Chương 11: Hôn thê
Thiên Hạ Quy Nguyên
25/01/2017
Có người tới gần, đây đơn thuần là một loại cảm
giác. Bốn bề tĩnh lặng, nàng lại cảm thấy trong không khí có thêm hơi
thở một người, vô cùng lạnh nhạt, vô cùng sạch sẽ, căn bản không hề có
ác ý. Nàng nhắm mắt lại, dường như có thể cảm thấy được động tác người
nọ, đầu tiên là từ từ xuất hiện bên cửa sổ, sau đó mang theo gió mát
tiến vào, đứng cạnh giường nàng...
Không có tiếng hít thở, không có khí tức, nhưng người này chắc chắn còn ở đó. Hình như hắn đang hơi cúi người nhìn nàng, ánh mắt tĩnh lặng như mặt biển...Hắn khom lưng, một sợi tóc vô tình chạm phải người nàng, hết sức nhẹ nhàng...
Thái Sử Lan đột nhiên mở to mắt, còn chưa thấy rõ người trước mặt, Gai Nhân Gian trong tay đã đâm ra. "Xoẹt" một tiếng, gai chạm vào vật gì đó, có chút không thông, chắc chắn không phải cảm giác đâm trúng da thịt. Ngay lúc đó, dường như nghe thấy tiếng một người cười khẽ, một cơn gió thẳng mặt nàng ập tới, mang theo một hương thơm vô cùng đặc biệt.
Thái Sử Lan ngồi thẳng dậy, nhìn quanh bốn phía, trống rỗng không một bóng người. Ngay đến cửa sổ cũng không có gì kì lạ, cảm giác vừa rồi, chẳng nhẽ là mơ sao?
Nàng đang muốn đuổi theo ra ngoài, bỗng nhiên ngửi thấy một mùi nồng nặc gay mũi. Dầu hỏa? Mùi hương vừa truyền đến đúng là mùi dầu hỏa. "Bùng" một tiếng, ngoài am lập tức sáng rực. Ngọn lửa theo khe cửa cuồn cuộn tiến vào, giống như vô số xúc tu quái thú vươn tới, đỏ tươi như máu.
Ánh lửa soi sáng khuôn mặt Thái Sử Lan, sắc mặt nàng lạnh lùng tựa băng tuyết. Xem ra nàng đã đánh giá quá thấp độ tàn nhẫn cùng quyết tâm của đám người Thai Thế Trúc rồi! Không ngờ các nàng thật sự ngay trong đêm nay phóng hỏa giết người.
Thế lửa bập bùng. Gian nhà này vốn đã rách nát, mấy đồ vật linh tinh làm bằng gỗ nháy mắt bị lửa lớn vây quanh. Thái Sử Lan đang định chạy ra ngoài, bỗng nhiên cảm giác có người sau lưng. Nàng quay đầu, không có một ai, nhưng là trong nháy mắt đó, cảm thấy trên giường có điều gì sai sai. Chỉ là lúc này tình hình khẩn cấp, nàng cũng chẳng nghĩ nhiều, vọt tới cảnh cửa dùng sức đẩy ra. "Rầm" một tiếng vang lên, cửa thế nhưng lại khóa ngoài!
Thái Sử Lan đến chửi cũng lười, vội vàng chạy ra phía sau, nàng nhớ rõ phía sau còn một cái cửa khác, có lẽ đối phương còn chưa tới khóa kịp. Nàng mới đi được vài bước, lại "ầm" một tiếng, một thanh xà ngang rơi xuống. Am ni cô dựng từ gỗ, lại lâu năm không được tu sửa, trong nháy mắt đã sập hơn phân nửa, phía trước ngổn ngang cây gỗ, rất khó vượt qua.
Lúc này, mơ hồ có tiếng gọi "tỷ tỷ" vang lên phía xa, đúng là giọng Thai Thế Đào. Nhưng nàng biết, Thai Thế Trúc tuyệt đối sẽ không để hắn tới đây. Giờ phút này, bốn phía lửa vây, tóc ngắn của nàng cũng bắt đầu bị cháy xém, hóa thành tro bụi. Mồ hôi ướt đẫm trán, mà khí quản bị khói tràn vào, giống như bị vô số lưỡi đao cứa cắt.
Trước sau không đường, lên trời không cửa, Thái Sử Lan cũng không cam tâm chịu chết. Mắt thấy xà ngang lúc sau lửa càng lúc càng nhỏ, chỉ cần có thể nhảy qua chắc chắn còn có cơ hội chạy thoát. Nàng không chút do dự mà cúi đầu, lùi về phía sau, lấy đà chuẩn bị nhảy qua xà ngang.Nàng vừa nhấc chân, "rầm" một tiếng, mái nhà bị đạp thủng. Một cánh tay vòng qua ôm lấy eo nàng, đưa nàng bay lên.
Vừa ra tới ngoài, gió mạnh đập thẳng vào mắt, tuy còn mang theo mùi khói, nhưng vẫn tốt chán so với ban nãy. Thái Sử Lan không nhịn được hít vào một hơi, mở to mắt. Nàng lập tức ngơ ngác.
Trên mái nhà, một người đang ngồi xếp bẳng ở đó, bên ngoài khoác áo choàng đen, một thân bào trắng. Y bào kia, tựa ánh trăng thanh, mây trời sáng bóng, tinh khiết như ngọc, sáng tựa minh châu. Vạt áo phất phơ trong gió, giống như ngân hà rực rỡ sao đêm. Nước da hắn như mây như ngọc, bóng mượt thuần khiết, khó mà miêu tả bằng lời. Đôi mắt thật sâu, giống như bao trọn châu ngọc lưu ly thế gian, rực rỡ ánh sáng, tựa lạnh lẽo lại tựa nồng nàn, như hữu ý lại như vô tình.
Trăng trăng rọi soi đêm đen, ánh lửa đỏ tươi bập bùng nhảy múa, trong tĩnh có động, trong âm u có sáng lạn, như một bức tranh khung cảnh xinh đẹp mà thê lương, lại chẳng so bì được với nhan sắc hắn.
Dường như, hắn có mặt ở đâu, đều sẽ trở thành trung tâm của trời đất, trung tâm mọi ánh nhìn, là thứ mà người phàm chỉ có thể ngẩng đầu ngưỡng mộ.
Thái Sử Lan đương nhiên nhận ra hắn. Người đầu tiên nàng gặp khi xuyên không là hắn, sau đó lại có vài lần gặp lại, nhưng là mỗi lần đều cảm thấy thật xa lạ, rõ ràng vẫn là khuôn mặt này, thế nhưng mỗi lần đều vì hắn mà kinh tâm.
Có điều, đáng lẽ giờ này hắn phải đang dự tiệc rượu ở chính sảnh Thai phủ, nếu không thì cũng là đã thỏa mãn mà quay về quán trọ rồi, thế quái nào mà lại ngồi lù lù trên nóc cái am ni cô rách nát này, nhởn nhơ vênh váo nhìn nào chật vật chạy loạn trong đám cháy, đã thế bên cạnh còn bày một cái bàn nhỏ, một bình rượu thơm, một chén ngọc thạch. Nắp bình đã mở, chén còn rượu dư, đúng là một cảnh tự chuốc tự say.
Trong lúc nàng đang liều mạng chạy trốn, hắn lại dám ung dung ngồi trên này ngắm lửa? Nói như vậy, cái kẻ vừa này vào trong phòng nàng, là hắn?
Con người kia giờ phút này lại còn nhàn nhạt nhìn nàng, tay cũng không thèm buông, bỗng nhiên phun ra một câu:
- Ngồi đây ngắm lửa cũng được lắm.
Thái Sử Lan hừ một tiếng, đúng là cái đồ ác tâm, lại còn ngôi đây làm bộ làm tịch.
- Xem ra ngươi cũng thấy vậy.
Dung Sở cúi đầu nhìn nàng, tay khẽ động. Thái Sử Lan lập tức cảm thấy lảo đảo, lộn nhào, ngã xuống gần ba thước. Dung Sở vừa thu tay, thân người nàng lập tức dừng lại.
- Vô liêm sỉ. - Thái Sử Lan thờ ơ xoay đầu, nhìn thẳng Dung Sở, - Ngươi bị thần kinh à? Cuồng ngược đãi à?
Dung Sở càng hứng thú nhìn nàng. Chơi đùa với nữ tử này cũng thật vui nha! Lúc này nàng lại có thể không sợ không giận, nhìn cái ánh mắt ngạo nghễ kia, thật giống như kẻ đang bị treo người trên ngọn lửa không phải nàng mà là hắn vậy.
- Ta có cái vấn đề muốn hỏi ngươi, nên trước tiên làm ngươi tỉnh táo chút đã. - Dung Sở cười cười như không để tâm, xòe lòng bàn tay, - Vết thương này, là do thứ gì tạo ra?
Thái Sử Lan cố gắng ngửa đầu, liên tục ho khan. Khói đen mù mịt trước mắt, làm gì thấy rõ cái thứ gọi là "vết thương" kia, vậy mà trong lòng lại khẽ động, đáng chết, bại lộ rồi!
Quên Lãng không phải sẽ khiến người ta hoàn toàn mất đi kí ức hay sao? Đối với bọn người Thai Thế Trúc cực kì hiệu quả, tại sao hắn lại có thể phát hiện?
- Không biết! - Nàng thẳng thắn đáp lại, chết cũng không nhận.
- A? Vậy sao?
Dung Sở khẽ cười, tay lại buông lỏng. Thái Sử Lan lập tức rơi xuống thêm một thước. Thân người căng cứng, lại dừng lại giữa không trung. Lúc này, nàng ngày càng tới gần trận hỏa hoạn bên dưới. Thỉnh thoảng, mấy tia lửa đã suýt chạm tới mặt nàng, khói bụi hầm hập tỏa ra, xông thẳng vào khí quản, cổ họng như bị thiêu đốt, vô cùng đau đớn.
- Hiện tại biết không? - Âm thanh phía trên chậm rãi truyền đến.
Thái Sử Lan mím môi, không nói một lời. Dung Sở nhếch môi cười, hắn biết nữ tử này vô cùng ương bướng, vậy nên chỉ có thể giở chút thủ đoạn, chỉ cần nàng chịu thua, đương nhiên sẽ lập tức cứu nàng. Nhưng đúng lúc hắn cúi người thăm dò, ánh mắt đột nhiên co lại.
Thái Sử Lan phía dưới bỗng nhiên giơ tay ra, cầm theo một cái kéo, cũng không để ý bàn tay bị kéo làm bỏng, nỗ lực giãy dụa, đang muốn cắt đứt dải lụa buộc trên người mình.
Dung Sở lập tức nhấc tay, Thái Sử Lan bị lôi lên. Cây kéo trong tay va vào xà nhà, leng keng rơi xuống.
- Bí mật đáng giá hơn mạng sao? - Dung Sở nhíu mày nhìn khuôn mặt bị hun khói nhìn không ra dung mạo của Thái Sử Lan, cảm thấy nữ tử này đã vượt quá dự liệu của hắn.
Thái Sử Lan "hừ" một tiếng, sau một lúc lâu mới miễn cưỡng khàn giọng đáp:
- Sai!
- Hử?
- Ta sẽ không bao giờ chịu bị uy hiếp. - Thái Sử Lan không chút khách khí cầm một góc áo áo choàng của hắn lên lao mặt, - Kẻ chịu đựng sự uy hiếp của người khác đều là kẻ nhu nhược, mà kẻ nhu nhược mãi mãi không thể sống yên trên đời này.
- Luận điệu này của ngươi thật mới mẻ, - Ánh mắt Dung Sở có chút kì quái, - nhưng nếu người không chịu bị uy hiếp, vậy chỉ có một con đường chết.
- Có thể bị uy hiếp tức là còn có chút giá trị, đương nhiên sẽ không dễ dàng bị giết! - Thái Sử Lan lại thuận tay cầm lấy vạt áo lau lau cổ, - Nếu không người vì cái gì mà cứu ta? Chẳng lẽ là vì ngươi lương thiện? Có quỷ mới tin!
- Mắng rất khá. - Dung Sở nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu, không giận mà còn cười, - Đáng để ta uy hiếp, cũng đáng để ta cứu. - Hắn lười nhác thay đổi tư thế, khuỷu tay chống xuống gối, dáng vẻ phong lưu, - Nếu ngươi đã không thích bị uy hiếp như thế, vậy chúng ta đổi phương thức, cùng nhau thương lượng một chút....
Thái Sử Lan còn đang nghĩ xem làm thế nào để lừa hắn, nhìn cái điệu bộ này, muốn lừa cũng chẳng phải chuyện dễ dàng gì, bỗng nhiên nghe thấy hắn nói:
- Thương lượng một chút, ta trăm nghìn vất vả cứu ngươi thoát khỏi đám cháy, ngươi vô cùng vui vẻ trở thành hôn thê của ta, thế nào?
Không có tiếng hít thở, không có khí tức, nhưng người này chắc chắn còn ở đó. Hình như hắn đang hơi cúi người nhìn nàng, ánh mắt tĩnh lặng như mặt biển...Hắn khom lưng, một sợi tóc vô tình chạm phải người nàng, hết sức nhẹ nhàng...
Thái Sử Lan đột nhiên mở to mắt, còn chưa thấy rõ người trước mặt, Gai Nhân Gian trong tay đã đâm ra. "Xoẹt" một tiếng, gai chạm vào vật gì đó, có chút không thông, chắc chắn không phải cảm giác đâm trúng da thịt. Ngay lúc đó, dường như nghe thấy tiếng một người cười khẽ, một cơn gió thẳng mặt nàng ập tới, mang theo một hương thơm vô cùng đặc biệt.
Thái Sử Lan ngồi thẳng dậy, nhìn quanh bốn phía, trống rỗng không một bóng người. Ngay đến cửa sổ cũng không có gì kì lạ, cảm giác vừa rồi, chẳng nhẽ là mơ sao?
Nàng đang muốn đuổi theo ra ngoài, bỗng nhiên ngửi thấy một mùi nồng nặc gay mũi. Dầu hỏa? Mùi hương vừa truyền đến đúng là mùi dầu hỏa. "Bùng" một tiếng, ngoài am lập tức sáng rực. Ngọn lửa theo khe cửa cuồn cuộn tiến vào, giống như vô số xúc tu quái thú vươn tới, đỏ tươi như máu.
Ánh lửa soi sáng khuôn mặt Thái Sử Lan, sắc mặt nàng lạnh lùng tựa băng tuyết. Xem ra nàng đã đánh giá quá thấp độ tàn nhẫn cùng quyết tâm của đám người Thai Thế Trúc rồi! Không ngờ các nàng thật sự ngay trong đêm nay phóng hỏa giết người.
Thế lửa bập bùng. Gian nhà này vốn đã rách nát, mấy đồ vật linh tinh làm bằng gỗ nháy mắt bị lửa lớn vây quanh. Thái Sử Lan đang định chạy ra ngoài, bỗng nhiên cảm giác có người sau lưng. Nàng quay đầu, không có một ai, nhưng là trong nháy mắt đó, cảm thấy trên giường có điều gì sai sai. Chỉ là lúc này tình hình khẩn cấp, nàng cũng chẳng nghĩ nhiều, vọt tới cảnh cửa dùng sức đẩy ra. "Rầm" một tiếng vang lên, cửa thế nhưng lại khóa ngoài!
Thái Sử Lan đến chửi cũng lười, vội vàng chạy ra phía sau, nàng nhớ rõ phía sau còn một cái cửa khác, có lẽ đối phương còn chưa tới khóa kịp. Nàng mới đi được vài bước, lại "ầm" một tiếng, một thanh xà ngang rơi xuống. Am ni cô dựng từ gỗ, lại lâu năm không được tu sửa, trong nháy mắt đã sập hơn phân nửa, phía trước ngổn ngang cây gỗ, rất khó vượt qua.
Lúc này, mơ hồ có tiếng gọi "tỷ tỷ" vang lên phía xa, đúng là giọng Thai Thế Đào. Nhưng nàng biết, Thai Thế Trúc tuyệt đối sẽ không để hắn tới đây. Giờ phút này, bốn phía lửa vây, tóc ngắn của nàng cũng bắt đầu bị cháy xém, hóa thành tro bụi. Mồ hôi ướt đẫm trán, mà khí quản bị khói tràn vào, giống như bị vô số lưỡi đao cứa cắt.
Trước sau không đường, lên trời không cửa, Thái Sử Lan cũng không cam tâm chịu chết. Mắt thấy xà ngang lúc sau lửa càng lúc càng nhỏ, chỉ cần có thể nhảy qua chắc chắn còn có cơ hội chạy thoát. Nàng không chút do dự mà cúi đầu, lùi về phía sau, lấy đà chuẩn bị nhảy qua xà ngang.Nàng vừa nhấc chân, "rầm" một tiếng, mái nhà bị đạp thủng. Một cánh tay vòng qua ôm lấy eo nàng, đưa nàng bay lên.
Vừa ra tới ngoài, gió mạnh đập thẳng vào mắt, tuy còn mang theo mùi khói, nhưng vẫn tốt chán so với ban nãy. Thái Sử Lan không nhịn được hít vào một hơi, mở to mắt. Nàng lập tức ngơ ngác.
Trên mái nhà, một người đang ngồi xếp bẳng ở đó, bên ngoài khoác áo choàng đen, một thân bào trắng. Y bào kia, tựa ánh trăng thanh, mây trời sáng bóng, tinh khiết như ngọc, sáng tựa minh châu. Vạt áo phất phơ trong gió, giống như ngân hà rực rỡ sao đêm. Nước da hắn như mây như ngọc, bóng mượt thuần khiết, khó mà miêu tả bằng lời. Đôi mắt thật sâu, giống như bao trọn châu ngọc lưu ly thế gian, rực rỡ ánh sáng, tựa lạnh lẽo lại tựa nồng nàn, như hữu ý lại như vô tình.
Trăng trăng rọi soi đêm đen, ánh lửa đỏ tươi bập bùng nhảy múa, trong tĩnh có động, trong âm u có sáng lạn, như một bức tranh khung cảnh xinh đẹp mà thê lương, lại chẳng so bì được với nhan sắc hắn.
Dường như, hắn có mặt ở đâu, đều sẽ trở thành trung tâm của trời đất, trung tâm mọi ánh nhìn, là thứ mà người phàm chỉ có thể ngẩng đầu ngưỡng mộ.
Thái Sử Lan đương nhiên nhận ra hắn. Người đầu tiên nàng gặp khi xuyên không là hắn, sau đó lại có vài lần gặp lại, nhưng là mỗi lần đều cảm thấy thật xa lạ, rõ ràng vẫn là khuôn mặt này, thế nhưng mỗi lần đều vì hắn mà kinh tâm.
Có điều, đáng lẽ giờ này hắn phải đang dự tiệc rượu ở chính sảnh Thai phủ, nếu không thì cũng là đã thỏa mãn mà quay về quán trọ rồi, thế quái nào mà lại ngồi lù lù trên nóc cái am ni cô rách nát này, nhởn nhơ vênh váo nhìn nào chật vật chạy loạn trong đám cháy, đã thế bên cạnh còn bày một cái bàn nhỏ, một bình rượu thơm, một chén ngọc thạch. Nắp bình đã mở, chén còn rượu dư, đúng là một cảnh tự chuốc tự say.
Trong lúc nàng đang liều mạng chạy trốn, hắn lại dám ung dung ngồi trên này ngắm lửa? Nói như vậy, cái kẻ vừa này vào trong phòng nàng, là hắn?
Con người kia giờ phút này lại còn nhàn nhạt nhìn nàng, tay cũng không thèm buông, bỗng nhiên phun ra một câu:
- Ngồi đây ngắm lửa cũng được lắm.
Thái Sử Lan hừ một tiếng, đúng là cái đồ ác tâm, lại còn ngôi đây làm bộ làm tịch.
- Xem ra ngươi cũng thấy vậy.
Dung Sở cúi đầu nhìn nàng, tay khẽ động. Thái Sử Lan lập tức cảm thấy lảo đảo, lộn nhào, ngã xuống gần ba thước. Dung Sở vừa thu tay, thân người nàng lập tức dừng lại.
- Vô liêm sỉ. - Thái Sử Lan thờ ơ xoay đầu, nhìn thẳng Dung Sở, - Ngươi bị thần kinh à? Cuồng ngược đãi à?
Dung Sở càng hứng thú nhìn nàng. Chơi đùa với nữ tử này cũng thật vui nha! Lúc này nàng lại có thể không sợ không giận, nhìn cái ánh mắt ngạo nghễ kia, thật giống như kẻ đang bị treo người trên ngọn lửa không phải nàng mà là hắn vậy.
- Ta có cái vấn đề muốn hỏi ngươi, nên trước tiên làm ngươi tỉnh táo chút đã. - Dung Sở cười cười như không để tâm, xòe lòng bàn tay, - Vết thương này, là do thứ gì tạo ra?
Thái Sử Lan cố gắng ngửa đầu, liên tục ho khan. Khói đen mù mịt trước mắt, làm gì thấy rõ cái thứ gọi là "vết thương" kia, vậy mà trong lòng lại khẽ động, đáng chết, bại lộ rồi!
Quên Lãng không phải sẽ khiến người ta hoàn toàn mất đi kí ức hay sao? Đối với bọn người Thai Thế Trúc cực kì hiệu quả, tại sao hắn lại có thể phát hiện?
- Không biết! - Nàng thẳng thắn đáp lại, chết cũng không nhận.
- A? Vậy sao?
Dung Sở khẽ cười, tay lại buông lỏng. Thái Sử Lan lập tức rơi xuống thêm một thước. Thân người căng cứng, lại dừng lại giữa không trung. Lúc này, nàng ngày càng tới gần trận hỏa hoạn bên dưới. Thỉnh thoảng, mấy tia lửa đã suýt chạm tới mặt nàng, khói bụi hầm hập tỏa ra, xông thẳng vào khí quản, cổ họng như bị thiêu đốt, vô cùng đau đớn.
- Hiện tại biết không? - Âm thanh phía trên chậm rãi truyền đến.
Thái Sử Lan mím môi, không nói một lời. Dung Sở nhếch môi cười, hắn biết nữ tử này vô cùng ương bướng, vậy nên chỉ có thể giở chút thủ đoạn, chỉ cần nàng chịu thua, đương nhiên sẽ lập tức cứu nàng. Nhưng đúng lúc hắn cúi người thăm dò, ánh mắt đột nhiên co lại.
Thái Sử Lan phía dưới bỗng nhiên giơ tay ra, cầm theo một cái kéo, cũng không để ý bàn tay bị kéo làm bỏng, nỗ lực giãy dụa, đang muốn cắt đứt dải lụa buộc trên người mình.
Dung Sở lập tức nhấc tay, Thái Sử Lan bị lôi lên. Cây kéo trong tay va vào xà nhà, leng keng rơi xuống.
- Bí mật đáng giá hơn mạng sao? - Dung Sở nhíu mày nhìn khuôn mặt bị hun khói nhìn không ra dung mạo của Thái Sử Lan, cảm thấy nữ tử này đã vượt quá dự liệu của hắn.
Thái Sử Lan "hừ" một tiếng, sau một lúc lâu mới miễn cưỡng khàn giọng đáp:
- Sai!
- Hử?
- Ta sẽ không bao giờ chịu bị uy hiếp. - Thái Sử Lan không chút khách khí cầm một góc áo áo choàng của hắn lên lao mặt, - Kẻ chịu đựng sự uy hiếp của người khác đều là kẻ nhu nhược, mà kẻ nhu nhược mãi mãi không thể sống yên trên đời này.
- Luận điệu này của ngươi thật mới mẻ, - Ánh mắt Dung Sở có chút kì quái, - nhưng nếu người không chịu bị uy hiếp, vậy chỉ có một con đường chết.
- Có thể bị uy hiếp tức là còn có chút giá trị, đương nhiên sẽ không dễ dàng bị giết! - Thái Sử Lan lại thuận tay cầm lấy vạt áo lau lau cổ, - Nếu không người vì cái gì mà cứu ta? Chẳng lẽ là vì ngươi lương thiện? Có quỷ mới tin!
- Mắng rất khá. - Dung Sở nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu, không giận mà còn cười, - Đáng để ta uy hiếp, cũng đáng để ta cứu. - Hắn lười nhác thay đổi tư thế, khuỷu tay chống xuống gối, dáng vẻ phong lưu, - Nếu ngươi đã không thích bị uy hiếp như thế, vậy chúng ta đổi phương thức, cùng nhau thương lượng một chút....
Thái Sử Lan còn đang nghĩ xem làm thế nào để lừa hắn, nhìn cái điệu bộ này, muốn lừa cũng chẳng phải chuyện dễ dàng gì, bỗng nhiên nghe thấy hắn nói:
- Thương lượng một chút, ta trăm nghìn vất vả cứu ngươi thoát khỏi đám cháy, ngươi vô cùng vui vẻ trở thành hôn thê của ta, thế nào?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.