Phượng Nghịch Cửu Thiên

Chương 34: Lam Lăng

Chu Ngọc

25/01/2016

Tóc mai bay giữa lông mày, cực kì tuấn mỹ.

Chỉ thấy trên mặt góc cạnh rõ ràng, ngũ quan cực kì tuấn tú, một đôi mắt màu đen như hồ sâu không thấy đáy, lạnh lùng như muốn đóng băng người khác, môi mỏng mím thành một đường thành một vòng đỏ ửng, không thêm màu sắc khác lại càng giống như ánh lửa trong vùng băng rộng lớn, không giống như Minh Dạ yêu mị tuyệt sắc nhưng lại thanh lãnh không ai sánh bằng. Mạc Tinh chưa từng nghĩ tù nhân nào như người này, giữa lông mày khẽ động nhưng lập tức khôi phục lại vẻ bình tĩnh không gợn sóng. Người đàn ông trước mắt này quá lạnh, giống như hàn băng ngàn năm tạo thành, chỉ cần tới gần thôi cũng sẽ bị đông cứng, xem ra không phải một người đơn giản.

Chậm rãi ngẩng đầu quét mắt nhìn Mạc Tinh, người đàn ông áo lam không nói gì, chỉ cúi đầu tiếp tục từ từ ăn đồ ăn của y, coi như Mạc Tinh trước mặt không hề tồn tại. Mạc Tinh thấy vậy cũng không nói chuyện, đứng bất động như núi bên y.

Xung quanh yên tĩnh trong nháy mắt, dường như có thể nghe được cả tiếng hô hấp của mọi người. Tất cả tù nhân áo xám và áo lam đều tập trung ánh mắt lên đài cao. Minh Dạ đứng trong đám người thu tiếng cười to lại, khóe miệng phác một đường cong như có như không, hai tay ôm ngực nhìn Mạc Tinh và tên lão đại áo lam kia.

“Lam Lăng, cô ả này là ta nhìn trúng trước.” Tên mặt sẹo nghiêng đầu nhìn người áo xanh cực kì âm trầm. Lam Lăng lại coi như không nghe thấy, chậm rãi đưa tay uống cạn chén rượu, lạnh như băng, cực kì coi thường. Tên mặt sẹo thấy vậy lập tức giận dữ, hung tợn đập một phát lên bàn gỗ, bàn gỗ lập tức chia năm xẻ bảy, mảnh gỗ bay vù vù ra bốn phương tám hướng.

“Hay cho tên Lam Lăng, ngươi đừng có không biết tốt xấu.” Dù sớm biết Lam Lăng lạnh lùng vô tình nhưng trước mặt bao nhiêu thủ hạ thì cơn tức này làm sao nuốt trôi được. Cô ả này rõ ràng gã nhìn trúng trước, thế mà lại ngang nhiên phục tùng Lam Lăng, sau này gã làm như thế nào phục chúng, mặt sẹo của gã hoàn toàn bị bóp méo vặn vẹo.

Dưới đài, đám tù nhân áo xám thấy lão đại tức giận thì bắt đầu huyên náo, xoa tay hùng hổ muốn xông tới. Mà đám tù áo lam vẫn không có động tác gì thấy vậy thì quăng chén gỗ ra, lạnh lùng tiến lên một bước cản đường đám áo xám hùng hổ. Đám tù áo lam mặc dù ít nhưng tản ra khí thế bức người, đám tù áo xám tuyệt đối không thể sánh bằng. Lần này một bên tinh nhuệ chống lại một bên nhiều người thì bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng hẳn lên.

Trên đài cao, Lam Lăng lúc này đang ngồi đưa lưng về phía tên mặt sẹo chậm rãi nghiêng đầu, mắt không cảm xúc đảo qua tên mặt sẹo. Tên mặt sẹo không khỏi rùng mình một cái, nhìn Lam Lăng như người chết, lạnh băng không có lấy một chút độ ấm và cảm xúc.

Con mẹ nó. Hai vai tên mặt sẹo run rẩy chửi thầm một tiếng, lập tức hai mắt trợn lên chống lại ánh mắt Lam Lăng, gã đã sớm thấy tên người chết này không thuận mắt, hôm nay vừa hay đụng nhau.

“Ngươi cho rằng ngươi là ai?” Giọng nói lạnh băng như gió mùa đông khắc nghiệt thổi qua bầu không khí nóng ở đây, vô tình mà rét lạnh tới tận xương.



“Con mẹ nó”

Tên mặt sẹo hung ác tức giận mắng, đám người phía dưới đang trong tư thế sẵn sàng đón địch lập tức xông vào làm một đoàn.

“Ông mày tiêu diệt hết đám các ngươi…”

“Con mẹ nó, ngươi là cái khỉ gì, dám nói với lão đại chúng ta như thế…”

“Tiên sư bà ngoại nhà nó chứ…”

Lập tức, nắm đấm tức giận bay múa, sắc bén xông mạnh, đặc biệt thô tục như nước khiến nồi chảo mảnh liệt bắn ra. Hai phe màu xám, màu lam hoàn toàn xông vào nhau. Trong ngày hè chói chang, hai bên đỏ mắt như bò rừng đấu nhau, tiếng xương cốt gãy vụn vang lên không ngừng, cực kì thanh thúy.

Thấy tình cảnh này, Mạc Tinh không chờ đợi trên đài cao mà thả người nhảy xuống, lẫn vào đám người đang hỗn chiến, tới gần người đàn ông đạm mạc kia.

Lấy tay làm lưỡi dao, lấy quyền cước làm vũ khí, Mạc Tinh một đường giết tới, những nơi đi qua đều không có đối thủ.

Một tay làm đao trở mình xông lên chém tù áo xám, Mạc Tinh cảm nhận phía sau căng thẳng, lông tơ thoáng dựng lên, cảnh giác không tiếng động, Mạc Tinh vù một tiếng quay đầu chống lại ánh mắt trên đài cao. Lạnh băng mà vô tình, không biết từ lúc nào, Lam Lăng trên đài cao đã lạnh lùng nhìn nàng, ánh mắt sắc bén như đao. Chống lại ánh mắt đó, Mạc Tinh hơi nhíu mày xoay người vọt tới chỗ người đàn ông đạm mạc kia. Lam Lăng để qua một bên trước đã.

Xoay người mấy cái đã xông đến người đàn ông đạm mạc kia, thấy Mạc Tinh một đường giết tới, hai mắt y nhanh chóng nhìn lướt qua bốn phía. Thấy xung quanh không chú ý, y liền xông tới chỗ Mạc Tinh. Khuôn mặt vừa mừng vừa lo. Một cước đá bay tên tù áo lam chướng mắt, Mạc Tinh thò tay chột tới người đàn ông đạm mạc, đảo mắt nhìn người sau lưng. Minh Dạ rõ ràng đã yên lặng đi theo, thấy nàng nhìn qua thì nở nụ cười xinh đẹp với nàng, sắc mặt Mạc Tinh lập tức lạnh lẽo, tên Minh Dạ này rõ ràng biết mục tiêu của nàng là người này.

“Làm cái gì hả, dám bạo loạn, phản rồi!” Một cánh tay vươn ra, còn chưa tới được người kia thì bốn phía đột nhiên vang lên tiếng rống to, sau đó vô số binh sĩ áo đen lao tới, roi dài trong tay quất mạnh lên người tù nhân hai phe.



Roi dài quất tới, khí thế kinh người, Mạc Tinh liếc mắt thì thì chỉ thấy dù là một lao ngục, thậm chí là một tên binh sĩ tầm thường thôi cũng đã là cao thủ, phòng vệ cỡ này đã gần như trong hoàng cung Hàn Chiêu rồi .

“Lam Lăng, Mặt Sẹo, quản lí người của các ngươi lại đi, nếu không đừng trách bản trưởng ngục không cho các ngươi mặt mũi.” Tiếng hét giận dữ xa xa truyền đến.

Mạc Tinh thấy ngục trưởng áo đen trong thông đạo kia đi ra, trầm giọng quát to, đồng thời binh sĩ áo đen sau lưng chỉnh tề cầm cung tiễn sắc bén nhắm tất cả mọi người trong sân động.

Mặt Sẹo nghe vậy thì siết nắm đấm hừ một tiếng, vung tay lên, đám tù áo xám lập tức lui về sau. Đám tù áo lam bên kia ngẩng đầu nhìn Lam Lang, Lam Lăng lạnh lùng gật nhẹ đầu, bọn họ cũng đồng thời lui về sau.

Binh sĩ trấn áp sân động hỗn loạn lập tức trống rỗng, trở nên im ắng, không có bất kì âm thanh gì. Mạc Tinh đứng bên người người đàn ông đạm mạc cũng không cách nào lên tiếng nói chuyện.

Lạnh lùng nhìn hai phe phía dưới thối lui, trưởng ngục áo đen như nhìn quen mắt lắm rồi, căn bản không có gì để nói, chỉ nhàn nhạt nhìn lướt qua mọi người, quay đầu nhìn Lam Lăng và Mặt Sẹo rồi nói: “Đã đến giờ rồi, thay người.”

Tiếng nói vừa dứt, rất nhiều tù áo xám dắt díu lảo đảo đi ra từ thông đạo bên trái đài cao, chỉ thấy đám người gương mặt xanh xao, bên trên áo tù có vết máu loang lổ cùng cùng bùn đất, có gãy tay, có gãy chân, vết thương còn rất mới, mấy người còn đi ngúc ngắc như người gỗ.

Vốn mới vừa rồi hai phe còn đánh tới khí thế ngất trời, lúc này đã đều đổi lại vẻ nghiêm túc.

“Xếp thành hàng.” Trưởng ngục đứng trên đài cao đảo mắt qua tất cả quát lớn.

“Lui về sau, ngàn vạn lần đừng cùng đi lên” Người đàn ông đạm mạc nhanh chóng thở mấy chữ nên tai Mạc Tinh, sau đó quay người đi về phía trước.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Phượng Nghịch Cửu Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook