Chương 89: Tịch Nguyệt thừa nhận thân phận
Tư Không Vũ Tịch
01/07/2023
Hoàng thượng trở về liền đến nơi hoàng hậu yên nghỉ tâm sự.
"Trẫm vẫn luôn kính trọng và yêu nàng, vẫn luôn lựa chọn tin tưởng nàng. Nhưng đây chính là đáp án nàng cho trẫm. Chuyện quá khứ nàng cho rằng trẫm không biết gì sao."
Nhớ lại.
" Thái tử điện hạ. Hiện tại đã qua giờ Tý. Thần thấy ngài nên nghỉ ngơi cho tốt để tránh làm lỡ buổi lễ lên ngôi ngày mai."
"Nhưng vừa nghĩ tới ngày mai là lễ lên ngôi Tịch Nguyệt sẽ trở thành Hoàng hậu của Đại Chử ta, trẫm lại thấy rất vui sướng, không cách nào ngủ được. Trẫm sẽ ở đây chờ đợi gặp nàng ấy một lần vậy. "
"Vâng."
"Ngài ấy một người một ngựa đi tìm Hằng vương xin viện binh, làm mọi thứ có thể vì thái tử. Tình nghĩa này thật sự khiến người khác cảm động."
Trở lại.
[Lịch sử Cửu Châu]
Hoàng thượng cầm trên tay quyển lịch sử Cửu Châu. Tìm những ký hiệu ám ngữ dựa trên nội dung trong sách mà giải mã.
[Giờ Tý đêm nay, góc đông bắc của Thiên Điện]
Thiên Diện theo dõi Quan Thư Cung phát hiện có người đem thư giấu dưới chậu hoa, nên lén đem về cho hoàng thượng xem, vừa nhìn hắn đã biết Dạ Hằng dùng ám ngữ trong cuốn lịch sử Cửu Châu này gửi thư cho nàng, cũng giống như Tịch Nguyệt trước đây. Sau khi đọc xong và biết được nội dung hắn sai Thiên Diện để lại chỗ cũ và tiếp tục theo dõi.
"Quyển lịch sử Cửu Châu này trẫm đã thuộc nằm lòng từ năm sáu tuổi. Không ngờ có một ngày nó lần lượt trở thành chứng cứ phạm tội khiến trẫm hổ thẹn của nàng và muội muội nàng. Trước đây đệ ấy vẫn luôn chen ngang
khiến nàng và ta càng lúc càng xa cách. Mỗi khi hai người âm thầm liên lạc, trẫm đều làm như không thấy, coi như không hề xảy ra chuyện gì. Nhưng hôm nay, không ngờ muội muội ruột của nàng cũng khiến trẫm hổ thẹn
y như vậy."
"Tam đệ. Đệ không mơ ước giang sơn của trẫm, nhưng lần nào cũng ngấp nghé hậu cung của trẫm. Danh hiệu chiến thần Đại Chử này của đệ thật đáng buồn cười."
"Hoàng thượng."
"Mật hàm đã đưa đến chưa?".
" Hạ thần đã để mật hàm về chỗ cũ theo như căn dặn của người, sau đó tận mắt thấy Thinh Nguyệt mang nó vào. Còn một bức thư khác đã được đưa tới phủ Hằng vương."
"Được. Giờ tý đêm nay, trẫm muốn tất cả mọi thứ cát bụi trở về cát bụi, đất về với đất."
Hằng vương phủ.
"Vương gia. Đây là mật hàm vừa rơi vào trong vườn hoa."
Hắn mở thư ra đọc rồi vui vẻ nói.
[Giờ Tý đêm nay, góc đông bắc của Thiên Điện]
"Tịch Nguyệt."
"Thuộc hạ không hiểu. Chẳng lẽ Hoàng hậu nương nương dạy cho Hoàng quý phi ám ngữ này?".
"Bôn Lôi, theo bản vương vào cung."
Tối.
Thiên Điện.
Nàng nhận được bức thư trên người choàng một áo choàng lén lút rời khỏi Quan Thư Cung. Hắn cũng vừa mới đến, vừa thấy nàng đã hỏi.
"Tại sao muội lại biết ám ngữ của bản vương và Tịch Nguyệt?".
"Hằng vương mạo hiểm dẫn bản cung đến đây là để thăm dò bản cung sao?".
"Hôm nay, mật hàm muội gửi đến phủ của ta chẳng phải đã nói lên tất cả rồi sao? Muội còn muốn lừa gạt ta tới khi nào?".
" Đợi đã. Ta gửi mật hàm tới chỗ ngài ư?
Lúc nào…".
Nàng nghe thấy liền phát hiện có vấn đề, có người gài bẫy nàng và hắn.
"Sao vậy?".
"Bức mật hàm bị người khác giở trò. Chúng ta trúng kế rồi."
Hoàng thượng lúc này dẫn binh đến bao vây Thiên Điện. Nàng lớn tiếng nói để bên ngoài nghe thấy.
"Vương gia. Rõ ràng bức mật hàm đó là ngài đưa tới Quan Thư Cung."
Hắn cũng hiểu ý.
"Bản vương không biết nương nương đang nói gì?".
"Ám ngữ bí mật trong bức mật hàm chính là thứ ngài dùng để hãm hại tỷ tỷ."
Nàng đi đến gần hắn nói nhỏ.
[ Ta là Tịch Nguyệt]
Hắn không tin vào tai mình nhìn nàng, nàng nhìn hắn gật đầu chắc chắn.
"Nương nương, nhất định là có hiểu lầm gì rồi."
[Sau khi ta bị người khác hãm hại, không ngờ trời giáng kỳ ngộ, khiến ta nhập vào thân xác của Tịch Dao, từ đó xuất hiện đồng thời cùng Tịch Dao ]
"Hiểu lầm? Tỷ tỷ một lòng với Hoàng thượng. Nhưng vì ngài giở trò khiến tỷ ấy mất đi trong sạch. Ngài nói với ta đây là hiểu lầm ư?".
"Bản vương xưa nay luôn lấy lễ quân thần để đối đãi Hoàng thượng và nương nương, không hề có ý nghĩ khác.
[Sau khi muội ấy hồi phục ký ức, vì muốn báo thù cho mẹ và bản thân nên ta mượn thân xác của Tịch Dao nhập cung]
" Trong sạch cả đời này của tỷ tỷ đều bị hủy ở trong tay ngài. Hôm nay ta nhất định phải bắt ngài đền mạng."
"Bản vương nguyện lấy mạng đảm bảo bản vương không hề có bất cứ suy nghĩ gì với Hoàng hậu nương nương."
"Tịch Nguyệt. Bản vương biết là muội. Bản vương biết là muội mà. Là muội. Muội đã trở về."
Hắn ôm chầm lấy nàng, lòng vui sướng đến khó tả.
"Tuy ta kính trọng người là Hoàng quý phi. Nhưng ta tuyệt đối không cho phép người vu khống mưu hại bản vương."
Hắn rút trong người ra một đoản đao đưa cho nàng.
"Ta tin muội. Ta tin muội."
"Chuyện tới nước này mà ngài còn không chịu thừa nhận tội lỗi của ngài. Bản cung sẽ đích thân báo thù thay cho tỷ tỷ."
Nói rồi nàng nhắm mắt lại lấy hết dũng khí đâm một nhát vào ngực hắn.
"Mở cửa ra."
Hoàng thượng nghe bên trong xảy ra tranh cãi nên lệnh cho người xông vào. Vừa bước vào đã thấy nàng ngồi dưới đất cùng con dao dính đầy máu, hắn thì nằm bất tỉnh dưới đất trên người máu loang ra khắp nơi.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hoàng quý phi.
Nàng đã làm gì?".
"Thần thiếp chỉ muốn báo thù cho tỷ tỷ. Là hắn. Là hắn hại chết tỷ tỷ."
"Nàng nói cái gì? Nàng nói Hằng vương, hại chết Hoàng hậu ư?".
" Năm đó sau khi tranh đoạt ngai vàng, tin đồn nổi lên khắp nơi trong triều đình và dân gian. Nếu không phải Hằng vương giở trò ra sức thổi phồng lan truyền tin đồn, tỷ tỷ cũng sẽ không bị hại bởi những lời nói vô căn cứ như vậy."
"Hoàng quý phi nói vậy có chứng cứ không?".
Nàng lấy bức thư hoàng thượng chuẩn bị trước đó ra.
"Bức thư này chính là chứng cứ. Khi đó trong số di vật của tỷ tỷ, thần thiếp tìm thấy thứ giống y hệt. Chắc chắn đây là thủ đoạn hãm hại tỷ tỷ của Hằng vương. Thần thiếp đã điều tra rồi, giấy viết thư là thứ ở trong cung. Chỉ cần điều tra theo manh mối này nhất định có thể tra ra chứng cứ phạm tội của Hằng vương."
"Nhưng cho dù như thế, Hoàng quý phi cũng không thể lỗ mãng tự mình hành động như vậy. Huống hồ, sao nàng biết bức thư không phải năm đó Hoàng hậu viết chứ."
"Cho tới bây giờ, người vẫn không chịu tin tưởng tỷ tỷ. Người cũng biết nỗi u oán không thể cởi bỏ trong lòng tỷ tỷ trước khi chết là gì mà? Là sự xa cách của người đối với tỷ ấy. Là nỗi nghi ngờ của người đối với tỷ ấy. Mặc cho lời đồn đãi nổi lên khắp nơi, tỷ tỷ đều có thể coi như không biết. Nhưng người, người nghi ngờ tỷ ấy. Vào giây phút cuối cùng còn bức tỷ ấy vào chỗ chết."
"Câm miệng. Bây giờ nàng càng lúc càng to gan rồi đấy. Nàng nói như vậy là đang chất vấn tình cảm của trẫm đối với Hoàng hậu sao?".
"Bức thư này không phải Hằng vương viết thì còn có thể là ai đây?".
"Đủ rồi. Việc này trẫm tự có quyết định. Thiên Diện."
" Có."
" Lập tức truyền thái y. Đưa Hằng vương đi chữa trị."
"Rõ."
" Hắn phải chết. Hắn phải đền mạng cho tỷ tỷ."
" Hoàng quý phi. Đừng làm loạn nữa. Mau hồi cung nghỉ ngơi đi."
"Trẫm vẫn luôn kính trọng và yêu nàng, vẫn luôn lựa chọn tin tưởng nàng. Nhưng đây chính là đáp án nàng cho trẫm. Chuyện quá khứ nàng cho rằng trẫm không biết gì sao."
Nhớ lại.
" Thái tử điện hạ. Hiện tại đã qua giờ Tý. Thần thấy ngài nên nghỉ ngơi cho tốt để tránh làm lỡ buổi lễ lên ngôi ngày mai."
"Nhưng vừa nghĩ tới ngày mai là lễ lên ngôi Tịch Nguyệt sẽ trở thành Hoàng hậu của Đại Chử ta, trẫm lại thấy rất vui sướng, không cách nào ngủ được. Trẫm sẽ ở đây chờ đợi gặp nàng ấy một lần vậy. "
"Vâng."
"Ngài ấy một người một ngựa đi tìm Hằng vương xin viện binh, làm mọi thứ có thể vì thái tử. Tình nghĩa này thật sự khiến người khác cảm động."
Trở lại.
[Lịch sử Cửu Châu]
Hoàng thượng cầm trên tay quyển lịch sử Cửu Châu. Tìm những ký hiệu ám ngữ dựa trên nội dung trong sách mà giải mã.
[Giờ Tý đêm nay, góc đông bắc của Thiên Điện]
Thiên Diện theo dõi Quan Thư Cung phát hiện có người đem thư giấu dưới chậu hoa, nên lén đem về cho hoàng thượng xem, vừa nhìn hắn đã biết Dạ Hằng dùng ám ngữ trong cuốn lịch sử Cửu Châu này gửi thư cho nàng, cũng giống như Tịch Nguyệt trước đây. Sau khi đọc xong và biết được nội dung hắn sai Thiên Diện để lại chỗ cũ và tiếp tục theo dõi.
"Quyển lịch sử Cửu Châu này trẫm đã thuộc nằm lòng từ năm sáu tuổi. Không ngờ có một ngày nó lần lượt trở thành chứng cứ phạm tội khiến trẫm hổ thẹn của nàng và muội muội nàng. Trước đây đệ ấy vẫn luôn chen ngang
khiến nàng và ta càng lúc càng xa cách. Mỗi khi hai người âm thầm liên lạc, trẫm đều làm như không thấy, coi như không hề xảy ra chuyện gì. Nhưng hôm nay, không ngờ muội muội ruột của nàng cũng khiến trẫm hổ thẹn
y như vậy."
"Tam đệ. Đệ không mơ ước giang sơn của trẫm, nhưng lần nào cũng ngấp nghé hậu cung của trẫm. Danh hiệu chiến thần Đại Chử này của đệ thật đáng buồn cười."
"Hoàng thượng."
"Mật hàm đã đưa đến chưa?".
" Hạ thần đã để mật hàm về chỗ cũ theo như căn dặn của người, sau đó tận mắt thấy Thinh Nguyệt mang nó vào. Còn một bức thư khác đã được đưa tới phủ Hằng vương."
"Được. Giờ tý đêm nay, trẫm muốn tất cả mọi thứ cát bụi trở về cát bụi, đất về với đất."
Hằng vương phủ.
"Vương gia. Đây là mật hàm vừa rơi vào trong vườn hoa."
Hắn mở thư ra đọc rồi vui vẻ nói.
[Giờ Tý đêm nay, góc đông bắc của Thiên Điện]
"Tịch Nguyệt."
"Thuộc hạ không hiểu. Chẳng lẽ Hoàng hậu nương nương dạy cho Hoàng quý phi ám ngữ này?".
"Bôn Lôi, theo bản vương vào cung."
Tối.
Thiên Điện.
Nàng nhận được bức thư trên người choàng một áo choàng lén lút rời khỏi Quan Thư Cung. Hắn cũng vừa mới đến, vừa thấy nàng đã hỏi.
"Tại sao muội lại biết ám ngữ của bản vương và Tịch Nguyệt?".
"Hằng vương mạo hiểm dẫn bản cung đến đây là để thăm dò bản cung sao?".
"Hôm nay, mật hàm muội gửi đến phủ của ta chẳng phải đã nói lên tất cả rồi sao? Muội còn muốn lừa gạt ta tới khi nào?".
" Đợi đã. Ta gửi mật hàm tới chỗ ngài ư?
Lúc nào…".
Nàng nghe thấy liền phát hiện có vấn đề, có người gài bẫy nàng và hắn.
"Sao vậy?".
"Bức mật hàm bị người khác giở trò. Chúng ta trúng kế rồi."
Hoàng thượng lúc này dẫn binh đến bao vây Thiên Điện. Nàng lớn tiếng nói để bên ngoài nghe thấy.
"Vương gia. Rõ ràng bức mật hàm đó là ngài đưa tới Quan Thư Cung."
Hắn cũng hiểu ý.
"Bản vương không biết nương nương đang nói gì?".
"Ám ngữ bí mật trong bức mật hàm chính là thứ ngài dùng để hãm hại tỷ tỷ."
Nàng đi đến gần hắn nói nhỏ.
[ Ta là Tịch Nguyệt]
Hắn không tin vào tai mình nhìn nàng, nàng nhìn hắn gật đầu chắc chắn.
"Nương nương, nhất định là có hiểu lầm gì rồi."
[Sau khi ta bị người khác hãm hại, không ngờ trời giáng kỳ ngộ, khiến ta nhập vào thân xác của Tịch Dao, từ đó xuất hiện đồng thời cùng Tịch Dao ]
"Hiểu lầm? Tỷ tỷ một lòng với Hoàng thượng. Nhưng vì ngài giở trò khiến tỷ ấy mất đi trong sạch. Ngài nói với ta đây là hiểu lầm ư?".
"Bản vương xưa nay luôn lấy lễ quân thần để đối đãi Hoàng thượng và nương nương, không hề có ý nghĩ khác.
[Sau khi muội ấy hồi phục ký ức, vì muốn báo thù cho mẹ và bản thân nên ta mượn thân xác của Tịch Dao nhập cung]
" Trong sạch cả đời này của tỷ tỷ đều bị hủy ở trong tay ngài. Hôm nay ta nhất định phải bắt ngài đền mạng."
"Bản vương nguyện lấy mạng đảm bảo bản vương không hề có bất cứ suy nghĩ gì với Hoàng hậu nương nương."
"Tịch Nguyệt. Bản vương biết là muội. Bản vương biết là muội mà. Là muội. Muội đã trở về."
Hắn ôm chầm lấy nàng, lòng vui sướng đến khó tả.
"Tuy ta kính trọng người là Hoàng quý phi. Nhưng ta tuyệt đối không cho phép người vu khống mưu hại bản vương."
Hắn rút trong người ra một đoản đao đưa cho nàng.
"Ta tin muội. Ta tin muội."
"Chuyện tới nước này mà ngài còn không chịu thừa nhận tội lỗi của ngài. Bản cung sẽ đích thân báo thù thay cho tỷ tỷ."
Nói rồi nàng nhắm mắt lại lấy hết dũng khí đâm một nhát vào ngực hắn.
"Mở cửa ra."
Hoàng thượng nghe bên trong xảy ra tranh cãi nên lệnh cho người xông vào. Vừa bước vào đã thấy nàng ngồi dưới đất cùng con dao dính đầy máu, hắn thì nằm bất tỉnh dưới đất trên người máu loang ra khắp nơi.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hoàng quý phi.
Nàng đã làm gì?".
"Thần thiếp chỉ muốn báo thù cho tỷ tỷ. Là hắn. Là hắn hại chết tỷ tỷ."
"Nàng nói cái gì? Nàng nói Hằng vương, hại chết Hoàng hậu ư?".
" Năm đó sau khi tranh đoạt ngai vàng, tin đồn nổi lên khắp nơi trong triều đình và dân gian. Nếu không phải Hằng vương giở trò ra sức thổi phồng lan truyền tin đồn, tỷ tỷ cũng sẽ không bị hại bởi những lời nói vô căn cứ như vậy."
"Hoàng quý phi nói vậy có chứng cứ không?".
Nàng lấy bức thư hoàng thượng chuẩn bị trước đó ra.
"Bức thư này chính là chứng cứ. Khi đó trong số di vật của tỷ tỷ, thần thiếp tìm thấy thứ giống y hệt. Chắc chắn đây là thủ đoạn hãm hại tỷ tỷ của Hằng vương. Thần thiếp đã điều tra rồi, giấy viết thư là thứ ở trong cung. Chỉ cần điều tra theo manh mối này nhất định có thể tra ra chứng cứ phạm tội của Hằng vương."
"Nhưng cho dù như thế, Hoàng quý phi cũng không thể lỗ mãng tự mình hành động như vậy. Huống hồ, sao nàng biết bức thư không phải năm đó Hoàng hậu viết chứ."
"Cho tới bây giờ, người vẫn không chịu tin tưởng tỷ tỷ. Người cũng biết nỗi u oán không thể cởi bỏ trong lòng tỷ tỷ trước khi chết là gì mà? Là sự xa cách của người đối với tỷ ấy. Là nỗi nghi ngờ của người đối với tỷ ấy. Mặc cho lời đồn đãi nổi lên khắp nơi, tỷ tỷ đều có thể coi như không biết. Nhưng người, người nghi ngờ tỷ ấy. Vào giây phút cuối cùng còn bức tỷ ấy vào chỗ chết."
"Câm miệng. Bây giờ nàng càng lúc càng to gan rồi đấy. Nàng nói như vậy là đang chất vấn tình cảm của trẫm đối với Hoàng hậu sao?".
"Bức thư này không phải Hằng vương viết thì còn có thể là ai đây?".
"Đủ rồi. Việc này trẫm tự có quyết định. Thiên Diện."
" Có."
" Lập tức truyền thái y. Đưa Hằng vương đi chữa trị."
"Rõ."
" Hắn phải chết. Hắn phải đền mạng cho tỷ tỷ."
" Hoàng quý phi. Đừng làm loạn nữa. Mau hồi cung nghỉ ngơi đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.