Chương 31: Đêm mờ trăng
Minh Nguyệt Đang
04/06/2018
Type: Thanh Hương
Đồng Hề ngơ ngác nhìn Thiên Chính Đế, nghĩ xem nàng có nên lui đi hay không.
“Hoàng thượng vạn phúc!”
“Thiên Chính Đế nhìn nàng hồi lâu, mới nói:
“Không phải nàng bị cấm túc sao?”
Đồng Hề thầm kêu trời, ai ngờ lại bị bắt lỗi, hóa ra Thiên Chính Đế dù bận trăm công nghìn việc nhưng vẫn nhớ chuyện này. Nàng đành cúi đầu, lo lắng nắm chặt váy.
Thiên Chính Đế cười khẩy:
“Nàng ngày càng không coi trẫm ra gì rồi, Lệnh Hồ Đồng Hề!”
Tuy không biết tại sao người lại nói vậy nhưng nàng không định phản bác, chỉ im lặng quỳ xuống.
“Nhưng khi gặp trẫm, nàng lại ngoan ngoãn vô cùng.”
Ngón tay Thiên Chính Đế vuốt ve dọc sống lưng nàng, khiến nàng cảm thấy sợ hãi. Người nàng cứng đơ. Chắc hẳn Thiên Chính Đế cũng cảm nhận được, bèn sầm mặt, bỏ tay xuống.
“Rót rượu cho trẫm!”Người cầm một cái chén Qùy Phượng bằng phỉ thúy.
Nàng đỏ mặt, nhớ tới lần người ngả ngớn và buông thả sau khi nàng kính rượu ở thảo nguyên. Chính nàng cũng không biết tại sao lại nhớ tới chuyện này. Tay nàng khẽ run, rượu sánh ra ngoài, vấy lên áo bào của Thiên Chính Đế.
Đồng Hề ngây người hồi lâu mới nghe thấy người nói:
“Còn không mau lau cho trẫm!”
Bấy giờ nàng mới đỏ mặt, cầm khăn tay lên lau. Mỗi tội nơi bị vẩy rượu quá khó nói, nàng cẩn thận từng li từng tý, chỉ sợ chạm phải thứ đó.
Nhưng dù nàng có cẩn thận, nhẹ nhàng thế nào thì vẫn có những chuyện không thể tránh nổi, nàng cảm thấy vừa xấu hổ vừa căng thẳng. Trái lại, Thiên Chính Đế lại tỏ vẻ bình thản, không xấu hổ chút nào, nếu là người đàn ông khác, có lẽ đã nhảy xuống hồ từ lâu rồi.
Lần này, giọng Thiên Chính Đế có chút run rẩy khó phát hiện:
“Còn chưa lau sạch đâu!”
Người lại ngửa cổ uống một chén.
Đồng Hề chỉ có thể cố gắng tiếp tục, bỗng Thiên Chính Đế nắm lấy tay nàng. Ánh sáng trong mắt người khiến nàng hoảng sợ. Nàng đã từng thấy ánh mắt đó trong Ngự hoa viên và lúc ở bên long ỷ trong Hàm Nguyên điện, chỉ có điều, lần này nó còn dữ dội hơn trước. Đồng Hề bất giác đứng bật dậy, lùi lại đằng sau, quên mất là mình đang ở trên thuyền chứ không phải trên mặt đất. Do đó, nàng lảo đảo ngã xuống nước.
Vì bất ngờ nên trong lúc hoảng loạn, nàng uống liền hai ngụm nước, cơ thể chìm xuống hồ, bỗng một bóng đen bơi thoăn thoắt về phía nàng, kéo nàng trồi lên. Đồng Hề vội hít hai hơi thật sâu, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, thê thảm vô cùng.
Thiên Chính Đế ôm nàng bơi tới mạn thuyền. Khi vừa rời khỏi mặt nước, nàng lập tức cảm thấy lạnh thấu xương, còn lạnh hơn cả lúc ở dưới nước. Nàng không kìm được rùng mình.
Thiên Chính Đế cũng nhảy lên thuyền, vươn tay xé toạc xiêm áo của nàng, rồi dùng xiêm áo lau mặt cho nàng thật sạch. Bấy giờ nàng mới dám ngẩng đầu, nhưng sau đó lập tức xấu hổ trốn vào trong khoang thuyền. Nơi này chăn đệm đầy đủ, xem ra thỉnh thoảng Thiên Chính Đế vẫn qua đêm ở đây, nàng run rẩy quấn chặt chăn vào người. Kỳ lạ thay, nàng chỉ run vì lạnh chứ không hề run vì sợ.
Thiên Chính Đế cũng ướt đẫm, người nhanh chóng cởi sạch quần áo rồi chui vào chăn cùng nàng.
“Tạ…” Đồng Hề đang định nói tạ ơn thì miệng đã bị chặn lại. Thiên Chính Đế ôm chặt lấy nàng, không cho nàng phản bác. Vì mấy tháng rồi không thị tẩm nên cảm giác này càng khó chịu. Mới đầu động tác của người còn dịu dàng nhưng càng về sau càng nhanh, tựa như muốn nghiền nát nàng vậy.
Điều duy nhất khiến Đồng Hề cảm thấy may mắn chính là Giang Đắc Khải đã đi rồi. Có lẽ khi nàng vừa lên thuyền thì ông ta đã chèo thuyền nhỏ rời đi, nếu không, lúc nàng vừa ngã xuống hồ, Thiên Chính Đế đã chẳng mạo hiểm tới cứu nàng.
Người giày vò nàng suốt đêm, tới gần sáng nàng mới chợp mắt được một lúc. Khi còn đang mơ màng, nàng nghe thấy giọng của Giang Đắc Khải tới gọi Thiên Chính Đế thượng triều.
Thiên Chính Đế sột soạt mặc đồ cho nàng, đang định ôm nàng dậy thì nàng bỗng hoảng sợ như bị côn trùng cắn.
“Thiếp… thiếp không ra đâu!” Nàng thực sự không muốn người khác nhìn thấy vẻ thảm hại này giữa ban ngày.
Thiên Chính Đế dừng lại rồi rời đi trước.
Nàng nghe thấy tiếng báo canh bên bờ, đã là giờ Mão rồi, xem ra Thiên Chính Đế sẽ bị muộn buổi triều sớm. Thảo nào người rời đi vội vàng như vậy, để lại nàng nơi đây với nỗi hối hận. Xiêm y đã rách, nàng không thể quay về, huống chi nàng còn đang trong thời gian bị cấm túc, nếu bị phát hiện e sẽ gặp rắc rối. Vì rất mệt và đau nên nàng mê man thiếp đi, mãi tới khi có người gọi:
“Đồng Hề, Đồng Hề, sao nàng vẫn còn ở đây!”
Đồng Hề mở mắt, bèn thấy Thiên Chính Đế đang vỗ lên mặt nàng.
“Hoàng thượng!” Nàng toan ngồi dậy.
“Cả ngày hôm nay nàng vẫn ở đây à!”
“Vâng!” Đồng Hề kéo cao chăn, gật đầu, mừng thầm vì Thiên Chính Đế quay lại, nếu không, nàng chỉ có thể quấn chỗ váy áo rách bươm, mò mẫm đi về thôi. Nàng cả đêm không về, không biết Đồng Huy cung có bị rối tung lên không?
“Giang Đắc Khải, đi lấy ít cơm canh, tiện mang thêm một bát cháo lại đây!” Giọng Thiên Chính Đế cất lên sang sảng, không lâu sau, tiếng thuyền nước khẽ vang lên.
Nàng cắn môi dưới, nói:
“Thần thiếp xiêm y không chỉnh, mong Hoàng thượng…”
Thiên Chính Đế nhướng mày nhưng không nói gì. Người ngồi xuống mui thuyền, nhìn nàng chăm chú, đến mức khiến nàng ngứa ran. Ánh mắt ấy và bầu không khí này đều vô cùng kỳ lạ, bởi vậy vì dù không biết nên nói chuyện gì nhưng nàng vẫn cố nặn ra một câu:
“Hoàng thượng biết bơi à?”
Lúc này, ánh mắt Thiên Chính Đế mới rời khỏi người nàng.
“Hồi nhỏ, ta thường bơi trong hồ Thái Dịch, rất nhiều lần bị mẫu hậu bắt được rồi trách phạt.” Ánh mắt người thoáng dịu dàng hơn một chút, khóe miệng còn thấp thoáng nụ cười.
Đồng Hề giật mình, xem ra sau này phải nói về mẫu thân của Thiên Chính Đế - Đức Chương Thái hậu nhiều hơn. Khi nhắc tới thời thơ ấu, dường như tâm trạng của người tốt hơn rất nhiều. Nàng có chút tò mò, không ngờ người đàn ông này cũng từng bị phạt.
“Đức Chương Thái hậu phạt người thế nào?”
“Còn có thể thế nào, học thuộc lòng.” Thiên Chính Đế bĩu môi, như đang nhớ lại hình phạt chẳng có gì sáng tạo của mẫu thân.
Đồng Hề lén ghi nhớ trong lòng, nếu sau này có con, nàng sẽ không chỉ phạt nó chép sách mà phải nghĩ ra nhiều cách khác mới được.
“Còn nàng thì sao? Không phải Lệnh Hồ Tiến cũng phạt nàng học thuộc lòng chứ?” Thiên Chính Đế cất lời, giọng điệu đó như thể đang nói Lệnh Hồ Tiến cũng chẳng có phương pháp mới mẻ nào.
Đồng Hề bật cười.
Phụ thân chưa phạt thần thiếp bao giờ.
Nàng vẫn luôn tự hào rằng chuyện nào nàng cũng quyết làm thật hoàn hảo, hơn cả kỳ vọng của cha mẹ, bởi vậy nàng chưa bao giờ bị phạt. Khi thấy đám huynh đệ, muội muội bị phạt, nàng luôn có cảm giác ưu việt, luôn cảm thấy bao nỗ lực hàng ngày của mình không hề uổng phí.
Thiên Chính Đế sửng sốt, nhưng trong ánh mắt không có sự ngưỡng mộ hay tán thưởng như nàng hy vọng, mà là sự xót xa.
May sao Giang Đắc Khải quay về rất nhanh, nếu không, Đồng Hề sợ nàng lại khiến câu chuyện đi vào ngõ cụt. Khi Thiên Chính Đế mang hộp đồ ăn vào, nàng nghe thấy tiếng rẽ nước, xem ra Giang Đắc Khải lại đi rồi.
“Váy của thần thiếp bị hỏng rồi!” Nàng vội nói, Giang Đắc Khải không thể đi như thế được!
“Ừm, mai trẫm sẽ bảo Giang Đắc Khải mang qua cho nàng.”
Thiên Chính Đế đưa cháo cho nàng, nàng đành thò một tay ra khỏi chăn, đón lấy bát cháo, chiếc chăn lập tức trượt xuống nách, để lộ cánh tay và xương quai xanh trắng bóc.
Vì tối qua lòng bàn tay bị móng tay cào rách nên vừa chạm vào bát cháo nóng, nàng liền cảm thấy đau vô cùng, suýt nữa đánh đổ, may mà Thiên Chính Đế nhanh tay nhanh mắt.
“Để trẫm giúp!”
Nàng thở phào, vội vàng rụt tay lại. Trực giác nàng mách bảo rằng ánh mắt của Thiên Chính Đế rất lạ. Nàng không chịu nổi lần thứ hai đâu.
Xung quanh yên ắng tới đáng sợ, nàng đành ăn từng thìa cháo Thiên Chính Đế đút cho. Suốt một ngày không ăn uống gì, có tý cháo là ấm bụng, dễ chịu nhất. Nàng nhắm mắt lại, hưởng thụ thêm một miếng nữa. Tuy không quen với việc được Thiên Chính Đế chăm sóc nhưng nàng không thể không thừa nhận, những khi người dịu dàng, ở bên người rất vui.
Đồng Hề chưa từng nghĩ sẽ có ngày Thiên Chính Đế đút cháo cho nàng. Qủa đúng là chuyện lạ đời! Tiếp đó, người lại đút bánh hoa quế, bánh hoa sen cho nàng. Nàng ngoan ngoãn ăn hết, sau đó vội nói:
“Thần thiếp no rồi!”
Lúc này, Thiên Chính Đế mới chịu dừng lại, nhân lúc người thu dọn hộp đồ ăn, Đồng Hề bèn mặc yếm vào. Trong đống xiêm y của nàng, giờ chỉ còn chiếc yếm này là lành lặn nhất. Nào ngờ sau khi nàng mặc xong, cảnh sắc lại như ẩn như hiện, trông còn quyến rũ hơn cả khi không mặc gì.
Nàng cảm thấy Thiên Chính Đế ôm nàng từ phía sau, hơi thở ngày một nóng.
“Hoàng thượng, thần thiếp…”
Nhưng Đồng Hề nào được lựa chọn. Dường như sự dịu dàng của người ban nãy chỉ để tôn thêm sự lạnh lùng sau đó thôi.
Sau khi gió tạnh mưa ngừng, nàng cuộn tròn như con tôm, hai tay nắm chặt,hai mắt nhắm nghiền, nghiêng người về phía Thiên Chính Đế, không dám quay lưng về phía người bởi đó là điều đại bất kính.
Tay người nhẹ nhàng vuốt ve lưng nàng, khiến nàng thêm căng thẳng. Đợi mãi người mới chịu đi. Khi nàng tỉnh giấc, bèn thấy một bộ xiêm y mới đặt bên gối, nàng cố nhịn đau mặc lên người.
Bất chấp việc đi lại giữa ban ngày có thể bị người khác nhìn thấy, Đồng Hề lặng lẽ chèo con thuyền nhỏ của nàng từ nơi khuất vắng lên bờ, chọn một con đường bình thường không có người qua lại để về Đồng Huy cung.
Đám Tề Vân thấy vẻ nhếch nhác, mệt mỏi của nàng thì hoảng hốt, nhưng không nhiều lời, có lẽ Giang Đắc Khải đã thông báo cho họ rồi. Huyền Huân và Thúc Bạch lập tức đỡ nàng vào bồn tắm.
“Nương nương!” Huyền Huân vừa gọi đã bật khóc nức nở.
Đồng Hề không còn sức lực để ý tới Huyền Huân nữa, chỉ mong được ngủ liền ba ngày ba đêm thôi. Tới khi nàng tỉnh giấc thì đã là trưa ngày hôm sau.
“Nương nương, nô tỳ thấy có lẽ đám Hiền phi chẳng đắc ý được mấy nữa đâu.” Huyền Huân sung sướng nói.
“Sao lại thế?” Đồng Hề nhắm mắt lại để Huyền Huân đấm bóp chân.
“Hai hôm nay vốn là ngày thị tẩm của Hiền phi, nhưng Hoàng thượng không đi đâu cả, ngay cả Dục Đức cung cũng không. Sau lần Hiền phi và Thuần Nguyên phu nhân ra vẻ hôm lễ Đoan ngọ, nô tỳ còn tưởng ả sắp bay lên đầu cành thật chứ!” Huyền Huân tiếp lời.
“Ừm.” Nàng đáp với vẻ lơ đãng. Gần đây nàng bị cấm túc nên không tham gia dạ yến Đoan Ngọ và cuộc đấu giá vật quyên tặng. Trước đó, nàng đã báo cho phụ thân, ông không nói gì, chỉ bảo nàng xem xét tình hình mà hành xử, lúc nào cũng phải suy nghĩ cho gia tộc Lệnh Hồ chứ không chỉ riêng bản thân.
Tề Vân đang sắp xếp đồ ở bên cạnh, thấy Huyền Huân nói vậy bèn xen lời:
“Nô tỳ nghe nói, hai hôm nay Hoàng thượng đều tới hồ Thái Dịch để giải khuây.”
Đồng Hề giật mình, hôm kia quả thực người ở hồ Thái Dịch, chẳng lẽ tối qua cũng tới? Nàng bỗng nảy sinh một cảm giác rất kỳ lạ, rất tê dại, vừa thoải mái lại vừa chất chứa bao sợ hãi. Nó lập tức ép chặt lấy nàng. Ai không mong được đế vương sủng ái?
Vì mấy tháng liên tiếp không được thị tẩm vào mùng Một nên Đồng Hề suýt nữa cho rằng quy tắc đó đã bị phá bỏ, nào ngờ sau khi “lạnh nhạt” với Đồng Hề rất lâu, Thiên Chính Đế bỗng quyết định giá lâm Đồng Huy cung vào mồng Một tháng Sáu này.
“Nương nương, người còn sững sờ ở đó làm gì, còn không mau chuẩn bị tiếp giá?” Huyền Huân đứng bên đẩy Đồng Hề.
Trong thâm tâm, Đồng Hề không muốn đứng dậy chuẩn bị, thứ nhất là vì Thiên Chính Đế đột nhiên tới đây, có nghĩa Lệnh Hồ Đồng Hề nàng có khả năng phân cao thấp với đám Độc Cô Tư Cẩm rồi, thứ hai là nàng vẫn chưa thích ứng được việc thị tẩm với tần suất dày đặc như vậy. Tuy đã được nghỉ ngơi mấy ngày nhưng nàng vẫn còn chưa cảm thấy hoàn toàn bình phục. Huống chi, nàng vẫn còn hơi ngượng ngùng. Vừa nghĩ tới việc mình và Thiên Chính Đế vừa ân ái trên một chiếc thuyền nhỏ, nàng đã cảm thấy không thể đối diện với người rồi.
Tề Vân chọn cho nàng một chiếc váy lụa rộng tay màu xanh lơ, tà váy điểm xuyết bột vàng, thế nhưng tất cả những thứ này chỉ để làm nền cho chiếc áo thêu mẫu đơn kim tuyến màu đỏ rực. Hoa mẫu đơn được thêu rất tinh xảo, phần nhụy hoa được tạo thành từ những hạt thủy tinh màu vàng xuyên chuỗi, bên trên còn có một con bướm rất thần tình, từ xa trông sống động như thật, mang đến vẻ quyến rũ đặc biệt. Khi thấy mình trong gương, đến nàng cũng phải mê mẩn.
“Cô cô, chiếc váy này may khi nào thế?” Đồng Hề không nhớ là mình có loại váy phóng khoáng thế này.
Tề Vân đáp:
“Chiếc váy này mới được làm sau khi vào hạ, nghe nói là kiểu dáng hiện hành trong dân gian.”
Đồng Hề cau mày, cúi đầu nhìn phần ngực áo ngày càng trễ. Không ngờ dân phong lại sa đọa thế này, “phồn vinh thịnh thế mang tới xa hoa trụy lạc”, điều này quả không sai, nhất định phải đề phòng.
“Hay là thay bộ khác đi!” Nàng cảm thấy phần ngực lành lạnh, tuy nàng thích xiêm y, trang sức kiểu dáng mới nhưng phóng khoáng thế này, nàng không tiếp nhận nổi.
“Nương nương, nay phi tần các cung đều thích mặc kiểu này, mặc vào mùa hè rất mát mẻ. Hơn nữa, Hoàng thượng sắp tới rồi, không kịp thay đâu!” Huyền Huân thêm mắm dặm muối, chỉnh lại viên Đông châu điểm xuyết trên trán nàng.
Thúc Bạch đứng một bên ngắm mà sững sờ, cười một cách hồn nhiên.
Nàng hơi mất tự nhiên, nhưng không thể không thừa nhận sau khi đã cởi mở hơn về chuyện đó, từ khi nào nàng đã bắt đầu mê hoặc quân chủ rồi?
Đồng Hề ngơ ngác nhìn Thiên Chính Đế, nghĩ xem nàng có nên lui đi hay không.
“Hoàng thượng vạn phúc!”
“Thiên Chính Đế nhìn nàng hồi lâu, mới nói:
“Không phải nàng bị cấm túc sao?”
Đồng Hề thầm kêu trời, ai ngờ lại bị bắt lỗi, hóa ra Thiên Chính Đế dù bận trăm công nghìn việc nhưng vẫn nhớ chuyện này. Nàng đành cúi đầu, lo lắng nắm chặt váy.
Thiên Chính Đế cười khẩy:
“Nàng ngày càng không coi trẫm ra gì rồi, Lệnh Hồ Đồng Hề!”
Tuy không biết tại sao người lại nói vậy nhưng nàng không định phản bác, chỉ im lặng quỳ xuống.
“Nhưng khi gặp trẫm, nàng lại ngoan ngoãn vô cùng.”
Ngón tay Thiên Chính Đế vuốt ve dọc sống lưng nàng, khiến nàng cảm thấy sợ hãi. Người nàng cứng đơ. Chắc hẳn Thiên Chính Đế cũng cảm nhận được, bèn sầm mặt, bỏ tay xuống.
“Rót rượu cho trẫm!”Người cầm một cái chén Qùy Phượng bằng phỉ thúy.
Nàng đỏ mặt, nhớ tới lần người ngả ngớn và buông thả sau khi nàng kính rượu ở thảo nguyên. Chính nàng cũng không biết tại sao lại nhớ tới chuyện này. Tay nàng khẽ run, rượu sánh ra ngoài, vấy lên áo bào của Thiên Chính Đế.
Đồng Hề ngây người hồi lâu mới nghe thấy người nói:
“Còn không mau lau cho trẫm!”
Bấy giờ nàng mới đỏ mặt, cầm khăn tay lên lau. Mỗi tội nơi bị vẩy rượu quá khó nói, nàng cẩn thận từng li từng tý, chỉ sợ chạm phải thứ đó.
Nhưng dù nàng có cẩn thận, nhẹ nhàng thế nào thì vẫn có những chuyện không thể tránh nổi, nàng cảm thấy vừa xấu hổ vừa căng thẳng. Trái lại, Thiên Chính Đế lại tỏ vẻ bình thản, không xấu hổ chút nào, nếu là người đàn ông khác, có lẽ đã nhảy xuống hồ từ lâu rồi.
Lần này, giọng Thiên Chính Đế có chút run rẩy khó phát hiện:
“Còn chưa lau sạch đâu!”
Người lại ngửa cổ uống một chén.
Đồng Hề chỉ có thể cố gắng tiếp tục, bỗng Thiên Chính Đế nắm lấy tay nàng. Ánh sáng trong mắt người khiến nàng hoảng sợ. Nàng đã từng thấy ánh mắt đó trong Ngự hoa viên và lúc ở bên long ỷ trong Hàm Nguyên điện, chỉ có điều, lần này nó còn dữ dội hơn trước. Đồng Hề bất giác đứng bật dậy, lùi lại đằng sau, quên mất là mình đang ở trên thuyền chứ không phải trên mặt đất. Do đó, nàng lảo đảo ngã xuống nước.
Vì bất ngờ nên trong lúc hoảng loạn, nàng uống liền hai ngụm nước, cơ thể chìm xuống hồ, bỗng một bóng đen bơi thoăn thoắt về phía nàng, kéo nàng trồi lên. Đồng Hề vội hít hai hơi thật sâu, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, thê thảm vô cùng.
Thiên Chính Đế ôm nàng bơi tới mạn thuyền. Khi vừa rời khỏi mặt nước, nàng lập tức cảm thấy lạnh thấu xương, còn lạnh hơn cả lúc ở dưới nước. Nàng không kìm được rùng mình.
Thiên Chính Đế cũng nhảy lên thuyền, vươn tay xé toạc xiêm áo của nàng, rồi dùng xiêm áo lau mặt cho nàng thật sạch. Bấy giờ nàng mới dám ngẩng đầu, nhưng sau đó lập tức xấu hổ trốn vào trong khoang thuyền. Nơi này chăn đệm đầy đủ, xem ra thỉnh thoảng Thiên Chính Đế vẫn qua đêm ở đây, nàng run rẩy quấn chặt chăn vào người. Kỳ lạ thay, nàng chỉ run vì lạnh chứ không hề run vì sợ.
Thiên Chính Đế cũng ướt đẫm, người nhanh chóng cởi sạch quần áo rồi chui vào chăn cùng nàng.
“Tạ…” Đồng Hề đang định nói tạ ơn thì miệng đã bị chặn lại. Thiên Chính Đế ôm chặt lấy nàng, không cho nàng phản bác. Vì mấy tháng rồi không thị tẩm nên cảm giác này càng khó chịu. Mới đầu động tác của người còn dịu dàng nhưng càng về sau càng nhanh, tựa như muốn nghiền nát nàng vậy.
Điều duy nhất khiến Đồng Hề cảm thấy may mắn chính là Giang Đắc Khải đã đi rồi. Có lẽ khi nàng vừa lên thuyền thì ông ta đã chèo thuyền nhỏ rời đi, nếu không, lúc nàng vừa ngã xuống hồ, Thiên Chính Đế đã chẳng mạo hiểm tới cứu nàng.
Người giày vò nàng suốt đêm, tới gần sáng nàng mới chợp mắt được một lúc. Khi còn đang mơ màng, nàng nghe thấy giọng của Giang Đắc Khải tới gọi Thiên Chính Đế thượng triều.
Thiên Chính Đế sột soạt mặc đồ cho nàng, đang định ôm nàng dậy thì nàng bỗng hoảng sợ như bị côn trùng cắn.
“Thiếp… thiếp không ra đâu!” Nàng thực sự không muốn người khác nhìn thấy vẻ thảm hại này giữa ban ngày.
Thiên Chính Đế dừng lại rồi rời đi trước.
Nàng nghe thấy tiếng báo canh bên bờ, đã là giờ Mão rồi, xem ra Thiên Chính Đế sẽ bị muộn buổi triều sớm. Thảo nào người rời đi vội vàng như vậy, để lại nàng nơi đây với nỗi hối hận. Xiêm y đã rách, nàng không thể quay về, huống chi nàng còn đang trong thời gian bị cấm túc, nếu bị phát hiện e sẽ gặp rắc rối. Vì rất mệt và đau nên nàng mê man thiếp đi, mãi tới khi có người gọi:
“Đồng Hề, Đồng Hề, sao nàng vẫn còn ở đây!”
Đồng Hề mở mắt, bèn thấy Thiên Chính Đế đang vỗ lên mặt nàng.
“Hoàng thượng!” Nàng toan ngồi dậy.
“Cả ngày hôm nay nàng vẫn ở đây à!”
“Vâng!” Đồng Hề kéo cao chăn, gật đầu, mừng thầm vì Thiên Chính Đế quay lại, nếu không, nàng chỉ có thể quấn chỗ váy áo rách bươm, mò mẫm đi về thôi. Nàng cả đêm không về, không biết Đồng Huy cung có bị rối tung lên không?
“Giang Đắc Khải, đi lấy ít cơm canh, tiện mang thêm một bát cháo lại đây!” Giọng Thiên Chính Đế cất lên sang sảng, không lâu sau, tiếng thuyền nước khẽ vang lên.
Nàng cắn môi dưới, nói:
“Thần thiếp xiêm y không chỉnh, mong Hoàng thượng…”
Thiên Chính Đế nhướng mày nhưng không nói gì. Người ngồi xuống mui thuyền, nhìn nàng chăm chú, đến mức khiến nàng ngứa ran. Ánh mắt ấy và bầu không khí này đều vô cùng kỳ lạ, bởi vậy vì dù không biết nên nói chuyện gì nhưng nàng vẫn cố nặn ra một câu:
“Hoàng thượng biết bơi à?”
Lúc này, ánh mắt Thiên Chính Đế mới rời khỏi người nàng.
“Hồi nhỏ, ta thường bơi trong hồ Thái Dịch, rất nhiều lần bị mẫu hậu bắt được rồi trách phạt.” Ánh mắt người thoáng dịu dàng hơn một chút, khóe miệng còn thấp thoáng nụ cười.
Đồng Hề giật mình, xem ra sau này phải nói về mẫu thân của Thiên Chính Đế - Đức Chương Thái hậu nhiều hơn. Khi nhắc tới thời thơ ấu, dường như tâm trạng của người tốt hơn rất nhiều. Nàng có chút tò mò, không ngờ người đàn ông này cũng từng bị phạt.
“Đức Chương Thái hậu phạt người thế nào?”
“Còn có thể thế nào, học thuộc lòng.” Thiên Chính Đế bĩu môi, như đang nhớ lại hình phạt chẳng có gì sáng tạo của mẫu thân.
Đồng Hề lén ghi nhớ trong lòng, nếu sau này có con, nàng sẽ không chỉ phạt nó chép sách mà phải nghĩ ra nhiều cách khác mới được.
“Còn nàng thì sao? Không phải Lệnh Hồ Tiến cũng phạt nàng học thuộc lòng chứ?” Thiên Chính Đế cất lời, giọng điệu đó như thể đang nói Lệnh Hồ Tiến cũng chẳng có phương pháp mới mẻ nào.
Đồng Hề bật cười.
Phụ thân chưa phạt thần thiếp bao giờ.
Nàng vẫn luôn tự hào rằng chuyện nào nàng cũng quyết làm thật hoàn hảo, hơn cả kỳ vọng của cha mẹ, bởi vậy nàng chưa bao giờ bị phạt. Khi thấy đám huynh đệ, muội muội bị phạt, nàng luôn có cảm giác ưu việt, luôn cảm thấy bao nỗ lực hàng ngày của mình không hề uổng phí.
Thiên Chính Đế sửng sốt, nhưng trong ánh mắt không có sự ngưỡng mộ hay tán thưởng như nàng hy vọng, mà là sự xót xa.
May sao Giang Đắc Khải quay về rất nhanh, nếu không, Đồng Hề sợ nàng lại khiến câu chuyện đi vào ngõ cụt. Khi Thiên Chính Đế mang hộp đồ ăn vào, nàng nghe thấy tiếng rẽ nước, xem ra Giang Đắc Khải lại đi rồi.
“Váy của thần thiếp bị hỏng rồi!” Nàng vội nói, Giang Đắc Khải không thể đi như thế được!
“Ừm, mai trẫm sẽ bảo Giang Đắc Khải mang qua cho nàng.”
Thiên Chính Đế đưa cháo cho nàng, nàng đành thò một tay ra khỏi chăn, đón lấy bát cháo, chiếc chăn lập tức trượt xuống nách, để lộ cánh tay và xương quai xanh trắng bóc.
Vì tối qua lòng bàn tay bị móng tay cào rách nên vừa chạm vào bát cháo nóng, nàng liền cảm thấy đau vô cùng, suýt nữa đánh đổ, may mà Thiên Chính Đế nhanh tay nhanh mắt.
“Để trẫm giúp!”
Nàng thở phào, vội vàng rụt tay lại. Trực giác nàng mách bảo rằng ánh mắt của Thiên Chính Đế rất lạ. Nàng không chịu nổi lần thứ hai đâu.
Xung quanh yên ắng tới đáng sợ, nàng đành ăn từng thìa cháo Thiên Chính Đế đút cho. Suốt một ngày không ăn uống gì, có tý cháo là ấm bụng, dễ chịu nhất. Nàng nhắm mắt lại, hưởng thụ thêm một miếng nữa. Tuy không quen với việc được Thiên Chính Đế chăm sóc nhưng nàng không thể không thừa nhận, những khi người dịu dàng, ở bên người rất vui.
Đồng Hề chưa từng nghĩ sẽ có ngày Thiên Chính Đế đút cháo cho nàng. Qủa đúng là chuyện lạ đời! Tiếp đó, người lại đút bánh hoa quế, bánh hoa sen cho nàng. Nàng ngoan ngoãn ăn hết, sau đó vội nói:
“Thần thiếp no rồi!”
Lúc này, Thiên Chính Đế mới chịu dừng lại, nhân lúc người thu dọn hộp đồ ăn, Đồng Hề bèn mặc yếm vào. Trong đống xiêm y của nàng, giờ chỉ còn chiếc yếm này là lành lặn nhất. Nào ngờ sau khi nàng mặc xong, cảnh sắc lại như ẩn như hiện, trông còn quyến rũ hơn cả khi không mặc gì.
Nàng cảm thấy Thiên Chính Đế ôm nàng từ phía sau, hơi thở ngày một nóng.
“Hoàng thượng, thần thiếp…”
Nhưng Đồng Hề nào được lựa chọn. Dường như sự dịu dàng của người ban nãy chỉ để tôn thêm sự lạnh lùng sau đó thôi.
Sau khi gió tạnh mưa ngừng, nàng cuộn tròn như con tôm, hai tay nắm chặt,hai mắt nhắm nghiền, nghiêng người về phía Thiên Chính Đế, không dám quay lưng về phía người bởi đó là điều đại bất kính.
Tay người nhẹ nhàng vuốt ve lưng nàng, khiến nàng thêm căng thẳng. Đợi mãi người mới chịu đi. Khi nàng tỉnh giấc, bèn thấy một bộ xiêm y mới đặt bên gối, nàng cố nhịn đau mặc lên người.
Bất chấp việc đi lại giữa ban ngày có thể bị người khác nhìn thấy, Đồng Hề lặng lẽ chèo con thuyền nhỏ của nàng từ nơi khuất vắng lên bờ, chọn một con đường bình thường không có người qua lại để về Đồng Huy cung.
Đám Tề Vân thấy vẻ nhếch nhác, mệt mỏi của nàng thì hoảng hốt, nhưng không nhiều lời, có lẽ Giang Đắc Khải đã thông báo cho họ rồi. Huyền Huân và Thúc Bạch lập tức đỡ nàng vào bồn tắm.
“Nương nương!” Huyền Huân vừa gọi đã bật khóc nức nở.
Đồng Hề không còn sức lực để ý tới Huyền Huân nữa, chỉ mong được ngủ liền ba ngày ba đêm thôi. Tới khi nàng tỉnh giấc thì đã là trưa ngày hôm sau.
“Nương nương, nô tỳ thấy có lẽ đám Hiền phi chẳng đắc ý được mấy nữa đâu.” Huyền Huân sung sướng nói.
“Sao lại thế?” Đồng Hề nhắm mắt lại để Huyền Huân đấm bóp chân.
“Hai hôm nay vốn là ngày thị tẩm của Hiền phi, nhưng Hoàng thượng không đi đâu cả, ngay cả Dục Đức cung cũng không. Sau lần Hiền phi và Thuần Nguyên phu nhân ra vẻ hôm lễ Đoan ngọ, nô tỳ còn tưởng ả sắp bay lên đầu cành thật chứ!” Huyền Huân tiếp lời.
“Ừm.” Nàng đáp với vẻ lơ đãng. Gần đây nàng bị cấm túc nên không tham gia dạ yến Đoan Ngọ và cuộc đấu giá vật quyên tặng. Trước đó, nàng đã báo cho phụ thân, ông không nói gì, chỉ bảo nàng xem xét tình hình mà hành xử, lúc nào cũng phải suy nghĩ cho gia tộc Lệnh Hồ chứ không chỉ riêng bản thân.
Tề Vân đang sắp xếp đồ ở bên cạnh, thấy Huyền Huân nói vậy bèn xen lời:
“Nô tỳ nghe nói, hai hôm nay Hoàng thượng đều tới hồ Thái Dịch để giải khuây.”
Đồng Hề giật mình, hôm kia quả thực người ở hồ Thái Dịch, chẳng lẽ tối qua cũng tới? Nàng bỗng nảy sinh một cảm giác rất kỳ lạ, rất tê dại, vừa thoải mái lại vừa chất chứa bao sợ hãi. Nó lập tức ép chặt lấy nàng. Ai không mong được đế vương sủng ái?
Vì mấy tháng liên tiếp không được thị tẩm vào mùng Một nên Đồng Hề suýt nữa cho rằng quy tắc đó đã bị phá bỏ, nào ngờ sau khi “lạnh nhạt” với Đồng Hề rất lâu, Thiên Chính Đế bỗng quyết định giá lâm Đồng Huy cung vào mồng Một tháng Sáu này.
“Nương nương, người còn sững sờ ở đó làm gì, còn không mau chuẩn bị tiếp giá?” Huyền Huân đứng bên đẩy Đồng Hề.
Trong thâm tâm, Đồng Hề không muốn đứng dậy chuẩn bị, thứ nhất là vì Thiên Chính Đế đột nhiên tới đây, có nghĩa Lệnh Hồ Đồng Hề nàng có khả năng phân cao thấp với đám Độc Cô Tư Cẩm rồi, thứ hai là nàng vẫn chưa thích ứng được việc thị tẩm với tần suất dày đặc như vậy. Tuy đã được nghỉ ngơi mấy ngày nhưng nàng vẫn còn chưa cảm thấy hoàn toàn bình phục. Huống chi, nàng vẫn còn hơi ngượng ngùng. Vừa nghĩ tới việc mình và Thiên Chính Đế vừa ân ái trên một chiếc thuyền nhỏ, nàng đã cảm thấy không thể đối diện với người rồi.
Tề Vân chọn cho nàng một chiếc váy lụa rộng tay màu xanh lơ, tà váy điểm xuyết bột vàng, thế nhưng tất cả những thứ này chỉ để làm nền cho chiếc áo thêu mẫu đơn kim tuyến màu đỏ rực. Hoa mẫu đơn được thêu rất tinh xảo, phần nhụy hoa được tạo thành từ những hạt thủy tinh màu vàng xuyên chuỗi, bên trên còn có một con bướm rất thần tình, từ xa trông sống động như thật, mang đến vẻ quyến rũ đặc biệt. Khi thấy mình trong gương, đến nàng cũng phải mê mẩn.
“Cô cô, chiếc váy này may khi nào thế?” Đồng Hề không nhớ là mình có loại váy phóng khoáng thế này.
Tề Vân đáp:
“Chiếc váy này mới được làm sau khi vào hạ, nghe nói là kiểu dáng hiện hành trong dân gian.”
Đồng Hề cau mày, cúi đầu nhìn phần ngực áo ngày càng trễ. Không ngờ dân phong lại sa đọa thế này, “phồn vinh thịnh thế mang tới xa hoa trụy lạc”, điều này quả không sai, nhất định phải đề phòng.
“Hay là thay bộ khác đi!” Nàng cảm thấy phần ngực lành lạnh, tuy nàng thích xiêm y, trang sức kiểu dáng mới nhưng phóng khoáng thế này, nàng không tiếp nhận nổi.
“Nương nương, nay phi tần các cung đều thích mặc kiểu này, mặc vào mùa hè rất mát mẻ. Hơn nữa, Hoàng thượng sắp tới rồi, không kịp thay đâu!” Huyền Huân thêm mắm dặm muối, chỉnh lại viên Đông châu điểm xuyết trên trán nàng.
Thúc Bạch đứng một bên ngắm mà sững sờ, cười một cách hồn nhiên.
Nàng hơi mất tự nhiên, nhưng không thể không thừa nhận sau khi đã cởi mở hơn về chuyện đó, từ khi nào nàng đã bắt đầu mê hoặc quân chủ rồi?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.