Chương 3: Kính trời và hỏi trách
Đóa Tiêu Tiểu Học Tỷ
29/06/2021
Editor: Sakura Trang
Một tháng sau, Lạc Minh Lâm và Cẩn Thư thành thân. Các hạng mục cần chuẩn bị của phượng lễ một năm trước Lạc Minh Lâm liền bắt đầu chuẩn bị, hiện tại mặc dù đến gần hôn kỳ, Lạc phủ vẫn đâu vào đấy, không chút gấp gáp.
Chẳng qua là ngày thành hôn càng gần, Cẩn Thư càng khó mà bình tĩnh, gần đây hai lần hầu hạ lòng cũng có chút không yên. Lạc Minh Lâm nhìn ra bất an Cẩn Thư Cẩn Thư, không có nói gì, chẳng qua là đánh mạnh hai bản lên lòng bàn tay, dùng đau đớn phân tán một chút sự chú ý của Cẩn Thư. Tóm lại, đợi đến thành thân xong, Cẩn Thư phỏng đoán cũng sẽ không suy nghĩ lung tung.
Mười chín tháng sáu, là sinh nhật mười tám tuổi của Cẩn Thư, cũng là ngày đại hôn của hai người. Trời còn chưa sáng, Cẩn Thư cũng đã bắt đầu rửa mặt chải đầu trang điểm. Hầu hạ là một gã sai vặt song tính, tên là Mộc Điền, năm năm này vẫn là do Mộc Điền chăm sóc ăn uống sinh hoạt thường ngày của Cẩn Thư.
Tóc Cẩn Thư chỉ buộc đơn giản, bởi vì sau còn có nghi thức tắm rửa kính trời, cho nên cũng không mặc nhiều trang phục, ngay cả một ít đồ trước kia buộc trên người cũng cởi xuống hết từ đêm qua, hôm nay phu chủ sẽ có ban thưởng mới.
Thành thân, từ đây ở trước tên mang theo họ của một người khác, trở thành sở hữu của hắn, lần nữa xác nhận nơi mình thuộc về, đó đích xác là phải làm một bắt đầu mới. Từ khi sinh ra đến năm mười ba tuổi, Cẩn Thư trải qua cũng không tốt, những thứ đau đến trong xương trước kia bây giờ nhớ lại có chút không nhớ rõ. Cuộc đời của y tựa như lấy việc gặp Lạc Minh Lâm làm ranh giới, thật chỉnh tề chia làm hai giai đoạn, từ một khắc đó trở đi, y mới cảm thấy mình chân chân chánh chánh còn sống, từng việc nhỏ đều nhớ rõ ràng, những thứ xấu hổ, đau đớn, vui vẻ kia trong thoáng chốc được Cẩn Thư nhớ lặp đi lặp lại, sau đó vào thời khắc này cũng bình tĩnh lại.
Tâm tình quấn quít một tháng rốt cuộc ở ngày thành thân ổn định lại.
Đúng rồi, y rốt cuộc được gả cho Minh Lâm ca ca rồi, đây là chuyện trong mấy năm quá khứ y một mực mơ tưởng cầu nguyện. Y dùng sự cố gắng của mình tranh thủ được phượng lễ ngày hôm nay. Dù thế nào, không cần lo lắng giữa bọn họ sẽ có những người khác, cũng sẽ không có người có thể làm tốt hơn y.
Mộc Điền cũng thật vui mừng, hai vị chủ tử rốt cuộc thành thân, lâu dài tới nay, y hiểu rõ hai người cảm tình sâu đậm ra sao. Hắn nhìn Cẩn Thư nói: “Công tử, hôm nay người thật là đẹp mắt. A, không đúng, sau này phải gọi ngài là thiếu quân rồi.”
Cẩn Thư nghe xong cười phù một cái, “Ngươi cơ trí, động tác nhanh một chút, một hồi Minh Lâm ca ca sẽ đến.”
“Còn sớm đâu, thiếu gia ít nhất còn phải nửa giờ mới có thể đến.”
Nửa giờ sao…
Toàn bộ quá trình của phượng lễ hết sức phức tạp, chủ lễ tổng cộng bao gồm sáu bước. Một là kính trời, hai là hỏi trách, ba là thúc lễ, bốn là nghe dạy, năm là bái đường, sáu là về phòng. Bây giờ Cẩn Thư đang chờ Lạc Minh Lâm đón y cùng đi kính trời.
Bởi vì Cẩn Thư cũng không có nhà ngoại, cho nên y biệt viện Lạc phủ xuất giá. Cẩn Thư chỉ mặc một áo mỏng màu đỏ thẫm, không có nút áo, dùng một sợi giây lưng buộc lỏng, bên trong không mảnh vải che thân. Hỉ phục thật sự phải đến sau khi thúc lễ mới có thể mặc. Cẩn Thư cẩn thận nghĩ lại trình tự, lại tưởng tượng một chút cảnh tượng đợi một hồi thấy Lạc Minh Lâm, trong lòng càng cảm thấy vội vã, chỉ cảm thấy nửa giờ thật là một ngày bằng một năm.
Bỗng nhiên, một gã sai vặt chạy nhanh đến, thở hổn hển nói: “Thiếu quân, thiếu gia nhiều nhất chưa tới một khắc đồng hồ sẽ đến, mời người chuẩn bị sẵn sàng.”
Cẩn Thư vội vả đứng lên, “Mau mau, Mộc Điền, nhìn một chút ta bây giờ còn có nơi nào không ổn sao?”
“Vô cùng tốt rồi! Thiếu quân mau chuẩn bị làm lễ với thiếu gia đi.”
Cẩn Thư cúi đầu xuống lại nhìn một chút, quả thật cảm thấy đã không vấn đề gì, sau đó đi tới đi đến trước cửa viện, quỳ xuống. Lưng thẳng tắp, hai tay đặt trước người, ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Trời mới vừa tờ mờ sáng, theo tiếng vó ngựa lộc cộc, Cẩn Thư thấy một đám người xa xa đi tới, đi đầu là Lạc Minh Lâm mặc hi phục màu đỏ vô cùng nổi bật ngồi trên tuấn mã màu trắng, hắn dần dần kéo ra khoảng cách với đội ngũ rước dâu, đang chạy như bay về phía Cẩn Thư.
Mặt như quan ngọc, mắt như sao sáng, trong nháy mắt Cẩn Thư nhìn ngây dại. Tình cảm nóng rực trào lên, cho dù bao lâu, Minh Lâm ca ca vẫn như dáng vẻ y nhìn thấy lúc đầu tiên, giống như năm ấy bọn họ gặp nhau, y ngồi dưới đất ngước nhìn Lạc Minh Lâm ngồi trên lưng ngựa như bây giờ, giống như thần tiên hạ phàm.
Lạc Minh Lâm chính là thần của y.
Cách Cẩn Thư còn có ba bước, Lạc Minh Lâm ngừng lại, quan sát Cẩn Thư một chút từ đầu đến chân, dáng vẻ kính cẩn trang nhã, ánh mắt trong suốt sáng ngời.
Cẩn Thư cũng nhìn chằm chằm Lạc Minh Lâm, sau đó không tự chủ nhếch miệng lên, kêu câu: “Phu chủ.”
Lạc Minh Lâm cũng cười, “Tiểu quân, ta tới đón ngươi.”
Lạc Minh Lâm đem Cẩn Thư ôm ngang lên, “A…”, Cẩn Thư vội vàng hai tay vờn quanh cổ của Lạc Minh Lâm, sau đó bị Lạc Minh Lâm ôm lên ngựa, hai người cùng cưỡi một con ngựa, ra roi thúc ngựa rời đi.
Giờ lành cũng không thể chậm trễ.
Cái gọi là kính trời, song tính phải đi Thiên Bảo miếu tế thần, cùng phu gia dâng hương khấn cầu, trước mặt Thiên Bảo thần định khế, thay đổi hộ tịch. Trước khi tế thần song tính phải tắm ở trong dục hỏa trì trong miếu, ao nước thiên nhiên tạo thành, hàng năm không ngừng, ngâm vào trong đó, có thể thay đổi làn da, diệt trừ tạp chất trong cơ thể. Ngâm đỉ một giờ, lông trên người sẽ rụng, cả đời không mọc ra. Song tính ở ngày đó thành thân vào lúc mặt trời mọc bắt đầu tắm, từ trong ao đi ra liền đại biểu tạm biệt quá khứ, từ đây bắt đầu cuộc đời làm thê làm nô của người.
Đến Thiên Bảo miếu, Lạc Minh Lâm vẫy tay để cho những người khác đến tiền đường chờ, một mình mang Cẩn Thư đi Dục Hỏa trì. Lạc Minh Lâm nhẹ nhàng kéo một cái đai lưng Cẩn Thư Cẩn Thư, đai lưng theo thắt lưng tuột xuống, sau đó một cái áo mỏng duy nhất trên người bị cởi ra. Cẩn Thư cả người trần trụi từng bước một đi về phía trong Dục Hoả trì.
Vào nước trong nháy mắt vừa lúc mặt trời mới mọc, luồng ánh nắng thứ nhất soi ở trên người của Cẩn Thư, da thịt trắng nõn bao phủ lên một tầng đỏ ửng. Mặt trời mọc cũng tượng trưng cho cuộc đời mới.
Độ ấm trong Dục Hoả trì cực cao, Cẩn Thư cảm thấy mỗi một sợi lông trên thân thể đều bị hơi nóng ở đây nướng cháy. Lạc Minh Lâm nhìn Cẩn Thư đi xuống nước xong liền trở về đến tiền đường chuẩn bị tế thần, chỉ lưu lại Cẩn Thư yên lặng chịu đựng đau đớn từ Dục Hoả trì.
Luôn cảm thấy, thân thể dường như lại nhạy cảm hơn rất nhiều.
Cẩn Thư hơi có chút không biết làm sao, thân thể của song tính vốn là hết sức nhạy cảm, tiếp tục như vậy sau này có thể hay không bị y phục thô ráp cọ cọ một chút là có thể cao triều.
Y vốn chỉ đơn giản khoác cái áo mỏng kia, buộc chắc đai lưng, trở lại tiền đường cùng Lạc Minh Lâm dâng hương. Một tờ khế thư đem hai người vững vàng buộc chung một chỗ, trên hộ tịch của Lạc gia cũng thêm tên của Cẩn Thư, Lạc Cẩn Thư.
Trong lòng Cẩn Thư lạp đi lặp lại gọi cái tên này, cảm thấy không có gì có thể tốt hơn điều này. Bất luận là bị phụ mẫu vứt bỏ hay là bị đại bá trách đánh, cũng không có quan hệ gì, chỉ có vui vẻ giờ khắc này mới là đáng giá khắc trong lòng để nhớ lại.
Sau khi kính trời, lễ thứ hai là hỏi trách, hỏi trách là tiến hành ở giới thất trong phủ, đây là giới thất do Lạc Minh Lâm tự tay bố trí cho Cẩn Thư, sau khi thành hôn nếu như Cẩn Thư có phạm sai lầm, trách phạt đều ở giới thất do tự tay Lạc Minh Lâm thi hành. Hỏi trách trong phượng lễ để cho song tính rõ ràng thân phận, địa vị, trách nhiệm của mình, sau khi thành hôn có thể tự mình ràng buộc, cẩn thận trong lời nói và cử chỉ.
Hai người vẫn cùng cưỡi một con ngựa trở lại Lạc phủ, Lạc Minh Lâm dắt tay mang Cẩn Thư đi tới trước cửa giới thất. Cẩn Thư biết ý nghĩa của giới thất, cũng biết giới thất này là do Lạc Minh Lâm tự tay bố trí, giờ phút này lại hơi có chút không dằn nổi, giống như trẻ nít mở quà vậy, khẩn cấp muốn biết trong hộp rốt cuộc có cái gì.
Nhưng mà, lúc này Lạc Minh Lâm lại nói: “Quỳ xuống, A Cẩn.”
Cẩn Thư theo phản xạ hai đầu gối cong xuống, thân thể phản xạ trước so với ý thức thi hành yêu cầu của Lạc Minh Lâm.
“Ngô…” Quỳ quá mạnh Cẩn Thư cảm thấy đầu gối có chút đau.
Lạc Minh Lâm nhìn buồn cười sờ một cái đỉnh đầu của Cẩn Thư, “A Cẩn, yêu cầu của giới thất là trong khoảng phạm vi cách giới thất ba bước không thể đứng dậy. Sau này ngươi tự đi tới cũng cần cách ba bước quỳ xuống ở trước cửa, sau đó bò đến giới thất lãnh phạt.”
“Ta nhớ, phu chủ.”
Lạc Minh Lâm nhấc chân đi vào giới thất, Cẩn Thư ở bên cạnh bò theo.
Giới thất lớn hơn nhiều so với tưởng tượng, Cẩn Thư cảm thấy mình bò rất lâu mới rốt cục đến chỗ Lạc Minh Lâm dừng chân, giờ phút này, y mới có cơ hội cẩn thận quan sát căn giới thất này.
Bên phải giới thất dùng bình phong chắn, phía sau có lẽ là nơi để tắm, nơi Cẩn Thư quỳ là ngay chính giữa giới thất, trên tường thẳng ngay trước mặt là một hàng roi được xếp chỉnh tề, có chút là trước kia y đã dùng qua, cũng có chút là mới thêm vào.
Roi da nhỏ màu trắng kia, Cẩn Thư nhớ Lạc Minh Lâm dùng nó quất qua ngọc hành của y, lực độ không lớn, một roi quất lên sẽ để cho cả người y tê dại, hậu huyệt bắt đầu chảy nước… Nếu như coi là hình cụ, không biết là cảm thụ gì…
Cây roi dài kia, độ dẻo thật tốt, là trước có một lần chọc Minh Lâm ca ca tức giận lúc phạt y dùng đến, chỉ ba roi cũng đã khiến y quân lính tan rã…
Roi mềm kia, là Cẩn Thư tương đối thích, đau đớn có thể tản ra trên mảng lớn, sau đó thân thể nhanh chóng đều đặn dính vào một tầng màu đỏ nhạt, hiệu quả thật tốt, Cẩn Thư cảm thấy như vậy giống như cho Lạc Minh Lâm cho vậy…
Còn có cái roi màu đen trong hết sức bình thường kia, treo ở chính giữa, Cẩn Thư liếc mắt liền thấy được, đó là tháng trước sau khi khảo hạch Lạc Minh Lâm lấy tóc của Cẩn Thư và hắn, tự tay bện thành. Lạc Minh Lâm nói, đây là bọn họ kết tóc, từ đây bọn họ liền cũng là phu thê kết tóc. Sau này dùng nó đối với Cẩn Thư tiến hành huấn đạo và chăm sóc dạy bảo, khắc sâu so với kết tóc bình thường nhiều…
Nhìn xong từng cái roi, Cẩn Thư cảm thấy trên người đã bắt đầu đau, nhưng cũng không có nhiều sợ, thậm chí vật nhỏ trước người đã đem tầng áo mỏng cuối cùng chống lên một hình dáng rõ ràng.
Trừ cái này ra, trong giới phòng còn có một cái giá tự tay Lạc Minh Lâm chế tạo, một ít Cẩn Thư không biết chức năng nhưng nhìn có vẻ không liên quan đến phạt thân thể. Có một cái bàn không cao, hẳn là sử dụng để quỳ phạt chép sách. Bên trái có một loại cái tủ giống như chứa vật quý, có bày các loại roi xiềng xích và nhiều loại dụng cụ khác nhau.
Tổng thể nói, giới thất và Cẩn Thư dự đoán không sai biệt lắm, không có trang sức dư thừa, duy nhất để cho y tương đối giật mình là bất kể giá phạt hay là bàn, đối diện đều có một mặt gương đồng lớn, có thể để cho y thấy rõ ràng cảnh tượng lúc mình chịu phạt. Đây cũng là ác thú vị của Lạc Minh Lâm, nhìn thấy biểu cảm của Cẩn Thư trong gương, trong lòng nghĩ đến, cảm giác cái dáng vẻ kia của thê quân đúng là rất đáng yêu. Nhưng là càng như vậy càng như vậy càng muốn bắt nạt y.
Trừ cái này ra, vào lúc này hai bên giới phòng còn trưng bày hai hàng cái ghế, là chuẩn bị cho người dự lễ. Vẫn trách cần phải có trưởng bối hai bên có mặt coi như làm chứng, bảo đảm song tính gả vào thực sự đã nhớ giới trách, rõ ràng thân phận.
“A Cẩn, ta đi mời các vị trưởng bối tới dự lễ, ngươi ở bên này chờ một chút.”
Cẩn Thư quỳ ở giới thất, có chút thấp thỏm, y cũng không quen phụ mẫu của Lạc Minh Lâm, chỉ ở mỗi cuối năm sẽ gặp ở Lạc gia. Bởi vì Cẩn Thư là song tính, không có danh phận cũng không thích hợp ở tại Lạc phủ, y ở tại một biệt viện của Lạc Minh Lâm, Lạc Minh Lâm không có việc bận cũng sẽ ngủ ở biệt viện. Cẩn Thư mặc dù tới năm năm, nhưng chân chính trao đổi với phụ mẫu của Lạc Minh Lâm lại rất ít.
Ước chừng sau một nén hương, Lạc Minh Lâm dẫn dẫn trưởng bối trở lại giới thất ngồi xuống. Lạc Minh Lâm đứng yên ở trước người Cẩn Thư.
Cẩn Thư cúi thấp người, trán dán đất, quỳ lạy làm lễ với Lạc Minh Lâm, cao giọng nói: “Lạc Cẩn Thư hành lễ với phu chủ và các vị trưởng bối, mời phu chủ hỏi trách.”
Ngay sau đó y phục Cẩn Thư nửa cởi, lộ ra nửa người trên, đây là song tính từ sau khi sinh một lần duy nhất sẽ ở trước mặt người khác lộ ra thân thể mình nhiều như vậy, càng nhiều lúc, bọn họ thậm chí ngay cả bộ mặt đều không thể tùy ý cho người khác nhìn.
Thái độ đúng mực, ánh mắt hướng về phía Lạc Minh Lâm lại an tĩnh thuận theo, biết sẽ bị trách phạt nhưng cũng không có bất kỳ tránh né và do dự, người Lạc gia đối với Cẩn Thư không khỏi coi trọng mấy phần.
Lạc Minh Lâm đi tới cầm lên cái roi kết tóc của bọn họ, bắt đầu lễ hỏi trách trong thành thân.
Một tháng sau, Lạc Minh Lâm và Cẩn Thư thành thân. Các hạng mục cần chuẩn bị của phượng lễ một năm trước Lạc Minh Lâm liền bắt đầu chuẩn bị, hiện tại mặc dù đến gần hôn kỳ, Lạc phủ vẫn đâu vào đấy, không chút gấp gáp.
Chẳng qua là ngày thành hôn càng gần, Cẩn Thư càng khó mà bình tĩnh, gần đây hai lần hầu hạ lòng cũng có chút không yên. Lạc Minh Lâm nhìn ra bất an Cẩn Thư Cẩn Thư, không có nói gì, chẳng qua là đánh mạnh hai bản lên lòng bàn tay, dùng đau đớn phân tán một chút sự chú ý của Cẩn Thư. Tóm lại, đợi đến thành thân xong, Cẩn Thư phỏng đoán cũng sẽ không suy nghĩ lung tung.
Mười chín tháng sáu, là sinh nhật mười tám tuổi của Cẩn Thư, cũng là ngày đại hôn của hai người. Trời còn chưa sáng, Cẩn Thư cũng đã bắt đầu rửa mặt chải đầu trang điểm. Hầu hạ là một gã sai vặt song tính, tên là Mộc Điền, năm năm này vẫn là do Mộc Điền chăm sóc ăn uống sinh hoạt thường ngày của Cẩn Thư.
Tóc Cẩn Thư chỉ buộc đơn giản, bởi vì sau còn có nghi thức tắm rửa kính trời, cho nên cũng không mặc nhiều trang phục, ngay cả một ít đồ trước kia buộc trên người cũng cởi xuống hết từ đêm qua, hôm nay phu chủ sẽ có ban thưởng mới.
Thành thân, từ đây ở trước tên mang theo họ của một người khác, trở thành sở hữu của hắn, lần nữa xác nhận nơi mình thuộc về, đó đích xác là phải làm một bắt đầu mới. Từ khi sinh ra đến năm mười ba tuổi, Cẩn Thư trải qua cũng không tốt, những thứ đau đến trong xương trước kia bây giờ nhớ lại có chút không nhớ rõ. Cuộc đời của y tựa như lấy việc gặp Lạc Minh Lâm làm ranh giới, thật chỉnh tề chia làm hai giai đoạn, từ một khắc đó trở đi, y mới cảm thấy mình chân chân chánh chánh còn sống, từng việc nhỏ đều nhớ rõ ràng, những thứ xấu hổ, đau đớn, vui vẻ kia trong thoáng chốc được Cẩn Thư nhớ lặp đi lặp lại, sau đó vào thời khắc này cũng bình tĩnh lại.
Tâm tình quấn quít một tháng rốt cuộc ở ngày thành thân ổn định lại.
Đúng rồi, y rốt cuộc được gả cho Minh Lâm ca ca rồi, đây là chuyện trong mấy năm quá khứ y một mực mơ tưởng cầu nguyện. Y dùng sự cố gắng của mình tranh thủ được phượng lễ ngày hôm nay. Dù thế nào, không cần lo lắng giữa bọn họ sẽ có những người khác, cũng sẽ không có người có thể làm tốt hơn y.
Mộc Điền cũng thật vui mừng, hai vị chủ tử rốt cuộc thành thân, lâu dài tới nay, y hiểu rõ hai người cảm tình sâu đậm ra sao. Hắn nhìn Cẩn Thư nói: “Công tử, hôm nay người thật là đẹp mắt. A, không đúng, sau này phải gọi ngài là thiếu quân rồi.”
Cẩn Thư nghe xong cười phù một cái, “Ngươi cơ trí, động tác nhanh một chút, một hồi Minh Lâm ca ca sẽ đến.”
“Còn sớm đâu, thiếu gia ít nhất còn phải nửa giờ mới có thể đến.”
Nửa giờ sao…
Toàn bộ quá trình của phượng lễ hết sức phức tạp, chủ lễ tổng cộng bao gồm sáu bước. Một là kính trời, hai là hỏi trách, ba là thúc lễ, bốn là nghe dạy, năm là bái đường, sáu là về phòng. Bây giờ Cẩn Thư đang chờ Lạc Minh Lâm đón y cùng đi kính trời.
Bởi vì Cẩn Thư cũng không có nhà ngoại, cho nên y biệt viện Lạc phủ xuất giá. Cẩn Thư chỉ mặc một áo mỏng màu đỏ thẫm, không có nút áo, dùng một sợi giây lưng buộc lỏng, bên trong không mảnh vải che thân. Hỉ phục thật sự phải đến sau khi thúc lễ mới có thể mặc. Cẩn Thư cẩn thận nghĩ lại trình tự, lại tưởng tượng một chút cảnh tượng đợi một hồi thấy Lạc Minh Lâm, trong lòng càng cảm thấy vội vã, chỉ cảm thấy nửa giờ thật là một ngày bằng một năm.
Bỗng nhiên, một gã sai vặt chạy nhanh đến, thở hổn hển nói: “Thiếu quân, thiếu gia nhiều nhất chưa tới một khắc đồng hồ sẽ đến, mời người chuẩn bị sẵn sàng.”
Cẩn Thư vội vả đứng lên, “Mau mau, Mộc Điền, nhìn một chút ta bây giờ còn có nơi nào không ổn sao?”
“Vô cùng tốt rồi! Thiếu quân mau chuẩn bị làm lễ với thiếu gia đi.”
Cẩn Thư cúi đầu xuống lại nhìn một chút, quả thật cảm thấy đã không vấn đề gì, sau đó đi tới đi đến trước cửa viện, quỳ xuống. Lưng thẳng tắp, hai tay đặt trước người, ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Trời mới vừa tờ mờ sáng, theo tiếng vó ngựa lộc cộc, Cẩn Thư thấy một đám người xa xa đi tới, đi đầu là Lạc Minh Lâm mặc hi phục màu đỏ vô cùng nổi bật ngồi trên tuấn mã màu trắng, hắn dần dần kéo ra khoảng cách với đội ngũ rước dâu, đang chạy như bay về phía Cẩn Thư.
Mặt như quan ngọc, mắt như sao sáng, trong nháy mắt Cẩn Thư nhìn ngây dại. Tình cảm nóng rực trào lên, cho dù bao lâu, Minh Lâm ca ca vẫn như dáng vẻ y nhìn thấy lúc đầu tiên, giống như năm ấy bọn họ gặp nhau, y ngồi dưới đất ngước nhìn Lạc Minh Lâm ngồi trên lưng ngựa như bây giờ, giống như thần tiên hạ phàm.
Lạc Minh Lâm chính là thần của y.
Cách Cẩn Thư còn có ba bước, Lạc Minh Lâm ngừng lại, quan sát Cẩn Thư một chút từ đầu đến chân, dáng vẻ kính cẩn trang nhã, ánh mắt trong suốt sáng ngời.
Cẩn Thư cũng nhìn chằm chằm Lạc Minh Lâm, sau đó không tự chủ nhếch miệng lên, kêu câu: “Phu chủ.”
Lạc Minh Lâm cũng cười, “Tiểu quân, ta tới đón ngươi.”
Lạc Minh Lâm đem Cẩn Thư ôm ngang lên, “A…”, Cẩn Thư vội vàng hai tay vờn quanh cổ của Lạc Minh Lâm, sau đó bị Lạc Minh Lâm ôm lên ngựa, hai người cùng cưỡi một con ngựa, ra roi thúc ngựa rời đi.
Giờ lành cũng không thể chậm trễ.
Cái gọi là kính trời, song tính phải đi Thiên Bảo miếu tế thần, cùng phu gia dâng hương khấn cầu, trước mặt Thiên Bảo thần định khế, thay đổi hộ tịch. Trước khi tế thần song tính phải tắm ở trong dục hỏa trì trong miếu, ao nước thiên nhiên tạo thành, hàng năm không ngừng, ngâm vào trong đó, có thể thay đổi làn da, diệt trừ tạp chất trong cơ thể. Ngâm đỉ một giờ, lông trên người sẽ rụng, cả đời không mọc ra. Song tính ở ngày đó thành thân vào lúc mặt trời mọc bắt đầu tắm, từ trong ao đi ra liền đại biểu tạm biệt quá khứ, từ đây bắt đầu cuộc đời làm thê làm nô của người.
Đến Thiên Bảo miếu, Lạc Minh Lâm vẫy tay để cho những người khác đến tiền đường chờ, một mình mang Cẩn Thư đi Dục Hỏa trì. Lạc Minh Lâm nhẹ nhàng kéo một cái đai lưng Cẩn Thư Cẩn Thư, đai lưng theo thắt lưng tuột xuống, sau đó một cái áo mỏng duy nhất trên người bị cởi ra. Cẩn Thư cả người trần trụi từng bước một đi về phía trong Dục Hoả trì.
Vào nước trong nháy mắt vừa lúc mặt trời mới mọc, luồng ánh nắng thứ nhất soi ở trên người của Cẩn Thư, da thịt trắng nõn bao phủ lên một tầng đỏ ửng. Mặt trời mọc cũng tượng trưng cho cuộc đời mới.
Độ ấm trong Dục Hoả trì cực cao, Cẩn Thư cảm thấy mỗi một sợi lông trên thân thể đều bị hơi nóng ở đây nướng cháy. Lạc Minh Lâm nhìn Cẩn Thư đi xuống nước xong liền trở về đến tiền đường chuẩn bị tế thần, chỉ lưu lại Cẩn Thư yên lặng chịu đựng đau đớn từ Dục Hoả trì.
Luôn cảm thấy, thân thể dường như lại nhạy cảm hơn rất nhiều.
Cẩn Thư hơi có chút không biết làm sao, thân thể của song tính vốn là hết sức nhạy cảm, tiếp tục như vậy sau này có thể hay không bị y phục thô ráp cọ cọ một chút là có thể cao triều.
Y vốn chỉ đơn giản khoác cái áo mỏng kia, buộc chắc đai lưng, trở lại tiền đường cùng Lạc Minh Lâm dâng hương. Một tờ khế thư đem hai người vững vàng buộc chung một chỗ, trên hộ tịch của Lạc gia cũng thêm tên của Cẩn Thư, Lạc Cẩn Thư.
Trong lòng Cẩn Thư lạp đi lặp lại gọi cái tên này, cảm thấy không có gì có thể tốt hơn điều này. Bất luận là bị phụ mẫu vứt bỏ hay là bị đại bá trách đánh, cũng không có quan hệ gì, chỉ có vui vẻ giờ khắc này mới là đáng giá khắc trong lòng để nhớ lại.
Sau khi kính trời, lễ thứ hai là hỏi trách, hỏi trách là tiến hành ở giới thất trong phủ, đây là giới thất do Lạc Minh Lâm tự tay bố trí cho Cẩn Thư, sau khi thành hôn nếu như Cẩn Thư có phạm sai lầm, trách phạt đều ở giới thất do tự tay Lạc Minh Lâm thi hành. Hỏi trách trong phượng lễ để cho song tính rõ ràng thân phận, địa vị, trách nhiệm của mình, sau khi thành hôn có thể tự mình ràng buộc, cẩn thận trong lời nói và cử chỉ.
Hai người vẫn cùng cưỡi một con ngựa trở lại Lạc phủ, Lạc Minh Lâm dắt tay mang Cẩn Thư đi tới trước cửa giới thất. Cẩn Thư biết ý nghĩa của giới thất, cũng biết giới thất này là do Lạc Minh Lâm tự tay bố trí, giờ phút này lại hơi có chút không dằn nổi, giống như trẻ nít mở quà vậy, khẩn cấp muốn biết trong hộp rốt cuộc có cái gì.
Nhưng mà, lúc này Lạc Minh Lâm lại nói: “Quỳ xuống, A Cẩn.”
Cẩn Thư theo phản xạ hai đầu gối cong xuống, thân thể phản xạ trước so với ý thức thi hành yêu cầu của Lạc Minh Lâm.
“Ngô…” Quỳ quá mạnh Cẩn Thư cảm thấy đầu gối có chút đau.
Lạc Minh Lâm nhìn buồn cười sờ một cái đỉnh đầu của Cẩn Thư, “A Cẩn, yêu cầu của giới thất là trong khoảng phạm vi cách giới thất ba bước không thể đứng dậy. Sau này ngươi tự đi tới cũng cần cách ba bước quỳ xuống ở trước cửa, sau đó bò đến giới thất lãnh phạt.”
“Ta nhớ, phu chủ.”
Lạc Minh Lâm nhấc chân đi vào giới thất, Cẩn Thư ở bên cạnh bò theo.
Giới thất lớn hơn nhiều so với tưởng tượng, Cẩn Thư cảm thấy mình bò rất lâu mới rốt cục đến chỗ Lạc Minh Lâm dừng chân, giờ phút này, y mới có cơ hội cẩn thận quan sát căn giới thất này.
Bên phải giới thất dùng bình phong chắn, phía sau có lẽ là nơi để tắm, nơi Cẩn Thư quỳ là ngay chính giữa giới thất, trên tường thẳng ngay trước mặt là một hàng roi được xếp chỉnh tề, có chút là trước kia y đã dùng qua, cũng có chút là mới thêm vào.
Roi da nhỏ màu trắng kia, Cẩn Thư nhớ Lạc Minh Lâm dùng nó quất qua ngọc hành của y, lực độ không lớn, một roi quất lên sẽ để cho cả người y tê dại, hậu huyệt bắt đầu chảy nước… Nếu như coi là hình cụ, không biết là cảm thụ gì…
Cây roi dài kia, độ dẻo thật tốt, là trước có một lần chọc Minh Lâm ca ca tức giận lúc phạt y dùng đến, chỉ ba roi cũng đã khiến y quân lính tan rã…
Roi mềm kia, là Cẩn Thư tương đối thích, đau đớn có thể tản ra trên mảng lớn, sau đó thân thể nhanh chóng đều đặn dính vào một tầng màu đỏ nhạt, hiệu quả thật tốt, Cẩn Thư cảm thấy như vậy giống như cho Lạc Minh Lâm cho vậy…
Còn có cái roi màu đen trong hết sức bình thường kia, treo ở chính giữa, Cẩn Thư liếc mắt liền thấy được, đó là tháng trước sau khi khảo hạch Lạc Minh Lâm lấy tóc của Cẩn Thư và hắn, tự tay bện thành. Lạc Minh Lâm nói, đây là bọn họ kết tóc, từ đây bọn họ liền cũng là phu thê kết tóc. Sau này dùng nó đối với Cẩn Thư tiến hành huấn đạo và chăm sóc dạy bảo, khắc sâu so với kết tóc bình thường nhiều…
Nhìn xong từng cái roi, Cẩn Thư cảm thấy trên người đã bắt đầu đau, nhưng cũng không có nhiều sợ, thậm chí vật nhỏ trước người đã đem tầng áo mỏng cuối cùng chống lên một hình dáng rõ ràng.
Trừ cái này ra, trong giới phòng còn có một cái giá tự tay Lạc Minh Lâm chế tạo, một ít Cẩn Thư không biết chức năng nhưng nhìn có vẻ không liên quan đến phạt thân thể. Có một cái bàn không cao, hẳn là sử dụng để quỳ phạt chép sách. Bên trái có một loại cái tủ giống như chứa vật quý, có bày các loại roi xiềng xích và nhiều loại dụng cụ khác nhau.
Tổng thể nói, giới thất và Cẩn Thư dự đoán không sai biệt lắm, không có trang sức dư thừa, duy nhất để cho y tương đối giật mình là bất kể giá phạt hay là bàn, đối diện đều có một mặt gương đồng lớn, có thể để cho y thấy rõ ràng cảnh tượng lúc mình chịu phạt. Đây cũng là ác thú vị của Lạc Minh Lâm, nhìn thấy biểu cảm của Cẩn Thư trong gương, trong lòng nghĩ đến, cảm giác cái dáng vẻ kia của thê quân đúng là rất đáng yêu. Nhưng là càng như vậy càng như vậy càng muốn bắt nạt y.
Trừ cái này ra, vào lúc này hai bên giới phòng còn trưng bày hai hàng cái ghế, là chuẩn bị cho người dự lễ. Vẫn trách cần phải có trưởng bối hai bên có mặt coi như làm chứng, bảo đảm song tính gả vào thực sự đã nhớ giới trách, rõ ràng thân phận.
“A Cẩn, ta đi mời các vị trưởng bối tới dự lễ, ngươi ở bên này chờ một chút.”
Cẩn Thư quỳ ở giới thất, có chút thấp thỏm, y cũng không quen phụ mẫu của Lạc Minh Lâm, chỉ ở mỗi cuối năm sẽ gặp ở Lạc gia. Bởi vì Cẩn Thư là song tính, không có danh phận cũng không thích hợp ở tại Lạc phủ, y ở tại một biệt viện của Lạc Minh Lâm, Lạc Minh Lâm không có việc bận cũng sẽ ngủ ở biệt viện. Cẩn Thư mặc dù tới năm năm, nhưng chân chính trao đổi với phụ mẫu của Lạc Minh Lâm lại rất ít.
Ước chừng sau một nén hương, Lạc Minh Lâm dẫn dẫn trưởng bối trở lại giới thất ngồi xuống. Lạc Minh Lâm đứng yên ở trước người Cẩn Thư.
Cẩn Thư cúi thấp người, trán dán đất, quỳ lạy làm lễ với Lạc Minh Lâm, cao giọng nói: “Lạc Cẩn Thư hành lễ với phu chủ và các vị trưởng bối, mời phu chủ hỏi trách.”
Ngay sau đó y phục Cẩn Thư nửa cởi, lộ ra nửa người trên, đây là song tính từ sau khi sinh một lần duy nhất sẽ ở trước mặt người khác lộ ra thân thể mình nhiều như vậy, càng nhiều lúc, bọn họ thậm chí ngay cả bộ mặt đều không thể tùy ý cho người khác nhìn.
Thái độ đúng mực, ánh mắt hướng về phía Lạc Minh Lâm lại an tĩnh thuận theo, biết sẽ bị trách phạt nhưng cũng không có bất kỳ tránh né và do dự, người Lạc gia đối với Cẩn Thư không khỏi coi trọng mấy phần.
Lạc Minh Lâm đi tới cầm lên cái roi kết tóc của bọn họ, bắt đầu lễ hỏi trách trong thành thân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.