Chương 121: Phiên ngoại: Kính Thiên (3)
Lạc Lạc Tử
05/09/2016
Thái tử mất tích, Nhật Lương được chọn là thái tử kế tiếp nhưng lại từ
chối, sẵn sàng làm phản để giữ đế vị cho Nguyệt Lương. Ta không hiểu tại sao nàng làm thế nhưng ta không có quyền phản đối. Bảo vệ nàng, nghe
lệnh nàng là trách nhiệm của ta.
Ngày nàng mặc phượng bào bước lên đế vị với tư cách Nguyệt Lương công chúa cũng là ngày Ngô Thanh mất đi vị trí phu thị. Thái tử mất tích, người cuối cùng tiếp xúc với nàng là Ngô Thanh. Chỉ vì một chút nghi ngờ, Nhật Lương không do dự đẩy Ngô Thanh ra khỏi vị trí phu thị. Mặc cho hắn theo nàng năm năm. Địa vị phu thị này thật sự mong manh.
Ta không còn thời gian do dự. Trong khi còn là phu thị của Nhật Lương phải nhanh chóng hỏi nàng về thân thế. Thời cơ đến nhanh hơn ta nghĩ nhưng kết quả lại không giống những gì ta đợi. Nàng nói nàng không biết.
Hoá ra, nàng mang ta về đơn giản chỉ là hứng thú nhất thời.
Quá khứ, ta không thể biết. Hiện tại và tương lai thì sao? Giữ địa vị phu thị này hay rời khỏi nàng. Nhật Lương không nhân hậu như Nguyệt Lương, bên cạnh nàng chỉ cần một chút sai sót cũng có thể mất mạng. Ở cạnh nàng quá nguy hiểm.
Nhưng, rời đi… ta có thể đi đâu? Mười năm trong cung, ta học được gì? Ta có thể làm gì để tồn tại? Rời khỏi Nghi quốc? Nguyệt Lương nói ở ba quốc gia kia, địa vị nam nhân khá cao, họ có thể làm chủ gia đình. Hơn nữa, bên ngoài có rất nhiều điều mới lạ. Ta có nên đi tìm hiểu không?
Nàng bất ngờ muốn cùng ta cử hành hôn lễ. Khi ta đang do dự nên rời đi hay ở lại thì nàng nói muốn cùng ta cử hành hôn lễ. Phu thị có thân phận thấp hèn như ta cả đời đừng nghĩ đến một hôn lễ đàng hoàng. Nàng lại muốn cùng ta cử hành hôn lễ? Bất kể lý do của nàng là gì thì với ta, đó đã đủ.
Thế giới bên ngoài kia, không tìm hiểu cũng không sao. Toàn tâm toàn ý với người con gái này là được.
Ta muốn gần gũi nàng. Ít nhất chỉ cần chúng ta viên phòng, nàng không thể rũ bỏ ta đơn giản chỉ bằng một lời nói. Ta không giống Ngô Thanh, không danh phận đi theo nàng. Nếu chúng ta viên phòng, thánh chỉ năm xưa sẽ đảm bảo cho việc ta ở bên cạnh nàng. Nhưng nàng luôn né tránh ta. Ta lo sợ, mục đích của nàng đơn giản là muốn tặng ta cho một người khác. Hôn lễ kia chỉ là một giấc mộng dài mà thôi.
Nàng tiếp tục để Bạch Triển rời khỏi, ở lại Ân quốc. Ta không hiểu. Hai phu thị của nàng đều dễ dàng rời đi, tất cả chỉ bằng một lời nói. Vậy, còn ta?
Vị trí phu thị này dễ dàng mất đi như vậy thì ta không cần nữa. Ta muốn vị trí phu quân của nàng! Bây giờ bên cạnh nàng không có ai, ta là người có cơ hội lớn nhất. Thái tử đã làm hoàng đế nhưng nàng lại là muội muội của Nhật Lương, nàng không có quyền ban hôn cho Nhật Lương. Ta thật sự có cơ hội.
- Thân phận hoặc vị trí phu quân, ngươi chỉ được chọn một mà thôi.
Thân phận? Manh mối duy nhất là nàng nhưng đãđứt đoạn rồi. Ta cố chấp có ích gì? Nhưng vị trí phu quân thì khác, nếu ở đó thì ít nhất ta cũng có thể bên nàng cả đời.
- Thân phận, ta thực sự muốn biết nhưng ta cần vị trí phu quân của nàng.
- Giữ địa vị phu thị của ta, ngươi đồng thời có thể biết thân phận mình, cũng đâu có tệ.
Vậy thì chẳng có ý nghĩa gì. Khi ta chỉ là một phu thị, nàng sẽ không bận tâm đến ta, nàng sẽ chẳng nhìn ta dù chỉ một lần.
- Vị trí phu quân của nàng. Hơn nữa, ta còn muốn nàng hứa, nếu không có sự đồng ý của ta, tuyệt đối không nạp thêm phu thị.
Nếu chỉ là vị trí phu quân chưa chắc nàng đã đồng ý. Ngô Thanh muốn Định đan, Bạch Triển muốn triệt hạ Ân quốc. Tất cả đều là điều kiện khó khăn. Ta chỉ muốn là nam nhân duy nhất của nàng, đi ngược lại quy củ của hoàng tộc liệu có quá đáng không? Nhưng ta có cảm giác nếu điều kiện quá đơn giản nàng sẽ không đồng ý.
Nàng im lặng rồi nói:
- Ta đồng ý.
Ta không tin vào tai mình. Nàng đồng ý? Nàng đồng ý để ta làm phu quân nàng?
Tim ta không tự chủ đập trật đi, lần đầu tiên ta cảm nhận được nó trong lồng ngực.
Lần đầu tiên ta để cho cảm xúc điều khiển bản thân. Ta ôm nàng vào lòng. Lần đầu tiên ta ôm một người con gái vào ngực, cảm giác như đã ôm được cả thiên hạ này. Ấm áp, mềm mại, thoang thoảng mùi hương dịu nhẹ. Cả đời ta sẽ không quên cảm giác được ôm nàng vào lòng.
Ngày nàng mặc phượng bào bước lên đế vị với tư cách Nguyệt Lương công chúa cũng là ngày Ngô Thanh mất đi vị trí phu thị. Thái tử mất tích, người cuối cùng tiếp xúc với nàng là Ngô Thanh. Chỉ vì một chút nghi ngờ, Nhật Lương không do dự đẩy Ngô Thanh ra khỏi vị trí phu thị. Mặc cho hắn theo nàng năm năm. Địa vị phu thị này thật sự mong manh.
Ta không còn thời gian do dự. Trong khi còn là phu thị của Nhật Lương phải nhanh chóng hỏi nàng về thân thế. Thời cơ đến nhanh hơn ta nghĩ nhưng kết quả lại không giống những gì ta đợi. Nàng nói nàng không biết.
Hoá ra, nàng mang ta về đơn giản chỉ là hứng thú nhất thời.
Quá khứ, ta không thể biết. Hiện tại và tương lai thì sao? Giữ địa vị phu thị này hay rời khỏi nàng. Nhật Lương không nhân hậu như Nguyệt Lương, bên cạnh nàng chỉ cần một chút sai sót cũng có thể mất mạng. Ở cạnh nàng quá nguy hiểm.
Nhưng, rời đi… ta có thể đi đâu? Mười năm trong cung, ta học được gì? Ta có thể làm gì để tồn tại? Rời khỏi Nghi quốc? Nguyệt Lương nói ở ba quốc gia kia, địa vị nam nhân khá cao, họ có thể làm chủ gia đình. Hơn nữa, bên ngoài có rất nhiều điều mới lạ. Ta có nên đi tìm hiểu không?
Nàng bất ngờ muốn cùng ta cử hành hôn lễ. Khi ta đang do dự nên rời đi hay ở lại thì nàng nói muốn cùng ta cử hành hôn lễ. Phu thị có thân phận thấp hèn như ta cả đời đừng nghĩ đến một hôn lễ đàng hoàng. Nàng lại muốn cùng ta cử hành hôn lễ? Bất kể lý do của nàng là gì thì với ta, đó đã đủ.
Thế giới bên ngoài kia, không tìm hiểu cũng không sao. Toàn tâm toàn ý với người con gái này là được.
Ta muốn gần gũi nàng. Ít nhất chỉ cần chúng ta viên phòng, nàng không thể rũ bỏ ta đơn giản chỉ bằng một lời nói. Ta không giống Ngô Thanh, không danh phận đi theo nàng. Nếu chúng ta viên phòng, thánh chỉ năm xưa sẽ đảm bảo cho việc ta ở bên cạnh nàng. Nhưng nàng luôn né tránh ta. Ta lo sợ, mục đích của nàng đơn giản là muốn tặng ta cho một người khác. Hôn lễ kia chỉ là một giấc mộng dài mà thôi.
Nàng tiếp tục để Bạch Triển rời khỏi, ở lại Ân quốc. Ta không hiểu. Hai phu thị của nàng đều dễ dàng rời đi, tất cả chỉ bằng một lời nói. Vậy, còn ta?
Vị trí phu thị này dễ dàng mất đi như vậy thì ta không cần nữa. Ta muốn vị trí phu quân của nàng! Bây giờ bên cạnh nàng không có ai, ta là người có cơ hội lớn nhất. Thái tử đã làm hoàng đế nhưng nàng lại là muội muội của Nhật Lương, nàng không có quyền ban hôn cho Nhật Lương. Ta thật sự có cơ hội.
- Thân phận hoặc vị trí phu quân, ngươi chỉ được chọn một mà thôi.
Thân phận? Manh mối duy nhất là nàng nhưng đãđứt đoạn rồi. Ta cố chấp có ích gì? Nhưng vị trí phu quân thì khác, nếu ở đó thì ít nhất ta cũng có thể bên nàng cả đời.
- Thân phận, ta thực sự muốn biết nhưng ta cần vị trí phu quân của nàng.
- Giữ địa vị phu thị của ta, ngươi đồng thời có thể biết thân phận mình, cũng đâu có tệ.
Vậy thì chẳng có ý nghĩa gì. Khi ta chỉ là một phu thị, nàng sẽ không bận tâm đến ta, nàng sẽ chẳng nhìn ta dù chỉ một lần.
- Vị trí phu quân của nàng. Hơn nữa, ta còn muốn nàng hứa, nếu không có sự đồng ý của ta, tuyệt đối không nạp thêm phu thị.
Nếu chỉ là vị trí phu quân chưa chắc nàng đã đồng ý. Ngô Thanh muốn Định đan, Bạch Triển muốn triệt hạ Ân quốc. Tất cả đều là điều kiện khó khăn. Ta chỉ muốn là nam nhân duy nhất của nàng, đi ngược lại quy củ của hoàng tộc liệu có quá đáng không? Nhưng ta có cảm giác nếu điều kiện quá đơn giản nàng sẽ không đồng ý.
Nàng im lặng rồi nói:
- Ta đồng ý.
Ta không tin vào tai mình. Nàng đồng ý? Nàng đồng ý để ta làm phu quân nàng?
Tim ta không tự chủ đập trật đi, lần đầu tiên ta cảm nhận được nó trong lồng ngực.
Lần đầu tiên ta để cho cảm xúc điều khiển bản thân. Ta ôm nàng vào lòng. Lần đầu tiên ta ôm một người con gái vào ngực, cảm giác như đã ôm được cả thiên hạ này. Ấm áp, mềm mại, thoang thoảng mùi hương dịu nhẹ. Cả đời ta sẽ không quên cảm giác được ôm nàng vào lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.