Chương 344: Ấu thú Thần cấp (16)
Lộ Phi
14/11/2015
Ấu thú vừa mới từ
trong cơ thể mẹ ra, trên người mặc dù có lá chắn thần thú bảo vệ, tuy
nhiên nếu là linh thú cường đại cũng có thể không cần phải để ý tới lá
chắn bảo vệ, lúc này nó vừa được sinh ra sẽ không xui xẻo tới nổi vừa
sinh ra đã trở thành cô nhi chứ?
“Hoàng Bắc Nguyệt, ta tên là Xích Kim Thánh Hổ! Đây là hài nhi của ta, ngươi cùng hắn ký kết khế ước đi!” Kim mao hổ ngẩng đầu lên, nhìn Hoàng Bắc Nguyệt.
Nếu không phải gặp được người này, nó cũng không thể thuận lợi sinh hạ ấu thú, cho dù miễn cưỡng sinh hạ được nhưng một khi nó chết đi, ấu thú vừa mới sinh này cũng khó tránh được việc ở trong Phù Quang rừng rậm này bị linh thú cường đại tấn công.
Ở trong Phù Quang rừng rậm này chính là một thế giới mạnh được yếu thua!
Hoàng Bắc Nguyệt ngẩn ra, cùng một con thần thú thời kì ấu thú ký kết khế ước? Nói chính xác là nàng có một con thần thú làm triệu hồi thú?
Món tiền lớn từ trên trời rơi xuống này làm cho nàng có chút choáng váng, tuy nhiên nàng luôn là người tỉnh táo lạnh nhạt, có thần thú làm triệu hồi thú nàng đương nhiên rất vui, tuy nhiên sẽ không vì vui vẻ quá mà quên đi tình hình.
“Nó vẫn còn nhỏ như vậy, không có quyền được lựa chọn, ta sẽ không cùng nó ký kết khế ước.” Kim Mao Hổ có chút khiếp sợ nhìn nàng một cái, người bình thường, nghe được có thể cùng thần thú ký kết khế ước, đều là vô cùng vui mừng, lập tức sẽ hành động , nhưng cô gái này lại từ chối?
Khiếp sợ trôi qua, Kim Mao Hổ không khỏi có chút tán thưởng tính cách của nàng, nói: “Được, ngươi giúp ta dưỡng dục nó lớn lên, nếu nó sau này đồng ý ký kết khế ước với ngươi thì không có gì tốt hơn nữa, còn nếu không thể ta có một vật khác bồi thường cho ngươi.”
Vừa nói, Kim Mao Hổ vừa hé miệng, một viên tinh thể màu vàng rơi ra, bị nó vung móng vuốt lên liền bay đến trước mặt Hoàng Bắc Nguyệt.
Hoàng Bắc Nguyệt có chút giật mình: “Đây là thú hạch của ngươi!?”
Thú hạch này, nàng cũng là lần đầu tiên gặp qua, bởi vì chỉ có thần thú mới có thể ngưng tụ thú hạch. Thứ này bề ngoài nhìn nhiều nếp nhăn, lớn khoảng bằng quả táo, nhưng vì Kim Mao Hổ là hỏa thuộc tính nên nó tỏa ánh vàng rực rỡ tựa hỏa diễm.
Trong thú hạch ngưng tụ lực lượng của thần thú, sau khi phun ra thú hạch, thần thú cũng không cách nào thu lại được. Lực lượng trong thú hạch có thể được hấp thu nhưng để hấp thu được bao nhiêu chỉ có thể dựa vào tu vi bản thân mà quyết định.
Nếu như cấp bậc quá thấp, ví dụ như một triệu hoán sư tam tinh, cho dù chiếm được một thú hạch của thần thú, cũng chỉ có thể trợ giúp tăng lên một tinh tới triệu hoán sư tứ tinh thôi. Nhưng nếu như một triệu hoán sư có thực lực mạnh mẽ, như vậy thu hoạch có thể lớn đến không tưởng tượng nổi!
“Dù sao ta đã không thể làm gì nữa, ngươi đã từng phát lời thề sẽ không làm hại đến con ta, đây coi như là tạ lễ của ta.” Kim Mao Hổ cúi đầu, dùng cái mũi cọ xát một chút tiểu ấu thú còn chưa mở mắt.
Nghe giọng điệu này, có lẽ Kim Mao Hổ đã quyết định như vậy, Hoàng Bắc Nguyệt cũng không nhiều lời, đưa tay cầm lấy thú hạch chậm rãi nói: “Vừa rồi ngươi mới nói là Bách Mục Hàn Thiềm ở phía tây Phù Quang rừng rậm đánh ngươi trọng thương?”
“Không sai, đó là lục giai thần thú, thực lực quá mạnh mẽ, ta sắp tới lúc sinh nở, không địch lại nó, bị nó đánh trọng thương.”
Hoàng Bắc Nguyệt nắm chặt tay khóe miệng cong lên: “Đến khi thực lực của ta mạnh mẽ hơn, nhất định sẽ giết nó thay ngươi báo thù!”
Kim Mao Hổ thưởng thức nhìn nàng một cái: “Hoàng Bắc Nguyệt, ngươi là con người trượng nghĩa nhất ta từng thấy.”
Hoàng Bắc Nguyệt cười nói: “Nhận tiền của người thì phải thay người trừ họa đây là điều trước kia có người dạy ta.”
Kim Mao Hổ trầm mặc nhìn thoáng qua ấu thú của chính mình, đem hắn giao cho Hoàng Bắc Nguyệt: “Mang hài nhi của ta đi đi.”
“Hoàng Bắc Nguyệt, ta tên là Xích Kim Thánh Hổ! Đây là hài nhi của ta, ngươi cùng hắn ký kết khế ước đi!” Kim mao hổ ngẩng đầu lên, nhìn Hoàng Bắc Nguyệt.
Nếu không phải gặp được người này, nó cũng không thể thuận lợi sinh hạ ấu thú, cho dù miễn cưỡng sinh hạ được nhưng một khi nó chết đi, ấu thú vừa mới sinh này cũng khó tránh được việc ở trong Phù Quang rừng rậm này bị linh thú cường đại tấn công.
Ở trong Phù Quang rừng rậm này chính là một thế giới mạnh được yếu thua!
Hoàng Bắc Nguyệt ngẩn ra, cùng một con thần thú thời kì ấu thú ký kết khế ước? Nói chính xác là nàng có một con thần thú làm triệu hồi thú?
Món tiền lớn từ trên trời rơi xuống này làm cho nàng có chút choáng váng, tuy nhiên nàng luôn là người tỉnh táo lạnh nhạt, có thần thú làm triệu hồi thú nàng đương nhiên rất vui, tuy nhiên sẽ không vì vui vẻ quá mà quên đi tình hình.
“Nó vẫn còn nhỏ như vậy, không có quyền được lựa chọn, ta sẽ không cùng nó ký kết khế ước.” Kim Mao Hổ có chút khiếp sợ nhìn nàng một cái, người bình thường, nghe được có thể cùng thần thú ký kết khế ước, đều là vô cùng vui mừng, lập tức sẽ hành động , nhưng cô gái này lại từ chối?
Khiếp sợ trôi qua, Kim Mao Hổ không khỏi có chút tán thưởng tính cách của nàng, nói: “Được, ngươi giúp ta dưỡng dục nó lớn lên, nếu nó sau này đồng ý ký kết khế ước với ngươi thì không có gì tốt hơn nữa, còn nếu không thể ta có một vật khác bồi thường cho ngươi.”
Vừa nói, Kim Mao Hổ vừa hé miệng, một viên tinh thể màu vàng rơi ra, bị nó vung móng vuốt lên liền bay đến trước mặt Hoàng Bắc Nguyệt.
Hoàng Bắc Nguyệt có chút giật mình: “Đây là thú hạch của ngươi!?”
Thú hạch này, nàng cũng là lần đầu tiên gặp qua, bởi vì chỉ có thần thú mới có thể ngưng tụ thú hạch. Thứ này bề ngoài nhìn nhiều nếp nhăn, lớn khoảng bằng quả táo, nhưng vì Kim Mao Hổ là hỏa thuộc tính nên nó tỏa ánh vàng rực rỡ tựa hỏa diễm.
Trong thú hạch ngưng tụ lực lượng của thần thú, sau khi phun ra thú hạch, thần thú cũng không cách nào thu lại được. Lực lượng trong thú hạch có thể được hấp thu nhưng để hấp thu được bao nhiêu chỉ có thể dựa vào tu vi bản thân mà quyết định.
Nếu như cấp bậc quá thấp, ví dụ như một triệu hoán sư tam tinh, cho dù chiếm được một thú hạch của thần thú, cũng chỉ có thể trợ giúp tăng lên một tinh tới triệu hoán sư tứ tinh thôi. Nhưng nếu như một triệu hoán sư có thực lực mạnh mẽ, như vậy thu hoạch có thể lớn đến không tưởng tượng nổi!
“Dù sao ta đã không thể làm gì nữa, ngươi đã từng phát lời thề sẽ không làm hại đến con ta, đây coi như là tạ lễ của ta.” Kim Mao Hổ cúi đầu, dùng cái mũi cọ xát một chút tiểu ấu thú còn chưa mở mắt.
Nghe giọng điệu này, có lẽ Kim Mao Hổ đã quyết định như vậy, Hoàng Bắc Nguyệt cũng không nhiều lời, đưa tay cầm lấy thú hạch chậm rãi nói: “Vừa rồi ngươi mới nói là Bách Mục Hàn Thiềm ở phía tây Phù Quang rừng rậm đánh ngươi trọng thương?”
“Không sai, đó là lục giai thần thú, thực lực quá mạnh mẽ, ta sắp tới lúc sinh nở, không địch lại nó, bị nó đánh trọng thương.”
Hoàng Bắc Nguyệt nắm chặt tay khóe miệng cong lên: “Đến khi thực lực của ta mạnh mẽ hơn, nhất định sẽ giết nó thay ngươi báo thù!”
Kim Mao Hổ thưởng thức nhìn nàng một cái: “Hoàng Bắc Nguyệt, ngươi là con người trượng nghĩa nhất ta từng thấy.”
Hoàng Bắc Nguyệt cười nói: “Nhận tiền của người thì phải thay người trừ họa đây là điều trước kia có người dạy ta.”
Kim Mao Hổ trầm mặc nhìn thoáng qua ấu thú của chính mình, đem hắn giao cho Hoàng Bắc Nguyệt: “Mang hài nhi của ta đi đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.