Chương 906: Đại chiến Hồng Liên 4
Lộ Phi
16/01/2018
Thôn Thiên Hồng Mãng cúi đầu, để ả đứng lên, sau đó ngẩng đầu, thân thể cao lớn chậm rãi đi đến phía trước.
Bóng đêm vô hạn, mưa phùn âm lãnh mềm mại, một người một rắn rời đi.
Hồng Liên hộc máu trên đỉnh đầu Thôn Thiên Hồng Mãng, gọi về Lửa Địa ngục, thực lực của ả căn bản không làm được, nhưng lúc ấy không quản được, nhất định muốn giết Hoàng Bắc Nguyệt, trả giá gì ả cũng nguyện ý nhận!
Nhưng bị Lửa Địa ngục cắn trả, thiếu chút nữa mất mạng.
Cuối cùng một lần hộc máu rất nghiêm trọng, ả đứng không vững, quỳ trên đầu Thôn Thiên Hồng Mãng, thống khổ ôm ngực.
Thôn Thiên Hồng Mãng đột nhiên dừng lại, trầm thấp tê rợn một tiếng, Hồng Liên lập tức hô to: "Kêu cái gì? Lập tức đi! Ai cho ngươi dừng lại?"
Thôn Thiên Hồng Mãng vẫn dừng lại không tiến, thấp giọng kêu rên.
Hồng Liên đứng lên, từ đầu của nó nhìn thoáng qua, chỉ thấy phía trước là một vách núi, liếc mắt nhìn xuống như Địa ngục, sâu không lường được.
Mà vách núi đối diện cũng là vách đá trụi lủi, không có gì khác.
Bọn họ đại khái đi lầm đường, Hồng Liên nhắm mắt, muốn gọi Thôn Thiên Hồng Mãng lộn trở lại đi hướng khác.
Song ả chưa cất lời, Thôn Thiên Hồng Mãng đột nhiên phát ra một tiếng thống khổ tê rợn, đầu lắc mạnh một cái, suýt ném rơi Hồng Liên.
"Ngươi làm gì thế?" Hồng Liên giận dữ, một cái tát chụp trên đầu Thôn Thiên Hồng Mãng, ả bây giờ bị thương, nhưng vẫn có thể xử lý nó!
Cú đánh của ả tựa hồ khiến Thôn Thiên Hồng Mãng tức giận, điên cuồng lắc lư đầu, thân thể cao lớn trực tiếp ngã lăn ra đất, phát ra một tiếng gào khóc thảm thiết.
Hồng Liên bị nó hất xuống đất, ngã nhào xuống, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn cử động Thôn Thiên Hồng Mãng, không biết chuyện gì xảy ra.
"Xích Luyện!" Ả tức giận quát một tiếng, bình thường nghe tiếng gầm của ả, Thôn Thiên Hồng Mãng đã sớm ngoan ngoãn không dám động tác, nhưng hôm nay không biết tại sao nó mặc kệ lệnh của ả, càng không ngừng lăn lộn kêu trên mặt đất.
Bộ dáng của nó khiến Hồng Liên đột nhiên có dự cảm xấu.
Tựa hồ muốn xác minh ý nghĩ trong lòng, ả nhấc mắt nhìn thấy phía dưới đầu Thôn Thiên Hồng Mãng đột nhiên có cái gì đó động đậy, như bị người dùng vật gì từ bên trong đẩy lên!
Ả mở to hai mắt, trên gương mặt thanh lệ toàn bộ đều là khiếp sợ cùng khó tin.
"Không thể nào" ả thì thào nói, đột nhiên Thôn Thiên Hồng Mãng phát ra một tiếng kêu cực kỳ bi thảm thê lương, ngay cả ả cũng giật nảy mình!
Mà một luồng ánh sáng thẩm thấu từ phía chỗ nhô lên sau đầu Thôn Thiên Hồng Mãng, mới đầu chỉ có một chút ánh sáng yếu ớt, phía sau ánh sáng càng lúc càng lớn, càng ngày càng mãnh liệt!
Mắt thường có thể thấy trong ánh sáng chói mắt có vô số ánh chớp dao động!
thuộc tính Lôi?
Hồng Liên cả kinh trong khoảng thời gian ngắn không có phản ứng, chờ đầu óc xoay chuyển, tay ả đã nắm chặt Roi Hỏa thần!
Tuyệt đối sẽ không cho ngươi có cơ hội sống sót lần thứ hai!
Ả giơ Roi Hỏa thần, không phát khởi công kích, ngược lại chính mình hung hăng hộc ra một ngụm máu, mà cùng lúc đó, ánh chớp đột nhiên phóng lên cao, như lưỡi dao sắc bén rạch thủng lưng Thôn Thiên Hồng Mãng.
Thôn Thiên Hồng Mãng không ngừng kêu thảm, không thể ngăn cản ánh sáng xé rách thân thể của nó.
Ánh sáng quá chói mắt làm người ta không dám nhìn thẳng, Hồng Liên vội vàng đưa tay ngăn trở hai mắt, lảo đảo đứng lên lui lại mấy bước.
Ầm ầm...
Một tiếng vang thật lớn, thân thể cao lớn nặng nề của Thôn Thiên Hồng Mãng ngã trên đất, cả tòa vách đá trong nháy mắt run lên một cái, nước bùn bắn tung ra.
Ánh chớp chợt lóe, một cô gái đầu đầy tóc đỏ xuất hiện giữa ánh chớp, sợi tóc đường hoàng, ánh mắt thanh lạnh, trong tay tuyết ảnh chiến đao chậm rãi giơ lên.
"Làm sao có thể!" Hồng Liên điên cuồng kêu to lên, không thể tin được việc trước mắt.
Thật giống như nhìn một người chết đột nhiên sống lại!
Làm sao có người bị Thôn Thiên Hồng Mãng nuốt vào mà vẫn có thể sống sót đi ra?
"Ta chỉ vào nhặt đao của ta về mà thôi, ngươi nghĩ ta dễ chết như thế sao?" Hoàng Bắc Nguyệt lãnh ngạo nói, "Hồng Liên, ta mới vừa nói qua, hôm nay hươu chết vào tay ai còn chưa biết!"
"Hừ! Ta sẽ không để cho ngươi sống! Có ta thì không thể có ngươi!" Hồng Liên hai tay cầm chắc Roi Hỏa thần, muốn gọi về Lửa Địa ngục một lần nữa!
Hoàng Bắc Nguyệt cười lạnh: "Chúng ta chỉ có một người sống, người kia nhất định là ta!"
Nàng giơ đao lên, một đạo ánh chớp từ mũi đao hung mãnh đánh qua, đánh bay Roi Hỏa thần trong tay Hồng Liên ra ngoài, mà Hồng Liên cũng bị lôi quất trúng bay về phía sau.
Mắt thấy ngã khỏi vách núi, Hồng Liên đầu óc linh mẫn, hơn nữa ý niệm muốn sống rất mạnh, tay vung lên đã nắm được một tảng đá trên vách đá!
Hoàng Bắc Nguyệt chậm rãi đi qua, hạ mắt nhìn, có chút đáng thương nhìn sắc mặt tái nhợt của Hồng Liên, đúng vẻ mặt của kẻ sắp chết.
"Ngươi biết không? Mặc Liên không thích làm người của Điện Quang Diệu, hắn bản tính đơn thuần thiện lương, khát vọng chính là cuộc sống đơn giản bình thản, nhưng các ngươi không hiểu hắn một chút nào."
Hồng Liên rơi nước mắt, tẩy trôi nước bùn cùng vết máu trên mặt, ả vẫn ngạo mạn quật cường như cũ: "Ngươi quen biết hắn bao lâu, tự cho là hiểu rõ hắn sao?"
"Ta không dám nói hiểu rõ hắn, nhưng ít ra ta thấy mặt thiện lương của hắn, mà ngươi, các ngươi cùng nhau lớn lên, hắn có từng một lần nói lời thật lòng với ngươi?" Hoàng Bắc Nguyệt chậm rãi nói, nhìn bộ dạng Hồng Liên kỳ thật vẫn có sự thương hại.
Hồng Liên thực sự chân thành với Mặc Liên, không có nửa điểm giả dối. Nữ nhân này mặc dù cuồng ngạo tà ác, nhưng yêu ghét rõ ràng, tính cách như vậy nàng rất thích.
Nếu có thể, nàng không muốn làm kẻ địch với Hồng Liên, tuy nhiên, điều này sao có thể?
"Hoàng Bắc Nguyệt!" Hồng Liên môi run rẩy, giọng nói cũng run rẩy, nước mắt chảy ròng ròng xuống, "Ta thích Mặc Liên, vì hắn chết cũng cam lòng! Ngươi không cần chế nhạo ta! Hôm nay bại trong tay ngươi, là Hồng Liên ta tài nghệ không bằng người, nhưng ngươi đừng đắc ý! Một ngày nào đó ngươi sẽ trả giá vì sự cao ngạo của ngươi!"
Hoàng Bắc Nguyệt nhăn mi lại, nước mưa chậm rãi hòa tan nước bùn trên mặt, lộ ra da thịt trắng như tuyết.
"Đáng tiếc ngươi không nhìn thấy ngày đó." Hoàng Bắc Nguyệt giơ tuyết ảnh chiến đao lên, định chém đứt vách đá Hồng Liên bắt được.
Nhưng Hồng Liên lại tự buông tay ra, mặc thân thể như con diều đứt day, rơi xuống vực sâu không đáy!
"Trên đời này không ai giết được ta! Chỉ chính ta mới có thể! Hoàng Bắc Nguyệt! Ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua ngươi... "
Nghe trong vực sâu truyền tới tiếng phẫn nộ thê lương, Hoàng Bắc Nguyệt thở dài nhẹ nhõm một hơi, không để ý hình tượng ngã ngồi dưới đất, trực tiếp nằm ở trong nước bùn, để nước mưa dội trên mặt.
Ở trong bụng Thôn Thiên Hồng Mãng, bị chất nhầy đáng sợ gây ra mấy vết thương trên người, giờ phút này bị nước mưa ngấm vào, đau xót ruột xót gan.
Hoàng Bắc Nguyệt nhe răng trợn mắt hít vài ngụm khí lạnh, chậm rãi ngồi xuống, nhìn thấy Roi Hỏa thần vừa rồi đánh bật khỏi tay Hồng Liên đang nằm trong nước bùn.
Uy lực roi thật đáng sợ, một lần có thể triệu hồi được Lửa Địa ngục khiến nàng vô cùng sợ hãi.
Hoàng Bắc Nguyệt chậm rãi đi qua, nhặt roi lên, cầm trong tay suy nghĩ một chút, Roi lửa hồng khá nặng, hơn nữa đầu roi có thể cảm giác được nguyên khí hỏa hùng hậu, so với lửa trên người Ma thú Hỏa Diễm cùng Tiểu Hổ cũng tinh thuần cường đại hơn vài phần.
Bảo bối lợi hại như vậy, sau này tự nhiên thuộc về nàng.
Hoàng Bắc Nguyệt lau khô bùn trên Roi Hỏa thần, cẩn thận nắm trong tay, đột nhiên nghe thấy tiếng tê tê yếu ớt phía sau, nàng lập tức cảnh giác quay đầu lại!
Chỉ thấy Thôn Thiên Hồng Mãng như toà núi nhỏ nằm hấp hối trên mặt đất, trên thân thể có một vết thương khủng bố, máu tươi đầm đìa.
Vết thương này không phải vết thương trí mệnh đối với nó, nhưng lúc này Thôn Thiên Hồng Mãng thoạt nhìn như sắp chết, hai cặp mắt màu đỏ chỉ hé mở một chút, âm lãnh nhìn chằm chằm nàng.
Chỉ cần ký kết bổn mạng khế ước thì tính mạng của triệu hồi sư cùng triệu hồi thú tương liên với nhau. Triệu hồi sư một khi chết, triệu hồi thú cũng không sống được.
Nhìn bộ dáng Thôn Thiên Hồng Mãng, Hồng Liên ắt hẳn đã chết.
Thật đáng tiếc cho Thôn Thiên Hồng Mãng lợi hại như vậy, cả Đại lục Tạp Nhĩ Tháp cũng không tìm được linh thú thứ hai tiến hóa như vậy, năng lực nuốt thiên thật sự quá mạnh mẽ!
Hoàng Bắc Nguyệt nghĩ tới, đột nhiên trong lúc đó nảy ra ý tưởng tuyệt diệu.
Nếu dùng Bùa Phong ấn thú để phong ấn Thôn Thiên Hồng Mãng, lấy nguyên khí của mình tẩm bổ cho nó thì nó sẽ làm việc cho mình.
Bùa Phong ấn thú chỉ dùng được khi linh thú bạc nhược yếu kém nhất mới có tác dụng, đây chẳng phải là cơ hội tốt ngàn năm một thuở sao.
Kế hoạch này vừa chợt lóe trong đầu, Hoàng Bắc Nguyệt liền quyết định lập tức ra tay, vẽ Bùa Phong ấn thú chung quanh Thôn Thiên Hồng Mãng, sau đó đang định niệm chú, đột nhiên một loạt tiếng bước chân vội vã truyền đến!
Nàng nhăn mi lại, phía sau nếu là người của Điện Quang Diệu đến thì kế hoạch phong ấn Thôn Thiên Hồng Mãng hỏng hết. Bỏ lỡ cơ hội lớn như vậy thật tiếc hận mà.
Bóng đêm vô hạn, mưa phùn âm lãnh mềm mại, một người một rắn rời đi.
Hồng Liên hộc máu trên đỉnh đầu Thôn Thiên Hồng Mãng, gọi về Lửa Địa ngục, thực lực của ả căn bản không làm được, nhưng lúc ấy không quản được, nhất định muốn giết Hoàng Bắc Nguyệt, trả giá gì ả cũng nguyện ý nhận!
Nhưng bị Lửa Địa ngục cắn trả, thiếu chút nữa mất mạng.
Cuối cùng một lần hộc máu rất nghiêm trọng, ả đứng không vững, quỳ trên đầu Thôn Thiên Hồng Mãng, thống khổ ôm ngực.
Thôn Thiên Hồng Mãng đột nhiên dừng lại, trầm thấp tê rợn một tiếng, Hồng Liên lập tức hô to: "Kêu cái gì? Lập tức đi! Ai cho ngươi dừng lại?"
Thôn Thiên Hồng Mãng vẫn dừng lại không tiến, thấp giọng kêu rên.
Hồng Liên đứng lên, từ đầu của nó nhìn thoáng qua, chỉ thấy phía trước là một vách núi, liếc mắt nhìn xuống như Địa ngục, sâu không lường được.
Mà vách núi đối diện cũng là vách đá trụi lủi, không có gì khác.
Bọn họ đại khái đi lầm đường, Hồng Liên nhắm mắt, muốn gọi Thôn Thiên Hồng Mãng lộn trở lại đi hướng khác.
Song ả chưa cất lời, Thôn Thiên Hồng Mãng đột nhiên phát ra một tiếng thống khổ tê rợn, đầu lắc mạnh một cái, suýt ném rơi Hồng Liên.
"Ngươi làm gì thế?" Hồng Liên giận dữ, một cái tát chụp trên đầu Thôn Thiên Hồng Mãng, ả bây giờ bị thương, nhưng vẫn có thể xử lý nó!
Cú đánh của ả tựa hồ khiến Thôn Thiên Hồng Mãng tức giận, điên cuồng lắc lư đầu, thân thể cao lớn trực tiếp ngã lăn ra đất, phát ra một tiếng gào khóc thảm thiết.
Hồng Liên bị nó hất xuống đất, ngã nhào xuống, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn cử động Thôn Thiên Hồng Mãng, không biết chuyện gì xảy ra.
"Xích Luyện!" Ả tức giận quát một tiếng, bình thường nghe tiếng gầm của ả, Thôn Thiên Hồng Mãng đã sớm ngoan ngoãn không dám động tác, nhưng hôm nay không biết tại sao nó mặc kệ lệnh của ả, càng không ngừng lăn lộn kêu trên mặt đất.
Bộ dáng của nó khiến Hồng Liên đột nhiên có dự cảm xấu.
Tựa hồ muốn xác minh ý nghĩ trong lòng, ả nhấc mắt nhìn thấy phía dưới đầu Thôn Thiên Hồng Mãng đột nhiên có cái gì đó động đậy, như bị người dùng vật gì từ bên trong đẩy lên!
Ả mở to hai mắt, trên gương mặt thanh lệ toàn bộ đều là khiếp sợ cùng khó tin.
"Không thể nào" ả thì thào nói, đột nhiên Thôn Thiên Hồng Mãng phát ra một tiếng kêu cực kỳ bi thảm thê lương, ngay cả ả cũng giật nảy mình!
Mà một luồng ánh sáng thẩm thấu từ phía chỗ nhô lên sau đầu Thôn Thiên Hồng Mãng, mới đầu chỉ có một chút ánh sáng yếu ớt, phía sau ánh sáng càng lúc càng lớn, càng ngày càng mãnh liệt!
Mắt thường có thể thấy trong ánh sáng chói mắt có vô số ánh chớp dao động!
thuộc tính Lôi?
Hồng Liên cả kinh trong khoảng thời gian ngắn không có phản ứng, chờ đầu óc xoay chuyển, tay ả đã nắm chặt Roi Hỏa thần!
Tuyệt đối sẽ không cho ngươi có cơ hội sống sót lần thứ hai!
Ả giơ Roi Hỏa thần, không phát khởi công kích, ngược lại chính mình hung hăng hộc ra một ngụm máu, mà cùng lúc đó, ánh chớp đột nhiên phóng lên cao, như lưỡi dao sắc bén rạch thủng lưng Thôn Thiên Hồng Mãng.
Thôn Thiên Hồng Mãng không ngừng kêu thảm, không thể ngăn cản ánh sáng xé rách thân thể của nó.
Ánh sáng quá chói mắt làm người ta không dám nhìn thẳng, Hồng Liên vội vàng đưa tay ngăn trở hai mắt, lảo đảo đứng lên lui lại mấy bước.
Ầm ầm...
Một tiếng vang thật lớn, thân thể cao lớn nặng nề của Thôn Thiên Hồng Mãng ngã trên đất, cả tòa vách đá trong nháy mắt run lên một cái, nước bùn bắn tung ra.
Ánh chớp chợt lóe, một cô gái đầu đầy tóc đỏ xuất hiện giữa ánh chớp, sợi tóc đường hoàng, ánh mắt thanh lạnh, trong tay tuyết ảnh chiến đao chậm rãi giơ lên.
"Làm sao có thể!" Hồng Liên điên cuồng kêu to lên, không thể tin được việc trước mắt.
Thật giống như nhìn một người chết đột nhiên sống lại!
Làm sao có người bị Thôn Thiên Hồng Mãng nuốt vào mà vẫn có thể sống sót đi ra?
"Ta chỉ vào nhặt đao của ta về mà thôi, ngươi nghĩ ta dễ chết như thế sao?" Hoàng Bắc Nguyệt lãnh ngạo nói, "Hồng Liên, ta mới vừa nói qua, hôm nay hươu chết vào tay ai còn chưa biết!"
"Hừ! Ta sẽ không để cho ngươi sống! Có ta thì không thể có ngươi!" Hồng Liên hai tay cầm chắc Roi Hỏa thần, muốn gọi về Lửa Địa ngục một lần nữa!
Hoàng Bắc Nguyệt cười lạnh: "Chúng ta chỉ có một người sống, người kia nhất định là ta!"
Nàng giơ đao lên, một đạo ánh chớp từ mũi đao hung mãnh đánh qua, đánh bay Roi Hỏa thần trong tay Hồng Liên ra ngoài, mà Hồng Liên cũng bị lôi quất trúng bay về phía sau.
Mắt thấy ngã khỏi vách núi, Hồng Liên đầu óc linh mẫn, hơn nữa ý niệm muốn sống rất mạnh, tay vung lên đã nắm được một tảng đá trên vách đá!
Hoàng Bắc Nguyệt chậm rãi đi qua, hạ mắt nhìn, có chút đáng thương nhìn sắc mặt tái nhợt của Hồng Liên, đúng vẻ mặt của kẻ sắp chết.
"Ngươi biết không? Mặc Liên không thích làm người của Điện Quang Diệu, hắn bản tính đơn thuần thiện lương, khát vọng chính là cuộc sống đơn giản bình thản, nhưng các ngươi không hiểu hắn một chút nào."
Hồng Liên rơi nước mắt, tẩy trôi nước bùn cùng vết máu trên mặt, ả vẫn ngạo mạn quật cường như cũ: "Ngươi quen biết hắn bao lâu, tự cho là hiểu rõ hắn sao?"
"Ta không dám nói hiểu rõ hắn, nhưng ít ra ta thấy mặt thiện lương của hắn, mà ngươi, các ngươi cùng nhau lớn lên, hắn có từng một lần nói lời thật lòng với ngươi?" Hoàng Bắc Nguyệt chậm rãi nói, nhìn bộ dạng Hồng Liên kỳ thật vẫn có sự thương hại.
Hồng Liên thực sự chân thành với Mặc Liên, không có nửa điểm giả dối. Nữ nhân này mặc dù cuồng ngạo tà ác, nhưng yêu ghét rõ ràng, tính cách như vậy nàng rất thích.
Nếu có thể, nàng không muốn làm kẻ địch với Hồng Liên, tuy nhiên, điều này sao có thể?
"Hoàng Bắc Nguyệt!" Hồng Liên môi run rẩy, giọng nói cũng run rẩy, nước mắt chảy ròng ròng xuống, "Ta thích Mặc Liên, vì hắn chết cũng cam lòng! Ngươi không cần chế nhạo ta! Hôm nay bại trong tay ngươi, là Hồng Liên ta tài nghệ không bằng người, nhưng ngươi đừng đắc ý! Một ngày nào đó ngươi sẽ trả giá vì sự cao ngạo của ngươi!"
Hoàng Bắc Nguyệt nhăn mi lại, nước mưa chậm rãi hòa tan nước bùn trên mặt, lộ ra da thịt trắng như tuyết.
"Đáng tiếc ngươi không nhìn thấy ngày đó." Hoàng Bắc Nguyệt giơ tuyết ảnh chiến đao lên, định chém đứt vách đá Hồng Liên bắt được.
Nhưng Hồng Liên lại tự buông tay ra, mặc thân thể như con diều đứt day, rơi xuống vực sâu không đáy!
"Trên đời này không ai giết được ta! Chỉ chính ta mới có thể! Hoàng Bắc Nguyệt! Ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua ngươi... "
Nghe trong vực sâu truyền tới tiếng phẫn nộ thê lương, Hoàng Bắc Nguyệt thở dài nhẹ nhõm một hơi, không để ý hình tượng ngã ngồi dưới đất, trực tiếp nằm ở trong nước bùn, để nước mưa dội trên mặt.
Ở trong bụng Thôn Thiên Hồng Mãng, bị chất nhầy đáng sợ gây ra mấy vết thương trên người, giờ phút này bị nước mưa ngấm vào, đau xót ruột xót gan.
Hoàng Bắc Nguyệt nhe răng trợn mắt hít vài ngụm khí lạnh, chậm rãi ngồi xuống, nhìn thấy Roi Hỏa thần vừa rồi đánh bật khỏi tay Hồng Liên đang nằm trong nước bùn.
Uy lực roi thật đáng sợ, một lần có thể triệu hồi được Lửa Địa ngục khiến nàng vô cùng sợ hãi.
Hoàng Bắc Nguyệt chậm rãi đi qua, nhặt roi lên, cầm trong tay suy nghĩ một chút, Roi lửa hồng khá nặng, hơn nữa đầu roi có thể cảm giác được nguyên khí hỏa hùng hậu, so với lửa trên người Ma thú Hỏa Diễm cùng Tiểu Hổ cũng tinh thuần cường đại hơn vài phần.
Bảo bối lợi hại như vậy, sau này tự nhiên thuộc về nàng.
Hoàng Bắc Nguyệt lau khô bùn trên Roi Hỏa thần, cẩn thận nắm trong tay, đột nhiên nghe thấy tiếng tê tê yếu ớt phía sau, nàng lập tức cảnh giác quay đầu lại!
Chỉ thấy Thôn Thiên Hồng Mãng như toà núi nhỏ nằm hấp hối trên mặt đất, trên thân thể có một vết thương khủng bố, máu tươi đầm đìa.
Vết thương này không phải vết thương trí mệnh đối với nó, nhưng lúc này Thôn Thiên Hồng Mãng thoạt nhìn như sắp chết, hai cặp mắt màu đỏ chỉ hé mở một chút, âm lãnh nhìn chằm chằm nàng.
Chỉ cần ký kết bổn mạng khế ước thì tính mạng của triệu hồi sư cùng triệu hồi thú tương liên với nhau. Triệu hồi sư một khi chết, triệu hồi thú cũng không sống được.
Nhìn bộ dáng Thôn Thiên Hồng Mãng, Hồng Liên ắt hẳn đã chết.
Thật đáng tiếc cho Thôn Thiên Hồng Mãng lợi hại như vậy, cả Đại lục Tạp Nhĩ Tháp cũng không tìm được linh thú thứ hai tiến hóa như vậy, năng lực nuốt thiên thật sự quá mạnh mẽ!
Hoàng Bắc Nguyệt nghĩ tới, đột nhiên trong lúc đó nảy ra ý tưởng tuyệt diệu.
Nếu dùng Bùa Phong ấn thú để phong ấn Thôn Thiên Hồng Mãng, lấy nguyên khí của mình tẩm bổ cho nó thì nó sẽ làm việc cho mình.
Bùa Phong ấn thú chỉ dùng được khi linh thú bạc nhược yếu kém nhất mới có tác dụng, đây chẳng phải là cơ hội tốt ngàn năm một thuở sao.
Kế hoạch này vừa chợt lóe trong đầu, Hoàng Bắc Nguyệt liền quyết định lập tức ra tay, vẽ Bùa Phong ấn thú chung quanh Thôn Thiên Hồng Mãng, sau đó đang định niệm chú, đột nhiên một loạt tiếng bước chân vội vã truyền đến!
Nàng nhăn mi lại, phía sau nếu là người của Điện Quang Diệu đến thì kế hoạch phong ấn Thôn Thiên Hồng Mãng hỏng hết. Bỏ lỡ cơ hội lớn như vậy thật tiếc hận mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.