thân nàng cũng hay bị thế.
Khi rơi vào hoàn cảnh khó khăn, lá gan của con người sẽ đặc biệt to, sau ngẫm lại, Đồng Hề bội phục bản thân vô cùng, không hiểu tại sao khi đó nàng lại có dũng khí làm chuyện ấy.
Nàng nhẹ nhàng bước tới bên Thiên Chính Đế, đặt đôi tay lên cổ người rồi nhẹ nhàng xoa bóp. Đồng Hề rất căng thẳng nên ngón tay lạnh toát, tuy nhiên lại khiến Thiên Chính Đế cảm thấy vô cùng thoải mái trong ngày hè oi ả.
Thiên Chính Đế không nói gì, chỉ đặt tay xuống, nghiêng người về sau, nhắm mắt hưởng thụ sự xoa bóp của nàng, lúc dễ chịu nhất còn khẽ “ưm” một tiếng.
Sau chừng nửa khắc, Đồng Hề kéo tay Thiên Chính Đế lên, ấn vào giữa lòng bàn tay người. Nàng cúi đầu, đỏ mặt, dường như đây là lần đầu tiên nàng nắm tay và cẩn thận quan sát bàn tay của Thiên Chính Đế.
Ngón tay của người vùa thon vừa dài. Nàng không hề ngạc nhiên khi phát hiện lòng bàn tay Thiên Chính Đế có vết chai. Ngón tay ở bàn tay phải cũng có vết chai do cầm bút nhiều năm. Đồng Hề bất giác vuốt ve vết chai đó. Nàng bỗng có cảm giác quấn quýt người như với phụ thân hồi xưa. Vết chai trong lòng bàn tay phụ thân che chắn mưa gió bão táp cho nàng, còn vết chai trong lòng bàn tay Thiên Chính Đế không chỉ che chắn cho nàng mà còn che chắn cho cả thiện hạ của Cảnh Hiên hoàng triều.
Là phụ nữ, có ai không mong đấng phu quân của mình là bậc anh hùng? Đồng Hề cũng vậy. Từ khi nàng còn nhỏ, phụ thân đã bồi dưỡng nàng trở thành cung phi. Những câu chuyện về Thiên Chính Đế, nàng đã được nghe rất nhiều lần đến nỗi cứ như được tận mắt chứng kiến, nào là dẫn binh hàng phục man di, nhận lệnh lúc lâm nguy bảo vệ đất nước khỏi nanh vuốt của Bắc Phong, ép Đông Lâm quốc lui binh cống nạp, sau khi đăng cơ thì tiến hành trị thủy, chỉnh đốn tác phong quan lại, thậm chí có những chi tiết nàng còn nhớ rõ hơn cả người. Trước khi nhập cung, nàng đã coi Thiên Chính Đế như một vị thần mà thờ phụng trong lòng.
Sau khi nhập cung, nàng mới nhận ra Thiên Chính Đế cũng là một người bình thường, có thất tình lục dục, đôi khi còn làm những việc trái với đạo lí, tất cả những điều này khiến nàng vừa ngưỡng mộ vừa lo sợ, không biết phải đối mặt với người như thế nào.
Sau khi Đồng Hề sờ lên vết chai trên bàn tay phải của Thiên Chính Đế, người bỗng nắm lấy tay nàng. Đồng Hề đỏ mặt, tim giật thót, toan rụt tay lại nhưng không được.
“Sao, Tấn Vương phi lại tiến cung rồi ư?” Thiên Chính Đế giễu cợt.
“Không phải.” Đồng Hề vội vàng giải thích, đúng là “tự làm bậy, không thể sống”.
Thiên Chính Đế xoay cổ.
“Nàng học chiêu này từ ai thế? Cổ trẫm không đau nữa rồi.”
Đồng Hề trấn tĩnh một lát mới đáp lời:
“Phụ thân thần thiếp cũng mắc chứng này, cứ khi nào đọc sách nhiều, cổ sẽ tê mỏi, bởi vậy thần thiếp mới thỉnh giáo một vị võ đại phu. Vị võ đại phu ấy nói nếu cổ đau thì ấn huyệt trên lòng bàn tay là có tác dụng nhất. Thần thiếp làm theo một thời gian, phụ thân đại nhân nói cách này rất hữu hiệu.”
Đồng Hề nói liến thoắng, ánh mắt trở nên sáng ngời. Mỗi khi nhớ lại ánh hào quang trong quá khứ, nàng luôn cảm thấy vui vẻ.
Thiên Chính Đế buông lỏng tay, Đồng Hề liền cầm bàn tay còn lại của người lên để ấn huyệt.
“Nghe nói nàng là đứa con gái được Lệnh Hồ Tiến thương yêu nhất. Nàng ngoan ngoãn, thông minh thế này, ông ấy không thương mới lạ.”
Đồng Hề cảm thấy ngữ điệu của Thiên Chính Đế có gì đó khác lạ. Nàng vừa ngẩng đầu lên thì đã bị người ngậm lấy vành tai. Nàng run rẩy, sửng sốt thốt lên:
“Hoàng thượng!”
Thiên Chính Đế kéo nàng vào lòng, đặt nàng lên long ỷ. Tuy chiếc long ỷ này được gọi là ỷ(*) nhưng chẳng nhỏ hơn sạp là bao, nàng đã từng được trải nghiệm ở Hàm Nguyên điện rồi.
(*) Có nghĩa là ghế.
“Hoàng thượng, giờ... giờ vẫn là ban ngày...”
Ban ngày tuyên dâm là điều thánh hiền không cho phép.
Thiên Chính Đế bỗng bật cười, thế nhưng nụ cười ấy không hề vui vẻ, cũng không khiến nàng cảm thấy ấm áp mà ngược lại còn khiến nàng cảm thấy lạnh run.
“Hôm nay Tấn Vương phi không tới, vậy chẳng phải ý của Quý phi là muốn tự mình lâm trận sao?”
Đồng Hề choáng váng, biết Thiên Chính Đế đã hiểu lầm, hoặc chăng người không hề hiểu lầm mà đang cố ý hạ nhục nàng.
“Không phải đâu Hoàng thượng, thần thiếp...”
Nàng còn chưa kịp nói xong thì miệng đã bị môi người chặn lại. Sau khi ân ái, nhìn ánh mắt nóng bỏng của Thiên Chính Đế, nàng biết người vẫn chưa thỏa mãn, lập tức run bần bật.
Cơn đau ban nãy còn chưa qua, trong đầu nàng bỗng lóe lên một tia sáng. Nhớ tới lời Mộ Chiêu Văn nói hôm trước, nàng bèn chớp mắt thủ thỉ, đôi mắt vẫn ầng ậng nước:
“Hoàng thượng, thần thiếp mệt rồi!”
Nói xong câu này, Đồng Hề lập tức đỏ mặt. Nàng không biết tại sao giọng mình lại trở nên ẻo lả như thế.
Thiên Chính Đế sững sờ. Có lẽ người không ngờ Đồng Hề lại thốt ra câu đó. Từ trước tới nay, nàng chỉ biết chịu đựng.
Người không nói gì, hồi lâu sau mới khép lại vạt áo cho nàng. Đồng Hề run rẩy, gắng gượng sửa sang lại xiêm áo, định bước xuống long ỷ vì đây không phải chỗ nàng nên ngồi. Nào ngờ Thiên Chính Đế đã phát hiện ra thứ đặt trên bàn, bèn bưng bát canh hạt sen nàng mang tới lên, hỏi:
“Đây là thứ gì?”
“Canh hạt sen ạ!” Đồng Hề trả lời theo phản xạ. Hoàng thượng hỏi gì nàng cũng phải trả lời, dù có mệt thế nào hay không muốn trả lời ra sao.
“Quý phi quả là hiểu lòng trẫm, sao nàng biết giờ trẫm muốn ăn canh hạt sen?” Khóe miệng Thiên Chính Đế mang theo ý cười.
Đây là lần đầu tiên Đồng Hề thấy Thiên Chính Đế mỉm cười sau mỗi lần ân ái. Trước kia, người luôn sầm mặt bỏ đi mà không nói gì cả. Thế rồi, khi nghe ra câu nói đầy ẩn ý của Thiên Chính Đế, nàng bất giác đỏ mặt.
“Nàng không thử canh hạt sen cho trẫm sao?” Thiên Chính Đế đưa bát canh tới bên môi Đông Hề, còn tự tay múc một thìa cho nàng, nàng hoảng sợ rụt người lại.
“Thần thiếp không dám!” Đồng Hề quỳ ngồi trên long ỷ, đầu cúi gằm, tỏ vẻ không dám nhận. “Thần thiếp tự làm được rồi.”
Đồng Hề cụp mắt, toan đón lấy bát canh trong tay Thiên Chính Đế, nào ngờ gương mặt Thiên Chính Đế bỗng lạnh như tiền, đưa bát canh cho Đồng Hề, nói:
“Vậy nàng đút cho trẫm đi!”
Đồng Hề sửng sốt, nhưng cũng đành tuân mệnh, cố gắng nhấc bàn tay run rẩy lên. Thiên Chính Đế khẽ thở dai, tự cầm lấy chiếc bát rồi nghiêng bát uống cạn trong một hơi.
Đồng Hề đang không biết làm gì, bỗng nghe thấy tiếng Giang Đắc Khải vọng tới:
“Hoàng thượng, Thượng thư bộ Lại cầu kiến!”
Đồng Hề nhớ ra nơi đây là Đức Chính điện, lập tức căng thẳng, vội vàng rụt người nấp sau lưng Thiên Chính Đế, khẽ hỏi:
“Làm sao bây giờ?”
Thiên Chính Đế quay đầu lại, thấy dáng vẻ đáng thương của nàng.
“Nàng nấp tạm ra sau đi!”
Đồng Hề bất chấp lễ tiết, đặt đôi chân trần xuống đất. Nàng chẳng để ý được chuyện gì khác nữa, chỉ mong không bị phụ thân nhìn thấy vẻ nhếch nhác này, thậm chí còn chưa kịp mang giày đã chạy tọt vào trong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.