Chương 120
Tái Kiến Đông Lưu Thuỷ
22/07/2021
Đây thật sự là một hồi công thành chiến, không có đánh lén, không phải một bên cố ý khiêu khích... đây thật sự là một hồi công thành chiến đầy thảm thiết...
Bên Viêm Sa công thành có sáu mươi vạn quân, về phần binh lực tuyệt đối là chiếm thế thượng phong, mà bọn họ sớm đã bị mấy trận chiến bại trước đó làm cho nghẹn khuất. Trên thực tế, mỗi trận trước đó, tuy rằng binh lực bị tổn thất không nhiều, nhưng mỗi lần thất bại đều rất trực tiếp, rất đơn giản, thậm chí còn không có trải qua cái gì mà đại quy mô huyết chiến. Nhưng cố tình người Viêm Sa lại ngu muội cố chấp với chém giết, nhưng phần tử thích chém giết như vậy, dồn nén nghẹn khuất sau một khoản thời gian, bây giờ được bùng nổ ra tuyệt đối là kinh người. Huống chi nhưng phần tử hiếu chiến này đối với năng lực tác chiến đơn đọc lại phi thường cường hãn...
Bên thủ thành chỉ công phòng có độ, quân Phương Linh bởi vì mấy trận thắng trước đó mà vú lấp miệng em, tuy rằng chỉ có hơn bốn mươi vạn quân, nhưng đã có thống soái vĩ đại chỉ huy, có tường thành kiên cố, có vài người phóng ra khắp đại lục đều là cao thủ đứng đầu...
Cho nên trận công thành chiến này đặc biệt gian nan. Binh Viêm Sa đầy tâm huyết ngã xuống, nhưng sau đó đám binh lính khác không bị dọa sợ xông lên, những binh lính ngã xuống đó ngược lại dùng máu của mình để nhuộm đỏ mắt của đồng đội – binh lính Viêm Sa hoàn toàn không để ý đến nguy hiểm, điên cuồng nhắm tới tường thành mà xông vào, thời khắc này, sinh mệnh đã không còn đáng quý. Vinh dự cùng tín ngưỡng trở thành sinh mệnh chúa tể. Âm thanh hò hét vang trời, làm cho người ta quên đi hết thảy, tiếng trống quân chấn động nội tâm, thúc đẩy mỗi sợi thần kinh...
Nếu gặp gỡ địch nhân không sợ chết như vậy, vô luận là ai, đều đã muốn nhượng bộ lui binh – bọn họ không có ý thức sợ hãi, không có ý niệm lui lại, chỉ có ý niệm giết chết đối phương...
Địch nhân không ngừng leo lên từ thang gỗ, đại bộ phần đều chưa tiếp cận được tường thành đã bị đá lăn, dầu hỏa lấy đi tính mạng – sau khi bị sính dầu hỏa, da thịt bị phỏng đến tê tâm liệt phế, hỏa tiễn rơi xuống trên người, làm quân phục bốc cháy lên, lăn lộn đầy đất, tiếng rên thảm thiết làm cửa thành Đồng Xuyên trở thành đại môn xuyên đến địa ngục...
Nhưng lăn thạch, dầu hỏa dần dần tiêu hao gần như không còn, trên tường thành bắt đầu vang lên âm thanh chém giết.
Trường thương của Tất Quyền Ngọc không biết đã đoạt lấy tính mạng của bao nhiêu người. Viêm Phượng thương dường như bởi vì được tưới máu mà trở nên hưng phấn, tỏa ra hồng quang. Mỗi khi nàng đâm thủng ngực quân địch, đều phát ra âm thanh vù vù hưng phấn...
Chiến tranh tàn khốc, vô luận công phu của ngươi cao bao nhiêu, thời điểm đối mặt với nhiều địch nhân như vậy, cánh tay chém giết của ngươi như nhũn ra, cước bộ phù phiếm, ngươi cũng sẽ lo lắng thi thể đối phương bảo phủ chính mình...
Cẩm Hà đi theo bên người Tất Quyền Ngọc, trên tay nàng cũng cầm một bội kiếm, võ công của nàng tuy rằng kém xa Quyền Ngọc, nhưng mà đối với binh lính bình thường mà nói nàng cũng đủ để đưa hắn đến điện ngục tử thần – đây là lần đầu tiên nàng tham gia chiến đấu như vậy, trạn chiến ở Thiên Nhất Môn lúc trước, thoái mái dành thắng lợi, Dương Đỉnh Du căn bản là nhanh chóng bại lui, cũng không cần đến Tất Quyền Ngọc, Tôn Cẩm Hà cùng Liên gia tỷ muội tham gia.
Nhưng hôm nay bất đồng....
Đây là lầm đầu tiên Cẩm Hà giết người, nhìn đến Quyền Ngọc đang một địch ba, mà lại thêm một tên khác mới trèo thang lên, binh lính Viêm Sa thân hình cường tráng, đầy mặt máu tươi hung tợn chém về phía Quyền Ngọc, Cẩm Hà hoàn toàn không có suy nghĩ nữa, một kiếm đâm tới người kia....
Thời điểm đầu người kia bị nàng chém rớt, nàng cũng hoảng sợ, nhưng càng nhiều địch nhân xông lên, trong đầu Cẩm Hà chỉ còn tồn tại một ý nghĩ - bảo hộ Quyền Ngọc...
Hiển nhiên, ý nghĩ bảo hộ Quyền Ngọc này của Cẩm Hà là cực kỳ ngây thơ, trên thực tế là Quyền Ngọc bảo hộ nàng, càng không nói đến, cách đó không xa còn có Mộ Trường Sinh âm thầm bảo hộ Quyền Ngọc an toàn. Nhưng ở trong lòng nàng, cho dù ái nhân là người cường đại nhất, cũng cần bảo hộ, mặc dù lý trí biết nàng không nguy hiểm, nhưng lúc địch nhân đánh về phía nàng ấy, nàng vẫn kinh hoảng, quên đi hết thảy...
Tóc tai tán loạn, từng giọt từng giọt mồ hồi lớn cùng máu tươi đầy mặt tí tách chảy xuống, tay cầm kiếm của nàng có chút run run, tiếng tim đập của nàng lớn đến mức nàng có thể cảm nhận được, nhưng nàng vẫn chưa kịp hiểu rõ cảm giác lần đầu tiên giết người - nơi này là chiến trường, mấy chục vạn nhân đối kháng, không có ai cho ngươi cơ hội lùi lại, cành không cho ngươi có thời gian sám hối.... Chỉ biết, đang có người không ngừng hướng đao về ngươi mà chém - không phải ngươi chết chính là ta mất mạng.
Liên Khê Liên Đồng cũng trở thành một hắc động tử vong ở trên tường thành, Tử Nguyệt cùng Băng Hồn hòa lẫn, ở trong ánh trăng thiển bạch phản xạ ra hòa quang tiêu sát, hai người sau khi trải qua song tu càng thêm ăn ý, hơn nữa còn đem bộ song kiếm hợp bính luyện đến thuần thục.
Nhưng khi đối mặc với quân địch xung phong liều chết, mặc dù các nàng có khí thế nhất phu đương quang vạn phu mạc khai, cũng phải thừa nhận, đại quân khai chiến, hoàn toàn không có khả năng mà luận võ trên giang hồ có thể so tới....
Ngươi có thể dễ dàng giết chết một người, mười người, thậm chí là trăm người, nhưng nếu vạn người liên tục tấn công tới ngươi, trong lòng ngươi cũng bị đoàn người rậm rạp này dấy lên áp lực...
Trong bóng đêm, thanh trường thương của Tất Quyền Ngọc giống như lưỡi hái tử thần, tận tình thu lượm sinh mệnh binh lính Viêm Sa. Dưới thành, đại quân vây thành. Giống như nước biển thao thao bất tuyệt... Tất Quyền Ngọc đánh bay một tên địch quân, nghiêng đầu nhìn phía dưới tường thành, trong bóng đêm hỗn loạn, ngồi trên chiến xa là một nam nhân khôi ngô, mà người đứng bên cạnh hắn chính là Dương Đỉnh Du...
"Hơn sáu mươi vạn binh sĩ anh dũng của ta cường công một cái Đồng Xuyên thành nho nhỏ, đương nhiên là chuyện dễ như trở bàn tay..." Cảnh Vương đứng trên chiến xa, ánh mắt gắt gao nhìn về phía tường thành – lăn thạch phí du của đối phương đã sớm dùng hết, đang liên tục đánh sáp lá cà, nhưng làm cho người ta phẫn hận là, trong quân của đối phương cư nhiên có cao thủ lấy một địch trăm, đem tường thành trở thành tường đồng vách sắt. Binh Viêm Sa tấn công lên không ngừng bị biến thành xác chết, treo trên tường thành đến khi rơi xuống, hô hấp của Cảnh Vương có chút trọng – chết đều là binh của hắn! Vì một tòa Đồng Xuyên thành mà phỉa trả đại giới quá lớn. Mà ánh mắt Dương Đỉnh Du đang lạnh nhạt nhìn vào chiến trường, hết thảy tựa hồ đều ở trong dự kiến của nàng...
Mà lúc này, mấy trăm người khiên khúc cây lớn đã tiến đến trước cửa thành, tiếng hét to giống như tận thế, phanh... phanh đập vào cửa thành...
Tất Quyền Ngọc huy thương đem hai tên lính Viêm Sa đánh bay ra ngoài. Nghiêng đầu nhìn ác chiến trên thành – đó là cảnh tượng tận thế đẫm máu. Không ai có thể hoài nghi, trước khi hừng đông, nơi này sẽ biến thành đại ngục nhân gian...
Đánh giáp lá cà, Trạch Việt quân đoàn vốn không phải đối thủ của quân Viêm Sa, hai đánh một có thể thắng. nhưng nay đối mặt càng nhiều địch nhân, Tất Quyền Ngọc biết, nàng không thể đem binh đoàn duy nhất ở trong tay tử chiến ngay lúc này, cho dù là thắng, cũng thắng rất thảm, sau này nàng lấy gì để đối đầu với Hà Xuyên?
Cho dù trng tay nàng có cao thủ như Liên gia tỷ muội cùng Kha Thần, nàn còn có đại tướng như Thiết Thạch Khoan, nhưng hai binh chiến đấu, dũng giả thắng, đây đã không phải là thời điểm mà các cao thủ có thể phát huy.
Mà thời điểm như vầy, tiếp tục để binh của nàng ngã xuống hay tạm thời buông tha cho Đồng Xuyên thành?
Ánh trăng đã đi qua phân nữa quỹ đạo của mình. Hắc ám trước bình minh cũng sắp đến.
Đồng Xuyên thành giữ hay buông? Trong lòng Tất Quyền Ngọc tự hỏi một giây, sau đó đảy một tên Viêm Sa quân ở trước mặt ra, vọt tến bên người Thiết Thạch Khoan, kê tai nói: "Ngươi lập tức mang binh lui lại đến Thiên Nhất môn, ở phía trước mười lăm lý tại rừng Diều Hâu bố rí phục kích... ta cho ngươi thời gianhai khắc, ta sẽ đi kéo dài thời gian cho ngươi chuẩn bị..."
Thiết Thạch Khoan lập tức hiểu được ý của Tất Quyền Ngọc, vỗ vỗ bả vai Tất Quyền Ngọc: "Bảo trọng!" Sau đó vội vàng đi xuống tường thành.
Thiết Thạch Khoan dẫn dắt một nửa binh mã bắt đầu nhanh chóng lùi lại, điều này làm tăng áp lực cho binh thủ thành. Trong vòng một khắc, quân Viêm Sa đã bắt đầu chiếm thế chủ động trên tường thành, mà cửa thành cũng đã bắt đầu thả lỏng...
Tất Quyền Ngọc cắn chặt khớp hàm, một tay bắt lấy cánh tau Cẩm Hà, một tay cầm thương đánh bay địch quân đang cản đường, nhanh chóng đi đến bên người Liên Khê Liên Đồng đã chém giết đến đỏ mắt: "Bảo vệ tốt Cẩm Hà! Dẫn toàn quân bắt đầu vừa đánh vừa lui. Một khắc sau, dẫn quân rời khỏi Đồng Xuyên thành, đi tới Thiên Nhất môn, nguy trang thành bộ dáng không địch lại nên chạy tán loạn, bị đánh tơi bời, tùy các ngươi muốn làm gì thì làm, tóm lại dụ quân Viêm Sa đuổi theo, tới rừng Diều Hâu sẽ có Thiết Thạch Khoan phục kích" Tất Quyền Ngọc nói xong, đem Cẩm Hà đẩy trước mặt Liên Đồng. Mà nàng lập tức xoay người nhảy xuống tường thành.
"Nàng muốn đi đâu?" Cẩm Hà cuống quít quay đầu lại hỏi, làm sao còn nhìn thấy bóng dáng của Tất Quyền Ngọc, trong bóng đêm chỉ có quân Viêm Sa không ngừng vọt tới...
Cẩm Hà chỉ cảm thấy trong lòng đau xót, gấp đến mức sắp khóc, nay đại quân của địch đã tiếp cận, cho dù võ công của Quyền Ngọc có lợi hại đến đâu, như thế nào có thể lấy một địch vạn?
Liên Khê cùng Liên Đồng cũng không tự chủ nhìn về phía bên ngoài tường thành, trong lòng tràn đầy lo lắng, chính là, từ trên tường thành, một đạo bóng xám gióng như khói, nhẹ nhàng bay về phía dưới tường thành. Liên Khê cùng Liên Đồng nhìn nhau, cũng không suy nghĩ nhiều nữa, trong lòng nhất định – tuy rằng không biết võ công của Mộ Trường Sinh đến bây giờ đã đến trình độ nào, nhưng nhiều năm trước, trong giang hồ hắn được mệnh danh là Đao Thần, nhiều năm trôi qua, khi gặp lại hắn, võ công của hắn cư nhiên đã tiến bộ hơn trước rất nhiều. cho nên, cao thủ như Liên Khê Liên Đồng cũng không thể nhìn ra dấu vết của hắn.
Có người như vậy ở bên người Tất Quyền Ngọc, ít nhất có thể cam đoan không cần lo cho tính mạng của nàng...
"Lui!" Liên Khê hô to một tiếng, toàn bộ quyền làm chủ thành trì liền giao cho quân địch.
Liên Đồng đến bên tai Cẩm Hà đang lo lắng nhẹ nhàng nói: "Bên người Quyền ca ca có Trường Sinh huynh bảo hộ, Cẩm Hà không cần lo lắng!"
Cẩm Hà lúc này mới nhớ tới Mộ Trường Sinh, một thân công phu của người này, vào lúc nàng được Liên Khê Liên Đồng cứu ra đến bờ sông Bạc Băng Hà đã chứng kiến qua.Võ cong của Quyền Ngọc nàng đương nhiên rõ, hơn nữa người như vậy, muốn lấy mạng của tướng địch còn chưa biết, nhưng bảo toàn tính mạng trong thiên quân vạn mã là không thành vấn đề...
Bình tĩnh lại, Cẩm Hà trong một đám suy nghĩ rối loạn mới rõ ràng chút, vội vàng đi theo Liên Khê Liên Đồng, một bên chống cự quân Viêm Sa đang vồ tới càng đông, một bên chậm rãi lui xuống tường thành...
Tất Quyền Ngọc nói, một khắc sau rút khỏi Đồng Xuyên thành, vậy trong vòng một khắc phải chiến đấu trên đường phố.
Đồng Xuyên thành là thành trì phí đông gặp nhiều chiến hỏa nghiêm trọng nhất, từ sau khi Tất Quyền Ngọc mất đi Hổ Khiếu thành, đa số dân chúng trong thành đều đã bỏ thành trốn vào trung tâm đế quốc, đợi cho Đồng Xuyên thành khai chiến, dân chúng đã mất lòng tin vào quân đội, làm cho toàn bộ Đồng Xuyên thành trở thành một tòa thành trống.
Cho đến khi Tất Quyền Ngọc đoạt lại Đồng Xuyên thành, một ít dân chúng mới lục đục trở về lại gia viên của mình. Nhưng chiến tranh ở đông tuyến vãn chưa dứt, mà Tất Quyền Ngọc mới đoạt lại Đồng Xuyên thành có vào ngày mà thôi. Cho nên dân cư trở lại thành phi thường ít. Mà dân chúng sau khi đã trải qua chiến hỏa tập kích, trước khi trận chiến này xảy ra đã được binh lính sơ tán, ở lại, đều là lão nhân gia cố chấp không muốn né tránh chiến tranh...
Nhưng người này đều nói, thời ký chiến loạn, nếu không thể trốn, chỉ có thể trốn trong nhà đóng hết cửa lại. chờ đợi chiến tranh sau khi kết thúc, quân Phượng Linh chiến thắng sẽ vì từng nhà mà sắp xếp, còn nếu quân Viêm Sa thắng, bọn chúng sẽ bắt đầu cướp đoạt tàn sát. ở thời điểm đối mặt với chiến tranh, vận mệnh tựa hồ yếu ớt đến khong thể kháng cự, sinh mệnh yếu ớt, nỗ sợ hãi bao trùm cả thành trì, nhưng trừ bỏ sợ hãi, mỗi người cũng không thể làm gì...
Thời điểm Viêm Sa quân mở cửa thành đánh vào trong thành, mấy chục vạn quân Viêm Sa vui mừng hét lớn, đây là một hồi ăn mừng thắng lợi, từng binh lính Viêm Sa đều vì trận chiến thắng này mà hoan hô.
Sau một lát, mỗi một con đường của Đồng Xuyên thành đều tràn ngập vinh dự cùng chờ mong, nhưng cũng có khả năng trở thành nhưng thanh niên không thể quay về cố thổ.
Trong tiếng bước chân dồn dập, quân Phượng Linh bắt đầu ở ngã tư đường vừa đánh vừa lui – đường ở Đồng Xuyên thành cũng không quá lớn, đều này tạo thành phiến toái lớn hơn nữa cho Viêm Sa quân.
Bởi vì, cho dù có chục vạn người đồng thời dũng mãnh tiến vào Tuyên Võ thành, trên thực tế, đối mặt được với địch nhân cũng chỉ có hai mươi người mà thôi, càng không nói đến nhưng con đường nhỏ, song phương giao chiến cũng chỉ có mười người mà thôi...
Chiến đấu trên đường nhỏ, nếu có binh cũng tiễn trong đó, cũng chiếm được một ít ưu thế, dù sau có thể sáp nhập vào binh lực chiến đấu thêm nhiều một chút, nhưng trong đội hình công thành của Viêm Sa quân, binh cung tiễn đều được che ở phía sau, cho nên tiên phong công thành cùng xông vào thành đều là bộ binh...
Trận chiến ở đường nhỏ, mấy chục vạn người đồng thời dũng mãnh tiến vào, làm cho Viêm Sa quân khong thể lui, người phía sau lòng nóng như lửa đốt cũng bất lực...
Vì thế đánh nhau trên đường nhỏ càng thêm thảm thiết, nhưng tốc độ tử vong lại giảm xuống đáng kể. trong vòng một giây trôi qua, không ngừng có người ngã xuống, cũng không ngừng có người chém lên, không ngừng có người đợi tấn công...
Bên Viêm Sa công thành có sáu mươi vạn quân, về phần binh lực tuyệt đối là chiếm thế thượng phong, mà bọn họ sớm đã bị mấy trận chiến bại trước đó làm cho nghẹn khuất. Trên thực tế, mỗi trận trước đó, tuy rằng binh lực bị tổn thất không nhiều, nhưng mỗi lần thất bại đều rất trực tiếp, rất đơn giản, thậm chí còn không có trải qua cái gì mà đại quy mô huyết chiến. Nhưng cố tình người Viêm Sa lại ngu muội cố chấp với chém giết, nhưng phần tử thích chém giết như vậy, dồn nén nghẹn khuất sau một khoản thời gian, bây giờ được bùng nổ ra tuyệt đối là kinh người. Huống chi nhưng phần tử hiếu chiến này đối với năng lực tác chiến đơn đọc lại phi thường cường hãn...
Bên thủ thành chỉ công phòng có độ, quân Phương Linh bởi vì mấy trận thắng trước đó mà vú lấp miệng em, tuy rằng chỉ có hơn bốn mươi vạn quân, nhưng đã có thống soái vĩ đại chỉ huy, có tường thành kiên cố, có vài người phóng ra khắp đại lục đều là cao thủ đứng đầu...
Cho nên trận công thành chiến này đặc biệt gian nan. Binh Viêm Sa đầy tâm huyết ngã xuống, nhưng sau đó đám binh lính khác không bị dọa sợ xông lên, những binh lính ngã xuống đó ngược lại dùng máu của mình để nhuộm đỏ mắt của đồng đội – binh lính Viêm Sa hoàn toàn không để ý đến nguy hiểm, điên cuồng nhắm tới tường thành mà xông vào, thời khắc này, sinh mệnh đã không còn đáng quý. Vinh dự cùng tín ngưỡng trở thành sinh mệnh chúa tể. Âm thanh hò hét vang trời, làm cho người ta quên đi hết thảy, tiếng trống quân chấn động nội tâm, thúc đẩy mỗi sợi thần kinh...
Nếu gặp gỡ địch nhân không sợ chết như vậy, vô luận là ai, đều đã muốn nhượng bộ lui binh – bọn họ không có ý thức sợ hãi, không có ý niệm lui lại, chỉ có ý niệm giết chết đối phương...
Địch nhân không ngừng leo lên từ thang gỗ, đại bộ phần đều chưa tiếp cận được tường thành đã bị đá lăn, dầu hỏa lấy đi tính mạng – sau khi bị sính dầu hỏa, da thịt bị phỏng đến tê tâm liệt phế, hỏa tiễn rơi xuống trên người, làm quân phục bốc cháy lên, lăn lộn đầy đất, tiếng rên thảm thiết làm cửa thành Đồng Xuyên trở thành đại môn xuyên đến địa ngục...
Nhưng lăn thạch, dầu hỏa dần dần tiêu hao gần như không còn, trên tường thành bắt đầu vang lên âm thanh chém giết.
Trường thương của Tất Quyền Ngọc không biết đã đoạt lấy tính mạng của bao nhiêu người. Viêm Phượng thương dường như bởi vì được tưới máu mà trở nên hưng phấn, tỏa ra hồng quang. Mỗi khi nàng đâm thủng ngực quân địch, đều phát ra âm thanh vù vù hưng phấn...
Chiến tranh tàn khốc, vô luận công phu của ngươi cao bao nhiêu, thời điểm đối mặt với nhiều địch nhân như vậy, cánh tay chém giết của ngươi như nhũn ra, cước bộ phù phiếm, ngươi cũng sẽ lo lắng thi thể đối phương bảo phủ chính mình...
Cẩm Hà đi theo bên người Tất Quyền Ngọc, trên tay nàng cũng cầm một bội kiếm, võ công của nàng tuy rằng kém xa Quyền Ngọc, nhưng mà đối với binh lính bình thường mà nói nàng cũng đủ để đưa hắn đến điện ngục tử thần – đây là lần đầu tiên nàng tham gia chiến đấu như vậy, trạn chiến ở Thiên Nhất Môn lúc trước, thoái mái dành thắng lợi, Dương Đỉnh Du căn bản là nhanh chóng bại lui, cũng không cần đến Tất Quyền Ngọc, Tôn Cẩm Hà cùng Liên gia tỷ muội tham gia.
Nhưng hôm nay bất đồng....
Đây là lầm đầu tiên Cẩm Hà giết người, nhìn đến Quyền Ngọc đang một địch ba, mà lại thêm một tên khác mới trèo thang lên, binh lính Viêm Sa thân hình cường tráng, đầy mặt máu tươi hung tợn chém về phía Quyền Ngọc, Cẩm Hà hoàn toàn không có suy nghĩ nữa, một kiếm đâm tới người kia....
Thời điểm đầu người kia bị nàng chém rớt, nàng cũng hoảng sợ, nhưng càng nhiều địch nhân xông lên, trong đầu Cẩm Hà chỉ còn tồn tại một ý nghĩ - bảo hộ Quyền Ngọc...
Hiển nhiên, ý nghĩ bảo hộ Quyền Ngọc này của Cẩm Hà là cực kỳ ngây thơ, trên thực tế là Quyền Ngọc bảo hộ nàng, càng không nói đến, cách đó không xa còn có Mộ Trường Sinh âm thầm bảo hộ Quyền Ngọc an toàn. Nhưng ở trong lòng nàng, cho dù ái nhân là người cường đại nhất, cũng cần bảo hộ, mặc dù lý trí biết nàng không nguy hiểm, nhưng lúc địch nhân đánh về phía nàng ấy, nàng vẫn kinh hoảng, quên đi hết thảy...
Tóc tai tán loạn, từng giọt từng giọt mồ hồi lớn cùng máu tươi đầy mặt tí tách chảy xuống, tay cầm kiếm của nàng có chút run run, tiếng tim đập của nàng lớn đến mức nàng có thể cảm nhận được, nhưng nàng vẫn chưa kịp hiểu rõ cảm giác lần đầu tiên giết người - nơi này là chiến trường, mấy chục vạn nhân đối kháng, không có ai cho ngươi cơ hội lùi lại, cành không cho ngươi có thời gian sám hối.... Chỉ biết, đang có người không ngừng hướng đao về ngươi mà chém - không phải ngươi chết chính là ta mất mạng.
Liên Khê Liên Đồng cũng trở thành một hắc động tử vong ở trên tường thành, Tử Nguyệt cùng Băng Hồn hòa lẫn, ở trong ánh trăng thiển bạch phản xạ ra hòa quang tiêu sát, hai người sau khi trải qua song tu càng thêm ăn ý, hơn nữa còn đem bộ song kiếm hợp bính luyện đến thuần thục.
Nhưng khi đối mặc với quân địch xung phong liều chết, mặc dù các nàng có khí thế nhất phu đương quang vạn phu mạc khai, cũng phải thừa nhận, đại quân khai chiến, hoàn toàn không có khả năng mà luận võ trên giang hồ có thể so tới....
Ngươi có thể dễ dàng giết chết một người, mười người, thậm chí là trăm người, nhưng nếu vạn người liên tục tấn công tới ngươi, trong lòng ngươi cũng bị đoàn người rậm rạp này dấy lên áp lực...
Trong bóng đêm, thanh trường thương của Tất Quyền Ngọc giống như lưỡi hái tử thần, tận tình thu lượm sinh mệnh binh lính Viêm Sa. Dưới thành, đại quân vây thành. Giống như nước biển thao thao bất tuyệt... Tất Quyền Ngọc đánh bay một tên địch quân, nghiêng đầu nhìn phía dưới tường thành, trong bóng đêm hỗn loạn, ngồi trên chiến xa là một nam nhân khôi ngô, mà người đứng bên cạnh hắn chính là Dương Đỉnh Du...
"Hơn sáu mươi vạn binh sĩ anh dũng của ta cường công một cái Đồng Xuyên thành nho nhỏ, đương nhiên là chuyện dễ như trở bàn tay..." Cảnh Vương đứng trên chiến xa, ánh mắt gắt gao nhìn về phía tường thành – lăn thạch phí du của đối phương đã sớm dùng hết, đang liên tục đánh sáp lá cà, nhưng làm cho người ta phẫn hận là, trong quân của đối phương cư nhiên có cao thủ lấy một địch trăm, đem tường thành trở thành tường đồng vách sắt. Binh Viêm Sa tấn công lên không ngừng bị biến thành xác chết, treo trên tường thành đến khi rơi xuống, hô hấp của Cảnh Vương có chút trọng – chết đều là binh của hắn! Vì một tòa Đồng Xuyên thành mà phỉa trả đại giới quá lớn. Mà ánh mắt Dương Đỉnh Du đang lạnh nhạt nhìn vào chiến trường, hết thảy tựa hồ đều ở trong dự kiến của nàng...
Mà lúc này, mấy trăm người khiên khúc cây lớn đã tiến đến trước cửa thành, tiếng hét to giống như tận thế, phanh... phanh đập vào cửa thành...
Tất Quyền Ngọc huy thương đem hai tên lính Viêm Sa đánh bay ra ngoài. Nghiêng đầu nhìn ác chiến trên thành – đó là cảnh tượng tận thế đẫm máu. Không ai có thể hoài nghi, trước khi hừng đông, nơi này sẽ biến thành đại ngục nhân gian...
Đánh giáp lá cà, Trạch Việt quân đoàn vốn không phải đối thủ của quân Viêm Sa, hai đánh một có thể thắng. nhưng nay đối mặt càng nhiều địch nhân, Tất Quyền Ngọc biết, nàng không thể đem binh đoàn duy nhất ở trong tay tử chiến ngay lúc này, cho dù là thắng, cũng thắng rất thảm, sau này nàng lấy gì để đối đầu với Hà Xuyên?
Cho dù trng tay nàng có cao thủ như Liên gia tỷ muội cùng Kha Thần, nàn còn có đại tướng như Thiết Thạch Khoan, nhưng hai binh chiến đấu, dũng giả thắng, đây đã không phải là thời điểm mà các cao thủ có thể phát huy.
Mà thời điểm như vầy, tiếp tục để binh của nàng ngã xuống hay tạm thời buông tha cho Đồng Xuyên thành?
Ánh trăng đã đi qua phân nữa quỹ đạo của mình. Hắc ám trước bình minh cũng sắp đến.
Đồng Xuyên thành giữ hay buông? Trong lòng Tất Quyền Ngọc tự hỏi một giây, sau đó đảy một tên Viêm Sa quân ở trước mặt ra, vọt tến bên người Thiết Thạch Khoan, kê tai nói: "Ngươi lập tức mang binh lui lại đến Thiên Nhất môn, ở phía trước mười lăm lý tại rừng Diều Hâu bố rí phục kích... ta cho ngươi thời gianhai khắc, ta sẽ đi kéo dài thời gian cho ngươi chuẩn bị..."
Thiết Thạch Khoan lập tức hiểu được ý của Tất Quyền Ngọc, vỗ vỗ bả vai Tất Quyền Ngọc: "Bảo trọng!" Sau đó vội vàng đi xuống tường thành.
Thiết Thạch Khoan dẫn dắt một nửa binh mã bắt đầu nhanh chóng lùi lại, điều này làm tăng áp lực cho binh thủ thành. Trong vòng một khắc, quân Viêm Sa đã bắt đầu chiếm thế chủ động trên tường thành, mà cửa thành cũng đã bắt đầu thả lỏng...
Tất Quyền Ngọc cắn chặt khớp hàm, một tay bắt lấy cánh tau Cẩm Hà, một tay cầm thương đánh bay địch quân đang cản đường, nhanh chóng đi đến bên người Liên Khê Liên Đồng đã chém giết đến đỏ mắt: "Bảo vệ tốt Cẩm Hà! Dẫn toàn quân bắt đầu vừa đánh vừa lui. Một khắc sau, dẫn quân rời khỏi Đồng Xuyên thành, đi tới Thiên Nhất môn, nguy trang thành bộ dáng không địch lại nên chạy tán loạn, bị đánh tơi bời, tùy các ngươi muốn làm gì thì làm, tóm lại dụ quân Viêm Sa đuổi theo, tới rừng Diều Hâu sẽ có Thiết Thạch Khoan phục kích" Tất Quyền Ngọc nói xong, đem Cẩm Hà đẩy trước mặt Liên Đồng. Mà nàng lập tức xoay người nhảy xuống tường thành.
"Nàng muốn đi đâu?" Cẩm Hà cuống quít quay đầu lại hỏi, làm sao còn nhìn thấy bóng dáng của Tất Quyền Ngọc, trong bóng đêm chỉ có quân Viêm Sa không ngừng vọt tới...
Cẩm Hà chỉ cảm thấy trong lòng đau xót, gấp đến mức sắp khóc, nay đại quân của địch đã tiếp cận, cho dù võ công của Quyền Ngọc có lợi hại đến đâu, như thế nào có thể lấy một địch vạn?
Liên Khê cùng Liên Đồng cũng không tự chủ nhìn về phía bên ngoài tường thành, trong lòng tràn đầy lo lắng, chính là, từ trên tường thành, một đạo bóng xám gióng như khói, nhẹ nhàng bay về phía dưới tường thành. Liên Khê cùng Liên Đồng nhìn nhau, cũng không suy nghĩ nhiều nữa, trong lòng nhất định – tuy rằng không biết võ công của Mộ Trường Sinh đến bây giờ đã đến trình độ nào, nhưng nhiều năm trước, trong giang hồ hắn được mệnh danh là Đao Thần, nhiều năm trôi qua, khi gặp lại hắn, võ công của hắn cư nhiên đã tiến bộ hơn trước rất nhiều. cho nên, cao thủ như Liên Khê Liên Đồng cũng không thể nhìn ra dấu vết của hắn.
Có người như vậy ở bên người Tất Quyền Ngọc, ít nhất có thể cam đoan không cần lo cho tính mạng của nàng...
"Lui!" Liên Khê hô to một tiếng, toàn bộ quyền làm chủ thành trì liền giao cho quân địch.
Liên Đồng đến bên tai Cẩm Hà đang lo lắng nhẹ nhàng nói: "Bên người Quyền ca ca có Trường Sinh huynh bảo hộ, Cẩm Hà không cần lo lắng!"
Cẩm Hà lúc này mới nhớ tới Mộ Trường Sinh, một thân công phu của người này, vào lúc nàng được Liên Khê Liên Đồng cứu ra đến bờ sông Bạc Băng Hà đã chứng kiến qua.Võ cong của Quyền Ngọc nàng đương nhiên rõ, hơn nữa người như vậy, muốn lấy mạng của tướng địch còn chưa biết, nhưng bảo toàn tính mạng trong thiên quân vạn mã là không thành vấn đề...
Bình tĩnh lại, Cẩm Hà trong một đám suy nghĩ rối loạn mới rõ ràng chút, vội vàng đi theo Liên Khê Liên Đồng, một bên chống cự quân Viêm Sa đang vồ tới càng đông, một bên chậm rãi lui xuống tường thành...
Tất Quyền Ngọc nói, một khắc sau rút khỏi Đồng Xuyên thành, vậy trong vòng một khắc phải chiến đấu trên đường phố.
Đồng Xuyên thành là thành trì phí đông gặp nhiều chiến hỏa nghiêm trọng nhất, từ sau khi Tất Quyền Ngọc mất đi Hổ Khiếu thành, đa số dân chúng trong thành đều đã bỏ thành trốn vào trung tâm đế quốc, đợi cho Đồng Xuyên thành khai chiến, dân chúng đã mất lòng tin vào quân đội, làm cho toàn bộ Đồng Xuyên thành trở thành một tòa thành trống.
Cho đến khi Tất Quyền Ngọc đoạt lại Đồng Xuyên thành, một ít dân chúng mới lục đục trở về lại gia viên của mình. Nhưng chiến tranh ở đông tuyến vãn chưa dứt, mà Tất Quyền Ngọc mới đoạt lại Đồng Xuyên thành có vào ngày mà thôi. Cho nên dân cư trở lại thành phi thường ít. Mà dân chúng sau khi đã trải qua chiến hỏa tập kích, trước khi trận chiến này xảy ra đã được binh lính sơ tán, ở lại, đều là lão nhân gia cố chấp không muốn né tránh chiến tranh...
Nhưng người này đều nói, thời ký chiến loạn, nếu không thể trốn, chỉ có thể trốn trong nhà đóng hết cửa lại. chờ đợi chiến tranh sau khi kết thúc, quân Phượng Linh chiến thắng sẽ vì từng nhà mà sắp xếp, còn nếu quân Viêm Sa thắng, bọn chúng sẽ bắt đầu cướp đoạt tàn sát. ở thời điểm đối mặt với chiến tranh, vận mệnh tựa hồ yếu ớt đến khong thể kháng cự, sinh mệnh yếu ớt, nỗ sợ hãi bao trùm cả thành trì, nhưng trừ bỏ sợ hãi, mỗi người cũng không thể làm gì...
Thời điểm Viêm Sa quân mở cửa thành đánh vào trong thành, mấy chục vạn quân Viêm Sa vui mừng hét lớn, đây là một hồi ăn mừng thắng lợi, từng binh lính Viêm Sa đều vì trận chiến thắng này mà hoan hô.
Sau một lát, mỗi một con đường của Đồng Xuyên thành đều tràn ngập vinh dự cùng chờ mong, nhưng cũng có khả năng trở thành nhưng thanh niên không thể quay về cố thổ.
Trong tiếng bước chân dồn dập, quân Phượng Linh bắt đầu ở ngã tư đường vừa đánh vừa lui – đường ở Đồng Xuyên thành cũng không quá lớn, đều này tạo thành phiến toái lớn hơn nữa cho Viêm Sa quân.
Bởi vì, cho dù có chục vạn người đồng thời dũng mãnh tiến vào Tuyên Võ thành, trên thực tế, đối mặt được với địch nhân cũng chỉ có hai mươi người mà thôi, càng không nói đến nhưng con đường nhỏ, song phương giao chiến cũng chỉ có mười người mà thôi...
Chiến đấu trên đường nhỏ, nếu có binh cũng tiễn trong đó, cũng chiếm được một ít ưu thế, dù sau có thể sáp nhập vào binh lực chiến đấu thêm nhiều một chút, nhưng trong đội hình công thành của Viêm Sa quân, binh cung tiễn đều được che ở phía sau, cho nên tiên phong công thành cùng xông vào thành đều là bộ binh...
Trận chiến ở đường nhỏ, mấy chục vạn người đồng thời dũng mãnh tiến vào, làm cho Viêm Sa quân khong thể lui, người phía sau lòng nóng như lửa đốt cũng bất lực...
Vì thế đánh nhau trên đường nhỏ càng thêm thảm thiết, nhưng tốc độ tử vong lại giảm xuống đáng kể. trong vòng một giây trôi qua, không ngừng có người ngã xuống, cũng không ngừng có người chém lên, không ngừng có người đợi tấn công...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.