Chương 51: Đồ nhi, xin nhận một lạy của sư phó!
Thiên Hạ Quy Nguyên
15/02/2017
"Được." Thái Sử Lan gật đầu, "Người chắc chắn sẽ phải đến cầu xin ta."
Tào phu tử còn đang nổi giận, miệng đầy bọt mép mắng người, làm sao nghe được lời nói của nàng. Hắn náo loạn hồi lâu, cuối cùng bị đám người Hùng Tiểu Giai lôi đi, bóng người đã khuất dạng, vẫn còn nghe thấy tiếng mắng chửi theo gió truyền đến.
Những người còn lại cũng từ từ tản đi. Ánh mắt đệ tử hàn môn ngập vẻ thất vọng, liếc nhìn nàng một cái rồi xoay người; đám đệ tử phẩm lưu cũng không dám nói lời nào, nhưng trước khi đi cũng phải khinh miệt nhìn nàng một hồi, đi xa được một đoạn, tiếng cười nhạo báng lại vang lên.
Giữa sân chỉ còn lác đác mấy người. Hoa Tầm Hoan bước tới, vỗ vỗ vai nàng, "Ngũ Việt chúng ta có loại thảo dược không tồi, có dịp thì ngươi thử dùng xem sao, biết đâu có thể cứu vãn ít nhiều."
"Cảm ơn." Thái Sử Lan lắc đầu. "Nhưng ta không cần."
"Tại sao?" Hoa Tầm Hoa trừng mắt.
"Ta cũng không phải quá muốn học võ." Thái Sử Lan nói. "Hơn nữa, ta cũng đã hai mốt rồi, nếu như bây giờ luyện võ, cũng không thể nào đạt đến tuyệt đỉnh. Một việc nếu đã không thể như ý muốn, ta không làm."
Hoa Tầm Hoan lại nhìn nàng một lúc lâu, "Nhưng mà nếu ở trong doanh Nhị Ngũ mà không có võ công, tương lai ngươi làm sao có thể nhập ngũ."
"Ai biết được đấy." Thái Sử Lan thản nhiên đáp.
Hoa Tầm Hoan ngơ ngác nhìn nàng, bỗng lên tiếng, "Tuy rằng lời ngươi nói ra giống như đang khoác lác, nhưng không hiểu tại sao, ta lại tin tưởng." Nàng vỗ mạnh vai Thái Sử Lan, "Ây cha, ta bắt đầu muốn làm bằng hữu của ngươi rồi đó, ngươi nghĩ sao?"
"Còn phải xem tình hình đã." Thái Sử Lan nói.
Hoa Tầm Hoan cười vang, vui vẻ rời đi.
Tô Á lại tiến tới, đứng lặng bên người nàng. Thái Sử Lan nghiêng đầu, phát hiện sau tai nàng ta có rất nhiều vết sẹo nhỏ, có điều đều bị tóc che khuất, không để ý sẽ không phát hiện ra.
Cả hai đều không nói gì, sóng vai ngắm nhìn hoàng hôn.
Thật lâu sau, Tô Á mới lên tiếng, "Cho dù sau này có chuyện gì xảy ra, ta cũng sẽ ủng hộ ngươi."
Nói xong câu này, nàng xoay người rời đi, Thái Sử Lan cũng không quay lại. Bên dưới, Cảnh Thái Lam kéo kéo ống tay áo, ngửa đầu nhìn nàng.
Thái Sử Lan ngửa đầu, nói: "Cảnh Thái Lam, con phải nhớ một điều, thời điểm chúng ta bị cô lập, nếu như còn có người ở cạnh, thì người đó, chính là người con hoàn toàn có thể tin tưởng."
Cảnh Thái Lam chỗ hiểu chỗ không, gật gật đầu, ôm lấy chân nàng, cọ cọ đầu nhỏ lên đùi làm nũng, giọng nói líu lo, "Lan Lan...cũng ở bên con..."
Dung Sở lười biếng nâng cằm, nghĩ thầm, nữ nhân này cố ý giấu diếm tài năng, chẳng lẽ là để thử lòng người sao?
Hắn lại liếc mắt nhìn sang Lí Phù Chu vẫn ngồi yên một chỗ, lần đầu cảm thấy chí hữu này thật chướng mắt. Sau đó, lại đảo mắt nhìn Thái Sử Lan, thấy nàng ngồi xuống ôm lấy Cảnh Thái Lam, ống tay áo lướt qua mặt đất, mảnh vỡ đồng hồ lập tức biến mất.
Ngay lúc nàng làm vậy, Dung Sở bỗng nghiêng người, che khuất tầm mắt Lí Phù Chu, cười nói, "Chúng ta cũng đã lâu không gặp, có muốn uống vài chén không?"
Lí Phù Chu mỉm cười gật đầu. Hai người nhanh chóng rời đi. Được vài bước, Dung Sở bỗng quay đầu nhìn lại.
Phía sau, trong ánh nắng chiều nhàn nhạt, bóng dáng người kia ôm lấy đứa nhỏ, chậm rãi cất bước, có chút cô độc.
...
Đêm đó, chuyện lạ xảy đến, không chỉ náo động doanh Nhị Ngũ, mà không lâu sau, còn lan truyền đến tất cả phân doanh Quang Vũ trên khắp Nam Tề, trở thành đề tài bàn tán của mọi người trong suốt một thời gian dài.
Buổi tối hôm đó, Dung Sở và Lí Phù Chu vẫn đang ở ngoài uống rượu, Cảnh Thái Lam vừa tắm rửa vừa học bơi lội, còn Thái Sử Lan lại bảo một hộ vệ mang cho Tào phu tử một túi nhỏ.
Sau đó...
Sau đó chuyện lạ bỗng dưng xảy đến.
Người đầu tiên bắt gặp Tào phu tử là Tiêu Đại Cường. Tiểu bạch kiểm công sau khi ăn xong cơm chiều, ôm vai Đại Hùng đi dạo bên bờ sông, bỗng nhiên loáng thoáng thấy một bóng người mặc quần lót trắng, hai tay ôm lấy bộ ngực phẳng đét, lông đen phủ kín hai chân đang đi ra từ phía bồn hoa trong viện của giáo quan, phía sau dường như còn có một đám người đi theo.
"Kẻ nào trông đần độn thế không biết!" Tiêu Đại Cường nói.
"Gì cơ? Gì cơ?" Hùng Tiểu Giai khập khiễng đi bên cạnh, hào hứng hỏi.
"Phía trước có phải kẻ điên trong miếu hoang ngoài doanh hay không?" Tiêu Đại Cương vịn tay lên tường, nhìn ngó xung quanh.
"Hình như cũng hơi giống, nhưng có phải hơi béo rồi không? Hùng Tiểu Giai nheo mắt, "Ta không nhìn rõ. Đại Cường, Đại Cường, bế ta lên chút, ta leo lên tưởng nhìn xem."
"Được, Giai Giai lại đây." Tiêu Đại Cường đáp, lập tức bế Tiểu Hùng lên. Thoáng cái, Hùng Tiểu Giai đột nhiên yểu điệu té ngã.
"Tào...Tào...Tào..." Hùng Tiểu Giai ấp úng, nói mãi không ra câu. Tiêu Đại cường còn tưởng hắn đang mắng ai, "Cái gì cơ? Có người đẩy người xuống sao? Nói đi, ta liền đánh hắn!" Nói xong, hắn hùng hổ sắn tay áo, tuy nhiên, mới sắn được một nửa, đột nhiên giật mình một cái.
Người kia, không phải là Tào phu tử sao?
Phía sau hắn, người đi theo đông nghịt, giống như toàn thể người trong doanh Nhị Ngũ đều đến. Lão Tào dẫn đầu đám người, vừa đi vừa dập đầu, hướng về phía Phù Trúc Xuy Tuyết.
Mà kỳ lạ ở chỗ, vẻ mặt lão Tào không có lấy một tia xấu hổ hay khó chịu, nét mặt già nua hồng hào, ngay cả đuôi mày khóe mắt đều cong cong, dường như vô cùng hưng phấn.
"Gì thế này? Lão già này điên rồi sao?"
"Không giống nha, nhìn hắn xem, vừa đi vừa dập đầu, lại còn đếm nữa."
"Sẽ không đi tìm Thái Sử Lan quỳ lạy đấy chứ?"
"Sẽ không...chứ?"
Bên phía Phù Trúc Xuy Tuyết, một hộ vệ đi vào báo với Thái Sử Lan. Nàng chỉnh chỉnh y phục, bình tĩnh đi ra. Phía xa xa, vẻ mặt lão Tào hưng phấn, hăm hở đi tới, mà đằng sau, một đống người theo sát, đôi mặt trợn ngược, miệng há to, vô cùng ngu ngốc.
Lão Tào đi tới trước cửa, ngẩng đầu nhìn nàng, hai mắt sáng rực, khóe miệng co rúm, làm cho người ta lo lắng không biết hắn có kích động quá mà ngất luôn không!
Lúc này, lão Tào đột nhiên quỳ xuống trước mặt Thái Sử Lan.
"Đồ nhi, xin nhận một lạy của sư phó!"
Tào phu tử còn đang nổi giận, miệng đầy bọt mép mắng người, làm sao nghe được lời nói của nàng. Hắn náo loạn hồi lâu, cuối cùng bị đám người Hùng Tiểu Giai lôi đi, bóng người đã khuất dạng, vẫn còn nghe thấy tiếng mắng chửi theo gió truyền đến.
Những người còn lại cũng từ từ tản đi. Ánh mắt đệ tử hàn môn ngập vẻ thất vọng, liếc nhìn nàng một cái rồi xoay người; đám đệ tử phẩm lưu cũng không dám nói lời nào, nhưng trước khi đi cũng phải khinh miệt nhìn nàng một hồi, đi xa được một đoạn, tiếng cười nhạo báng lại vang lên.
Giữa sân chỉ còn lác đác mấy người. Hoa Tầm Hoan bước tới, vỗ vỗ vai nàng, "Ngũ Việt chúng ta có loại thảo dược không tồi, có dịp thì ngươi thử dùng xem sao, biết đâu có thể cứu vãn ít nhiều."
"Cảm ơn." Thái Sử Lan lắc đầu. "Nhưng ta không cần."
"Tại sao?" Hoa Tầm Hoa trừng mắt.
"Ta cũng không phải quá muốn học võ." Thái Sử Lan nói. "Hơn nữa, ta cũng đã hai mốt rồi, nếu như bây giờ luyện võ, cũng không thể nào đạt đến tuyệt đỉnh. Một việc nếu đã không thể như ý muốn, ta không làm."
Hoa Tầm Hoan lại nhìn nàng một lúc lâu, "Nhưng mà nếu ở trong doanh Nhị Ngũ mà không có võ công, tương lai ngươi làm sao có thể nhập ngũ."
"Ai biết được đấy." Thái Sử Lan thản nhiên đáp.
Hoa Tầm Hoan ngơ ngác nhìn nàng, bỗng lên tiếng, "Tuy rằng lời ngươi nói ra giống như đang khoác lác, nhưng không hiểu tại sao, ta lại tin tưởng." Nàng vỗ mạnh vai Thái Sử Lan, "Ây cha, ta bắt đầu muốn làm bằng hữu của ngươi rồi đó, ngươi nghĩ sao?"
"Còn phải xem tình hình đã." Thái Sử Lan nói.
Hoa Tầm Hoan cười vang, vui vẻ rời đi.
Tô Á lại tiến tới, đứng lặng bên người nàng. Thái Sử Lan nghiêng đầu, phát hiện sau tai nàng ta có rất nhiều vết sẹo nhỏ, có điều đều bị tóc che khuất, không để ý sẽ không phát hiện ra.
Cả hai đều không nói gì, sóng vai ngắm nhìn hoàng hôn.
Thật lâu sau, Tô Á mới lên tiếng, "Cho dù sau này có chuyện gì xảy ra, ta cũng sẽ ủng hộ ngươi."
Nói xong câu này, nàng xoay người rời đi, Thái Sử Lan cũng không quay lại. Bên dưới, Cảnh Thái Lam kéo kéo ống tay áo, ngửa đầu nhìn nàng.
Thái Sử Lan ngửa đầu, nói: "Cảnh Thái Lam, con phải nhớ một điều, thời điểm chúng ta bị cô lập, nếu như còn có người ở cạnh, thì người đó, chính là người con hoàn toàn có thể tin tưởng."
Cảnh Thái Lam chỗ hiểu chỗ không, gật gật đầu, ôm lấy chân nàng, cọ cọ đầu nhỏ lên đùi làm nũng, giọng nói líu lo, "Lan Lan...cũng ở bên con..."
Dung Sở lười biếng nâng cằm, nghĩ thầm, nữ nhân này cố ý giấu diếm tài năng, chẳng lẽ là để thử lòng người sao?
Hắn lại liếc mắt nhìn sang Lí Phù Chu vẫn ngồi yên một chỗ, lần đầu cảm thấy chí hữu này thật chướng mắt. Sau đó, lại đảo mắt nhìn Thái Sử Lan, thấy nàng ngồi xuống ôm lấy Cảnh Thái Lam, ống tay áo lướt qua mặt đất, mảnh vỡ đồng hồ lập tức biến mất.
Ngay lúc nàng làm vậy, Dung Sở bỗng nghiêng người, che khuất tầm mắt Lí Phù Chu, cười nói, "Chúng ta cũng đã lâu không gặp, có muốn uống vài chén không?"
Lí Phù Chu mỉm cười gật đầu. Hai người nhanh chóng rời đi. Được vài bước, Dung Sở bỗng quay đầu nhìn lại.
Phía sau, trong ánh nắng chiều nhàn nhạt, bóng dáng người kia ôm lấy đứa nhỏ, chậm rãi cất bước, có chút cô độc.
...
Đêm đó, chuyện lạ xảy đến, không chỉ náo động doanh Nhị Ngũ, mà không lâu sau, còn lan truyền đến tất cả phân doanh Quang Vũ trên khắp Nam Tề, trở thành đề tài bàn tán của mọi người trong suốt một thời gian dài.
Buổi tối hôm đó, Dung Sở và Lí Phù Chu vẫn đang ở ngoài uống rượu, Cảnh Thái Lam vừa tắm rửa vừa học bơi lội, còn Thái Sử Lan lại bảo một hộ vệ mang cho Tào phu tử một túi nhỏ.
Sau đó...
Sau đó chuyện lạ bỗng dưng xảy đến.
Người đầu tiên bắt gặp Tào phu tử là Tiêu Đại Cường. Tiểu bạch kiểm công sau khi ăn xong cơm chiều, ôm vai Đại Hùng đi dạo bên bờ sông, bỗng nhiên loáng thoáng thấy một bóng người mặc quần lót trắng, hai tay ôm lấy bộ ngực phẳng đét, lông đen phủ kín hai chân đang đi ra từ phía bồn hoa trong viện của giáo quan, phía sau dường như còn có một đám người đi theo.
"Kẻ nào trông đần độn thế không biết!" Tiêu Đại Cường nói.
"Gì cơ? Gì cơ?" Hùng Tiểu Giai khập khiễng đi bên cạnh, hào hứng hỏi.
"Phía trước có phải kẻ điên trong miếu hoang ngoài doanh hay không?" Tiêu Đại Cương vịn tay lên tường, nhìn ngó xung quanh.
"Hình như cũng hơi giống, nhưng có phải hơi béo rồi không? Hùng Tiểu Giai nheo mắt, "Ta không nhìn rõ. Đại Cường, Đại Cường, bế ta lên chút, ta leo lên tưởng nhìn xem."
"Được, Giai Giai lại đây." Tiêu Đại Cường đáp, lập tức bế Tiểu Hùng lên. Thoáng cái, Hùng Tiểu Giai đột nhiên yểu điệu té ngã.
"Tào...Tào...Tào..." Hùng Tiểu Giai ấp úng, nói mãi không ra câu. Tiêu Đại cường còn tưởng hắn đang mắng ai, "Cái gì cơ? Có người đẩy người xuống sao? Nói đi, ta liền đánh hắn!" Nói xong, hắn hùng hổ sắn tay áo, tuy nhiên, mới sắn được một nửa, đột nhiên giật mình một cái.
Người kia, không phải là Tào phu tử sao?
Phía sau hắn, người đi theo đông nghịt, giống như toàn thể người trong doanh Nhị Ngũ đều đến. Lão Tào dẫn đầu đám người, vừa đi vừa dập đầu, hướng về phía Phù Trúc Xuy Tuyết.
Mà kỳ lạ ở chỗ, vẻ mặt lão Tào không có lấy một tia xấu hổ hay khó chịu, nét mặt già nua hồng hào, ngay cả đuôi mày khóe mắt đều cong cong, dường như vô cùng hưng phấn.
"Gì thế này? Lão già này điên rồi sao?"
"Không giống nha, nhìn hắn xem, vừa đi vừa dập đầu, lại còn đếm nữa."
"Sẽ không đi tìm Thái Sử Lan quỳ lạy đấy chứ?"
"Sẽ không...chứ?"
Bên phía Phù Trúc Xuy Tuyết, một hộ vệ đi vào báo với Thái Sử Lan. Nàng chỉnh chỉnh y phục, bình tĩnh đi ra. Phía xa xa, vẻ mặt lão Tào hưng phấn, hăm hở đi tới, mà đằng sau, một đống người theo sát, đôi mặt trợn ngược, miệng há to, vô cùng ngu ngốc.
Lão Tào đi tới trước cửa, ngẩng đầu nhìn nàng, hai mắt sáng rực, khóe miệng co rúm, làm cho người ta lo lắng không biết hắn có kích động quá mà ngất luôn không!
Lúc này, lão Tào đột nhiên quỳ xuống trước mặt Thái Sử Lan.
"Đồ nhi, xin nhận một lạy của sư phó!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.