Chương 71: Tình trong nước lũ 2
Thiên Hạ Quy Nguyên
05/06/2018
Editor: Imelda Phạm
Dòng chảy từ từ bình ổn, hồi lâu cũng không nghe thấy tiếng vỡ đê nữa, thế nhưng mực nước vẫn mãi không giảm, lại thêm bốn phía không một bóng người, khắp nơi chỉ thấy nước vây, trước sau không thấy bến bờ. Thái Sử Lan không khỏi nghi ngờ, liệu có phải một khắc kia, khi nàng nhảy xuống tìm Cảnh Thái Lam, bản thân đã bị nước sông cuốn đi rất xa hay không? Nàng quay sang hỏi Dung Sở, mới xác nhận quả nhiên là thế, ngay đến hắn cũng cảm thấy mình có thể tìm thấy cả nàng lẫn Cảnh Thái Lam quả thực là một kỳ tích trong kỳ tích.
Mặt trời từ từ xuống núi, nếu không tìm được đất liền trước lúc trời tối, thì chí ít cũng phải tìm tới một chỗ dung thân. Tuy rằng bây giờ là đầu hè, nhưng nước sông vẫn rất lạnh, ở lâu không tránh khỏi sinh bệnh.
“Chúng ta thay phiên nhau vào thùng nghỉ ngơi.” Thái Sử Lan vừa nói vừa định bò ra ngoài.
“Đừng lộn xộn.” Dung Sở chặn nàng lại, “Nàng ngủ đi cho ta nhờ.”
“Ngủ thế nào được.” Thái Sử Lan nhìn sắc mặt hắn, nói: “Ngươi đừng có thể hiện nữa. Sĩ diện hão!”
“Thời niên thiếu ta từng theo phụ thân đi đánh trận ở Bắc Việt.” Dung Sở thản nhiên nói, “Khi đó còn từng bị chôn trong tuyết hai ngày, nước sông này nào có ăn thua gì chứ.”
“Nghe nói lão quốc công anh dũng thiện chiến, thật đáng tiếc…lại là hổ phụ sinh khuyển tử.”
“Ha, lời này của nàng giống hệt gia phụ khi trước.”
Thái Sử Lan xoa đầu Cảnh Thái Lam đang co rúc trong lòng nàng, trong bóng tối không người nhìn thấy khẽ cười, “Cái đó gọi là chí lớn gặp nhau.”
“Nếu đã có duyên như vậy, chi bằng làm con dâu của ông ấy đi.”
“Hổ tức có thể kết đôi với khuyển tử sao?”
Dung Sở cười khổ, “Thái Sử Lan, ta chưa thấy nữ nhân nào trong thiên hạ kiêu ngạo như nàng.”
“Bây giờ ngươi thấy rồi đó.”
“Phải.” Dung Sở im lặng một hồi, lúc mở miệng lại thì trong giọng nói đã không còn pha lẫn ý cười, ngón tay lạnh như băng của hắn đi dọc thành thùng, nắm lấy bàn tay nàng, “Thái Sử Lan, ta từng cảm thấy nàng rất đặc biệt, rất dũng cảm. Bây giờ, ta hy vọng nàng có thể đặc biệt hơn, dũng cảm hơn nữa.”
“Hả?”
“Đủ đặc biệt, đủ dũng cảm, vậy thì ta mới có cơ hội…” Dung Sở bỗng nhiên dừng lại, ngón tay đang nắm lấy tay nàng cũng buông ra. “Ngủ một lát đi!”
Thái Sử Lan cũng không nói gì thêm. Nàng dựa vào vách thùng, Cảnh Thái Lam trong ngực nàng ngủ yên, phía sau là Dung Sở đang tựa đầu lên thành thùng, ngả người về phía nàng. Tiếng hít thở đều đều vang lên bên tai, hương chi lan thanh quế phảng phất nhẹ nhàng lướt qua chóp mũi.
Ánh trăng mờ nhạt chiếu xuống, soi sáng ba bóng người trôi nổi trên mặt nước.
Bốn bề không thấy bến bờ, cũng không biết có phải bọn họ đã bị cuốn vào Hoàng Hà rồi hay không.
Một đêm này, cứ như vậy mà qua đi, chỉ là qua được cũng không mấy dễ dàng.
Dung Sở vốn bôn ba đường dài, sau lại dứt khoát nhảy vào nước, tìm Cảnh Thái Lam và Thái Sử Lan vô cùng hao tốn sức lực, tiếp đó kéo theo hai người tìm được cái thùng này, tới bây giờ cũng một mực ngâm mình trong nước sông. Hơn nữa, dưới nước sóng ngầm cuồn cuộn, hắn phải không ngừng điều chỉnh thân người chống chọi với dòng sông, còn phải bảo vệ thùng, đề phòng đâm phải vật cản. Đừng nói là Dung Sở, ngay cả người mình đồng da sắt đôi khi cũng có lúc tiêu hao năng lượng. Tới hừng đông, hắn cuối cùng cũng vì mệt mỏi là dựa vào thành thùng nghỉ ngơi.
Đúng lúc đó, thùng gạo đi qua một chỗ có mực nước sông hơi thấp, *phựt* một tiếng, dây buộc không biết bị vật gì cứa đứt.
Thái Sử Lan bừng tỉnh, vội vã túm lấy Dung Sở.
Nàng từ đầu tới cuối không dám ngủ sâu, hầu như mỗi khắc đều tỉnh là một hai lần, vừa rồi trong lòng đột nhiên vang lên báo động, cũng may tỉnh lại đúng lúc. Nếu chậm một chút nữa thôi, e rằng trong nháy mắt sẽ không thể nhìn thấy Dung Sở rồi.
Tuy rằng đã túm lại được hắn, nhưng cổ tay Dung Sở lại không biết bị vật gì trong nước cứa rách, thiếu chút nữa là cắt phải động mạch. Thái Sử Lan vội xé vạt áo băng bó giúp hắn, nhưng cũng không dám thả lỏng. Lúc này bên người không có thuốc, vết thương lại sâu, mà hắn còn ngâm mình trong nước, vạn nhất bị nhiễm trùng thì nàng thật sự không biết phải làm sao.
Nàng lại một lần nữa yêu cầu hai người thay đổi vị trí, chỉ kém nước chưa đè đầu cưỡi cổ hắn ra. Thế nhưng Dung Sở lại chẳng mảy may để ý tới nàng. Thái Sử Lan lại không cách nào tự leo ra ngoài, bởi không có Dung Sở giúp đỡ, chiếc thùng không thể thăng bằng.
Một đêm này, Thái Sử Lan không có lấy một phút nghỉ ngơi, đa phần là ở trạng thái mơ mơ màng màng, lúc tỉnh thì bên tai là tiếng nước gào thét, khi ngủ tựa vào thùng cũng nghe thấy âm thanh của sông, tới tới đi đi đều là âm thanh nước chảy xuôi dòng, còn có tiếng hô hấp khe khẽ của hắn. Thời gian như kéo dài ra, nàng cuối cùng cũng mệt mỏi thiếp đi.
Sắc trời dần sáng, bốn phía vẫn là nước sông bao la như cũ, Cảnh Thái Lam trong lòng nàng bất an vặn vẹo, mơ màng nỉ non, “Ma ma…nóng…”
Thái Sử Lan vội sờ lên trán nó, liền cảm giác bàn tay có chút nóng.
Thể chất Cảnh Thái Lam thực ra rất tốt, nhưng bởi trúng độc mãn tính mà bị tổn thương. Hiện tại dư độc đang được chậm rãi đào thải, lại thêm Thái Sử Lan lôi kéo rèn đúc, thân thể coi như không tệ. Nhưng dù sao nó cũng còn nhỏ, vừa hoảng sợ lại vừa phải ngâm nước, cuối cùng vẫn không tránh khỏi phát sốt.
Dung Sở đột nhiên mở mắt, nói: “Tới bờ rồi!”
Thái Sử Lan quay người lại, phát hiện phía sau là núi non trùng điệp, nơi này hình như là hạ lưu sông. Nàng không khỏi âm thầm thở phào, cuối cùng cũng tới đất liền.
Đúng lúc này, Thái Sử Lan lại cảm thấy nước sông bỗng dưng chảy siết, cuốn thùng lao đi, cảnh vật xung quanh như xẹt qua trước mắt, nối nhau thành một đường dài sặc sỡ màu sắc.
“Tại sao lại nhanh như vậy?” Cảm giác nước sông không chỉ chảy nhanh, mà dường như còn có thêm một lực hút rất mạnh. Giọng nói Thái Sử Lan cũng vì vậy mà trở nên gấp gáp, có khi nào bọn họ gặp phải xoáy nước rồi không? Nhưng nơi đây không phải biển, lấy đâu là xoáy nước?
Dung Sở vội đứng dậy, lướt qua thành hùng, nhìn về phía xa xa trước mặt, sắc mặt cũng lập tức thay đổi.
“Hình như chúng ta đã tới Mặc Sơn ở biên giới phía bắc. Địa hình này…là thác nước!”
Thái Sử Lan đứng bật dậy, ôm lấy Cảnh Thái Lam, nhanh nhẹn leo ra ngoài.
Lúc này dù cho bị rơi vào trong nước, chí ít cũng tốt hơn bị cuốn xuống dưới nha!
“Bên kia có một khe núi!” Dung Sở hét lớn.
Thái Sử Lan nhìn theo hướng ngón tay hắn, khó khăn lắm mới thấy một khe hở lộ ra giữa đám dây mây. Thế nhưng bốn phía đá nhô lởm chởm, bên dưới hình như là núi đá, trên núi đá cô một cây thông già.
Có điều, khoảng cách giữa bọn họ và nơi đó khá xa, quan trọng hơn là nàng căn bản không chắc chắn có thể leo lên tới đích. Núi đá này, e rằng một người đứng cũng không vững, chứ đừng nói tới việc ôm theo Cảnh Thái Lam.
“Làm sao leo được đây?”
“Cứ thử xem sao!”
Bọn họ đã gần tới thác nước, tiếng nước đổ xuống ầm ầm át đi tiếng nói của cả hai, muốn nói chuyện cũng phải dùng hết sức mà hét. Một ngày một đêm này, lỗ tai Thái Sử Lan dường như đã bị mấy âm thanh này rót đầy, nàng thực sự nghi ngờ sau khi thoát hiểm, thính lực có khi nào giảm sút phân nửa hay không?
Nước sông lúc này chảy siết không cách nào hình dung, cuốn mảnh đá cùng đủ thứ linh tinh cuồn cuộn chảy qua thùng gạo. Cảnh Thái Lam cũng đã tỉnh táo một chút, ngước mắt nhìn quanh bốn phía, liền thấy khoảng không mênh mông trải dài trước mặt. Khoảnh khắc đó, hai mắt nó đột ngột trợn lớn, vẻ mặt hoảng sợ đến tột độ.
Sau đó, mắt nó lại càng trợn to hơn nữa, bởi vì…nó đang bay!
Dung Sở lại một lần nữa vọt lên khỏi mặt nước, mang theo hai người phi thân lên. Lần này hắn bắn lên thực sự gian nan gấp bội, bởi lo lắng phía dưới không có núi đá, nên phải mang theo thùng gỗ, sau còn có thể tìm cách chặn thùng vào vách núi.
Lần khởi thân này, chính là mở đầu cho một ngày đêm bôn ba mệt mỏi nữa.
Thân hình Dung Sở vẫn thong dong tiêu sái như trước, băng qua thác nước ầm ầm đổ xuống, bàn chân như chạm lên mây khói.
Trải qua mấy phen bay lên đáp xuống, lội ngược dòng nước, cuối cùng ba người cũng gần tới vách núi. Ngay khi đó, Thái Sử Lan bỗng cảm thấy gió thổi khác thường, quay đầu nhìn lại thì thấy phía trên có tảng đá lớn đang mạnh mẽ xuôi dòng lao tới.
Địa hình nơi này thẳng đứng thư vậy, tảng đá kia không phanh ập xuống, va vào tầng tầng lớp lớp đá nhô trên vách núi, bỗng nhiên *ầm* một tiếng vang lớn, mấy khối đá lớn nhỏ lập tức tung tóe khắp nơi.
Một khối trong đó đập phải thân thùng, *răng rắc* một tiếng, chiếc thùng ngay tức khắc vỡ vụn.
Một giây chiếc thùng kia vỡ vụn, Thái Sử Lan vội vã túm lấy Cảnh Thái Lam – thùng cuối cùng cũng vỡ, muốn rơi cùng nhau rơi!
Lại *ầm* một tiếng nữa, vụn gỗ bay toán loạn trước mặt, một bàn tay trắng như tuyết mạnh mẽ bắt lấy cổ áo nàng.
Bọt nước tung tóe, nước chảy thét gào, khung cảnh hỗn loạn. Trong phút giây mơ hồ đó, Thái Sử Lan lại nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng Dung Sở xoay người giữa không trung, giống như phượng hoàng phi thân giữa trời, thân thể hắn gập lại, tạo thành một độ cong khó có thể hình dung, khiến nàng thật sự nghi ngờ liệu xương hắn có vì vậy mà bị gãy vụn hay không. Mà cái đó cũng chưa là gì, trong tư thế như vậy, lại thêm ở giữa không trung, không ngờ hắn có thể dịch chuyển thân mình, Thái Sử Lan còn nghe thấy rõ ràng một tiếng *rắc* phát ra từ bên hông Dung Sở.
Ngay lúc đó, tảng đá lớn kia vọt qua, may mắn không đụng trúng người Dung Sở, mấy khối đá khác cũng liên tiếp sượt qua hông hắn, để lại một đường dài màu bạc. Dung Sở đạp chân một cái, thân thể lập tức lao đi, bàn tay nhanh như chớp vung lên, Thái Sử Lan cùng Cảnh Thái Lam trong nháy mắt đã bị quăng ra khỏi thùng, bay về phía núi đá.
Chuyện này rõ ràng nằm trong tính toán tuyệt diệu của Dung Sở. Trong lúc cấp bách, Thái Sử Lan quay đầu nhìn lại, thấy Dung Sở đang phi thân lên, mũi chân điểm một cái, thân thể đã vượt qua nàng, lao về phía núi đá trước. Ngay khi vừa chạm đất, hắn lập tức giang tay, vẻ mặt ung dung nhìn về phía Thái Sử Lan và Cảnh Thái Lam.
Một tay Dung Sở đón được Thái Sử Lan, tay kia đoạt lấy Cảnh Thái Lam từ trong ngực nàng, ném lên phía trên.
Thời điểm đó, Thái Sử Lan lại một lần nữa nghe rõ tiếng *răng rắc* phát ra từ người hắn.
*Bụp* một tiếng, Cảnh Thái Lam chuẩn xác rơi vào bụi cây thông già. Cây thông lung lay hai cái, sau đó vững vàng đỡ lấy nó. Cảnh Thái Lam liều mạng bám chặt lá thông, xác định bản thân đã an toàn mới thở phào một hơi, vỗ vỗ ngực nhỏ, liếc mắt nhìn sang bên cạnh liền thấy không ít hạt thông, nó cẩn thân hái một hạt, tung tung trong tay, ha ha cười lớn.
Tiểu tử này một ngày một đêm chịu cảnh hiểm nguy trong nước lũ, ban đầu còn hoang mang khóc lóc, hiện tại xem chừng đã học được cách tìm được thú vui trong cảnh khổ rồi.
Thái Sử Lan thấy vậy cũng thở phào – không thể không công nhận phản ứng và năng lực ứng biến của Dung Sở vô cùng cao minh. Trong tình thế như vậy, không ngờ hắn vẫn có thể tính toán tốt mọi chuyện. Tuy rằng hai người họ chưa thể leo lên, nhưng Cảnh Thái Lam đã có thể an toàn náu thân trên cây thông già rồi.
Dưới chân, từng đợt sóng nước vẫn ào ào chảy qua. Dung Sở tựa người trên vách đá, cánh tay siết chặt lấy nàng. Thái Sử Lan vừa cúi đầu liền phát hiện bọn họ vẫn chưa thực sự an toàn, bởi chỗ này căn bản không có đất liền, chỗ đứng cùng lắm chỉ đủ cho một người. Thảo nào Dung Sở lại phải ôm nàng.
Nàng lại ngẩng đầu trông lên, không xa phía trên có một tảng đá nhô ra. Dựa vào khinh công của Dung Sở, bọn họ có thể dễ dàng nhảy lên, lại thêm mấy cây mây dùng làm thừng, nàng cũng có thể túm được, sau đó từng bước đi lên đỉnh núi, chính thức thoát hiểm.
Thái Sử Lan nghiêng đầu nhìn Dung Sở. Chuyện đơn giản như vậy, nàng thực sự không hiểu vì sao hắn không nghĩ tới.
Có điều, Thái Sử Lan lúc này đã quên mất bản thân vốn đang bị Dung Sở ôm lấy. Giây phút nàng quay đầu nhìn hắn, đã vô tình đưa mặt chạm vào Dung Sở.
Dung Sở đang dựa vào vách đá bình ổn hơi thở, bỗng nhiên thấy mặt mát lạnh, vừa mở mắt liền thấy môi nàng đang ở ngay trước mặt. Hắn lập tức không khách khí mà…
Dòng chảy từ từ bình ổn, hồi lâu cũng không nghe thấy tiếng vỡ đê nữa, thế nhưng mực nước vẫn mãi không giảm, lại thêm bốn phía không một bóng người, khắp nơi chỉ thấy nước vây, trước sau không thấy bến bờ. Thái Sử Lan không khỏi nghi ngờ, liệu có phải một khắc kia, khi nàng nhảy xuống tìm Cảnh Thái Lam, bản thân đã bị nước sông cuốn đi rất xa hay không? Nàng quay sang hỏi Dung Sở, mới xác nhận quả nhiên là thế, ngay đến hắn cũng cảm thấy mình có thể tìm thấy cả nàng lẫn Cảnh Thái Lam quả thực là một kỳ tích trong kỳ tích.
Mặt trời từ từ xuống núi, nếu không tìm được đất liền trước lúc trời tối, thì chí ít cũng phải tìm tới một chỗ dung thân. Tuy rằng bây giờ là đầu hè, nhưng nước sông vẫn rất lạnh, ở lâu không tránh khỏi sinh bệnh.
“Chúng ta thay phiên nhau vào thùng nghỉ ngơi.” Thái Sử Lan vừa nói vừa định bò ra ngoài.
“Đừng lộn xộn.” Dung Sở chặn nàng lại, “Nàng ngủ đi cho ta nhờ.”
“Ngủ thế nào được.” Thái Sử Lan nhìn sắc mặt hắn, nói: “Ngươi đừng có thể hiện nữa. Sĩ diện hão!”
“Thời niên thiếu ta từng theo phụ thân đi đánh trận ở Bắc Việt.” Dung Sở thản nhiên nói, “Khi đó còn từng bị chôn trong tuyết hai ngày, nước sông này nào có ăn thua gì chứ.”
“Nghe nói lão quốc công anh dũng thiện chiến, thật đáng tiếc…lại là hổ phụ sinh khuyển tử.”
“Ha, lời này của nàng giống hệt gia phụ khi trước.”
Thái Sử Lan xoa đầu Cảnh Thái Lam đang co rúc trong lòng nàng, trong bóng tối không người nhìn thấy khẽ cười, “Cái đó gọi là chí lớn gặp nhau.”
“Nếu đã có duyên như vậy, chi bằng làm con dâu của ông ấy đi.”
“Hổ tức có thể kết đôi với khuyển tử sao?”
Dung Sở cười khổ, “Thái Sử Lan, ta chưa thấy nữ nhân nào trong thiên hạ kiêu ngạo như nàng.”
“Bây giờ ngươi thấy rồi đó.”
“Phải.” Dung Sở im lặng một hồi, lúc mở miệng lại thì trong giọng nói đã không còn pha lẫn ý cười, ngón tay lạnh như băng của hắn đi dọc thành thùng, nắm lấy bàn tay nàng, “Thái Sử Lan, ta từng cảm thấy nàng rất đặc biệt, rất dũng cảm. Bây giờ, ta hy vọng nàng có thể đặc biệt hơn, dũng cảm hơn nữa.”
“Hả?”
“Đủ đặc biệt, đủ dũng cảm, vậy thì ta mới có cơ hội…” Dung Sở bỗng nhiên dừng lại, ngón tay đang nắm lấy tay nàng cũng buông ra. “Ngủ một lát đi!”
Thái Sử Lan cũng không nói gì thêm. Nàng dựa vào vách thùng, Cảnh Thái Lam trong ngực nàng ngủ yên, phía sau là Dung Sở đang tựa đầu lên thành thùng, ngả người về phía nàng. Tiếng hít thở đều đều vang lên bên tai, hương chi lan thanh quế phảng phất nhẹ nhàng lướt qua chóp mũi.
Ánh trăng mờ nhạt chiếu xuống, soi sáng ba bóng người trôi nổi trên mặt nước.
Bốn bề không thấy bến bờ, cũng không biết có phải bọn họ đã bị cuốn vào Hoàng Hà rồi hay không.
Một đêm này, cứ như vậy mà qua đi, chỉ là qua được cũng không mấy dễ dàng.
Dung Sở vốn bôn ba đường dài, sau lại dứt khoát nhảy vào nước, tìm Cảnh Thái Lam và Thái Sử Lan vô cùng hao tốn sức lực, tiếp đó kéo theo hai người tìm được cái thùng này, tới bây giờ cũng một mực ngâm mình trong nước sông. Hơn nữa, dưới nước sóng ngầm cuồn cuộn, hắn phải không ngừng điều chỉnh thân người chống chọi với dòng sông, còn phải bảo vệ thùng, đề phòng đâm phải vật cản. Đừng nói là Dung Sở, ngay cả người mình đồng da sắt đôi khi cũng có lúc tiêu hao năng lượng. Tới hừng đông, hắn cuối cùng cũng vì mệt mỏi là dựa vào thành thùng nghỉ ngơi.
Đúng lúc đó, thùng gạo đi qua một chỗ có mực nước sông hơi thấp, *phựt* một tiếng, dây buộc không biết bị vật gì cứa đứt.
Thái Sử Lan bừng tỉnh, vội vã túm lấy Dung Sở.
Nàng từ đầu tới cuối không dám ngủ sâu, hầu như mỗi khắc đều tỉnh là một hai lần, vừa rồi trong lòng đột nhiên vang lên báo động, cũng may tỉnh lại đúng lúc. Nếu chậm một chút nữa thôi, e rằng trong nháy mắt sẽ không thể nhìn thấy Dung Sở rồi.
Tuy rằng đã túm lại được hắn, nhưng cổ tay Dung Sở lại không biết bị vật gì trong nước cứa rách, thiếu chút nữa là cắt phải động mạch. Thái Sử Lan vội xé vạt áo băng bó giúp hắn, nhưng cũng không dám thả lỏng. Lúc này bên người không có thuốc, vết thương lại sâu, mà hắn còn ngâm mình trong nước, vạn nhất bị nhiễm trùng thì nàng thật sự không biết phải làm sao.
Nàng lại một lần nữa yêu cầu hai người thay đổi vị trí, chỉ kém nước chưa đè đầu cưỡi cổ hắn ra. Thế nhưng Dung Sở lại chẳng mảy may để ý tới nàng. Thái Sử Lan lại không cách nào tự leo ra ngoài, bởi không có Dung Sở giúp đỡ, chiếc thùng không thể thăng bằng.
Một đêm này, Thái Sử Lan không có lấy một phút nghỉ ngơi, đa phần là ở trạng thái mơ mơ màng màng, lúc tỉnh thì bên tai là tiếng nước gào thét, khi ngủ tựa vào thùng cũng nghe thấy âm thanh của sông, tới tới đi đi đều là âm thanh nước chảy xuôi dòng, còn có tiếng hô hấp khe khẽ của hắn. Thời gian như kéo dài ra, nàng cuối cùng cũng mệt mỏi thiếp đi.
Sắc trời dần sáng, bốn phía vẫn là nước sông bao la như cũ, Cảnh Thái Lam trong lòng nàng bất an vặn vẹo, mơ màng nỉ non, “Ma ma…nóng…”
Thái Sử Lan vội sờ lên trán nó, liền cảm giác bàn tay có chút nóng.
Thể chất Cảnh Thái Lam thực ra rất tốt, nhưng bởi trúng độc mãn tính mà bị tổn thương. Hiện tại dư độc đang được chậm rãi đào thải, lại thêm Thái Sử Lan lôi kéo rèn đúc, thân thể coi như không tệ. Nhưng dù sao nó cũng còn nhỏ, vừa hoảng sợ lại vừa phải ngâm nước, cuối cùng vẫn không tránh khỏi phát sốt.
Dung Sở đột nhiên mở mắt, nói: “Tới bờ rồi!”
Thái Sử Lan quay người lại, phát hiện phía sau là núi non trùng điệp, nơi này hình như là hạ lưu sông. Nàng không khỏi âm thầm thở phào, cuối cùng cũng tới đất liền.
Đúng lúc này, Thái Sử Lan lại cảm thấy nước sông bỗng dưng chảy siết, cuốn thùng lao đi, cảnh vật xung quanh như xẹt qua trước mắt, nối nhau thành một đường dài sặc sỡ màu sắc.
“Tại sao lại nhanh như vậy?” Cảm giác nước sông không chỉ chảy nhanh, mà dường như còn có thêm một lực hút rất mạnh. Giọng nói Thái Sử Lan cũng vì vậy mà trở nên gấp gáp, có khi nào bọn họ gặp phải xoáy nước rồi không? Nhưng nơi đây không phải biển, lấy đâu là xoáy nước?
Dung Sở vội đứng dậy, lướt qua thành hùng, nhìn về phía xa xa trước mặt, sắc mặt cũng lập tức thay đổi.
“Hình như chúng ta đã tới Mặc Sơn ở biên giới phía bắc. Địa hình này…là thác nước!”
Thái Sử Lan đứng bật dậy, ôm lấy Cảnh Thái Lam, nhanh nhẹn leo ra ngoài.
Lúc này dù cho bị rơi vào trong nước, chí ít cũng tốt hơn bị cuốn xuống dưới nha!
“Bên kia có một khe núi!” Dung Sở hét lớn.
Thái Sử Lan nhìn theo hướng ngón tay hắn, khó khăn lắm mới thấy một khe hở lộ ra giữa đám dây mây. Thế nhưng bốn phía đá nhô lởm chởm, bên dưới hình như là núi đá, trên núi đá cô một cây thông già.
Có điều, khoảng cách giữa bọn họ và nơi đó khá xa, quan trọng hơn là nàng căn bản không chắc chắn có thể leo lên tới đích. Núi đá này, e rằng một người đứng cũng không vững, chứ đừng nói tới việc ôm theo Cảnh Thái Lam.
“Làm sao leo được đây?”
“Cứ thử xem sao!”
Bọn họ đã gần tới thác nước, tiếng nước đổ xuống ầm ầm át đi tiếng nói của cả hai, muốn nói chuyện cũng phải dùng hết sức mà hét. Một ngày một đêm này, lỗ tai Thái Sử Lan dường như đã bị mấy âm thanh này rót đầy, nàng thực sự nghi ngờ sau khi thoát hiểm, thính lực có khi nào giảm sút phân nửa hay không?
Nước sông lúc này chảy siết không cách nào hình dung, cuốn mảnh đá cùng đủ thứ linh tinh cuồn cuộn chảy qua thùng gạo. Cảnh Thái Lam cũng đã tỉnh táo một chút, ngước mắt nhìn quanh bốn phía, liền thấy khoảng không mênh mông trải dài trước mặt. Khoảnh khắc đó, hai mắt nó đột ngột trợn lớn, vẻ mặt hoảng sợ đến tột độ.
Sau đó, mắt nó lại càng trợn to hơn nữa, bởi vì…nó đang bay!
Dung Sở lại một lần nữa vọt lên khỏi mặt nước, mang theo hai người phi thân lên. Lần này hắn bắn lên thực sự gian nan gấp bội, bởi lo lắng phía dưới không có núi đá, nên phải mang theo thùng gỗ, sau còn có thể tìm cách chặn thùng vào vách núi.
Lần khởi thân này, chính là mở đầu cho một ngày đêm bôn ba mệt mỏi nữa.
Thân hình Dung Sở vẫn thong dong tiêu sái như trước, băng qua thác nước ầm ầm đổ xuống, bàn chân như chạm lên mây khói.
Trải qua mấy phen bay lên đáp xuống, lội ngược dòng nước, cuối cùng ba người cũng gần tới vách núi. Ngay khi đó, Thái Sử Lan bỗng cảm thấy gió thổi khác thường, quay đầu nhìn lại thì thấy phía trên có tảng đá lớn đang mạnh mẽ xuôi dòng lao tới.
Địa hình nơi này thẳng đứng thư vậy, tảng đá kia không phanh ập xuống, va vào tầng tầng lớp lớp đá nhô trên vách núi, bỗng nhiên *ầm* một tiếng vang lớn, mấy khối đá lớn nhỏ lập tức tung tóe khắp nơi.
Một khối trong đó đập phải thân thùng, *răng rắc* một tiếng, chiếc thùng ngay tức khắc vỡ vụn.
Một giây chiếc thùng kia vỡ vụn, Thái Sử Lan vội vã túm lấy Cảnh Thái Lam – thùng cuối cùng cũng vỡ, muốn rơi cùng nhau rơi!
Lại *ầm* một tiếng nữa, vụn gỗ bay toán loạn trước mặt, một bàn tay trắng như tuyết mạnh mẽ bắt lấy cổ áo nàng.
Bọt nước tung tóe, nước chảy thét gào, khung cảnh hỗn loạn. Trong phút giây mơ hồ đó, Thái Sử Lan lại nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng Dung Sở xoay người giữa không trung, giống như phượng hoàng phi thân giữa trời, thân thể hắn gập lại, tạo thành một độ cong khó có thể hình dung, khiến nàng thật sự nghi ngờ liệu xương hắn có vì vậy mà bị gãy vụn hay không. Mà cái đó cũng chưa là gì, trong tư thế như vậy, lại thêm ở giữa không trung, không ngờ hắn có thể dịch chuyển thân mình, Thái Sử Lan còn nghe thấy rõ ràng một tiếng *rắc* phát ra từ bên hông Dung Sở.
Ngay lúc đó, tảng đá lớn kia vọt qua, may mắn không đụng trúng người Dung Sở, mấy khối đá khác cũng liên tiếp sượt qua hông hắn, để lại một đường dài màu bạc. Dung Sở đạp chân một cái, thân thể lập tức lao đi, bàn tay nhanh như chớp vung lên, Thái Sử Lan cùng Cảnh Thái Lam trong nháy mắt đã bị quăng ra khỏi thùng, bay về phía núi đá.
Chuyện này rõ ràng nằm trong tính toán tuyệt diệu của Dung Sở. Trong lúc cấp bách, Thái Sử Lan quay đầu nhìn lại, thấy Dung Sở đang phi thân lên, mũi chân điểm một cái, thân thể đã vượt qua nàng, lao về phía núi đá trước. Ngay khi vừa chạm đất, hắn lập tức giang tay, vẻ mặt ung dung nhìn về phía Thái Sử Lan và Cảnh Thái Lam.
Một tay Dung Sở đón được Thái Sử Lan, tay kia đoạt lấy Cảnh Thái Lam từ trong ngực nàng, ném lên phía trên.
Thời điểm đó, Thái Sử Lan lại một lần nữa nghe rõ tiếng *răng rắc* phát ra từ người hắn.
*Bụp* một tiếng, Cảnh Thái Lam chuẩn xác rơi vào bụi cây thông già. Cây thông lung lay hai cái, sau đó vững vàng đỡ lấy nó. Cảnh Thái Lam liều mạng bám chặt lá thông, xác định bản thân đã an toàn mới thở phào một hơi, vỗ vỗ ngực nhỏ, liếc mắt nhìn sang bên cạnh liền thấy không ít hạt thông, nó cẩn thân hái một hạt, tung tung trong tay, ha ha cười lớn.
Tiểu tử này một ngày một đêm chịu cảnh hiểm nguy trong nước lũ, ban đầu còn hoang mang khóc lóc, hiện tại xem chừng đã học được cách tìm được thú vui trong cảnh khổ rồi.
Thái Sử Lan thấy vậy cũng thở phào – không thể không công nhận phản ứng và năng lực ứng biến của Dung Sở vô cùng cao minh. Trong tình thế như vậy, không ngờ hắn vẫn có thể tính toán tốt mọi chuyện. Tuy rằng hai người họ chưa thể leo lên, nhưng Cảnh Thái Lam đã có thể an toàn náu thân trên cây thông già rồi.
Dưới chân, từng đợt sóng nước vẫn ào ào chảy qua. Dung Sở tựa người trên vách đá, cánh tay siết chặt lấy nàng. Thái Sử Lan vừa cúi đầu liền phát hiện bọn họ vẫn chưa thực sự an toàn, bởi chỗ này căn bản không có đất liền, chỗ đứng cùng lắm chỉ đủ cho một người. Thảo nào Dung Sở lại phải ôm nàng.
Nàng lại ngẩng đầu trông lên, không xa phía trên có một tảng đá nhô ra. Dựa vào khinh công của Dung Sở, bọn họ có thể dễ dàng nhảy lên, lại thêm mấy cây mây dùng làm thừng, nàng cũng có thể túm được, sau đó từng bước đi lên đỉnh núi, chính thức thoát hiểm.
Thái Sử Lan nghiêng đầu nhìn Dung Sở. Chuyện đơn giản như vậy, nàng thực sự không hiểu vì sao hắn không nghĩ tới.
Có điều, Thái Sử Lan lúc này đã quên mất bản thân vốn đang bị Dung Sở ôm lấy. Giây phút nàng quay đầu nhìn hắn, đã vô tình đưa mặt chạm vào Dung Sở.
Dung Sở đang dựa vào vách đá bình ổn hơi thở, bỗng nhiên thấy mặt mát lạnh, vừa mở mắt liền thấy môi nàng đang ở ngay trước mặt. Hắn lập tức không khách khí mà…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.