Chương 100: Dạ Hằng gặp nguy
Tư Không Vũ Tịch
01/07/2023
"Cô ấy vì ta mà trả giá nhiều như vậy, đến cả tính mạng của mình cũng không tiếc mà hy sinh vì ta. Nhưng ta lại không thể làm gì được cả. Bây giờ chuyện duy nhất ta có thể làm
chỉ là lập bia mộ cho cô ấy mà thôi. Cho dù dùng tính mạng của mình cũng không thể báo đáp ân tình của cô ấy đối với ta."
"Dạ Hằng đây không phải lỗi của huynh.
Là Cốc Dạ Quân. Là hắn giết chết Hàm Phong. Bây giờ chúng ta phải phấn chấn lên.
Chúng ta không được để Hàm Phong hy sinh vô ích như vậy. Lúc đầu khi cô ấy đề nghị đến Nam Cốc xin trợ giúp chẳng phải cũng vì nghĩ cho bá tánh trong thiên hạ sao? Nếu như linh hồn ở trên trời nhìn xuống cô ấy nhất định sẽ không hy vọng thấy huynh sa sút tinh thần như vậy đâu. Dạ Hằng nhiệm vụ cấp bách bây giờ của chúng ta là phải ra khỏi khu rừng rậm này, đi đến Nam Cốc. Chúng ta bị nhốt ở cánh rừng này đã nhiều ngày nếu còn không nghĩ cách ra ngoài sớm muộn cũng sẽ chết ở đây."
Nàng bên cạnh an ủi hắn, Hàm Phong vì hắn có thể hi sinh tính mạng, Tịch Dao vì hắn dù bị hiểu lầm, vạn kiếp bất phục cũng không oán trách chỉ mong hắn cả đời bình an còn Tịch Nguyệt - cô chỉ biết trơ mắt nhìn hắn đau khổ vì mình, lấy tính mạng của mình ra ép buộc hắn giúp tên vô tình vô nghĩa kia, cô không có tư cách gì nhận lấy tình cảm này của hắn.
"Nam Cốc nằm ở phía nam Long Đằng. Chỉ cần chúng ta dựa theo sao Bắc Cực sẽ tính được phương hướng ra khỏi núi. Hãy thu dọn rồi lập tức xuất phát."
Ngày hôm sau.
"Vương gia. Vương gia."
" Sao rồi?".
"Thuộc hạ thăm dò được tin tức Hàm Dục, vua của Nam Du đã biết chuyện vương phi rơi xuống vách núi rồi. Hơn nữa còn cho rằng
chuyện này do vương gia và tam tiểu thư gây ra. Bây giờ đã cho phong tỏa Nam Cốc nhằm truy bắt chúng ta. Hơn nữa còn hạ tối hậu thư nhất định phải để vương gia và tam tiểu thư đền mạng."
"Xem ra Thệ Hồn nhanh hơn chúng ta một bước rồi. Nếu cứ như vậy nghĩa quân không được Nam Cốc chi viện nữa. Bây giờ chủ nhân vẫn còn phải gánh trên vai tội danh giết người của Mạc Tu Hữu. "
"Phải đó. Bây giờ trong thành đang ồn ào sục sôi. Chúng ta có trăm cái miệng cũng không giải thích được. "
"Sự việc vẫn chưa đến mức không thể cứu vãn. Nhiệm vụ cấp bách hiện giờ chính là giải thích rõ ràng ngọn ngành sự việc với vua Nam Du. Ta tin rằng, linh hồn Hàm Phong công chúa ở trên trời cũng không hy vọng phụ thân của cô ấy bị kẻ gian lừa gạt. Dạ Hằng ta đi thương lượng với Hàm Dục giải thích rõ ràng hiểu lầm này."
"Không được. Việc này quá mạo hiểm, thế lực của muội lại yếu ớt. Hơn nữa chuyện công chúa rơi xuống vách núi ta có trách nhiệm không thể chối bỏ. Ta đi giải thích với vua Nam Du."
"Các tướng sĩ cần huynh cứ để ta đi đi. Huống hồ huynh là phu quân của Hàm Phong công chúa. Hàm Dục vừa trải qua nỗi đau mất con gái, bây giờ chắc chắn sẽ trách cứ huynh nhiều hơn."
Nàng định đi thì bị ngăn lại.
"Đứng lại. Bôn Lôi, truyền lệnh xuống dưới, trông chừng Tịch Dao, không được rời khỏi doanh trại nửa bước."
"Ân Tuyết. Nếu như ngươi không muốn chủ nhân của mình rơi vào nguy hiểm thì hãy trông chừng cô ấy cho ta."
"Cốc Dạ Hằng ".
"Đợi chúng ta bình tĩnh lại rồi thương lượng chuyện này sau."
"Dạ Hằng, huynh có biết bây giờ tình hình nguy cấp, không được chậm trễ bất cứ giây phút nào hay không?".
Hắn không nói gì bỏ đi một nước, nàng tức giận cũng không muốn nói gì nữa.
Tối.
"Vương gia."
"Không cần nhiều lời. Thay ta chăm sóc tốt cho Tịch Dao. Đề phòng truy binh."
Hắn nhân lúc mọi người và nàng chìm sâu vào giấc ngủ thì lén lút rời đi.
"Vương gia, mọi việc đều phải cẩn thận đấy."
Sáng hôm sau.
"Bôn Lôi. Dạ Hằng đâu?".
" Thuộc hạ không biết. Thuộc hạ phải đi kiểm quân số."
"Đứng lại! Có phải huynh ấy một mình đến Nam Cốc xin trợ giúp rồi không? Sao huynh có thể hồ đồ đến mức để huynh ấy hành động một mình vậy? Việc này nguy hiểm, nếu có sơ suất chúng ta làm sao ăn nói với các huynh đệ?".
" Chủ nhân! Chủ nhân, người của quân đoàn Thiết Huyết đang lục soát gần đây. Chúng ta phải nhanh chóng di chuyển thôi. "
"Không ngờ chúng bám sát như thế. Chúng ta đi trước thôi. Xuất phát!"
Nam Cốc.
"Đã lâu không gặp, Hằng vương. Ngươi còn nhớ những lời ta nói với ngươi lúc gả Hàm Phong cho ngươi không?".
" Nhớ rõ. "
"Ta từng nói với ngươi, cả Nam Cốc này là hậu thuẫn vững chắc của ngươi. Nhưng xem ngươi đã trả ơn trẫm thế nào này. Nếu ngươi nhớ thì đã không để Hàm Phong phòng không gối chiếc, mặc người ức hiếp ở vương phủ. Nếu ngươi nhớ ngươi sẽ không để Hàm Phong của trẫm rơi xuống vách núi, không ai nhặt xác. Ngươi nói đi."
"Cốc Dạ Hằng ta chưa từng nghĩ đến việc làm tổn thương công chúa. Chỉ có điều, ta đã có người trong lòng từ lâu. Công chúa cũng biết rõ lòng ta rồi."
"Có người trong lòng? Người trong lòng ngươi có phải là Bạch Tịch Dao không? Ngươi nói đi, có phải ngươi đã thông đồng với ả đàn bà ác độc đó đẩy Hàm Phong của trẫm xuống vách núi không?".
"Ta và Tịch Dao chưa từng có ý nghĩ hãm hại công chúa. Lúc đó, ba người chúng ta bị quân đoàn Thiết Huyết đuổi đến vách núi. Lúc đó vì muốn bảo vệ ta, công chúa đã không may rơi xuống vách núi mà bỏ mạng. Nhưng chuyện này không hề liên quan đến Dao Nhi. Xin Vương thượng tha cho Dao Nhi. Chuyện của công chúa, ta tự biết khó thoát khỏi liên quan. Dù ngài trách phạt thế nào, ta cũng chấp nhận. Lần này, công chúa cùng chúng ta đến Nam Cốc vốn là muốn thỉnh cầu Nam Cốc trợ giúp nghĩa quân. Mong Vương thượng có thể nể mặt công chúa giúp nghĩa quân một tay."
"Giúp đỡ cho nghĩa quân à? Trừ khi ngươi chết."
"Nếu Vương thượng có thể tha cho Dao Nhi
chi viện cho nghĩa quân, Cốc Dạ Hằng chết cũng không tiếc."
"Được. Người đâu, ban thuốc. Nếu ngươi uống chén thuốc này, ta sẽ tha cho Bạch Tịch Dao
xuất binh giúp đỡ nghĩa quân."
"Tạ Vương Thượng."
Hắn cầm chén thuốc lên uống hết.
"Cốc Dạ Hằng, ngươi đúng là một kẻ vừa ngây thơ vừa ấu trĩ. Nực cười! Những chuyện cầm thú mà ngươi làm với Hàm Phong chẳng lẽ chỉ cần nói đôi ba câu là ta sẽ tin ngươi sao? Giờ ta có lột da ăn thịt cho ngươi chết nghìn vạn lần, mối hận trong lòng ta cũng khó có thể nguôi ngoai. Giờ ngươi hãy tận hưởng nỗi đau đớn từ Thực Cốt Chước Tâm đi.
Nỗi đau mất đi con gái này ta nhất định sẽ khiến ngươi và Bạch Tịch Dao muốn sống không được, muốn chết không xong. Người đâu. Trói Cốc Dạ Hằng lên cổng thành để hắn tự sinh tự diệt."
" Rõ."
"Chủ nhân. "
"Có tin của Dạ Hằng không?".
"Vương gia bị Hàm Dục giam lỏng. Hiện trong thành canh phòng rất nghiêm ngặt. E là lành ít dữ nhiều."
"Vương gia. Ta phải đi cứu Vương gia."
" Không được. Hiện giờ lòng quân không yên sĩ khí mệt mỏi, nếu số người cứu viện quá nhiều sẽ dễ bại lộ hơn. Ân Tuyết, ngươi bảo vệ ta vào thành. Bôn Lôi, huynh trông coi các huynh đệ trong quân chờ tin của ta."
"Tam tiểu thư chỉ dẫn theo một mình Ân Tuyết, lỡ gặp nguy hiểm thì biết phải làm thế nào?".
"Chuyện này không cần thương lượng nữa.
Cứ quyết định như thế đi."
\[Biện Thành\]
Nàng nhìn thấy hắn bị trói treo trên thành, đau xót không thôi.
"Chủ nhân, trong thành canh phòng nghiêm ngặt, không thể hành động lỗ mãng."
"Ân Tuyết, ngươi lẻn vào hoàng cung thông báo cho Hàm Nguyệt công chúa biết. Hiện giờ chỉ có tỷ ấy mới có thể giúp ta cứu Dạ Hằng thôi."
"Vâng."
Hàm Nguyệt công chúa, nhận được tin của Ân Tuyết đã giúp nàng vào thành.
\[Biện Thành\]
"Muội một mình đến đây có biết là nguy hiểm lắm không?".
"Hàm Nguyệt tỷ tỷ, ta xin lỗi. Ta không thể bảo vệ Hàm Phong thật tốt. Nhưng, xin tỷ hãy tin ta và Dạ Hằng. Hai chúng ta chưa bao giờ muốn tổn thương cô ấy. Chưa bao giờ. "
"Ta tin hai người sẽ không bao giờ tổn thương Hàm Phong. Nhưng hoàng huynh quá đau buồn, Cốc Dạ Quân lại phái người đến mê hoặc hoàng huynh ta, còn dẫn theo một a hoàn ngụy tạo chứng cứ, vậy nên huynh ấy mới tin tưởng không chút nghi ngờ. Đứng lên đi."
"Hàm Phong từ nhỏ đã được hoàng huynh cưng chiều hết mực. Giờ huynh ấy đang chìm trong nỗi đau mất con, dù ai nói gì, huynh ấy cũng không còn tâm trí nghe nữa. Vốn ta định nói cho hoàng huynh biết sự thật qua a hoàn kia, để không bị kẻ mưu mô lợi dụng mà trách lầm người tốt."
chỉ là lập bia mộ cho cô ấy mà thôi. Cho dù dùng tính mạng của mình cũng không thể báo đáp ân tình của cô ấy đối với ta."
"Dạ Hằng đây không phải lỗi của huynh.
Là Cốc Dạ Quân. Là hắn giết chết Hàm Phong. Bây giờ chúng ta phải phấn chấn lên.
Chúng ta không được để Hàm Phong hy sinh vô ích như vậy. Lúc đầu khi cô ấy đề nghị đến Nam Cốc xin trợ giúp chẳng phải cũng vì nghĩ cho bá tánh trong thiên hạ sao? Nếu như linh hồn ở trên trời nhìn xuống cô ấy nhất định sẽ không hy vọng thấy huynh sa sút tinh thần như vậy đâu. Dạ Hằng nhiệm vụ cấp bách bây giờ của chúng ta là phải ra khỏi khu rừng rậm này, đi đến Nam Cốc. Chúng ta bị nhốt ở cánh rừng này đã nhiều ngày nếu còn không nghĩ cách ra ngoài sớm muộn cũng sẽ chết ở đây."
Nàng bên cạnh an ủi hắn, Hàm Phong vì hắn có thể hi sinh tính mạng, Tịch Dao vì hắn dù bị hiểu lầm, vạn kiếp bất phục cũng không oán trách chỉ mong hắn cả đời bình an còn Tịch Nguyệt - cô chỉ biết trơ mắt nhìn hắn đau khổ vì mình, lấy tính mạng của mình ra ép buộc hắn giúp tên vô tình vô nghĩa kia, cô không có tư cách gì nhận lấy tình cảm này của hắn.
"Nam Cốc nằm ở phía nam Long Đằng. Chỉ cần chúng ta dựa theo sao Bắc Cực sẽ tính được phương hướng ra khỏi núi. Hãy thu dọn rồi lập tức xuất phát."
Ngày hôm sau.
"Vương gia. Vương gia."
" Sao rồi?".
"Thuộc hạ thăm dò được tin tức Hàm Dục, vua của Nam Du đã biết chuyện vương phi rơi xuống vách núi rồi. Hơn nữa còn cho rằng
chuyện này do vương gia và tam tiểu thư gây ra. Bây giờ đã cho phong tỏa Nam Cốc nhằm truy bắt chúng ta. Hơn nữa còn hạ tối hậu thư nhất định phải để vương gia và tam tiểu thư đền mạng."
"Xem ra Thệ Hồn nhanh hơn chúng ta một bước rồi. Nếu cứ như vậy nghĩa quân không được Nam Cốc chi viện nữa. Bây giờ chủ nhân vẫn còn phải gánh trên vai tội danh giết người của Mạc Tu Hữu. "
"Phải đó. Bây giờ trong thành đang ồn ào sục sôi. Chúng ta có trăm cái miệng cũng không giải thích được. "
"Sự việc vẫn chưa đến mức không thể cứu vãn. Nhiệm vụ cấp bách hiện giờ chính là giải thích rõ ràng ngọn ngành sự việc với vua Nam Du. Ta tin rằng, linh hồn Hàm Phong công chúa ở trên trời cũng không hy vọng phụ thân của cô ấy bị kẻ gian lừa gạt. Dạ Hằng ta đi thương lượng với Hàm Dục giải thích rõ ràng hiểu lầm này."
"Không được. Việc này quá mạo hiểm, thế lực của muội lại yếu ớt. Hơn nữa chuyện công chúa rơi xuống vách núi ta có trách nhiệm không thể chối bỏ. Ta đi giải thích với vua Nam Du."
"Các tướng sĩ cần huynh cứ để ta đi đi. Huống hồ huynh là phu quân của Hàm Phong công chúa. Hàm Dục vừa trải qua nỗi đau mất con gái, bây giờ chắc chắn sẽ trách cứ huynh nhiều hơn."
Nàng định đi thì bị ngăn lại.
"Đứng lại. Bôn Lôi, truyền lệnh xuống dưới, trông chừng Tịch Dao, không được rời khỏi doanh trại nửa bước."
"Ân Tuyết. Nếu như ngươi không muốn chủ nhân của mình rơi vào nguy hiểm thì hãy trông chừng cô ấy cho ta."
"Cốc Dạ Hằng ".
"Đợi chúng ta bình tĩnh lại rồi thương lượng chuyện này sau."
"Dạ Hằng, huynh có biết bây giờ tình hình nguy cấp, không được chậm trễ bất cứ giây phút nào hay không?".
Hắn không nói gì bỏ đi một nước, nàng tức giận cũng không muốn nói gì nữa.
Tối.
"Vương gia."
"Không cần nhiều lời. Thay ta chăm sóc tốt cho Tịch Dao. Đề phòng truy binh."
Hắn nhân lúc mọi người và nàng chìm sâu vào giấc ngủ thì lén lút rời đi.
"Vương gia, mọi việc đều phải cẩn thận đấy."
Sáng hôm sau.
"Bôn Lôi. Dạ Hằng đâu?".
" Thuộc hạ không biết. Thuộc hạ phải đi kiểm quân số."
"Đứng lại! Có phải huynh ấy một mình đến Nam Cốc xin trợ giúp rồi không? Sao huynh có thể hồ đồ đến mức để huynh ấy hành động một mình vậy? Việc này nguy hiểm, nếu có sơ suất chúng ta làm sao ăn nói với các huynh đệ?".
" Chủ nhân! Chủ nhân, người của quân đoàn Thiết Huyết đang lục soát gần đây. Chúng ta phải nhanh chóng di chuyển thôi. "
"Không ngờ chúng bám sát như thế. Chúng ta đi trước thôi. Xuất phát!"
Nam Cốc.
"Đã lâu không gặp, Hằng vương. Ngươi còn nhớ những lời ta nói với ngươi lúc gả Hàm Phong cho ngươi không?".
" Nhớ rõ. "
"Ta từng nói với ngươi, cả Nam Cốc này là hậu thuẫn vững chắc của ngươi. Nhưng xem ngươi đã trả ơn trẫm thế nào này. Nếu ngươi nhớ thì đã không để Hàm Phong phòng không gối chiếc, mặc người ức hiếp ở vương phủ. Nếu ngươi nhớ ngươi sẽ không để Hàm Phong của trẫm rơi xuống vách núi, không ai nhặt xác. Ngươi nói đi."
"Cốc Dạ Hằng ta chưa từng nghĩ đến việc làm tổn thương công chúa. Chỉ có điều, ta đã có người trong lòng từ lâu. Công chúa cũng biết rõ lòng ta rồi."
"Có người trong lòng? Người trong lòng ngươi có phải là Bạch Tịch Dao không? Ngươi nói đi, có phải ngươi đã thông đồng với ả đàn bà ác độc đó đẩy Hàm Phong của trẫm xuống vách núi không?".
"Ta và Tịch Dao chưa từng có ý nghĩ hãm hại công chúa. Lúc đó, ba người chúng ta bị quân đoàn Thiết Huyết đuổi đến vách núi. Lúc đó vì muốn bảo vệ ta, công chúa đã không may rơi xuống vách núi mà bỏ mạng. Nhưng chuyện này không hề liên quan đến Dao Nhi. Xin Vương thượng tha cho Dao Nhi. Chuyện của công chúa, ta tự biết khó thoát khỏi liên quan. Dù ngài trách phạt thế nào, ta cũng chấp nhận. Lần này, công chúa cùng chúng ta đến Nam Cốc vốn là muốn thỉnh cầu Nam Cốc trợ giúp nghĩa quân. Mong Vương thượng có thể nể mặt công chúa giúp nghĩa quân một tay."
"Giúp đỡ cho nghĩa quân à? Trừ khi ngươi chết."
"Nếu Vương thượng có thể tha cho Dao Nhi
chi viện cho nghĩa quân, Cốc Dạ Hằng chết cũng không tiếc."
"Được. Người đâu, ban thuốc. Nếu ngươi uống chén thuốc này, ta sẽ tha cho Bạch Tịch Dao
xuất binh giúp đỡ nghĩa quân."
"Tạ Vương Thượng."
Hắn cầm chén thuốc lên uống hết.
"Cốc Dạ Hằng, ngươi đúng là một kẻ vừa ngây thơ vừa ấu trĩ. Nực cười! Những chuyện cầm thú mà ngươi làm với Hàm Phong chẳng lẽ chỉ cần nói đôi ba câu là ta sẽ tin ngươi sao? Giờ ta có lột da ăn thịt cho ngươi chết nghìn vạn lần, mối hận trong lòng ta cũng khó có thể nguôi ngoai. Giờ ngươi hãy tận hưởng nỗi đau đớn từ Thực Cốt Chước Tâm đi.
Nỗi đau mất đi con gái này ta nhất định sẽ khiến ngươi và Bạch Tịch Dao muốn sống không được, muốn chết không xong. Người đâu. Trói Cốc Dạ Hằng lên cổng thành để hắn tự sinh tự diệt."
" Rõ."
"Chủ nhân. "
"Có tin của Dạ Hằng không?".
"Vương gia bị Hàm Dục giam lỏng. Hiện trong thành canh phòng rất nghiêm ngặt. E là lành ít dữ nhiều."
"Vương gia. Ta phải đi cứu Vương gia."
" Không được. Hiện giờ lòng quân không yên sĩ khí mệt mỏi, nếu số người cứu viện quá nhiều sẽ dễ bại lộ hơn. Ân Tuyết, ngươi bảo vệ ta vào thành. Bôn Lôi, huynh trông coi các huynh đệ trong quân chờ tin của ta."
"Tam tiểu thư chỉ dẫn theo một mình Ân Tuyết, lỡ gặp nguy hiểm thì biết phải làm thế nào?".
"Chuyện này không cần thương lượng nữa.
Cứ quyết định như thế đi."
\[Biện Thành\]
Nàng nhìn thấy hắn bị trói treo trên thành, đau xót không thôi.
"Chủ nhân, trong thành canh phòng nghiêm ngặt, không thể hành động lỗ mãng."
"Ân Tuyết, ngươi lẻn vào hoàng cung thông báo cho Hàm Nguyệt công chúa biết. Hiện giờ chỉ có tỷ ấy mới có thể giúp ta cứu Dạ Hằng thôi."
"Vâng."
Hàm Nguyệt công chúa, nhận được tin của Ân Tuyết đã giúp nàng vào thành.
\[Biện Thành\]
"Muội một mình đến đây có biết là nguy hiểm lắm không?".
"Hàm Nguyệt tỷ tỷ, ta xin lỗi. Ta không thể bảo vệ Hàm Phong thật tốt. Nhưng, xin tỷ hãy tin ta và Dạ Hằng. Hai chúng ta chưa bao giờ muốn tổn thương cô ấy. Chưa bao giờ. "
"Ta tin hai người sẽ không bao giờ tổn thương Hàm Phong. Nhưng hoàng huynh quá đau buồn, Cốc Dạ Quân lại phái người đến mê hoặc hoàng huynh ta, còn dẫn theo một a hoàn ngụy tạo chứng cứ, vậy nên huynh ấy mới tin tưởng không chút nghi ngờ. Đứng lên đi."
"Hàm Phong từ nhỏ đã được hoàng huynh cưng chiều hết mực. Giờ huynh ấy đang chìm trong nỗi đau mất con, dù ai nói gì, huynh ấy cũng không còn tâm trí nghe nữa. Vốn ta định nói cho hoàng huynh biết sự thật qua a hoàn kia, để không bị kẻ mưu mô lợi dụng mà trách lầm người tốt."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.