Chương 18: Đẩy ngã không thương lượng
Thiên Hạ Quy Nguyên
26/01/2017
Người nọ còn chưa dứt lời, đột nhiên đổi giọng, ngạc nhiên nhìn nàng:
- Lại là nàng?
Thái Sử Lan mở mắt. Trước mặt, ánh mắt người nọ chớp nhoáng đổi thay, tựa tiếu phi tiếu. Làn da như châu như ngọc càng thêm nổi bật dưới bóng cây rậm rạp, giống như có ánh sáng bao phủ. Quả nhiên là khuôn mặt của tên đáng ghét kia!
Thái Sử Lan nhíu mày, đưa tay đẩy mặt hắn ra. Dung Sở mỉm cười, nhẹ nhàng buông tay. "Rầm" một tiếng, cả người Thái Sử Lan "lại" lao xuống đất. Cũng may Dung Sở cũng không phải loại người lòng dạ hiểm ác, cái bàn phía trước hắn vốn có trải thảm, Thái Sử Lan có ngã cũng chỉ rơi lên tấm thảm đó mà thôi. Nhưng là, Thái Sử Lan từ trên cao ngã xuống, trước đó còn va chạm cây cối, lúc này rơi xuống, toàn thân không tránh khỏi đau nhức, cổ họng cũng khô khốc. Nàng vừa đưa mắt nhìn lên, lại thấy trước mặt có một đĩa lê lớn, thuận tay cầm lấy một quả, đưa vào miệng nhai ngấu nghiến. Ăn xong, tùy tiện vứt hạt lê sang bên cạnh, sau đó ngẩng mặt nhìn quanh...
Ặc? Nhiều người như vậy!
Để ý một chút, mới phát hiện lúc trước ở trên kia nhìn không đến, rơi xuống rồi mới thấy nơi đây là một vùng đất rộng lớn bằng phẳng, cỏ cây hoa lá xanh tươi trải ra vô tận, dòng sông phía trước xanh biếc uốn lượn, phía sau gió thổi vi vu, phong cảnh như họa, cũng bởi vậy mới bị chọn làm nơi tổ chức lễ hội ngày hôm nay.
Trước mặt, hai hàng bàn tiệc được sắp xếp ngay ngắn, bên trái dành cho nam nhân, bên phải một hàng nữ tử. Đám người này vốn nên ồn ào huyên náo, nhưng lúc này, một mảnh yên ắng như tờ, ai cũng trợn mắt há mồm, nhìn chằm chằm vào người vừa từ trên trời rơi xuống trúng Tấn quốc công, tạm thời chưa nuốt trôi sự kiện mới bất ngở xảy đến.
Chỉ có một người sau phút giật mình ngắn ngủi, vui vẻ hô lớn:
- Tỷ....
Thái Sử Lan nhìn tới chỗ phát ra giọng nói, liền thấy Thai Thế Đào vui mừng chạy đến. Bên thắt lưng hắn, hai cái đầu rồng bằng tơ lụa hai màu đỏ vàng lắc lư theo từng nhịp bước, nhìn qua có chút buồn cười. Thái Sử Lan lúc này lại nhạy bén phát hiện có một đám người đang hướng ánh mắt khó chịu về phía Thai Thế Đào.
Chậc chậc, tiểu tử này, sao lại đắc tội với người ta rồi?
- Tỷ... - Thai Thế Đào vừa hô được nửa tiếng, đột nhiên nhớ ra tỷ tỷ là khí phi hoàng gia, được ngự ban thưởng cho về nhà xuất gia, vốn là không được xuất hiện ở nơi này, vì vậy vội vàng đem lời nói nuốt trở vào.
Thái Sử Lan lúc này cũng không có lòng dạ nào tán dóc cùng hắn. Nàng ngẩng đầu nhìn về phía chân vách núi, lại nhìn đến suối nước cách đó không xa, tự hỏi không biết Lí Cận Tuyết đã ngã xuống nơi nào rồi. Nàng chống tay, gắng gượng thân thể đau nhức như gãy từng đoạn xương đứng lên.
Dung Sở ở bên cạnh thong thả uống rượu. Một khắc khi Thái Sử Lan rơi vào vòng tay hắn, ánh mắt hai người vô tình chạm nhau, sau đó nàng cũng chẳng thèm liếc nhìn hắn thêm lần nào nữa. Một người lúc nào cũng là tâm điểm của sự chú ý như hắn, lúc này lại bị vị khách không mời mà tới này ngó lơ, cũng chẳng tỏ ra nửa điểm khó chịu, lại còn ung dung ăn trái cây, hứng thú quan sát Thái Sử Lan. Lúc này, thấy Thái Sử Lan trán đầy mồ hôi, lại kiên quyết muốn rời đi, hắn với cất giọng hỏi:
- Đi đâu?
-Tìm người.
- Ai?
- Không liên quan đến ngươi.
- Chuyện của hôn thê, ta là hôn phu đương nhiên phải quan tâm rồi.
- Trước khi ta tự mình thừa nhận, tốt nhận ngươi đừng có xưng hô như thế.
- Vậy nàng cho ta một cơ hội, ta sẽ cố sức để nàng thừa nhận, thế nào? - Dung Sở cười dài, thoạt nhìn không hề có chút thành ý, - Ta phái người tìm người giúp nàng.
Thái Sử Lan theo thói quen đang định từ chối, bỗng nhiên nhớ tới con suối nhỏ kia rất có thể là một nhánh nhỏ của Lộc Minh Hà. Nếu nhỡ như Lí Cận Tuyết trôi xuống hạ lưu, nàng một thân một mình tìm kiếm quả thật khó khăn. Lại nói, Lí Cận Tuyết cũng có thể không rơi xuống nước mà còn bị kẹt ở đâu đó trong khe núi, cũng cần có nhiều người may ra mới tìm được.
- Được. - Nàng giơ một ngón tay lên, - Một trăm hộ vệ.
Dung Sở vỗ vỗ tay. Một đội người áo xanh không biết từ đâu đi tới. Những người này đều mặc trang phục vô cùng đơn giản, thoạt nhìn không hề giống với hộ vệ của mấy nhà giàu có. Nhưng đôi mắt ai nấy đều sắc bén, tinh tường, bước chân vô cùng có lực. Bốn phía vang lên một trận xì xào to nhỏ, Thái Sử Lan tựa hồ nghe được "Long Hồn vệ" linh tinh gì đó, nàng nhìn nhìn, vẫn là cảm thấy không vừa lòng:
- Chỉ có mười người?
- Mười người bọn họ cũng đủ so với một ngàn hộ vệ tầm thường khác rồi. - Giọng nói Dung Sở bình thản vang lên, giống như không cho phép người ta hoài nghi lời nói của mình, - Hiện tại nàng có thể nói cho ta biết rồi chứ, muốn tìm ai?
- Nam nhân. - Thái Sử Lan nói, - Áo lam, thân hình, vóc dáng, tuổi tác không khác biệt mấy so với ngươi. - Nàng lại nghĩ nghĩ một chút, hình như vẫn không có đặc điểm gì nổi bật, lại bổ sung, - Đẹp.
- Đẹp? - Câu cuối cùng khiến cho lông mày Dung Sở nhíu lại, ánh mắt lóe lên tia nguy hiểm.
- Phải. - Thái Sử Lan dứt khoát gật mạnh một cái.
- Đẹp như nào? - Dung Sở chỉ chỉ chính mình, - Giống như ta?
Thái Sử Lan khinh bỉ nhìn hắn một cái, đúng là cái đồ tự luyến! Nàng lại nghĩ nghĩ, cảm thấy hai người này kì thật không thể đem ra so sánh với nhau, phong cách cùng dáng vẻ quá mức khác biệt, bất quá vẫn phải nói thêm, nàng thấy Lí Cận Tuyết vẫn là vừa mắt hơn một chút.
- So với ngươi dễ nhìn hơn chút.
Ánh mắt Dung Sở lập tức nheo lại, tựa tiếu phi tiếu, nụ cười giống như mang theo vẻ nguy hiểm, lại nhẹ nhàng bước tới.
- Nàng thích hắn?
Giọng điệu bình thản, lạnh nhạt. Thái Thế Đào đứng một bên bỗng nhiên rùng mình một cái. Thái Sử Lan khẽ nhíu mày, nàng không thích cái từ "thích" này của hắn. Chỉ là, cái nhíu mày này của nàng, trong mắt người xung quanh chính là thái độ khi bị đoán trúng tim đen. Dung Sở nhìn nàng một lúc lâu, sau đó bỗng lui về phía, lười biếng dựa người vào ghế, cười nói:
- Ta thay đổi chủ ý, sao ta lại phải lấy lòng vị hôn thê của mình?
Thái Sử Lan cũng không nói hai lời, xoay người bước đi.
- Nàng không tức giận? - Dung Sở phía sau nàng hỏi.
- Ngươi còn không đủ tư cách. - Nàng đáp lời.
Phía sau một hồi yên lặng, Dung Sở vẫn như cũ nở nụ cười, chỉ là dáng vẻ tươi cười của hắn có chút kì dị. Thai Thế Đào ở một bên thầm nghĩ, Tấn quốc công bình thường đều là nữ nhân bu vào như kiến, làm gì có chuyện bị ghẻ lạnh thế này bao giờ. Lần này chắc chắn đã cảm nhận được cảm giác thất bại ê chề rồi nhỉ? Nhưng mà, tỷ tỷ so với trước kia thay đổi rất nhiều. Bất quá, hắn thích!
- Tính tình nàng sao lại bướng bỉnh như vậy chứ? Thật là không đáng yêu chút nào. - Sau một hồi yên lặng, mắt thấy Thái Sử Lan thật sự khập khiễng tiến về phía trước, Dung Sở cuối cùng vẫn mở miệng trước, - Cái này, ta nghĩ nàng cũng không muốn nợ ân tình của người khác, cũng không thích ta a dua có phải không? Nàng hẳn là thích công bằng. Vậy đi, chỉ cần nàng làm được một việc này, ta liền phái người đi tìm giúp.
- Chuyện gì? - Thái Sử Lan xoay người. Nàng không thích cầu xin người khác, nhưng không có nghĩa là nàng ngang bướng một cách ngu ngốc.
Dung Sở vẫy vẫy tay, Thái Sử Lan mặt không biểu tình bước tới. Hắn nghiêng mình qua, thì thầm bên tai nàng:
- Nàng tới muộn, "trăm hoa đua sắc" cũng đã kết thúc. Lúc trước ta đã đáp ứng qua, người thắng cuộc có thể yêu cầu ta làm một việc. Bất quá người thắng lần này ta không thích, không muốn đáp ứng yêu cầu gì của nàng ta hết. Không bằng bây giờ nàng đi so tài với nàng ta, nếu thắng là có thể ra điều kiện với ta rồi.
- So cái gì bây giờ?
- Thêu thùa. - Dung Sở cười đến có chút đáng ghét. Tiếp đó, hẳn đứng thẳng người, thản nhiên thông báo, - Nữ tử có bốn phẩm chất, ba phẩm chất trước đó của khuê tú An Châu đều đã khiến ta mở rộng tầm mắt, vậy liền thi cái phẩm chất cuối cùng đi.
Thêu thùa cần có thời gian, từ trước đến nay cũng không phải hạng mục để nữ tử so tài.
Bất quá...
Dung Sở liếc mắt nhìn Thái Sử Lan, chân thành tươi cười.
Dùng ngón chân suy nghĩ cũng đoán ra, nàng không giống người am hiểu nữ công. À không, đừng nói là nữ công, phàm là mấy cái tài nữ am hiểu như kiểu thi từ, khúc nghệ, nhạc cụ lung tung này nọ, chỉ sợ nàng cũng không biết.
Hắn thật ra muốn biết, nàng rốt cuộc có bản lĩnh gì?
Hắn cũng muốn biết, một nữ tử cố chấp đến cực điểm như nàng, nếu phải tranh đấu chắc chắn muốn giành phần thắng, nhưng nàng làm thế nào để thắng đây?
Không thể không nói, cái tính cách này của nàng quả thật không đáng yêu, nhưng thật sự...thật dễ dàng khơi mào ham muốn thách thức của nam nhân mà!
Thái Sử Lan cũng không để ý thấy nụ cười quái dị của hắn. Hai chữ "thêu thùa" này...Nàng khẽ nhíu mày, trò đùa này, có cho nàng tám đời học cũng không xong, cũng tuyệt đối không học.
- Người ban nãy thắng là ai? - Nàng đột nhiên muốn biết chính xác đối thủ của mình, bởi vì trong đám người bên kia, giống như có mấy ánh mắt nham hiểm lại quen thuộc đang hướng về phía nàng.
- Lại nói, cái này cũng thật trùng hợp. - Hắn nhẹ hất cằm về phía đám người, - Nam tử thắng cuộc là đệ đệ nàng, còn nữ tử thắng cuộc lại là muội muội nàng.
Thái Sử Lan nhìn theo ánh mắt hắn. Phía đối diện, Thai Thế Đào thấy nàng nhìn đến liền lập tức quơ quơ hai cái đầu rồng bằng lụa lên. Mà bên cạnh, chính là nữ tử đầu tới giờ vẫn bị nàng xem nhẹ, vẻ mặt vô cùng không tốt, trừng mắt nhìn nàng. Thái Sử Lan cảm thấy khuôn mặt này vô cùng quen thuộc, suy nghĩ một hồi lâu mới nhớ ra. Người này, không phải là người đêm đó đi theo Thai Thế Trúc đến tìm Thai Thế Lan tính sổ, rồi lại trốn sau lưng Thai Thế Trúc, chỉ lộ ra nửa gương mặt hay sao? Sau đó, nàng ở chỗ Thai phu nhân cũng từng gặp thêm một lần, hình như là tứ tiểu thư Thai Thế Vi thì phải.
Thai Thế Vi nhìn thấy ánh mắt hờ hững như nhìn cỏ dại của Thái Sử Lan, phẫn nộ tới nỗi cả người đều run rẩy.
Nàng khó khăn lắm mới thắng được biết bao khuê tú nơi này, giành được sự nổi bật trước mặt Tấn quốc công.
Nàng vốn hẳn là nên đứng ở bên cạnh Tấn quốc công, cũng đã nghĩ ra yêu cầu của mình.
Kết quả, lúc nàng đang muốn tiến lên, nữ nhân này lại từ đâu rơi xuống. Còn cố ý rơi vào vòng tay Tấn quốc công, cắt ngang lời nàng định nói!
Đã vậy, nàng ta còn chưa chịu bỏ cuộc rời đi, lại cùng Tấn quốc công liếc mắt đưa tình, đề ra yêu cầu với ngài! Người có tư cách ra yêu cầu, đáng lẽ phải là nàng, là Thai Thế Vi nàng, không thể là ai khác!
Hiện tại, nàng ta lại con dùng ánh mắt miệt thị nhìn nàng!
Thật đáng giận! Không chỉ đảo lộn Thai phủ, còn muốn đảo lộn luôn kế hoạch của nàng? Quả nhiên là loại nữ nhân vô liêm sỉ!
...
- Ngươi có hiểu rõ thân phận của mình hay không vậy? - Thai Thế Vi nhìn chằm chằm Thái Sử Lan, ánh mắt ngập tràn căm hận, - Nơi này không phải là nơi ngươi có thể tới, còn không mau cút về! Đừng để mặt mũi gia tộc mất hết trong tay ngươi!
Nàng ta cũng không nói thẳng thân phận hiện tại của Thái Sử Lan, bởi nàng ta cũng chẳng để vị khí phi này vào mắt. Một kẻ mà số phận đã được định đoạt sẵn, cả đời này cũng chỉ có thể sống trong am ni cô, hoặc bởi vì hành vi dâm đãng mà sớm hay muộn cũng sẽ bị thả trôi sông, còn có thể đe dọa được ai đây?
Mọi người nghe lời nói của nàng, biết được Thái Sử Lan cũng là người nhà Thai thị, không khỏi kinh ngạc: Đây là vị tiểu thư nào của Thai phủ? Vì sao tỷ muội một nhà lại nói năng nặng nề với nhau như vậy?. Liền sau đó, tất cả ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía Thái Sử Lan, tràn trề hứng thú chờ đợi một màn tỷ muội tương tàn. Ai ngờ Thái Sử Lan lại chỉ dùng ánh mắt lạnh nhạt liếc qua Thai Thế Vi, căn bản là không thèm để ý, ngược lại hướng về phía Dung Sở, cất tiếng hỏi:
- Là nàng ta?
Mọi người nhìn nhìn nàng, lại nhìn sang Thai Thế Vi bừng bừng lửa giận, đột nhiên cảm thấy thật giống cảnh một con chó săn chưa trưởng thành đang bất lực hướng về phía chiến sĩ dũng mãnh sủa loạn...
- Có nắm chắc phần thắng hay không? - Dung Sở càng cười càng lộ vẻ thành khẩn, lại càng làm Thái Sử Lan cảm thấy hắn không có ý tốt gì cho cam.
- Có. - Nàng không kiên nhẫn đáp lại.
Thai Thế Vi lúc này rốt cuộc cũng nghe hiểu ý tứ hai người, không thể tin nổi trợn tròn mắt, sau một lúc lâu bỗng duyên dáng cất tiếng cười.
- Bảo nàng thắng ta? Ha ha...Bảo nàng thắng ta? - Nàng ta cười đến cả người run rẩy, giống như nghe được chuyện buồn cười nhất trên đời, - Quốc công ngài là đang muốn góp vui với mọi người sao? Nữ nhân này...để nàng ta thắng ta?...Ha ha...Thật buồn cười...
Tiếng cười của nàng ta càng ngày càng lớn. Mọi người nhìn thần sắc nàng ta cũng đại khái đoạn ra, xem chừng nữ nhân mới tới này tám phần là không có sở trường về nữ công, cũng không chịu được mà che miệng cười giễu cợt.
- Vị này tám phần là sẽ không thắng được rồi!
- Xem ra hôm này có thể thấy được uyên ương mang hình vịt béo rồi đây...ha ha.
- Lại có kịch hay để xem rồi...
...
Âm thanh chế giễu tuôn ra như nước. Thái Sử Lan lại giống như không nghe thấy, lại quay sang nhìn từ đầu đến chân Dung Sở, đột nhiên một tay cầm đai lưng hắn, tay kia hung hăng đẩy ngã!
- Lại là nàng?
Thái Sử Lan mở mắt. Trước mặt, ánh mắt người nọ chớp nhoáng đổi thay, tựa tiếu phi tiếu. Làn da như châu như ngọc càng thêm nổi bật dưới bóng cây rậm rạp, giống như có ánh sáng bao phủ. Quả nhiên là khuôn mặt của tên đáng ghét kia!
Thái Sử Lan nhíu mày, đưa tay đẩy mặt hắn ra. Dung Sở mỉm cười, nhẹ nhàng buông tay. "Rầm" một tiếng, cả người Thái Sử Lan "lại" lao xuống đất. Cũng may Dung Sở cũng không phải loại người lòng dạ hiểm ác, cái bàn phía trước hắn vốn có trải thảm, Thái Sử Lan có ngã cũng chỉ rơi lên tấm thảm đó mà thôi. Nhưng là, Thái Sử Lan từ trên cao ngã xuống, trước đó còn va chạm cây cối, lúc này rơi xuống, toàn thân không tránh khỏi đau nhức, cổ họng cũng khô khốc. Nàng vừa đưa mắt nhìn lên, lại thấy trước mặt có một đĩa lê lớn, thuận tay cầm lấy một quả, đưa vào miệng nhai ngấu nghiến. Ăn xong, tùy tiện vứt hạt lê sang bên cạnh, sau đó ngẩng mặt nhìn quanh...
Ặc? Nhiều người như vậy!
Để ý một chút, mới phát hiện lúc trước ở trên kia nhìn không đến, rơi xuống rồi mới thấy nơi đây là một vùng đất rộng lớn bằng phẳng, cỏ cây hoa lá xanh tươi trải ra vô tận, dòng sông phía trước xanh biếc uốn lượn, phía sau gió thổi vi vu, phong cảnh như họa, cũng bởi vậy mới bị chọn làm nơi tổ chức lễ hội ngày hôm nay.
Trước mặt, hai hàng bàn tiệc được sắp xếp ngay ngắn, bên trái dành cho nam nhân, bên phải một hàng nữ tử. Đám người này vốn nên ồn ào huyên náo, nhưng lúc này, một mảnh yên ắng như tờ, ai cũng trợn mắt há mồm, nhìn chằm chằm vào người vừa từ trên trời rơi xuống trúng Tấn quốc công, tạm thời chưa nuốt trôi sự kiện mới bất ngở xảy đến.
Chỉ có một người sau phút giật mình ngắn ngủi, vui vẻ hô lớn:
- Tỷ....
Thái Sử Lan nhìn tới chỗ phát ra giọng nói, liền thấy Thai Thế Đào vui mừng chạy đến. Bên thắt lưng hắn, hai cái đầu rồng bằng tơ lụa hai màu đỏ vàng lắc lư theo từng nhịp bước, nhìn qua có chút buồn cười. Thái Sử Lan lúc này lại nhạy bén phát hiện có một đám người đang hướng ánh mắt khó chịu về phía Thai Thế Đào.
Chậc chậc, tiểu tử này, sao lại đắc tội với người ta rồi?
- Tỷ... - Thai Thế Đào vừa hô được nửa tiếng, đột nhiên nhớ ra tỷ tỷ là khí phi hoàng gia, được ngự ban thưởng cho về nhà xuất gia, vốn là không được xuất hiện ở nơi này, vì vậy vội vàng đem lời nói nuốt trở vào.
Thái Sử Lan lúc này cũng không có lòng dạ nào tán dóc cùng hắn. Nàng ngẩng đầu nhìn về phía chân vách núi, lại nhìn đến suối nước cách đó không xa, tự hỏi không biết Lí Cận Tuyết đã ngã xuống nơi nào rồi. Nàng chống tay, gắng gượng thân thể đau nhức như gãy từng đoạn xương đứng lên.
Dung Sở ở bên cạnh thong thả uống rượu. Một khắc khi Thái Sử Lan rơi vào vòng tay hắn, ánh mắt hai người vô tình chạm nhau, sau đó nàng cũng chẳng thèm liếc nhìn hắn thêm lần nào nữa. Một người lúc nào cũng là tâm điểm của sự chú ý như hắn, lúc này lại bị vị khách không mời mà tới này ngó lơ, cũng chẳng tỏ ra nửa điểm khó chịu, lại còn ung dung ăn trái cây, hứng thú quan sát Thái Sử Lan. Lúc này, thấy Thái Sử Lan trán đầy mồ hôi, lại kiên quyết muốn rời đi, hắn với cất giọng hỏi:
- Đi đâu?
-Tìm người.
- Ai?
- Không liên quan đến ngươi.
- Chuyện của hôn thê, ta là hôn phu đương nhiên phải quan tâm rồi.
- Trước khi ta tự mình thừa nhận, tốt nhận ngươi đừng có xưng hô như thế.
- Vậy nàng cho ta một cơ hội, ta sẽ cố sức để nàng thừa nhận, thế nào? - Dung Sở cười dài, thoạt nhìn không hề có chút thành ý, - Ta phái người tìm người giúp nàng.
Thái Sử Lan theo thói quen đang định từ chối, bỗng nhiên nhớ tới con suối nhỏ kia rất có thể là một nhánh nhỏ của Lộc Minh Hà. Nếu nhỡ như Lí Cận Tuyết trôi xuống hạ lưu, nàng một thân một mình tìm kiếm quả thật khó khăn. Lại nói, Lí Cận Tuyết cũng có thể không rơi xuống nước mà còn bị kẹt ở đâu đó trong khe núi, cũng cần có nhiều người may ra mới tìm được.
- Được. - Nàng giơ một ngón tay lên, - Một trăm hộ vệ.
Dung Sở vỗ vỗ tay. Một đội người áo xanh không biết từ đâu đi tới. Những người này đều mặc trang phục vô cùng đơn giản, thoạt nhìn không hề giống với hộ vệ của mấy nhà giàu có. Nhưng đôi mắt ai nấy đều sắc bén, tinh tường, bước chân vô cùng có lực. Bốn phía vang lên một trận xì xào to nhỏ, Thái Sử Lan tựa hồ nghe được "Long Hồn vệ" linh tinh gì đó, nàng nhìn nhìn, vẫn là cảm thấy không vừa lòng:
- Chỉ có mười người?
- Mười người bọn họ cũng đủ so với một ngàn hộ vệ tầm thường khác rồi. - Giọng nói Dung Sở bình thản vang lên, giống như không cho phép người ta hoài nghi lời nói của mình, - Hiện tại nàng có thể nói cho ta biết rồi chứ, muốn tìm ai?
- Nam nhân. - Thái Sử Lan nói, - Áo lam, thân hình, vóc dáng, tuổi tác không khác biệt mấy so với ngươi. - Nàng lại nghĩ nghĩ một chút, hình như vẫn không có đặc điểm gì nổi bật, lại bổ sung, - Đẹp.
- Đẹp? - Câu cuối cùng khiến cho lông mày Dung Sở nhíu lại, ánh mắt lóe lên tia nguy hiểm.
- Phải. - Thái Sử Lan dứt khoát gật mạnh một cái.
- Đẹp như nào? - Dung Sở chỉ chỉ chính mình, - Giống như ta?
Thái Sử Lan khinh bỉ nhìn hắn một cái, đúng là cái đồ tự luyến! Nàng lại nghĩ nghĩ, cảm thấy hai người này kì thật không thể đem ra so sánh với nhau, phong cách cùng dáng vẻ quá mức khác biệt, bất quá vẫn phải nói thêm, nàng thấy Lí Cận Tuyết vẫn là vừa mắt hơn một chút.
- So với ngươi dễ nhìn hơn chút.
Ánh mắt Dung Sở lập tức nheo lại, tựa tiếu phi tiếu, nụ cười giống như mang theo vẻ nguy hiểm, lại nhẹ nhàng bước tới.
- Nàng thích hắn?
Giọng điệu bình thản, lạnh nhạt. Thái Thế Đào đứng một bên bỗng nhiên rùng mình một cái. Thái Sử Lan khẽ nhíu mày, nàng không thích cái từ "thích" này của hắn. Chỉ là, cái nhíu mày này của nàng, trong mắt người xung quanh chính là thái độ khi bị đoán trúng tim đen. Dung Sở nhìn nàng một lúc lâu, sau đó bỗng lui về phía, lười biếng dựa người vào ghế, cười nói:
- Ta thay đổi chủ ý, sao ta lại phải lấy lòng vị hôn thê của mình?
Thái Sử Lan cũng không nói hai lời, xoay người bước đi.
- Nàng không tức giận? - Dung Sở phía sau nàng hỏi.
- Ngươi còn không đủ tư cách. - Nàng đáp lời.
Phía sau một hồi yên lặng, Dung Sở vẫn như cũ nở nụ cười, chỉ là dáng vẻ tươi cười của hắn có chút kì dị. Thai Thế Đào ở một bên thầm nghĩ, Tấn quốc công bình thường đều là nữ nhân bu vào như kiến, làm gì có chuyện bị ghẻ lạnh thế này bao giờ. Lần này chắc chắn đã cảm nhận được cảm giác thất bại ê chề rồi nhỉ? Nhưng mà, tỷ tỷ so với trước kia thay đổi rất nhiều. Bất quá, hắn thích!
- Tính tình nàng sao lại bướng bỉnh như vậy chứ? Thật là không đáng yêu chút nào. - Sau một hồi yên lặng, mắt thấy Thái Sử Lan thật sự khập khiễng tiến về phía trước, Dung Sở cuối cùng vẫn mở miệng trước, - Cái này, ta nghĩ nàng cũng không muốn nợ ân tình của người khác, cũng không thích ta a dua có phải không? Nàng hẳn là thích công bằng. Vậy đi, chỉ cần nàng làm được một việc này, ta liền phái người đi tìm giúp.
- Chuyện gì? - Thái Sử Lan xoay người. Nàng không thích cầu xin người khác, nhưng không có nghĩa là nàng ngang bướng một cách ngu ngốc.
Dung Sở vẫy vẫy tay, Thái Sử Lan mặt không biểu tình bước tới. Hắn nghiêng mình qua, thì thầm bên tai nàng:
- Nàng tới muộn, "trăm hoa đua sắc" cũng đã kết thúc. Lúc trước ta đã đáp ứng qua, người thắng cuộc có thể yêu cầu ta làm một việc. Bất quá người thắng lần này ta không thích, không muốn đáp ứng yêu cầu gì của nàng ta hết. Không bằng bây giờ nàng đi so tài với nàng ta, nếu thắng là có thể ra điều kiện với ta rồi.
- So cái gì bây giờ?
- Thêu thùa. - Dung Sở cười đến có chút đáng ghét. Tiếp đó, hẳn đứng thẳng người, thản nhiên thông báo, - Nữ tử có bốn phẩm chất, ba phẩm chất trước đó của khuê tú An Châu đều đã khiến ta mở rộng tầm mắt, vậy liền thi cái phẩm chất cuối cùng đi.
Thêu thùa cần có thời gian, từ trước đến nay cũng không phải hạng mục để nữ tử so tài.
Bất quá...
Dung Sở liếc mắt nhìn Thái Sử Lan, chân thành tươi cười.
Dùng ngón chân suy nghĩ cũng đoán ra, nàng không giống người am hiểu nữ công. À không, đừng nói là nữ công, phàm là mấy cái tài nữ am hiểu như kiểu thi từ, khúc nghệ, nhạc cụ lung tung này nọ, chỉ sợ nàng cũng không biết.
Hắn thật ra muốn biết, nàng rốt cuộc có bản lĩnh gì?
Hắn cũng muốn biết, một nữ tử cố chấp đến cực điểm như nàng, nếu phải tranh đấu chắc chắn muốn giành phần thắng, nhưng nàng làm thế nào để thắng đây?
Không thể không nói, cái tính cách này của nàng quả thật không đáng yêu, nhưng thật sự...thật dễ dàng khơi mào ham muốn thách thức của nam nhân mà!
Thái Sử Lan cũng không để ý thấy nụ cười quái dị của hắn. Hai chữ "thêu thùa" này...Nàng khẽ nhíu mày, trò đùa này, có cho nàng tám đời học cũng không xong, cũng tuyệt đối không học.
- Người ban nãy thắng là ai? - Nàng đột nhiên muốn biết chính xác đối thủ của mình, bởi vì trong đám người bên kia, giống như có mấy ánh mắt nham hiểm lại quen thuộc đang hướng về phía nàng.
- Lại nói, cái này cũng thật trùng hợp. - Hắn nhẹ hất cằm về phía đám người, - Nam tử thắng cuộc là đệ đệ nàng, còn nữ tử thắng cuộc lại là muội muội nàng.
Thái Sử Lan nhìn theo ánh mắt hắn. Phía đối diện, Thai Thế Đào thấy nàng nhìn đến liền lập tức quơ quơ hai cái đầu rồng bằng lụa lên. Mà bên cạnh, chính là nữ tử đầu tới giờ vẫn bị nàng xem nhẹ, vẻ mặt vô cùng không tốt, trừng mắt nhìn nàng. Thái Sử Lan cảm thấy khuôn mặt này vô cùng quen thuộc, suy nghĩ một hồi lâu mới nhớ ra. Người này, không phải là người đêm đó đi theo Thai Thế Trúc đến tìm Thai Thế Lan tính sổ, rồi lại trốn sau lưng Thai Thế Trúc, chỉ lộ ra nửa gương mặt hay sao? Sau đó, nàng ở chỗ Thai phu nhân cũng từng gặp thêm một lần, hình như là tứ tiểu thư Thai Thế Vi thì phải.
Thai Thế Vi nhìn thấy ánh mắt hờ hững như nhìn cỏ dại của Thái Sử Lan, phẫn nộ tới nỗi cả người đều run rẩy.
Nàng khó khăn lắm mới thắng được biết bao khuê tú nơi này, giành được sự nổi bật trước mặt Tấn quốc công.
Nàng vốn hẳn là nên đứng ở bên cạnh Tấn quốc công, cũng đã nghĩ ra yêu cầu của mình.
Kết quả, lúc nàng đang muốn tiến lên, nữ nhân này lại từ đâu rơi xuống. Còn cố ý rơi vào vòng tay Tấn quốc công, cắt ngang lời nàng định nói!
Đã vậy, nàng ta còn chưa chịu bỏ cuộc rời đi, lại cùng Tấn quốc công liếc mắt đưa tình, đề ra yêu cầu với ngài! Người có tư cách ra yêu cầu, đáng lẽ phải là nàng, là Thai Thế Vi nàng, không thể là ai khác!
Hiện tại, nàng ta lại con dùng ánh mắt miệt thị nhìn nàng!
Thật đáng giận! Không chỉ đảo lộn Thai phủ, còn muốn đảo lộn luôn kế hoạch của nàng? Quả nhiên là loại nữ nhân vô liêm sỉ!
...
- Ngươi có hiểu rõ thân phận của mình hay không vậy? - Thai Thế Vi nhìn chằm chằm Thái Sử Lan, ánh mắt ngập tràn căm hận, - Nơi này không phải là nơi ngươi có thể tới, còn không mau cút về! Đừng để mặt mũi gia tộc mất hết trong tay ngươi!
Nàng ta cũng không nói thẳng thân phận hiện tại của Thái Sử Lan, bởi nàng ta cũng chẳng để vị khí phi này vào mắt. Một kẻ mà số phận đã được định đoạt sẵn, cả đời này cũng chỉ có thể sống trong am ni cô, hoặc bởi vì hành vi dâm đãng mà sớm hay muộn cũng sẽ bị thả trôi sông, còn có thể đe dọa được ai đây?
Mọi người nghe lời nói của nàng, biết được Thái Sử Lan cũng là người nhà Thai thị, không khỏi kinh ngạc: Đây là vị tiểu thư nào của Thai phủ? Vì sao tỷ muội một nhà lại nói năng nặng nề với nhau như vậy?. Liền sau đó, tất cả ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía Thái Sử Lan, tràn trề hứng thú chờ đợi một màn tỷ muội tương tàn. Ai ngờ Thái Sử Lan lại chỉ dùng ánh mắt lạnh nhạt liếc qua Thai Thế Vi, căn bản là không thèm để ý, ngược lại hướng về phía Dung Sở, cất tiếng hỏi:
- Là nàng ta?
Mọi người nhìn nhìn nàng, lại nhìn sang Thai Thế Vi bừng bừng lửa giận, đột nhiên cảm thấy thật giống cảnh một con chó săn chưa trưởng thành đang bất lực hướng về phía chiến sĩ dũng mãnh sủa loạn...
- Có nắm chắc phần thắng hay không? - Dung Sở càng cười càng lộ vẻ thành khẩn, lại càng làm Thái Sử Lan cảm thấy hắn không có ý tốt gì cho cam.
- Có. - Nàng không kiên nhẫn đáp lại.
Thai Thế Vi lúc này rốt cuộc cũng nghe hiểu ý tứ hai người, không thể tin nổi trợn tròn mắt, sau một lúc lâu bỗng duyên dáng cất tiếng cười.
- Bảo nàng thắng ta? Ha ha...Bảo nàng thắng ta? - Nàng ta cười đến cả người run rẩy, giống như nghe được chuyện buồn cười nhất trên đời, - Quốc công ngài là đang muốn góp vui với mọi người sao? Nữ nhân này...để nàng ta thắng ta?...Ha ha...Thật buồn cười...
Tiếng cười của nàng ta càng ngày càng lớn. Mọi người nhìn thần sắc nàng ta cũng đại khái đoạn ra, xem chừng nữ nhân mới tới này tám phần là không có sở trường về nữ công, cũng không chịu được mà che miệng cười giễu cợt.
- Vị này tám phần là sẽ không thắng được rồi!
- Xem ra hôm này có thể thấy được uyên ương mang hình vịt béo rồi đây...ha ha.
- Lại có kịch hay để xem rồi...
...
Âm thanh chế giễu tuôn ra như nước. Thái Sử Lan lại giống như không nghe thấy, lại quay sang nhìn từ đầu đến chân Dung Sở, đột nhiên một tay cầm đai lưng hắn, tay kia hung hăng đẩy ngã!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.