Chương 41: Áp chế
Chu Ngọc
17/03/2016
Hải long gào thét lao nhanh đến, đến nhanh nhưng đông lại càng nhanh hơn, phút chốc một hải đảo to lớn đã hoàn toàn bị đông kết trở thành
thế giới băng lạnh lẽo.
Đưa mắt nhìn lại chỉ thấy một tràng cảnh trong suốt, khí lạnh từ phía trên băng tinh nhè nhẹ bay lên, không thấy dấu vết của động vật, cũng không thấy dấu vết của thực vật, lại càng không thấy bóng người tồn tại, tất cả sinh mạng đều biến mất, không thấy gì nữa, chỉ có hàn băng dưới ánh mặt trời tỏa ra hào quang sáng chói, xinh đẹp như mộng như ảo, hòn đảo tội ác ngày xưa hoàn toàn trở thành băng đảo.
Toàn bộ trở nên yên tĩnh.
Mạc Tinh chậm rãi ngẩng đầu nhìn khí lạnh lượn lờ trên không, vươn tay, dường như nàng muốn chạm đến chúng, nhưng hàn khí kia lại lượn lờ trên đầu ngón tay của nàng, uốn lượn lên xuống, không dừng lại, cũng không cách nào dừng lại được, năm ngón tay mảnh khảnh chậm rãi nắm chặt thành quyền, giữa lông mày chợt lóe lên đau đớn rồi lại trở lại vẻ mặt lạnh lẽo lần nữa, hỡi sáu tộc của Băng gia, hãy để cho băng tinh báo thù rửa hận cho mọi người.
Gió chợt nổi lên, khí lạnh bay múa.
Minh Dạ đứng trên đỉnh núi thờ ơ nhìn tất cả, lúc này hắn lười biếng duỗi lưng một cái, chậm rãi khẽ cười nói: “Sau chuyện này, Hàn Chiêu sẽ không còn vũ khí tuyệt sát.”
Mạc Tinh khẽ chạm vào một lọn tóc dài bay loạn, lạnh lùng hừ một tiếng, giữa lông mày ẩn chứa sát khí không chút nào che dấu, chậm rãi quay người đối mặt với Minh Dạ.
Mà Băng Vũ Kiếm ở sau lưng Mạc Tinh đã sớm một bước rời núi, dẫn theo mười bảy người còn lại của Băng gia, đạp trên mặt băng đã đông lại, tay cầm lợi kiếm từ bốn phương tám hướng vây quanh đỉnh núi.
Ánh mắt sắc bén, sát khí mạnh mẽ, mười bảy người trải qua rèn luyện như dưới địa ngục đã không còn núp dưới bóng của Băng gia giống như ngày xưa mà đã trở thành những người mạnh mẽ, cứng cỏi, ánh mắt ngoan độc bao vây Minh Dạ, khí thế kia tuyệt không thua với thiên quân vạn mã.
Nếu một đối một thì Mạc Tinh muốn giết Minh Dạ là chuyện không dễ dàng, nhưng có nhiều người như vậy, muốn giết Minh Dạ cũng không phải không thể.
Mạc Tinh khẽ lật cổ tay, phi thân tiếp nhận lợi kiếm Băng Vũ Kiếm ném đến, nàng chậm rãi đưa tay, mũi kiếm lạnh lẽo chỉ về phía cổ họng Minh Dạ.
Hàn Chiêu Vương đắc tội với Băng Vũ Nguyệt nàng, Hải Vương Minh Dạ, bọn họ đều phải chết.
Đứng trong vòng vây, nụ cười trên mặt Minh Dạ càng rực rỡ, đôi đồng tử đỏ sậm nhìn chằm chằm vào một thân sát khí của Mạc Tinh, hai tay ôm ngực, tuyệt không để ý đến tình thế bất lợi xung quanh, khẽ mở cặp môi đỏ mọng mỉm cười nói: “Nàng sẽ không giết ta.”
Lông mày Mạc Tinh nhướn lên, trên mặt hiện vẻ chán ghét và thù hận, nàng không nói nhiều với Minh Dạ mà đâm tới cổ họng hắn, thế kiếm như gió, vô cùng tàn nhẫn, thế kiếm như muốn giết chết Minh Dạ để tiêu tan mối hận trong lòng nàng.
Tóc bạc xinh đẹp, nụ cười trên mặt không giảm chút nào, Minh Dạ không tránh cũng không nhìn thế kiếm của Mạc Tinh đang tiến đến, vẻ tự tin kia đáng chết vô cùng.
“Người thân, cha mẹ của nàng.” Sáu chữ trầm thấp nhẹ nhàng bay ra, không mang theo sức nặng gì nhưng lại khiến cho lợi kiếm dừng ở trên cổ của hắn.
Một giọt máu chậm rãi chảy xuống từ cổ, nếu như Mạc Tinh thu kiếm chậm nửa phần, đầu của Minh Dạ đã rơi xuống đất.
Ánh mắt lạnh như băng, khắc nghiệt nhìn chằm chằm vào Minh Dạ đang nhàn nhã, trường kiếm trong tay Mạc Tinh lập tức quét ngang, mũi kiếm phát ra âm thanh khảm vào cổ Minh Dạ nửa ly ( BL: 0.5cm ^^), máu đỏ tươi lập tức tuôn ra: “Nói.”
Minh Dạ không để ý tới trường kiếm trên cổ chút nào, nở nụ cười tà khí, chậm rãi nói: “Thiên hạ đệ nhất môn Băng gia bị diệt, thiên hạ khiếp sợ, tuy bổn vương ở trên biển nhưng cũng biết một hai.” Nói xong, ánh mắt ngông cuồng khóa chặt trên người Mạc Tinh, bắt gặp trên mặt Mạc Tinh lóe lên vẻ giận dữ, nụ cười trên mặt càng trở nên sâu thêm, chậm rãi nói tiếp: “Bổn vương từ trước đến nay đều bảo vệ người của mình, sao lại có thể để cho người nhà người của bổn vương táng thân ở bãi tha ma, vứt bỏ thi thể nơi hoang dã.”
Mạc Tinh nghe thế thì thân thể run lên mãnh liệt, vứt bỏ thi thể nơi hoang dã, mặc dù trong lòng nàng biết thi thể gia gia, phụ thân tất nhiên sẽ không có kết cục tốt, nhưng khi chân chính nghe thấy, trong lòng thật giống như bị một kiếm đâm thủng.
Mũi kiếm hơi run rẩy, vẻ mặt vô cảm thoắt cái đã không còn giọt máu nào.
“Ngươi đưa gia chủ đi đâu rồi?” Băng Vũ Kiếm ở bên cạnh nghe nói như vậy lập tức cũng kích động.
“Minh Dạ ta không có thế lực gì trên đại lục, nhưng muốn mang một vài người mà bổn vương muốn mang đi cũng không khó.” Đôi đồng tử đỏ sậm phản chiếu khuôn mặt không có chút huyết sắc nào kia, Minh Dạ thu nụ cười trên mặt lại, nhìn Mạc Tinh chằm chằm nói: “Băng gia tam tộc tổng cộng ba ngàn bảy trăm mười ba người, một tháng trước hậu táng ở đảo huyết sắc thứ mười ba.”
Lời nói vừa dứt, trời lòng đất lở
Không có ai nói chuyện, tất cả những người còn lại của Băng gia vốn không dám tin, nhưng sau đó thì đôi mắt đỏ lên, thân phận của Đông Hải Ám Hoàng Minh Dạ như thế ắt sẽ không dối gạt ai chuyện này.
Liệt tổ liệt tông Băng gia, tất cả người thân Băng gia không cần phơi thây hoang dã, dã thú ăn thịt, trời đất ăn mòn, bọn họ đều đã có nơi an thân, đều được an nghỉ rồi.
Chung quanh lặng im, ý chí kiên cường trên mặt đều ẩn nhẫn vẻ đau xót.
Máu đỏ tươi chậm rãi nhỏ xuống mặt đất theo trường kiếm, chậm rãi ngưng kết thành băng châu, Minh Dạ nhìn Mạc Tinh, ánh sáng rực rỡ trong mắt tựa như biển cả sâu thẳm, sâu không thể lường.
Mạc Tinh chậm rãi nhắm mắt lại, ngửa đầu, hít vào một hơi thật sâu, cắn răng lật cổ tay thu kiếm lại, trừng mắt nhìn Minh Dạ, lạnh lùng nói: “Đại ân không lời nào cảm tạ hết được, Băng Vũ Nguyệt ta nhận ân tình này, hôm nay ta sẽ tha cho ngươi một mạng, ngày sau ta và ngươi gặp lại, tất cả đều không liên quan.” Dứt lời nàng vung tay lên, xoay người bỏ đi.
Nhóm người Băng Vũ Kiếm ở sau lưng lập tức thu kiếm, khẽ khom người với Minh Dạ, nắm quyền cảm tạ rồi quay người đi theo Mạc Tinh.
“Ta không cho rằng như vậy là rõ ràng, Mạc Tinh là của ta.” Giọng nói lười biếng đột nhiên vang lên thành công khiến cho Mạc Tinh dừng lại.
Mạc Tinh lập tức quay đầu nhìn Minh Dạ chằm chằm, lạnh giọng nói: “Minh Dạ, tốt nhất ngươi nên có chừng mực cho ta, ngươi an táng người thân và phụ mẫu ta là có tâm tư gì, Băng Vũ Nguyệt ta không phải ngu ngốc, nhưng ta mặc kệ ngươi xuất phát từ tâm tư gì, tóm lại cũng là đại ân với Băng gia ta, vì vậy hôm nay ngươi mới có thể bảo vệ được mạng chó của ngươi, mà ngươi lại chẳng biết xấu hổ thì cũng đừng trách ta không khách khí.”
Một tháng trước, nàng vẫn còn ở Đông Hải, Minh Dạ rõ ràng lặng yên không một tiếng động an táng người thân của nàng, đây tuyệt đối không phải chỉ đơn giản là bảo vệ cho người một nhà của hắn, Hải Vương Minh Dạ là nhân vật nào, cho dù trước kia nàng không hiểu rõ lắm, nhưng qua chuyện Hải thần tượng mà còn không biết hắn lợi hại ra sao thì nàng cũng không cần sống trên thế giới này nữa, Minh Dạ tuyệt không tốt bụng như thế.
Minh Dạ không để ý đến máu chảy trên cổ, nghe Mạc Tinh nói như vậy không giận mà lại còn cười, nhìn Mạc Tinh khẽ cười nói: “Mạc Tinh của ta…”
“Câm miệng, nếu như để cho ta nghe thấy bốn chữ này, ta sẽ cắt đầu lưỡi của ngươi.” Mạc Tinh gầm lên giận dữ, sắc mặt nàng tái nhợt.
Minh Dạ nhếch miệng nở nụ cười, lại thấy toàn thân Mạc Tinh đầy sát khí, cuối cùng cũng không dám cười ra tiếng, chỉ gật đầu như bất đắc dĩ và sủng ái mà nói: “Được được, không gọi, không gọi, nàng đã không thừa nhận nàng là của ta, như vậy ta cần gì phải niệm tình cũ gì đúng không? Ta tính cho nàng xem, hơn ba nghìn phần mộ, xây dựng lăng mộ Băng gia, tiêu hao cực lớn, vốn là ta định để đảo huyết sắc thứ mười ba lấy danh nghĩa của Băng gia, chuyện này phải vận dụng uy tín, lại càng không nói bởi vì nàng, Đông Hải ta chống lại Tam đại lục Hàn Chiêu Hắc Lịch Hoa Phong, những thứ này đều là công sức và tình nghĩa cho người bên ta, những nguy hiểm này cũng là đều gánh lấy vì người của ta, nếu như đã không phải là người của ta, mà bây giờ ta cũng không có cách nào bắt nàng, vậy đành phải trở về đã, sau đó sẽ buồn bực rồi đào tất cả mộ địa của những người ngoài kia lên, nghiền xương thành tro…”
“Ngươi dám…” Vừa nghe đến chỗ này, Mạc Tinh liền bùng nổ, tóc chuẩn bị dựng đứng, gương mặt lập tức vặn vẹo, sát khí toàn thân nổi lên, trong nháy mắt như biến thành La Sát.
Cùng lúc đó, nhóm người Băng Vũ Kiếm xuất trường kiếm ra khỏi vỏ, sát khí dữ tợn.
Đưa mắt nhìn lại chỉ thấy một tràng cảnh trong suốt, khí lạnh từ phía trên băng tinh nhè nhẹ bay lên, không thấy dấu vết của động vật, cũng không thấy dấu vết của thực vật, lại càng không thấy bóng người tồn tại, tất cả sinh mạng đều biến mất, không thấy gì nữa, chỉ có hàn băng dưới ánh mặt trời tỏa ra hào quang sáng chói, xinh đẹp như mộng như ảo, hòn đảo tội ác ngày xưa hoàn toàn trở thành băng đảo.
Toàn bộ trở nên yên tĩnh.
Mạc Tinh chậm rãi ngẩng đầu nhìn khí lạnh lượn lờ trên không, vươn tay, dường như nàng muốn chạm đến chúng, nhưng hàn khí kia lại lượn lờ trên đầu ngón tay của nàng, uốn lượn lên xuống, không dừng lại, cũng không cách nào dừng lại được, năm ngón tay mảnh khảnh chậm rãi nắm chặt thành quyền, giữa lông mày chợt lóe lên đau đớn rồi lại trở lại vẻ mặt lạnh lẽo lần nữa, hỡi sáu tộc của Băng gia, hãy để cho băng tinh báo thù rửa hận cho mọi người.
Gió chợt nổi lên, khí lạnh bay múa.
Minh Dạ đứng trên đỉnh núi thờ ơ nhìn tất cả, lúc này hắn lười biếng duỗi lưng một cái, chậm rãi khẽ cười nói: “Sau chuyện này, Hàn Chiêu sẽ không còn vũ khí tuyệt sát.”
Mạc Tinh khẽ chạm vào một lọn tóc dài bay loạn, lạnh lùng hừ một tiếng, giữa lông mày ẩn chứa sát khí không chút nào che dấu, chậm rãi quay người đối mặt với Minh Dạ.
Mà Băng Vũ Kiếm ở sau lưng Mạc Tinh đã sớm một bước rời núi, dẫn theo mười bảy người còn lại của Băng gia, đạp trên mặt băng đã đông lại, tay cầm lợi kiếm từ bốn phương tám hướng vây quanh đỉnh núi.
Ánh mắt sắc bén, sát khí mạnh mẽ, mười bảy người trải qua rèn luyện như dưới địa ngục đã không còn núp dưới bóng của Băng gia giống như ngày xưa mà đã trở thành những người mạnh mẽ, cứng cỏi, ánh mắt ngoan độc bao vây Minh Dạ, khí thế kia tuyệt không thua với thiên quân vạn mã.
Nếu một đối một thì Mạc Tinh muốn giết Minh Dạ là chuyện không dễ dàng, nhưng có nhiều người như vậy, muốn giết Minh Dạ cũng không phải không thể.
Mạc Tinh khẽ lật cổ tay, phi thân tiếp nhận lợi kiếm Băng Vũ Kiếm ném đến, nàng chậm rãi đưa tay, mũi kiếm lạnh lẽo chỉ về phía cổ họng Minh Dạ.
Hàn Chiêu Vương đắc tội với Băng Vũ Nguyệt nàng, Hải Vương Minh Dạ, bọn họ đều phải chết.
Đứng trong vòng vây, nụ cười trên mặt Minh Dạ càng rực rỡ, đôi đồng tử đỏ sậm nhìn chằm chằm vào một thân sát khí của Mạc Tinh, hai tay ôm ngực, tuyệt không để ý đến tình thế bất lợi xung quanh, khẽ mở cặp môi đỏ mọng mỉm cười nói: “Nàng sẽ không giết ta.”
Lông mày Mạc Tinh nhướn lên, trên mặt hiện vẻ chán ghét và thù hận, nàng không nói nhiều với Minh Dạ mà đâm tới cổ họng hắn, thế kiếm như gió, vô cùng tàn nhẫn, thế kiếm như muốn giết chết Minh Dạ để tiêu tan mối hận trong lòng nàng.
Tóc bạc xinh đẹp, nụ cười trên mặt không giảm chút nào, Minh Dạ không tránh cũng không nhìn thế kiếm của Mạc Tinh đang tiến đến, vẻ tự tin kia đáng chết vô cùng.
“Người thân, cha mẹ của nàng.” Sáu chữ trầm thấp nhẹ nhàng bay ra, không mang theo sức nặng gì nhưng lại khiến cho lợi kiếm dừng ở trên cổ của hắn.
Một giọt máu chậm rãi chảy xuống từ cổ, nếu như Mạc Tinh thu kiếm chậm nửa phần, đầu của Minh Dạ đã rơi xuống đất.
Ánh mắt lạnh như băng, khắc nghiệt nhìn chằm chằm vào Minh Dạ đang nhàn nhã, trường kiếm trong tay Mạc Tinh lập tức quét ngang, mũi kiếm phát ra âm thanh khảm vào cổ Minh Dạ nửa ly ( BL: 0.5cm ^^), máu đỏ tươi lập tức tuôn ra: “Nói.”
Minh Dạ không để ý tới trường kiếm trên cổ chút nào, nở nụ cười tà khí, chậm rãi nói: “Thiên hạ đệ nhất môn Băng gia bị diệt, thiên hạ khiếp sợ, tuy bổn vương ở trên biển nhưng cũng biết một hai.” Nói xong, ánh mắt ngông cuồng khóa chặt trên người Mạc Tinh, bắt gặp trên mặt Mạc Tinh lóe lên vẻ giận dữ, nụ cười trên mặt càng trở nên sâu thêm, chậm rãi nói tiếp: “Bổn vương từ trước đến nay đều bảo vệ người của mình, sao lại có thể để cho người nhà người của bổn vương táng thân ở bãi tha ma, vứt bỏ thi thể nơi hoang dã.”
Mạc Tinh nghe thế thì thân thể run lên mãnh liệt, vứt bỏ thi thể nơi hoang dã, mặc dù trong lòng nàng biết thi thể gia gia, phụ thân tất nhiên sẽ không có kết cục tốt, nhưng khi chân chính nghe thấy, trong lòng thật giống như bị một kiếm đâm thủng.
Mũi kiếm hơi run rẩy, vẻ mặt vô cảm thoắt cái đã không còn giọt máu nào.
“Ngươi đưa gia chủ đi đâu rồi?” Băng Vũ Kiếm ở bên cạnh nghe nói như vậy lập tức cũng kích động.
“Minh Dạ ta không có thế lực gì trên đại lục, nhưng muốn mang một vài người mà bổn vương muốn mang đi cũng không khó.” Đôi đồng tử đỏ sậm phản chiếu khuôn mặt không có chút huyết sắc nào kia, Minh Dạ thu nụ cười trên mặt lại, nhìn Mạc Tinh chằm chằm nói: “Băng gia tam tộc tổng cộng ba ngàn bảy trăm mười ba người, một tháng trước hậu táng ở đảo huyết sắc thứ mười ba.”
Lời nói vừa dứt, trời lòng đất lở
Không có ai nói chuyện, tất cả những người còn lại của Băng gia vốn không dám tin, nhưng sau đó thì đôi mắt đỏ lên, thân phận của Đông Hải Ám Hoàng Minh Dạ như thế ắt sẽ không dối gạt ai chuyện này.
Liệt tổ liệt tông Băng gia, tất cả người thân Băng gia không cần phơi thây hoang dã, dã thú ăn thịt, trời đất ăn mòn, bọn họ đều đã có nơi an thân, đều được an nghỉ rồi.
Chung quanh lặng im, ý chí kiên cường trên mặt đều ẩn nhẫn vẻ đau xót.
Máu đỏ tươi chậm rãi nhỏ xuống mặt đất theo trường kiếm, chậm rãi ngưng kết thành băng châu, Minh Dạ nhìn Mạc Tinh, ánh sáng rực rỡ trong mắt tựa như biển cả sâu thẳm, sâu không thể lường.
Mạc Tinh chậm rãi nhắm mắt lại, ngửa đầu, hít vào một hơi thật sâu, cắn răng lật cổ tay thu kiếm lại, trừng mắt nhìn Minh Dạ, lạnh lùng nói: “Đại ân không lời nào cảm tạ hết được, Băng Vũ Nguyệt ta nhận ân tình này, hôm nay ta sẽ tha cho ngươi một mạng, ngày sau ta và ngươi gặp lại, tất cả đều không liên quan.” Dứt lời nàng vung tay lên, xoay người bỏ đi.
Nhóm người Băng Vũ Kiếm ở sau lưng lập tức thu kiếm, khẽ khom người với Minh Dạ, nắm quyền cảm tạ rồi quay người đi theo Mạc Tinh.
“Ta không cho rằng như vậy là rõ ràng, Mạc Tinh là của ta.” Giọng nói lười biếng đột nhiên vang lên thành công khiến cho Mạc Tinh dừng lại.
Mạc Tinh lập tức quay đầu nhìn Minh Dạ chằm chằm, lạnh giọng nói: “Minh Dạ, tốt nhất ngươi nên có chừng mực cho ta, ngươi an táng người thân và phụ mẫu ta là có tâm tư gì, Băng Vũ Nguyệt ta không phải ngu ngốc, nhưng ta mặc kệ ngươi xuất phát từ tâm tư gì, tóm lại cũng là đại ân với Băng gia ta, vì vậy hôm nay ngươi mới có thể bảo vệ được mạng chó của ngươi, mà ngươi lại chẳng biết xấu hổ thì cũng đừng trách ta không khách khí.”
Một tháng trước, nàng vẫn còn ở Đông Hải, Minh Dạ rõ ràng lặng yên không một tiếng động an táng người thân của nàng, đây tuyệt đối không phải chỉ đơn giản là bảo vệ cho người một nhà của hắn, Hải Vương Minh Dạ là nhân vật nào, cho dù trước kia nàng không hiểu rõ lắm, nhưng qua chuyện Hải thần tượng mà còn không biết hắn lợi hại ra sao thì nàng cũng không cần sống trên thế giới này nữa, Minh Dạ tuyệt không tốt bụng như thế.
Minh Dạ không để ý đến máu chảy trên cổ, nghe Mạc Tinh nói như vậy không giận mà lại còn cười, nhìn Mạc Tinh khẽ cười nói: “Mạc Tinh của ta…”
“Câm miệng, nếu như để cho ta nghe thấy bốn chữ này, ta sẽ cắt đầu lưỡi của ngươi.” Mạc Tinh gầm lên giận dữ, sắc mặt nàng tái nhợt.
Minh Dạ nhếch miệng nở nụ cười, lại thấy toàn thân Mạc Tinh đầy sát khí, cuối cùng cũng không dám cười ra tiếng, chỉ gật đầu như bất đắc dĩ và sủng ái mà nói: “Được được, không gọi, không gọi, nàng đã không thừa nhận nàng là của ta, như vậy ta cần gì phải niệm tình cũ gì đúng không? Ta tính cho nàng xem, hơn ba nghìn phần mộ, xây dựng lăng mộ Băng gia, tiêu hao cực lớn, vốn là ta định để đảo huyết sắc thứ mười ba lấy danh nghĩa của Băng gia, chuyện này phải vận dụng uy tín, lại càng không nói bởi vì nàng, Đông Hải ta chống lại Tam đại lục Hàn Chiêu Hắc Lịch Hoa Phong, những thứ này đều là công sức và tình nghĩa cho người bên ta, những nguy hiểm này cũng là đều gánh lấy vì người của ta, nếu như đã không phải là người của ta, mà bây giờ ta cũng không có cách nào bắt nàng, vậy đành phải trở về đã, sau đó sẽ buồn bực rồi đào tất cả mộ địa của những người ngoài kia lên, nghiền xương thành tro…”
“Ngươi dám…” Vừa nghe đến chỗ này, Mạc Tinh liền bùng nổ, tóc chuẩn bị dựng đứng, gương mặt lập tức vặn vẹo, sát khí toàn thân nổi lên, trong nháy mắt như biến thành La Sát.
Cùng lúc đó, nhóm người Băng Vũ Kiếm xuất trường kiếm ra khỏi vỏ, sát khí dữ tợn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.