Chương 44: Phá băng
Minh Nguyệt Đang
14/06/2018
Type: hoàng thúy
Khi về tới Đồng Huy cung, Đồng Hề vẫn không hiểu ý của Thiên Chính Đế, cũng không biết người giận thật hay chỉ giả vờ. Vốn đã nằm trên giường rồi nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nàng vẫn thấy không ổn. Lần này, nàng không thể mất đi sự ủng hộ của người.
Bởi vậy, Đồng Hề lặng lẽ gọi Tề Vân, bảo Tề Vân giấu giếm cho mình, sau đó lén chèo chiếc thuyền nhỏ tới hồ Thái Dịch. Khi bước lên chiếc thuyền hoa, nàng mới thở phào, quả nhiên Thiên Chính Đế đang ở đây.
“Hoàng thượng!” Nàng rụt rè gọi.
Thiên Chính Đế chẳng thèm quay đầu lại.
“Nàng cũng biết tới đây ư?”
Đồng Hề le lưỡi, biết rằng người giận thật rồi. Nàng nhẹ nhàng tới gần Thiên Chính Đế, kéo tay áo người.
“Để trẫm đợi bao lâu mà sinh thần của trẫm, nàng chỉ tặng chiếc bình mẻ kia?”
Tuy mặt Thiên Chính Đế đang quạu lại nhưng nàng nhận ra người không hề giận. Bấy giờ nàng mới yên lòng
“Bình mẻ gì chứ, đó là Trường Trì Cửu An đấy!" Đồng Hề giận dỗi
Để trẫm tìm xem nào, có phải nàng còn giấu món quà nào khác không?" Tay Thiên Chính Đế bắt đầu sờ khắp người Đồng Hề khiến nàng đỏ mặt, bật cười né tránh.
“Không có, không có mà!” Đồng Hề bị cù, cười khanh khách.
Cuối cùng, Thiên Chính Đế cũng tìm thấy một chiếc túi hương giắt bên eo nàng. Người soi dưới ánh trăng, cau mày hỏi:
“Thêu gì đây, vịt trời à?"
“Vớ vẩn, rõ ràng là uyên ương mà!” Đồng Hề bực bội giật lại chiếc túi hương, tới khi nhìn thấy nụ cười chồng ghẹo trên môi Thiên Chính Đế, nàng mới biết người cố ý. Đồng Hề mặt nào cũng giỏi, duy chỉ có thêu thùa là vô cùng tệ. Bình thường nàng rất ít khi đụng đến kim chỉ, có thể xem đây là lần đầu nàng thêu túi hương.
“Dù hơi xấu một tí nhưng cùng lắm trẫm để trong ngực, không đeo trên người là được.” Người giật lại chiếc túi trong tay Đồng Hề, mân mê thích thú, bên trong căng phồng, có lẽ không phải cánh hoa.
Người mở ra xem, đó là một viên đá quý màu đen nhạt.
“Đây là thứ gì?”
Đồng Hề thoáng im lặng rồi đỏ mặt đáp:
“Là Quỳnh Cửu.”
“Ném sang mộc lí tặng ta,
Ngọc lành Quỳnh Cửu đưa qua đáp người!”.(*)
(*). Trích trong bài thơ Mộc qua 3 trong Kinh thi, bản dịch của Tạ Quang Phát
Thiên Chính Đế nắm tay Đồng Hề, cười tủm tỉm.
Trẫm ném cho nàng một giỏ mận, nàng tăng trầm Quỳnh Cửu, đúng không?”
Âm cuối của người hơi cao, Đồng Hề nghe mà mặt đỏ tới tận mang tai.
“Nếu vậy, trẫm có thể tha thứ chuyện bức tranh cho nàng. Mau khai thật với trẫm đi!” Thiên Chính Đế mỉm cười dọa nàng.
Đồng Hề vốn sợ Thiên Chính Đế có khúc mắc trong bèn thuật rõ đầu đuôi, từ việc tên sơn tặc kia đụng phải nàng thể nào, nàng bất cẩn làm mất tờ biên lai cầm đồ ra sao, rồi đến mọi việc sau khi bị bắt. Nàng không có gì phải thẹn với lòng tất nhiên có thể thuật rõ mọi chuyện.
“Trẫm vẫn không thích kẻ đó nhung nhớ nàng như thế". Thiên Chính Đế cắn lên vành tai nàng.
Đồng Hề nghe câu này của Thiên Chính Đế, liền mềm lòng.
“Hoàng thượng biết rõ thân thiếp không phải loại người ấy mà sao vẫn cấm túc thần thiếp?”
Thực ra, không phải nàng không muốn bị cấm túc, bởi vì như vậy có thể ép Độc Cô Tư Cầm tự ra tay, đồng thời cũng giúp nàng thoát khỏi hiểm nghi trong trường hợp ả định lội nàng xuống nước theo. Nhưng nàng không chịu nổi cơn tức này. Nàng luôn cảm thấy Thiên Chính Đế đang giúp Vạn Mi Nhi. Huống chi, trong bụng nàng ta còn có cốt nhục của người. Nàng nghĩ chắc chắn người sẽ không động vào nàng ta, nói không chừng còn cấm túc nàng để đỡ vướng mắt nàng ta, hoặc chăng người đang bảo vệ nàng ta khỏi nàng?
Đồng Hề lắc đầu, chợt cảm thấy tim rét buốt vì phỏng đoán của mình.
“Trẫm chỉ muốn giấu nàng trong cung, không cho ai thấy” Thiên Chính Đế tiếp tục cắn lên ngón tay nàng.
Nhưng người không chịu trả lời thẳng vào vấn đề, khiến Đồng Hề càng nghi ngờ.
Sau khi hai người quấn quýt một lúc, Đồng Hề mới hội nghỉ ngơi một lát, nhưng tâm nàng lại không tỉnh . Một khi có dục vọng, con người sẽ rất dễ dàng phạm sai lầm.
“Đừng, đừng bắt ta, ngươi cút đi, cút đi! Hoàng thượng, cứu thiếp…”
Chưa thiếp đi được bao lâu, Đồng Hề đã thét lên thảm thiết, sau đó bị Thiên Chính Đế vỗ mặt gọi dậy.
“Đồng Nhi, Đồng Nhi, sao vậy?" Thiên Chính Đế lo lắng gọi.
Đồng Hề ngồi dậy, gương mặt giàn giụa nước mắt, run rẩy ôm lấy Thiên Chính Đế.
“Thiếp... thiếp lại mơ thấy đám sơn tặc kia...” Đồng Hề nghẹn ngào. Vừa hay hôm nay Vạn Mi Nhi nhắc tới bức tranh kia, có câu ngày nghỉ đêm mơ, đêm nay nàng mơ thấy ác mộng này cũng là chuyện bình thường.
Tuy giấc mơ là giả nhưng cảm xúc là thật, nàng chưa bao giờ dám nhớ lại ngày đó. Với trí tuệ của mình, sao Thiên Chính Đế có thể không biết kẻ chủ mưu là Vạn Mi Nhi? Đồng Hồ chỉ muốn nhắc nhở người một lần nữa về sự độc ác của Vạn Mi Nhi mà thôi. Nào ngờ Thiên Chính Đế lại lạnh lùng đẩy nàng ra.
“Đồng Hề, trẫm đã nói từ lâu rồi, tốt nhất nàng hãy đứng ngoài chuyện này, đừng có suy nghĩ bậy bạ nữa! Chính vì lẽ đó, trẫm mới cẩm túc nàng.”
Mặt Đồng Hề lập tức tái mét. Thiên Chính Đế quả nhiên đang bảo vệ Vạn Mi Nhi. Vì nàng ta mà Thiên Chính Đế trở mặt, trách nàng suy nghĩ lung tung. Vì nàng ta mà người không ngại cấm túc nàng, để nàng ta sỉ nhục nàng trăm bề. Phụ thân, huynh đệ của nàng đều đã bị người thanh trừng sạch sẽ, nhưng vàng ta thì sao? Chẳng phải phụ thân và huynh đệ của nàng ta đang đắc ý đó sao? Đồng Hề chỉ thấy bản thân ngốc nghếch vô cùng. Chỉ e người Thiên Chính Đế luôn yêu thương là Vạn Mi Nhi. Phụ thân nàng cũng có thể coi là thầy của Chính Đế mà đâu được ưu ái như cha nàng ta.
Nàng lảo đảo, cố kìm nén sự khó chịu mà quỳ xuống.
“Thần thiếp biết tội! Kẻ mang tội như thần thiếp không nên xuất cung, mong Hoàng thượng trách phạt!”
Đồng Hề cổ ghìm những giọt nước mắt chực trào. Thiên Chính Đế đang định kéo nàng dậy thì nàng đã rụt tay về.
“Thần thiếp xin về cung kiểm điểm”
Nàng không ngoảnh đầu lại, bước lên con thuyền nhỏ của mình, cũng không thèm để ý tới lễ quân thần. Dù sao bây giờ nàng cũng chẳng còn gì, tất cả những gì nàng có đã bị hủy hoại bởi sự vô tình của Thiên Chính Đế rồi.
Lúc này, Đồng Hề mới hiểu, nàng nhất mực muốn trở thành hoàng hậu là vì lí do gì. Cũng chỉ vì để mọi người thấy, để cha mẹ thấy, thế nhưng giờ đã chẳng còn ai chia sẻ với nàng nữa rồi. Dù nàng là quý phi cao quý nhưng khi phụ thân từ quan, đưa mẫu thân về quê, nàng cũng không được đưa tiễn, ngược lại còn phải phụ họa theo người khác trong cung. Nghĩ đến đây, nàng không kìm được nước mắt.
Ngày thứ hai sau khi Đồng Hề bị cấm túc, Mộ Chiêu Văn lại tới Đồng Huy cung. Đồng Hề không ngờ nay nàng đã sa cơ lỡ bước mà nàng ta vẫn muốn qua lại với nàng, bởi vậy sự nghi ngờ cũng giảm đi đôi phần. Nàng không nghĩ mình còn giá trị lợi dụng đối với nàng ta.
“Nương nương không sao chứ? Vạn Mi Nhi kia đúng là ức hiếp người quá đáng!” Mộ Chiêu Văn bất bình thay Đồng Hế.
Vừa nghe cái tên đó, Đồng Hồ đã thấy buồn nôn, nàng vội vàng bịt miệng, không ngờ lại thấy sự phức tạp trong ánh của Mộ Chiêu Văn.
“Nếu nương nương không khỏe thì hãy đi nghỉ, Chiêu Văn không nên làm phiền thì hơn.” Mộ Chiêu Văn vừa ngồi xuống đã đứng dậy cáo từ.
“Ừm, không biết vì sao mà dạo này tinh thần ta cứ uể oải, chỉ muốn ngủ, ta cũng không giữ muội nữa.” Đồng Hề khó chịu, lại thêm chuyện không vui hôm qua nên không có tâm trí đâu trò chuyện và để ý tới ý đồ của nàng ta.
Tiết thu ngày một rõ hơn, Đông Hề bắt đầu sợ lạnh, bèn dặn dò hạ nhân chuẩn bị áo lông cáo. Đã nửa tháng rồi Thiên Chính Đế không tới Đồng Huy cung, Tề Vân nghe nói Thượng đang vội làm lễ phục cho hoàng hậu, thậm chí người còn đích thân hỏi thăm chuyện này.
“Nương nương, hôm nay Chiếu Phu nhân sai người đưa một bức thư tới.” Huyền Huân lặng lẽ tới bên Đồng Hề.
Đồng Hề uể oải cầm lấy. Nàng như đang chìm vào giấc ngủ động, cả ngày đều buồn ngủ. Trong thư chỉ viết Mộ Chiêu Văn muốn mời Đồng Hề tới hồ Thái Dịch ngắm cảnh, những địa điểm lại khiến nàng trợn tròn mắt, đó chính là chiếc du thuyền kia.
Đồng Hề không rõ vì sao Mộ Chiêu Văn lại biết chiếc thuyền đó. Nó vốn được neo cột ở một nơi hẻo lánh, xung quanh có cây côi che chắn. Lẽ nào đó cũng từng là tổ uyên ương của Thiên Chính Đế và nàng ta? Nàng chỉ cảm thấy tự trào và bi thương. Nhưng nàng nhất định phải đi, để xem rốt cuộc Mộ Chiêu Văn biết được bao nhiêu và nàng ta muốn làm gì.
Thế nhưng Đồng Hề không ngờ mình lại gặp phải tình canh này, vừa lên thuyền đã bị đánh ngất từ phía sau. Khi tỉnh lạ, nàng phát hiện mình đang ở trong lầu Đình Quang bên bờ hồ Tiêu Thái Dịch. Nơi này cách các cung rất xa, phong cảnh lại chẳng có gì đặc sắc, bởi vậy các quý nhân trong cung không đến đây, dần dà nó trở nên hoang vắng.
Đồng Hề ngẩng đầu nhìn tấm biển xiêu vẹo trong lầu, thấy ba chữ lầu Đình Quang mới biết mình đang ở đâu. Nàng bị trói chặt tay chân, phía sau còn một người nữa cũng gặp phải cảnh ngộ như nàng. Qua mùi hương tỏa ra từ người đó, Đông Hề nhận ra đó chính là Vạn Mi Nhi. Hai người đều bị trói và bị nhét giẻ vào miệng, không thể nói được.
Trời thu vốn đã lạnh nhưng lưỡi kiểm trên cổ Đồng Hề và Vạn Mi Nhi còn lạnh hơn. Người cầm thanh kiếm đó chẳng phải ai khác ngoài Mộ Chiêu Văn. Đồng Hề nghiêng đầu nhìn nụ cười kì quặc trên gương mặt nàng ta, vốn định hỏi nhưng lại không thốt nên lời.
“Đừng sốt ruột, chẳng mấy chốc chân tướng sự việc sẽ lộ ra thôi, chuyện các ngươi muốn biết cũng sẽ có đáp án.” Giọng Mộ Chiêu Văn vô cùng kì lạ, như thể nàng ta đã hóa điên.
Chẳng bao lâu sau, Đồng Hề và Vạn Mi Nhi liền nghe thấy tiếng bước chân của Thiên Chính Đế. Người tới một mình. Mộ Chiêu Văn cười đắc ý:
“Hoàng thượng quả giữ chữ tín, chịu tới một mình.”
“Chiêu Văn, nàng đang làm gì thế này?” Thiên Chính Đế không có vẻ lo lắng mà dường như vô cùng nhàn nhã bước tới, thờ ơ nhìn màn diễn của Mộ Chiêu Văn.
“Không làm gì cả. Sinh thần của người, thiếp vẫn chưa tặng người thứ gì, hôm nay xem như tặng bù. Chẳng phải Hoàng thượng thích giết người lắm sao? Hôm nay, Mộ Chiêu Văn sẽ biểu diễn cho người xem. Người nói chúng ta nên bắt đầu từ ai đây?” Lưỡi kiếm của Mộ Chiêu Văn gí sát vào Đồng Hề hơn một chút. “Từ người có phi vị cao nhất, Quý phi nương nương, được không?”
Mộ Chiêu Văn hỏi Thiên Chính Đế như một đứa bé đòi ăn kẹo. Thiên Chính Đế chẳng thèm liếc Đồng Hề lấy một cái mà chỉ nhìn chăm chăm vào Vạn Mi Nhi, tựa như đang an ủi nàng ta.
“Trâm không có ý kiến, chỉ không hiểu trò này là thế nào?” Thiên Chính Đế cực kì nhàn nhã dựng một chiếc ghế đá đẩu dưới đất dậy, ngồi xuống. “Người người giết chính là Quý phi đương triều, giết nàng khó tránh tội chết, ngươi có hiểu không
vậy, nhưng Hoàng thượng giết con của ta thì thế
“Đúng vậy, nhưng Hoàng thượng giết con của ta thì thế nào? Ta giết Quý phi là
mắc tội chết, còn Hoàng thượng giết con chúng ta thì mắc tội gì?” Mộ Chiếu Văn có chút điên nhìn chằm chằm vào Thiên Chính Đế.
“Chiêu Văn, nàng nghe ai nói? Sao trẫm có thể giết con của chúng ta được?” Thiên Chính Đế dịu dàng đáp, tựa như Mộ Chiều Văn bị kẻ gian che mờ mắt.
Nàng ta bỗng cười sảng sặc.
“Lẽ nào Quý phi cũng nghi oan cho Hoàng thượng? Nếu không nhờ Quý phi tra ra, ta lại lần theo những dấu vết đó để tìm ra đáp án thi Hoàng thượng còn định lừa ta tới bao giờ? Kể từ khi ta sẩy thai, Hoàng thượng không dám tới Chiêu Dương cung thăm ta, nhưng Chiêu Dương cũng vẫn được chiếu cố, chăm sóc chu đáo, chỉ có hơn chứ không có kém, chẳng phải người đang áy náy đấy ư?”
Đồng Hề thầm sửng sốt, bây giờ mới biết nàng đã coi thường Mộ Chiêu Văn. Không ngờ nàng chỉ là quân cờ trong tay nàng ta. Nàng ta không quyền không thế, sao có thể tra ra kết quả? Nếu không vì nàng dốc lòng tra xét rồi lại sai Huyền Huân cố ý để lộ manh mối cho Độc Cô Tư Cầm biết thì e rằng đến giờ Mộ Chiêu Văn vẫn chưa biết chuyện này.
Thiên Chính Đế lạnh lùng liếc Đồng Hề, tựa như đang trách nàng tự làm tự chịu. Vạn Mi Nhi ở phía sau nàng bắt đầu giãy giụa kịch liệt, như đang nói chuyện này không liên quan đến nàng ta. Mũi kiếm của Mộ Chiếu Văn lại dịch thêm may tác về phía Vạn Mi Nhi.
“Ngồi yên! Nếu không ta giết người trước!”
Ngay lập tức, vẻ mặt của Thiên Chính Đế tỏ ra sốt sắng những người không dám lên tiếng mà chỉ lặng lẽ an ủi Vạn Mi Nhi bằng ánh mắt.
“Ngươi muốn gì?”
“Ta chẳng qua chỉ muốn một câu trả lời, một nguyên nhân. Vì sao... Vì sao người có thể nhẫn tâm như thế? Cuối cùng, Mộ Chiêu Văn vẫn không thể buông bỏ. Nàng ta không biết vì sao người đàn ông từng dịu dàng ôm trọn nàng ta vào lòng lại có thể vô tình đến vậy.
Thiên Chính Đế không lên tiếng. Mũi kiếm của Mộ Chiếu Văn vạch một đường lên cổ Vạn Mi Nhi. Vạn Mi Nhi sợ tới mức suýt ngất.
“Đừng động vào Mi Nhi!” Thiên Chính Đế vội hét lên.
“Chỉ cần người chịu thả Mi Nhi, trẫm có thể đồng ý với người bất cứ chuyện gì.”
Nước mắt của Vạn Mi Nhi lập tức rơi lã chã, không ngờ Thiên Chính Đế lại quan tâm nàng ta tới vậy, còn Đồng Hồ càng lúc càng cảm thấy lạnh đến thấu xương. Nàng tựa như chỉ là một kẻ dư thừa, thậm chí người còn chẳng thèm nhắc tới nàng.
“Cho ta biết nguyên nhân!” Mộ Chiêu Văn lập tức vung kiếm chém một nhát lên gương mặt Đồng Hề. Kể từ khi con của nàng ta chết một cách không rõ ràng, ngày nào nàng ta cũng luyện kiếm, chỉ mong có ngày chém chết kẻ thù.
“Thả Mi Nhi ra, trẫm dùng chính mình để đổi lấy đứa bé trong bụng nàng ấy. Ngươi cũng từng làm mẹ, sao có thể nhấn tâm tới vậy?” Thiên Chính Đế sắp không giữ được vẻ bình thản nữa rồi.
“Không! Nói cho ta biết nguyên nhân!” Nộ Chiêu Văn kiên quyết, kéo Đồng Hề và Vạn Mi Nhi lùi ra sau, coi bộ sắp rơi xuống hồ tới nơi. Lan can ở đây không được sửa chữa từ lâu nên đã chực đổ.
Cuối cùng, Thiên Chính Đế đành dừng bước
“Trẫm chỉ muốn có con của Mi Nhi mà thôi, trẫm không bao giờ muốn con cái trẫm phải chịu nỗi đau huynh đệ tương tàn.”
“Tại sao ngươi lại phải tự tay làm? Tại sao? Ngươi có thể bảo Vạn Mi Nhi làm cơ mà!” Mộ Chiêu Văn hét lên điên cuồng. Việc mất đứa bé vốn khiến nàng ta đau khổ, nhưng khi biết Thiên Chính Đế chính là hung thủ thực sự, nàng ta không thể tỉnh táo nữa. Xuất cung hay ngao du giang hồ gì đó chẳng còn quan trọng, nàng ta chỉ muốn có một đáp án.
Thiên Chính Đế nói với vẻ đau đớn:
“Bởi vì trẫm không muốn bàn tay Mi Nhi phải vấy máu tanh. Mẫu thân trẫm cũng vì thế mà áy náy, ngày nào cũng âu sầu, khi sinh đệ đệ trẫm mới khó sinh mà mất. Trẫm không muốn lịch sử lặp lại.”
“Thì ra là vậy! Thì ra là vậy! Người người yêu, người coi như châu báu, chuyện gì cũng lót đường kĩ cho ả. Người ngươi không yêu, ngươi có thể mặc sức làm tổn thương?” Mộ Chiêu Văn cười giễu cợt, nước mắt che phủ tầm nhìn của nàng ta. “Thế nhưng ta không cam tâm, con của ta cũng không cam tâm! Ngươi đã giết người ta yêu nhất thì ta sẽ bắt người phải trả một cái giá tương xứng, để người không đêm nào có thể chợp mắt vì ngọn lửa thống khổ hừng hực cháy trong tim.”
Mộ Chiêu Văn cầm chắc thanh kiếm hơn, ngửa đầu cười sằng sặc:
“Hoàng thượng, nếu hai người này cùng rơi xuống nước, ngươi sẽ cứu ai? Nước hồ tháng Mười lạnh cắt da cắt thịt, dưới lầu Đình Quang này còn có mạch nước ngầm, không dễ cứu người đầu. Vạn Mi Nhi đang mang thai, chỉ e dù có cứu được thì đứa bé cũng không giữ nổi.”
Ngay lập tức, ánh mắt lo lắng của Thiên Chính Đế liếc sang Vạn Mi Nhi.
“Xem ra Hoàng thượng thích Thuần Nguyên Phu nhân hơn rồi.” Vừa nói Mộ Chiêu Văn vừa dang tay đẩy Vạn Mi Nhi.
Trong nháy mắt, Thiên Chính Đế đã nhào tới bên trái nàng ta, mạo hiểm kéo nàng ta lại. Khi ấy, chân nàng ta đã hoàn toàn rời khỏi mặt đất, may thay Thiên Chính Đế đỡ kịp. Vạn Mi Nhi vừa được cứu đã bổ nhào vào lòng Thiên Chính Đế, khóc nức nở.
Thế nhưng khi Thiên Chính Đế ngoảnh đầu lại thì đã thấy lưỡi kiếm của Mộ Chiêu Văn đâm xuyên qua ngực Đồng Hề. chậm rãi đẩy nàng xuống hồ, nước hồ lập tức loang đỏ.
Thiên Chính Đế vội vàng đẩy Vạn Mi Nhi ra, nhảy xuống hồ, vốn đã sắp nắm được tay Đồng Hề, nào ngờ lại bị nàng nhé nhàng đẩy ra.
Đồng Hề mở to hai mắt, nhìn thần thờ lên đỉnh giường, không ngờ mình vẫn còn sống.
“Đồng Nhi, cuối cùng nàng cũng tỉnh rồi!” Thiên Chính Đế nghẹn ngào lên tiếng.
Gương mặt Thiên Chính Đế lún phún rầu, đôi mắt vằn tia máu, có lẽ đã rất lâu không chợp mắt. Đồng Hồ chỉ lạnh lùng nhìn người, đợi người nói câu tiếp theo, nhưng lại không sao đợi được.
“Con của ta đâu?" Đồng Hề khàn giọng hỏi, không sao phát ra tiếng.
Qua khẩu hình của nàng, Thiên Chính Đế biết nàng đang nói gì, khuôn mặt lập tức tái mét.
“Đồng Nhi, chắc chắn sau này chúng ta sẽ có đứa khác thôi.
" Đồng Hề quay đầu đi, nhắm mắt, không chịu nhìn người nữa.
“Đồng Nhi...” Thiên Chính Đế lắc tay Đồng Hề, định nhổm dậy kéo nàng vào lòng, nào ngờ cơ thể lảo đảo ngã xuống đất.
Nàng chỉ nghe thấy bao âm thanh hỗn tạp vang lên xung quanh, đâu đâu cũng thấy tiếng hét:
“Hoàng thượng, Hoàng thượng...”
Nhưng nàng không còn đoái hoài tới những chuyện này nữa. Thiên Chính Đế sống hay chết được cả thiên hạ quan tâm, còn con của nàng lại chẳng được ai để ý tới. Giờ khắc này, nàng bỗng đặt mình vào hoàn cảnh của Mộ Chiêu Văn mà suy nghĩ, liền hiểu ra mọi chuyện, đặc biệt là khi Huyền Huân báo cho nàng hay hung thủ chính là Độc Cô Viện Phượng. Á ta khiêu khích Mộ Chiêu Văn hại Vạn Mi Nhi khiến Vạn Mi Nhi hoảng sợ, hồi cung chưa được bao lâu đã chết vì sẩy thai, cách thức bị sấy giống hệt Mộ Chiêu Văn.
Đồng Hề không cầm được nước mắt. Nàng chỉ cảm thấy mình gieo gió gặt bão, còn Thiên Chính Đế đúng người đúng tội, chưa chắc đứa bé này đã chịu tha thứ cho cha mẹ nó.
Nàng nghĩ giá như nàng không tính toán trăm phương nghìn kể gài Độc Cô Tư Cầm hại đứa bé của Vạn Mi Nhi thì Mộ Chiêu Văn sẽ không tra ra được mọi chuyện, và con của nàng cũng sẽ không mất.
Nàng nhớ lại hôm nàng cảm thấy buồn nôn lúc Mộ Chiêu Văn tới Đồng Huy cung, khi đó nàng vẫn chưa hay biết gì, nhưng có lẽ nàng ta đã biết nàng mang thai rồi. Nực cười ở chỗ, tới tận khi lưỡi kiếm đâm xuyên qua cơ thể, nàng mới sực tỉnh, phát hiện ra rằng nàng ta nhìn chằm chằm vào bụng nàng với ánh mắt đầy căm hận, lúc đó nàng mới biết mình có thai.
Thế nhưng, rõ ràng Thiên Chính Đế có cơ hội cứu nàng, vậy mà lại chọn cứu Vạn Mi Nhi. Không phải nàng không hiểu mưu tính của người. Người sợ nếu Vạn Mi Nhi chết trong tay Mộ Chiêu Văn thì không thể gây xích mích giữa hai họ Vạn và Độc Cô được nữa. Phụ thân của Vạn Mi Nhi không phải kẻ lỗ mãng, nếu không có chứng cứ xác thực chứng minh Vạn Mi Nhi bị Độc Cô Tư Cầm hại chết thì gần như chắc chắn ông ta sẽ không mạo hiểm quyết một phen sống mái với họ Độc Cô Bởi vậy, Đồng Hề cảm thấy suy đoán của nàng không sai chủ nào. Với tình hình như vậy, chắc chắn Thiên Chính Đế sẽ hi sinh nàng. Nhưng điều khiến nàng tuyệt vọng nhất là rõ ràng Thiên Chính Đế biết võ công, dù Mộ Chiếu Văn có kề sát lưỡi kiếm vào cổ nàng và Vạn Mi Nhi thì người cũng không phải kẻ dễ dàng khoanh tay chịu trói. Chỉ e... chỉ e người đã duy tính trước tất cả mọi việc, điều người muốn chính là Mộ Chiếu Văn khiến Vạn Mi Nhi hoảng sợ, điều người muốn chính là khiến tất cả triều thần cho rằng người nhất mực si tình với Van Mi Nhi, có như vậy mới không ai nghi ngờ người.
Thế nên người mới cần thời gian để vờn Mộ Chiêu Văn. Đến giờ nàng mới nhận ra, có lẽ Thiên Chính Đế đã cố ý cho nàng biết kẻ hại đứa con của Mộ Chiêu Văn chính là người, bởi vậy nha đầu kia mới mở miệng đúng lúc then chốt. E rằng người cũng đã thả đầu mối cho Độc Cô Tư Cầm từ lâu rồi. Đúng là nàng tự làm tự chịu, chẳng phải nhờ nàng mà Mộ Chiêu Văn mới biết bí mật này đó sao?
Chưa chắc Độc Cô Tư Cầm đã không nói bí mật ấy cho Mộ Chiêu Văn để mượn tay nàng ta hai đứa con của Thiên Chính Đế. Mặc dù có trăm nghìn khả năng nhưng chỉ cần nghĩ tới chuyện có thể chính nàng đã hại chết con mình, Đồng Hồ không thể tha thứ cho bản thân, cũng không thể tha thứ cho Thiên Chính Đế.
Nàng vừa tỉnh lại, Tề Vân đã đút cho nàng một bát cháo rồi đỡ nàng nằm xuống nghỉ ngơi. Chợt bên ngoài vang lên tiếng mưa như trút nước, quả là điều kì lạ giữa tiết thu này. Đông Hà ngân ngấn nước mắt, nghĩ rằng đến ông trời cũng thương xót đứa con của nàng.
“Nương nương, Hoàng thượng tới rồi!” Tể Vân khẽ nói bên tai nàng.
Đồng Hề nhắm mắt, không nói gì, chỉ nghe từng tiếng sâm rền vang ngoài kia và tiếng nước mưa chảy róc rách xuống mái nhà, va vào chậu hoa kêu tí tách.
Một lát sau.
“Nương nương, Hoàng thượng cứ đứng ngoài trời, khuyên nào cũng không chịu vào phòng, người cứ để mặc Hoàng thượng dầm mưa thế sao? Khi nương nương hôn mê, Hoàng thượng ba ngày ba đêm không chợp mắt, sáng sớm nay mới ngất, vừa tỉnh đã lại dầm mưa, sao nương nương có thể nhẫn tâm đến vậy? Hoàng thượng... Hoàng thượng không biết người mang thai mà.” Tế Vân nghẹn ngào.
Đồng Hề lập tức nổi trận lôi đình: “Chỉ e có biết cũng không chịu dừng tay.”
Đồng Hề nghiến răng, cố chống người dậy.
“Cô cô, miếu nhỏ này không chứa được tòa bồ tát ngự tiến như cô cô, cô cô nên đi theo Hoàng thượng thôi.”
Tề Vân thoáng sững sờ.
“Nương nương...”
“Cô cô, ta muốn nghỉ rồi, người đi đi!”
Đông Hề cảm thấy đời này nàng sống cũng chẳng còn lưu luyến gì nữa, chỉ mong có thể tìm được nơi nương tựa cho Huyền Huân và Thúc Bạch. Xong chuyện này, nàng có thể buông xuôi tất cả. Về phần Tế Vân, đẩy nàng ta về bên Thiên Chính Đế nhân lúc còn sớm há chẳng phải cũng vì tốt cho nàng ta ư?
Kể từ khi nàng đuổi Tề Vẫn đi, đến cả Huyền Huân và Thúc bạch cũng vào khuyên nàng nên quan tâm tới Hoàng thượng.
Giờ đã là canh ba rồi, Đồng Hề nhìn ra phía ngoài qua khôi pha lê trên cửa sổ, quả nhiên thấy Thiên Chính Đế đang đứng trong màn mưa, nhìn thẳng vào tẩm phòng của nàng.
Đông Hề cắn răng, cố gượng cơ thể bệnh tật đẩy cửa ra. Thiên Chính Đế bỗng tròn mắt, đang định rảo bước tiến lên thì bị động tác của nàng ngăn lại.
Nàng bước vào trong màn mưa, quỳ xuống, tỏ vẻ người không đi ta không dậy, chỉ có điều nàng vừa tỉnh lại, sao có thể chịu được phen này?
Thiên Chính Đế vội vàng chạy đến ôm nàng vào trong phòng,
“Đồng Nhi, nàng muốn trẫm chết mới chịu tha thứ cho trẫm ư?”
Trên gương mặt của Thiên Chính Đế đã không còn phân biệt nổi đâu là nước mưa đâu là nước mắt, nàng chỉ biết vài giọt rơi xuống môi nàng có vị mằn mặn, tới khi nàng tỉnh lại lần nữa thì không còn thấy người đầu, nghe nói bị bệnh rất nghiêm trọng.
Trên triều cũng tranh đấu rầm trời. Vạn thị nghĩ Thiên Chính Đế vì cái chết của Vạn Mi Nhi mà đau lòng quá độ, nhưng đối với Độc Cô thị thì lại mất đi một lớp ô bảo vệ, hai tộc tranh đấu tới mức không thể hòa giải, tới khi bệnh tình của Thiên Chính Đế có chuyển biến tốt thì cũng tới lúc thu lưới. Mọi chuyện dơ bẩn của hai gia tộc đã bị chính chúng tự phanh phui. Lạc Thanh Phong dẫn đầu phái quan mới bắt đầu gây khó dễ, tới khi cả hai họ Vạn và Độc Cô sụp đổ thì đã vào đầu hè năm sau.
Về phần Thiên Chính Đế mắc bệnh thì Đồng Hề chỉ coi là người đang diễn kịch, chẳng qua là đang đợi Vạn thị và Độc Cô thị tự châm lửa đốt nhau mà thôi, nàng không để ý và cũng không áy náy chút nào. Nàng đã quen nghĩ xấu về tất cả những việc liên quan tới Thiên Chính Đế.
Trong khoảng thời gian này, Thúy Hoa tiến cung thăm nàng rất nhiều lần, đến mức Đồng Hề phát sợ.
“Nương nương, sao người lại từ chối ẩn tỉ của hoàng hậu?” Thúy Hoa sửng sốt hỏi.
Vạn thị và Độc Cô thị vừa ngã đài, Thiên Chính Đế bèn phong Đồng Hề làm hoàng hậu, Đồng Hể viện cớ ngã bệnh không nhận.
Thúy Hoa thấy nàng không để ý tới mình, vội nói tiếp:
“Cô không sợ hắn để người khác ngồi lên vị trí đó sao?”
Đồng Hề vẫn không nói gì. Nàng không lo chuyện này. Tuy không bước chân ra khỏi cửa nhưng tất nhiên sẽ có người tới báo tin cho nàng. Sau khi Vạn Mi Nhi và Độc Cô Tư Cầm lần lượt ra đi, mọi phi tần lớn nhỏ trong hậu cung đều bị xử lí bằng đủ lí do, có người bị giáng do thâm độc, có kẻ lại bị đày vào lãnh cung do có liên quan tới Vạn thị và Độc Cô thị, cũng có người học Đồng Hề tự xin xuất gia. Nói tóm lại, từ sau khi nàng bị ngã xuống hồ, Thiên Chính Đế không chiếu hạnh phi tần nữa.
Đã vậy, ngày nào người cũng sai Giang Đắc Khải tới lật Đồng sử cho nàng xem, nàng vừa bực vừa buồn cười, cơn giận trong lòng cũng vơi đi một ít.
“Hoàng thượng thương yêu cô, tất nhiên cô không phải lo rồi.” Thúy Hoa đỡ nàng vào vườn ngắm hoa, ánh mắt mang vẻ trêu chọc nhìn về phía tòa lầu cao mới được xây dựng bên cạnh Đông Huy cũng có tên Tái Hề lâu.
Một bóng áo bào vàng óng đứng ngay trên đó.
Đồng Hề đỏ mặt, đành phải tỏ vẻ tức giận.
“Cô không được nói những chuyện này nữa, nếu không sau này bản cung sẽ không gặp cô đâu.”
Thúy Hoa thở dài.
“Nghe nói Hoàng thượng đích thân thiết kế lễ phục của hoàng hậu, hơn nữa nghe Thượng y cục kháo nhau rằng lễ phục của hoàng hậu được làm xong trước cả khi vị kia xảy ra chuyện, số đo do chính Hoàng thượng đưa ra, nay xem ra số đo đó là của cô rồi.”
Đông Hề lườm Thúy Hoa một cái sắc lẹm, nàng ta vội vàng ngậm miệng
Nàng cảm thấy cực kì mất tự nhiên, do đó lại trở về phòng. Kể từ khi nàng từ chối Thiên Chính Đế, người bèn sai người xây một tòa lầu cao ở bên ngoài Đồng Huy cung, sinh hoạt ngay trong đó, để có thể thuận tiện ngày ngày nhìn ngắm nàng. Bởi vậy nàng rất ít khi đi ra ngoài..
Hằng ngày, chỉ cần ngoài cung cống tiến thứ gì tốt thì những thứ đó sẽ đổ vào Đồng Huy cũng như nước chảy. Ngay cả những món trang sức nàng từng quyên góp cho nạn dân cũng được mang trở về. Huyền Huân còn ra vẻ bí mật nói với nàng rằng, những thứ nàng quyên đều được Thiên Chính Đế sai người đấu giá mang về vì người biết thứ nào của nàng cũng là hàng thượng đẳng, nàng không nỡ cho đi. Huyết yến nàng dùng hằng ngày cũng được cung cấp trở lại, đã vậy còn do Thiên Chính Đế móc tiền túi chi trả. Thậm chí cả pho tượng Tống Tử Quan Âm đã vỡ nát kia, Thiên Chính Đế cũng sai người chọn một miếng ngọc Hòa Điền còn đẹp hơn, tìm người điêu khắc lại y hệt, sau đó mời cao tăng đại đức khai quang cầu phúc rồi đưa tới Đồng Huy cung. Đồng Hề vừa thấy đã muốn đập nát.
Thế nhưng nàng vẫn chưa muốn nói chuyện với người.
Tới mùa thu, Thiên Chính Đế còn khôi phục chức quan cho Lệnh Hồ Tiến, phong làm thượng thư bộ Lễ, một số huynh đệ của Đồng Hề cũng được thả về, dù không đảm nhận chức quan cũ thì cũng là những vị trí rất có tương lai. Nàng biết Thiên Chính Đế đã chịu nhân nhượng, rõ ràng người muốn nhổ bỏ tận gốc mọi gia tộc nhưng cuối cùng lại khôi phục vinh quang cho Lệnh Hồ thị, thậm chí còn ưu ái hơn, bởi vì hiện nay không còn bất cứ gia tộc nào có thể so bì được với Lệnh Hồ thị nữa.
Tuy nhiên Lệnh Hồ Tiến hiểu được suy nghĩ của Thiên Chính Đế nên phục chức không bao lâu đã viện cớ ngã bệnh từ quan, Thiên Chính Đế níu giữ nhiều lần cũng vô hiệu, đành ban một tòa phủ đệ trong kinh thành để ông yên tâm dưỡng lão, cũng để sau này nếu Đồng Hề nhớ cha mẹ còn có chỗ đi về.
Tới mùa xuân năm Thiên Chính thứ bảy, Đồng Hề vẫn chưa hết giận. Triều đình vì chuyện hậu cung của Thiên Chính Đế vẫn chưa có hoàng tự mà sốt ruột, năm nay theo lệ là năm đại tuyển tú, bởi vậy các nơi đã bắt đầu tuyển chọn tú nữ đưa vào cung.
“Nương nương, cô nói xem, rốt cuộc vì sao mà hai người phải giày vò nhau tới vậy? Tú nữ mới sắp vào cung rồi, cô không lo hả? Hai năm nay, cô sống thoải mái, Hoàng thượng độc thủ không khuê vì cô, nhưng dù gì bao nhan sắc trẻ trung, xinh đẹp sắp tới, cô cứ muốn thế này mãi ư?”
Mỗi khi có chuyện gì lớn, Thúy Hoa đều phải vào cung một chuyến.
Đồng Hề không đáp lời nhưng trong bụng không thể không lo lắng. Tuy nhiên sao nàng có thể hạ mình tới xin Thiên Chính Đế được! Lẽ nào nàng xin thì người có thể không nạp phi nữa ư? Chẳng qua đây chỉ là sự khởi đầu vòng chơi mới của một trò chơi tàn khốc mà thôi, nàng đã thấm mệt rồi.
Dù Thúy Hoa có khiêu khích hay đe dọa thế nào, Đồng Hề vẫn thờ ơ, không hề dao động. Nàng biết Lạc Thanh Phong vừa trình một bản tấu nói rằng cung nhân trong Thiên Chính triều ngày một tăng, hậu cung đông đúc, cuộc sống xa hoa, lãng phí vô cùng, chỉ trích Hoàng đế bóc lột xương tủy của dân, li tản gia đình trong thiên hạ chỉ để hưởng lạc riêng mình.
Đây rõ ràng là đang trợn mắt nói dối, cung nhân trong cung của Thiên Chính Đế chỉ có giảm không có tăng, đã vậy Thúy Hoa còn sung sướng tới đời thưởng
“Cô xem, tướng công nhà ta vừa dâng tấu, Hoàng thượng đã phê ngay, đã vậy còn ban chiếu tạ tội với thiên hạ. Lần này cô có thể yên tâm rồi nhé! Đám tú nữ bát nháo kia tiễ không bao giờ tiến cung nữa đâu.”
Tuy vui nhưng Đồng Hồ vẫn không chịu tỏ ra mặt.
“Này này, chính Hoàng thượng đã bảo Thanh Phong viết bản tấu này đấy.” Thúy Hoa nhìn nàng có chút ngưỡng mộ. nói đùa: “Không ngờ Hoàng thượng cũng có thể si tình đến thế, nếu ta mà gặp Hoàng thượng trước thì nhất định sẽ không nhường cho cô đâu!”.
Đồng Hề mắng nàng ta một tiếng, Thúy Hoa lại nói tiếp:
“Nương nương ban thưởng cho ta đi!”
“Cô muốn gì nào?” Đồng Hề bất đắc dĩ lườm nàng ta một cái.
“Xin nương nương hãy ban tên cho đứa bé trong bụng ta." Vì nhắc tới con mình nên gương mặt của Thúy Hoa bỗng ngời sáng lạ lùng.
Mặt Đồng Hề lập tức trắng bệch.
“Cô có thai rồi à?”.
Thúy Hoa xoa bụng.
“Sau bao nhiêu năm, cuối cùng cũng có, xem như ta có mặt mũi nhìn liệt tổ liệt tông nhà họ Lạc rồi.”
Nói xong, nàng ta còn nhìn Đồng Hề với vẻ kì quái, tựa như thấy nàng có lỗi với họ Hoàng Phủ.
Đồng Hề xoay người, bực bội đóng sầm cửa lại, để mình Thúy Hoa cười khúc khích ngoài sân. Nàng cảm thấy Thúy Hoa thật đáng ghét, đứa bé trong bụng nàng ta cũng cực kì chướng mắt. Nàng bất giác xoa lên bụng mình. Nào ngờ Thúy Hoa lại đẩy cửa ra.
“Muốn có con, tự mình không làm nổi đâu.”
Nói xong, nàng ta cười sung sướng rời đi, không sợ Đồng Hề trách phạt, dù sao thì nàng ta cũng có người chống lưng rồi mà.
Chuyện đó đã qua lâu như vậy, dù vết sẹo của nàng có đóng vảy dày tới đâu cũng không thể chịu nổi sự nhũng nhiều của Thiên Chính Đế. Đôi khi qua cửa sổ, nàng có thể thấy Thiên Chính Đế đứng im một mình trên Tái Hề lâu, nhìn về phía Đồng Huy cung, một khi đã đứng sẽ đứng vài canh giờ. Hôm nay, bị Thúy Hoa chế nhạo, lại thấy nàng ta mang thai, dòng nước chết dưới đáy lòng nàng cuối cùng cũng hơi gợn sóng.
Mấy hôm sau, Đồng Huy cùng đón tiếp một vị khách vô cùng bất ngờ, đó chính là Tiết ma ma bên cạnh Thiên Chính Đế. Sau khi mẫu phi của Thiên Chính Đế qua đời không lâu, vị Tiết ma ma này gần như ẩn cư, luôn ở trong Phật đường niệm kinh, Thiên Chính Đế tôn trọng bà ta gần như mẫu thân vậy.
Nàng tiến cung bao năm nhưng đây là lần đầu tiên gặp bà ta. Mái tóc bà ta bạc phơ, không giống một người phụ nữ ở độ tuổi bốn mươi chút nào. Bà ta có khuôn mặt phúc hậu nhưng dường như trong đôi mắt kia vẫn còn sự sắc bén năm xưa. Đồng Hề gặp bà ta mà thấy như con dâu gặp mẹ chồng. Nàng thấp thỏm, thậm chí còn lo bà ta không thích mình.
“Lão nô thỉnh an nương nương!”
Đồng Hề vội vàng đỡ bà ta dậy.
“Nương nương có hứng đi dạo cùng lão nô không?”
Đồng Hề gật đầu, nào ngờ Tiết ma ma lại đưa nàng tới Tử Thần cung. Hôm nay, Thiên Chính Đế ra khỏi thành để kiểm tra quân đội, không ở trong cung, bởi thế nàng mới chịu ra ngoài, nếu không dù nàng tới đâu chắc chắn cũng sẽ “tình cờ” gáp người. Người không nói gì mà chỉ nhìn nàng từ xa, khiến nàng càng khó chịu.
Tử Thần cũng là tẩm cung của Thiên Chính Đế người vốn không thích cung phi ra vào nơi đây, bởi vậy dù đã vào cung rất lâu nhưng nàng chưa từng bước vào đây.
“Ma ma, đây không phải là nơi bản cũng nên tới.” Đồng Hề dừng bước, không chịu đi tiếp.
Tiết ma ma ngoảnh đầu nhìn nàng, ánh mắt chất chứa vẻ khiển trách và không hài lòng, tựa như đang trách nàng quá vô tình.
“Nương nương, ngay cả trái tim của Hoàng thượng người còn có thể bước vào thì Tử Thần cung này có là gì đâu.” Giọng Tiết ma ma sắc lẹm như chính ánh mắt của bà ta vậy.
Đồng Hề không ngờ bà ta lại nói như thế, không kìm được nở nụ cười giễu cợt. Bà ta đã nói quá rồi!
“Mời nương nương vào trong với lão nô, chắc chắn Hoàng thượng sẽ không trách phạt nương nương đâu.” Giọng điệu của Tiết ma ma không cho phép nàng từ chối, tựa như nếu nàng cự tuyệt thì dù có phải khiêng, bà ta cũng sẽ khiêng nàng vào.
Nàng cứ tưởng Tiết ma ma định đưa nàng tới tẩm cung của Thiên Chính Đế để xem thứ gì đó, nào ngờ bà ta lại dẫn nàng tới một khu vườn cực kì bí mật trong Tử Thần cung, trên tấm biển đề ngoài cổng chỉ có một chữ “Cấm”
“Bao nhiêu năm qua, chỉ có mình nô tì quét dọn nơi này, Hoàng thượng chưa từng cho phép người khác bước vào đây.” Tiết ma ma nói. “Nương nương không biết những đứa trẻ trong hoàng cung đáng thương tới mức nào đâu. Không chỉ phụ hoàng mà ngay cả mẫu thân, chúng cũng rất ít khi được gặp. Người có biết lần cuối cùng Hoàng thượng gặp mẫu thân là khi nào không?”
Tiết ma ma hoàn toàn không cho Đồng Hề đáp lời mà nói tiếp với khí thế lấn át:
“Chính là vào ngày Đức Phi nương nương khó sinh. Khi ấy, Hoàng thượng còn đang vô cùng mừng rỡ vì sắp được gặp đệ đệ hoặc muội muội của mình, nào ngờ lại thấy cảnh nương nương bị băng huyết mà chết. Không ai trong chúng ta nhận ra Hoàng thượng đã mở cửa, đứng đó tự lúc nào.
Khóe mắt của Tiết ma ma ầng ậng nước.
“Khi nương nương chết, còn luôn miệng hét “Báo ứng, báo ứng”.”
Bỗng bà ngẩng phất lên, nhìn Đông Hề, có chút thống hận:
“Bởi vậy, Hoàng thượng mới sợ tay người dính máu tanh, sợ người cũng... Nương nương là tài nữ của Thiên Chính triểu,vừa vào cung đã là hạc giữa bầy gà, người có nhiều tham vọng, bởi vậy có lần nào Hoàng thượng không đi trước giúp người loại bỏ đối thủ? Ngay cả đứa con của Chiêu Phu nhân, người cũng có thể nhẫn tâm giải quyết thay nương nương! Nương nương đã từng thấy hoàng thượng nào như thể chưa? Còn nô tì lại chưa từng thấy ai vô tình như nương nương!”
Đồng Hề ngoảnh đầu đi, không muốn nhìn Tiết ma ma. Mọi nhân quả báo ứng, ai có thể nói rõ, ai có thể tránh được? Thiên Chính Đế giết con của Mộ Chiêu Văn, Mộ Chiếu Văn hại con của nàng, đó không phải là báo ứng của nàng đấy sao?
Tiết ma ma lấy lại bình tĩnh, dẫn nàng vào trong. Hoa cỏ trong khu vườn cấm này chỉ có một loại, đó chính là Triệu Phấn. Đồng Hề nhìn thảm hoa Triệu Phấn trước mắt mà như bị sét đánh. Vào thời điểm này, mẫu đơn đã tàn rồi, không ngờ nơi này hoa vẫn nở.
“Nương nương thích Triệu Phấn đúng không? Hoàng thượng cũng thích. Vốn dĩ trước kia người thích Lam Điền Ngọc, nhưng kể từ năm nương nương nhập cung, người bên thích Triệu Phấn. Từng gốc hoa ở đây đều do một tay Hoàng thượng chăm bón, người đã tìm rất nhiều cách mới kéo dài được thời gian nở hoa.”
Nàng biết mẫu đơn là loài vô cùng sang quý và khó trồng nếu không để tâm thì rất khó để trồng được giống Triệu Phân này. Nào ngờ Thiên Chính Đế không những trồng được mà còn trồng khéo đến vậy.
“Nương nương còn nhớ khu vườn cẩm này không?” Tiết ma ma bỗng hỏi một câu khiến Đồng Hề ngẩn người.
Nàng lắc đầu. Nàng chưa từng đến khu vườn này.
“Nương nương không nhớ cây mai Kim Tiền Lục Ngạc này ư? Lần đầu tiên Hoàng thượng gặp người chính là ở dưới gốc mai này.”
Đồng Hề hoàn toàn không dám tin gốc mai năm đó vẫn còn sống.
“Vì gốc mai này mà Hoàng thượng mới xây vườn cấm bao quanh cả khu này. Ngày nào không tới, ngày đó không yên. Đầu tiên, Hoàng thượng vô cùng phấn khởi trồng hoa, dẫn nước, nhưng chẳng bao lâu lại oán hận, hết trồng lại nhổ, trồng lại nhổ, lần nào cũng thở dài ngao ngán nhưng cuối cùng vẫn không nỡ bỏ những đóa Triệu Phấn kia đi. Cứ vất vả ba năm như thế, tới nay mới có thể coi là an ổn.”
Tiết ma ma nhìn Đồng Hề chăm chú trong giây lát rồi quỳ phịch xuống đất, khoát tay nói:
“Nương nương không cần đỡ nô tì dậy, nếu nương nương không đồng ý thỉnh cầu của nô tì thì nô tì sẽ quỳ mãi ở đây. Có như thế, khi xuống suối vàng rồi, nô tì mới có mặt mũi gặp Đức Phi nương nương.”
Đồng Hề giật mình, ngỡ rằng Tiết ma ma cầu xin nàng tha thứ cho Thiên Chính Đế. Trái tim nàng còn đang do dự, nào ngờ bà lại nói:
“Xin nương nương hãy khuyên Hoàng thượng nạp phi! Hoàng thượng cần con cháu, Cảnh Hiên hoàng triều ta cần người nối dõi, lẽ nào nương nương lại muốn trở thành tội nhân thiên cổ ư?”
Đồng Hề lùi lại một bước. Nàng biết nàng không thể giữ chân Thiên Chính Đế mãi mãi. Đó chỉ là mơ ước hão huyền nàng vẫn luôn níu giữ để khẳng định tình cảm của Thiên Chính Đế mà thôi, thế nhưng có lẽ nàng không thể làm vậy được nữa.
“Bản cung có tài đức gì mà có thể ngăn cản Hoàng thượng nạp phi?” Nàng thấy thật tủi thân, chỉ sợ Thiên Chính Đế muốn nói những lời này nhưng không tiện nói, đành nhờ Tiết ma ma thăm dò. “Nếu ma ma không yên tâm thì bản cung có thể cắt đứt ba ngàn sợi phiền não này, từ nay làm bạn với cổ Phật.”
Tiết ma ma đang định nói gì đó, nào ngờ sắc mặt đột ngột thay đổi, thái độ tiết chế hơn nhiều. Nàng nhìn theo ánh mắt bà ta thì thấy Thiên Chính Đế đang đứng ngay sau lưng nàng, gương mặt vẫn lạnh như băng, chỉ có vóc người gầy gò hơn một chút, bởi vậy thoạt trông càng có vẻ xa cách.
“Trẫm đã nói không cho bất kì ai bước vào nơi này, kẻ nào dám vào, giết không tha!” Giọng Thiên Chính Đế vô cùng lạnh lùng.
Tiết ma ma và Đồng Hề đều quỳ xuống.
“Ma ma, tuổi bà đã cao, cũng nên xuất cung hưởng phúc đi thôi! Trẫm sẽ cho người mua cho bà một căn nhà ở phố Đông Hoa, nếu còn người thân thì hãy đón tới ở cùng đi!”
Sắc mặt Tiết ma ma trở nên trắng bệch.
“Là lão nô tự ý quyết định, nhưng...”
Tiết ma ma còn định nói gì đó nhưng đã bị Thiên Chính Đế ngắt lời:
“Ma ma lui xuống trước đi!”
Đồng Hề thấy vậy mới biết mọi chuyện là chủ ý của Tiết ma ma. Thì ra bà ta không nhận sự phó thác của Thiên Chính Đế. Nàng cúi đầu, không nhìn người, chỉ nhìn thấy bước chân của người dần tiến lại gần.
“Đông Nhi, trẫm có nên giết nàng không đây?” Cả người Thiên Chính Đế toát ra lửa giận. Người nâng cằm nàng lên, bắt buộc nàng phải nhìn thẳng vào mắt người “Nàng xông vào cấm địa của trẫm, còn đòi làm bạn với cổ Phật, đúng là ngày càng giỏi đấy!”
Tim Đồng Hồ đập thình thịch, nàng tưởng Thiên Chính Đế nổi giận vì nàng tự tiện bước vào đây, ai ngờ người lại giận vì lời nàng nói.
“Trẫm không nên quá nuông chiều nàng, uổng công trầm đợi bao lâu...” Thiên Chính Đế ghé mặt tới gần nàng, ánh mắt ngày càng sâu thẳm.
Đồng Hề sửng sốt định bỏ chạy, nào ngờ Thiên Chính Đế đã nhanh tay nhanh mắt đẩy nàng xuống đất.
“Hoàng thượng, đừng mà...”
Cuối cùng nàng cũng chịu mở miệng, nhưng Thiên Chính Đế đã phủ kín miệng nàng bằng một nụ hôn nóng bỏng, tuy động tác dịu dàng nhưng vô cùng cố chấp. Đồng Hề không sao giãy ra được, đành để mặc người làm càn bên vườn Triệu Phấn.
Mãi lâu sau, Thiên Chính Đế mới chịu buông tha nàng. Người đứng dậy, sửa sang lại quần áo, bế nàng tới gian nhà trúc gần đó, đặt nàng lên sạp.
Đồng Hề vội vàng kéo manh áo đã rách tươm của mình hòng che cảnh xuân, còn Thiên Chính Đế ngồi bên cạnh chỉnh lại búi tóc đã bị mồ hôi thấm ướt của nàng như một con mèo ăn vụng.
“Thảo nào bao người nguyện chết dưới đóa mẫu đơn, đúng là có thành quỷ cũng phong lưu.”
Đồng Hề vừa giận vừa thẹn, không ngờ sau khi làm càn như vậy, Thiên Chính Đế còn có thể nói ra những lời lưu manh như thế.
“Đồng Nhi, trước kia trẫm hận nhất cái vẻ đau đớn không thiết sống ấy của nàng, tựa như tất cả đều là trẫm ép nàng vậy nhưng giờ nếu so với vẻ lạnh lùng, thờ ơ kia thì trẫm lại thấy yêu nó vô cùng.”
Thiên Chính Đế càng nói càng phóng túng, khiến nàng giận dỗi quay ngoắt đầu đi. Có nằm mơ nàng cũng không thể ngờ cuối cùng mọi chuyện lại thành ra thế này. Đã vậy, người đám mặt dày. Rõ ràng nàng có thèm để ý tới người đâu.
Thiên Chính Đế bỗng thở dài.
“Đồng Nhi, phải làm thế nào nàng mới chịu tha thứ cho ta? Trẫm thà thấy nàng hung dữ như Thúy Hoa, chống nạnh phạt trẫm quỳ đội chậu nước trên đầu còn hơn.”
Đồng Hồ cũng lên gân, không nhịn được mắng Thiên Chính Đế một câu:
“Vậy còn không mau đội đi!”
Nào ngờ người bèn lấy một chiếc chậu sứ trong phòng, đổ nước vào rồi đội lên đầu.
Đồng Hề nghẹn họng nhìn cảnh tượng ấy. Không ngờ đời này nàng cũng được thấy Thiên Chính Đế quỳ đội chậu nước lên đầu. Đúng là nói ra không ai tin! Hình ảnh này khôi hài đến nỗi cuối cùng nàng không kìm được bèn phì cười.
Có những chuyện bạn có thể bướng bỉnh một lúc nhưng không thể tưởng bỉnh cả đời. Vì hạnh phúc của bản thân, cũng vì hạnh phúc của người đó, hãy học cách nhượng bộ.
Đồng Hồ vừa cười vừa khóc, khóc vì đứa bé sắp bị nàng lãng quên.
Còn Thiên Chính Đế vừa đội chậu nước vừa hôn lên những giọt nước mắt của nàng.
“Đồng Nhi, Đồng Nhi...”
Nàng bỗng thấy đứa bé đó dần đi xa theo từng tiếng “Đồng Nhi”, và lại thấy một đứa trẻ khác đang tiến lại gần.
HẾT
Khi về tới Đồng Huy cung, Đồng Hề vẫn không hiểu ý của Thiên Chính Đế, cũng không biết người giận thật hay chỉ giả vờ. Vốn đã nằm trên giường rồi nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nàng vẫn thấy không ổn. Lần này, nàng không thể mất đi sự ủng hộ của người.
Bởi vậy, Đồng Hề lặng lẽ gọi Tề Vân, bảo Tề Vân giấu giếm cho mình, sau đó lén chèo chiếc thuyền nhỏ tới hồ Thái Dịch. Khi bước lên chiếc thuyền hoa, nàng mới thở phào, quả nhiên Thiên Chính Đế đang ở đây.
“Hoàng thượng!” Nàng rụt rè gọi.
Thiên Chính Đế chẳng thèm quay đầu lại.
“Nàng cũng biết tới đây ư?”
Đồng Hề le lưỡi, biết rằng người giận thật rồi. Nàng nhẹ nhàng tới gần Thiên Chính Đế, kéo tay áo người.
“Để trẫm đợi bao lâu mà sinh thần của trẫm, nàng chỉ tặng chiếc bình mẻ kia?”
Tuy mặt Thiên Chính Đế đang quạu lại nhưng nàng nhận ra người không hề giận. Bấy giờ nàng mới yên lòng
“Bình mẻ gì chứ, đó là Trường Trì Cửu An đấy!" Đồng Hề giận dỗi
Để trẫm tìm xem nào, có phải nàng còn giấu món quà nào khác không?" Tay Thiên Chính Đế bắt đầu sờ khắp người Đồng Hề khiến nàng đỏ mặt, bật cười né tránh.
“Không có, không có mà!” Đồng Hề bị cù, cười khanh khách.
Cuối cùng, Thiên Chính Đế cũng tìm thấy một chiếc túi hương giắt bên eo nàng. Người soi dưới ánh trăng, cau mày hỏi:
“Thêu gì đây, vịt trời à?"
“Vớ vẩn, rõ ràng là uyên ương mà!” Đồng Hề bực bội giật lại chiếc túi hương, tới khi nhìn thấy nụ cười chồng ghẹo trên môi Thiên Chính Đế, nàng mới biết người cố ý. Đồng Hề mặt nào cũng giỏi, duy chỉ có thêu thùa là vô cùng tệ. Bình thường nàng rất ít khi đụng đến kim chỉ, có thể xem đây là lần đầu nàng thêu túi hương.
“Dù hơi xấu một tí nhưng cùng lắm trẫm để trong ngực, không đeo trên người là được.” Người giật lại chiếc túi trong tay Đồng Hề, mân mê thích thú, bên trong căng phồng, có lẽ không phải cánh hoa.
Người mở ra xem, đó là một viên đá quý màu đen nhạt.
“Đây là thứ gì?”
Đồng Hề thoáng im lặng rồi đỏ mặt đáp:
“Là Quỳnh Cửu.”
“Ném sang mộc lí tặng ta,
Ngọc lành Quỳnh Cửu đưa qua đáp người!”.(*)
(*). Trích trong bài thơ Mộc qua 3 trong Kinh thi, bản dịch của Tạ Quang Phát
Thiên Chính Đế nắm tay Đồng Hề, cười tủm tỉm.
Trẫm ném cho nàng một giỏ mận, nàng tăng trầm Quỳnh Cửu, đúng không?”
Âm cuối của người hơi cao, Đồng Hề nghe mà mặt đỏ tới tận mang tai.
“Nếu vậy, trẫm có thể tha thứ chuyện bức tranh cho nàng. Mau khai thật với trẫm đi!” Thiên Chính Đế mỉm cười dọa nàng.
Đồng Hề vốn sợ Thiên Chính Đế có khúc mắc trong bèn thuật rõ đầu đuôi, từ việc tên sơn tặc kia đụng phải nàng thể nào, nàng bất cẩn làm mất tờ biên lai cầm đồ ra sao, rồi đến mọi việc sau khi bị bắt. Nàng không có gì phải thẹn với lòng tất nhiên có thể thuật rõ mọi chuyện.
“Trẫm vẫn không thích kẻ đó nhung nhớ nàng như thế". Thiên Chính Đế cắn lên vành tai nàng.
Đồng Hề nghe câu này của Thiên Chính Đế, liền mềm lòng.
“Hoàng thượng biết rõ thân thiếp không phải loại người ấy mà sao vẫn cấm túc thần thiếp?”
Thực ra, không phải nàng không muốn bị cấm túc, bởi vì như vậy có thể ép Độc Cô Tư Cầm tự ra tay, đồng thời cũng giúp nàng thoát khỏi hiểm nghi trong trường hợp ả định lội nàng xuống nước theo. Nhưng nàng không chịu nổi cơn tức này. Nàng luôn cảm thấy Thiên Chính Đế đang giúp Vạn Mi Nhi. Huống chi, trong bụng nàng ta còn có cốt nhục của người. Nàng nghĩ chắc chắn người sẽ không động vào nàng ta, nói không chừng còn cấm túc nàng để đỡ vướng mắt nàng ta, hoặc chăng người đang bảo vệ nàng ta khỏi nàng?
Đồng Hề lắc đầu, chợt cảm thấy tim rét buốt vì phỏng đoán của mình.
“Trẫm chỉ muốn giấu nàng trong cung, không cho ai thấy” Thiên Chính Đế tiếp tục cắn lên ngón tay nàng.
Nhưng người không chịu trả lời thẳng vào vấn đề, khiến Đồng Hề càng nghi ngờ.
Sau khi hai người quấn quýt một lúc, Đồng Hề mới hội nghỉ ngơi một lát, nhưng tâm nàng lại không tỉnh . Một khi có dục vọng, con người sẽ rất dễ dàng phạm sai lầm.
“Đừng, đừng bắt ta, ngươi cút đi, cút đi! Hoàng thượng, cứu thiếp…”
Chưa thiếp đi được bao lâu, Đồng Hề đã thét lên thảm thiết, sau đó bị Thiên Chính Đế vỗ mặt gọi dậy.
“Đồng Nhi, Đồng Nhi, sao vậy?" Thiên Chính Đế lo lắng gọi.
Đồng Hề ngồi dậy, gương mặt giàn giụa nước mắt, run rẩy ôm lấy Thiên Chính Đế.
“Thiếp... thiếp lại mơ thấy đám sơn tặc kia...” Đồng Hề nghẹn ngào. Vừa hay hôm nay Vạn Mi Nhi nhắc tới bức tranh kia, có câu ngày nghỉ đêm mơ, đêm nay nàng mơ thấy ác mộng này cũng là chuyện bình thường.
Tuy giấc mơ là giả nhưng cảm xúc là thật, nàng chưa bao giờ dám nhớ lại ngày đó. Với trí tuệ của mình, sao Thiên Chính Đế có thể không biết kẻ chủ mưu là Vạn Mi Nhi? Đồng Hồ chỉ muốn nhắc nhở người một lần nữa về sự độc ác của Vạn Mi Nhi mà thôi. Nào ngờ Thiên Chính Đế lại lạnh lùng đẩy nàng ra.
“Đồng Hề, trẫm đã nói từ lâu rồi, tốt nhất nàng hãy đứng ngoài chuyện này, đừng có suy nghĩ bậy bạ nữa! Chính vì lẽ đó, trẫm mới cẩm túc nàng.”
Mặt Đồng Hề lập tức tái mét. Thiên Chính Đế quả nhiên đang bảo vệ Vạn Mi Nhi. Vì nàng ta mà Thiên Chính Đế trở mặt, trách nàng suy nghĩ lung tung. Vì nàng ta mà người không ngại cấm túc nàng, để nàng ta sỉ nhục nàng trăm bề. Phụ thân, huynh đệ của nàng đều đã bị người thanh trừng sạch sẽ, nhưng vàng ta thì sao? Chẳng phải phụ thân và huynh đệ của nàng ta đang đắc ý đó sao? Đồng Hề chỉ thấy bản thân ngốc nghếch vô cùng. Chỉ e người Thiên Chính Đế luôn yêu thương là Vạn Mi Nhi. Phụ thân nàng cũng có thể coi là thầy của Chính Đế mà đâu được ưu ái như cha nàng ta.
Nàng lảo đảo, cố kìm nén sự khó chịu mà quỳ xuống.
“Thần thiếp biết tội! Kẻ mang tội như thần thiếp không nên xuất cung, mong Hoàng thượng trách phạt!”
Đồng Hề cổ ghìm những giọt nước mắt chực trào. Thiên Chính Đế đang định kéo nàng dậy thì nàng đã rụt tay về.
“Thần thiếp xin về cung kiểm điểm”
Nàng không ngoảnh đầu lại, bước lên con thuyền nhỏ của mình, cũng không thèm để ý tới lễ quân thần. Dù sao bây giờ nàng cũng chẳng còn gì, tất cả những gì nàng có đã bị hủy hoại bởi sự vô tình của Thiên Chính Đế rồi.
Lúc này, Đồng Hề mới hiểu, nàng nhất mực muốn trở thành hoàng hậu là vì lí do gì. Cũng chỉ vì để mọi người thấy, để cha mẹ thấy, thế nhưng giờ đã chẳng còn ai chia sẻ với nàng nữa rồi. Dù nàng là quý phi cao quý nhưng khi phụ thân từ quan, đưa mẫu thân về quê, nàng cũng không được đưa tiễn, ngược lại còn phải phụ họa theo người khác trong cung. Nghĩ đến đây, nàng không kìm được nước mắt.
Ngày thứ hai sau khi Đồng Hề bị cấm túc, Mộ Chiêu Văn lại tới Đồng Huy cung. Đồng Hề không ngờ nay nàng đã sa cơ lỡ bước mà nàng ta vẫn muốn qua lại với nàng, bởi vậy sự nghi ngờ cũng giảm đi đôi phần. Nàng không nghĩ mình còn giá trị lợi dụng đối với nàng ta.
“Nương nương không sao chứ? Vạn Mi Nhi kia đúng là ức hiếp người quá đáng!” Mộ Chiêu Văn bất bình thay Đồng Hế.
Vừa nghe cái tên đó, Đồng Hồ đã thấy buồn nôn, nàng vội vàng bịt miệng, không ngờ lại thấy sự phức tạp trong ánh của Mộ Chiêu Văn.
“Nếu nương nương không khỏe thì hãy đi nghỉ, Chiêu Văn không nên làm phiền thì hơn.” Mộ Chiêu Văn vừa ngồi xuống đã đứng dậy cáo từ.
“Ừm, không biết vì sao mà dạo này tinh thần ta cứ uể oải, chỉ muốn ngủ, ta cũng không giữ muội nữa.” Đồng Hề khó chịu, lại thêm chuyện không vui hôm qua nên không có tâm trí đâu trò chuyện và để ý tới ý đồ của nàng ta.
Tiết thu ngày một rõ hơn, Đông Hề bắt đầu sợ lạnh, bèn dặn dò hạ nhân chuẩn bị áo lông cáo. Đã nửa tháng rồi Thiên Chính Đế không tới Đồng Huy cung, Tề Vân nghe nói Thượng đang vội làm lễ phục cho hoàng hậu, thậm chí người còn đích thân hỏi thăm chuyện này.
“Nương nương, hôm nay Chiếu Phu nhân sai người đưa một bức thư tới.” Huyền Huân lặng lẽ tới bên Đồng Hề.
Đồng Hề uể oải cầm lấy. Nàng như đang chìm vào giấc ngủ động, cả ngày đều buồn ngủ. Trong thư chỉ viết Mộ Chiêu Văn muốn mời Đồng Hề tới hồ Thái Dịch ngắm cảnh, những địa điểm lại khiến nàng trợn tròn mắt, đó chính là chiếc du thuyền kia.
Đồng Hề không rõ vì sao Mộ Chiêu Văn lại biết chiếc thuyền đó. Nó vốn được neo cột ở một nơi hẻo lánh, xung quanh có cây côi che chắn. Lẽ nào đó cũng từng là tổ uyên ương của Thiên Chính Đế và nàng ta? Nàng chỉ cảm thấy tự trào và bi thương. Nhưng nàng nhất định phải đi, để xem rốt cuộc Mộ Chiêu Văn biết được bao nhiêu và nàng ta muốn làm gì.
Thế nhưng Đồng Hề không ngờ mình lại gặp phải tình canh này, vừa lên thuyền đã bị đánh ngất từ phía sau. Khi tỉnh lạ, nàng phát hiện mình đang ở trong lầu Đình Quang bên bờ hồ Tiêu Thái Dịch. Nơi này cách các cung rất xa, phong cảnh lại chẳng có gì đặc sắc, bởi vậy các quý nhân trong cung không đến đây, dần dà nó trở nên hoang vắng.
Đồng Hề ngẩng đầu nhìn tấm biển xiêu vẹo trong lầu, thấy ba chữ lầu Đình Quang mới biết mình đang ở đâu. Nàng bị trói chặt tay chân, phía sau còn một người nữa cũng gặp phải cảnh ngộ như nàng. Qua mùi hương tỏa ra từ người đó, Đông Hề nhận ra đó chính là Vạn Mi Nhi. Hai người đều bị trói và bị nhét giẻ vào miệng, không thể nói được.
Trời thu vốn đã lạnh nhưng lưỡi kiểm trên cổ Đồng Hề và Vạn Mi Nhi còn lạnh hơn. Người cầm thanh kiếm đó chẳng phải ai khác ngoài Mộ Chiêu Văn. Đồng Hề nghiêng đầu nhìn nụ cười kì quặc trên gương mặt nàng ta, vốn định hỏi nhưng lại không thốt nên lời.
“Đừng sốt ruột, chẳng mấy chốc chân tướng sự việc sẽ lộ ra thôi, chuyện các ngươi muốn biết cũng sẽ có đáp án.” Giọng Mộ Chiêu Văn vô cùng kì lạ, như thể nàng ta đã hóa điên.
Chẳng bao lâu sau, Đồng Hề và Vạn Mi Nhi liền nghe thấy tiếng bước chân của Thiên Chính Đế. Người tới một mình. Mộ Chiêu Văn cười đắc ý:
“Hoàng thượng quả giữ chữ tín, chịu tới một mình.”
“Chiêu Văn, nàng đang làm gì thế này?” Thiên Chính Đế không có vẻ lo lắng mà dường như vô cùng nhàn nhã bước tới, thờ ơ nhìn màn diễn của Mộ Chiêu Văn.
“Không làm gì cả. Sinh thần của người, thiếp vẫn chưa tặng người thứ gì, hôm nay xem như tặng bù. Chẳng phải Hoàng thượng thích giết người lắm sao? Hôm nay, Mộ Chiêu Văn sẽ biểu diễn cho người xem. Người nói chúng ta nên bắt đầu từ ai đây?” Lưỡi kiếm của Mộ Chiêu Văn gí sát vào Đồng Hề hơn một chút. “Từ người có phi vị cao nhất, Quý phi nương nương, được không?”
Mộ Chiêu Văn hỏi Thiên Chính Đế như một đứa bé đòi ăn kẹo. Thiên Chính Đế chẳng thèm liếc Đồng Hề lấy một cái mà chỉ nhìn chăm chăm vào Vạn Mi Nhi, tựa như đang an ủi nàng ta.
“Trâm không có ý kiến, chỉ không hiểu trò này là thế nào?” Thiên Chính Đế cực kì nhàn nhã dựng một chiếc ghế đá đẩu dưới đất dậy, ngồi xuống. “Người người giết chính là Quý phi đương triều, giết nàng khó tránh tội chết, ngươi có hiểu không
vậy, nhưng Hoàng thượng giết con của ta thì thế
“Đúng vậy, nhưng Hoàng thượng giết con của ta thì thế nào? Ta giết Quý phi là
mắc tội chết, còn Hoàng thượng giết con chúng ta thì mắc tội gì?” Mộ Chiếu Văn có chút điên nhìn chằm chằm vào Thiên Chính Đế.
“Chiêu Văn, nàng nghe ai nói? Sao trẫm có thể giết con của chúng ta được?” Thiên Chính Đế dịu dàng đáp, tựa như Mộ Chiều Văn bị kẻ gian che mờ mắt.
Nàng ta bỗng cười sảng sặc.
“Lẽ nào Quý phi cũng nghi oan cho Hoàng thượng? Nếu không nhờ Quý phi tra ra, ta lại lần theo những dấu vết đó để tìm ra đáp án thi Hoàng thượng còn định lừa ta tới bao giờ? Kể từ khi ta sẩy thai, Hoàng thượng không dám tới Chiêu Dương cung thăm ta, nhưng Chiêu Dương cũng vẫn được chiếu cố, chăm sóc chu đáo, chỉ có hơn chứ không có kém, chẳng phải người đang áy náy đấy ư?”
Đồng Hề thầm sửng sốt, bây giờ mới biết nàng đã coi thường Mộ Chiêu Văn. Không ngờ nàng chỉ là quân cờ trong tay nàng ta. Nàng ta không quyền không thế, sao có thể tra ra kết quả? Nếu không vì nàng dốc lòng tra xét rồi lại sai Huyền Huân cố ý để lộ manh mối cho Độc Cô Tư Cầm biết thì e rằng đến giờ Mộ Chiêu Văn vẫn chưa biết chuyện này.
Thiên Chính Đế lạnh lùng liếc Đồng Hề, tựa như đang trách nàng tự làm tự chịu. Vạn Mi Nhi ở phía sau nàng bắt đầu giãy giụa kịch liệt, như đang nói chuyện này không liên quan đến nàng ta. Mũi kiếm của Mộ Chiếu Văn lại dịch thêm may tác về phía Vạn Mi Nhi.
“Ngồi yên! Nếu không ta giết người trước!”
Ngay lập tức, vẻ mặt của Thiên Chính Đế tỏ ra sốt sắng những người không dám lên tiếng mà chỉ lặng lẽ an ủi Vạn Mi Nhi bằng ánh mắt.
“Ngươi muốn gì?”
“Ta chẳng qua chỉ muốn một câu trả lời, một nguyên nhân. Vì sao... Vì sao người có thể nhẫn tâm như thế? Cuối cùng, Mộ Chiêu Văn vẫn không thể buông bỏ. Nàng ta không biết vì sao người đàn ông từng dịu dàng ôm trọn nàng ta vào lòng lại có thể vô tình đến vậy.
Thiên Chính Đế không lên tiếng. Mũi kiếm của Mộ Chiếu Văn vạch một đường lên cổ Vạn Mi Nhi. Vạn Mi Nhi sợ tới mức suýt ngất.
“Đừng động vào Mi Nhi!” Thiên Chính Đế vội hét lên.
“Chỉ cần người chịu thả Mi Nhi, trẫm có thể đồng ý với người bất cứ chuyện gì.”
Nước mắt của Vạn Mi Nhi lập tức rơi lã chã, không ngờ Thiên Chính Đế lại quan tâm nàng ta tới vậy, còn Đồng Hồ càng lúc càng cảm thấy lạnh đến thấu xương. Nàng tựa như chỉ là một kẻ dư thừa, thậm chí người còn chẳng thèm nhắc tới nàng.
“Cho ta biết nguyên nhân!” Mộ Chiêu Văn lập tức vung kiếm chém một nhát lên gương mặt Đồng Hề. Kể từ khi con của nàng ta chết một cách không rõ ràng, ngày nào nàng ta cũng luyện kiếm, chỉ mong có ngày chém chết kẻ thù.
“Thả Mi Nhi ra, trẫm dùng chính mình để đổi lấy đứa bé trong bụng nàng ấy. Ngươi cũng từng làm mẹ, sao có thể nhấn tâm tới vậy?” Thiên Chính Đế sắp không giữ được vẻ bình thản nữa rồi.
“Không! Nói cho ta biết nguyên nhân!” Nộ Chiêu Văn kiên quyết, kéo Đồng Hề và Vạn Mi Nhi lùi ra sau, coi bộ sắp rơi xuống hồ tới nơi. Lan can ở đây không được sửa chữa từ lâu nên đã chực đổ.
Cuối cùng, Thiên Chính Đế đành dừng bước
“Trẫm chỉ muốn có con của Mi Nhi mà thôi, trẫm không bao giờ muốn con cái trẫm phải chịu nỗi đau huynh đệ tương tàn.”
“Tại sao ngươi lại phải tự tay làm? Tại sao? Ngươi có thể bảo Vạn Mi Nhi làm cơ mà!” Mộ Chiêu Văn hét lên điên cuồng. Việc mất đứa bé vốn khiến nàng ta đau khổ, nhưng khi biết Thiên Chính Đế chính là hung thủ thực sự, nàng ta không thể tỉnh táo nữa. Xuất cung hay ngao du giang hồ gì đó chẳng còn quan trọng, nàng ta chỉ muốn có một đáp án.
Thiên Chính Đế nói với vẻ đau đớn:
“Bởi vì trẫm không muốn bàn tay Mi Nhi phải vấy máu tanh. Mẫu thân trẫm cũng vì thế mà áy náy, ngày nào cũng âu sầu, khi sinh đệ đệ trẫm mới khó sinh mà mất. Trẫm không muốn lịch sử lặp lại.”
“Thì ra là vậy! Thì ra là vậy! Người người yêu, người coi như châu báu, chuyện gì cũng lót đường kĩ cho ả. Người ngươi không yêu, ngươi có thể mặc sức làm tổn thương?” Mộ Chiêu Văn cười giễu cợt, nước mắt che phủ tầm nhìn của nàng ta. “Thế nhưng ta không cam tâm, con của ta cũng không cam tâm! Ngươi đã giết người ta yêu nhất thì ta sẽ bắt người phải trả một cái giá tương xứng, để người không đêm nào có thể chợp mắt vì ngọn lửa thống khổ hừng hực cháy trong tim.”
Mộ Chiêu Văn cầm chắc thanh kiếm hơn, ngửa đầu cười sằng sặc:
“Hoàng thượng, nếu hai người này cùng rơi xuống nước, ngươi sẽ cứu ai? Nước hồ tháng Mười lạnh cắt da cắt thịt, dưới lầu Đình Quang này còn có mạch nước ngầm, không dễ cứu người đầu. Vạn Mi Nhi đang mang thai, chỉ e dù có cứu được thì đứa bé cũng không giữ nổi.”
Ngay lập tức, ánh mắt lo lắng của Thiên Chính Đế liếc sang Vạn Mi Nhi.
“Xem ra Hoàng thượng thích Thuần Nguyên Phu nhân hơn rồi.” Vừa nói Mộ Chiêu Văn vừa dang tay đẩy Vạn Mi Nhi.
Trong nháy mắt, Thiên Chính Đế đã nhào tới bên trái nàng ta, mạo hiểm kéo nàng ta lại. Khi ấy, chân nàng ta đã hoàn toàn rời khỏi mặt đất, may thay Thiên Chính Đế đỡ kịp. Vạn Mi Nhi vừa được cứu đã bổ nhào vào lòng Thiên Chính Đế, khóc nức nở.
Thế nhưng khi Thiên Chính Đế ngoảnh đầu lại thì đã thấy lưỡi kiếm của Mộ Chiêu Văn đâm xuyên qua ngực Đồng Hề. chậm rãi đẩy nàng xuống hồ, nước hồ lập tức loang đỏ.
Thiên Chính Đế vội vàng đẩy Vạn Mi Nhi ra, nhảy xuống hồ, vốn đã sắp nắm được tay Đồng Hề, nào ngờ lại bị nàng nhé nhàng đẩy ra.
Đồng Hề mở to hai mắt, nhìn thần thờ lên đỉnh giường, không ngờ mình vẫn còn sống.
“Đồng Nhi, cuối cùng nàng cũng tỉnh rồi!” Thiên Chính Đế nghẹn ngào lên tiếng.
Gương mặt Thiên Chính Đế lún phún rầu, đôi mắt vằn tia máu, có lẽ đã rất lâu không chợp mắt. Đồng Hồ chỉ lạnh lùng nhìn người, đợi người nói câu tiếp theo, nhưng lại không sao đợi được.
“Con của ta đâu?" Đồng Hề khàn giọng hỏi, không sao phát ra tiếng.
Qua khẩu hình của nàng, Thiên Chính Đế biết nàng đang nói gì, khuôn mặt lập tức tái mét.
“Đồng Nhi, chắc chắn sau này chúng ta sẽ có đứa khác thôi.
" Đồng Hề quay đầu đi, nhắm mắt, không chịu nhìn người nữa.
“Đồng Nhi...” Thiên Chính Đế lắc tay Đồng Hề, định nhổm dậy kéo nàng vào lòng, nào ngờ cơ thể lảo đảo ngã xuống đất.
Nàng chỉ nghe thấy bao âm thanh hỗn tạp vang lên xung quanh, đâu đâu cũng thấy tiếng hét:
“Hoàng thượng, Hoàng thượng...”
Nhưng nàng không còn đoái hoài tới những chuyện này nữa. Thiên Chính Đế sống hay chết được cả thiên hạ quan tâm, còn con của nàng lại chẳng được ai để ý tới. Giờ khắc này, nàng bỗng đặt mình vào hoàn cảnh của Mộ Chiêu Văn mà suy nghĩ, liền hiểu ra mọi chuyện, đặc biệt là khi Huyền Huân báo cho nàng hay hung thủ chính là Độc Cô Viện Phượng. Á ta khiêu khích Mộ Chiêu Văn hại Vạn Mi Nhi khiến Vạn Mi Nhi hoảng sợ, hồi cung chưa được bao lâu đã chết vì sẩy thai, cách thức bị sấy giống hệt Mộ Chiêu Văn.
Đồng Hề không cầm được nước mắt. Nàng chỉ cảm thấy mình gieo gió gặt bão, còn Thiên Chính Đế đúng người đúng tội, chưa chắc đứa bé này đã chịu tha thứ cho cha mẹ nó.
Nàng nghĩ giá như nàng không tính toán trăm phương nghìn kể gài Độc Cô Tư Cầm hại đứa bé của Vạn Mi Nhi thì Mộ Chiêu Văn sẽ không tra ra được mọi chuyện, và con của nàng cũng sẽ không mất.
Nàng nhớ lại hôm nàng cảm thấy buồn nôn lúc Mộ Chiêu Văn tới Đồng Huy cung, khi đó nàng vẫn chưa hay biết gì, nhưng có lẽ nàng ta đã biết nàng mang thai rồi. Nực cười ở chỗ, tới tận khi lưỡi kiếm đâm xuyên qua cơ thể, nàng mới sực tỉnh, phát hiện ra rằng nàng ta nhìn chằm chằm vào bụng nàng với ánh mắt đầy căm hận, lúc đó nàng mới biết mình có thai.
Thế nhưng, rõ ràng Thiên Chính Đế có cơ hội cứu nàng, vậy mà lại chọn cứu Vạn Mi Nhi. Không phải nàng không hiểu mưu tính của người. Người sợ nếu Vạn Mi Nhi chết trong tay Mộ Chiêu Văn thì không thể gây xích mích giữa hai họ Vạn và Độc Cô được nữa. Phụ thân của Vạn Mi Nhi không phải kẻ lỗ mãng, nếu không có chứng cứ xác thực chứng minh Vạn Mi Nhi bị Độc Cô Tư Cầm hại chết thì gần như chắc chắn ông ta sẽ không mạo hiểm quyết một phen sống mái với họ Độc Cô Bởi vậy, Đồng Hề cảm thấy suy đoán của nàng không sai chủ nào. Với tình hình như vậy, chắc chắn Thiên Chính Đế sẽ hi sinh nàng. Nhưng điều khiến nàng tuyệt vọng nhất là rõ ràng Thiên Chính Đế biết võ công, dù Mộ Chiếu Văn có kề sát lưỡi kiếm vào cổ nàng và Vạn Mi Nhi thì người cũng không phải kẻ dễ dàng khoanh tay chịu trói. Chỉ e... chỉ e người đã duy tính trước tất cả mọi việc, điều người muốn chính là Mộ Chiếu Văn khiến Vạn Mi Nhi hoảng sợ, điều người muốn chính là khiến tất cả triều thần cho rằng người nhất mực si tình với Van Mi Nhi, có như vậy mới không ai nghi ngờ người.
Thế nên người mới cần thời gian để vờn Mộ Chiêu Văn. Đến giờ nàng mới nhận ra, có lẽ Thiên Chính Đế đã cố ý cho nàng biết kẻ hại đứa con của Mộ Chiêu Văn chính là người, bởi vậy nha đầu kia mới mở miệng đúng lúc then chốt. E rằng người cũng đã thả đầu mối cho Độc Cô Tư Cầm từ lâu rồi. Đúng là nàng tự làm tự chịu, chẳng phải nhờ nàng mà Mộ Chiêu Văn mới biết bí mật này đó sao?
Chưa chắc Độc Cô Tư Cầm đã không nói bí mật ấy cho Mộ Chiêu Văn để mượn tay nàng ta hai đứa con của Thiên Chính Đế. Mặc dù có trăm nghìn khả năng nhưng chỉ cần nghĩ tới chuyện có thể chính nàng đã hại chết con mình, Đồng Hồ không thể tha thứ cho bản thân, cũng không thể tha thứ cho Thiên Chính Đế.
Nàng vừa tỉnh lại, Tề Vân đã đút cho nàng một bát cháo rồi đỡ nàng nằm xuống nghỉ ngơi. Chợt bên ngoài vang lên tiếng mưa như trút nước, quả là điều kì lạ giữa tiết thu này. Đông Hà ngân ngấn nước mắt, nghĩ rằng đến ông trời cũng thương xót đứa con của nàng.
“Nương nương, Hoàng thượng tới rồi!” Tể Vân khẽ nói bên tai nàng.
Đồng Hề nhắm mắt, không nói gì, chỉ nghe từng tiếng sâm rền vang ngoài kia và tiếng nước mưa chảy róc rách xuống mái nhà, va vào chậu hoa kêu tí tách.
Một lát sau.
“Nương nương, Hoàng thượng cứ đứng ngoài trời, khuyên nào cũng không chịu vào phòng, người cứ để mặc Hoàng thượng dầm mưa thế sao? Khi nương nương hôn mê, Hoàng thượng ba ngày ba đêm không chợp mắt, sáng sớm nay mới ngất, vừa tỉnh đã lại dầm mưa, sao nương nương có thể nhẫn tâm đến vậy? Hoàng thượng... Hoàng thượng không biết người mang thai mà.” Tế Vân nghẹn ngào.
Đồng Hề lập tức nổi trận lôi đình: “Chỉ e có biết cũng không chịu dừng tay.”
Đồng Hề nghiến răng, cố chống người dậy.
“Cô cô, miếu nhỏ này không chứa được tòa bồ tát ngự tiến như cô cô, cô cô nên đi theo Hoàng thượng thôi.”
Tề Vân thoáng sững sờ.
“Nương nương...”
“Cô cô, ta muốn nghỉ rồi, người đi đi!”
Đông Hề cảm thấy đời này nàng sống cũng chẳng còn lưu luyến gì nữa, chỉ mong có thể tìm được nơi nương tựa cho Huyền Huân và Thúc Bạch. Xong chuyện này, nàng có thể buông xuôi tất cả. Về phần Tế Vân, đẩy nàng ta về bên Thiên Chính Đế nhân lúc còn sớm há chẳng phải cũng vì tốt cho nàng ta ư?
Kể từ khi nàng đuổi Tề Vẫn đi, đến cả Huyền Huân và Thúc bạch cũng vào khuyên nàng nên quan tâm tới Hoàng thượng.
Giờ đã là canh ba rồi, Đồng Hề nhìn ra phía ngoài qua khôi pha lê trên cửa sổ, quả nhiên thấy Thiên Chính Đế đang đứng trong màn mưa, nhìn thẳng vào tẩm phòng của nàng.
Đông Hề cắn răng, cố gượng cơ thể bệnh tật đẩy cửa ra. Thiên Chính Đế bỗng tròn mắt, đang định rảo bước tiến lên thì bị động tác của nàng ngăn lại.
Nàng bước vào trong màn mưa, quỳ xuống, tỏ vẻ người không đi ta không dậy, chỉ có điều nàng vừa tỉnh lại, sao có thể chịu được phen này?
Thiên Chính Đế vội vàng chạy đến ôm nàng vào trong phòng,
“Đồng Nhi, nàng muốn trẫm chết mới chịu tha thứ cho trẫm ư?”
Trên gương mặt của Thiên Chính Đế đã không còn phân biệt nổi đâu là nước mưa đâu là nước mắt, nàng chỉ biết vài giọt rơi xuống môi nàng có vị mằn mặn, tới khi nàng tỉnh lại lần nữa thì không còn thấy người đầu, nghe nói bị bệnh rất nghiêm trọng.
Trên triều cũng tranh đấu rầm trời. Vạn thị nghĩ Thiên Chính Đế vì cái chết của Vạn Mi Nhi mà đau lòng quá độ, nhưng đối với Độc Cô thị thì lại mất đi một lớp ô bảo vệ, hai tộc tranh đấu tới mức không thể hòa giải, tới khi bệnh tình của Thiên Chính Đế có chuyển biến tốt thì cũng tới lúc thu lưới. Mọi chuyện dơ bẩn của hai gia tộc đã bị chính chúng tự phanh phui. Lạc Thanh Phong dẫn đầu phái quan mới bắt đầu gây khó dễ, tới khi cả hai họ Vạn và Độc Cô sụp đổ thì đã vào đầu hè năm sau.
Về phần Thiên Chính Đế mắc bệnh thì Đồng Hề chỉ coi là người đang diễn kịch, chẳng qua là đang đợi Vạn thị và Độc Cô thị tự châm lửa đốt nhau mà thôi, nàng không để ý và cũng không áy náy chút nào. Nàng đã quen nghĩ xấu về tất cả những việc liên quan tới Thiên Chính Đế.
Trong khoảng thời gian này, Thúy Hoa tiến cung thăm nàng rất nhiều lần, đến mức Đồng Hề phát sợ.
“Nương nương, sao người lại từ chối ẩn tỉ của hoàng hậu?” Thúy Hoa sửng sốt hỏi.
Vạn thị và Độc Cô thị vừa ngã đài, Thiên Chính Đế bèn phong Đồng Hề làm hoàng hậu, Đồng Hể viện cớ ngã bệnh không nhận.
Thúy Hoa thấy nàng không để ý tới mình, vội nói tiếp:
“Cô không sợ hắn để người khác ngồi lên vị trí đó sao?”
Đồng Hề vẫn không nói gì. Nàng không lo chuyện này. Tuy không bước chân ra khỏi cửa nhưng tất nhiên sẽ có người tới báo tin cho nàng. Sau khi Vạn Mi Nhi và Độc Cô Tư Cầm lần lượt ra đi, mọi phi tần lớn nhỏ trong hậu cung đều bị xử lí bằng đủ lí do, có người bị giáng do thâm độc, có kẻ lại bị đày vào lãnh cung do có liên quan tới Vạn thị và Độc Cô thị, cũng có người học Đồng Hề tự xin xuất gia. Nói tóm lại, từ sau khi nàng bị ngã xuống hồ, Thiên Chính Đế không chiếu hạnh phi tần nữa.
Đã vậy, ngày nào người cũng sai Giang Đắc Khải tới lật Đồng sử cho nàng xem, nàng vừa bực vừa buồn cười, cơn giận trong lòng cũng vơi đi một ít.
“Hoàng thượng thương yêu cô, tất nhiên cô không phải lo rồi.” Thúy Hoa đỡ nàng vào vườn ngắm hoa, ánh mắt mang vẻ trêu chọc nhìn về phía tòa lầu cao mới được xây dựng bên cạnh Đông Huy cũng có tên Tái Hề lâu.
Một bóng áo bào vàng óng đứng ngay trên đó.
Đồng Hề đỏ mặt, đành phải tỏ vẻ tức giận.
“Cô không được nói những chuyện này nữa, nếu không sau này bản cung sẽ không gặp cô đâu.”
Thúy Hoa thở dài.
“Nghe nói Hoàng thượng đích thân thiết kế lễ phục của hoàng hậu, hơn nữa nghe Thượng y cục kháo nhau rằng lễ phục của hoàng hậu được làm xong trước cả khi vị kia xảy ra chuyện, số đo do chính Hoàng thượng đưa ra, nay xem ra số đo đó là của cô rồi.”
Đông Hề lườm Thúy Hoa một cái sắc lẹm, nàng ta vội vàng ngậm miệng
Nàng cảm thấy cực kì mất tự nhiên, do đó lại trở về phòng. Kể từ khi nàng từ chối Thiên Chính Đế, người bèn sai người xây một tòa lầu cao ở bên ngoài Đồng Huy cung, sinh hoạt ngay trong đó, để có thể thuận tiện ngày ngày nhìn ngắm nàng. Bởi vậy nàng rất ít khi đi ra ngoài..
Hằng ngày, chỉ cần ngoài cung cống tiến thứ gì tốt thì những thứ đó sẽ đổ vào Đồng Huy cũng như nước chảy. Ngay cả những món trang sức nàng từng quyên góp cho nạn dân cũng được mang trở về. Huyền Huân còn ra vẻ bí mật nói với nàng rằng, những thứ nàng quyên đều được Thiên Chính Đế sai người đấu giá mang về vì người biết thứ nào của nàng cũng là hàng thượng đẳng, nàng không nỡ cho đi. Huyết yến nàng dùng hằng ngày cũng được cung cấp trở lại, đã vậy còn do Thiên Chính Đế móc tiền túi chi trả. Thậm chí cả pho tượng Tống Tử Quan Âm đã vỡ nát kia, Thiên Chính Đế cũng sai người chọn một miếng ngọc Hòa Điền còn đẹp hơn, tìm người điêu khắc lại y hệt, sau đó mời cao tăng đại đức khai quang cầu phúc rồi đưa tới Đồng Huy cung. Đồng Hề vừa thấy đã muốn đập nát.
Thế nhưng nàng vẫn chưa muốn nói chuyện với người.
Tới mùa thu, Thiên Chính Đế còn khôi phục chức quan cho Lệnh Hồ Tiến, phong làm thượng thư bộ Lễ, một số huynh đệ của Đồng Hề cũng được thả về, dù không đảm nhận chức quan cũ thì cũng là những vị trí rất có tương lai. Nàng biết Thiên Chính Đế đã chịu nhân nhượng, rõ ràng người muốn nhổ bỏ tận gốc mọi gia tộc nhưng cuối cùng lại khôi phục vinh quang cho Lệnh Hồ thị, thậm chí còn ưu ái hơn, bởi vì hiện nay không còn bất cứ gia tộc nào có thể so bì được với Lệnh Hồ thị nữa.
Tuy nhiên Lệnh Hồ Tiến hiểu được suy nghĩ của Thiên Chính Đế nên phục chức không bao lâu đã viện cớ ngã bệnh từ quan, Thiên Chính Đế níu giữ nhiều lần cũng vô hiệu, đành ban một tòa phủ đệ trong kinh thành để ông yên tâm dưỡng lão, cũng để sau này nếu Đồng Hề nhớ cha mẹ còn có chỗ đi về.
Tới mùa xuân năm Thiên Chính thứ bảy, Đồng Hề vẫn chưa hết giận. Triều đình vì chuyện hậu cung của Thiên Chính Đế vẫn chưa có hoàng tự mà sốt ruột, năm nay theo lệ là năm đại tuyển tú, bởi vậy các nơi đã bắt đầu tuyển chọn tú nữ đưa vào cung.
“Nương nương, cô nói xem, rốt cuộc vì sao mà hai người phải giày vò nhau tới vậy? Tú nữ mới sắp vào cung rồi, cô không lo hả? Hai năm nay, cô sống thoải mái, Hoàng thượng độc thủ không khuê vì cô, nhưng dù gì bao nhan sắc trẻ trung, xinh đẹp sắp tới, cô cứ muốn thế này mãi ư?”
Mỗi khi có chuyện gì lớn, Thúy Hoa đều phải vào cung một chuyến.
Đồng Hề không đáp lời nhưng trong bụng không thể không lo lắng. Tuy nhiên sao nàng có thể hạ mình tới xin Thiên Chính Đế được! Lẽ nào nàng xin thì người có thể không nạp phi nữa ư? Chẳng qua đây chỉ là sự khởi đầu vòng chơi mới của một trò chơi tàn khốc mà thôi, nàng đã thấm mệt rồi.
Dù Thúy Hoa có khiêu khích hay đe dọa thế nào, Đồng Hề vẫn thờ ơ, không hề dao động. Nàng biết Lạc Thanh Phong vừa trình một bản tấu nói rằng cung nhân trong Thiên Chính triều ngày một tăng, hậu cung đông đúc, cuộc sống xa hoa, lãng phí vô cùng, chỉ trích Hoàng đế bóc lột xương tủy của dân, li tản gia đình trong thiên hạ chỉ để hưởng lạc riêng mình.
Đây rõ ràng là đang trợn mắt nói dối, cung nhân trong cung của Thiên Chính Đế chỉ có giảm không có tăng, đã vậy Thúy Hoa còn sung sướng tới đời thưởng
“Cô xem, tướng công nhà ta vừa dâng tấu, Hoàng thượng đã phê ngay, đã vậy còn ban chiếu tạ tội với thiên hạ. Lần này cô có thể yên tâm rồi nhé! Đám tú nữ bát nháo kia tiễ không bao giờ tiến cung nữa đâu.”
Tuy vui nhưng Đồng Hồ vẫn không chịu tỏ ra mặt.
“Này này, chính Hoàng thượng đã bảo Thanh Phong viết bản tấu này đấy.” Thúy Hoa nhìn nàng có chút ngưỡng mộ. nói đùa: “Không ngờ Hoàng thượng cũng có thể si tình đến thế, nếu ta mà gặp Hoàng thượng trước thì nhất định sẽ không nhường cho cô đâu!”.
Đồng Hề mắng nàng ta một tiếng, Thúy Hoa lại nói tiếp:
“Nương nương ban thưởng cho ta đi!”
“Cô muốn gì nào?” Đồng Hề bất đắc dĩ lườm nàng ta một cái.
“Xin nương nương hãy ban tên cho đứa bé trong bụng ta." Vì nhắc tới con mình nên gương mặt của Thúy Hoa bỗng ngời sáng lạ lùng.
Mặt Đồng Hề lập tức trắng bệch.
“Cô có thai rồi à?”.
Thúy Hoa xoa bụng.
“Sau bao nhiêu năm, cuối cùng cũng có, xem như ta có mặt mũi nhìn liệt tổ liệt tông nhà họ Lạc rồi.”
Nói xong, nàng ta còn nhìn Đồng Hề với vẻ kì quái, tựa như thấy nàng có lỗi với họ Hoàng Phủ.
Đồng Hề xoay người, bực bội đóng sầm cửa lại, để mình Thúy Hoa cười khúc khích ngoài sân. Nàng cảm thấy Thúy Hoa thật đáng ghét, đứa bé trong bụng nàng ta cũng cực kì chướng mắt. Nàng bất giác xoa lên bụng mình. Nào ngờ Thúy Hoa lại đẩy cửa ra.
“Muốn có con, tự mình không làm nổi đâu.”
Nói xong, nàng ta cười sung sướng rời đi, không sợ Đồng Hề trách phạt, dù sao thì nàng ta cũng có người chống lưng rồi mà.
Chuyện đó đã qua lâu như vậy, dù vết sẹo của nàng có đóng vảy dày tới đâu cũng không thể chịu nổi sự nhũng nhiều của Thiên Chính Đế. Đôi khi qua cửa sổ, nàng có thể thấy Thiên Chính Đế đứng im một mình trên Tái Hề lâu, nhìn về phía Đồng Huy cung, một khi đã đứng sẽ đứng vài canh giờ. Hôm nay, bị Thúy Hoa chế nhạo, lại thấy nàng ta mang thai, dòng nước chết dưới đáy lòng nàng cuối cùng cũng hơi gợn sóng.
Mấy hôm sau, Đồng Huy cùng đón tiếp một vị khách vô cùng bất ngờ, đó chính là Tiết ma ma bên cạnh Thiên Chính Đế. Sau khi mẫu phi của Thiên Chính Đế qua đời không lâu, vị Tiết ma ma này gần như ẩn cư, luôn ở trong Phật đường niệm kinh, Thiên Chính Đế tôn trọng bà ta gần như mẫu thân vậy.
Nàng tiến cung bao năm nhưng đây là lần đầu tiên gặp bà ta. Mái tóc bà ta bạc phơ, không giống một người phụ nữ ở độ tuổi bốn mươi chút nào. Bà ta có khuôn mặt phúc hậu nhưng dường như trong đôi mắt kia vẫn còn sự sắc bén năm xưa. Đồng Hề gặp bà ta mà thấy như con dâu gặp mẹ chồng. Nàng thấp thỏm, thậm chí còn lo bà ta không thích mình.
“Lão nô thỉnh an nương nương!”
Đồng Hề vội vàng đỡ bà ta dậy.
“Nương nương có hứng đi dạo cùng lão nô không?”
Đồng Hề gật đầu, nào ngờ Tiết ma ma lại đưa nàng tới Tử Thần cung. Hôm nay, Thiên Chính Đế ra khỏi thành để kiểm tra quân đội, không ở trong cung, bởi thế nàng mới chịu ra ngoài, nếu không dù nàng tới đâu chắc chắn cũng sẽ “tình cờ” gáp người. Người không nói gì mà chỉ nhìn nàng từ xa, khiến nàng càng khó chịu.
Tử Thần cũng là tẩm cung của Thiên Chính Đế người vốn không thích cung phi ra vào nơi đây, bởi vậy dù đã vào cung rất lâu nhưng nàng chưa từng bước vào đây.
“Ma ma, đây không phải là nơi bản cũng nên tới.” Đồng Hề dừng bước, không chịu đi tiếp.
Tiết ma ma ngoảnh đầu nhìn nàng, ánh mắt chất chứa vẻ khiển trách và không hài lòng, tựa như đang trách nàng quá vô tình.
“Nương nương, ngay cả trái tim của Hoàng thượng người còn có thể bước vào thì Tử Thần cung này có là gì đâu.” Giọng Tiết ma ma sắc lẹm như chính ánh mắt của bà ta vậy.
Đồng Hề không ngờ bà ta lại nói như thế, không kìm được nở nụ cười giễu cợt. Bà ta đã nói quá rồi!
“Mời nương nương vào trong với lão nô, chắc chắn Hoàng thượng sẽ không trách phạt nương nương đâu.” Giọng điệu của Tiết ma ma không cho phép nàng từ chối, tựa như nếu nàng cự tuyệt thì dù có phải khiêng, bà ta cũng sẽ khiêng nàng vào.
Nàng cứ tưởng Tiết ma ma định đưa nàng tới tẩm cung của Thiên Chính Đế để xem thứ gì đó, nào ngờ bà ta lại dẫn nàng tới một khu vườn cực kì bí mật trong Tử Thần cung, trên tấm biển đề ngoài cổng chỉ có một chữ “Cấm”
“Bao nhiêu năm qua, chỉ có mình nô tì quét dọn nơi này, Hoàng thượng chưa từng cho phép người khác bước vào đây.” Tiết ma ma nói. “Nương nương không biết những đứa trẻ trong hoàng cung đáng thương tới mức nào đâu. Không chỉ phụ hoàng mà ngay cả mẫu thân, chúng cũng rất ít khi được gặp. Người có biết lần cuối cùng Hoàng thượng gặp mẫu thân là khi nào không?”
Tiết ma ma hoàn toàn không cho Đồng Hề đáp lời mà nói tiếp với khí thế lấn át:
“Chính là vào ngày Đức Phi nương nương khó sinh. Khi ấy, Hoàng thượng còn đang vô cùng mừng rỡ vì sắp được gặp đệ đệ hoặc muội muội của mình, nào ngờ lại thấy cảnh nương nương bị băng huyết mà chết. Không ai trong chúng ta nhận ra Hoàng thượng đã mở cửa, đứng đó tự lúc nào.
Khóe mắt của Tiết ma ma ầng ậng nước.
“Khi nương nương chết, còn luôn miệng hét “Báo ứng, báo ứng”.”
Bỗng bà ngẩng phất lên, nhìn Đông Hề, có chút thống hận:
“Bởi vậy, Hoàng thượng mới sợ tay người dính máu tanh, sợ người cũng... Nương nương là tài nữ của Thiên Chính triểu,vừa vào cung đã là hạc giữa bầy gà, người có nhiều tham vọng, bởi vậy có lần nào Hoàng thượng không đi trước giúp người loại bỏ đối thủ? Ngay cả đứa con của Chiêu Phu nhân, người cũng có thể nhẫn tâm giải quyết thay nương nương! Nương nương đã từng thấy hoàng thượng nào như thể chưa? Còn nô tì lại chưa từng thấy ai vô tình như nương nương!”
Đồng Hề ngoảnh đầu đi, không muốn nhìn Tiết ma ma. Mọi nhân quả báo ứng, ai có thể nói rõ, ai có thể tránh được? Thiên Chính Đế giết con của Mộ Chiêu Văn, Mộ Chiếu Văn hại con của nàng, đó không phải là báo ứng của nàng đấy sao?
Tiết ma ma lấy lại bình tĩnh, dẫn nàng vào trong. Hoa cỏ trong khu vườn cấm này chỉ có một loại, đó chính là Triệu Phấn. Đồng Hề nhìn thảm hoa Triệu Phấn trước mắt mà như bị sét đánh. Vào thời điểm này, mẫu đơn đã tàn rồi, không ngờ nơi này hoa vẫn nở.
“Nương nương thích Triệu Phấn đúng không? Hoàng thượng cũng thích. Vốn dĩ trước kia người thích Lam Điền Ngọc, nhưng kể từ năm nương nương nhập cung, người bên thích Triệu Phấn. Từng gốc hoa ở đây đều do một tay Hoàng thượng chăm bón, người đã tìm rất nhiều cách mới kéo dài được thời gian nở hoa.”
Nàng biết mẫu đơn là loài vô cùng sang quý và khó trồng nếu không để tâm thì rất khó để trồng được giống Triệu Phân này. Nào ngờ Thiên Chính Đế không những trồng được mà còn trồng khéo đến vậy.
“Nương nương còn nhớ khu vườn cẩm này không?” Tiết ma ma bỗng hỏi một câu khiến Đồng Hề ngẩn người.
Nàng lắc đầu. Nàng chưa từng đến khu vườn này.
“Nương nương không nhớ cây mai Kim Tiền Lục Ngạc này ư? Lần đầu tiên Hoàng thượng gặp người chính là ở dưới gốc mai này.”
Đồng Hề hoàn toàn không dám tin gốc mai năm đó vẫn còn sống.
“Vì gốc mai này mà Hoàng thượng mới xây vườn cấm bao quanh cả khu này. Ngày nào không tới, ngày đó không yên. Đầu tiên, Hoàng thượng vô cùng phấn khởi trồng hoa, dẫn nước, nhưng chẳng bao lâu lại oán hận, hết trồng lại nhổ, trồng lại nhổ, lần nào cũng thở dài ngao ngán nhưng cuối cùng vẫn không nỡ bỏ những đóa Triệu Phấn kia đi. Cứ vất vả ba năm như thế, tới nay mới có thể coi là an ổn.”
Tiết ma ma nhìn Đồng Hề chăm chú trong giây lát rồi quỳ phịch xuống đất, khoát tay nói:
“Nương nương không cần đỡ nô tì dậy, nếu nương nương không đồng ý thỉnh cầu của nô tì thì nô tì sẽ quỳ mãi ở đây. Có như thế, khi xuống suối vàng rồi, nô tì mới có mặt mũi gặp Đức Phi nương nương.”
Đồng Hề giật mình, ngỡ rằng Tiết ma ma cầu xin nàng tha thứ cho Thiên Chính Đế. Trái tim nàng còn đang do dự, nào ngờ bà lại nói:
“Xin nương nương hãy khuyên Hoàng thượng nạp phi! Hoàng thượng cần con cháu, Cảnh Hiên hoàng triều ta cần người nối dõi, lẽ nào nương nương lại muốn trở thành tội nhân thiên cổ ư?”
Đồng Hề lùi lại một bước. Nàng biết nàng không thể giữ chân Thiên Chính Đế mãi mãi. Đó chỉ là mơ ước hão huyền nàng vẫn luôn níu giữ để khẳng định tình cảm của Thiên Chính Đế mà thôi, thế nhưng có lẽ nàng không thể làm vậy được nữa.
“Bản cung có tài đức gì mà có thể ngăn cản Hoàng thượng nạp phi?” Nàng thấy thật tủi thân, chỉ sợ Thiên Chính Đế muốn nói những lời này nhưng không tiện nói, đành nhờ Tiết ma ma thăm dò. “Nếu ma ma không yên tâm thì bản cung có thể cắt đứt ba ngàn sợi phiền não này, từ nay làm bạn với cổ Phật.”
Tiết ma ma đang định nói gì đó, nào ngờ sắc mặt đột ngột thay đổi, thái độ tiết chế hơn nhiều. Nàng nhìn theo ánh mắt bà ta thì thấy Thiên Chính Đế đang đứng ngay sau lưng nàng, gương mặt vẫn lạnh như băng, chỉ có vóc người gầy gò hơn một chút, bởi vậy thoạt trông càng có vẻ xa cách.
“Trẫm đã nói không cho bất kì ai bước vào nơi này, kẻ nào dám vào, giết không tha!” Giọng Thiên Chính Đế vô cùng lạnh lùng.
Tiết ma ma và Đồng Hề đều quỳ xuống.
“Ma ma, tuổi bà đã cao, cũng nên xuất cung hưởng phúc đi thôi! Trẫm sẽ cho người mua cho bà một căn nhà ở phố Đông Hoa, nếu còn người thân thì hãy đón tới ở cùng đi!”
Sắc mặt Tiết ma ma trở nên trắng bệch.
“Là lão nô tự ý quyết định, nhưng...”
Tiết ma ma còn định nói gì đó nhưng đã bị Thiên Chính Đế ngắt lời:
“Ma ma lui xuống trước đi!”
Đồng Hề thấy vậy mới biết mọi chuyện là chủ ý của Tiết ma ma. Thì ra bà ta không nhận sự phó thác của Thiên Chính Đế. Nàng cúi đầu, không nhìn người, chỉ nhìn thấy bước chân của người dần tiến lại gần.
“Đông Nhi, trẫm có nên giết nàng không đây?” Cả người Thiên Chính Đế toát ra lửa giận. Người nâng cằm nàng lên, bắt buộc nàng phải nhìn thẳng vào mắt người “Nàng xông vào cấm địa của trẫm, còn đòi làm bạn với cổ Phật, đúng là ngày càng giỏi đấy!”
Tim Đồng Hồ đập thình thịch, nàng tưởng Thiên Chính Đế nổi giận vì nàng tự tiện bước vào đây, ai ngờ người lại giận vì lời nàng nói.
“Trẫm không nên quá nuông chiều nàng, uổng công trầm đợi bao lâu...” Thiên Chính Đế ghé mặt tới gần nàng, ánh mắt ngày càng sâu thẳm.
Đồng Hề sửng sốt định bỏ chạy, nào ngờ Thiên Chính Đế đã nhanh tay nhanh mắt đẩy nàng xuống đất.
“Hoàng thượng, đừng mà...”
Cuối cùng nàng cũng chịu mở miệng, nhưng Thiên Chính Đế đã phủ kín miệng nàng bằng một nụ hôn nóng bỏng, tuy động tác dịu dàng nhưng vô cùng cố chấp. Đồng Hề không sao giãy ra được, đành để mặc người làm càn bên vườn Triệu Phấn.
Mãi lâu sau, Thiên Chính Đế mới chịu buông tha nàng. Người đứng dậy, sửa sang lại quần áo, bế nàng tới gian nhà trúc gần đó, đặt nàng lên sạp.
Đồng Hề vội vàng kéo manh áo đã rách tươm của mình hòng che cảnh xuân, còn Thiên Chính Đế ngồi bên cạnh chỉnh lại búi tóc đã bị mồ hôi thấm ướt của nàng như một con mèo ăn vụng.
“Thảo nào bao người nguyện chết dưới đóa mẫu đơn, đúng là có thành quỷ cũng phong lưu.”
Đồng Hề vừa giận vừa thẹn, không ngờ sau khi làm càn như vậy, Thiên Chính Đế còn có thể nói ra những lời lưu manh như thế.
“Đồng Nhi, trước kia trẫm hận nhất cái vẻ đau đớn không thiết sống ấy của nàng, tựa như tất cả đều là trẫm ép nàng vậy nhưng giờ nếu so với vẻ lạnh lùng, thờ ơ kia thì trẫm lại thấy yêu nó vô cùng.”
Thiên Chính Đế càng nói càng phóng túng, khiến nàng giận dỗi quay ngoắt đầu đi. Có nằm mơ nàng cũng không thể ngờ cuối cùng mọi chuyện lại thành ra thế này. Đã vậy, người đám mặt dày. Rõ ràng nàng có thèm để ý tới người đâu.
Thiên Chính Đế bỗng thở dài.
“Đồng Nhi, phải làm thế nào nàng mới chịu tha thứ cho ta? Trẫm thà thấy nàng hung dữ như Thúy Hoa, chống nạnh phạt trẫm quỳ đội chậu nước trên đầu còn hơn.”
Đồng Hồ cũng lên gân, không nhịn được mắng Thiên Chính Đế một câu:
“Vậy còn không mau đội đi!”
Nào ngờ người bèn lấy một chiếc chậu sứ trong phòng, đổ nước vào rồi đội lên đầu.
Đồng Hề nghẹn họng nhìn cảnh tượng ấy. Không ngờ đời này nàng cũng được thấy Thiên Chính Đế quỳ đội chậu nước lên đầu. Đúng là nói ra không ai tin! Hình ảnh này khôi hài đến nỗi cuối cùng nàng không kìm được bèn phì cười.
Có những chuyện bạn có thể bướng bỉnh một lúc nhưng không thể tưởng bỉnh cả đời. Vì hạnh phúc của bản thân, cũng vì hạnh phúc của người đó, hãy học cách nhượng bộ.
Đồng Hồ vừa cười vừa khóc, khóc vì đứa bé sắp bị nàng lãng quên.
Còn Thiên Chính Đế vừa đội chậu nước vừa hôn lên những giọt nước mắt của nàng.
“Đồng Nhi, Đồng Nhi...”
Nàng bỗng thấy đứa bé đó dần đi xa theo từng tiếng “Đồng Nhi”, và lại thấy một đứa trẻ khác đang tiến lại gần.
HẾT
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.