Phượng Lâm Chi Yêu Vương Lăn Xuống Giường
Chương 14: Ta đưa ngươi xuống nhé
Chiến Tây Dã
09/06/2016
“Đến đây nào, chấp ngươi một tay đó.”
Người ngồi bốn phía đều bị người đột nhiên xuất hiện này làm cho kinh sợ, trong nháy mắt hiện trường trở nên yên tĩnh, sau đó bỗng dưng toán loạn.
“Phượng Trường Duyệt! Quả nhiên nàng đến rồi.”
“Nàng đến tìm cái chết sao?”
“Hy vọng nàng còn có thể sống mà xuống khỏi võ đài, ha ha.”
…
Âm thanh hỗn loạn vang lên, đa số người xem trên khán đài nụ cười đầy mặt xem kịch vui, toàn bộ quảng trường thì náo loạn. Người người đều suy đoán, thời khắc này Phượng Trường Duyệt xuất hiện, rốt cuộc có thể chịu đựng được mấy chiêu dưới tay Ngô Mãnh.
Mà người các gia tộc bên trong, phản ứng lại không giống nhau.
Bốn gia tộc khác đối với sự xuất hiện của Phượng Trường chỉ hơi kinh ngạc, cũng không quan tâm tới. Tới đây để chịu đòn thôi mà, có gì hay mà nhìn? Chỉ là không biết vì sao Phượng gia lại phái ra một phế vật vô dụng như vậy tới đây tham gia tỷ thí gia tộc?
Chẳng lẽ Phượng gia thiếu người, tức nước vỡ bờ?
Mấy vị gia chủ nhìn nhau nở nụ cười, không nói gì nữa.
Đầu tiên Quý Minh Thành kinh ngạc, tiện thể đăm chiêu nhìn về phía Phượng Thiên.
Ngày ấy, sự tình Phượng Trường Duyệt đại náo Quý gia, huyên náo toàn bộ thành Tây Tác náo loạn, tất cả mọi người đều cho rằng Phượng Trường Duyệt điên rồi, mà hắn lại nghe được mùi vị từ trong không giống nhau.
Phượng Trường Duyệt, dường như biến thành người khác. Nàng có thể đánh bại nhiều hộ vệ Quý gia như vậy, xông vào, nói rõ ràng nàng chỉ có chút đủ đoạn thôi.
Có điều… Mạc lão sư cũng đã nói rồi, linh mạch Phường Trường Duyệt bị tắc, đời này không thể tu luyện, tuyệt đối là một phế vật, còn gì có thể lo lắng nữa?
Khóe môi hắn hiện ra nụ cười lạnh lùng, cứ để Ngô Mãnh lỗ mãng kia nhanh chóng giáo huấn nàng một phen thật tốt đi.
Bên này Phượng gia trong nháy mắt Phượng Trường Duyệt xuất hiện, liền rối loạn một chút, liền bị một ánh mắt của Phượng Thiên trấn áp, liền thu hồi cúi thấp đầu.
Một vài trưởng lão Phượng gia ở phía sau hai mặt nhìn nhau, nhíu chặt mày.
Gia chủ đang làm gì thế này? Một phế vật Phượng Trường Duyệt, tới đây không phải là tự rước lấy nhục sao? Nàng không để ý thì thôi, Phượng gia còn sợ nàng làm mất mặt người Phượng gia đây này!
Phượng Tĩnh Vũ cảm nhận những ánh mắt bất bình tức giận đằng sau, trên mặt không lộ ra điều gì, liếc nhìn ánh mắt cực kỳ lạnh nhạt của Phượng Trường Duyệt. Như có như không nhìn về phía Quý Minh Thành, sau khi nhìn thấy ánh mắt châm chọc của Quý Minh Thành, mới yên tâm thu hồi ánh mắt.
Phượng Thiên chăm chú nhìn Phượng Trường Duyệt, cũng không biết đến tột cùng trong lòng hắn đang nghĩ gì.
Trên quảng trường náo động hào hứng, trên võ đài rộng rãi, một bóng dáng gầy yếu có chút cô độc, dường như chỉ một cơn gió liền có thể thổi bay nàng đi. Lưng lại thẳng tắp giống như tinh thần của cây tùng, tràn ngập sức mạnh.
Người phụ trách đột nhiên nhìn thấy Phượng Trường Duyệt xuất hiện, theo bản năng hơi nhướng mày, nhanh chóng mở miệng: “Cô nương đến muộn…”
“Trọng tài.” Trên bả vai hắn đột nhiên thêm vào một cái tay, “Ngài nhìn cho cẩn thận vào, có phải vẫn còn một chút thời gian hay không?”
Khuôn mặt Phượng Thương không biến sắc, thả tay trên bả vai người phụ trách nhưng trong bóng tối còn rót thêm linh lực, khiến đối phương không thể động đậy.
Cả người người phụ trách cứng đờ, trước mặt mạnh mẽ uy hiếp, đảo mắt liếc nhìn đồng hồ cát để tính giờ, vừa vặn còn một chút cát cuối cùng vừa chảy xong.
Hắn nuốt một ngụm nước bọt, âm thanh run rẩy nói rằng: “Vâng… Vẫn còn thời gian… Phượng tiểu thư đến… Đến rất đúng lúc…”
Trên mặt Phượng Thương hiện lên nụ cười trấn an, đem tay thả lỏng ra, vỗ vỗ vai hắn: “Trọng tài rất tinh tường.” Sau đó chắp tay sau lưng, nhìn về phía võ đài.
Lúc này người phụ trách mới đi về phía trước một bước, lớn tiếng nói: “Ta tuyên bố, thi đấu… bắt đầu.”
Âm thanh Phượng Trường Duyệt không lớn, Ngô Mãnh đứng trước mặt cũng nghe thấy, bởi vậy chính là khán giả nhìn thấy sau khi Phượng Trường Duyệt rơi trên võ đài thì đột nhiên duỗi một tay hướng về phía Ngô Mãnh.
Mọi người hoài nghi, nhưng Ngô Mãnh lại cảm thấy mình bị sỉ nhục rất lớn.
Phượng Trường Duyệt vừa nói, đầu tiên Ngô Mãnh sửng sốt một chút, sau đó trong lòng liền cực kỳ phẫn nộ.
Một xấu nữ vô dụng có thể lừa gạt mọi người, hiển nhiên trong trường hợp tỷ thí gia tộc, nếu công khai đối với hắn nói như vậy là muốn chết sao.
Biểu hiện nàng rất là bình tĩnh, dường như không hề có chút cảm giác buồn cười nào, điều này càng khiến Ngô Mãnh phẫn nộ thêm.
Hắn cười lạnh một tiếng, vượt một bước về phía trước, bắp thịt cả người mạnh mẽ khiến người thấy mà sợ hãi, bỗng nhiên toàn bộ võ đài đều mơ hồ rung động.
“Này. Đến cùng cô có biết mình đang tìm cái chết hay không.”
Thân hình hắn vạm vỡ, tuy rằng mới mười mấy tuổi, nhìn thấy càng giống hệt một đại hán cường tráng, vừa lên tiếng, giọng nói vang dội dường như muốn làm thủng màng nhĩ. Cơ bắp trên người hoàn mỹ, tràn trề sức bật, Phượng Trường Duyệt gầy yếu đứng trước mặt, giống như một mãnh hổ đang đối địch cùng tiểu bạch thỏ, cái nhìn tràn ngập chấn động.
Xa xa mọi người nhìn thấy, nghe thấy âm thanh Ngô Mãnh, càng cười vui vẻ hơn, chỉ nhìn thấy tình cảnh này thật sự rất tức cười.
Dường như Phượng Trường Duyệt đối diện cùng Ngô Mãnh to cao gần hai mét, nhìn đối phương không che giấu chút nào sự miệt thị, không hề buồn cười.
Sắc mặt nàng bất động, tay vẫn như cũ chìa ra duy trì động tác kia.
Nghe thấy tiếng cười càng thêm huyên náo, trong đôi mắt như ngọc thạch của nàng hiện lên tia sáng không tên.
“Ra tay đi. Đây sẽ là cơ hội xuất thủ duy nhất của ngươi trong cuộc tỷ thí gia tộc.”
Mặt mày Phượng Trường Duyệt bất động, âm thanh bình tĩnh, nhưng không hề thiếu kiên nhẫn.
A Dạ còn đang đợi nàng trở lại đấy.
Ngô Mãnh bị nghẹn trước kẻ hung hăng này, sắc mặt lập tức tức giận đỏ lên, dù sao tinh thần còn trẻ, lý trí lập tức liền không còn.
“Ta vốn nghĩ, nhìn cô là một nữ tử nhỏ nhoi nhu nhược, nếu tự cô bỏ quyền, ta còn có thể thủ hạ lưu tình với cô. Bây giờ nhìn lại vốn là không cần. Cũng được, hôm nay liền để cô mở mang, người tu hành là như thế nào.”
Ngô Mãnh gầm nhẹ một tiếng, tụ tập chưởng linh lực, sau đó mạnh mẽ vung ra…
“Mãnh Hổ quyền.”
Xuất ra một đấm, phá nát không khí, tiếng hô rền vang, khí thế hung hăng tựa như một đầu Mãnh Hổ từ trên núi mà đến.
Mãnh Hổ quyền vốn là loại quyền pháp cứng rắn, thích hợp với người như Ngô Mãnh tu luyện. Bản thân hắn lại là thần lực trời sinh, đối với lý lẽ sức mạnh càng thông suốt, dựa vào thiên phú cùng cần cù luyện tập, ra tay càng thêm không tầm thường.
Một đấm xuất ra, tốc độ cực nhanh. Mười phần bốc đồng. Thời điểm càng ngày càng tới gần Phượng Trường Duyệt, liền biến ảo ra ba tầng quyền ảnh.
“Ba tầng quyền ảnh. Linh sư bảy sao. Hắn thế nhưng đã hiểu thấu Mãnh Hổ quyền đến mức độ này rồi sao.”
“Quả nhiên Ngô gia toàn lực bồi dưỡng thiên tài, nghe nói ngay cả gia chủ Ngô gia, cũng được ba tầng khi mười sáu tuổi thì mới luyện được ba tầng quyền ảnh, hiện nay, hắn thế nhưng mới mười bảy tuổi thôi… Thiên phú bực này, muốn cầu còn không được.”
“Ngô gia xem ra có hi vọng…”
Tiếng nói hỗn loạn vang lên, trong mắt mọi người ở đây đều là vẻ kinh diễm, chưa từng ngờ tới, Ngô Mãnh vừa ra tay, cũng trình độ cỡ này.
Quý Minh Thành nhìn thoáng tình cảnh này, nhẹ nhàng liếc mắt nhìn Phượng Trường Duyệt, trong mắt liên tiếp phát sáng, bên môi hiện lên một nụ cười.
Chỗ ngồi mấy vị khách quý đang ngồi, cũng dồn dập lộ ra thần sắc tán thưởng.
Biểu hiện Phượng Tĩnh Vũ lạnh nhạt, không hề nhìn nàng.
Da mặt Phượng Thiên căng thẳng, không dám thả lỏng.
Phượng Thương đứng ở trong bóng tối, mặt cũng đầy lo lắng.
“Lo lắng gì chứ, nàng nhất định sẽ thắng.”
Một giọng nói non nớt mà lạnh lùng vang lên, chính là Hiên Viên Dạ đứng bên người Phượng Thương lên tiếng.
Phượng Thương cúi đầu liếc mắt nhìn hắn, tiểu hài tử này là do tiểu thư mang về, không rõ thân phận, dường như là hài tử tiểu thư nhặt được. Nhìn hắn khí thế toàn thân cũng không phải người bình thường, đáng tiếc vẫn là một tiểu hài tử thôi, không nhìn ra cái gì, chỉ biết nói người mình thích sẽ thắng.
Phượng Thương cũng không để ý tới hắn, thẳng tắp cau mày.
Trên võ đài, nắm đấm Ngô Mãnh mang theo khí thế ác liệt, phá không mà đến. Thẳng tắp hướng về phía Phượng Trường Duyệt. Trong nháy mắt dường như muốn tại thấy máu tươi.
“Ầm.”
Một âm thanh rầu rĩ vang lên, đột nhiên Ngô Mãnh trợn to hai mắt, mặt đầy không thể tin tưởng.
Sắc mặt Quý Minh Thành đột biến, người ngồi ngay ngắn lại.
Mấy vị khách quý cũng kinh ngạc hướng về phía trước thăm dò thân thể.
Phượng Tĩnh Vũ cau mày nhìn lại, che môi kinh ngạc.
Da mặt Phượng Thiên thả lỏng, mạnh mẽ thở phào nhẹ nhõm.
Phượng Thương khiếp sợ nhìn võ đài, hầu như không nói được câu nào.
Hiên Viên Dạ nhẹ nhàng thỏa mãn nở nụ cười, trong nháy mắt tảng băng dường như tan chảy, trăm hoa nở rộ.
Trên khán đài một mảnh yên tĩnh chết chóc, người huyên náo dường như yết hầu bỗng bị người chặn lại.
Trên võ đài rộng lớn, Ngô Mãnh đấm ra một quyền, đứng ở trước người Phượng Trường Duyệt cách cự ly một tay.
Phượng Trường Duyệt duỗi tay kia ra, chặn lại một quyền toàn lực của hắn.
Thân hình nàng đơn bạc, tay này vừa ra, nhưng Ngô Mãnh lại cảm giác như mình đánh vào trên tấm sắt, hiển nhiên phía trước không hề có chút mảy may.
Phượng Trường Duyệt nghiêng nghiêng đầu, hỏi: “Tự ngươi đi xuống, hay ta đưa ngươi xuống?”
Hoàn toàn tĩnh mịch.
Người ngồi bốn phía đều bị người đột nhiên xuất hiện này làm cho kinh sợ, trong nháy mắt hiện trường trở nên yên tĩnh, sau đó bỗng dưng toán loạn.
“Phượng Trường Duyệt! Quả nhiên nàng đến rồi.”
“Nàng đến tìm cái chết sao?”
“Hy vọng nàng còn có thể sống mà xuống khỏi võ đài, ha ha.”
…
Âm thanh hỗn loạn vang lên, đa số người xem trên khán đài nụ cười đầy mặt xem kịch vui, toàn bộ quảng trường thì náo loạn. Người người đều suy đoán, thời khắc này Phượng Trường Duyệt xuất hiện, rốt cuộc có thể chịu đựng được mấy chiêu dưới tay Ngô Mãnh.
Mà người các gia tộc bên trong, phản ứng lại không giống nhau.
Bốn gia tộc khác đối với sự xuất hiện của Phượng Trường chỉ hơi kinh ngạc, cũng không quan tâm tới. Tới đây để chịu đòn thôi mà, có gì hay mà nhìn? Chỉ là không biết vì sao Phượng gia lại phái ra một phế vật vô dụng như vậy tới đây tham gia tỷ thí gia tộc?
Chẳng lẽ Phượng gia thiếu người, tức nước vỡ bờ?
Mấy vị gia chủ nhìn nhau nở nụ cười, không nói gì nữa.
Đầu tiên Quý Minh Thành kinh ngạc, tiện thể đăm chiêu nhìn về phía Phượng Thiên.
Ngày ấy, sự tình Phượng Trường Duyệt đại náo Quý gia, huyên náo toàn bộ thành Tây Tác náo loạn, tất cả mọi người đều cho rằng Phượng Trường Duyệt điên rồi, mà hắn lại nghe được mùi vị từ trong không giống nhau.
Phượng Trường Duyệt, dường như biến thành người khác. Nàng có thể đánh bại nhiều hộ vệ Quý gia như vậy, xông vào, nói rõ ràng nàng chỉ có chút đủ đoạn thôi.
Có điều… Mạc lão sư cũng đã nói rồi, linh mạch Phường Trường Duyệt bị tắc, đời này không thể tu luyện, tuyệt đối là một phế vật, còn gì có thể lo lắng nữa?
Khóe môi hắn hiện ra nụ cười lạnh lùng, cứ để Ngô Mãnh lỗ mãng kia nhanh chóng giáo huấn nàng một phen thật tốt đi.
Bên này Phượng gia trong nháy mắt Phượng Trường Duyệt xuất hiện, liền rối loạn một chút, liền bị một ánh mắt của Phượng Thiên trấn áp, liền thu hồi cúi thấp đầu.
Một vài trưởng lão Phượng gia ở phía sau hai mặt nhìn nhau, nhíu chặt mày.
Gia chủ đang làm gì thế này? Một phế vật Phượng Trường Duyệt, tới đây không phải là tự rước lấy nhục sao? Nàng không để ý thì thôi, Phượng gia còn sợ nàng làm mất mặt người Phượng gia đây này!
Phượng Tĩnh Vũ cảm nhận những ánh mắt bất bình tức giận đằng sau, trên mặt không lộ ra điều gì, liếc nhìn ánh mắt cực kỳ lạnh nhạt của Phượng Trường Duyệt. Như có như không nhìn về phía Quý Minh Thành, sau khi nhìn thấy ánh mắt châm chọc của Quý Minh Thành, mới yên tâm thu hồi ánh mắt.
Phượng Thiên chăm chú nhìn Phượng Trường Duyệt, cũng không biết đến tột cùng trong lòng hắn đang nghĩ gì.
Trên quảng trường náo động hào hứng, trên võ đài rộng rãi, một bóng dáng gầy yếu có chút cô độc, dường như chỉ một cơn gió liền có thể thổi bay nàng đi. Lưng lại thẳng tắp giống như tinh thần của cây tùng, tràn ngập sức mạnh.
Người phụ trách đột nhiên nhìn thấy Phượng Trường Duyệt xuất hiện, theo bản năng hơi nhướng mày, nhanh chóng mở miệng: “Cô nương đến muộn…”
“Trọng tài.” Trên bả vai hắn đột nhiên thêm vào một cái tay, “Ngài nhìn cho cẩn thận vào, có phải vẫn còn một chút thời gian hay không?”
Khuôn mặt Phượng Thương không biến sắc, thả tay trên bả vai người phụ trách nhưng trong bóng tối còn rót thêm linh lực, khiến đối phương không thể động đậy.
Cả người người phụ trách cứng đờ, trước mặt mạnh mẽ uy hiếp, đảo mắt liếc nhìn đồng hồ cát để tính giờ, vừa vặn còn một chút cát cuối cùng vừa chảy xong.
Hắn nuốt một ngụm nước bọt, âm thanh run rẩy nói rằng: “Vâng… Vẫn còn thời gian… Phượng tiểu thư đến… Đến rất đúng lúc…”
Trên mặt Phượng Thương hiện lên nụ cười trấn an, đem tay thả lỏng ra, vỗ vỗ vai hắn: “Trọng tài rất tinh tường.” Sau đó chắp tay sau lưng, nhìn về phía võ đài.
Lúc này người phụ trách mới đi về phía trước một bước, lớn tiếng nói: “Ta tuyên bố, thi đấu… bắt đầu.”
Âm thanh Phượng Trường Duyệt không lớn, Ngô Mãnh đứng trước mặt cũng nghe thấy, bởi vậy chính là khán giả nhìn thấy sau khi Phượng Trường Duyệt rơi trên võ đài thì đột nhiên duỗi một tay hướng về phía Ngô Mãnh.
Mọi người hoài nghi, nhưng Ngô Mãnh lại cảm thấy mình bị sỉ nhục rất lớn.
Phượng Trường Duyệt vừa nói, đầu tiên Ngô Mãnh sửng sốt một chút, sau đó trong lòng liền cực kỳ phẫn nộ.
Một xấu nữ vô dụng có thể lừa gạt mọi người, hiển nhiên trong trường hợp tỷ thí gia tộc, nếu công khai đối với hắn nói như vậy là muốn chết sao.
Biểu hiện nàng rất là bình tĩnh, dường như không hề có chút cảm giác buồn cười nào, điều này càng khiến Ngô Mãnh phẫn nộ thêm.
Hắn cười lạnh một tiếng, vượt một bước về phía trước, bắp thịt cả người mạnh mẽ khiến người thấy mà sợ hãi, bỗng nhiên toàn bộ võ đài đều mơ hồ rung động.
“Này. Đến cùng cô có biết mình đang tìm cái chết hay không.”
Thân hình hắn vạm vỡ, tuy rằng mới mười mấy tuổi, nhìn thấy càng giống hệt một đại hán cường tráng, vừa lên tiếng, giọng nói vang dội dường như muốn làm thủng màng nhĩ. Cơ bắp trên người hoàn mỹ, tràn trề sức bật, Phượng Trường Duyệt gầy yếu đứng trước mặt, giống như một mãnh hổ đang đối địch cùng tiểu bạch thỏ, cái nhìn tràn ngập chấn động.
Xa xa mọi người nhìn thấy, nghe thấy âm thanh Ngô Mãnh, càng cười vui vẻ hơn, chỉ nhìn thấy tình cảnh này thật sự rất tức cười.
Dường như Phượng Trường Duyệt đối diện cùng Ngô Mãnh to cao gần hai mét, nhìn đối phương không che giấu chút nào sự miệt thị, không hề buồn cười.
Sắc mặt nàng bất động, tay vẫn như cũ chìa ra duy trì động tác kia.
Nghe thấy tiếng cười càng thêm huyên náo, trong đôi mắt như ngọc thạch của nàng hiện lên tia sáng không tên.
“Ra tay đi. Đây sẽ là cơ hội xuất thủ duy nhất của ngươi trong cuộc tỷ thí gia tộc.”
Mặt mày Phượng Trường Duyệt bất động, âm thanh bình tĩnh, nhưng không hề thiếu kiên nhẫn.
A Dạ còn đang đợi nàng trở lại đấy.
Ngô Mãnh bị nghẹn trước kẻ hung hăng này, sắc mặt lập tức tức giận đỏ lên, dù sao tinh thần còn trẻ, lý trí lập tức liền không còn.
“Ta vốn nghĩ, nhìn cô là một nữ tử nhỏ nhoi nhu nhược, nếu tự cô bỏ quyền, ta còn có thể thủ hạ lưu tình với cô. Bây giờ nhìn lại vốn là không cần. Cũng được, hôm nay liền để cô mở mang, người tu hành là như thế nào.”
Ngô Mãnh gầm nhẹ một tiếng, tụ tập chưởng linh lực, sau đó mạnh mẽ vung ra…
“Mãnh Hổ quyền.”
Xuất ra một đấm, phá nát không khí, tiếng hô rền vang, khí thế hung hăng tựa như một đầu Mãnh Hổ từ trên núi mà đến.
Mãnh Hổ quyền vốn là loại quyền pháp cứng rắn, thích hợp với người như Ngô Mãnh tu luyện. Bản thân hắn lại là thần lực trời sinh, đối với lý lẽ sức mạnh càng thông suốt, dựa vào thiên phú cùng cần cù luyện tập, ra tay càng thêm không tầm thường.
Một đấm xuất ra, tốc độ cực nhanh. Mười phần bốc đồng. Thời điểm càng ngày càng tới gần Phượng Trường Duyệt, liền biến ảo ra ba tầng quyền ảnh.
“Ba tầng quyền ảnh. Linh sư bảy sao. Hắn thế nhưng đã hiểu thấu Mãnh Hổ quyền đến mức độ này rồi sao.”
“Quả nhiên Ngô gia toàn lực bồi dưỡng thiên tài, nghe nói ngay cả gia chủ Ngô gia, cũng được ba tầng khi mười sáu tuổi thì mới luyện được ba tầng quyền ảnh, hiện nay, hắn thế nhưng mới mười bảy tuổi thôi… Thiên phú bực này, muốn cầu còn không được.”
“Ngô gia xem ra có hi vọng…”
Tiếng nói hỗn loạn vang lên, trong mắt mọi người ở đây đều là vẻ kinh diễm, chưa từng ngờ tới, Ngô Mãnh vừa ra tay, cũng trình độ cỡ này.
Quý Minh Thành nhìn thoáng tình cảnh này, nhẹ nhàng liếc mắt nhìn Phượng Trường Duyệt, trong mắt liên tiếp phát sáng, bên môi hiện lên một nụ cười.
Chỗ ngồi mấy vị khách quý đang ngồi, cũng dồn dập lộ ra thần sắc tán thưởng.
Biểu hiện Phượng Tĩnh Vũ lạnh nhạt, không hề nhìn nàng.
Da mặt Phượng Thiên căng thẳng, không dám thả lỏng.
Phượng Thương đứng ở trong bóng tối, mặt cũng đầy lo lắng.
“Lo lắng gì chứ, nàng nhất định sẽ thắng.”
Một giọng nói non nớt mà lạnh lùng vang lên, chính là Hiên Viên Dạ đứng bên người Phượng Thương lên tiếng.
Phượng Thương cúi đầu liếc mắt nhìn hắn, tiểu hài tử này là do tiểu thư mang về, không rõ thân phận, dường như là hài tử tiểu thư nhặt được. Nhìn hắn khí thế toàn thân cũng không phải người bình thường, đáng tiếc vẫn là một tiểu hài tử thôi, không nhìn ra cái gì, chỉ biết nói người mình thích sẽ thắng.
Phượng Thương cũng không để ý tới hắn, thẳng tắp cau mày.
Trên võ đài, nắm đấm Ngô Mãnh mang theo khí thế ác liệt, phá không mà đến. Thẳng tắp hướng về phía Phượng Trường Duyệt. Trong nháy mắt dường như muốn tại thấy máu tươi.
“Ầm.”
Một âm thanh rầu rĩ vang lên, đột nhiên Ngô Mãnh trợn to hai mắt, mặt đầy không thể tin tưởng.
Sắc mặt Quý Minh Thành đột biến, người ngồi ngay ngắn lại.
Mấy vị khách quý cũng kinh ngạc hướng về phía trước thăm dò thân thể.
Phượng Tĩnh Vũ cau mày nhìn lại, che môi kinh ngạc.
Da mặt Phượng Thiên thả lỏng, mạnh mẽ thở phào nhẹ nhõm.
Phượng Thương khiếp sợ nhìn võ đài, hầu như không nói được câu nào.
Hiên Viên Dạ nhẹ nhàng thỏa mãn nở nụ cười, trong nháy mắt tảng băng dường như tan chảy, trăm hoa nở rộ.
Trên khán đài một mảnh yên tĩnh chết chóc, người huyên náo dường như yết hầu bỗng bị người chặn lại.
Trên võ đài rộng lớn, Ngô Mãnh đấm ra một quyền, đứng ở trước người Phượng Trường Duyệt cách cự ly một tay.
Phượng Trường Duyệt duỗi tay kia ra, chặn lại một quyền toàn lực của hắn.
Thân hình nàng đơn bạc, tay này vừa ra, nhưng Ngô Mãnh lại cảm giác như mình đánh vào trên tấm sắt, hiển nhiên phía trước không hề có chút mảy may.
Phượng Trường Duyệt nghiêng nghiêng đầu, hỏi: “Tự ngươi đi xuống, hay ta đưa ngươi xuống?”
Hoàn toàn tĩnh mịch.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.