Chương 12: Đường về kinh thành
Lạc Lạc Tử
16/08/2016
- Thái tử, xe đã chuẩn bị xong.
- Đi thôi.
Quân Nương dìu ta ra ngoài, bên ngoài có rất nhiều người, cũng rất ồn ào.
Họ đều đang hành lễ với ta, cũng có kẻ nói cảm ơn nhưng tất cả vào tai ta đều là những lời trách cứ, những tiếng than khóc đòi mạng của một trăm năm mươi người. Bước chân ta nhanh hơn, ta muốn ra khỏi đây.
- Thái tử, bậc thang.
Ta thở phào, cuối cùng cũng đến nơi rồi.
Nhanh chóng nhảy lên xe ngựa, có người ngồi xuống bên cạnh ta, hẳn là Kim Thuyền. Xe ngựa bắt đầu đi, bên tai ta còn tiếng ồn ào của người dân bên ngoài.
Cứ đi như vậy, khi tiếng ồn ào lắng dần, tiếng của Phượng Dương đột nhiên vang lên:
- Âm nhi, sao ngươi còn chưa tháo băng mắt? Muốn trốn tránh gì sao?
Người lúc nãy lên xe là nàng ấy sao? Quân Nương làm gì mà để Phượng Dương lên xe của ta chứ?
- Không phải việc của tỷ.
- Ngươi đang tức giận?
- Không có!
- Ngươi có. Mỗi lần giận ta người đều gọi ta là tỷ.
- ...
Ta hít một hơi, quay mặt đi nơi khác, ta không muốn đối mặt với tỷ ấy.
- Vì một trăm năm mươi người kia sao?
Giọng tỷ ấy nhẹ nhàng như nói về một trăm năm mươi con kiến. Không có chút gì day dứt hay xúc động. Giết một lúc một trăm năm mươi người, tỷ ấy hoàn toàn không có cảm giác gì sao?
- Tỷ đang nói về một trăm năm mươi mạng người đấy! Tất cả đều là con dân Nghi quốc, họ đều là kẻ vô tội, họ không đáng phải chết...
Mặc kệ ta to tiếng, Phượng Dương vẫn im lặng. Cuối cùng nàng nói một câu nhẹ tênh:
- Thì sao?
- ...Cái gì?
- Ta hỏi ngươi: Thì sao? Bọn chúng không đáng phải chết thì làm sao? Không thuận theo ta thì là kẻ địch. Đối với kẻ địch, nhân từ có tác dụng gì?
Ta không tin vào tai mình, Phượng Dương lại có suy nghĩ này?
- A Dương?
- Đó là lý do ngươi không chịu tháo băng mắt sao? Vì không muốn nhìn thấy cảnh máu tanh này? Hay muốn trốn tránh sự thật những kẻ đó chết là vì mệnh lệnh của ngươi?
- Ta... không có...
Giọng của Phượng Dương ngày càng dồn dập. Ta lùi lại phía sau, ta không cố ý khiến nhiều người chết như vậy.
Thu người vào một góc, tay che hai tai lại, ta không muốn nghe nữa.
Một bàn tay nắm ta lại, kéo ta ra ngoài. Loạng choạng theo lực kéo ngã khỏi xe ngựa, nhưng rất nhanh đã bị kéo đứng lên, lôi xềnh xệch theo một hướng nào đó. Băng mắt bị giật xuống, giọng Phượng Dương như bùa chú ngay sát bên tai ta:
- Phượng Âm, ngươi nhìn cho kỹ đi. Bọn chúng là kẻ thù của ngươi. Giết kẻ thù chẳng có gì sai lầm cả, nhân từ với chúng mới là sai lầm.
Khi mắt thích nghi được với ánh sáng, ta kinh hoàng nhìn cảnh tượng trước mắt: những xác người treo lơ lửng trên tường thành, máu nhuộm những khối gạch đỏ thành màu đen, bao phủ toàn bộ bức tường. Những con chim ăn xác bay lượn trên trời, gió mang đến mùi tanh nồng.
Ta quay lại nhìn Phượng Dương, đôi mắt hai màu ấy nhìn ta, chưa bao giờ ta thấy đôi mắt ấy đáng sợ như vậy. Chưa bao giờ ta nghĩ Phượng Dương lại đáng sợ như vậy.
Ta nghe giọng mình lạc hẳn đi:
- Tỷ đang làm gì vậy? Treo những cái xác ấy lên tường thành làm gì? Giết chết họ đối với tỷ còn chưa đủ sao? Phải hành hạ những xác chết ấy tỷ mới thấy vui sao?
Phượng Dương tiến lại gần ta, giọng nàng ấy vẫn bình tĩnh:
- Phượng Âm, ngươi nhớ cho kỹ, đối với kẻ thù tuyệt đối không được nhân từ.
Nàng ấy quay lưng, lạnh lùng dứt khoát đi mất. Một mình ta đứng giữa mỏm đồi trọc, hít thở không khí có mùi tanh nhờm nhợp buồn nôn, những con chim ăn thịt bay lượn trên trời, phát ra những tiếng kêu chát chúa.
Nhìn lại Tử Hương tộc nhỏ nhắn bên dưới, trên bức tường thành bao bọc to lớn treo lơ lửng những xác người, ánh nắng chiếu lên bức tường nhuộm bằng máu khô, tăm tối.
- Thái tử, nên lên đường thôi!
Quân Nương tới khoác cho ta một cái áo choàng lông cáo, dìu ta đứng lên, vừa ôm vừa kéo ta về xe ngựa. Dù đang mùa hè, bên ngoài lại khoác áo lông nhưng ta thấy cơ thể mình lạnh lẽo. Khi tấm rèm che bị gió thổi bay lên, nhìn Phượng Dương cưỡi ngựa bên ngoài, cơ thể ta càng lạnh hơn.
****
Suốt chặng đường, ta và Phượng Dương không nói với nhau một lời nào. Ta không biết phải nói gì với nàng ấy, vô tình cũng lảng tránh những người liên quan tới nàng, giống như Kính Thiên.
Phượng Dương lớn lên trên chiến trường, trong mắt tỷ ấy ngoài đồng đội thì chính là kẻ địch. Trong tim của tỷ ấy không có sự mềm lòng giống ta, có lẽ ngôi vị kia thích hợp với tỷ ấy hơn. So với Mẫu Hoàng, Phượng Dương không hề thua kém. Nếu là tỷ ấy, có thể Nghi quốc sẽ bước tới được khung cảnh an bình mà Mẫu hoàng kỳ vọng.
Còn ta, dù sống trong cung đã hơn mười năm, vẫn không quen được với cảnh ngước mắt nhìn trăng đỏ, cúi đầu thấy oán hận ấy. Một nơi lạnh lẽo không chút hơi ấm, những cơn gió ngang qua đều mang theo hơi ẩm của máu tanh.
- Có thích khách!
Một tiếng thét vang lên, bên ngoài bắt đầu lộn xộn. Kim Thuyền nhảy vào trong xe ngựa, đi sau còn có Quân Nương.
- Có chuyện gì?
- Thái tử, có thích khách.
Quân Nương trả lời ta, hai người họ đều đã rút đao bên hông ra, bao bọc ta vào giữa. Ta hơi vém rèm nhìn lên, bên ngoài là một sự hỗn loạn. Có rất nhiều người mặc áo đen đánh nhau với người của ta và Phượng Dương, mặc dù chúng không được đào tạo tốt lắm nhưng số lượng hơn hẳn người bên ta. Chẳng mấy chốc đã có kẻ tiến gần lại xe ngựa. Lưu Hoà cùng vài người chặn chúng lại. Kim Thuyền nắm chặt tay ta, trông mặt hắn có vẻ căng thẳng.
Ta nhìn Phượng Dương bên kia, nàng ấy đã đeo mặt nạ vào, ta nhìn nàng nhanh thoắt thoắt cắt cổ đối phương, máu bắn lên khiến mặt nạ vốn màu trắng lại trở thành màu đỏ, bộ y phục của nàng ấy càng trở nên rực rỡ hơn dưới ánh mặt trời. Giống như một bông hoa đỏ rực rỡ mới được tưới nước, đang khoe sắc dưới ánh nắng vàng buổi ban trưa. Chói loá như thế, rực rỡ như thế nhưng cũng lạnh lùng như thế.
- Thái tử!
Có người kéo khiến ta ngã về phía sau, còn chỗ ta vừa ngồi còn rung rinh một mũi tên dài. Quân Nương kinh hãi nhìn ta, Kim Thuyền lo lắng nhìn ra bên ngoài, người mới kéo ta là Kim Thuyền.
- Ra khỏi đây.
Ta ra lệnh, bọn họ ngạc nhiên nhìn lại. Kim Thuyền thận trọng vén rèm lên rồi nhanh chóng đỡ ta xuống xe, chúng ta nép vào một bụi cỏ nhìn cảnh bên ngoài.
Người của ta mang theo đã chết hơn một nửa, số còn lại bị thương nhanh chóng bao vây chúng ta lại. Còn người của Phượng Dương dường như không có thương vong, bọn họ liều mạng bảo vệ vòng bên ngoài. Nhìn cảnh tượng này, ta mới hiểu được binh sĩ được rèn luyện trên chiến trường là thế nào. Bất chấp trên người bị thương bao nhiêu, mệt mỏi tưởng như chết đi thì trước mặt vẫn còn kẻ địch, không bao giờ được lưỡng lự.
Bọn họ đều là một kiếm chết một người nhưng những kẻ hành thích dường như chưa bao giờ hết, một tên chết đi, hai tên tiến bước.
Phập! Phập!
Hai người đứng trước ta ngã xuống, trên ngực còn cắm những mũi tên dài. Ta nghe Quân Nương thét lên:
- Có cung thủ, bảo hộ Thái tử!
Ta chỉ kịp nhìn thấy Phượng Dương quay đầu về phía này, Kim Thuyền đã ấn ta ngồi xuống, xung quanh ta đều bị chặn bởi một vòng người, bầu trời đột nhiên không có ánh sáng nữa.
Phập! Phập! Phập!
Những tiếng tên liên tiếp vang lên, vòng người bảo hộ ta cũng thưa dần, ánh sáng cũng rõ ràng hơn nhiều.
- Hự!
Tiếng rên rất gần, ngay sát bên tai. Kim Thuyền trúng tên rồi. Vào vai, hẳn không chết.
- Thái tử…
Giọng Quân Nương thét lên, ta theo hướng tiếng nói quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy một mũi tên đang lao thẳng về phía mình. Đầu mũi tên rất nhọn, lao rất nhanh về phía ta. Chưa bao giờ ta nhìn kỹ một mũi tên như vậy.
Đinh!
Mũi tên chỉ còn cách ta một cánh tay thì bị một mũi tên khác bắn trúng, khiến nó chệnh hướng cắm vào mặt đất cách ta hơn bước chân. Mũi tên còn lại bắn trúng hộ vệ của ta, khiến hắn mất mạng. Nhìn lại hướng mũi tên thứ hai, ta thấy Phượng Dương đang chạy về phía này, là nàng bắn tên cứu sống ta sao?
Phượng Dương đứng chắn trước ta, vừa hay những mũi tên thưa dần rồi mất hẳn, thay vào đó là những kẻ áo đen xuất hiện ngày càng nhiều. Người của Phượng Dương cũng xuất hiện bên cạnh ta, họ bảo vệ ta vào giữa.
Nhìn cuộc chiến trước mắt, tim ta lạnh đi nhiều. Ta biết, nếu hôm nay không chết ở đây, nơi ta chết sẽ là kinh thành. Từ ngày Phượng Dương trở về, số phận của ta đã được định đoạt. Không, số phận của ta và Phượng Ngưng, Phượng Thành đều đã được định đoạt, chúng ta không còn tác dụng nữa, nên trở thành đá lót đường cho Phượng Dương mà thôi.
Nhìn Phượng Dương phía trước, nàng vẫn mải chém giết nhưng không nhận ra trong đám thích khách đó, không kẻ nào dám đả thương nàng, cũng không có mũi tên nào hướng nàng mà đến. Tất cả chúng đến vì ta, vì muốn cái mạng của ta. Ta nên ghen tỵ với Phượng Dương hay thương cảm cho tương lai của nàng ấy rồi sẽ giống ta mười năm nay đây?
- Rút lui!
Có một giọng nói vang lên, ta không chắc có phải giọng Phượng Dương không vì nó trầm khàn quá đỗi, giống như cổ họng bị cắt đứt vậy.
Chúng ta vừa đánh vừa lui, cuối cùng cố thủ ở một hang động nhỏ, Phượng Dương dẫn theo mười người đánh nghi binh với thích khách, cuối cùng cắt đuôi chúng ngoài bìa rừng. Mọi người quay trở lại, toàn thân đều là vết thương và mồ hôi.
Ta có ba mươi lăm người, Phượng Dương cũng có ba mươi lăm người nhưng bây giờ tất cả chỉ còn vỏn vẹn ba mươi, phần lớn là người của Phượng Dương. Ngoài ta, Quân Nương và Kim Thuyền thì chỉ có ba người đang bị thương là người ta mang tới, còn lại đều là người của nàng ấy.
Bọn họ mỗi người ngồi một chỗ tự băng bó cho mình. Không tiếng nói. Không tiếng rên rỉ. Tất cả đều lặng lẽ như những bóng ma dưới ánh trăng.
Hôm nay không phải mười lăm nhưng trăng rất sáng, cũng rất trong và lạnh lùng.
Ta ngồi dựa vào vách đá, ngắm nhìn vầng trăng sáng trên cao, nhớ lại gương mặt xinh đẹp của Mẫu Hoàng.
Càng nhớ rõ, tim càng lạnh đi.
- Đi thôi.
Quân Nương dìu ta ra ngoài, bên ngoài có rất nhiều người, cũng rất ồn ào.
Họ đều đang hành lễ với ta, cũng có kẻ nói cảm ơn nhưng tất cả vào tai ta đều là những lời trách cứ, những tiếng than khóc đòi mạng của một trăm năm mươi người. Bước chân ta nhanh hơn, ta muốn ra khỏi đây.
- Thái tử, bậc thang.
Ta thở phào, cuối cùng cũng đến nơi rồi.
Nhanh chóng nhảy lên xe ngựa, có người ngồi xuống bên cạnh ta, hẳn là Kim Thuyền. Xe ngựa bắt đầu đi, bên tai ta còn tiếng ồn ào của người dân bên ngoài.
Cứ đi như vậy, khi tiếng ồn ào lắng dần, tiếng của Phượng Dương đột nhiên vang lên:
- Âm nhi, sao ngươi còn chưa tháo băng mắt? Muốn trốn tránh gì sao?
Người lúc nãy lên xe là nàng ấy sao? Quân Nương làm gì mà để Phượng Dương lên xe của ta chứ?
- Không phải việc của tỷ.
- Ngươi đang tức giận?
- Không có!
- Ngươi có. Mỗi lần giận ta người đều gọi ta là tỷ.
- ...
Ta hít một hơi, quay mặt đi nơi khác, ta không muốn đối mặt với tỷ ấy.
- Vì một trăm năm mươi người kia sao?
Giọng tỷ ấy nhẹ nhàng như nói về một trăm năm mươi con kiến. Không có chút gì day dứt hay xúc động. Giết một lúc một trăm năm mươi người, tỷ ấy hoàn toàn không có cảm giác gì sao?
- Tỷ đang nói về một trăm năm mươi mạng người đấy! Tất cả đều là con dân Nghi quốc, họ đều là kẻ vô tội, họ không đáng phải chết...
Mặc kệ ta to tiếng, Phượng Dương vẫn im lặng. Cuối cùng nàng nói một câu nhẹ tênh:
- Thì sao?
- ...Cái gì?
- Ta hỏi ngươi: Thì sao? Bọn chúng không đáng phải chết thì làm sao? Không thuận theo ta thì là kẻ địch. Đối với kẻ địch, nhân từ có tác dụng gì?
Ta không tin vào tai mình, Phượng Dương lại có suy nghĩ này?
- A Dương?
- Đó là lý do ngươi không chịu tháo băng mắt sao? Vì không muốn nhìn thấy cảnh máu tanh này? Hay muốn trốn tránh sự thật những kẻ đó chết là vì mệnh lệnh của ngươi?
- Ta... không có...
Giọng của Phượng Dương ngày càng dồn dập. Ta lùi lại phía sau, ta không cố ý khiến nhiều người chết như vậy.
Thu người vào một góc, tay che hai tai lại, ta không muốn nghe nữa.
Một bàn tay nắm ta lại, kéo ta ra ngoài. Loạng choạng theo lực kéo ngã khỏi xe ngựa, nhưng rất nhanh đã bị kéo đứng lên, lôi xềnh xệch theo một hướng nào đó. Băng mắt bị giật xuống, giọng Phượng Dương như bùa chú ngay sát bên tai ta:
- Phượng Âm, ngươi nhìn cho kỹ đi. Bọn chúng là kẻ thù của ngươi. Giết kẻ thù chẳng có gì sai lầm cả, nhân từ với chúng mới là sai lầm.
Khi mắt thích nghi được với ánh sáng, ta kinh hoàng nhìn cảnh tượng trước mắt: những xác người treo lơ lửng trên tường thành, máu nhuộm những khối gạch đỏ thành màu đen, bao phủ toàn bộ bức tường. Những con chim ăn xác bay lượn trên trời, gió mang đến mùi tanh nồng.
Ta quay lại nhìn Phượng Dương, đôi mắt hai màu ấy nhìn ta, chưa bao giờ ta thấy đôi mắt ấy đáng sợ như vậy. Chưa bao giờ ta nghĩ Phượng Dương lại đáng sợ như vậy.
Ta nghe giọng mình lạc hẳn đi:
- Tỷ đang làm gì vậy? Treo những cái xác ấy lên tường thành làm gì? Giết chết họ đối với tỷ còn chưa đủ sao? Phải hành hạ những xác chết ấy tỷ mới thấy vui sao?
Phượng Dương tiến lại gần ta, giọng nàng ấy vẫn bình tĩnh:
- Phượng Âm, ngươi nhớ cho kỹ, đối với kẻ thù tuyệt đối không được nhân từ.
Nàng ấy quay lưng, lạnh lùng dứt khoát đi mất. Một mình ta đứng giữa mỏm đồi trọc, hít thở không khí có mùi tanh nhờm nhợp buồn nôn, những con chim ăn thịt bay lượn trên trời, phát ra những tiếng kêu chát chúa.
Nhìn lại Tử Hương tộc nhỏ nhắn bên dưới, trên bức tường thành bao bọc to lớn treo lơ lửng những xác người, ánh nắng chiếu lên bức tường nhuộm bằng máu khô, tăm tối.
- Thái tử, nên lên đường thôi!
Quân Nương tới khoác cho ta một cái áo choàng lông cáo, dìu ta đứng lên, vừa ôm vừa kéo ta về xe ngựa. Dù đang mùa hè, bên ngoài lại khoác áo lông nhưng ta thấy cơ thể mình lạnh lẽo. Khi tấm rèm che bị gió thổi bay lên, nhìn Phượng Dương cưỡi ngựa bên ngoài, cơ thể ta càng lạnh hơn.
****
Suốt chặng đường, ta và Phượng Dương không nói với nhau một lời nào. Ta không biết phải nói gì với nàng ấy, vô tình cũng lảng tránh những người liên quan tới nàng, giống như Kính Thiên.
Phượng Dương lớn lên trên chiến trường, trong mắt tỷ ấy ngoài đồng đội thì chính là kẻ địch. Trong tim của tỷ ấy không có sự mềm lòng giống ta, có lẽ ngôi vị kia thích hợp với tỷ ấy hơn. So với Mẫu Hoàng, Phượng Dương không hề thua kém. Nếu là tỷ ấy, có thể Nghi quốc sẽ bước tới được khung cảnh an bình mà Mẫu hoàng kỳ vọng.
Còn ta, dù sống trong cung đã hơn mười năm, vẫn không quen được với cảnh ngước mắt nhìn trăng đỏ, cúi đầu thấy oán hận ấy. Một nơi lạnh lẽo không chút hơi ấm, những cơn gió ngang qua đều mang theo hơi ẩm của máu tanh.
- Có thích khách!
Một tiếng thét vang lên, bên ngoài bắt đầu lộn xộn. Kim Thuyền nhảy vào trong xe ngựa, đi sau còn có Quân Nương.
- Có chuyện gì?
- Thái tử, có thích khách.
Quân Nương trả lời ta, hai người họ đều đã rút đao bên hông ra, bao bọc ta vào giữa. Ta hơi vém rèm nhìn lên, bên ngoài là một sự hỗn loạn. Có rất nhiều người mặc áo đen đánh nhau với người của ta và Phượng Dương, mặc dù chúng không được đào tạo tốt lắm nhưng số lượng hơn hẳn người bên ta. Chẳng mấy chốc đã có kẻ tiến gần lại xe ngựa. Lưu Hoà cùng vài người chặn chúng lại. Kim Thuyền nắm chặt tay ta, trông mặt hắn có vẻ căng thẳng.
Ta nhìn Phượng Dương bên kia, nàng ấy đã đeo mặt nạ vào, ta nhìn nàng nhanh thoắt thoắt cắt cổ đối phương, máu bắn lên khiến mặt nạ vốn màu trắng lại trở thành màu đỏ, bộ y phục của nàng ấy càng trở nên rực rỡ hơn dưới ánh mặt trời. Giống như một bông hoa đỏ rực rỡ mới được tưới nước, đang khoe sắc dưới ánh nắng vàng buổi ban trưa. Chói loá như thế, rực rỡ như thế nhưng cũng lạnh lùng như thế.
- Thái tử!
Có người kéo khiến ta ngã về phía sau, còn chỗ ta vừa ngồi còn rung rinh một mũi tên dài. Quân Nương kinh hãi nhìn ta, Kim Thuyền lo lắng nhìn ra bên ngoài, người mới kéo ta là Kim Thuyền.
- Ra khỏi đây.
Ta ra lệnh, bọn họ ngạc nhiên nhìn lại. Kim Thuyền thận trọng vén rèm lên rồi nhanh chóng đỡ ta xuống xe, chúng ta nép vào một bụi cỏ nhìn cảnh bên ngoài.
Người của ta mang theo đã chết hơn một nửa, số còn lại bị thương nhanh chóng bao vây chúng ta lại. Còn người của Phượng Dương dường như không có thương vong, bọn họ liều mạng bảo vệ vòng bên ngoài. Nhìn cảnh tượng này, ta mới hiểu được binh sĩ được rèn luyện trên chiến trường là thế nào. Bất chấp trên người bị thương bao nhiêu, mệt mỏi tưởng như chết đi thì trước mặt vẫn còn kẻ địch, không bao giờ được lưỡng lự.
Bọn họ đều là một kiếm chết một người nhưng những kẻ hành thích dường như chưa bao giờ hết, một tên chết đi, hai tên tiến bước.
Phập! Phập!
Hai người đứng trước ta ngã xuống, trên ngực còn cắm những mũi tên dài. Ta nghe Quân Nương thét lên:
- Có cung thủ, bảo hộ Thái tử!
Ta chỉ kịp nhìn thấy Phượng Dương quay đầu về phía này, Kim Thuyền đã ấn ta ngồi xuống, xung quanh ta đều bị chặn bởi một vòng người, bầu trời đột nhiên không có ánh sáng nữa.
Phập! Phập! Phập!
Những tiếng tên liên tiếp vang lên, vòng người bảo hộ ta cũng thưa dần, ánh sáng cũng rõ ràng hơn nhiều.
- Hự!
Tiếng rên rất gần, ngay sát bên tai. Kim Thuyền trúng tên rồi. Vào vai, hẳn không chết.
- Thái tử…
Giọng Quân Nương thét lên, ta theo hướng tiếng nói quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy một mũi tên đang lao thẳng về phía mình. Đầu mũi tên rất nhọn, lao rất nhanh về phía ta. Chưa bao giờ ta nhìn kỹ một mũi tên như vậy.
Đinh!
Mũi tên chỉ còn cách ta một cánh tay thì bị một mũi tên khác bắn trúng, khiến nó chệnh hướng cắm vào mặt đất cách ta hơn bước chân. Mũi tên còn lại bắn trúng hộ vệ của ta, khiến hắn mất mạng. Nhìn lại hướng mũi tên thứ hai, ta thấy Phượng Dương đang chạy về phía này, là nàng bắn tên cứu sống ta sao?
Phượng Dương đứng chắn trước ta, vừa hay những mũi tên thưa dần rồi mất hẳn, thay vào đó là những kẻ áo đen xuất hiện ngày càng nhiều. Người của Phượng Dương cũng xuất hiện bên cạnh ta, họ bảo vệ ta vào giữa.
Nhìn cuộc chiến trước mắt, tim ta lạnh đi nhiều. Ta biết, nếu hôm nay không chết ở đây, nơi ta chết sẽ là kinh thành. Từ ngày Phượng Dương trở về, số phận của ta đã được định đoạt. Không, số phận của ta và Phượng Ngưng, Phượng Thành đều đã được định đoạt, chúng ta không còn tác dụng nữa, nên trở thành đá lót đường cho Phượng Dương mà thôi.
Nhìn Phượng Dương phía trước, nàng vẫn mải chém giết nhưng không nhận ra trong đám thích khách đó, không kẻ nào dám đả thương nàng, cũng không có mũi tên nào hướng nàng mà đến. Tất cả chúng đến vì ta, vì muốn cái mạng của ta. Ta nên ghen tỵ với Phượng Dương hay thương cảm cho tương lai của nàng ấy rồi sẽ giống ta mười năm nay đây?
- Rút lui!
Có một giọng nói vang lên, ta không chắc có phải giọng Phượng Dương không vì nó trầm khàn quá đỗi, giống như cổ họng bị cắt đứt vậy.
Chúng ta vừa đánh vừa lui, cuối cùng cố thủ ở một hang động nhỏ, Phượng Dương dẫn theo mười người đánh nghi binh với thích khách, cuối cùng cắt đuôi chúng ngoài bìa rừng. Mọi người quay trở lại, toàn thân đều là vết thương và mồ hôi.
Ta có ba mươi lăm người, Phượng Dương cũng có ba mươi lăm người nhưng bây giờ tất cả chỉ còn vỏn vẹn ba mươi, phần lớn là người của Phượng Dương. Ngoài ta, Quân Nương và Kim Thuyền thì chỉ có ba người đang bị thương là người ta mang tới, còn lại đều là người của nàng ấy.
Bọn họ mỗi người ngồi một chỗ tự băng bó cho mình. Không tiếng nói. Không tiếng rên rỉ. Tất cả đều lặng lẽ như những bóng ma dưới ánh trăng.
Hôm nay không phải mười lăm nhưng trăng rất sáng, cũng rất trong và lạnh lùng.
Ta ngồi dựa vào vách đá, ngắm nhìn vầng trăng sáng trên cao, nhớ lại gương mặt xinh đẹp của Mẫu Hoàng.
Càng nhớ rõ, tim càng lạnh đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.