Chương 141: Phiên ngoại: Kim Thuyền
Lạc Lạc Tử
05/09/2016
Ta sinh ra giống bao nam hài khác trong Nghi quốc, học lễ nghi, học võ
công mong sao khi lớn lên có thể lấy được một nương tử tốt. Mẫu thân
thường nói lấy con nhà danh môn thì không được, bọn họ sẽ lập phu thị.
Chi bằng gả cho một cô nương con nhà thường dân, cả đời phu thê một cặp. Chỉ cần ta tốt với nương tử, nàng sẽ không bạc đãi ta.
Mọi chuyện thay đổi khi thánh chỉ ban hôn được mang tới. Ta được lập làm phu thị của thái tử. Mẫu thân từ đó đêm nào cũng khóc, nhiều lần nàng ôm ta vào lòng nghẹn ngào:
- Hài nhi số khổ của ta.
Ta thường không hiểu tại sao nàng lại bảo ta số khổ. Thái tử là hoàng đế tương lai, ta gả cho nàng chính là một bước lên tiên, vinh hoa phú quý hưởng cả đời. Không phải sao?
Ta chưa làm lễ trưởng thành đã bị mang vào cung. Ngày ta đi, mẫu thân khóc đến ngất lịm trong lòng phụ thân. Chỉ có huynh trưởng tiễn ta vào cung. Trước khi đi, huynh ấy nói:
- Đệ đệ, sau này ở trong cung phải ngoan ngoãn nghe lời, đối xử thật tốt với thái tử. Nàng bảo sao thì làm vậy, đừng cãi lời. Cũng đừng chống đối đại nhân. Nói ít một chút, đừng ham chơi như ở nhà. Còn nữa, mọi việc phải hết sức cẩn trọng, đừng đắc tội với một ai. Nhớ kỹ!
- Vâng!
- Còn nữa, ráng ăn uống và luyện tập võ nghệ, đừng ham vui mà lơ là luyện tâp!
- Đệ hiểu rồi!
Huynh trưởng còn muốn nói nhưng đã bị cung nhân cắt ngang:
- Xin đừng làm lỡ giờ lành!
Huỳnh trưởng buồn rầu rời đi, ta cô đơn đợi trong tân phòng. Hôm nay con trai của Lãnh tướng quân cũng vào cung, hẳn thái tử sẽ không đến chỗ của ta. Nhưng ta không được phép ngủ trước, phải thức đợi đến sáng mai.
- Thái tử điện hạ!
Tiếng nói của các cung nhân vang lên, ta giật mình. Thái tử điện hạ? Người tới chỗ ta sao?
Một cô nương xinh đẹp bước vào. Vầng trán cao, lông mày liễu, mắt hạnh, sống mũi cao, đôi môi nhỏ nhắn, làn da trắng mịn màng. Đôi mắt đen tĩnh lặng hiền hoà nhìn vào ta.
Ta mải miết nhìn nàng đến quên cả hành lễ, một tỳ nữ mắng:
- Hỗn xược! Thấy thái tử mà không quỳ?
Ta giật mình, bối rối quỳ xuống. Thái tử mỉm cười:
- Không sao! Không cần đa lễ.
Ta nhìn tỳ nữ kia, nàng chau mày không nói, nhìn sang chỗ khác. Ta im lặng. Thái tử nhìn ta, hỏi:
- Ngươi đã ăn gì chưa?
Ta lắc đầu. Từ sáng đến giờ bọn họ không cho ta ăn hay uống gì cả.
Thái tử mỉm cười:
- Ta cũng chưa ăn. Cùng ăn nhé?
- Vâng!
Nàng luôn duy trì nụ cười nhẹ nhàng, lễ độ. Khi ăn uống cũng rất từ tốn, dễ nhìn.
Đó là lần đầu tiên ta gặp thái tử. Ta thấy mẫu thân sai rồi. Số phận của ta không khổ. Có thể làm phu thị của người, ta thấy mình là người may mắn.
Cuộc sống trong cung rất vô vị, ta thường đến chỗ đại nhân nói chuyện. Chí ít, khi ở đó, ta có thể nhìn thấy thái tử, dù chỉ là thoáng qua.
Ta nghĩ sống như vậy cũng không tồi, bình đạm ở bên nàng. Cho đến một ngày, chúng ta phải rời Nghi quốc. Vương Tả Khiết thành thân với Quân Nương, tỳ nữ của thái tử. Ta thấy điều đó thật phi lý nhưng vì thái tử đồng ý, ta không thể phản đối.
Quãng đường đến Ân quốc cực khổ nhưng ta học được nhiều điều. Những chuyện trước đây mơ hồ thì bây giờ đã rõ ràng. Điều khiến ta hạnh phúc là đã đi tìm thái tử, đồng ý cùng nàng lang bạt chân trời.
“Kinh thành rối loạn, tạm thời trốn đi.”
Từng mật thư truyền đến khiến lòng ta nặng trĩu. Ta bây giờ tự do an toàn nhưng mẫu thân và phụ thân, còn có huynh trưởng. Mọi người sẽ không sao chứ? Hoàng thượng có thể nào vì tìm không thấy thái tử và ta mà trút giận lên mẫu thân không?
“Mẫu thân đệ an toàn. Nhật Lương làm phản, tạm thời án binh bất động.”
Đại nhân thay ta bảo hộ mẫu thân, truyền đạt tin tức về kinh thành. Người bắt ta giữ bí mật với thái tử. Ta không hiểu tại sao?
Thái tử biết chuyện, một câu cũng không trách ta. Ta thấy bản thân thật vô dụng.
Định Quốc tướng quân tới, dùng tính mạng ta uy hiếp thái tử, bắt nàng quay về Nghi quốc. Ta nghĩ, quay về Nghi quốc cũng không sao, thái tử bây giờ là vua, tại sao nàng lại không muốn về.
Đến kinh thành, về lại trong cung ta mới hiểu suy nghĩ đó của mình đần đến thế nào? Mọi thứ thay đổi hoàn toàn, cả thái tử cũng đã thay đổi. Ta bị đưa về Hoả Hương, cậy nhờ Định Quốc tướng quân. Đi cùng ta còn có Thiên nhi. Nàng không cần cả con của mình sao?
****
- Ngươi có biết tại sao mọi thứ lại ra thế này không?
Kính công tử hỏi, ta lắc đầu:
- Là ta quá vô dụng.
- Ừ! Ngươi vô dụng! Nương tử của mình không thể bảo vệ, mẫu thân của mình cũng không thể bảo vệ. Còn hại hài tử của mình từ nhỏ đã xa mẹ.
Ta cúi đầu không nói. Kính công tử tiếp lời:
- Đừng cúi đầu xuống như thế! Ngươi định cúi đầu cả đời sao? Ngươi từng có tất cả nay lại thành cái gì cũng không có. Nếu ngươi cứ tiếp tục như vậy, cả đời này đừng hy vọng có lại hoàng thượng.
- Huynh có thể giúp ta trở về bên người?
- Trở về được hay không phải xem khả năng của ngươi.
Kính công tử nhìn ta, ánh mắt trầm lặng. Huynh ấy nói tiếp:
- Biết thứ ngươi thiếu bây giờ là gì không?
Thứ ta thiếu sao?
- Phong Nghị có, còn ngươi thì không.
- Phong gia?
Kính công tử thở dài:
- Là thế lực. Phong Nghị có thế lực của riêng mình còn ngươi thì không. Dù hoàng thượng có muốn che chở ngươi nhưng cũng bất lực trước Phong Nghị. Nếu ngươi không có thế lực để tự bảo vệ mình, ngươi khẳng định là người chết rồi.
Thế lực cho mình sao?
- Kim Thuyền, trong thời gian ngươi ở lại Hoả Hương nếu không tranh thủ xây dựng thế lực cho mình, ngươi đừng mong có thể quay về kinh thành. Cứ ở đây mà nhìn nương tử của mình chung sống với nam nhân khác đi!
****
- Kính công tử, thế lực của ta trong kinh thành đã bị đại nhân triệt hạ rồi.
- Đừng chăm chăm nhìn vào kinh thành. Hãy bắt đầu ở những thành trì khác.
****
- Ngươi biết tại sao Phong Nghị có thể chấp nhận ngươi mà không thể dung thứ cho Thiên nhi không?
Ta lắc đầu. Kính công tử nói tiếp:
- Vì Thiên nhi khiến hoàng thượng nhớ đến một năm ở Ân quốc. Với Phong Nghị, Thiên nhi là tử huyệt. Còn với ngươi, Thiên nhi là quân cờ cứu mạng.
- …
- Với thủ đoạn của Phong Nghị, chuyện hoàng thượng nảy sinh tình cảm với hắn chỉ là sớm muộn. Đến lúc thế cục đã định, tình cảm của hoàng thượng đã vững chắc, hắn mới để ngươi về kinh thành. Lúc đó, ngươi còn cái gì ngoài Thiên nhi?
- Nhưng Thiên nhi là con ta, sao ta có thể lợi dụng nó.
- Ngươi nên tự hỏi bản thân hoàng thượng quan trọng hơn hay Thiên nhi quan trọng hơn? Có hoàng thượng, ngươi còn có thể cùng người sinh thêm hài tử. Có Thiên nhi, ngươi có cái gì?
- Huynh muốn ta giết nó?
- Không phải! Ta muốn ngươi thôi dùng tình cảm để phán xét cục diện. Đôi khi cần thiết, phải biết nhẫn tâm. Nương tử và hài tử, đừng ngu muội mà chọn vế sau.
****
- Công tử, Hạ đại nhân đến.
Hạ Cẩm?
- Ngươi vẫn khoẻ chứ?
Ta gật đầu:
- Hoàng thượng sao rồi?
- Người khoẻ lắm. Người nói ngươi và Thiên nhi kiên nhẫn chờ thêm một thời gian, người nhất định đón hai ngươi trở về.
- Ừ!
Hạ Cẩm đặt tay lên vai ta:
- Đừng lo lắng! Hoàng thượng nhất định đón phụ tử ngươi trở về.
- Ta không lo nàng nuốt lời. Ta sợ… đại nhân không đồng ý.
Hạ Cẩm im lặng, cuối cùng nói:
- Kim Thuyền, xin lỗi! Ta không thể giúp gì cho đệ.
- Chị dâu! Đừng nói vậy. Mấy năm nay chị vừa chèo chống Hạ gia, vừa lo lắng cho Kim gia cũng không nhẹ nhàng gì. Là ta vô dụng nên liên luỵ đến mọi người.
- … Không phải đâu! Ngươi…
- Chị dâu, đại ca vẫn khoẻ chứ? Mẫu thân và phụ thân nữa.
Nàng gật đầu:
- Đều khoẻ cả. Ngươi đừng lo!
Nàng rời đi. Ta nhìn cây tử đằng giữa sân, nhớ lại một năm ngắn ngủi ở Ân quốc. Ta thật sự nên chết ở đó, cùng với những ký ức đẹp về nàng.
****
- Kim Thuyền, khi về hoàng cung đừng bao giờ để hoàng thượng và Phong Nghị phát hiện ra sự thay đổi của ngươi.
- Tại sao?
Ta nhìn Kính công tử mà không hiểu. Chẳng phải chính huynh ấy nói ta phải thay đổi nay lại không cho ai phát hiện ra.
- Hoàng thượng yêu thích sự ngốc nghếch chân thành của ngươi. Nếu nàng phát hiện ngươi có tính toán và dã tâm, nàng còn thích ngươi sao? Phải nhớ trước mặt nàng, đừng bao giờ giở tiểu xảo, tất cả đều xuất phát từ chân tâm. Chuyện gì cũng phải suy nghĩ cho nàng trước, hay ít nhất để nàng thấy như vậy. Tình cảm của nàng có thể phai nhạt nhưng bản chất lương thiện vẫn còn, sự áy náy của nàng chính là chìa khoá cho ngươi giành lại trái tim nàng. Hiểu không?
Ta gật đầu nghe huynh ấy nói tiếp:
- Còn với Phong Nghị, nếu hắn phát hiện suy nghĩ của ngươi, sẽ lập tức giết chết. Ngươi bây giờ không giống với trước kia, có tình cảm của hoàng thượng bảo vệ. Phải tự biết nguỵ trang trước mặt Phong Nghị, để hắn lơ là ngươi. Hắn càng khinh thường ngươi, ngươi càng có cơ hội.
- Huynh muốn ta đeo mặt nạ sống trong cung sao?
- Ngươi có hai lựa chọn: đeo mặt nạ để sống hay trung thực lộ bản tính rồi chết trước khi nhìn thấy hoàng thượng?
****
Quay về kinh thành, mọi việc quả thật đã thay đổi. Càn khôn đã định, ta phải nhẫn nại chờ thời cơ.
Sóng gió liên tục ập đến, chao đảo cả kinh thành.
Định Quốc tướng quân sảy thai. Một tin tức không mấy dễ chịu.
- Kim Thuyền, có thể để Thiên nhi đi gặp A Dương không?
Ta không tin nổi nhìn hoàng thượng, trực tiếp cự tuyệt:
- Không thể.
- Nhưng…
Ta đau xót nhìn nàng:
- Nương tử! Đại công chúa là con nàng, chẳng lẽ Thiên nhi thì không?
- Chàng nói vậy là sao? Ta sao lại không coi Thiên nhi là hài tử của mình chứ?
Ta bất bình:
- Định Quốc tướng quân là người thế nào? Sát phạt tàn nhẫn, hỷ nộ vô thường. Nàng còn muốn Thiên nhi đi gặp nàng ấy?
- Chàng đừng như vậy! A Dương không phải kẻ không nói lý lẽ. Nàng lại thương Thiên nhi như vậy, sẽ không làm hại nó đâu!
- Bình thường có thể nàng thương yêu Thiên nhi nhưng bây giờ hài tử của nàng mất đi. Ai dám đảm bảo nàng không vì nhất thời nghĩ không thông mà hại hài tử của chúng ta?
- Kim Thuyền!
- Ta nói rồi! Ta không đồng ý cho Thiên nhi đến gặp Định Quốc tướng quân thời điểm này. Nàng ấy quá nguy hiểm.
Nàng tức giận rời đi. Ta mệt mỏi ngồi xuống ghế. Thiên nhi nhẹ nhàng nắm lấy tay áo ta:
- Phụ thân! Con muốn gặp mẫu thân.
Ta tức giận nhìn nó:
- Không cho đi! Từ bây giờ con không được rời khỏi ta một bước.
Thiên nhi bị quản giáo ở bên cạnh ta cho đến khi Định Quốc tướng quân làm sứ thần đi Kim quốc.
Mọi chuyện tưởng chừng đã yên bình thì nàng lại mang theo sóng gió trở về. Ta ngoài im lặng chờ đợi thời cơ và tránh sóng gió thì chẳng thể làm gì.
Cuối cùng, nó cũng tới. Mà cái giá ta phải trả, cũng không nhỏ.
Phong Nghị ám hại Định Quốc tướng quân, bị tước phượng ấn, giam vào lãnh cung. Kính Thiên cũng chết cùng với Định Quốc tướng quân.
- Ngươi là…
- Tại hạ Diệp Ba! Từ hôm nay theo lệnh đại nhân đến hầu hạ công tử.
Kính Thiên sao? Huynh ấy để thư đồng của mình đến hầu hạ ta là ý gì?
Mọi chuyện thay đổi khi thánh chỉ ban hôn được mang tới. Ta được lập làm phu thị của thái tử. Mẫu thân từ đó đêm nào cũng khóc, nhiều lần nàng ôm ta vào lòng nghẹn ngào:
- Hài nhi số khổ của ta.
Ta thường không hiểu tại sao nàng lại bảo ta số khổ. Thái tử là hoàng đế tương lai, ta gả cho nàng chính là một bước lên tiên, vinh hoa phú quý hưởng cả đời. Không phải sao?
Ta chưa làm lễ trưởng thành đã bị mang vào cung. Ngày ta đi, mẫu thân khóc đến ngất lịm trong lòng phụ thân. Chỉ có huynh trưởng tiễn ta vào cung. Trước khi đi, huynh ấy nói:
- Đệ đệ, sau này ở trong cung phải ngoan ngoãn nghe lời, đối xử thật tốt với thái tử. Nàng bảo sao thì làm vậy, đừng cãi lời. Cũng đừng chống đối đại nhân. Nói ít một chút, đừng ham chơi như ở nhà. Còn nữa, mọi việc phải hết sức cẩn trọng, đừng đắc tội với một ai. Nhớ kỹ!
- Vâng!
- Còn nữa, ráng ăn uống và luyện tập võ nghệ, đừng ham vui mà lơ là luyện tâp!
- Đệ hiểu rồi!
Huynh trưởng còn muốn nói nhưng đã bị cung nhân cắt ngang:
- Xin đừng làm lỡ giờ lành!
Huỳnh trưởng buồn rầu rời đi, ta cô đơn đợi trong tân phòng. Hôm nay con trai của Lãnh tướng quân cũng vào cung, hẳn thái tử sẽ không đến chỗ của ta. Nhưng ta không được phép ngủ trước, phải thức đợi đến sáng mai.
- Thái tử điện hạ!
Tiếng nói của các cung nhân vang lên, ta giật mình. Thái tử điện hạ? Người tới chỗ ta sao?
Một cô nương xinh đẹp bước vào. Vầng trán cao, lông mày liễu, mắt hạnh, sống mũi cao, đôi môi nhỏ nhắn, làn da trắng mịn màng. Đôi mắt đen tĩnh lặng hiền hoà nhìn vào ta.
Ta mải miết nhìn nàng đến quên cả hành lễ, một tỳ nữ mắng:
- Hỗn xược! Thấy thái tử mà không quỳ?
Ta giật mình, bối rối quỳ xuống. Thái tử mỉm cười:
- Không sao! Không cần đa lễ.
Ta nhìn tỳ nữ kia, nàng chau mày không nói, nhìn sang chỗ khác. Ta im lặng. Thái tử nhìn ta, hỏi:
- Ngươi đã ăn gì chưa?
Ta lắc đầu. Từ sáng đến giờ bọn họ không cho ta ăn hay uống gì cả.
Thái tử mỉm cười:
- Ta cũng chưa ăn. Cùng ăn nhé?
- Vâng!
Nàng luôn duy trì nụ cười nhẹ nhàng, lễ độ. Khi ăn uống cũng rất từ tốn, dễ nhìn.
Đó là lần đầu tiên ta gặp thái tử. Ta thấy mẫu thân sai rồi. Số phận của ta không khổ. Có thể làm phu thị của người, ta thấy mình là người may mắn.
Cuộc sống trong cung rất vô vị, ta thường đến chỗ đại nhân nói chuyện. Chí ít, khi ở đó, ta có thể nhìn thấy thái tử, dù chỉ là thoáng qua.
Ta nghĩ sống như vậy cũng không tồi, bình đạm ở bên nàng. Cho đến một ngày, chúng ta phải rời Nghi quốc. Vương Tả Khiết thành thân với Quân Nương, tỳ nữ của thái tử. Ta thấy điều đó thật phi lý nhưng vì thái tử đồng ý, ta không thể phản đối.
Quãng đường đến Ân quốc cực khổ nhưng ta học được nhiều điều. Những chuyện trước đây mơ hồ thì bây giờ đã rõ ràng. Điều khiến ta hạnh phúc là đã đi tìm thái tử, đồng ý cùng nàng lang bạt chân trời.
“Kinh thành rối loạn, tạm thời trốn đi.”
Từng mật thư truyền đến khiến lòng ta nặng trĩu. Ta bây giờ tự do an toàn nhưng mẫu thân và phụ thân, còn có huynh trưởng. Mọi người sẽ không sao chứ? Hoàng thượng có thể nào vì tìm không thấy thái tử và ta mà trút giận lên mẫu thân không?
“Mẫu thân đệ an toàn. Nhật Lương làm phản, tạm thời án binh bất động.”
Đại nhân thay ta bảo hộ mẫu thân, truyền đạt tin tức về kinh thành. Người bắt ta giữ bí mật với thái tử. Ta không hiểu tại sao?
Thái tử biết chuyện, một câu cũng không trách ta. Ta thấy bản thân thật vô dụng.
Định Quốc tướng quân tới, dùng tính mạng ta uy hiếp thái tử, bắt nàng quay về Nghi quốc. Ta nghĩ, quay về Nghi quốc cũng không sao, thái tử bây giờ là vua, tại sao nàng lại không muốn về.
Đến kinh thành, về lại trong cung ta mới hiểu suy nghĩ đó của mình đần đến thế nào? Mọi thứ thay đổi hoàn toàn, cả thái tử cũng đã thay đổi. Ta bị đưa về Hoả Hương, cậy nhờ Định Quốc tướng quân. Đi cùng ta còn có Thiên nhi. Nàng không cần cả con của mình sao?
****
- Ngươi có biết tại sao mọi thứ lại ra thế này không?
Kính công tử hỏi, ta lắc đầu:
- Là ta quá vô dụng.
- Ừ! Ngươi vô dụng! Nương tử của mình không thể bảo vệ, mẫu thân của mình cũng không thể bảo vệ. Còn hại hài tử của mình từ nhỏ đã xa mẹ.
Ta cúi đầu không nói. Kính công tử tiếp lời:
- Đừng cúi đầu xuống như thế! Ngươi định cúi đầu cả đời sao? Ngươi từng có tất cả nay lại thành cái gì cũng không có. Nếu ngươi cứ tiếp tục như vậy, cả đời này đừng hy vọng có lại hoàng thượng.
- Huynh có thể giúp ta trở về bên người?
- Trở về được hay không phải xem khả năng của ngươi.
Kính công tử nhìn ta, ánh mắt trầm lặng. Huynh ấy nói tiếp:
- Biết thứ ngươi thiếu bây giờ là gì không?
Thứ ta thiếu sao?
- Phong Nghị có, còn ngươi thì không.
- Phong gia?
Kính công tử thở dài:
- Là thế lực. Phong Nghị có thế lực của riêng mình còn ngươi thì không. Dù hoàng thượng có muốn che chở ngươi nhưng cũng bất lực trước Phong Nghị. Nếu ngươi không có thế lực để tự bảo vệ mình, ngươi khẳng định là người chết rồi.
Thế lực cho mình sao?
- Kim Thuyền, trong thời gian ngươi ở lại Hoả Hương nếu không tranh thủ xây dựng thế lực cho mình, ngươi đừng mong có thể quay về kinh thành. Cứ ở đây mà nhìn nương tử của mình chung sống với nam nhân khác đi!
****
- Kính công tử, thế lực của ta trong kinh thành đã bị đại nhân triệt hạ rồi.
- Đừng chăm chăm nhìn vào kinh thành. Hãy bắt đầu ở những thành trì khác.
****
- Ngươi biết tại sao Phong Nghị có thể chấp nhận ngươi mà không thể dung thứ cho Thiên nhi không?
Ta lắc đầu. Kính công tử nói tiếp:
- Vì Thiên nhi khiến hoàng thượng nhớ đến một năm ở Ân quốc. Với Phong Nghị, Thiên nhi là tử huyệt. Còn với ngươi, Thiên nhi là quân cờ cứu mạng.
- …
- Với thủ đoạn của Phong Nghị, chuyện hoàng thượng nảy sinh tình cảm với hắn chỉ là sớm muộn. Đến lúc thế cục đã định, tình cảm của hoàng thượng đã vững chắc, hắn mới để ngươi về kinh thành. Lúc đó, ngươi còn cái gì ngoài Thiên nhi?
- Nhưng Thiên nhi là con ta, sao ta có thể lợi dụng nó.
- Ngươi nên tự hỏi bản thân hoàng thượng quan trọng hơn hay Thiên nhi quan trọng hơn? Có hoàng thượng, ngươi còn có thể cùng người sinh thêm hài tử. Có Thiên nhi, ngươi có cái gì?
- Huynh muốn ta giết nó?
- Không phải! Ta muốn ngươi thôi dùng tình cảm để phán xét cục diện. Đôi khi cần thiết, phải biết nhẫn tâm. Nương tử và hài tử, đừng ngu muội mà chọn vế sau.
****
- Công tử, Hạ đại nhân đến.
Hạ Cẩm?
- Ngươi vẫn khoẻ chứ?
Ta gật đầu:
- Hoàng thượng sao rồi?
- Người khoẻ lắm. Người nói ngươi và Thiên nhi kiên nhẫn chờ thêm một thời gian, người nhất định đón hai ngươi trở về.
- Ừ!
Hạ Cẩm đặt tay lên vai ta:
- Đừng lo lắng! Hoàng thượng nhất định đón phụ tử ngươi trở về.
- Ta không lo nàng nuốt lời. Ta sợ… đại nhân không đồng ý.
Hạ Cẩm im lặng, cuối cùng nói:
- Kim Thuyền, xin lỗi! Ta không thể giúp gì cho đệ.
- Chị dâu! Đừng nói vậy. Mấy năm nay chị vừa chèo chống Hạ gia, vừa lo lắng cho Kim gia cũng không nhẹ nhàng gì. Là ta vô dụng nên liên luỵ đến mọi người.
- … Không phải đâu! Ngươi…
- Chị dâu, đại ca vẫn khoẻ chứ? Mẫu thân và phụ thân nữa.
Nàng gật đầu:
- Đều khoẻ cả. Ngươi đừng lo!
Nàng rời đi. Ta nhìn cây tử đằng giữa sân, nhớ lại một năm ngắn ngủi ở Ân quốc. Ta thật sự nên chết ở đó, cùng với những ký ức đẹp về nàng.
****
- Kim Thuyền, khi về hoàng cung đừng bao giờ để hoàng thượng và Phong Nghị phát hiện ra sự thay đổi của ngươi.
- Tại sao?
Ta nhìn Kính công tử mà không hiểu. Chẳng phải chính huynh ấy nói ta phải thay đổi nay lại không cho ai phát hiện ra.
- Hoàng thượng yêu thích sự ngốc nghếch chân thành của ngươi. Nếu nàng phát hiện ngươi có tính toán và dã tâm, nàng còn thích ngươi sao? Phải nhớ trước mặt nàng, đừng bao giờ giở tiểu xảo, tất cả đều xuất phát từ chân tâm. Chuyện gì cũng phải suy nghĩ cho nàng trước, hay ít nhất để nàng thấy như vậy. Tình cảm của nàng có thể phai nhạt nhưng bản chất lương thiện vẫn còn, sự áy náy của nàng chính là chìa khoá cho ngươi giành lại trái tim nàng. Hiểu không?
Ta gật đầu nghe huynh ấy nói tiếp:
- Còn với Phong Nghị, nếu hắn phát hiện suy nghĩ của ngươi, sẽ lập tức giết chết. Ngươi bây giờ không giống với trước kia, có tình cảm của hoàng thượng bảo vệ. Phải tự biết nguỵ trang trước mặt Phong Nghị, để hắn lơ là ngươi. Hắn càng khinh thường ngươi, ngươi càng có cơ hội.
- Huynh muốn ta đeo mặt nạ sống trong cung sao?
- Ngươi có hai lựa chọn: đeo mặt nạ để sống hay trung thực lộ bản tính rồi chết trước khi nhìn thấy hoàng thượng?
****
Quay về kinh thành, mọi việc quả thật đã thay đổi. Càn khôn đã định, ta phải nhẫn nại chờ thời cơ.
Sóng gió liên tục ập đến, chao đảo cả kinh thành.
Định Quốc tướng quân sảy thai. Một tin tức không mấy dễ chịu.
- Kim Thuyền, có thể để Thiên nhi đi gặp A Dương không?
Ta không tin nổi nhìn hoàng thượng, trực tiếp cự tuyệt:
- Không thể.
- Nhưng…
Ta đau xót nhìn nàng:
- Nương tử! Đại công chúa là con nàng, chẳng lẽ Thiên nhi thì không?
- Chàng nói vậy là sao? Ta sao lại không coi Thiên nhi là hài tử của mình chứ?
Ta bất bình:
- Định Quốc tướng quân là người thế nào? Sát phạt tàn nhẫn, hỷ nộ vô thường. Nàng còn muốn Thiên nhi đi gặp nàng ấy?
- Chàng đừng như vậy! A Dương không phải kẻ không nói lý lẽ. Nàng lại thương Thiên nhi như vậy, sẽ không làm hại nó đâu!
- Bình thường có thể nàng thương yêu Thiên nhi nhưng bây giờ hài tử của nàng mất đi. Ai dám đảm bảo nàng không vì nhất thời nghĩ không thông mà hại hài tử của chúng ta?
- Kim Thuyền!
- Ta nói rồi! Ta không đồng ý cho Thiên nhi đến gặp Định Quốc tướng quân thời điểm này. Nàng ấy quá nguy hiểm.
Nàng tức giận rời đi. Ta mệt mỏi ngồi xuống ghế. Thiên nhi nhẹ nhàng nắm lấy tay áo ta:
- Phụ thân! Con muốn gặp mẫu thân.
Ta tức giận nhìn nó:
- Không cho đi! Từ bây giờ con không được rời khỏi ta một bước.
Thiên nhi bị quản giáo ở bên cạnh ta cho đến khi Định Quốc tướng quân làm sứ thần đi Kim quốc.
Mọi chuyện tưởng chừng đã yên bình thì nàng lại mang theo sóng gió trở về. Ta ngoài im lặng chờ đợi thời cơ và tránh sóng gió thì chẳng thể làm gì.
Cuối cùng, nó cũng tới. Mà cái giá ta phải trả, cũng không nhỏ.
Phong Nghị ám hại Định Quốc tướng quân, bị tước phượng ấn, giam vào lãnh cung. Kính Thiên cũng chết cùng với Định Quốc tướng quân.
- Ngươi là…
- Tại hạ Diệp Ba! Từ hôm nay theo lệnh đại nhân đến hầu hạ công tử.
Kính Thiên sao? Huynh ấy để thư đồng của mình đến hầu hạ ta là ý gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.