Chương 38: Địa Huyệt
Chu Ngọc
16/03/2016
Lam Lăng không nói gì, mặc kệ Mạc Tinh đi vào. Đi quanh co dưới lòng đất
một chốc, ven đường sương trắng lạnh lẽo dày đặc, càng đi xuống càng
băng hàn vô cùng, hơi thở như kết thành băng, cái rét lạnh này xâm nhập tận cốt tủy, nội công hơi yếu chỉ e cả người đã sớm đông lạnh rồi.
“Ước chừng đi trở ra khoảng một canh giờ sẽ đến mắt huyệt, chỗ đó rất nguy hiểm, cẩn thận.” Bên tai có tiếng Băng Kiếm Vũ dặn dò, Mạc Tinh phát nội lực che kín toàn thân chống đỡ băng hàn, nàng bước đi chắc chắn.
Cuối cùng cũng đến, chỉ thấy toàn bộ là một khoảng không băng tuyết.
Từng khối băng kết trắng xóa trên mặt đất, nhìn lại dường như không thấy đầu địa huyệt, đông lại thành thế giới băng, không cách nào hình dung nổi không khí lạnh, giống như đi vào hàn băng vạn năm, nếu không đủ nội lực thì da thịt lộ ra bên ngoài cũng sẽ bị đông thành băng, đây như là một thế giới băng.
Trong lòng Mạc Tinh đã sớm chuẩn bị, nàng không ngừng lấy một bước, đi tới trung tâm thế giới băng tuyết này.
Ven đường, những nơi đã đi qua đều có những tượng băng loạn xạ, có hình đang chạy trốn, có cái treo ngang bầu trời, có cái phủ phục bò sát mặt băng, thiên hình vạn trạng, giống như đúc, xem ra đây đều chính là hình người. Nhìn lướt qua đủ loại kiểu dáng tượng băng, Mạc Tinh cẩn trọng vượt qua những tượng băng này tiếp tục đi lên phía trước, những tượng băng này thoạt nhìn là vật chết, thật ra bên trong chính là người. Băng Kiếm Vũ đã nói với nàng những người này đều là bị địa huyệt kia phun ra dính vào thân nên vĩnh viễn đông lại chỗ này, ở đây đều từng là người sống sờ sờ.
Lách qua mặt băng, bên trên đủ loại kiểu dáng, đỉnh băng cao thấp khác nhau, Mạc Tinh đi thẳng vào băng tâm dọc theo mặt băng.
Băng Tâm, địa huyệt của mắt huyệt.
Mắt huyệt thấp hơn mặt băng xung quanh, bây giờ quan sát chỉ thấy như một hồ nước bình thường, nhẹ nhàng lóe ánh sáng xanh nhạt nhộn nhạo ở trung tâm hàn băng, màu lam sáng bóng thoạt nhìn rất nhu hòa, rét lạnh như thế khiến cho hô hấp như sắp bị đóng băng, ở đây rõ ràng là có nước. Dải đất trung tâm hồ có một con suối vừa phải chảy không ngừng ở cổ động, thoạt nhìn thật giống như lúc nước sôi lên, tạo ra rất nhiều bong bóng. Rất tĩnh lặng.
Mạc Tinh lạnh lùng nhìn xuống phía dưới mắt huyệt, sau đó nàng chậm rãi ngẩn đầu lên, trước mắt là Minh Dạ đã biến mất ba ngày nay đang tùy ý ngồi lên đỉnh mặt băng đối diện, tóc bạc cũng tùy ý rối tung, nhìn nàng cười tà, yêu mị lạ thường. Ánh mắt như hàn băng của Mạc Tinh trợn mắt nhìn Minh Dạ. Mạc Tinh chưa kịp mở miệng thì đã có những tiếng bước chân vang lên, tên mặt thẹo mang theo một đám tù áo xám đi tới phía trước.
“Cô bé à, chỉ có một mình nàng sao?” Mặt thẹo vừa thấy Mạc Tinh lạc đàn, khuôn mặt dữ tợn kia lập tức vặn vẹo lên cười ha hả. Mạc Tinh nghe xong còn không kịp đáp lời, Minh Dạ bên kia thuận tay vén tóc bạc trên trán, lười biếng mở miệng: “Ta đây tàng hình à?”
Tên mặt thẹo nghe vậy nhìn lướt qua Minh Dạ, đúng là tên tiểu tử trông rất đẹp mắt, gã lập tức không thèm để ý tới, nhe răng cười nhích người đi tới chỗ Mạc Tinh. Minh Dạ lần đầu tiên bị người khác không để ý tới như vậy thì không khỏi nhướng mày chậm rãi nở nụ cười.
“Đồ đàn bà không biết xấu hổ, hôm nay ta sẽ cho ngươi biết rõ dám coi rẻ ta phải trả cái giá lớn.” Mặt thẹo đi tới nhe răng cười vung tay lên, đám tù phía sau lập tức ra túm lấy Mạc Tinh.
Trong mắt Mạc Tinh lóe lên vẻ lạnh lẽo hận thù, không tránh né, một tay như đao nghênh đón lấy, dù mặt thẹo không đến tìm nàng thì nàng cũng sẽ đi tìm gã, giờ cũng vừa hay.
Năm người trước mặt đồng thời bổ nhào qua, cổ tay Mạc Tinh chém ngang tới, hai bên đang muốn đánh nhau thì đột nhiên một tiếng vang trầm đục vang lên, nặng nề mà bén nhọn.
Giữa hồ nước như tác ra, nổi lên vô số bong bóng, thoáng chốc kịch liệt trở mình quay cuồng.
“Mau lui lại.” Cũng không biết là ai gào to một tiếng, tù áo xám xung quanh điên cuồng lui về phía sau. Cùng lúc đó, con suối kia sôi trào nổ một tiếng vang, vô số mảnh băng và giọt nước bắn ra bốn phương tám hướng như ánh lửa bập bùng, nổ tung trên không tạo thành hàng ngàn hàng vạn bông tuyết rực rỡ tươi đẹp, ánh sáng lóe lên bao phủ toàn bộ một phương địa vực.
Theo lời Băng Kiếm Vũ, Mạc Tinh biết được băng tuyền chỗ này rất lợi hại nên lập tức không đánh lại đám tù áo xám mà điểm mũi chân, thân hình như chim nhạn bay về phía sau. Bùng phát chỉ trong chớp mắt, băng tuyền đánh tới đám tù áo xám, chúng biến sắc lập tức muốn lui về phía sau. Bọn chúng nhanh nhưng băng tuyền còn bắn nhanh hơn, toàn bộ như mưa bụi bình thường rơi phủ xuống.
“Aaaa…” Năm tiếng kêu thảm thiết xé bầu không khí nghiêm túc, quanh quẩn thế giới băng tuyết này.
Mạc Tinh quay lưng về phía băng tuyền nhanh chóng thối lui, lần đầu tiên nàng thấy rõ ràng rành mạch tình cảnh xảy ra trước mắt, trên mặt không khỏi biến sắc. Chỉ thấy cột băng chụp xuống đầu, phun đến giữa không trung, đầu, cánh tay, đùi, tất cả tung lên như một thiếu nữ Ngay lúc đó, băng tuyền kia lập tức tràn ngập ra bằng tốc độ mắt thường nhìn thấy được, một tầng sương trắng nhanh chóng bao trùm lên trên những cơ thể bị văng tung tóe.
Răng rắc, răng rắc, không quá thời gian hai hơi thở, bốn tù áo xám đang muốn chạy trốn về phía sau ngã nặng nề trên mặt băng thành bốn tượng băng.
Không còn hơi thở, không còn nhúc nhích, tính mạng biến mất chỉ trong nháy mắt.
Mà một người phản ứng nhanh nhất trong năm người vội chặt tay mình rồi xông qua chỗ khác, mặt không còn chút máu lùi trở về, trên mặt băng còn để lại một hình tượng băng như một cánh tay gãy lìa.
“Ước chừng đi trở ra khoảng một canh giờ sẽ đến mắt huyệt, chỗ đó rất nguy hiểm, cẩn thận.” Bên tai có tiếng Băng Kiếm Vũ dặn dò, Mạc Tinh phát nội lực che kín toàn thân chống đỡ băng hàn, nàng bước đi chắc chắn.
Cuối cùng cũng đến, chỉ thấy toàn bộ là một khoảng không băng tuyết.
Từng khối băng kết trắng xóa trên mặt đất, nhìn lại dường như không thấy đầu địa huyệt, đông lại thành thế giới băng, không cách nào hình dung nổi không khí lạnh, giống như đi vào hàn băng vạn năm, nếu không đủ nội lực thì da thịt lộ ra bên ngoài cũng sẽ bị đông thành băng, đây như là một thế giới băng.
Trong lòng Mạc Tinh đã sớm chuẩn bị, nàng không ngừng lấy một bước, đi tới trung tâm thế giới băng tuyết này.
Ven đường, những nơi đã đi qua đều có những tượng băng loạn xạ, có hình đang chạy trốn, có cái treo ngang bầu trời, có cái phủ phục bò sát mặt băng, thiên hình vạn trạng, giống như đúc, xem ra đây đều chính là hình người. Nhìn lướt qua đủ loại kiểu dáng tượng băng, Mạc Tinh cẩn trọng vượt qua những tượng băng này tiếp tục đi lên phía trước, những tượng băng này thoạt nhìn là vật chết, thật ra bên trong chính là người. Băng Kiếm Vũ đã nói với nàng những người này đều là bị địa huyệt kia phun ra dính vào thân nên vĩnh viễn đông lại chỗ này, ở đây đều từng là người sống sờ sờ.
Lách qua mặt băng, bên trên đủ loại kiểu dáng, đỉnh băng cao thấp khác nhau, Mạc Tinh đi thẳng vào băng tâm dọc theo mặt băng.
Băng Tâm, địa huyệt của mắt huyệt.
Mắt huyệt thấp hơn mặt băng xung quanh, bây giờ quan sát chỉ thấy như một hồ nước bình thường, nhẹ nhàng lóe ánh sáng xanh nhạt nhộn nhạo ở trung tâm hàn băng, màu lam sáng bóng thoạt nhìn rất nhu hòa, rét lạnh như thế khiến cho hô hấp như sắp bị đóng băng, ở đây rõ ràng là có nước. Dải đất trung tâm hồ có một con suối vừa phải chảy không ngừng ở cổ động, thoạt nhìn thật giống như lúc nước sôi lên, tạo ra rất nhiều bong bóng. Rất tĩnh lặng.
Mạc Tinh lạnh lùng nhìn xuống phía dưới mắt huyệt, sau đó nàng chậm rãi ngẩn đầu lên, trước mắt là Minh Dạ đã biến mất ba ngày nay đang tùy ý ngồi lên đỉnh mặt băng đối diện, tóc bạc cũng tùy ý rối tung, nhìn nàng cười tà, yêu mị lạ thường. Ánh mắt như hàn băng của Mạc Tinh trợn mắt nhìn Minh Dạ. Mạc Tinh chưa kịp mở miệng thì đã có những tiếng bước chân vang lên, tên mặt thẹo mang theo một đám tù áo xám đi tới phía trước.
“Cô bé à, chỉ có một mình nàng sao?” Mặt thẹo vừa thấy Mạc Tinh lạc đàn, khuôn mặt dữ tợn kia lập tức vặn vẹo lên cười ha hả. Mạc Tinh nghe xong còn không kịp đáp lời, Minh Dạ bên kia thuận tay vén tóc bạc trên trán, lười biếng mở miệng: “Ta đây tàng hình à?”
Tên mặt thẹo nghe vậy nhìn lướt qua Minh Dạ, đúng là tên tiểu tử trông rất đẹp mắt, gã lập tức không thèm để ý tới, nhe răng cười nhích người đi tới chỗ Mạc Tinh. Minh Dạ lần đầu tiên bị người khác không để ý tới như vậy thì không khỏi nhướng mày chậm rãi nở nụ cười.
“Đồ đàn bà không biết xấu hổ, hôm nay ta sẽ cho ngươi biết rõ dám coi rẻ ta phải trả cái giá lớn.” Mặt thẹo đi tới nhe răng cười vung tay lên, đám tù phía sau lập tức ra túm lấy Mạc Tinh.
Trong mắt Mạc Tinh lóe lên vẻ lạnh lẽo hận thù, không tránh né, một tay như đao nghênh đón lấy, dù mặt thẹo không đến tìm nàng thì nàng cũng sẽ đi tìm gã, giờ cũng vừa hay.
Năm người trước mặt đồng thời bổ nhào qua, cổ tay Mạc Tinh chém ngang tới, hai bên đang muốn đánh nhau thì đột nhiên một tiếng vang trầm đục vang lên, nặng nề mà bén nhọn.
Giữa hồ nước như tác ra, nổi lên vô số bong bóng, thoáng chốc kịch liệt trở mình quay cuồng.
“Mau lui lại.” Cũng không biết là ai gào to một tiếng, tù áo xám xung quanh điên cuồng lui về phía sau. Cùng lúc đó, con suối kia sôi trào nổ một tiếng vang, vô số mảnh băng và giọt nước bắn ra bốn phương tám hướng như ánh lửa bập bùng, nổ tung trên không tạo thành hàng ngàn hàng vạn bông tuyết rực rỡ tươi đẹp, ánh sáng lóe lên bao phủ toàn bộ một phương địa vực.
Theo lời Băng Kiếm Vũ, Mạc Tinh biết được băng tuyền chỗ này rất lợi hại nên lập tức không đánh lại đám tù áo xám mà điểm mũi chân, thân hình như chim nhạn bay về phía sau. Bùng phát chỉ trong chớp mắt, băng tuyền đánh tới đám tù áo xám, chúng biến sắc lập tức muốn lui về phía sau. Bọn chúng nhanh nhưng băng tuyền còn bắn nhanh hơn, toàn bộ như mưa bụi bình thường rơi phủ xuống.
“Aaaa…” Năm tiếng kêu thảm thiết xé bầu không khí nghiêm túc, quanh quẩn thế giới băng tuyết này.
Mạc Tinh quay lưng về phía băng tuyền nhanh chóng thối lui, lần đầu tiên nàng thấy rõ ràng rành mạch tình cảnh xảy ra trước mắt, trên mặt không khỏi biến sắc. Chỉ thấy cột băng chụp xuống đầu, phun đến giữa không trung, đầu, cánh tay, đùi, tất cả tung lên như một thiếu nữ Ngay lúc đó, băng tuyền kia lập tức tràn ngập ra bằng tốc độ mắt thường nhìn thấy được, một tầng sương trắng nhanh chóng bao trùm lên trên những cơ thể bị văng tung tóe.
Răng rắc, răng rắc, không quá thời gian hai hơi thở, bốn tù áo xám đang muốn chạy trốn về phía sau ngã nặng nề trên mặt băng thành bốn tượng băng.
Không còn hơi thở, không còn nhúc nhích, tính mạng biến mất chỉ trong nháy mắt.
Mà một người phản ứng nhanh nhất trong năm người vội chặt tay mình rồi xông qua chỗ khác, mặt không còn chút máu lùi trở về, trên mặt băng còn để lại một hình tượng băng như một cánh tay gãy lìa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.