Chương 131
Tái Kiến Đông Lưu Thuỷ
22/07/2021
Thẳng đến rất nhiều năm sau, học giả quân sự cùng học giả lịch sử đều không ngừng nghiên cứu về Liên Khê, ở niên kỷ hào quang của Tất Quyền Ngọc bao phủ toàn bộ đại lục, người này lấy hành tung kỳ lạ, sức sáng tạo cùng tưởng tượng vô cùng phong phú, khai sáng ra một thời đại chiến tranh phương thức kỷ nguyên thủy... rất nhiều nhà lịch sử học cùng nghiên cứu gia đều muốn xưng nàng là nhà nghiên cứu quân sự quái tài. Nhưng cũng có huyền học gia nói, nàng vốn không thuộc về niên đại này, sự xuất hiện của nàng chính là cho Tất Quyền Ngọc một đôi cánh phi thiên....
[Phượng Linh tạp đàm]
Phượng Linh tháng 4 năm 812, bên ngoài tường thành phía đông của Hà Xuyên.
"Khê nhi, ngươi nói hôm nay muốn cho ta một cái kinh hỷ, là kinh hỷ gì?" Tất Quyền Ngọc một thân khôi giáp màu bạc, ngồi trên lưng ngựa. Ánh mắt của nàng từ đông tường thành di chuyển xuống dưới, mỉm cười nhìn Liên Khê.
"Quyền ca ca muốn kinh hỉ không khó, trận chiến hôm nay cho ta một đội thân vệ tiên phong là được..." Liên Khê hắc hắc cười: "Quyền ca ca ngươi tin không, một trận hôm nay không cần hao binh tổn tướng, ta mang theo vì chục người liền có thể giải quyết."
"Xuy ngưu! Đông tường này là trọng thành biên cảnh Hà Xuyên, bình thường quân đóng tại đây cũng không dưới 5 vạn, mà nay đang là chiến thời, bọn họ có ít nhất 15 vạn đại quân đóng trong đó. Huống chi Trạch Việt quân đoàn ta lúc đến đây cũng không tránh được tai mắt của bọn chúng, bọn chúng đương nhiên có chuẩn bị, một trận này tuy rằng là tất thắng, nhưng không thể nào dùng mấy chục người là giải quyết xong, Khê nhi ngươi đừng trêu ta." Tất Quyền Ngọc cười khổ một tiếng, đối với kẻ địch mạnh, Liên Khê vẫn thích hồ nháo như vậy.
Tất Quyền Ngọc nhìn chằm chằm cửa thành đóng chặt, tường thành cao lớn kiên cố, không khỏi cảm khái: "Hà Xuyên sớm đã có lòng muông dạ thú, trọng thành biên cảnh công sự dày đặc, có thể công cũng có thể thủ, lần công thành này phải có một mưu kế tốt, phải đem tổn thất giảm đến mức thấp nhất. Chúng ta trú ở ngoài thành hơn mười ngày, đã từng mắng thành, đánh nghi binh, đối phương đều thủ vững, nửa điểm cũng không muốn mở cửa nghênh chiến. Thật sự là tư thế rùa đen rút đầu"
"Quyền ca ca... ngươi như thế nào lại không tin tưởng ta đâu? Trước trận này, các ngươi một đường hành quân, bàn bạc kế sách, ta cũng một đường nghiên cứu vũ khí bí mật của ta!" Liên Khê bĩu môi, tỏ vẻ phản đối với sự coi thường của Tất Quyền Ngọc.
"Được rồi, ngươi có vũ khí bí mật gì, nói ta nghe chút" Tất Quyền Ngọc hiểu tính khí của nàng, nghe lời nàng nói.
"Vũ khí bí mật đương nhiên là phải dùng đến, bất quá Quyền ca ca phải đáp ứng ta vài yêu cầu" Liên Khê đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội lừa bịp tống tiền.
"Vài cái a? Ngươi đúng là tham lam, ngươi nói đi, chỉ cần a có thể làm, ta sẽ đáp ứng" Tất Quyền Ngọc ha ha nở nụ cười.
"Điều thứ nhất, đương nhiên Tất soái phải đáp ứng ta, cho phép ta hôm nay dẫn quân tiên phong" Khuôn mặt Liên Khê nghiêm chỉnh lại, nhưng thực ra có chút nghiêm túc, thật sự là có bộ dáng vài phần muốn lên trận giết địch.
"Hảo!" Tất Quyền Ngọc đồng ý, việc này không thành vấn đề, Liên Khê muốn đánh trận đầu vậy cho nàng đi, nàng võ công cao cường, sẽ không có nguy hiểm quá lớn, huống chi đại quân của mình sẽ phối hợp với nàng, tùy theo tình huống, đương nhiên sẽ do mình phán đoán.
"Điều thứ hai, nếu hôm nay ta thắng, Quyên ca ca phải cho ta một vị trí tướng quân!" Liên Khê chớp ánh mắt như sao, thèm nhỏ dãi.
"Ngươi muốn làm tướng quân?" Tất Quyền Ngọc ngạc nhiên, thật không ngờ, một người một lòng chỉ có tự do như Liên Khê lại muốn làm tướng quân.
"Đúng vậy!" Liên Khê gật đầu thật mạnh, nửa điểm không do dự: "Ta muốn thành lập một đội kỹ thuật binh, chuyên môn nghiên cứu vũ khí dùng cho chiến đấu"
"Tựa như... tựa như mê màu phục? Hoặc tựa như bàn đạp?" Tất Quyền Ngọc bừng tỉnh đại ngộ, trong suy nghĩ cua Liên Khê tựa hồ có rất nhiều ý tưởng cổ quái, bất quá, phần lớn đều rất hữu dụng.
Một cái mê màu phục đã xứng danh ở Hà Tây quân đoàn, nghe nói trong trận chiến giữa Hồng Thành quân với hoàng thành Xích Châu, đã thể hiện được ưu thế rất lớn, tỷ như, tốc độ hành quân, ẩn nấp trong rừng cây, trên người còn có thể mang theo nhiều loại vũ khí, lương khô, dược liệu đông thời có thể mang theo bên người, năm ba ngày dã chiến ngoài trời, binh lính ít cần đến tiếp tế... đây là phi thường lợi hại.
Về phần bàn đạp, Tất Quyền Ngọc cảm thấy phi thường hài lòng, nay trong quân đoàn của nàng đã có ba vạn quân kỵ binh, căn cứ vào tốc độ xung phong đánh trận của kỵ binh, Tất Quyền Ngọc đổi đạo của họ thành trường thương, sau mấy tháng huấn luyện, đã có thể trở thành một đội lấy nhanh đánh chậm, đối với trận thế của bộ binh, phát huy được ưu thế tuyệt đối. Trên thực tế, nếu có đầy đủ thời gian, đầy đủ ngựa, như vậy Tất Quyền Ngọc sẽ đại quy mô kiến tổ lại kỵ binh.
"Đúng vậy, ta muốn thành lập một đội nghiên cứu! Chuyên môn là nghiên cứu gì đó, có một mình ta đảo qua đảo lại, chỉ có Đồng nhi giúp ta, tìm kiếm tài liệu cũng phiền toái, muốn thử nghiệm cũng phiền toái..." Liên Khê trong lòng nhảy nhót, trong đầu đã hoa hoa lệ lệ nảy sinh cái gì mà lựu đạn, khinh khí cầu, còn có các loại súng ống đạn dược mà nàng đã thấy qua...
Đáng tiếc nàng ở hiện đại không có tham gia quân ngũ, nếu không, sẽ biết được càng nhiều thứ, thật tốt a... cho nên, rất nhiều thứ này nọ chỉ có thể từ bỏ.
"Được, cái này ta đồng ý...." Tất Quyền Ngọc thật ra rất sảng khoái, nếu nàng có một đội nghiên cứu các trang bị tác chiến, vậy trong thiên hạ này, còn có ai là đối thủ của nàng?
"Yêu cầu thứ ba, Quyên ca ca nhất định có thể làm được, hôm nay nếu Quyền ca ca không tin ta có thể dẫn mấy chục người thành công mở ra cửa thành, chúng ta liề đánh đó, nếu ta thành công, vậy Quyền ca ca cùng Cẩm Hà tỷ tỷ phải ở đầu tường đông thành hôn một cái..." Liên Khê cười xấu xa, trong ánh mắt tràn ngập gian manh....
"Không thành vấn đề!" Tất Quyền Ngọc cười ha ha, nghiêng đầu nhìn Cẩm Hà, Cẩm Hà sớm đã bị náo loạn làm đỏ mặt, không đợi mọi người nhìn nàng, nàng đã ngượng ngùng cúi thấp đầu.
"Hảo! vì để xem một hồi phong hoa tuyết nguyệt, bổn tiểu thư hôm nay liền biểu diễn cho các ngươi xem!" Liên Khê lại bắt đầu xoắn tay áo!
Ba mươi vạn đại quân của Tất Quyền Ngọc dừng ở bên ngoài đông tường. Lúc này đây có chút đặc biệt, không mắng thành cũng không công thành. Quân canh giữ tường thành đang buồn bực, đã thấy quân đội đối phương dần dãn cách ra hai phía, một tiểu đội nhân mã chỉnh tề xếp thành hàng, sau đó tiến đến trước tường thành – mấy chục người!
Mấy chục nữ binh!
Trên tường thành đã có người mở to hai mắt nhìn, há to miệng, cơ hồ quên đó là địch nhân...
Bất quá ở trớ mặt mấy chục vạn đại quân, mấy chục nữ binh thì có thể làm gì?
Tất cả mọi người đều tin, mấy chục nữ nhân đều không làm được gì. Các nàng tiến tới bất quá chỉ để làm nhục quân coi thành, mắng họ là rùa đen rút đầu, chỉ biết đóng chặt cửa thành.
Các nữ nhân phân tán ra, thành hai người một tổ, mỗi tổ cách nhau hai ba mươi thước, xếp thành chữ 'nhi' song song với tường thành.
Quân canh giữ đầu tường càng xem càng không hiểu. đây là ý gì?
"Tướng quân? Dùng cung tiễn binh tiêu diệt những người này sao?" Có phó tướng rốt ruộc ý thức được nguy hiểm. Tuy rằng nữ nhân tiêm nhược, nhưng dù sao họ vẫn là binh mã của quân địch.
"Mấy chục người, ở trước đại quân ta chỉ là con kiến, bất cứ lúc nào đều có thể bóp chết các nàng, không vội, nhìn xem các nàng ta muốn làm gì?" Tướng quân thủ thành thật đúng là một người có lòng hiếu kỳ.
Bất quá lòng hiếu kỳ sẽ hại chết mèo! Các nữ nhân không nhanh không chậm tiến gần vào hướng tường thành, ở giữa đương nhiên là hai người Liên Đồng Liên Khê, Liên Khê thật không ngờ có thẻ thoải mái nhẹ nhàng tiếp cận tường thành như vậy. Cùng Liên Đồng nhìn nhau, có chút dở khóc dở cười. Nói thật ra, mấy chục người này đều là người có võ công tốt nhất trong Trạch Việt quân đoàn, vì phòng ngừa vũ tiễn, đến lúc đó khác không nói, dù sao cũng phải chạy đi!
Nhưng không ngờ tới tướng lãnh địch quân cái gì cũng không làm, khiến cho mấy chục người dễ dàng đến dưới tướng thành. Liên Khê đột nhiên nghĩ, nếu sau đó mọi người mang thanh công thành đến đây, quân canh giữ tường thành có hay không vẫn trơ mắt nhìn các nàng đi lên, hỏi các nàng muốn làm cái gì rồi sau đó ra tay giết chết.
Liên Khê không biết nên bội phục sự hảo quan tâm của tướng thủ thành hay nên bội phục tướng thủ thành có lá gan đủ lớn. Nguyên bản còn đang chuẩn bị một phen khổ chiến, nay lại như vậy, đỡ phiền toái!
Liên Khê làm một cái thủ thế, binh lính trên tường thành chỉ thấy các nữ nhân dưới thành lấy ra một viên hình cầu mà đen từ chiếc túi đeo bên hông, sau đó hỏa chiết chợt lóe, đốt vào sợi dây bên ngoài quả cầu đen ấy.
Rồi sau đó, người trên tường thành chỉ thấy các nữ nhân dưới tường thành ngẩn đầu lên, tay cầm quả cầu màu đen, nhất là hai nữ nhân ở giữa, một người lạnh lùng, trong ánh mắt toát lên sự lạnh lẽo, một nữ tử khuynh quốc khuynh thành khác, đang nở một nụ cười thật tươi...
Rồi sau đó, quả hắc cầu bị ném lên tường thành....
Binh lính trên tường thành đột nhiên nghĩ ở Phượng Linh có một cái phong tục, gọi là ném tú cầu....
Phàm là nữ tử vừa đến tuổi gả đi, muốn có một duyên phận tốt, đều có thể xây một dài cao, ném tú cầu, tuyển phu nhân. Trên thực tế, mọi người sẽ không dùng một cái tú cầu qua loa như vậy quyết định hôn nhân của mình, nhưng ở thanh lâu kỹ viện, vì tạo thành thế, thu hút sự chú ý, hàng năm đuề tổ chức ném tú cầu tuyển đêm đầu tiên cho người mới...
Binh lính trên tường thành có chút không rõ.... Này là như thế nào? Chẳng lẽ Tất Quyền Ngọc không có năng lực công thành, liền dẫn một đám nữ tử thanh lâu đến đây ném tú cầu, nhiễu loạn quân tâm? Không hiểu được.
Bất quá thời gian nghĩ không thấu chỉ trải qua hai ba giây mà thôi...
Hắc "Tú cầu" đều bị ném lên tường thành, ánh mắt binh lính còn chuyển động theo một vòng cung trong không trung, mũi ngửi được một mùi hương cháy – hương vị này đối với binh lính đều rất quen thuộc...
Rồi sau đó...
"Oanh...oanh...oanh..." Tren tường thành, tú cầu sau khi tiếp đất, lăn hai vòng, liền vang lên một tiếng nổ lớn...
Sương khói tràn ngập, bên trong dày đặc mùi lưu hoàng hỏa dược gay mũi, trên tường thành nhất thời tràn ngập tiếng kêu thảm thiết...
"Mau... cung tiễn mau..." Tướng quân hổn hển gào thét, một tay ôm cổ bị thương – vừa có một mảnh thiết xẹt qua cổ hắn, chỉ thiếu một tất liền có thể xuyên thủng cổ họng hắn...
Đây là thứ gì? Lại có thể lợi hại như thế? bá đáo như vậy.... binh lính trên tường thành còn chưa kịp suy nghĩ, tiếng ầm ầm lại vang lên, đợt "tú cầu" thứ hai lại nối gót đến...
Sương khói dày đặc binh lính căn bản bản không thể nhìn rõ, chỉ có thể để các mảnh thiết nổ từ hắc cầu tấn công bọn hắn, binh lính nào còn có thể cầm cung tiễn bắn người phía dưới?
Tất Quyền Ngọc ngồi trên lưng ngựa, nhìn một mãnh hỗn loạn trên tường thành, cũng không nhịn được mở to hai mắt, mà Hoắc Sơn ở bên cạnh cũng đã đem miệng mình há thành chữ 'o'...
Một lát sau rung chấn, Tất Quyền Ngọc thấy thời cơ đã đến, tay giơ cao trường thương hô: "Công thành!"
"Sát..." Trong tiếng hô kinh thiên động địa, sĩ sĩ tăng vọt, Trạch Việt quân đoàn nhanh chóng nhắm vào đông thành...
Trong tiếng nổ ầm ầm vang lên, hỏa dược được sử dụng trong quân sự lần đầu tiên được xuất hiện ở tường thành của Hà Xuyên, đây là trận chiến có ý nghĩa trọng đại trong chiến tranh. Mà từ trận chiến thắng lợi này, đệ nhất quái tài Liên Khê, bắt đầu nổi danh trong giới quân sự....
Công thành chiến trực tiếp, được tiến hành đơn giản nhất, mà cũng là phương pháp hữu hiệu nhất, sau một vòng oanh tạc, trên tường thành thương vong không ít, mà khói thuốc súng dày đặc càng làm cho đầu tường mất đi năng lực công kích. Trạch Việt quân đoàn rất nhanh xông lên tường thành, bắt đầu chà đạp quân Hà Xuyên.
Trận chiến bắt đầu thật sự quỷ dị, trận chiến nhanh chóng kết thúc. Thời điểm cờ xí Hà Xuyên bị đổi thành cờ xí của Trạch Việt quân đoàn, khói thuốc súng vẫn tràn ngập như cũ, bại quân Hà Xuyên cũng đã thương vong, hoảng sợ mà đào tẩu, bọn người này sẽ đam những sợ hãi cùng chấn động mà Tất Quyền Ngọc đã đem tới cho bọn hắn lan tỏa vào sâu trong Hà Xuyên...
Tất Quyền Ngọc suất lĩnh đám người Liên Khê, Liên Đồng, Hoắc Sơn, Thiết Thạch Khoan đứng trên đầu tường – đây thời khắc kích động lòng người đến cỡ nào a! Cờ xí Phượng Linh lần đầu tiêng sáp nhập trên thổ địa HÀ Xuyên, Tất Quyền Ngọc vĩ đại lần đầu tiên đem chiến hỏa đốt trên thổ địa của địch nhân, mà đại quái tài Liên Khê chính thức ngang trời xuất thế....
Trong chiến hỏa bay tán loạn, nhất là thời khắc khói thuốc súng còn chưa tan hết, cản xúc mênh mông, tình nan hạ ức, chinh chiến thiên hạ y khó hiểu giáp, vì sao? Không theo hoàng mệnh không theo trời, vì ai?
"Ta nghĩ, Quyền ca ca nên thực hiện lời hứa của mình rồi...." trên mặt Liên Khê có chút bị biến thành màu đen, nhưng lại cười rất chi là sáng lạn...
Ánh mắt Tất Quyền Ngọc phóng ra xa, nhìn thổ địa Phượng Linh ở phương xa, mà tay nàng gắt gao cầm tay Cẩm Hà – giờ khắc này, khói thuốc súng chưa hết, địch chưa tru, phong hỏa bay ngập trời, phải nên dùng một nụ hôn khuynh thành nồng nhiệt, chiêu cáo thiên hạ, động thiên động địa, động lòng người....
Tất Quyền Ngọc cười: "Chuyện này có đáng gì? Hôm nay ta liền muốn nói với người trong thiên hạ biết, Tôn Cẩm Hà chính là nữ nhân của Tất Quyền Ngọc ta!"
Tất Quyền Ngọc nói xong, thân thủ đem Cẩm Hà ôm vào lòng, hơi hơi cúi đầu, môi chạm nhau....
[Phượng Linh tạp đàm]
Phượng Linh tháng 4 năm 812, bên ngoài tường thành phía đông của Hà Xuyên.
"Khê nhi, ngươi nói hôm nay muốn cho ta một cái kinh hỷ, là kinh hỷ gì?" Tất Quyền Ngọc một thân khôi giáp màu bạc, ngồi trên lưng ngựa. Ánh mắt của nàng từ đông tường thành di chuyển xuống dưới, mỉm cười nhìn Liên Khê.
"Quyền ca ca muốn kinh hỉ không khó, trận chiến hôm nay cho ta một đội thân vệ tiên phong là được..." Liên Khê hắc hắc cười: "Quyền ca ca ngươi tin không, một trận hôm nay không cần hao binh tổn tướng, ta mang theo vì chục người liền có thể giải quyết."
"Xuy ngưu! Đông tường này là trọng thành biên cảnh Hà Xuyên, bình thường quân đóng tại đây cũng không dưới 5 vạn, mà nay đang là chiến thời, bọn họ có ít nhất 15 vạn đại quân đóng trong đó. Huống chi Trạch Việt quân đoàn ta lúc đến đây cũng không tránh được tai mắt của bọn chúng, bọn chúng đương nhiên có chuẩn bị, một trận này tuy rằng là tất thắng, nhưng không thể nào dùng mấy chục người là giải quyết xong, Khê nhi ngươi đừng trêu ta." Tất Quyền Ngọc cười khổ một tiếng, đối với kẻ địch mạnh, Liên Khê vẫn thích hồ nháo như vậy.
Tất Quyền Ngọc nhìn chằm chằm cửa thành đóng chặt, tường thành cao lớn kiên cố, không khỏi cảm khái: "Hà Xuyên sớm đã có lòng muông dạ thú, trọng thành biên cảnh công sự dày đặc, có thể công cũng có thể thủ, lần công thành này phải có một mưu kế tốt, phải đem tổn thất giảm đến mức thấp nhất. Chúng ta trú ở ngoài thành hơn mười ngày, đã từng mắng thành, đánh nghi binh, đối phương đều thủ vững, nửa điểm cũng không muốn mở cửa nghênh chiến. Thật sự là tư thế rùa đen rút đầu"
"Quyền ca ca... ngươi như thế nào lại không tin tưởng ta đâu? Trước trận này, các ngươi một đường hành quân, bàn bạc kế sách, ta cũng một đường nghiên cứu vũ khí bí mật của ta!" Liên Khê bĩu môi, tỏ vẻ phản đối với sự coi thường của Tất Quyền Ngọc.
"Được rồi, ngươi có vũ khí bí mật gì, nói ta nghe chút" Tất Quyền Ngọc hiểu tính khí của nàng, nghe lời nàng nói.
"Vũ khí bí mật đương nhiên là phải dùng đến, bất quá Quyền ca ca phải đáp ứng ta vài yêu cầu" Liên Khê đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội lừa bịp tống tiền.
"Vài cái a? Ngươi đúng là tham lam, ngươi nói đi, chỉ cần a có thể làm, ta sẽ đáp ứng" Tất Quyền Ngọc ha ha nở nụ cười.
"Điều thứ nhất, đương nhiên Tất soái phải đáp ứng ta, cho phép ta hôm nay dẫn quân tiên phong" Khuôn mặt Liên Khê nghiêm chỉnh lại, nhưng thực ra có chút nghiêm túc, thật sự là có bộ dáng vài phần muốn lên trận giết địch.
"Hảo!" Tất Quyền Ngọc đồng ý, việc này không thành vấn đề, Liên Khê muốn đánh trận đầu vậy cho nàng đi, nàng võ công cao cường, sẽ không có nguy hiểm quá lớn, huống chi đại quân của mình sẽ phối hợp với nàng, tùy theo tình huống, đương nhiên sẽ do mình phán đoán.
"Điều thứ hai, nếu hôm nay ta thắng, Quyên ca ca phải cho ta một vị trí tướng quân!" Liên Khê chớp ánh mắt như sao, thèm nhỏ dãi.
"Ngươi muốn làm tướng quân?" Tất Quyền Ngọc ngạc nhiên, thật không ngờ, một người một lòng chỉ có tự do như Liên Khê lại muốn làm tướng quân.
"Đúng vậy!" Liên Khê gật đầu thật mạnh, nửa điểm không do dự: "Ta muốn thành lập một đội kỹ thuật binh, chuyên môn nghiên cứu vũ khí dùng cho chiến đấu"
"Tựa như... tựa như mê màu phục? Hoặc tựa như bàn đạp?" Tất Quyền Ngọc bừng tỉnh đại ngộ, trong suy nghĩ cua Liên Khê tựa hồ có rất nhiều ý tưởng cổ quái, bất quá, phần lớn đều rất hữu dụng.
Một cái mê màu phục đã xứng danh ở Hà Tây quân đoàn, nghe nói trong trận chiến giữa Hồng Thành quân với hoàng thành Xích Châu, đã thể hiện được ưu thế rất lớn, tỷ như, tốc độ hành quân, ẩn nấp trong rừng cây, trên người còn có thể mang theo nhiều loại vũ khí, lương khô, dược liệu đông thời có thể mang theo bên người, năm ba ngày dã chiến ngoài trời, binh lính ít cần đến tiếp tế... đây là phi thường lợi hại.
Về phần bàn đạp, Tất Quyền Ngọc cảm thấy phi thường hài lòng, nay trong quân đoàn của nàng đã có ba vạn quân kỵ binh, căn cứ vào tốc độ xung phong đánh trận của kỵ binh, Tất Quyền Ngọc đổi đạo của họ thành trường thương, sau mấy tháng huấn luyện, đã có thể trở thành một đội lấy nhanh đánh chậm, đối với trận thế của bộ binh, phát huy được ưu thế tuyệt đối. Trên thực tế, nếu có đầy đủ thời gian, đầy đủ ngựa, như vậy Tất Quyền Ngọc sẽ đại quy mô kiến tổ lại kỵ binh.
"Đúng vậy, ta muốn thành lập một đội nghiên cứu! Chuyên môn là nghiên cứu gì đó, có một mình ta đảo qua đảo lại, chỉ có Đồng nhi giúp ta, tìm kiếm tài liệu cũng phiền toái, muốn thử nghiệm cũng phiền toái..." Liên Khê trong lòng nhảy nhót, trong đầu đã hoa hoa lệ lệ nảy sinh cái gì mà lựu đạn, khinh khí cầu, còn có các loại súng ống đạn dược mà nàng đã thấy qua...
Đáng tiếc nàng ở hiện đại không có tham gia quân ngũ, nếu không, sẽ biết được càng nhiều thứ, thật tốt a... cho nên, rất nhiều thứ này nọ chỉ có thể từ bỏ.
"Được, cái này ta đồng ý...." Tất Quyền Ngọc thật ra rất sảng khoái, nếu nàng có một đội nghiên cứu các trang bị tác chiến, vậy trong thiên hạ này, còn có ai là đối thủ của nàng?
"Yêu cầu thứ ba, Quyên ca ca nhất định có thể làm được, hôm nay nếu Quyền ca ca không tin ta có thể dẫn mấy chục người thành công mở ra cửa thành, chúng ta liề đánh đó, nếu ta thành công, vậy Quyền ca ca cùng Cẩm Hà tỷ tỷ phải ở đầu tường đông thành hôn một cái..." Liên Khê cười xấu xa, trong ánh mắt tràn ngập gian manh....
"Không thành vấn đề!" Tất Quyền Ngọc cười ha ha, nghiêng đầu nhìn Cẩm Hà, Cẩm Hà sớm đã bị náo loạn làm đỏ mặt, không đợi mọi người nhìn nàng, nàng đã ngượng ngùng cúi thấp đầu.
"Hảo! vì để xem một hồi phong hoa tuyết nguyệt, bổn tiểu thư hôm nay liền biểu diễn cho các ngươi xem!" Liên Khê lại bắt đầu xoắn tay áo!
Ba mươi vạn đại quân của Tất Quyền Ngọc dừng ở bên ngoài đông tường. Lúc này đây có chút đặc biệt, không mắng thành cũng không công thành. Quân canh giữ tường thành đang buồn bực, đã thấy quân đội đối phương dần dãn cách ra hai phía, một tiểu đội nhân mã chỉnh tề xếp thành hàng, sau đó tiến đến trước tường thành – mấy chục người!
Mấy chục nữ binh!
Trên tường thành đã có người mở to hai mắt nhìn, há to miệng, cơ hồ quên đó là địch nhân...
Bất quá ở trớ mặt mấy chục vạn đại quân, mấy chục nữ binh thì có thể làm gì?
Tất cả mọi người đều tin, mấy chục nữ nhân đều không làm được gì. Các nàng tiến tới bất quá chỉ để làm nhục quân coi thành, mắng họ là rùa đen rút đầu, chỉ biết đóng chặt cửa thành.
Các nữ nhân phân tán ra, thành hai người một tổ, mỗi tổ cách nhau hai ba mươi thước, xếp thành chữ 'nhi' song song với tường thành.
Quân canh giữ đầu tường càng xem càng không hiểu. đây là ý gì?
"Tướng quân? Dùng cung tiễn binh tiêu diệt những người này sao?" Có phó tướng rốt ruộc ý thức được nguy hiểm. Tuy rằng nữ nhân tiêm nhược, nhưng dù sao họ vẫn là binh mã của quân địch.
"Mấy chục người, ở trước đại quân ta chỉ là con kiến, bất cứ lúc nào đều có thể bóp chết các nàng, không vội, nhìn xem các nàng ta muốn làm gì?" Tướng quân thủ thành thật đúng là một người có lòng hiếu kỳ.
Bất quá lòng hiếu kỳ sẽ hại chết mèo! Các nữ nhân không nhanh không chậm tiến gần vào hướng tường thành, ở giữa đương nhiên là hai người Liên Đồng Liên Khê, Liên Khê thật không ngờ có thẻ thoải mái nhẹ nhàng tiếp cận tường thành như vậy. Cùng Liên Đồng nhìn nhau, có chút dở khóc dở cười. Nói thật ra, mấy chục người này đều là người có võ công tốt nhất trong Trạch Việt quân đoàn, vì phòng ngừa vũ tiễn, đến lúc đó khác không nói, dù sao cũng phải chạy đi!
Nhưng không ngờ tới tướng lãnh địch quân cái gì cũng không làm, khiến cho mấy chục người dễ dàng đến dưới tướng thành. Liên Khê đột nhiên nghĩ, nếu sau đó mọi người mang thanh công thành đến đây, quân canh giữ tường thành có hay không vẫn trơ mắt nhìn các nàng đi lên, hỏi các nàng muốn làm cái gì rồi sau đó ra tay giết chết.
Liên Khê không biết nên bội phục sự hảo quan tâm của tướng thủ thành hay nên bội phục tướng thủ thành có lá gan đủ lớn. Nguyên bản còn đang chuẩn bị một phen khổ chiến, nay lại như vậy, đỡ phiền toái!
Liên Khê làm một cái thủ thế, binh lính trên tường thành chỉ thấy các nữ nhân dưới thành lấy ra một viên hình cầu mà đen từ chiếc túi đeo bên hông, sau đó hỏa chiết chợt lóe, đốt vào sợi dây bên ngoài quả cầu đen ấy.
Rồi sau đó, người trên tường thành chỉ thấy các nữ nhân dưới tường thành ngẩn đầu lên, tay cầm quả cầu màu đen, nhất là hai nữ nhân ở giữa, một người lạnh lùng, trong ánh mắt toát lên sự lạnh lẽo, một nữ tử khuynh quốc khuynh thành khác, đang nở một nụ cười thật tươi...
Rồi sau đó, quả hắc cầu bị ném lên tường thành....
Binh lính trên tường thành đột nhiên nghĩ ở Phượng Linh có một cái phong tục, gọi là ném tú cầu....
Phàm là nữ tử vừa đến tuổi gả đi, muốn có một duyên phận tốt, đều có thể xây một dài cao, ném tú cầu, tuyển phu nhân. Trên thực tế, mọi người sẽ không dùng một cái tú cầu qua loa như vậy quyết định hôn nhân của mình, nhưng ở thanh lâu kỹ viện, vì tạo thành thế, thu hút sự chú ý, hàng năm đuề tổ chức ném tú cầu tuyển đêm đầu tiên cho người mới...
Binh lính trên tường thành có chút không rõ.... Này là như thế nào? Chẳng lẽ Tất Quyền Ngọc không có năng lực công thành, liền dẫn một đám nữ tử thanh lâu đến đây ném tú cầu, nhiễu loạn quân tâm? Không hiểu được.
Bất quá thời gian nghĩ không thấu chỉ trải qua hai ba giây mà thôi...
Hắc "Tú cầu" đều bị ném lên tường thành, ánh mắt binh lính còn chuyển động theo một vòng cung trong không trung, mũi ngửi được một mùi hương cháy – hương vị này đối với binh lính đều rất quen thuộc...
Rồi sau đó...
"Oanh...oanh...oanh..." Tren tường thành, tú cầu sau khi tiếp đất, lăn hai vòng, liền vang lên một tiếng nổ lớn...
Sương khói tràn ngập, bên trong dày đặc mùi lưu hoàng hỏa dược gay mũi, trên tường thành nhất thời tràn ngập tiếng kêu thảm thiết...
"Mau... cung tiễn mau..." Tướng quân hổn hển gào thét, một tay ôm cổ bị thương – vừa có một mảnh thiết xẹt qua cổ hắn, chỉ thiếu một tất liền có thể xuyên thủng cổ họng hắn...
Đây là thứ gì? Lại có thể lợi hại như thế? bá đáo như vậy.... binh lính trên tường thành còn chưa kịp suy nghĩ, tiếng ầm ầm lại vang lên, đợt "tú cầu" thứ hai lại nối gót đến...
Sương khói dày đặc binh lính căn bản bản không thể nhìn rõ, chỉ có thể để các mảnh thiết nổ từ hắc cầu tấn công bọn hắn, binh lính nào còn có thể cầm cung tiễn bắn người phía dưới?
Tất Quyền Ngọc ngồi trên lưng ngựa, nhìn một mãnh hỗn loạn trên tường thành, cũng không nhịn được mở to hai mắt, mà Hoắc Sơn ở bên cạnh cũng đã đem miệng mình há thành chữ 'o'...
Một lát sau rung chấn, Tất Quyền Ngọc thấy thời cơ đã đến, tay giơ cao trường thương hô: "Công thành!"
"Sát..." Trong tiếng hô kinh thiên động địa, sĩ sĩ tăng vọt, Trạch Việt quân đoàn nhanh chóng nhắm vào đông thành...
Trong tiếng nổ ầm ầm vang lên, hỏa dược được sử dụng trong quân sự lần đầu tiên được xuất hiện ở tường thành của Hà Xuyên, đây là trận chiến có ý nghĩa trọng đại trong chiến tranh. Mà từ trận chiến thắng lợi này, đệ nhất quái tài Liên Khê, bắt đầu nổi danh trong giới quân sự....
Công thành chiến trực tiếp, được tiến hành đơn giản nhất, mà cũng là phương pháp hữu hiệu nhất, sau một vòng oanh tạc, trên tường thành thương vong không ít, mà khói thuốc súng dày đặc càng làm cho đầu tường mất đi năng lực công kích. Trạch Việt quân đoàn rất nhanh xông lên tường thành, bắt đầu chà đạp quân Hà Xuyên.
Trận chiến bắt đầu thật sự quỷ dị, trận chiến nhanh chóng kết thúc. Thời điểm cờ xí Hà Xuyên bị đổi thành cờ xí của Trạch Việt quân đoàn, khói thuốc súng vẫn tràn ngập như cũ, bại quân Hà Xuyên cũng đã thương vong, hoảng sợ mà đào tẩu, bọn người này sẽ đam những sợ hãi cùng chấn động mà Tất Quyền Ngọc đã đem tới cho bọn hắn lan tỏa vào sâu trong Hà Xuyên...
Tất Quyền Ngọc suất lĩnh đám người Liên Khê, Liên Đồng, Hoắc Sơn, Thiết Thạch Khoan đứng trên đầu tường – đây thời khắc kích động lòng người đến cỡ nào a! Cờ xí Phượng Linh lần đầu tiêng sáp nhập trên thổ địa HÀ Xuyên, Tất Quyền Ngọc vĩ đại lần đầu tiên đem chiến hỏa đốt trên thổ địa của địch nhân, mà đại quái tài Liên Khê chính thức ngang trời xuất thế....
Trong chiến hỏa bay tán loạn, nhất là thời khắc khói thuốc súng còn chưa tan hết, cản xúc mênh mông, tình nan hạ ức, chinh chiến thiên hạ y khó hiểu giáp, vì sao? Không theo hoàng mệnh không theo trời, vì ai?
"Ta nghĩ, Quyền ca ca nên thực hiện lời hứa của mình rồi...." trên mặt Liên Khê có chút bị biến thành màu đen, nhưng lại cười rất chi là sáng lạn...
Ánh mắt Tất Quyền Ngọc phóng ra xa, nhìn thổ địa Phượng Linh ở phương xa, mà tay nàng gắt gao cầm tay Cẩm Hà – giờ khắc này, khói thuốc súng chưa hết, địch chưa tru, phong hỏa bay ngập trời, phải nên dùng một nụ hôn khuynh thành nồng nhiệt, chiêu cáo thiên hạ, động thiên động địa, động lòng người....
Tất Quyền Ngọc cười: "Chuyện này có đáng gì? Hôm nay ta liền muốn nói với người trong thiên hạ biết, Tôn Cẩm Hà chính là nữ nhân của Tất Quyền Ngọc ta!"
Tất Quyền Ngọc nói xong, thân thủ đem Cẩm Hà ôm vào lòng, hơi hơi cúi đầu, môi chạm nhau....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.