Chương 18: Đoán đố
Minh Nguyệt Đang
24/05/2018
Type: TTLạcNhi
Khi Đồng Hề tới thì Độc Cô Viện Phượng đã ở đó rồi, ngoài ra còn có mấy canh y tòng bát phẩm mới được tấn thăng và các cung phi khác. Nàng quan sát thật cẩn thận. Những cô gái này phần lớn tới từ dân gian, có ca vũ kĩ của vương phủ, cũng có con gái của đầy tớ trong nhà, thân phận không cao, bởi vậy khi tiến cung, địa vị cũng không cao. Chỉ có hai người là ngoại lệ.
Một là Quan Tinh Huệ, con gái của Thị lang bộ Hộ, được phong làm mĩ nhân tòng thất phẩm, tuy địa vị không cao nhưng lại khá cao ngạo, khi hành lễ với nàng cũng chỉ hơi cúi người. Không biết nàng ta may mắn hay xui xẻo mà trong lần tuyển tú trước, nàng ta bị quá tuổi, nào ngờ năm nay lại có cơ duyên được chọn nhân dịp vương phủ quan lại cống hiến mĩ nhân. Vì từng có chút quan hệ nên Đồng Hề rất hiểu tính cách của nữ tử này, chính vì lẽ đó mới không trách tội.
Người còn lại chính là Cận Sương Hoa do Tấn Vương phi tiến cống, nghe nói là một vũ cơ, múa khúc Nghê thương vũ y đẹp vô cùng. Khúc Nghê thường vũ y này được quý phi tiền triều sáng tạo nên, bởi vậy xưa nay luôn chú trọng phong thái cao quý, người bình thường khi múa không thể toát lên phong thái đó. Vị Cận Mĩ nhân này tuy không được tính là quốc sắc thiên hương nhưng lại có đôi mắt lại nhếch cao, thoạt trông cực kì quyến rũ. Chỉ riêng đôi mắt đó đã ăn đứt vô số tuyệt sắc giai nhân rồi. Nàng ta tự mở một lối đi riêng, biến điệu Nghê thường vũ y thành một vũ điệu mê hoặc, nhờ vậy trở nên nổi tiếng trong kinh thành. Vừa vào cung, nàng ta đã được phong làm chính bát phẩm bảo lâm. Đồng Hề không ngờ Tấn Vương phi lại có thể dâng nàng ta cho Hoàng thượng.
Khi đa số cung phi đã tới, Thái hậu bèn lên tiếng:
“Hồi lễ Khất Xảo(*), ai gia cũng tình cờ tới Nam Hàn hành cung. Nơi đây ít người, không đông vui bằng hậu cung, đi đường xa lại mệt nên không có sức để làm chuyện này. Nay mọi người đã tề tựu đông đủ, không khí thật đông vui, chúng ta hãy cùng vui vẻ thôi!”
(*) Chính là ngày Thất tịch, mồng 7 tháng 7 âm lịch.
Đoạn ả ngừng một lát rồi nói tiếp:
“Mọi người đề xuất ý kiến đi, chúng ta nên chơi tửu lệnh, giải đố hay gì khác?”
“Bẩm Thái hậu, tiếc rằng Chiêu Phu nhân chưa tới. Nàng ta vốn hoạt bát, nhanh nhẹn, chắc chắn có thể nghĩ ra trò vui.”
Mộ Chiêu Văn trước nay không phải là người đi trễ mà trái lại lần nào cũng tới trước, bởi vậy khi thấy nàng ta chưa tới, những người đã ở trong cung lâu năm liền cảm thấy kì lạ.
“Lẽ nào phải để ai gia và bao nhiêu người khác đợi nàng ta?” Độc Cô Viện Phượng sầm mặt.
“Chiêu Phu nhân hoài long chủng, gần đây cơ thể nặng nề, hơn nữa, nghe nói phụ nữ có thai ai cũng ham ngủ, nàng ta có tới trễ cũng là điều dễ thông cảm.” Đồng Hề đỡ lời cho Mộ Chiêu Văn, nhưng không phải vì nàng tốt bụng mà vì Mộ Chiêu Văn sắp trở thành nhân vật chính của ngày hôm nay.
“Thân là con gái của tội thần, dù có hoài long thai thì đã sao? Lẽ nào còn có thể bắt tất cả mọi người đợi nàng ta? Huống chi còn chưa biết đứa bé kia là trai hay gái.” Bên dưới vọng tới tiếng cười khẽ, tuy rất khẽ nhưng những ai để ý đều có thể nghe thấy, đặc biệt là những cung phi có mâu thuẫn với người nào đó.
Dư Bảo lâm Dư Nhuận Châu vội vàng hỏi:
“Sao Quan Mĩ nhân lại nói vậy?”
“Bảo lâm tỷ tỷ còn chưa biết phụ thân của Chiêu Phu nhân là Mộ Thanh Phong đại nhân bị tống giam rồi ư?” Quan Tinh Huệ đưa phiến quạt che đi nụ cười trên môi.
“Chuyện này là sao?” Tiết Tiệp dư cũng tò mò. Mọi người xung quanh đều dỏng tai nghe.
“Mọi người còn nhớ chuyện quan Tuần phủ Đồng Bình là Trần Bình tham ô tiền công dùng cho trị thủy không? Triều đình hạ lệnh tra rõ ngọn ngành, kết quả liên lụy tới Tri phủ Mộ Thanh Phong của phủ Vân Dương. Thì ra hai người họ câu kết với nhau, tham ô không ít công quỹ, khiến Hoàng thượng nổi trận lôi đình, cách chức tống vào ngục.”
Mọi người ồ lên, đa phần đều sung sướng khi người khác gặp họa. Vốn dĩ Mộ Thanh Phong chỉ là phó tri phủ của phủ Vân Dương, nhưng sau đó, Tri phủ Vân Dương từ quan, bộ Lại bèn trình tấu đề cử ba người thay thế vị trí đó, và Mộ Thanh Phong là một trong số ấy. Đúng lúc đó, Mộ Chiêu Văn lại có thai, không biết Thiên Chính Đế thiên vị hay vì Mộ Thanh Phong thực sự có tài nên cuối cùng người đã khâm điểm ông ta.
“Mộ đại nhân tên Thanh Phong, đáng lẽ phải là một mệnh quan triều đình thanh liêm, ai ngờ lại là kẻ tham ô.” Vương Thường tại Vương Thục Tô đã thất sủng từ lâu nhỏ giọng phỉ nhổ.
Vốn dĩ Mộ Chiêu Văn không hề để lộ nhược điểm nào, thế nên những người đố kị vinh sủng của nàng ta khó khăn lắm mới moi móc được chuyện không hay này, tất nhiên không thể không nói ra nói vào. Chỉ e tiếng nhơ của phụ thân nàng ta sẽ còn in dấu lên nàng ta rất lâu.
“Im miệng! Chiêu Phu nhân là một trong tứ phu nhân, há phải là người mà các ngươi có thể bàn luận sau lưng? Chuyện của phụ thân nàng ta, triều đình khắc có quyết sách. Triều đình còn chưa có thông báo gì, các ngươi đã muốn bày mưu tính kế thay cho Hoàng thượng ư?” Đồng Hề cảm thấy những điều nên biết nàng đã biết rồi, đây là lúc nên bắt họ im miệng.
Mấy phi tử kia lập tức im bặt, chỉ có Quan Tinh Huệ tỏ vẻ không phục, bĩu môi không thèm nhìn Đồng Hề.
Tuy mượn được miệng Quan Tinh Huệ để báo cho chúng phi biết hoàn cảnh hiện tại của Mộ Chiêu Văn nhưng điều đó chỉ làm giảm uy phong của nàng ta thôi. Một khi Mộ Chiêu Văn hạ sinh, dù là nam hay nữ, dù nàng ta có được phong hậu hay không thì vẫn có thể được tấn thăng thêm một bậc. Chỉ e khi ấy nàng ta sẽ uy hiếp vị trí cai quản lục cung của Đồng Hề, đó là điều nàng hoàn toàn không mong muốn.
Huống hồ hoàng hậu của Cảnh Hiên hoàng triều sao có thể là con gái của tội thần? Chắc chắn không một vị đại thần nào đồng ý. Điều nàng sợ không phải là đứa bé kia. Đời còn dài, thắng lợi nhất thời không phải là thắng lợi cả đời, mà chiêu này của nàng có thể xem như “làm một mẻ, khỏe cả đời”, Mộ Chiêu Văn không bao giờ có thể trở thành hoàng hậu được nữa.
Về phần đứa bé, ai mà chẳng có cơ hội.
Đối với cách hành xử của Quan Tinh Huệ, tuy Đồng Hề lợi dụng tính cách của nàng ta để tiến hành nước cờ của mình nhưng nàng không thích cái vẻ không coi tôn ti ra gì đó. Nếu hậu cung không có quy tắc, không có tôn ti thì dù có là hoàng hậu cũng chẳng thể làm gì, vậy nên nàng không thể dung túng cho thái độ ấy mãi.
“Vương Thường tại, Quan Mĩ nhân, hai ngươi chỉ là tần phi lục phẩm và thất phẩm mà dám vọng ngôn nghị luận phu nhân tòng nhất phẩm, coi thường tôn ti, phạt hai ngươi quỳ ở đây một canh giờ, hai ngươi có phục không?”
Trước kia, Đồng Hề đã xử lí biết bao cung phi trong cung, tất cả đều bằng những lí do vô cùng chính đáng, bởi vậy mọi người không dám không phục, vì thế nàng mới có thể trở thành quý phi.
Tuy Quan Tinh Huệ vô cùng tức giận và bất mãn nhưng cũng không dám nói gì. Đồng Hề không sợ đắc tội với nàng ta. Người ở vị trí cao không cần xây dựng cái uy của mình bằng cách lấy long từng người một.
Cuối cùng, Mộ Chiêu Văn vẫn đến. Hôm nay, nàng ta mặc một bộ cung trang màu đỏ sẫm thêu hoa văn Bách điệp xuyên hoa, thắt đai lưng gấm màu trắng xanh đeo ngọc bội họa tiết uyên ương giao gáy bằng ngọc trắng, khi đi, ngọc bội vang tiếng, kim bộ diêu Loan Phượng đung đưa, tất cả khiến trăm con bướm trên váy nàng ta sống động như thật. Từ khi gặp Mộ Chiêu Văn đến này, đây là lần đầu tiên Đồng Hề thấy nàng ta trang điểm lộng lẫy đến vậy.
Nàng ta thỏng thả hành lễ, không tiều tụy và buồn bã chút nào. Đồng Hề thầm nghĩ, nếu phụ thân nàng xảy ra chuyện, chỉ e nàng không thể làm tốt như Mộ Chiêu Văn.
“Hôm nay đông vui thế này, chi bằng chúng ta chơi đoán đố đi, chẳng hay ý Thái hậu thế nào?” Mộ Chiêu Văn nhấp một ngụm trà, hỏi Độc Cô Viện Phượng.
“Cũng được!” Tuy không biết Mộ Chiêu Văn có ý định gì nhưng Độc Cô Viện Phượng rất thích xem hai hổ tương tranh.
Đoán đố là trò chơi thịnh hành trong các bữa tiệc từ xưa tới nay từng người sẽ bỏ một món đồ nào đó vào trong cốc hoặc bình, những người khác sẽ đoán đó là vật gì.
Thị nữ bung chén vàng và gấm đỏ tới, câu hỏi đầu tiên tất nhiên phải thuộc về Thái hậu. Mộ Chiêu Văn bỗng lên tiếng:
“Hôm nay đông vui thế này, hay là chúng ta lấy vật trong bình làm phần thưởng dành cho người đoán đúng?”
“Quý phi nghĩ sao?” Độc Cô Viện Phượng nhìn Đồng Hề.
“Rất thú vị, Chiêu Phu nhân suy nghĩ thật chu đáo!” Tuy nàng không biết Mộ Chiêu Văn định làm gì nhưng cũng không thể từ chối sự chủ động của nàng ta.
Độc Cô Viện Phượng bỏ vào trong chén vàng một vật, đó là một chiếc vòng ngọc, Sung viện Lương Vũ Tự đoán đúng.
Khi Đồng Hề vừa bỏ đồ vào trong chiếc chén vàng, chợt nghe thấy tiếng thái giám hô “Hoàng thượng giá lâm”. Tất cả mọi người liền đứng dậy nghênh đón.
Thiên Chính Đế rất ít khi tham gia yến hội trong hậu cung, hôm nay cũng đâu phải là ngày lễ, sao người lại đến đây? Đồng Hề nhủ thầm. Tiếc thay, đồ đã bỏ vào chén, không thể lấy lại. Nàng vốn định gậy ông đập lưng ông, dù Độc Cô Viện Phượng có đoán đúng hay không thì nàng cũng đạt được mục đích cảnh cáo ả ta. Cùng là kẻ bề trên, nàng không thích giành được thắng lợi bằng cách nịnh nọt Độc Cô Viện Phượng. Huống chi, con người luôn phục tùng kẻ mạnh.
Thế nhưng Thiên Chính Đế lại đột nhiên xuất hiện, có lẽ nàng sẽ phải mang danh bụng dạ nhỏ nhen, đồng thời nàng cũng sợ người tưởng nàng bất mãn chuyện của người với Độc Cô Viện Phượng nên mới cố ý châm biếm Thái hậu, sợ người cho rằng nàng không thể giữ được bí mật đó. Đồng Hề thấp thỏm liếc Thiên Chính Đế. Gương mặt ấy vẫn bình thản, không thể đoán định được. Chỉ mong hôm nay tâm trạng người tốt một chút.
Thiên Chính Đế phẩy tay áo, ý bảo mọi người tiếp tục. Rõ ràng tâm của người không ở đây, vậy mà người lại tới nơi này. Đồng Hề đành phải lấy lại tinh thần, tỏ ra thật thoải mái.
Lạc Tiệp dư, Hứa Tiểu nghi và vài người khác đã đoán món đồ mà Đồng Hề thả vào trong chén, nhưng đều không đúng. Vì Thiên Chính Đế tới nên mọi người đều muốn thể hiện sự thông minh, tài trí của bản thân, khiến bầu không khí trở nên rất nhộn nhịp.
Tiểu Canh y mới được tấn thăng là người được Minh Quận vương phủ dâng tặng, nàng ta có dáng vóc tròn trịa, tính cách cũng khá hoạt bát.
“Quý phi tỷ tỷ, câu đố của tỷ tỷ khó quá, hay là tỷ tỷ gợi ý chút đi!”
“Đó chỉ là vật tùy thân trong mùa hè thôi.” Đồng Hề khẽ phe phẩy chiếc quạt trong tay.
Độc Cô Viện Phượng bỗng lên tiếng:
“Để ai gia đoán, đó có phải là vật “yên khi gió về, động khi gió đi, nằm yên không gió, động lại tạo gió” không?”
Yêu cầu của trò chơi này không những phải đoán đúng mà còn phải đoán thật tao nhã, Độc Cô Viện Phượng dùng đố để giải đố, âu cũng là một điều tao nhã.
Đồng Hề vốn không hi vọng ả ta đoán đúng, nay đành cười nói:
“Thái hậu đoán đúng rồi!”
Thị nữ đứng bên chiếc chén vén khăn lên, quả nhiên bên trong là một chiếc quạt hoa sen bằng ngà voi.
“Câu đó này thần thiếp cũng biết: “Khi ngô đồng rụng lá/Lãnh cung sẽ chờ ta.” Nhưng câu đố này e không ổn.” Mộ Chiêu Văn hôm nay thật khác thường, nàng ta đang muốn nổi bật, muốn ám chỉ rằng đừng ai chọn nhầm phe.
Đồng Hề tặng chiếc quạt hoa sen bằng ngà voi kia cho Độc Cô Viện Phượng, vốn định trả lại ả một cách trang trọng, nào ngờ câu nói của Mộ Chiêu Văn như trù ẻo nàng và Độc Cô Viện Phượng gặp phải điều chẳng lành. Rốt cuộc vị Chiêu Phu nhân này cũng không nhẫn nhịn được nữa rồi.
Thiên Chính Đế lạnh lùng nhìn lướt qua mặt Đồng Hề. Nàng chớp mắt vài lần mới lấy lại được bình tĩnh, cũng không hề có ý so tài ăn nói với Mộ Chiêu Văn. Lúc này, ắt Thiên Chính Đế áy náy với nàng ta lắm. Về công, người không thể châm chước cho Mộ Thanh Phong. Về tư, đó lại là phụ thân sủng phi của người. Vậy nên Đồng Hề không muốn tranh cãi với nàng ta. Chỉ có điều, sắc mặt Độc Cô Viện Phượng không được tốt.
Đồng Hề mỉm cười, nhún nhường nói:
“Câu đó của Chiêu Phu nhân hẳn là điều cát lành, chỉ trách hôm nay bản cung thiếu cân nhắc.”
Lúc này, thị nữ đã bỏ đồ của Mộ Chiêu Văn vào trong chén vàng.
“Đương nhiên rồi, hơn nữa, đây còn là món quà mà Quý phi nương nương tặng thần thiếp mà.” Giọng Mộ Chiêu Văn thật dịu dàng, nhưng Đồng Hề lại không cảm thấy như vậy.
Xung quanh im phăng phắc, Mộ Chiêu Văn đã nói thế thì hiển nhiên Quý phi biết câu trả lời, ai có thể tranh giành với Quý phi đây? Đồng Hề rất muốn giả ngốc nhưng buộc phải lên tiếng:
“Là pho tượng Tống Tử Quan Âm?”
Mộ Chiêu Văn mỉm cười yêu kiều:
“Đúng vậy, nay thần thiếp đã hoài thai, pho tượng Tống Tử Quan Âm này nương nương giữ lại thì hơn.”
Cuối cùng Đồng Hề cũng yên lòng. Đợi cả tối, hóa ra cũng chỉ vì chuyện này. Xem ra nàng đã đánh giá cao Mộ Chiêu Văn rồi.
Chuyện phụ thân của Mộ Chiêu Văn tham ô không phải là điều bí mật, sở dĩ ông ta bình an lâu tới vậy, thứ nhất là vì thể diện của con gái, thứ hai là vì có người không muốn ông ta xảy ra chuyện, ví dụ như Đồng Hề. Nàng chẳng qua chỉ chọn một thời điểm thích hợp và một người thích hợp để vạch trần mà thôi, đồng thời cũng coi như làm chuyện tốt cho bách tính phủ Vân Dương. Chuyện này, ngoài gia tộc Lệnh Hồ và một vài gia tộc danh giá khác, còn ai dám phanh phui? Tuy nhiên, vì lý do này mà Mộ Chiêu Văn công khai đối đầu với nàng thì cũng không phải là hành động thông minh. Nàng tặng Tống Tử Quan Âm cho Mộ Chiêu Văn, nay nàng ta trả lại bằng một cách không tồi, đồng thời cũng đủ để phân rõ ranh giới.
Thế nhưng Đồng Hề lập tức nhận ra một điều, người tố cáo chuyện này là Thị lang bộ Hộ, ai cũng biết đó là thân tín của cha Thái hậu, vốn dĩ nàng định đẩy toàn bộ trách nhiệm cho ả, nào ngờ ả cũng không phải kẻ vừa, chỉ e ả đã nói gì đó để khiến nàng và Mộ Chiêu Văn hai hổ tương tranh.
Mộ Chiêu Văn làm thế này vẫn còn một lí do, đó chính là đưa kẻ địch của mình ra ánh sáng, nếu sau này nàng ta bị hại thì mọi người sẽ biết ngay hung thủ là ai.
Nhưng bây giờ Mộ Chiêu Văn không phải là chướng ngại vật lớn nhất của nàng.
“Pho tượng Tống Tử Quan Âm này được Hoàng thượng đặc biệt mời cao tăng khia quang, muội muội nay mang thai, bản cung chỉ mong muội muội có thể bình an hạ sinh đứa bé này nên mới tặng cho muội.” Bề ngoài là nói với Mộ Chiêu Văn nhưng thực chất nàng đang nói với Thiên Chính Đế.
Tất nhiên cảm giác thấy đồ mình đem tặng lại bị tặng lại cho người khác không dễ chịu gì, huống chi đây lại là Hoàng thượng. Khi Thiên Chính Đế tặng phi tượng Tống Tử Quan Âm cho nàng, Đồng Hề còn tưởng rằng nàng là sự lựa chọn cho ngôi vị hoàng hậu, nào ngờ người lại gạt bỏ mọi tấu sớ xin lập hậu. Mãi sau này, khi phát hiện ra bí mật của người, nàng bèn tự xin xuất cung, hòng bảo toàn mạng sống.
Pho tượng này chẳng phải là thứ quý giá gì với Đồng Hề, chẳng qua chỉ là món quà mà Thiên Chính Đế nhất thời nổi hứng tặng cho nàng mà thôi. Có điều nàng trả ngay trước mặt người thế này thực sự không được hay lắm.
“Hai ngươi phạm phải tội gì?” Thiên Chính Đế bỗng cất giọng hỏi hai người đang quỳ dưới đất là Vương Thường tại và Quan Tinh Huệ.
“Hai người đó vọng ngôn nghị luận Chiêu Phu nhân nên Quý phi phạt quỳ để kiểm điểm.” Độc Cô Viện Phượng nhẹ nhàng đáp. Đương nhiên Thiên Chính Đế biết họ bàn luận chuyện gì.
“Ồ!” Thiên Chính Đế đứng dậy. “Chiêu Văn đang mang thai, trẫm đưa nàng hồi cung.”
Người không cho đám Quan Tinh Huệ đứng dậy khiến Đồng Hề cảm tạ muôn phần.
Hậu cung có quy tắc của hậu cung, Thiên Chính Đế không động đến uy phong của Đồng Hề khiến nàng vô cùng hài lòng. Thế nhưng rõ ràng người vẫn sủng ái Mộ Chiêu Văn. Chắc hẳn chuyện của Mộ Thanh Phong không ảnh hưởng gì nhiều tới địa vị của nàng ta. Mộ Chiêu Văn vẫn là sủng phi trong hậu cung.
Trong trò chơi này, Đồng Hề không phải kẻ thắng, Mộ Chiêu Văn càng không phải, còn Độc Cô Viện Phượng cũng chẳng được lợi lộc gì.
Khi Đồng Hề tới thì Độc Cô Viện Phượng đã ở đó rồi, ngoài ra còn có mấy canh y tòng bát phẩm mới được tấn thăng và các cung phi khác. Nàng quan sát thật cẩn thận. Những cô gái này phần lớn tới từ dân gian, có ca vũ kĩ của vương phủ, cũng có con gái của đầy tớ trong nhà, thân phận không cao, bởi vậy khi tiến cung, địa vị cũng không cao. Chỉ có hai người là ngoại lệ.
Một là Quan Tinh Huệ, con gái của Thị lang bộ Hộ, được phong làm mĩ nhân tòng thất phẩm, tuy địa vị không cao nhưng lại khá cao ngạo, khi hành lễ với nàng cũng chỉ hơi cúi người. Không biết nàng ta may mắn hay xui xẻo mà trong lần tuyển tú trước, nàng ta bị quá tuổi, nào ngờ năm nay lại có cơ duyên được chọn nhân dịp vương phủ quan lại cống hiến mĩ nhân. Vì từng có chút quan hệ nên Đồng Hề rất hiểu tính cách của nữ tử này, chính vì lẽ đó mới không trách tội.
Người còn lại chính là Cận Sương Hoa do Tấn Vương phi tiến cống, nghe nói là một vũ cơ, múa khúc Nghê thương vũ y đẹp vô cùng. Khúc Nghê thường vũ y này được quý phi tiền triều sáng tạo nên, bởi vậy xưa nay luôn chú trọng phong thái cao quý, người bình thường khi múa không thể toát lên phong thái đó. Vị Cận Mĩ nhân này tuy không được tính là quốc sắc thiên hương nhưng lại có đôi mắt lại nhếch cao, thoạt trông cực kì quyến rũ. Chỉ riêng đôi mắt đó đã ăn đứt vô số tuyệt sắc giai nhân rồi. Nàng ta tự mở một lối đi riêng, biến điệu Nghê thường vũ y thành một vũ điệu mê hoặc, nhờ vậy trở nên nổi tiếng trong kinh thành. Vừa vào cung, nàng ta đã được phong làm chính bát phẩm bảo lâm. Đồng Hề không ngờ Tấn Vương phi lại có thể dâng nàng ta cho Hoàng thượng.
Khi đa số cung phi đã tới, Thái hậu bèn lên tiếng:
“Hồi lễ Khất Xảo(*), ai gia cũng tình cờ tới Nam Hàn hành cung. Nơi đây ít người, không đông vui bằng hậu cung, đi đường xa lại mệt nên không có sức để làm chuyện này. Nay mọi người đã tề tựu đông đủ, không khí thật đông vui, chúng ta hãy cùng vui vẻ thôi!”
(*) Chính là ngày Thất tịch, mồng 7 tháng 7 âm lịch.
Đoạn ả ngừng một lát rồi nói tiếp:
“Mọi người đề xuất ý kiến đi, chúng ta nên chơi tửu lệnh, giải đố hay gì khác?”
“Bẩm Thái hậu, tiếc rằng Chiêu Phu nhân chưa tới. Nàng ta vốn hoạt bát, nhanh nhẹn, chắc chắn có thể nghĩ ra trò vui.”
Mộ Chiêu Văn trước nay không phải là người đi trễ mà trái lại lần nào cũng tới trước, bởi vậy khi thấy nàng ta chưa tới, những người đã ở trong cung lâu năm liền cảm thấy kì lạ.
“Lẽ nào phải để ai gia và bao nhiêu người khác đợi nàng ta?” Độc Cô Viện Phượng sầm mặt.
“Chiêu Phu nhân hoài long chủng, gần đây cơ thể nặng nề, hơn nữa, nghe nói phụ nữ có thai ai cũng ham ngủ, nàng ta có tới trễ cũng là điều dễ thông cảm.” Đồng Hề đỡ lời cho Mộ Chiêu Văn, nhưng không phải vì nàng tốt bụng mà vì Mộ Chiêu Văn sắp trở thành nhân vật chính của ngày hôm nay.
“Thân là con gái của tội thần, dù có hoài long thai thì đã sao? Lẽ nào còn có thể bắt tất cả mọi người đợi nàng ta? Huống chi còn chưa biết đứa bé kia là trai hay gái.” Bên dưới vọng tới tiếng cười khẽ, tuy rất khẽ nhưng những ai để ý đều có thể nghe thấy, đặc biệt là những cung phi có mâu thuẫn với người nào đó.
Dư Bảo lâm Dư Nhuận Châu vội vàng hỏi:
“Sao Quan Mĩ nhân lại nói vậy?”
“Bảo lâm tỷ tỷ còn chưa biết phụ thân của Chiêu Phu nhân là Mộ Thanh Phong đại nhân bị tống giam rồi ư?” Quan Tinh Huệ đưa phiến quạt che đi nụ cười trên môi.
“Chuyện này là sao?” Tiết Tiệp dư cũng tò mò. Mọi người xung quanh đều dỏng tai nghe.
“Mọi người còn nhớ chuyện quan Tuần phủ Đồng Bình là Trần Bình tham ô tiền công dùng cho trị thủy không? Triều đình hạ lệnh tra rõ ngọn ngành, kết quả liên lụy tới Tri phủ Mộ Thanh Phong của phủ Vân Dương. Thì ra hai người họ câu kết với nhau, tham ô không ít công quỹ, khiến Hoàng thượng nổi trận lôi đình, cách chức tống vào ngục.”
Mọi người ồ lên, đa phần đều sung sướng khi người khác gặp họa. Vốn dĩ Mộ Thanh Phong chỉ là phó tri phủ của phủ Vân Dương, nhưng sau đó, Tri phủ Vân Dương từ quan, bộ Lại bèn trình tấu đề cử ba người thay thế vị trí đó, và Mộ Thanh Phong là một trong số ấy. Đúng lúc đó, Mộ Chiêu Văn lại có thai, không biết Thiên Chính Đế thiên vị hay vì Mộ Thanh Phong thực sự có tài nên cuối cùng người đã khâm điểm ông ta.
“Mộ đại nhân tên Thanh Phong, đáng lẽ phải là một mệnh quan triều đình thanh liêm, ai ngờ lại là kẻ tham ô.” Vương Thường tại Vương Thục Tô đã thất sủng từ lâu nhỏ giọng phỉ nhổ.
Vốn dĩ Mộ Chiêu Văn không hề để lộ nhược điểm nào, thế nên những người đố kị vinh sủng của nàng ta khó khăn lắm mới moi móc được chuyện không hay này, tất nhiên không thể không nói ra nói vào. Chỉ e tiếng nhơ của phụ thân nàng ta sẽ còn in dấu lên nàng ta rất lâu.
“Im miệng! Chiêu Phu nhân là một trong tứ phu nhân, há phải là người mà các ngươi có thể bàn luận sau lưng? Chuyện của phụ thân nàng ta, triều đình khắc có quyết sách. Triều đình còn chưa có thông báo gì, các ngươi đã muốn bày mưu tính kế thay cho Hoàng thượng ư?” Đồng Hề cảm thấy những điều nên biết nàng đã biết rồi, đây là lúc nên bắt họ im miệng.
Mấy phi tử kia lập tức im bặt, chỉ có Quan Tinh Huệ tỏ vẻ không phục, bĩu môi không thèm nhìn Đồng Hề.
Tuy mượn được miệng Quan Tinh Huệ để báo cho chúng phi biết hoàn cảnh hiện tại của Mộ Chiêu Văn nhưng điều đó chỉ làm giảm uy phong của nàng ta thôi. Một khi Mộ Chiêu Văn hạ sinh, dù là nam hay nữ, dù nàng ta có được phong hậu hay không thì vẫn có thể được tấn thăng thêm một bậc. Chỉ e khi ấy nàng ta sẽ uy hiếp vị trí cai quản lục cung của Đồng Hề, đó là điều nàng hoàn toàn không mong muốn.
Huống hồ hoàng hậu của Cảnh Hiên hoàng triều sao có thể là con gái của tội thần? Chắc chắn không một vị đại thần nào đồng ý. Điều nàng sợ không phải là đứa bé kia. Đời còn dài, thắng lợi nhất thời không phải là thắng lợi cả đời, mà chiêu này của nàng có thể xem như “làm một mẻ, khỏe cả đời”, Mộ Chiêu Văn không bao giờ có thể trở thành hoàng hậu được nữa.
Về phần đứa bé, ai mà chẳng có cơ hội.
Đối với cách hành xử của Quan Tinh Huệ, tuy Đồng Hề lợi dụng tính cách của nàng ta để tiến hành nước cờ của mình nhưng nàng không thích cái vẻ không coi tôn ti ra gì đó. Nếu hậu cung không có quy tắc, không có tôn ti thì dù có là hoàng hậu cũng chẳng thể làm gì, vậy nên nàng không thể dung túng cho thái độ ấy mãi.
“Vương Thường tại, Quan Mĩ nhân, hai ngươi chỉ là tần phi lục phẩm và thất phẩm mà dám vọng ngôn nghị luận phu nhân tòng nhất phẩm, coi thường tôn ti, phạt hai ngươi quỳ ở đây một canh giờ, hai ngươi có phục không?”
Trước kia, Đồng Hề đã xử lí biết bao cung phi trong cung, tất cả đều bằng những lí do vô cùng chính đáng, bởi vậy mọi người không dám không phục, vì thế nàng mới có thể trở thành quý phi.
Tuy Quan Tinh Huệ vô cùng tức giận và bất mãn nhưng cũng không dám nói gì. Đồng Hề không sợ đắc tội với nàng ta. Người ở vị trí cao không cần xây dựng cái uy của mình bằng cách lấy long từng người một.
Cuối cùng, Mộ Chiêu Văn vẫn đến. Hôm nay, nàng ta mặc một bộ cung trang màu đỏ sẫm thêu hoa văn Bách điệp xuyên hoa, thắt đai lưng gấm màu trắng xanh đeo ngọc bội họa tiết uyên ương giao gáy bằng ngọc trắng, khi đi, ngọc bội vang tiếng, kim bộ diêu Loan Phượng đung đưa, tất cả khiến trăm con bướm trên váy nàng ta sống động như thật. Từ khi gặp Mộ Chiêu Văn đến này, đây là lần đầu tiên Đồng Hề thấy nàng ta trang điểm lộng lẫy đến vậy.
Nàng ta thỏng thả hành lễ, không tiều tụy và buồn bã chút nào. Đồng Hề thầm nghĩ, nếu phụ thân nàng xảy ra chuyện, chỉ e nàng không thể làm tốt như Mộ Chiêu Văn.
“Hôm nay đông vui thế này, chi bằng chúng ta chơi đoán đố đi, chẳng hay ý Thái hậu thế nào?” Mộ Chiêu Văn nhấp một ngụm trà, hỏi Độc Cô Viện Phượng.
“Cũng được!” Tuy không biết Mộ Chiêu Văn có ý định gì nhưng Độc Cô Viện Phượng rất thích xem hai hổ tương tranh.
Đoán đố là trò chơi thịnh hành trong các bữa tiệc từ xưa tới nay từng người sẽ bỏ một món đồ nào đó vào trong cốc hoặc bình, những người khác sẽ đoán đó là vật gì.
Thị nữ bung chén vàng và gấm đỏ tới, câu hỏi đầu tiên tất nhiên phải thuộc về Thái hậu. Mộ Chiêu Văn bỗng lên tiếng:
“Hôm nay đông vui thế này, hay là chúng ta lấy vật trong bình làm phần thưởng dành cho người đoán đúng?”
“Quý phi nghĩ sao?” Độc Cô Viện Phượng nhìn Đồng Hề.
“Rất thú vị, Chiêu Phu nhân suy nghĩ thật chu đáo!” Tuy nàng không biết Mộ Chiêu Văn định làm gì nhưng cũng không thể từ chối sự chủ động của nàng ta.
Độc Cô Viện Phượng bỏ vào trong chén vàng một vật, đó là một chiếc vòng ngọc, Sung viện Lương Vũ Tự đoán đúng.
Khi Đồng Hề vừa bỏ đồ vào trong chiếc chén vàng, chợt nghe thấy tiếng thái giám hô “Hoàng thượng giá lâm”. Tất cả mọi người liền đứng dậy nghênh đón.
Thiên Chính Đế rất ít khi tham gia yến hội trong hậu cung, hôm nay cũng đâu phải là ngày lễ, sao người lại đến đây? Đồng Hề nhủ thầm. Tiếc thay, đồ đã bỏ vào chén, không thể lấy lại. Nàng vốn định gậy ông đập lưng ông, dù Độc Cô Viện Phượng có đoán đúng hay không thì nàng cũng đạt được mục đích cảnh cáo ả ta. Cùng là kẻ bề trên, nàng không thích giành được thắng lợi bằng cách nịnh nọt Độc Cô Viện Phượng. Huống chi, con người luôn phục tùng kẻ mạnh.
Thế nhưng Thiên Chính Đế lại đột nhiên xuất hiện, có lẽ nàng sẽ phải mang danh bụng dạ nhỏ nhen, đồng thời nàng cũng sợ người tưởng nàng bất mãn chuyện của người với Độc Cô Viện Phượng nên mới cố ý châm biếm Thái hậu, sợ người cho rằng nàng không thể giữ được bí mật đó. Đồng Hề thấp thỏm liếc Thiên Chính Đế. Gương mặt ấy vẫn bình thản, không thể đoán định được. Chỉ mong hôm nay tâm trạng người tốt một chút.
Thiên Chính Đế phẩy tay áo, ý bảo mọi người tiếp tục. Rõ ràng tâm của người không ở đây, vậy mà người lại tới nơi này. Đồng Hề đành phải lấy lại tinh thần, tỏ ra thật thoải mái.
Lạc Tiệp dư, Hứa Tiểu nghi và vài người khác đã đoán món đồ mà Đồng Hề thả vào trong chén, nhưng đều không đúng. Vì Thiên Chính Đế tới nên mọi người đều muốn thể hiện sự thông minh, tài trí của bản thân, khiến bầu không khí trở nên rất nhộn nhịp.
Tiểu Canh y mới được tấn thăng là người được Minh Quận vương phủ dâng tặng, nàng ta có dáng vóc tròn trịa, tính cách cũng khá hoạt bát.
“Quý phi tỷ tỷ, câu đố của tỷ tỷ khó quá, hay là tỷ tỷ gợi ý chút đi!”
“Đó chỉ là vật tùy thân trong mùa hè thôi.” Đồng Hề khẽ phe phẩy chiếc quạt trong tay.
Độc Cô Viện Phượng bỗng lên tiếng:
“Để ai gia đoán, đó có phải là vật “yên khi gió về, động khi gió đi, nằm yên không gió, động lại tạo gió” không?”
Yêu cầu của trò chơi này không những phải đoán đúng mà còn phải đoán thật tao nhã, Độc Cô Viện Phượng dùng đố để giải đố, âu cũng là một điều tao nhã.
Đồng Hề vốn không hi vọng ả ta đoán đúng, nay đành cười nói:
“Thái hậu đoán đúng rồi!”
Thị nữ đứng bên chiếc chén vén khăn lên, quả nhiên bên trong là một chiếc quạt hoa sen bằng ngà voi.
“Câu đó này thần thiếp cũng biết: “Khi ngô đồng rụng lá/Lãnh cung sẽ chờ ta.” Nhưng câu đố này e không ổn.” Mộ Chiêu Văn hôm nay thật khác thường, nàng ta đang muốn nổi bật, muốn ám chỉ rằng đừng ai chọn nhầm phe.
Đồng Hề tặng chiếc quạt hoa sen bằng ngà voi kia cho Độc Cô Viện Phượng, vốn định trả lại ả một cách trang trọng, nào ngờ câu nói của Mộ Chiêu Văn như trù ẻo nàng và Độc Cô Viện Phượng gặp phải điều chẳng lành. Rốt cuộc vị Chiêu Phu nhân này cũng không nhẫn nhịn được nữa rồi.
Thiên Chính Đế lạnh lùng nhìn lướt qua mặt Đồng Hề. Nàng chớp mắt vài lần mới lấy lại được bình tĩnh, cũng không hề có ý so tài ăn nói với Mộ Chiêu Văn. Lúc này, ắt Thiên Chính Đế áy náy với nàng ta lắm. Về công, người không thể châm chước cho Mộ Thanh Phong. Về tư, đó lại là phụ thân sủng phi của người. Vậy nên Đồng Hề không muốn tranh cãi với nàng ta. Chỉ có điều, sắc mặt Độc Cô Viện Phượng không được tốt.
Đồng Hề mỉm cười, nhún nhường nói:
“Câu đó của Chiêu Phu nhân hẳn là điều cát lành, chỉ trách hôm nay bản cung thiếu cân nhắc.”
Lúc này, thị nữ đã bỏ đồ của Mộ Chiêu Văn vào trong chén vàng.
“Đương nhiên rồi, hơn nữa, đây còn là món quà mà Quý phi nương nương tặng thần thiếp mà.” Giọng Mộ Chiêu Văn thật dịu dàng, nhưng Đồng Hề lại không cảm thấy như vậy.
Xung quanh im phăng phắc, Mộ Chiêu Văn đã nói thế thì hiển nhiên Quý phi biết câu trả lời, ai có thể tranh giành với Quý phi đây? Đồng Hề rất muốn giả ngốc nhưng buộc phải lên tiếng:
“Là pho tượng Tống Tử Quan Âm?”
Mộ Chiêu Văn mỉm cười yêu kiều:
“Đúng vậy, nay thần thiếp đã hoài thai, pho tượng Tống Tử Quan Âm này nương nương giữ lại thì hơn.”
Cuối cùng Đồng Hề cũng yên lòng. Đợi cả tối, hóa ra cũng chỉ vì chuyện này. Xem ra nàng đã đánh giá cao Mộ Chiêu Văn rồi.
Chuyện phụ thân của Mộ Chiêu Văn tham ô không phải là điều bí mật, sở dĩ ông ta bình an lâu tới vậy, thứ nhất là vì thể diện của con gái, thứ hai là vì có người không muốn ông ta xảy ra chuyện, ví dụ như Đồng Hề. Nàng chẳng qua chỉ chọn một thời điểm thích hợp và một người thích hợp để vạch trần mà thôi, đồng thời cũng coi như làm chuyện tốt cho bách tính phủ Vân Dương. Chuyện này, ngoài gia tộc Lệnh Hồ và một vài gia tộc danh giá khác, còn ai dám phanh phui? Tuy nhiên, vì lý do này mà Mộ Chiêu Văn công khai đối đầu với nàng thì cũng không phải là hành động thông minh. Nàng tặng Tống Tử Quan Âm cho Mộ Chiêu Văn, nay nàng ta trả lại bằng một cách không tồi, đồng thời cũng đủ để phân rõ ranh giới.
Thế nhưng Đồng Hề lập tức nhận ra một điều, người tố cáo chuyện này là Thị lang bộ Hộ, ai cũng biết đó là thân tín của cha Thái hậu, vốn dĩ nàng định đẩy toàn bộ trách nhiệm cho ả, nào ngờ ả cũng không phải kẻ vừa, chỉ e ả đã nói gì đó để khiến nàng và Mộ Chiêu Văn hai hổ tương tranh.
Mộ Chiêu Văn làm thế này vẫn còn một lí do, đó chính là đưa kẻ địch của mình ra ánh sáng, nếu sau này nàng ta bị hại thì mọi người sẽ biết ngay hung thủ là ai.
Nhưng bây giờ Mộ Chiêu Văn không phải là chướng ngại vật lớn nhất của nàng.
“Pho tượng Tống Tử Quan Âm này được Hoàng thượng đặc biệt mời cao tăng khia quang, muội muội nay mang thai, bản cung chỉ mong muội muội có thể bình an hạ sinh đứa bé này nên mới tặng cho muội.” Bề ngoài là nói với Mộ Chiêu Văn nhưng thực chất nàng đang nói với Thiên Chính Đế.
Tất nhiên cảm giác thấy đồ mình đem tặng lại bị tặng lại cho người khác không dễ chịu gì, huống chi đây lại là Hoàng thượng. Khi Thiên Chính Đế tặng phi tượng Tống Tử Quan Âm cho nàng, Đồng Hề còn tưởng rằng nàng là sự lựa chọn cho ngôi vị hoàng hậu, nào ngờ người lại gạt bỏ mọi tấu sớ xin lập hậu. Mãi sau này, khi phát hiện ra bí mật của người, nàng bèn tự xin xuất cung, hòng bảo toàn mạng sống.
Pho tượng này chẳng phải là thứ quý giá gì với Đồng Hề, chẳng qua chỉ là món quà mà Thiên Chính Đế nhất thời nổi hứng tặng cho nàng mà thôi. Có điều nàng trả ngay trước mặt người thế này thực sự không được hay lắm.
“Hai ngươi phạm phải tội gì?” Thiên Chính Đế bỗng cất giọng hỏi hai người đang quỳ dưới đất là Vương Thường tại và Quan Tinh Huệ.
“Hai người đó vọng ngôn nghị luận Chiêu Phu nhân nên Quý phi phạt quỳ để kiểm điểm.” Độc Cô Viện Phượng nhẹ nhàng đáp. Đương nhiên Thiên Chính Đế biết họ bàn luận chuyện gì.
“Ồ!” Thiên Chính Đế đứng dậy. “Chiêu Văn đang mang thai, trẫm đưa nàng hồi cung.”
Người không cho đám Quan Tinh Huệ đứng dậy khiến Đồng Hề cảm tạ muôn phần.
Hậu cung có quy tắc của hậu cung, Thiên Chính Đế không động đến uy phong của Đồng Hề khiến nàng vô cùng hài lòng. Thế nhưng rõ ràng người vẫn sủng ái Mộ Chiêu Văn. Chắc hẳn chuyện của Mộ Thanh Phong không ảnh hưởng gì nhiều tới địa vị của nàng ta. Mộ Chiêu Văn vẫn là sủng phi trong hậu cung.
Trong trò chơi này, Đồng Hề không phải kẻ thắng, Mộ Chiêu Văn càng không phải, còn Độc Cô Viện Phượng cũng chẳng được lợi lộc gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.