Chương 85: hoàng thượng vô đạo
Tư Không Vũ Tịch
01/07/2023
Hàm Phong đuổi theo hắn ra ngoài, nhìn thấy hắn quỳ dưới mưa khóc thảm thiết, trong lòng cô rất đau.
"Cốc Dạ Hằng, rốt cuộc ta kém Bạch Tịch Dao kia ở điểm nào? Tại sao huynh không bao giờ nhìn thẳng vào ta?".
"Dạ Hằng, huynh là đồ khốn. Cô ta làm tổn thương huynh như vậy, huynh vẫn yêu cô ta.
Ta nhận thua. Ta không hối hận. Chỉ cần huynh có thể sống tốt, để ta ở bên cạnh huynh. Cho dù chỉ là phu thê trên danh nghĩa,
ta đều chấp nhận."
Nhìn thấy vết huyết tích trên cổ hắn dần tan biến, cô rốt cuộc đã hiểu, dù hạ độc mê tình huyết cũng không khiến hắn quên nàng. Hắn ngước mặt lên gào thét trong tuyệt vọng rồi ngất đi.
" Dạ Hằng, Dạ Hằng".
Cô chạy đến đỡ lấy hắn, nhìn lên trời cao hét lên.
"Rốt cuộc là tại sao?".
Ngày hôm sau.
Hắn và cô khởi hành đến Nam Du gặp phụ vương của cô.
"Chậm thôi. Con gái, đứng lên đi. Hằng vương đứng lên đi."
"Con gái, cuối cùng con cũng gả cho người con yêu như mong muốn của con. Nhưng con phải nhớ, con phải kiềm chế sự kiêu căng của mình, làm chuyện gì cũng phải cẩn thận".
" Nhi thần khó lòng báo đáp công ơn dạy bảo của phụ vương. Chỉ có thể ngày đêm cầu nguyện mong phụ vương mạnh khỏe."
"Hằng vương, ngươi phải nhớ kỹ, mạng của ngươi là do con gái ta cứu. Chúng ta là hai nam nhân quan trọng nhất trong cuộc đời của Hàm Phong. Là một người cha, ta đã làm hết chức trách của mình. Ta mong ngươi có thể làm hết chức trách của một người phu quân.
Yêu thương nó, bảo vệ nó cả đời. Nếu ta nghe nói ngươi phụ nó, làm nó đau lòng, ta sẽ lột da róc xương ngươi, khiến ngươi sống không bằng chết. Ta nói được làm được."
"Phụ vương, người yên tâm đi. Phu quân chín chắn chững chạc, biết quan tâm đến người khác. Nhi thần và phu quân tâm ý tương thông, sau này nhất định sẽ giúp đỡ lẫn nhau, tôn trọng lẫn nhau. Phu quân, ta nói đúng chứ?".
"Nhìn con kìa. Bây giờ con đã bảo vệ phu quân của con rồi."
"Phụ vương."
"Được. Lại đây con gái. Đường đến Đại Chử xa xôi hiểm trở, không biết bao giờ chúng ta mới có thể gặp lại. Phụ vương sẽ nhớ con đấy."
Hàm Phong sau khi từ biệt xong sẽ đến Đại Chử, vì vậy hôm nay phải ở bên phụ vương nhiều hơn.
Chiến tranh qua đi, dịch bệnh hoành hành, bá tánh rơi vào cảnh lầm than, ăn trộm cướp bóc xảy ra hàng ngày.
"Tiểu tử đáng chết này dám ăn trộm. Xem ta có phế tay của ngươi không."
"Dừng tay. Có chuyện gì vậy?".
Nàng ra ngoài chữa bệnh cho dân chúng, nhìn họ không đủ ăn, người chết triền miên lòng không khỏi xót xa.
" Quý phi nương nương, đứa trẻ này đúng là coi thường pháp luật, dám ăn trộm vật tư quân dụng của chúng ta."
" Ngươi là tướng sĩ của Đại Chử, lại ra tay với một đứa trẻ? Lui xuống đi."
"Vâng."
"Nào. Mau ăn đi. Nói cho tỷ tỷ biết, người nhà của đệ đâu?".
Nàng ngồi xuống đưa thức ăn cho cậu bé dịu dàng hỏi.
"Người xấu đốt sạch thôn của đệ rồi. Cha mẹ đưa đệ đi chạy nạn, trên đường đi thì lạc mất nhau."
"Nào. Đệ cầm cái này đi. Đi theo đoàn, có lẽ sẽ tìm được người nhà của mình. Đi đi."
"Cảm ơn tỷ tỷ."
Nhìn thấy tình hình trước mắt, nàng không nhịn được đi tìm hoàng thượng.
"Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng."
"Hoàng thượng, sau lần chinh chiến này, thiên tai nhân họa đều xảy ra, bách tính ở nơi giáp ranh giữa các nước không nơi nương tựa, đói khát lầm than. Cảm nhận sâu sắc nỗi khổ của chiến loạn, thần thiếp xin Hoàng thượng mở kho cứu tế, cứu lấy chúng sinh trong thiên hạ."
"Mở kho cứu tế?".
"Đúng vậy. Nếu Hoàng thượng không coi trọng chuyện này, sợ rằng sau này bách tính Đại Chử sẽ thất vọng về Hoàng thượng."
"Mở kho cứu tế? Nàng tưởng trẫm chưa từng nghĩ đến điểm này sao? Hiện nay tai họa khắp nơi, sao trẫm có thể không biết nỗi khổ của bách tính? Nhưng bây giờ nạn dân quá nhiều, một khi mở kho cứu tế, quốc khố của nước ta sẽ bị thâm hụt nặng nề. Lúc đó bạo loạn, tranh chấp, sẽ xảy ra trên cả nước. Thế chẳng phải sẽ càng loạn hơn sao?".
"Cục diện ba phương của nước ta vốn dĩ đã bất ổn. Lúc đó nếu có đảng phái khác nhân lúc hỗn loạn giở trò xấu xa. Chẳng phái sẽ càng nguy hiểm hơn sao?".
"Bây giờ đã không còn cách nào khác. Trẫm sẽ hạ lệnh đưa những nạn dân này đến Mãng Nguyên. Đây cũng coi là cách tốt nhất rồi."
" Mãng Nguyên hiện không có người quản lý.
Địa hình hiểm trở, tài nguyên thiếu thốn. Có khi những nạn dân đó chưa đến Mãng Nguyên đã chết rồi. Hoàng thượng làm thế khác gì giết họ chứ?".
"Dao Nhi, nàng là Hoàng quý phi của trẫm, nàng làm tròn bổn phận của một phi tử là được. Chuyện triều chính trị quốc, sau này không cần nàng lo lắng nữa."
"Lời thật mất lòng."
" Hỗn xược. Là Hoàng quý phi của trẫm mà lại ăn nói không chừng mực, ngang nhiên can thiệp vào chuyện triều chính. Trong mắt nàng còn có trẫm, còn có phép tắc trong cung không? Người đâu, đưa Hoàng quý phi về lều suy nghĩ."
" Nương nương. Mời".
Nàng thất vọng không biết nên nói gì nữa đành trở về.
"Chủ nhân, thành chủ Vạn Hoàng Thành đã đến."
" Tịch Dao, cô tìm ta gấp như vậy, cô gặp chuyện khó khăn gì sao?".
"Cẩm Y, suốt dọc đường tới đây, có lẽ huynh cũng nhìn thấy, nỗi khổ chiến loạn đã lan khắp thiên hạ."
"Vậy nên, cô có việc muốn nhờ ta. Cô có yêu cầu gì?".
"Cốc Dạ Quân sẽ đưa nạn dân đến Mãng Nguyên, để họ tự sinh tự diệt. Vạn Hoàng Thành của huynh vốn nằm ở Mãng Nguyên.
Vậy nên..."
"Tịch Dao, cô lương thiện, thương xót người nghèo khổ. Ta chắc chắn sẽ giúp cô chuyện này. Lát nữa ta sẽ dùng bồ câu đưa thư để dặn dò chuyện này."
" Cẩm Y, cảm ơn huynh."
" Giữa hai chúng ta không cần khách sáo. Ta đi đây."
Tối.
"Trời khô hanh, cẩn thận củi lửa."
Những nạn dân kia hợp lại trở thành thổ phỉ cướp bóc khắp nơi.
"Đúng là kẻ ăn không hết người lần chẳng ra. Chúng ta tan cửa nát nhà, không nơi nương tựa, dựa vào cái gì mà bọn chúng lại được sống sung sướng như vậy? Các huynh đệ, lên. Lên."
"Tránh ra. Đại nhân. Đại nhân, đây là lương thực của chúng ta. Đại nhân. Lương thực. Cầu xin các ngài, đừng mang lương thực của chúng ta đi. Các ngài mang đi rồi, chúng ta sống thế nào?"
Hằng vương nhìn cảnh cướp bóc, tranh giành lương thực trước mặt không chịu đựng được.
"Thần đệ tham kiến Hoàng thượng."
" Hằng vương đến có chuyện gì?".
"Thần đệ cầu xin Hoàng thượng không thể dễ dàng từ bỏ những dân chúng kia. Cuộc chiến này đã khiến bách tính rơi vào cảnh lầm than. Bây giờ Nam Cốc thất bại không lo được cho mình, e rằng một lượng lớn nạn dân sẽ đổ về Đại Chử. Nếu lúc này dễ dàng từ bỏ, chỉ sợ sẽ khiến dân chúng phẫn nộ, gây ra bạo loạn.
Đợi đến khi thổ phỉ xuất hiện ở khắp nơi thì đã muộn rồi."
"Hằng vương và Hoàng quý phi tâm ý tương thông thật đấy. Lời nói và suy nghĩ lại giống nhau như vậy."
" Bây giờ nạn dân trong thiên hạ đang rơi vào cảnh lầm than, Hoàng quý phi nương nương trách trời thương dân, thần đệ không dám sánh với nương nương."
"Vậy ý của khanh là trẫm không suy nghĩ cho bách tính trong thiên hạ?".
"Hoàng thượng là vua của một nước, tất nhiên là sẽ yêu nước yêu dân, lo trước cái lo của thiên hạ. Chỉ là chuyện nạn dân này, thần đệ cho rằng sẽ có cách giải quyết tốt hơn."
"Khởi bẩm Hoàng thượng, phía trước có một lượng lớn nạn dân trở thành thổ phỉ, giết người cướp của ở khắp nơi. Thôn trang ở gần đây không ai thoát nạn."
Thiên Diện trở về bẩm báo.
"Lẽ nào lại như vậy. Đám thổ phỉ này dám thừa cơ ngang nhiên làm loạn, coi thường pháp luật? Nếu sau này ai cũng bắt chước bọn chúng, đây chẳng phải là tai họa của Đại Chử sao? Truyền lệnh xuống dưới, chỉ cần là kẻ giết người cướp của, đều bắt lại xử lý theo luật pháp cho trẫm."
"Vâng."
"Thần đệ xin cáo lui."
"Nào. Nào. Các huynh đệ, bây giờ trong khu vực lân cận này thôn nào cướp được đã cướp hết rồi. Bây giờ lương thực của chúng ta không nhiều nữa. Các huynh đệ nói xem, chuyện đến nước này rồi, phải làm thế nào đây?".
" Còn có thể làm thế nào?".
" Đại ca. Tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?
Chúng ta vốn là người dân lương thiện, không còn cách nào khác mới trở thành thổ phỉ.
Nhưng mà cứ tiếp tục cướp bóc thế này
không phải kế sách lâu dài. Ban đầu ta còn hy vọng triều đình ra mặt giải quyết. Nhưng bây giờ nạn dân ở khắp nơi bị đưa đến Mãng Nguyên. Triều đình đã bỏ mặc sự sống chết của bách tính, vậy chúng ta chỉ còn cách đối đầu với bọn họ thôi."
"Đại ca, cùng lắm là chúng ta chết, ép quá thì chúng ta cá chết lưới rách với bọn họ."
"Đúng vậy, liều mạng với họ. Cá chết lưới rách. Cá chết lưới rách, cá chết lưới rách."
" Thế lực của chúng ta còn yếu, không thể lấy trứng chọi đá được. Chuyện này phải tính kế lâu dài, không thể hành sự lỗ mãng. "
"Đại ca, hôm trước chạy nạn, ta đã nhìn thấy quân Chử, chắc hẳn tên cẩu Hoàng đế đang ở trong đó."
Doanh trại.
"Hoàng thượng, vi thần nghe nói Hoàng thượng hồi cung sẽ đi qua Kỳ Thành. Thần đã chuẩn bị cơm rượu, phòng ngủ tốt nhất để tiếp đón Hoàng thượng. "
"Tri phủ thật là có lòng."
"Tri phủ đại nhân, tại sao trong thành lại đìu hiu như vậy?".
" Khởi bẩm nương nương, chuyện này khó nói trong một lời. Gần đây có nạn dân trở thành thổ phỉ, giết người cướp của khắp nơi. Hôm qua có mấy hộ dân bị cướp lương thực. Bây giờ bách tính trong thành đều lo lắng sợ hãi, mọi người đều không dám tùy ý ra ngoài."
"To gan."
Nàng đứng dậy đi ra ngoài thì bị binh lính ngăn cản.
" Hoàng quý phi nương nương tha tội, Hoàng thượng có chỉ, không được phép của Hoàng thượng, nương nương không được ra khỏi phủ tri huyện nửa bước."
"Cốc Dạ Hằng, rốt cuộc ta kém Bạch Tịch Dao kia ở điểm nào? Tại sao huynh không bao giờ nhìn thẳng vào ta?".
"Dạ Hằng, huynh là đồ khốn. Cô ta làm tổn thương huynh như vậy, huynh vẫn yêu cô ta.
Ta nhận thua. Ta không hối hận. Chỉ cần huynh có thể sống tốt, để ta ở bên cạnh huynh. Cho dù chỉ là phu thê trên danh nghĩa,
ta đều chấp nhận."
Nhìn thấy vết huyết tích trên cổ hắn dần tan biến, cô rốt cuộc đã hiểu, dù hạ độc mê tình huyết cũng không khiến hắn quên nàng. Hắn ngước mặt lên gào thét trong tuyệt vọng rồi ngất đi.
" Dạ Hằng, Dạ Hằng".
Cô chạy đến đỡ lấy hắn, nhìn lên trời cao hét lên.
"Rốt cuộc là tại sao?".
Ngày hôm sau.
Hắn và cô khởi hành đến Nam Du gặp phụ vương của cô.
"Chậm thôi. Con gái, đứng lên đi. Hằng vương đứng lên đi."
"Con gái, cuối cùng con cũng gả cho người con yêu như mong muốn của con. Nhưng con phải nhớ, con phải kiềm chế sự kiêu căng của mình, làm chuyện gì cũng phải cẩn thận".
" Nhi thần khó lòng báo đáp công ơn dạy bảo của phụ vương. Chỉ có thể ngày đêm cầu nguyện mong phụ vương mạnh khỏe."
"Hằng vương, ngươi phải nhớ kỹ, mạng của ngươi là do con gái ta cứu. Chúng ta là hai nam nhân quan trọng nhất trong cuộc đời của Hàm Phong. Là một người cha, ta đã làm hết chức trách của mình. Ta mong ngươi có thể làm hết chức trách của một người phu quân.
Yêu thương nó, bảo vệ nó cả đời. Nếu ta nghe nói ngươi phụ nó, làm nó đau lòng, ta sẽ lột da róc xương ngươi, khiến ngươi sống không bằng chết. Ta nói được làm được."
"Phụ vương, người yên tâm đi. Phu quân chín chắn chững chạc, biết quan tâm đến người khác. Nhi thần và phu quân tâm ý tương thông, sau này nhất định sẽ giúp đỡ lẫn nhau, tôn trọng lẫn nhau. Phu quân, ta nói đúng chứ?".
"Nhìn con kìa. Bây giờ con đã bảo vệ phu quân của con rồi."
"Phụ vương."
"Được. Lại đây con gái. Đường đến Đại Chử xa xôi hiểm trở, không biết bao giờ chúng ta mới có thể gặp lại. Phụ vương sẽ nhớ con đấy."
Hàm Phong sau khi từ biệt xong sẽ đến Đại Chử, vì vậy hôm nay phải ở bên phụ vương nhiều hơn.
Chiến tranh qua đi, dịch bệnh hoành hành, bá tánh rơi vào cảnh lầm than, ăn trộm cướp bóc xảy ra hàng ngày.
"Tiểu tử đáng chết này dám ăn trộm. Xem ta có phế tay của ngươi không."
"Dừng tay. Có chuyện gì vậy?".
Nàng ra ngoài chữa bệnh cho dân chúng, nhìn họ không đủ ăn, người chết triền miên lòng không khỏi xót xa.
" Quý phi nương nương, đứa trẻ này đúng là coi thường pháp luật, dám ăn trộm vật tư quân dụng của chúng ta."
" Ngươi là tướng sĩ của Đại Chử, lại ra tay với một đứa trẻ? Lui xuống đi."
"Vâng."
"Nào. Mau ăn đi. Nói cho tỷ tỷ biết, người nhà của đệ đâu?".
Nàng ngồi xuống đưa thức ăn cho cậu bé dịu dàng hỏi.
"Người xấu đốt sạch thôn của đệ rồi. Cha mẹ đưa đệ đi chạy nạn, trên đường đi thì lạc mất nhau."
"Nào. Đệ cầm cái này đi. Đi theo đoàn, có lẽ sẽ tìm được người nhà của mình. Đi đi."
"Cảm ơn tỷ tỷ."
Nhìn thấy tình hình trước mắt, nàng không nhịn được đi tìm hoàng thượng.
"Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng."
"Hoàng thượng, sau lần chinh chiến này, thiên tai nhân họa đều xảy ra, bách tính ở nơi giáp ranh giữa các nước không nơi nương tựa, đói khát lầm than. Cảm nhận sâu sắc nỗi khổ của chiến loạn, thần thiếp xin Hoàng thượng mở kho cứu tế, cứu lấy chúng sinh trong thiên hạ."
"Mở kho cứu tế?".
"Đúng vậy. Nếu Hoàng thượng không coi trọng chuyện này, sợ rằng sau này bách tính Đại Chử sẽ thất vọng về Hoàng thượng."
"Mở kho cứu tế? Nàng tưởng trẫm chưa từng nghĩ đến điểm này sao? Hiện nay tai họa khắp nơi, sao trẫm có thể không biết nỗi khổ của bách tính? Nhưng bây giờ nạn dân quá nhiều, một khi mở kho cứu tế, quốc khố của nước ta sẽ bị thâm hụt nặng nề. Lúc đó bạo loạn, tranh chấp, sẽ xảy ra trên cả nước. Thế chẳng phải sẽ càng loạn hơn sao?".
"Cục diện ba phương của nước ta vốn dĩ đã bất ổn. Lúc đó nếu có đảng phái khác nhân lúc hỗn loạn giở trò xấu xa. Chẳng phái sẽ càng nguy hiểm hơn sao?".
"Bây giờ đã không còn cách nào khác. Trẫm sẽ hạ lệnh đưa những nạn dân này đến Mãng Nguyên. Đây cũng coi là cách tốt nhất rồi."
" Mãng Nguyên hiện không có người quản lý.
Địa hình hiểm trở, tài nguyên thiếu thốn. Có khi những nạn dân đó chưa đến Mãng Nguyên đã chết rồi. Hoàng thượng làm thế khác gì giết họ chứ?".
"Dao Nhi, nàng là Hoàng quý phi của trẫm, nàng làm tròn bổn phận của một phi tử là được. Chuyện triều chính trị quốc, sau này không cần nàng lo lắng nữa."
"Lời thật mất lòng."
" Hỗn xược. Là Hoàng quý phi của trẫm mà lại ăn nói không chừng mực, ngang nhiên can thiệp vào chuyện triều chính. Trong mắt nàng còn có trẫm, còn có phép tắc trong cung không? Người đâu, đưa Hoàng quý phi về lều suy nghĩ."
" Nương nương. Mời".
Nàng thất vọng không biết nên nói gì nữa đành trở về.
"Chủ nhân, thành chủ Vạn Hoàng Thành đã đến."
" Tịch Dao, cô tìm ta gấp như vậy, cô gặp chuyện khó khăn gì sao?".
"Cẩm Y, suốt dọc đường tới đây, có lẽ huynh cũng nhìn thấy, nỗi khổ chiến loạn đã lan khắp thiên hạ."
"Vậy nên, cô có việc muốn nhờ ta. Cô có yêu cầu gì?".
"Cốc Dạ Quân sẽ đưa nạn dân đến Mãng Nguyên, để họ tự sinh tự diệt. Vạn Hoàng Thành của huynh vốn nằm ở Mãng Nguyên.
Vậy nên..."
"Tịch Dao, cô lương thiện, thương xót người nghèo khổ. Ta chắc chắn sẽ giúp cô chuyện này. Lát nữa ta sẽ dùng bồ câu đưa thư để dặn dò chuyện này."
" Cẩm Y, cảm ơn huynh."
" Giữa hai chúng ta không cần khách sáo. Ta đi đây."
Tối.
"Trời khô hanh, cẩn thận củi lửa."
Những nạn dân kia hợp lại trở thành thổ phỉ cướp bóc khắp nơi.
"Đúng là kẻ ăn không hết người lần chẳng ra. Chúng ta tan cửa nát nhà, không nơi nương tựa, dựa vào cái gì mà bọn chúng lại được sống sung sướng như vậy? Các huynh đệ, lên. Lên."
"Tránh ra. Đại nhân. Đại nhân, đây là lương thực của chúng ta. Đại nhân. Lương thực. Cầu xin các ngài, đừng mang lương thực của chúng ta đi. Các ngài mang đi rồi, chúng ta sống thế nào?"
Hằng vương nhìn cảnh cướp bóc, tranh giành lương thực trước mặt không chịu đựng được.
"Thần đệ tham kiến Hoàng thượng."
" Hằng vương đến có chuyện gì?".
"Thần đệ cầu xin Hoàng thượng không thể dễ dàng từ bỏ những dân chúng kia. Cuộc chiến này đã khiến bách tính rơi vào cảnh lầm than. Bây giờ Nam Cốc thất bại không lo được cho mình, e rằng một lượng lớn nạn dân sẽ đổ về Đại Chử. Nếu lúc này dễ dàng từ bỏ, chỉ sợ sẽ khiến dân chúng phẫn nộ, gây ra bạo loạn.
Đợi đến khi thổ phỉ xuất hiện ở khắp nơi thì đã muộn rồi."
"Hằng vương và Hoàng quý phi tâm ý tương thông thật đấy. Lời nói và suy nghĩ lại giống nhau như vậy."
" Bây giờ nạn dân trong thiên hạ đang rơi vào cảnh lầm than, Hoàng quý phi nương nương trách trời thương dân, thần đệ không dám sánh với nương nương."
"Vậy ý của khanh là trẫm không suy nghĩ cho bách tính trong thiên hạ?".
"Hoàng thượng là vua của một nước, tất nhiên là sẽ yêu nước yêu dân, lo trước cái lo của thiên hạ. Chỉ là chuyện nạn dân này, thần đệ cho rằng sẽ có cách giải quyết tốt hơn."
"Khởi bẩm Hoàng thượng, phía trước có một lượng lớn nạn dân trở thành thổ phỉ, giết người cướp của ở khắp nơi. Thôn trang ở gần đây không ai thoát nạn."
Thiên Diện trở về bẩm báo.
"Lẽ nào lại như vậy. Đám thổ phỉ này dám thừa cơ ngang nhiên làm loạn, coi thường pháp luật? Nếu sau này ai cũng bắt chước bọn chúng, đây chẳng phải là tai họa của Đại Chử sao? Truyền lệnh xuống dưới, chỉ cần là kẻ giết người cướp của, đều bắt lại xử lý theo luật pháp cho trẫm."
"Vâng."
"Thần đệ xin cáo lui."
"Nào. Nào. Các huynh đệ, bây giờ trong khu vực lân cận này thôn nào cướp được đã cướp hết rồi. Bây giờ lương thực của chúng ta không nhiều nữa. Các huynh đệ nói xem, chuyện đến nước này rồi, phải làm thế nào đây?".
" Còn có thể làm thế nào?".
" Đại ca. Tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?
Chúng ta vốn là người dân lương thiện, không còn cách nào khác mới trở thành thổ phỉ.
Nhưng mà cứ tiếp tục cướp bóc thế này
không phải kế sách lâu dài. Ban đầu ta còn hy vọng triều đình ra mặt giải quyết. Nhưng bây giờ nạn dân ở khắp nơi bị đưa đến Mãng Nguyên. Triều đình đã bỏ mặc sự sống chết của bách tính, vậy chúng ta chỉ còn cách đối đầu với bọn họ thôi."
"Đại ca, cùng lắm là chúng ta chết, ép quá thì chúng ta cá chết lưới rách với bọn họ."
"Đúng vậy, liều mạng với họ. Cá chết lưới rách. Cá chết lưới rách, cá chết lưới rách."
" Thế lực của chúng ta còn yếu, không thể lấy trứng chọi đá được. Chuyện này phải tính kế lâu dài, không thể hành sự lỗ mãng. "
"Đại ca, hôm trước chạy nạn, ta đã nhìn thấy quân Chử, chắc hẳn tên cẩu Hoàng đế đang ở trong đó."
Doanh trại.
"Hoàng thượng, vi thần nghe nói Hoàng thượng hồi cung sẽ đi qua Kỳ Thành. Thần đã chuẩn bị cơm rượu, phòng ngủ tốt nhất để tiếp đón Hoàng thượng. "
"Tri phủ thật là có lòng."
"Tri phủ đại nhân, tại sao trong thành lại đìu hiu như vậy?".
" Khởi bẩm nương nương, chuyện này khó nói trong một lời. Gần đây có nạn dân trở thành thổ phỉ, giết người cướp của khắp nơi. Hôm qua có mấy hộ dân bị cướp lương thực. Bây giờ bách tính trong thành đều lo lắng sợ hãi, mọi người đều không dám tùy ý ra ngoài."
"To gan."
Nàng đứng dậy đi ra ngoài thì bị binh lính ngăn cản.
" Hoàng quý phi nương nương tha tội, Hoàng thượng có chỉ, không được phép của Hoàng thượng, nương nương không được ra khỏi phủ tri huyện nửa bước."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.