Chương 31: Tù Nhân
Chu Ngọc
25/01/2016
Nghe xong hai chữ tậph hợp, Mạc Tinh đã hoàn toàn chắc chắn thuyền này là
thuyền gì, lông mày không khỏi nhíu lại. Đây là thuyền quan áp tải, vận
chuyển tù nhân, người vừa rồi đi đi lại lại chính là Lại hình !
Tù nhân bị quan thuyền hoàng gia Hàn Chiêu áp giải thường là kẻ cực kỳ độc ác, không thể tha hoặc là tộc nhân cửu tộc bị tội phạm liên lụy không kịp tử hình .
Quan thuyền vận chuyển những tù nhân không thể sống lưu vong đến những hòn đảo xung quanh đại lục Hàn Chiêu rồi nhốt cả đời, đây là chuyến đi không có đường về .
Mạc Tinh nhíu mày, hóp bụng, quay người sờ soạng dựa về sau khoang thuyền.
Minh Dạ vẫn luôn lén nhìn Mạc Tinh, không buông tha dù chỉ một chút cảm xúc dao động trên mặt Mạc Tinh. Lúc này Mạc Tinh không trốn, ngược lại còn đi vào khoang thuyền, mắt đen của nàng khẽ động, một câu cũng không nói, Minh Dạ cố gắng chống cự theo sau, Mạc Tinh đã làm vậy tất nhiên có ý. Hắn không rõ ý nghĩ của nàng nhưng vẫn làm theo, dù sao có gặp nạn thì cũng có nhau.
Khoang đáy tối om như mực, tiếng người yếu ớt xen lẫn tiếng khóa sắt lắc lư truyền đến. Công lực tạm mất nhưng thị lực vẫn còn, Mạc Tinh quét mắt, ba mươi lăm tù nhân bị nhốt trong khoang thuyền, nàng lách thân mình tiến vào đám người, thuận tay lấy xiềng xích ra, một tiếng răng rắc đã khóa xiềng xích lên người mình, như con báo ẩn náu vào bầy thỏ.
Minh Dạ vẫn đi theo nàng nhìn thấy tình cảnh thấp kém này thì lập tức hiểu ra. Tuy hắn xưng bá trên biển không quan tâm đến chuyện Tam đại lục nhưng không có nghĩa hắn không biết gì cả, hắn lập tức nở nụ cười tà tới gần ngồi xuống chỗ Mạc Tinh, cũng giả vờ giả vịt khóa lên mình. Mạc Tinh thấy vậy thì ghét bỏ trừng mắt liếc rồi ngồi dựa vào Minh Dạ, trong mắt hàm chứa cảnh cáo, Minh Dạ thấy vậy thì càng cười vui vẻ.
“Dậy… dậy… đều đứng dậy hết cho ta.” Hai người ăn mặc không giống nhau, tiếng ủng da cùng tiếng quát lạnh vang lên, khoang đáy lập tức sáng lên. Mười mấy tên quan trông coi mặt mũi dữ tợn một thân sử dụng trang bị thuộc da, roi da trong tay vung vẩy, hung thần ác sát.
Những tù nhân trong khoang đáy coi như đã ăn không ít đau khổ từ thủ hạ những người này, nghe nói vậy đều lung la lung lay đứng lên. Mạc Tinh, Minh Dạ trốn trong đám người thấy vậy cũng cực kì phối hợp đứng lên.
“Đi.” Tên quan sai thấy tất cả nghe lời thì lạnh lùng quát to một tiếng, quay người ra khỏi khoang thuyền, chúng tù nhân sau lưng không dám nói một lời mà chỉ đuổi theo.
Từ đáy khoan thuyền đi ra, dọc đường tràn ngập mùi dầu tỏa ra, bên tai có âm thanh tích tích truyền đến. Mạc Tình chỉ làm như không biết. Trong đôi mắt tối của Minh Dạ chợt lóe, hắn hiểu được vì sao Mạc Tinh không né tránh mà còn lẫn vào giữa cái đám tù nhân này rồi.
Hắn cúi đầu co lại trong đám người lên boong tàu, hai bên là hàng trăm tên trông coi mang giày đen, cầm roi thép đứng thẳng, dưới mặt trời tản ra ánh sáng lạnh như băng.
Liếc mắt nhìn lướt qua tình cảnh, Mạc Tinh không tiếng động theo đuôi bọn tù nhân đi lên phía trước. Minh Dạ đi theo sau Mạc Tinh, thấy Mạc Tinh cũng không để lộ thân phận của mình thì sóng mắt khẽ chuyển, nháy mắt có kinh ngạc, nhưng vẻ kinh ngạc chỉ thoáng qua đã lập tức chuyển biến thành nụ cười nhẹ nhàng, theo sát từng bước đuổi kịp Mạc Tinh
Minh Dạ không phải là người Hàn Chiêu quốc, đối với áp vận như vậy cũng chưa quen thuộc, nhưng Mạc Tinh lại rất quen thuộc những người này, một phần trong bọn họ là người của Hàn Chiêu Vương, chỉ cần lên thuyền này thì sẽ chỉ có tù nhân hoặc đồng đội, trong đám tù nhân bị áp giải có đệ đệ của Hàn Chiêu Vương, mẫu hậu hoặc trọng thần của Hàn Chiêu quốc, nhưng trong mắt bọn giáo quan thì tất cả đều là phạm nhân.
Lên thuyền như vậy thì chỉ có đi chứ không có về, chuyện này cho thấy nếu chuyện đóng giả bị lộ ra thì có thể trước mắt nàng sẽ là đại họa, phải biết thuyền áp giải tù nhân hoàng gia như vậy sẽ chứa rất nhiều bí mật.
Bởi vậy, trong lòng Mạc Tinh vô cùng do dự, trước mắt muốn giết mấy trăm cao thủ, đoạt thuyền đào tẩu là không thể nào, vậy thì chỉ đành đi một bước tính một bước.
Thuyền cứ trôi trong yên lặng, sau đó cập vào một hòn đảo nhỏ, trên bờ cát đắng, một đám binh sĩ mặc toàn thân đen kịt đang đứng dày đặc, khoảng mấy trăm tên, trong tay là đao to phản chiếu ánh nắng vàng, nhưng lại lạnh lẽo vô cùng.
Mấy trăm hình lại như vậy rồi mà lại còn thêm mấy trăm binh sĩ thế này, xem ra muốn chạy còn khó hơn lên trời.
Mạc Tinh bị một tên hình lại mặt mũi dữ tợn giao cho một tên binh sĩ mặc đồ đen kín mít, Mạc Tinh còn chưa kịp bước thì sau lưng đã nổ lớn một tiếng, sau đó ánh lửa bùng lên trên thuyền bọn họ vừa xuống, dần nuốt chửng lấy con thuyền.
Hình lại chỉ dùng một mồi lửa đã đốt sạch con thuyền.
Chẳng trách không kiểm ra nhân số, cũng chẳng buồn sợ có chỗ nào che dấu, thì ra đã không thèm giữa lại chút đường sống nào, tránh cho ai có mưu đồ bỏ trốn.
Thuyền phạm nhân Hoàng gia xưa nay vẫn có đi mà không có về.
Mạc Tinh bình tĩnh đeo xích đi theo tên binh sĩ vào nhà lao, nàng chỉ cần điều tức chốc lát, cho nàng thời gian một ngày để khôi phục thì nơi này cùng lắm cũng chỉ nhốt nàng được hai ngày mà thôi.
Minh Dạ theo sau Mạc Tinh, tóc bạc sáng dưới ánh mặt trời, vẻ mặt nhàn nhã như đến đây là để ngắm cảnh chứ không phải bị bỏ tù, cái vẻ thản nhiên và tà mị bất đồng với mười mấy tù nhân xung quanh. Tuy nhiên binh sĩ không thấy bất kì khác thường nào, như là bọn họ đã thấy quá nhiều người như vậy.
Minh Dạ thấy vậy thì khẽ đảo mắt, khóe miệng chậm rãi cười bí hiểm.
Bề ngoài nơi này không khác gì một đảo nhỏ bình thường, vào bên trong mới phát hiện có khác biệt động trời.
Che mắt đi quanh co ước chừng nửa ngày, lúc xốc miếng vải đen thì đã vào nhà giam. Mạc Tinh nhanh chóng giương mắt nhìn lướt qua quang cảnh trước mắt, chỗ nàng đứng chính là một khoảng sân rộng khoảng mười lăm trượng, dài ba mươi trượng, trên mặt đất trải đá xanh đã sớm không còn màu sắc như trước mà đỏ thẫm đan xen loang lổ, lốm đốm nhiều điểm, tản ra mùi máu tươi dày đặc.
Cuối khoảng sân là một bậc thang như đài cao, con đường bị nó chia làm hai nửa, uốn lượng không biết đến phương nào. Mà ở đây chính là hai thất đào rỗng dưới núi, phần dưới đã bị đào rỗng, dựng lên từng dãy song sắt thành gian. Một phòng giam ngăn cách tốp năm tốp ba không phân biệt nam nữ.
Không có màu sắc khác, chỉ có vũ khí sắc lạnh như băng, không ẩn giấu được khí thế hung ác dữ tợn nơi này.
Tiếng thét chói tai, chửi bới, tiếng đánh nhau như hơi nóng bình thường phả vào mặt. Tiếng chửi rủa xen lẫn tiếng phụ nữ thét chói tai tục tĩu trong tiếng xương cốt vỡ vụn răng rắc truyền đến, Mạc Tinh nhíu mày, thu hồi ánh mắt dò xét hoàn cảnh, nhìn về phía những người xung quanh trong phòng giam.
Tù nhân bị quan thuyền hoàng gia Hàn Chiêu áp giải thường là kẻ cực kỳ độc ác, không thể tha hoặc là tộc nhân cửu tộc bị tội phạm liên lụy không kịp tử hình .
Quan thuyền vận chuyển những tù nhân không thể sống lưu vong đến những hòn đảo xung quanh đại lục Hàn Chiêu rồi nhốt cả đời, đây là chuyến đi không có đường về .
Mạc Tinh nhíu mày, hóp bụng, quay người sờ soạng dựa về sau khoang thuyền.
Minh Dạ vẫn luôn lén nhìn Mạc Tinh, không buông tha dù chỉ một chút cảm xúc dao động trên mặt Mạc Tinh. Lúc này Mạc Tinh không trốn, ngược lại còn đi vào khoang thuyền, mắt đen của nàng khẽ động, một câu cũng không nói, Minh Dạ cố gắng chống cự theo sau, Mạc Tinh đã làm vậy tất nhiên có ý. Hắn không rõ ý nghĩ của nàng nhưng vẫn làm theo, dù sao có gặp nạn thì cũng có nhau.
Khoang đáy tối om như mực, tiếng người yếu ớt xen lẫn tiếng khóa sắt lắc lư truyền đến. Công lực tạm mất nhưng thị lực vẫn còn, Mạc Tinh quét mắt, ba mươi lăm tù nhân bị nhốt trong khoang thuyền, nàng lách thân mình tiến vào đám người, thuận tay lấy xiềng xích ra, một tiếng răng rắc đã khóa xiềng xích lên người mình, như con báo ẩn náu vào bầy thỏ.
Minh Dạ vẫn đi theo nàng nhìn thấy tình cảnh thấp kém này thì lập tức hiểu ra. Tuy hắn xưng bá trên biển không quan tâm đến chuyện Tam đại lục nhưng không có nghĩa hắn không biết gì cả, hắn lập tức nở nụ cười tà tới gần ngồi xuống chỗ Mạc Tinh, cũng giả vờ giả vịt khóa lên mình. Mạc Tinh thấy vậy thì ghét bỏ trừng mắt liếc rồi ngồi dựa vào Minh Dạ, trong mắt hàm chứa cảnh cáo, Minh Dạ thấy vậy thì càng cười vui vẻ.
“Dậy… dậy… đều đứng dậy hết cho ta.” Hai người ăn mặc không giống nhau, tiếng ủng da cùng tiếng quát lạnh vang lên, khoang đáy lập tức sáng lên. Mười mấy tên quan trông coi mặt mũi dữ tợn một thân sử dụng trang bị thuộc da, roi da trong tay vung vẩy, hung thần ác sát.
Những tù nhân trong khoang đáy coi như đã ăn không ít đau khổ từ thủ hạ những người này, nghe nói vậy đều lung la lung lay đứng lên. Mạc Tinh, Minh Dạ trốn trong đám người thấy vậy cũng cực kì phối hợp đứng lên.
“Đi.” Tên quan sai thấy tất cả nghe lời thì lạnh lùng quát to một tiếng, quay người ra khỏi khoang thuyền, chúng tù nhân sau lưng không dám nói một lời mà chỉ đuổi theo.
Từ đáy khoan thuyền đi ra, dọc đường tràn ngập mùi dầu tỏa ra, bên tai có âm thanh tích tích truyền đến. Mạc Tình chỉ làm như không biết. Trong đôi mắt tối của Minh Dạ chợt lóe, hắn hiểu được vì sao Mạc Tinh không né tránh mà còn lẫn vào giữa cái đám tù nhân này rồi.
Hắn cúi đầu co lại trong đám người lên boong tàu, hai bên là hàng trăm tên trông coi mang giày đen, cầm roi thép đứng thẳng, dưới mặt trời tản ra ánh sáng lạnh như băng.
Liếc mắt nhìn lướt qua tình cảnh, Mạc Tinh không tiếng động theo đuôi bọn tù nhân đi lên phía trước. Minh Dạ đi theo sau Mạc Tinh, thấy Mạc Tinh cũng không để lộ thân phận của mình thì sóng mắt khẽ chuyển, nháy mắt có kinh ngạc, nhưng vẻ kinh ngạc chỉ thoáng qua đã lập tức chuyển biến thành nụ cười nhẹ nhàng, theo sát từng bước đuổi kịp Mạc Tinh
Minh Dạ không phải là người Hàn Chiêu quốc, đối với áp vận như vậy cũng chưa quen thuộc, nhưng Mạc Tinh lại rất quen thuộc những người này, một phần trong bọn họ là người của Hàn Chiêu Vương, chỉ cần lên thuyền này thì sẽ chỉ có tù nhân hoặc đồng đội, trong đám tù nhân bị áp giải có đệ đệ của Hàn Chiêu Vương, mẫu hậu hoặc trọng thần của Hàn Chiêu quốc, nhưng trong mắt bọn giáo quan thì tất cả đều là phạm nhân.
Lên thuyền như vậy thì chỉ có đi chứ không có về, chuyện này cho thấy nếu chuyện đóng giả bị lộ ra thì có thể trước mắt nàng sẽ là đại họa, phải biết thuyền áp giải tù nhân hoàng gia như vậy sẽ chứa rất nhiều bí mật.
Bởi vậy, trong lòng Mạc Tinh vô cùng do dự, trước mắt muốn giết mấy trăm cao thủ, đoạt thuyền đào tẩu là không thể nào, vậy thì chỉ đành đi một bước tính một bước.
Thuyền cứ trôi trong yên lặng, sau đó cập vào một hòn đảo nhỏ, trên bờ cát đắng, một đám binh sĩ mặc toàn thân đen kịt đang đứng dày đặc, khoảng mấy trăm tên, trong tay là đao to phản chiếu ánh nắng vàng, nhưng lại lạnh lẽo vô cùng.
Mấy trăm hình lại như vậy rồi mà lại còn thêm mấy trăm binh sĩ thế này, xem ra muốn chạy còn khó hơn lên trời.
Mạc Tinh bị một tên hình lại mặt mũi dữ tợn giao cho một tên binh sĩ mặc đồ đen kín mít, Mạc Tinh còn chưa kịp bước thì sau lưng đã nổ lớn một tiếng, sau đó ánh lửa bùng lên trên thuyền bọn họ vừa xuống, dần nuốt chửng lấy con thuyền.
Hình lại chỉ dùng một mồi lửa đã đốt sạch con thuyền.
Chẳng trách không kiểm ra nhân số, cũng chẳng buồn sợ có chỗ nào che dấu, thì ra đã không thèm giữa lại chút đường sống nào, tránh cho ai có mưu đồ bỏ trốn.
Thuyền phạm nhân Hoàng gia xưa nay vẫn có đi mà không có về.
Mạc Tinh bình tĩnh đeo xích đi theo tên binh sĩ vào nhà lao, nàng chỉ cần điều tức chốc lát, cho nàng thời gian một ngày để khôi phục thì nơi này cùng lắm cũng chỉ nhốt nàng được hai ngày mà thôi.
Minh Dạ theo sau Mạc Tinh, tóc bạc sáng dưới ánh mặt trời, vẻ mặt nhàn nhã như đến đây là để ngắm cảnh chứ không phải bị bỏ tù, cái vẻ thản nhiên và tà mị bất đồng với mười mấy tù nhân xung quanh. Tuy nhiên binh sĩ không thấy bất kì khác thường nào, như là bọn họ đã thấy quá nhiều người như vậy.
Minh Dạ thấy vậy thì khẽ đảo mắt, khóe miệng chậm rãi cười bí hiểm.
Bề ngoài nơi này không khác gì một đảo nhỏ bình thường, vào bên trong mới phát hiện có khác biệt động trời.
Che mắt đi quanh co ước chừng nửa ngày, lúc xốc miếng vải đen thì đã vào nhà giam. Mạc Tinh nhanh chóng giương mắt nhìn lướt qua quang cảnh trước mắt, chỗ nàng đứng chính là một khoảng sân rộng khoảng mười lăm trượng, dài ba mươi trượng, trên mặt đất trải đá xanh đã sớm không còn màu sắc như trước mà đỏ thẫm đan xen loang lổ, lốm đốm nhiều điểm, tản ra mùi máu tươi dày đặc.
Cuối khoảng sân là một bậc thang như đài cao, con đường bị nó chia làm hai nửa, uốn lượng không biết đến phương nào. Mà ở đây chính là hai thất đào rỗng dưới núi, phần dưới đã bị đào rỗng, dựng lên từng dãy song sắt thành gian. Một phòng giam ngăn cách tốp năm tốp ba không phân biệt nam nữ.
Không có màu sắc khác, chỉ có vũ khí sắc lạnh như băng, không ẩn giấu được khí thế hung ác dữ tợn nơi này.
Tiếng thét chói tai, chửi bới, tiếng đánh nhau như hơi nóng bình thường phả vào mặt. Tiếng chửi rủa xen lẫn tiếng phụ nữ thét chói tai tục tĩu trong tiếng xương cốt vỡ vụn răng rắc truyền đến, Mạc Tinh nhíu mày, thu hồi ánh mắt dò xét hoàn cảnh, nhìn về phía những người xung quanh trong phòng giam.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.