Chương 89: kết cục 2
Thiên Hạ Quy Nguyên
05/06/2018
Editor: Imelda Phạm
– Mọi người! – Hắn ngẩng đầu, thanh âm không cao, nhưng trong nháy mắt đã truyền khắp toàn thành, – Mạnh khỏe chứ?
– Quốc công! – Hoa Tầm Hoan hô to, – Phiền ngài cứu viện, chúng ta cảm kích khôn cùng! Chỉ là, tại sao ngài lại tự mình xuất chinh?
– Bởi vì chỉ có ta tới. – Dung Sở nói giọng mỉa mai, – Đại doanh Thiên Kỷ lẫn Thượng Phủ binh đều không hề xuất binh.
– Chuyện này... – Mọi người hai mặt nhìn nhau.
– Ta tới, là bởi vì nhận được tin tức của một người – Ánh mắt Dung Sở nhu hòa. Hắn cúi đầu nhìn Thái Sử Lan, – Các ngươi được cứu, cũng là nhờ có nàng!
Người trên thành đều nghi ngờ hướng ánh mắt về phía người trong lòng Dung Sở, chỉ là vẫn không sao nhìn rõ đó là ai.
– Triều đình có lệnh, đợi tới khi Bắc Nghiêm tận lực, quân lực làm của Tây Phiên bị tiêu hao, Thiên Kỷ và Thượng Phủ mới được xuất binh nhằm triệt để chặn lại Tây Phiên ở Bắc Nghiêm. Hai quân nguyên bản ở quan Thanh Thủy mai phục... – Dung Sở lưu loát nói ra lệnh của triều đình, lại lược bỏ việc bản thân mình làm sao đoạt lệnh mượn binh, chỉ nói mình nghe được tin tức, suốt đêm xuất Kinh, lập tức điều một vạn binh của Thiên Kỷ, đích thân đến cứu viện.
Mọi người trên thành đều trợn mắt căng tai lắng nghe, không sao tin được.
– Không thể nào… Không thể nào… – Thẩm Mai Hoa lẩm bẩm nói, – Tại sao triều đình lại muốn làm vậy? Bắc Nghiêm chỉ có ba nghìn binh, lại bị tập kích bất ngờ mà mất ngoại thành, tuyệt đối không có khả năng chống lại Tây Phiên. Một ngày mất đi Bắc Nghiêm, nội lục sẽ khó bảo toàn, đạo lý này triều đình không hiểu sao...
– Không thể nào… Không thể nào… – Hoa Tầm Hoan đăm đăm nhìn về phía trước, – Kỷ Liên Thành là ai chứ? Nếu triều đình thực sự có mệnh lệnh này, hắn nhất định sẽ không nhiều chuyện, sao lại có thể để thủ hạ bị quốc công mang đi?
Cũng may Thường Đại Quý đã tới, cho nên liền giải thích qua một chút. Ông ta là đại tướng Thiên Kỷ, trong thành có người biết danh, lúc này nghe ông tự mình làm chứng, không tin cũng không được nữa.
– Lẽ ra, với một vạn binh này của bọn ta, ban đêm đánh lén đại doanh Tây Phiên hai vạn người cũng không thể dễ dàng như vậy. – Khóe miệng Dung Sở hiện lên một nụ cười nhạt, – Có được thành công như vậy chủ yếu là do trước lúc bọn ta tập kích, chủ soái Tây Phiên, Da Luật Tĩnh Nam, đang bị một người hấp dẫn toàn bộ lực chú ý, đồng thời trọng thương dưới tay nàng, cho nên binh sĩ Tây Phiên không có chỉ huy, như rắn mất đầu, lòng người tan rã, cuối cùng nhanh chóng bại trận dưới tay bọn ta.
– Người kia là ai? – Hoa Tầm Hoan nhanh chóng nắm được điểm mấu chốt.
Ánh mắt Dung Sở quét qua mặt từng người trên thành, Dương Thành bỗng nhiên rùng mình một cái, trong lòng có dự cảm không hay.
Ngay sau đó, Dung Sở cúi đầu, chậm rãi xốc chiếc áo choàng che kín gương mặt Thái Sử Lan lên.
– Thái Sử Lan! – Trên thành, tiếng hô vang lên như núi lở.
Động tác của Dung Sở chưa ngừng lại. Hắn tiếp tục xốc áo choàng lên, để lộ vai áo đầy máu và bụi bặm của Thái Sử Lan.
Thấy một thân toàn máu của nàng, ngón tay hắn run lên, sau đó lại tự bảo mình phải bình tĩnh lại.
Đây là việc nhất định phải làm!
Hôm nay, dưới chân thành này, hắn phải vì thanh danh của Thái Sử Lan, phải cho người trong cả thành này vĩnh viễn nhớ lấy tên nàng bằng phương thức dứt khoát nhất.
Máu của nàng…không thể chảy vô ích.
Trước đây, hắn không muốn nàng bị cuốn vào việc cạnh tranh đấu đá, nhưng mà vận mệnh tự có an bài, nàng giờ đây đã không thể tránh né võ đài chính trị được nữa, cũng không thể không đối đầu với Tông Chính Huệ.
Làm thế nào mới có thể khiến nàng ngày càng mạnh mẽ? Hắn muốn bảo vệ nàng, cũng muốn nàng có khả năng tự bảo vệ chính mình, sở hữu những thuộc hạ trung thành. Hắn nên vì tương lai của nàng mà tạo bước đệm đầu tiên.
Tâm ý của hắn đối với nàng…đã ngày một đổi khác.
Khi mới gặp gỡ, hắn bị khí phách và sự quả quyết của nàng làm cho bất ngờ, cho nên mới nảy lòng tham, muốn dùng nàng làm tấm chắn đề dời đi lực chú ý của Tông Chính Huệ.
Sau đó, hắn bắt đầu cảm thấy có rất nhiều cách để dời đi lực chú ý của Tông Chính Huệ, không cần thiết phải lấy an nguy của nàng ra đặt cược. Hắn muốn giấu nàng đi, để nàng không thể xuất hiện dưới ánh mắt của thế nhân lẫn cường quyền. Có vậy, nàng mới không vô duyên vô cớ chọc phải họa lớn.
Nhưng hôm nay, hắn nhận ra rằng…
Ai cũng có con đường của chính mình, cứ hành động như tâm mình mách bảo là được.
...
Áo choàng được xốc lên, gương mặt tái nhợt của nàng hiện rõ, khắp người toàn máu là máu, hơn phân nửa xiêm y đã không thấy rõ màu sắc ban đầu.
Tiếng kinh hô của mọi người trên tường thành bỗng ngưng bặt, đáy mắt Tô Á đỏ hoe. Hoa Tầm Hoan kinh ngạc nhìn xuống, ngón tay ghim sâu vào tường gạch. Chỉ có Dương Thành hừ lạnh một tiếng, nói:
– Còn sống? Coi như ả mạng lớn!
Lời nói của hắn chưa dứt, dưới Dung Sở đã lên tiếng, giọng nói không lớn, nhưng rất rõ ràng:
– Nàng, Thái Sử Lan, ngay trước lúc thành sắp bị phá, vì cứu quân dân toàn thành, vì muốn giải quyết triệt để Tây Phiên mà giả điên, đả thương bằng hữu, khiến cho bằng hữu đánh nàng rơi xuống dưới thành. Sau khi bị bắt, nàng lấy mạng mình ra cược với chủ soái Tây Phiên, dùng mạng của mình đổi lại việc Tây Phiên mất đi kẻ cầm đầu, khiến chúng đại bại dưới thành. Nàng mặc thân mang trọng thương, đâm chủ soái Tây Phiên, dao động quân tâm Tây Phiên. Nhờ có nàng, bọn ta mới có một đêm tập kích thành công, Tây Phiên mới đại bại…- hắn nhìn chằm chằm người của phân doanh Nhị Ngũ đứng trên thành, – Nhờ có nàng, Bắc Nghiêm mới được cứu! Các ngươi mới có ngày hôm nay!
…
Giờ khắc này, tiếng gió thổi bỗng nhiên đặc biệt rõ ràng, bởi vì bốn phía tĩnh lặng như tờ. Trên thành dưới thành, mấy vạn người, ai cũng ngừng thở. Thế cho nên tiếng bụi chóc lã chã rơi xuống từ trên thành cũng trở nên thật vang vọng.
Âm thanh nhỏ bé, nhưng trong lòng mọi người lại như có sóng dậy, bởi chân tướng giống như một chiếc búa khổng lồ đang giáng mạnh lên người họ.
– Không thể nào! – Sau một chốc yên tĩnh, Dương Thành hô to, – Không thể nào! Thái Sử Lan có thể xem là không biết chút võ công, sao có thể làm Da Luật Tĩnh Nam trọng thương ngay trong chủ doanh! Da Luật Tĩnh Nam nắm giữ mạng sống của ả, hà tất phải lấy mạng đặt cược!
– Ở chung với nàng lâu như vậy, đáng ra ngươi phải hiểu rõ nàng rồi chứ! Có rất nhiều việc, các ngươi làm được, nàng thì không. Nhưng lại có rất nhiều việc khác nàng có thể, còn những người khác cả đời này cũng khó mà làm.
Dương Thành còn muốn phản bác, Sử Tiểu Thúy lại bỗng nhiên kéo ống tay áo của hắn, chỉ về đống tiễn trên đất.
Dương Thành lập tức ngậm miệng.
Những mũi tiễn này!
Những mũi tiễn không biết đã được sửa lại bằng cách nào này đã giúp bọn họ vượt qua ba ngày công thành kịch liệt nhất. Những người còn lại đều tin lời Thái Sử Lan, thật sự cho rằng những mũi tên kia là do công tượng sửa lại, nhưng Dương Thành xuất thân từ đâu? Hắn biết, chuyện đó hoàn toàn không thể.
Thái Sử Lan khác biệt. Ở chung lâu ngày như vậy, sao bọn họ có thể không mơ hồ đoán được?
Dung Sở vỗ vỗ tay, thuộc hạ của Thường Đại Quý lập tức áp giải một đám lính Tây Phiên bước lên.
Đám người này đều là hộ vệ bên người Da Luật Tĩnh Nam, là những kẻ chính mắt thấy sự kiện cược mạng. Cho nên ngay từ đầu, Dung Sở đã hạ lệnh cho hộ vệ chú ý những người này, cần bắt vài tên làm tù binh.
– Các ngươi đều là hán tử Tây Phiên, trước khi nhập ngũ, đều từng phát thệ trước mặt thần Xương Minh. – Dung Sở thản nhiên nói, – Bây giờ các ngươi chỉ cần nói chân tướng cho bọn họ nghe, ta sẽ cho phép các ngươi chết một cách vinh quang.
– Không cần uy hiếp! – Một hán tử hai mắt đỏ lên, nói bằng tiếng Nam Tề không mấy thuần thục, – Chỉ quỳ trước Dương Cao, không sợ chết trong tay người Nam! Chuyện như thế nào thì nói thế đó! – hắn chỉ tay về phía Thái Sử Lan, lớn tiếng nói, – Nữ tử tốt! Ta cũng bội phục! Chủ soái gặp gỡ nàng, đó là kiếp số!
Khác binh sĩ Tây Phiên khác cũng lớn tiếng nói:
– Chúng ta chỉ hận trước đó đã không khuyên chủ soái sớm giết chết nàng!
Thường Đại Quý khẽ gật đầu, ra hiệu binh sĩ cởi trói cho đám tù binh rồi lui xuống.
Mấy tù binh Tây Phiên nhìn nhau, cười thảm một tiếng rồi nhặt thanh đao mà binh sĩ Nam Tề cố ý để lại, không chút do dự đâm vào ngực trái của mình.
Máu tươi nhuốm sân rộng, cửa thành không tiếng động.
– Hảo hán tử. – Dung Sở nói, – Để toàn thây, chọn nơi thích hợp ở ngoại thành an táng cho họ!
– Rõ!
Ánh mặt trời giờ đã gắt hơn một chút, hắn cúi đầu nhìn Thái Sử Lan nằm trong lòng mình, lại nhìn đám người đứng trên thành. Dung Sở chậm rãi kéo áo choàng lên cho nàng rồi ngửa đầu lên.
Sau một cái ngẩng đầu này, trên thành dưới thành, từng tiếng “bịch”, “bịch” nối tiếng nhau vang lên.
Binh sĩ tiếp ứng trước cửa thành quỳ xuống, bách tính sau cửa thành sau hoan hô chuẩn bị nghênh tiếp viện quân quỳ xuống, quân nhân liều mạng thủ thành trên đầu đầu thành quỳ xuống.
Hoa Tầm Hoan hai tay che mặt, lệ nóng cuồn cuộn đổ xuống từ kẽ ngón tay, nàng từng tiếng la lên:
– Trời ạ... Trời ạ... Trời ạ...
Thẩm Mai Hoa xoay người, vội vàng lau nước mắt nước mũi, lực cực kỳ lớn, hệt như muốn bẻ gãy luôn mũi của mình.
Người thương thế chưa lành là Sử Tiểu Thúy cũng lệ nóng doanh tròng, giùng giằng muốn Dương Thành nâng dậy để nàng nhìn xuống dưới chân thành.
Long Triều ló đầu nhìn ra, ánh mắt mừng rỡ. Sau khi phát hiện không có bóng dáng Lý Phù Chu ngoài đó, hắn không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Tô Á chắp tay sau lưng, đưa mắt nhìn trời, vẫn không nhúc nhích, khóe mắt đỏ hoe, miệng cười đắc ý
Trần Mộ nhìn nụ cười của nàng, nhìn đến ngây người.
Hùng Tiểu Giai tựa vào ngực Tiêu Đại Cường, dùng tay nghịch nghịch cổ áo hắn, lẩm bẩm nói:
– Đại Cường, ta lại tin tưởng vào tình yêu rồi...
– Tiểu Giai. – Tiêu Đại Cường thâm tình ôm hông của hắn, – Chúng ta so với hai người họ, tình càng thêm sâu.
...
Dương Thành đã choáng tại chỗ.
Hắn đứng ở trên thanh, toàn thân cứng đờ không còn cảm giác, trong đầu lúc này cũng không phải đang nghi ngờ lời nói của Dung Sở, mà là đang nhiều lần hồi tưởng lại cảnh Thái Sử Lan rơi xuống khỏi thành.
Chợt nổi điên... Chà đạp hộ vệ, bách tính mà trước đó nàng hết lòng bảo vệ... Ra tay với Tiểu Thúy... Kích hắn nổi giận... Dựa lưng vào tường thành...Vị trí của hắn... Vị trí của Sử Tiểu... Vị trí của Hoa Tầm Hoan... Chỗ mà Thái Sử Lan một bước không rời...
Toàn thân hắn bỗng nhiên run lên, như có dòng điện chạy qua!
Quả nhiên, mọi thứ đều nằm trong tính toán.
Bởi vì, mọi thứ đều hợp tình hợp lý, duy chỉ có có một việc không hợp lý!
Đó chính là vị trí của Thái Sử Lan!
Trong cảnh phân tranh kịch liệt như vậy, trong cảnh ẩu đã hỗn loạn như vậy, một người đã “phát điên” lại từ đầu đến cuối không rời khỏi nơi tường thành sắp đổ!
Nàng liều mạng diễn xuất, chân thật như vậy, bọn họ không ai nhận ra chân tướng.
Cuối cùng, mọi việc đều diễn ra theo ý nàng.
Nếu không phải vậy, Tây Phiên làm sao tin nữ tử kia đã phát điên?
Trong đầu hắn thoáng hiện lên ánh mắt của nàng trước lúc rơi xuống thành.
Người đã một quyền đánh ngã nàng…
Phía sau hắn!
Phía sau hắn, là Lý Phù Chu!
Ánh mắt kia, không phải cầu cứu, không phải tuyệt vong, mà là... hài lòng!
Dương Thành bỗng nhiên buông tay ra, khiến cho Sử Tiểu Thúy suýt nữa ngã xuống.
Sau đó, bóng người hắn lóe lên, thoáng cái đã chạy ra ngoài.
Tất cả mọi người ngẩn ra, không biết hắn muốn làm gì. Tức giận và khiếp sợ đến cực độ, cho nên muốn bỏ chạy?
Chỉ duy có Sử Tiểu Thúy là dựa vào tường, nở nụ cười kiêu ngạo.
Dưới thành, Dung Sở bỗng hé mắt, giải huyệt đạo cho Thái Sử Lan, đỡ nàng ngồi dậy trước người mình.
Thái Sử Lan từ từ mở mắt.
Lập tức, nàng thấy trên thành dưới thành, hàng vạn hàng nghìn binh sĩ lẫn bách tính đều đang quỳ xuống, đầu người đen nghịt, như sóng triều nổi lên từ mặt đất.
Nàng thấy lá cờ Nam Tề phần phật trong gió, mặc dù ngàn vết thủng rách, nó vẫn hiên ngang đứng trên đầu thành Bắc Nghiêm. Dưới cờ, Hoa Tầm Hoan dáng vẻ nhếch nhác đang vươn hai tay về phía nàng.
Nàng thấy cửa thành Bắc Nghiêm mở lớn, vô số mũi tên dính đầy máu đỏ, vô số người đang cầm những mũi tên kia, không ngừng hô lớn tên nàng.
Nàng thấy một bóng người từ trên thành lao xuống, như gió lướt qua đám người, một đường chạy như điên đến trước mặt nàng, đến khi cách nàng ba trượng thì ngừng lại.
Là Dương Thành!
Nàng hơi nheo mắt.
Khuôn mặt Dương Thành ửng đỏ, thiếu niên thế gia này hẳn là vẫn cảm thấy không mấy tự nhiên. Nhưng mà sau chốc lát do dự, hắn liền cắn răng, “bịch” một tiếng quỳ gối lên đất.
– Dương Thành Chiêu Sơn! – Hắn lớn tiếng nói, – Từ nay về sau, nguyện cả đời làm môn hạ của Thái Sử cô nương, nước sôi lửa bỏng, không nơi nào từ. Trời đất làm chứng, chư vị đồng bào phụ lão làm chứng!
Giọng nói của thiếu niên lang lảnh, vang vọng trời cao, quyện cả vào gió. Cờ xí phần phật bay trên nền trời xanh trong, phát ra âm thanh như đang vỗ tay.
Ngay sau đó, tiếng hoan hô cũng đồng thời rền vang trời đất.
– Cả đời nguyện làm môn hạ của Thái Sử cô nương! Nước sôi lửa bỏng, không nơi nào từ!
Tiếng gầm như thủy triều, trường bái như nghi, trước cửa Bắc Nghiêm bị tàn phá thành nặng nề, quân dân Nam Tề lần đầu tiên lập lời thề vì một nữ tử.
Thái Sử Lan mím môi bất động, bỗng nhiên hơi ngửa đầu.
Nàng ngẩng mặt lên, là để ngăn không cho nước mắt chảy xuống.
Một đường gian khổ, bảy ngày chua cay, cuối cùng cũng có một cái kết viên mãn.
Bỗng nhiên, nàng thấy trên đầu tường, Tô Á đang cúi đầu nhìn nàng.
Nước mắt chưa rơi, khóe môi nàng đã cong lên.
Dung Sở bỗng ôm chặt lấy Thái Sử Lan.
Hắn cảm giác được nữ tử trong ngực dường như đang run khẽ.
Ngay sau đó, hắn bỗng nghe nàng nói:
– Dung Sở, cám ơn chàng! Lần này, chàng đã cực khổ rồi!
Hắn thoáng yên lặng trong chốc lát, nhẹ nhàng đặt cằm lên hõm vai nàng.
Sau một hồi lâu, trong tiếng hoan hô như sấm, hắn nói:
– Thái Sử. Nếu như cả đời này bên nàng đã định trước cực khổ, ta nguyện trọn đời không biết đến hưởng lạc.
…
Nam Tề, tháng tám năm thứ nhất Cảnh Thái, Tây Phiên tấn công bất ngờ, vây thành Bắc Nghiêm. Ngoại thành Bắc Nghiêm bị phá, thành chủ tuẫn thành, hơn mười vạn bách tính bị nhốt, nữ đệ tử doanh Nhị Ngũ, Thái Sử Lan, xuất hiện đúng lúc, ngăn cơn sóng dữ, thống lĩnh ba nghìn quân, mười vạn dân chống lại hai vạn đại quân Tây Phiên. Hơn mười lần công thành mãnh liệt, Tây Phiên vẫn không thể đoạt thành. Thái Sử Lan dùng mưu xông vào doanh địch, đả thương chủ soái Tây Phiên, rốt cục chờ được đến khi viện quân Thiên Kỷ đến. Tây Phiên đại bại. Chiến dịch này, quân Tây Phiên bị bắt sống ba nghìn, giết một vạn mốt, còn lại chạy tứ tán. Chủ soái Tây Phiên, Da Luật Tĩnh Nam, tháo chạy trối chết, khi về đến Tây Phiên, bên cạnh chỉ còn lại ba hộ vệ.
Thái Sử Lan lâm môn đánh trận, ở tường thành tràn ngập nguy cơ, cứu được mười vạn bách tính, trấn giữ thành công của Tây Bắc. Đây là thành tựu thần kỳ nhất trong lịch sử Nam Tề, là một trong những chiến công rực rỡ nhất. Rất nhiều năm sau, “Kế sách con rối mượn tên” của nàng vẫn là kế sách được bàn tán nhiều nhất ở Nam Tề, còn việc nàng làm thế nào để Bắc Nghiêm vẫn có cung tiễn sử dụng, lại làm thế nào khiến chủ soái Tây Phiên Da Luật Tĩnh Nam lấy mạng ra cược cùng đã trở thành bí mật vĩnh viễn của Nam Tề. Vô số người học quân sự của hậu thế múa bút thành văn, viết ra hơn triệu luận văn tham khảo, nhưng đáp án chính xác, e rằng chỉ có cặp nam nữ ưu tú nhất, cao quý nhất của thời đại kia mới biết được.
Ngày mùng 10 tháng 8.
Một ngày này, Bắc Nghiêm được cứu trợ, bắt đầu nhận viện trợ của Thượng phủ và khắp nơi đưa đến. Chỉ cần là người còn sống, ai cũng lập bài vị trường sinh cho Thái Sử Lan ngay trong nhà mình.
Một ngày này, Triệu Thập Tam vội vã trở lại Bắc Nghiêm, hồi báo với Dung Sở và Thái Sử Lan chuyện Cảnh Thái Lam mất tích. Hai người hạ lệnh nhanh chóng tìm kiếm.
Một ngày này, Thai Thế Đào dẫn theo Cảnh Thái Lam chạy thẳng đến Bắc Nghiêm.
Một ngày này, một mệnh lệnh từ phủ Tổng đốc hành tỉnh Tây Lăng được truyền đến tay Thái Sử Lan.
– Lệnh cho đệ tử doanh Nhị Ngũ, Thái Sử Lan, ngay trong ngày đi đến thủ phủ Tây Lăng ở Chiêu Dương thành nhận thưởng!
Tin tức vừa truyền ra, tiếng hoan hô đã vang lên như sấm dậy.
Ngày hôm ấy, ánh nắng chan hòa, mây xanh khắp chốn, Thái Sử Lan ở trong phủ thành chủ của Bắc Nghiêm, cúi đầu nhìn công văn được đưa đến từ phủ Tổng đốc, thản nhiên nói:
– Mọi chuyện…chẳng qua chỉ vừa mới bắt đầu!
– Mọi người! – Hắn ngẩng đầu, thanh âm không cao, nhưng trong nháy mắt đã truyền khắp toàn thành, – Mạnh khỏe chứ?
– Quốc công! – Hoa Tầm Hoan hô to, – Phiền ngài cứu viện, chúng ta cảm kích khôn cùng! Chỉ là, tại sao ngài lại tự mình xuất chinh?
– Bởi vì chỉ có ta tới. – Dung Sở nói giọng mỉa mai, – Đại doanh Thiên Kỷ lẫn Thượng Phủ binh đều không hề xuất binh.
– Chuyện này... – Mọi người hai mặt nhìn nhau.
– Ta tới, là bởi vì nhận được tin tức của một người – Ánh mắt Dung Sở nhu hòa. Hắn cúi đầu nhìn Thái Sử Lan, – Các ngươi được cứu, cũng là nhờ có nàng!
Người trên thành đều nghi ngờ hướng ánh mắt về phía người trong lòng Dung Sở, chỉ là vẫn không sao nhìn rõ đó là ai.
– Triều đình có lệnh, đợi tới khi Bắc Nghiêm tận lực, quân lực làm của Tây Phiên bị tiêu hao, Thiên Kỷ và Thượng Phủ mới được xuất binh nhằm triệt để chặn lại Tây Phiên ở Bắc Nghiêm. Hai quân nguyên bản ở quan Thanh Thủy mai phục... – Dung Sở lưu loát nói ra lệnh của triều đình, lại lược bỏ việc bản thân mình làm sao đoạt lệnh mượn binh, chỉ nói mình nghe được tin tức, suốt đêm xuất Kinh, lập tức điều một vạn binh của Thiên Kỷ, đích thân đến cứu viện.
Mọi người trên thành đều trợn mắt căng tai lắng nghe, không sao tin được.
– Không thể nào… Không thể nào… – Thẩm Mai Hoa lẩm bẩm nói, – Tại sao triều đình lại muốn làm vậy? Bắc Nghiêm chỉ có ba nghìn binh, lại bị tập kích bất ngờ mà mất ngoại thành, tuyệt đối không có khả năng chống lại Tây Phiên. Một ngày mất đi Bắc Nghiêm, nội lục sẽ khó bảo toàn, đạo lý này triều đình không hiểu sao...
– Không thể nào… Không thể nào… – Hoa Tầm Hoan đăm đăm nhìn về phía trước, – Kỷ Liên Thành là ai chứ? Nếu triều đình thực sự có mệnh lệnh này, hắn nhất định sẽ không nhiều chuyện, sao lại có thể để thủ hạ bị quốc công mang đi?
Cũng may Thường Đại Quý đã tới, cho nên liền giải thích qua một chút. Ông ta là đại tướng Thiên Kỷ, trong thành có người biết danh, lúc này nghe ông tự mình làm chứng, không tin cũng không được nữa.
– Lẽ ra, với một vạn binh này của bọn ta, ban đêm đánh lén đại doanh Tây Phiên hai vạn người cũng không thể dễ dàng như vậy. – Khóe miệng Dung Sở hiện lên một nụ cười nhạt, – Có được thành công như vậy chủ yếu là do trước lúc bọn ta tập kích, chủ soái Tây Phiên, Da Luật Tĩnh Nam, đang bị một người hấp dẫn toàn bộ lực chú ý, đồng thời trọng thương dưới tay nàng, cho nên binh sĩ Tây Phiên không có chỉ huy, như rắn mất đầu, lòng người tan rã, cuối cùng nhanh chóng bại trận dưới tay bọn ta.
– Người kia là ai? – Hoa Tầm Hoan nhanh chóng nắm được điểm mấu chốt.
Ánh mắt Dung Sở quét qua mặt từng người trên thành, Dương Thành bỗng nhiên rùng mình một cái, trong lòng có dự cảm không hay.
Ngay sau đó, Dung Sở cúi đầu, chậm rãi xốc chiếc áo choàng che kín gương mặt Thái Sử Lan lên.
– Thái Sử Lan! – Trên thành, tiếng hô vang lên như núi lở.
Động tác của Dung Sở chưa ngừng lại. Hắn tiếp tục xốc áo choàng lên, để lộ vai áo đầy máu và bụi bặm của Thái Sử Lan.
Thấy một thân toàn máu của nàng, ngón tay hắn run lên, sau đó lại tự bảo mình phải bình tĩnh lại.
Đây là việc nhất định phải làm!
Hôm nay, dưới chân thành này, hắn phải vì thanh danh của Thái Sử Lan, phải cho người trong cả thành này vĩnh viễn nhớ lấy tên nàng bằng phương thức dứt khoát nhất.
Máu của nàng…không thể chảy vô ích.
Trước đây, hắn không muốn nàng bị cuốn vào việc cạnh tranh đấu đá, nhưng mà vận mệnh tự có an bài, nàng giờ đây đã không thể tránh né võ đài chính trị được nữa, cũng không thể không đối đầu với Tông Chính Huệ.
Làm thế nào mới có thể khiến nàng ngày càng mạnh mẽ? Hắn muốn bảo vệ nàng, cũng muốn nàng có khả năng tự bảo vệ chính mình, sở hữu những thuộc hạ trung thành. Hắn nên vì tương lai của nàng mà tạo bước đệm đầu tiên.
Tâm ý của hắn đối với nàng…đã ngày một đổi khác.
Khi mới gặp gỡ, hắn bị khí phách và sự quả quyết của nàng làm cho bất ngờ, cho nên mới nảy lòng tham, muốn dùng nàng làm tấm chắn đề dời đi lực chú ý của Tông Chính Huệ.
Sau đó, hắn bắt đầu cảm thấy có rất nhiều cách để dời đi lực chú ý của Tông Chính Huệ, không cần thiết phải lấy an nguy của nàng ra đặt cược. Hắn muốn giấu nàng đi, để nàng không thể xuất hiện dưới ánh mắt của thế nhân lẫn cường quyền. Có vậy, nàng mới không vô duyên vô cớ chọc phải họa lớn.
Nhưng hôm nay, hắn nhận ra rằng…
Ai cũng có con đường của chính mình, cứ hành động như tâm mình mách bảo là được.
...
Áo choàng được xốc lên, gương mặt tái nhợt của nàng hiện rõ, khắp người toàn máu là máu, hơn phân nửa xiêm y đã không thấy rõ màu sắc ban đầu.
Tiếng kinh hô của mọi người trên tường thành bỗng ngưng bặt, đáy mắt Tô Á đỏ hoe. Hoa Tầm Hoan kinh ngạc nhìn xuống, ngón tay ghim sâu vào tường gạch. Chỉ có Dương Thành hừ lạnh một tiếng, nói:
– Còn sống? Coi như ả mạng lớn!
Lời nói của hắn chưa dứt, dưới Dung Sở đã lên tiếng, giọng nói không lớn, nhưng rất rõ ràng:
– Nàng, Thái Sử Lan, ngay trước lúc thành sắp bị phá, vì cứu quân dân toàn thành, vì muốn giải quyết triệt để Tây Phiên mà giả điên, đả thương bằng hữu, khiến cho bằng hữu đánh nàng rơi xuống dưới thành. Sau khi bị bắt, nàng lấy mạng mình ra cược với chủ soái Tây Phiên, dùng mạng của mình đổi lại việc Tây Phiên mất đi kẻ cầm đầu, khiến chúng đại bại dưới thành. Nàng mặc thân mang trọng thương, đâm chủ soái Tây Phiên, dao động quân tâm Tây Phiên. Nhờ có nàng, bọn ta mới có một đêm tập kích thành công, Tây Phiên mới đại bại…- hắn nhìn chằm chằm người của phân doanh Nhị Ngũ đứng trên thành, – Nhờ có nàng, Bắc Nghiêm mới được cứu! Các ngươi mới có ngày hôm nay!
…
Giờ khắc này, tiếng gió thổi bỗng nhiên đặc biệt rõ ràng, bởi vì bốn phía tĩnh lặng như tờ. Trên thành dưới thành, mấy vạn người, ai cũng ngừng thở. Thế cho nên tiếng bụi chóc lã chã rơi xuống từ trên thành cũng trở nên thật vang vọng.
Âm thanh nhỏ bé, nhưng trong lòng mọi người lại như có sóng dậy, bởi chân tướng giống như một chiếc búa khổng lồ đang giáng mạnh lên người họ.
– Không thể nào! – Sau một chốc yên tĩnh, Dương Thành hô to, – Không thể nào! Thái Sử Lan có thể xem là không biết chút võ công, sao có thể làm Da Luật Tĩnh Nam trọng thương ngay trong chủ doanh! Da Luật Tĩnh Nam nắm giữ mạng sống của ả, hà tất phải lấy mạng đặt cược!
– Ở chung với nàng lâu như vậy, đáng ra ngươi phải hiểu rõ nàng rồi chứ! Có rất nhiều việc, các ngươi làm được, nàng thì không. Nhưng lại có rất nhiều việc khác nàng có thể, còn những người khác cả đời này cũng khó mà làm.
Dương Thành còn muốn phản bác, Sử Tiểu Thúy lại bỗng nhiên kéo ống tay áo của hắn, chỉ về đống tiễn trên đất.
Dương Thành lập tức ngậm miệng.
Những mũi tiễn này!
Những mũi tiễn không biết đã được sửa lại bằng cách nào này đã giúp bọn họ vượt qua ba ngày công thành kịch liệt nhất. Những người còn lại đều tin lời Thái Sử Lan, thật sự cho rằng những mũi tên kia là do công tượng sửa lại, nhưng Dương Thành xuất thân từ đâu? Hắn biết, chuyện đó hoàn toàn không thể.
Thái Sử Lan khác biệt. Ở chung lâu ngày như vậy, sao bọn họ có thể không mơ hồ đoán được?
Dung Sở vỗ vỗ tay, thuộc hạ của Thường Đại Quý lập tức áp giải một đám lính Tây Phiên bước lên.
Đám người này đều là hộ vệ bên người Da Luật Tĩnh Nam, là những kẻ chính mắt thấy sự kiện cược mạng. Cho nên ngay từ đầu, Dung Sở đã hạ lệnh cho hộ vệ chú ý những người này, cần bắt vài tên làm tù binh.
– Các ngươi đều là hán tử Tây Phiên, trước khi nhập ngũ, đều từng phát thệ trước mặt thần Xương Minh. – Dung Sở thản nhiên nói, – Bây giờ các ngươi chỉ cần nói chân tướng cho bọn họ nghe, ta sẽ cho phép các ngươi chết một cách vinh quang.
– Không cần uy hiếp! – Một hán tử hai mắt đỏ lên, nói bằng tiếng Nam Tề không mấy thuần thục, – Chỉ quỳ trước Dương Cao, không sợ chết trong tay người Nam! Chuyện như thế nào thì nói thế đó! – hắn chỉ tay về phía Thái Sử Lan, lớn tiếng nói, – Nữ tử tốt! Ta cũng bội phục! Chủ soái gặp gỡ nàng, đó là kiếp số!
Khác binh sĩ Tây Phiên khác cũng lớn tiếng nói:
– Chúng ta chỉ hận trước đó đã không khuyên chủ soái sớm giết chết nàng!
Thường Đại Quý khẽ gật đầu, ra hiệu binh sĩ cởi trói cho đám tù binh rồi lui xuống.
Mấy tù binh Tây Phiên nhìn nhau, cười thảm một tiếng rồi nhặt thanh đao mà binh sĩ Nam Tề cố ý để lại, không chút do dự đâm vào ngực trái của mình.
Máu tươi nhuốm sân rộng, cửa thành không tiếng động.
– Hảo hán tử. – Dung Sở nói, – Để toàn thây, chọn nơi thích hợp ở ngoại thành an táng cho họ!
– Rõ!
Ánh mặt trời giờ đã gắt hơn một chút, hắn cúi đầu nhìn Thái Sử Lan nằm trong lòng mình, lại nhìn đám người đứng trên thành. Dung Sở chậm rãi kéo áo choàng lên cho nàng rồi ngửa đầu lên.
Sau một cái ngẩng đầu này, trên thành dưới thành, từng tiếng “bịch”, “bịch” nối tiếng nhau vang lên.
Binh sĩ tiếp ứng trước cửa thành quỳ xuống, bách tính sau cửa thành sau hoan hô chuẩn bị nghênh tiếp viện quân quỳ xuống, quân nhân liều mạng thủ thành trên đầu đầu thành quỳ xuống.
Hoa Tầm Hoan hai tay che mặt, lệ nóng cuồn cuộn đổ xuống từ kẽ ngón tay, nàng từng tiếng la lên:
– Trời ạ... Trời ạ... Trời ạ...
Thẩm Mai Hoa xoay người, vội vàng lau nước mắt nước mũi, lực cực kỳ lớn, hệt như muốn bẻ gãy luôn mũi của mình.
Người thương thế chưa lành là Sử Tiểu Thúy cũng lệ nóng doanh tròng, giùng giằng muốn Dương Thành nâng dậy để nàng nhìn xuống dưới chân thành.
Long Triều ló đầu nhìn ra, ánh mắt mừng rỡ. Sau khi phát hiện không có bóng dáng Lý Phù Chu ngoài đó, hắn không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Tô Á chắp tay sau lưng, đưa mắt nhìn trời, vẫn không nhúc nhích, khóe mắt đỏ hoe, miệng cười đắc ý
Trần Mộ nhìn nụ cười của nàng, nhìn đến ngây người.
Hùng Tiểu Giai tựa vào ngực Tiêu Đại Cường, dùng tay nghịch nghịch cổ áo hắn, lẩm bẩm nói:
– Đại Cường, ta lại tin tưởng vào tình yêu rồi...
– Tiểu Giai. – Tiêu Đại Cường thâm tình ôm hông của hắn, – Chúng ta so với hai người họ, tình càng thêm sâu.
...
Dương Thành đã choáng tại chỗ.
Hắn đứng ở trên thanh, toàn thân cứng đờ không còn cảm giác, trong đầu lúc này cũng không phải đang nghi ngờ lời nói của Dung Sở, mà là đang nhiều lần hồi tưởng lại cảnh Thái Sử Lan rơi xuống khỏi thành.
Chợt nổi điên... Chà đạp hộ vệ, bách tính mà trước đó nàng hết lòng bảo vệ... Ra tay với Tiểu Thúy... Kích hắn nổi giận... Dựa lưng vào tường thành...Vị trí của hắn... Vị trí của Sử Tiểu... Vị trí của Hoa Tầm Hoan... Chỗ mà Thái Sử Lan một bước không rời...
Toàn thân hắn bỗng nhiên run lên, như có dòng điện chạy qua!
Quả nhiên, mọi thứ đều nằm trong tính toán.
Bởi vì, mọi thứ đều hợp tình hợp lý, duy chỉ có có một việc không hợp lý!
Đó chính là vị trí của Thái Sử Lan!
Trong cảnh phân tranh kịch liệt như vậy, trong cảnh ẩu đã hỗn loạn như vậy, một người đã “phát điên” lại từ đầu đến cuối không rời khỏi nơi tường thành sắp đổ!
Nàng liều mạng diễn xuất, chân thật như vậy, bọn họ không ai nhận ra chân tướng.
Cuối cùng, mọi việc đều diễn ra theo ý nàng.
Nếu không phải vậy, Tây Phiên làm sao tin nữ tử kia đã phát điên?
Trong đầu hắn thoáng hiện lên ánh mắt của nàng trước lúc rơi xuống thành.
Người đã một quyền đánh ngã nàng…
Phía sau hắn!
Phía sau hắn, là Lý Phù Chu!
Ánh mắt kia, không phải cầu cứu, không phải tuyệt vong, mà là... hài lòng!
Dương Thành bỗng nhiên buông tay ra, khiến cho Sử Tiểu Thúy suýt nữa ngã xuống.
Sau đó, bóng người hắn lóe lên, thoáng cái đã chạy ra ngoài.
Tất cả mọi người ngẩn ra, không biết hắn muốn làm gì. Tức giận và khiếp sợ đến cực độ, cho nên muốn bỏ chạy?
Chỉ duy có Sử Tiểu Thúy là dựa vào tường, nở nụ cười kiêu ngạo.
Dưới thành, Dung Sở bỗng hé mắt, giải huyệt đạo cho Thái Sử Lan, đỡ nàng ngồi dậy trước người mình.
Thái Sử Lan từ từ mở mắt.
Lập tức, nàng thấy trên thành dưới thành, hàng vạn hàng nghìn binh sĩ lẫn bách tính đều đang quỳ xuống, đầu người đen nghịt, như sóng triều nổi lên từ mặt đất.
Nàng thấy lá cờ Nam Tề phần phật trong gió, mặc dù ngàn vết thủng rách, nó vẫn hiên ngang đứng trên đầu thành Bắc Nghiêm. Dưới cờ, Hoa Tầm Hoan dáng vẻ nhếch nhác đang vươn hai tay về phía nàng.
Nàng thấy cửa thành Bắc Nghiêm mở lớn, vô số mũi tên dính đầy máu đỏ, vô số người đang cầm những mũi tên kia, không ngừng hô lớn tên nàng.
Nàng thấy một bóng người từ trên thành lao xuống, như gió lướt qua đám người, một đường chạy như điên đến trước mặt nàng, đến khi cách nàng ba trượng thì ngừng lại.
Là Dương Thành!
Nàng hơi nheo mắt.
Khuôn mặt Dương Thành ửng đỏ, thiếu niên thế gia này hẳn là vẫn cảm thấy không mấy tự nhiên. Nhưng mà sau chốc lát do dự, hắn liền cắn răng, “bịch” một tiếng quỳ gối lên đất.
– Dương Thành Chiêu Sơn! – Hắn lớn tiếng nói, – Từ nay về sau, nguyện cả đời làm môn hạ của Thái Sử cô nương, nước sôi lửa bỏng, không nơi nào từ. Trời đất làm chứng, chư vị đồng bào phụ lão làm chứng!
Giọng nói của thiếu niên lang lảnh, vang vọng trời cao, quyện cả vào gió. Cờ xí phần phật bay trên nền trời xanh trong, phát ra âm thanh như đang vỗ tay.
Ngay sau đó, tiếng hoan hô cũng đồng thời rền vang trời đất.
– Cả đời nguyện làm môn hạ của Thái Sử cô nương! Nước sôi lửa bỏng, không nơi nào từ!
Tiếng gầm như thủy triều, trường bái như nghi, trước cửa Bắc Nghiêm bị tàn phá thành nặng nề, quân dân Nam Tề lần đầu tiên lập lời thề vì một nữ tử.
Thái Sử Lan mím môi bất động, bỗng nhiên hơi ngửa đầu.
Nàng ngẩng mặt lên, là để ngăn không cho nước mắt chảy xuống.
Một đường gian khổ, bảy ngày chua cay, cuối cùng cũng có một cái kết viên mãn.
Bỗng nhiên, nàng thấy trên đầu tường, Tô Á đang cúi đầu nhìn nàng.
Nước mắt chưa rơi, khóe môi nàng đã cong lên.
Dung Sở bỗng ôm chặt lấy Thái Sử Lan.
Hắn cảm giác được nữ tử trong ngực dường như đang run khẽ.
Ngay sau đó, hắn bỗng nghe nàng nói:
– Dung Sở, cám ơn chàng! Lần này, chàng đã cực khổ rồi!
Hắn thoáng yên lặng trong chốc lát, nhẹ nhàng đặt cằm lên hõm vai nàng.
Sau một hồi lâu, trong tiếng hoan hô như sấm, hắn nói:
– Thái Sử. Nếu như cả đời này bên nàng đã định trước cực khổ, ta nguyện trọn đời không biết đến hưởng lạc.
…
Nam Tề, tháng tám năm thứ nhất Cảnh Thái, Tây Phiên tấn công bất ngờ, vây thành Bắc Nghiêm. Ngoại thành Bắc Nghiêm bị phá, thành chủ tuẫn thành, hơn mười vạn bách tính bị nhốt, nữ đệ tử doanh Nhị Ngũ, Thái Sử Lan, xuất hiện đúng lúc, ngăn cơn sóng dữ, thống lĩnh ba nghìn quân, mười vạn dân chống lại hai vạn đại quân Tây Phiên. Hơn mười lần công thành mãnh liệt, Tây Phiên vẫn không thể đoạt thành. Thái Sử Lan dùng mưu xông vào doanh địch, đả thương chủ soái Tây Phiên, rốt cục chờ được đến khi viện quân Thiên Kỷ đến. Tây Phiên đại bại. Chiến dịch này, quân Tây Phiên bị bắt sống ba nghìn, giết một vạn mốt, còn lại chạy tứ tán. Chủ soái Tây Phiên, Da Luật Tĩnh Nam, tháo chạy trối chết, khi về đến Tây Phiên, bên cạnh chỉ còn lại ba hộ vệ.
Thái Sử Lan lâm môn đánh trận, ở tường thành tràn ngập nguy cơ, cứu được mười vạn bách tính, trấn giữ thành công của Tây Bắc. Đây là thành tựu thần kỳ nhất trong lịch sử Nam Tề, là một trong những chiến công rực rỡ nhất. Rất nhiều năm sau, “Kế sách con rối mượn tên” của nàng vẫn là kế sách được bàn tán nhiều nhất ở Nam Tề, còn việc nàng làm thế nào để Bắc Nghiêm vẫn có cung tiễn sử dụng, lại làm thế nào khiến chủ soái Tây Phiên Da Luật Tĩnh Nam lấy mạng ra cược cùng đã trở thành bí mật vĩnh viễn của Nam Tề. Vô số người học quân sự của hậu thế múa bút thành văn, viết ra hơn triệu luận văn tham khảo, nhưng đáp án chính xác, e rằng chỉ có cặp nam nữ ưu tú nhất, cao quý nhất của thời đại kia mới biết được.
Ngày mùng 10 tháng 8.
Một ngày này, Bắc Nghiêm được cứu trợ, bắt đầu nhận viện trợ của Thượng phủ và khắp nơi đưa đến. Chỉ cần là người còn sống, ai cũng lập bài vị trường sinh cho Thái Sử Lan ngay trong nhà mình.
Một ngày này, Triệu Thập Tam vội vã trở lại Bắc Nghiêm, hồi báo với Dung Sở và Thái Sử Lan chuyện Cảnh Thái Lam mất tích. Hai người hạ lệnh nhanh chóng tìm kiếm.
Một ngày này, Thai Thế Đào dẫn theo Cảnh Thái Lam chạy thẳng đến Bắc Nghiêm.
Một ngày này, một mệnh lệnh từ phủ Tổng đốc hành tỉnh Tây Lăng được truyền đến tay Thái Sử Lan.
– Lệnh cho đệ tử doanh Nhị Ngũ, Thái Sử Lan, ngay trong ngày đi đến thủ phủ Tây Lăng ở Chiêu Dương thành nhận thưởng!
Tin tức vừa truyền ra, tiếng hoan hô đã vang lên như sấm dậy.
Ngày hôm ấy, ánh nắng chan hòa, mây xanh khắp chốn, Thái Sử Lan ở trong phủ thành chủ của Bắc Nghiêm, cúi đầu nhìn công văn được đưa đến từ phủ Tổng đốc, thản nhiên nói:
– Mọi chuyện…chẳng qua chỉ vừa mới bắt đầu!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.