Chương 546: Đại tái đối chiến (4)
Lộ Phi
05/12/2015
Vũ Văn Chiến trên chỗ giám khảo “ồ” một tiếng, vừa định mở miệng ngăn cản, lôi đài này không phải là nơi mà bọn họ có thể tùy ý so đấu, nơi này còn có quy củ.
Thiên Đại Mê Ly giơ tay, nói: “Vũ Văn tộc trưởng, ngẫu nhiên phá lệ một chút cũng không tính là cái gì, tộc trưởng để cho bọn họ so tài với nhau đi.” “Như vậy sao được?” Vũ Văn Chiến nhíu mày, những người Tây Nhung quốc này làm sao lại kỳ quái như vậy? Phía dưới kia là Thiên Đại Đông Nhi đồ đệ của Thiên Đại Mê Ly , lúc này Thiên Đại Mê Ly không ngăn cản thì cũng thôi đi, lại còn muốn giật giây để bọn họ tỷ thí! “Có người khiêu chiến, nếu Thánh Huyết cung của chúng ta không dám tiếp, vậy sau này đặt chân lên đại lục Tạp Nhĩ Tháp như thế nào đây ?” Thanh âm của Thiên Đại Mê Ly lạnh lẽo, vô cùng cường thế, “Đông nhi, sư phụ đã dạy ngươi, mặc kệ đối thủ là ai, tuyệt đối không thể hạ thủ lưu tình! Nhất định phải trảm thảo trừ căn! Ngươi có nhớ kỹ?” “Nhớ kỹ!” Thiên Đại Đông Nhi kiên định gật đầu. Hoàng Bắc Nguyệt cau mày, đây mà là sư phụ cái gì? Có sư phụ nào dạy đồ đệ như vậy? Trách không được Thiên Đại Đông Nhi này tính cách cực đoan như thế , xem ra cách dạy dỗ của Thánh Huyết cung đối với đệ tử luôn là như vậy! Nói như vậy nàng cũng không cần nể tình, hung hăng đánh cho nàng ta không có cơ hội phản kháng, đè sự kiêu ngạo của bọn họ xuống! Được sư phụ cho phép như vậy, nên Thiên Đại Đông Nhi không thèm quan tâm gì nữa, giơ kiếm lên công kích về phía Hoàng Bắc Nguyệt! Hoàng Bắc Nguyệt nhanh chóng xoay người , trong tay hiện lên hỏa diễm, lấy hỏa diễm ngưng tụ hình một thanh kiếm, ngăn cản phía sau, chặn lại công kích của Thiên Đại Đông nhi . Cánh tay của Thiên Đại Đông Nhi bị chấn động đến tê dại, trong lòng âm thầm lắp bắp kinh hãi, người đeo mặt nạ quỷ này thực lực thật bá đạo! Tuy nhiên về lực phòng ngự, ai có thể so sánh cùng với nàng? Thiên Đại Đông Nhi cười lạnh một tiếng, “Cự Tê Giáp Long, thiên quân trọng chuy!” Một tiếng rít gào, Cự Tê Giáp Long ngẩng đầu, ngửa mặt lên trời huýt dài, móng vuốt phía trước giơ lên, giáp xác cứng rắng như búa tạ thật lớn, nhô lên cao rồi nện xuống. Khí thế sắc bén giống như khiến không khí cũng bị nén lại, y phục của Hoàng Bắc Nguyệt bị thổi bay lên, vạt áo bồng bềnh, từng lọn tóc cũng tung bay. “Vương!” A Lệ Nhã lo lắng ôm ngực, hốc mắt đỏ bừng, mặc dù ti tưởng vào thực lực của vương, nhưng mà nhìn thấy tình huống như vậy vẫn không nhịn được mà cảm thấy lo lắng! “Không cần lo lắng.” Cát Khắc cười, hắn tuyệt đối tự tin, hắn cũng là người có thực lực, lần trước cùng Hoàng Bắc Nguyệt đánh một trận, đến nay ấn tượng khắc sâu, hiện tại vương, ngay cả một phần lực lượng cũng còn chưa dùng đến! Búa tạ nện xuống, Hoàng Bắc Nguyệt không thèm động đậy, mắt thấy búa tạ sẽ đập vào trên đầu, nàng nhẹ nhàng nâng tay, Thiên Đại Đông Nhi sửng sốt một chút, sau đó sắc mặt đại biến, phía trước mắt, Hoàng Bắc Nguyệt vừa rồi còn đứng nơi đó, đột nhiên… . . . Biến mất! Biến mất? Sao có thể tự nhiên biến mất? Còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, trong nháy mắt truyền đến cảm giác có kính phong sắc bén tập kích phía sau lưng, xen lẫn hỏa diễm nóng rực. Hỏa diễm thiêu đốt bị bám vào một trận cuồng phong, Cự Tê Giáp Long muốn xoay người nghênh chiến, nhưng bất đắc dĩ hình thể khổng lồ, lực phòng ngự rất mạnh, nhưng năng lực hành động lại có chút khó khăn, hơn nữa bị vây trong kình phong, có một loại uy áp hết sức khủng bố khiến cho nó muốn hành động cũng thấy khó khăn! Không thể nhúc nhích, đột nhiên Thiên Đại Đông Nhi xoay người, đồng tử mở rộng, chỉ thấy một đám hỏa diễm đánh về phía mặt nàng! Hỏa diễm đốt tới trước mắt, khăn đen trên mặt bỗng nhiên bị cuồng phong thổi tung, một khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn lộ ra.
Thiên Đại Mê Ly giơ tay, nói: “Vũ Văn tộc trưởng, ngẫu nhiên phá lệ một chút cũng không tính là cái gì, tộc trưởng để cho bọn họ so tài với nhau đi.” “Như vậy sao được?” Vũ Văn Chiến nhíu mày, những người Tây Nhung quốc này làm sao lại kỳ quái như vậy? Phía dưới kia là Thiên Đại Đông Nhi đồ đệ của Thiên Đại Mê Ly , lúc này Thiên Đại Mê Ly không ngăn cản thì cũng thôi đi, lại còn muốn giật giây để bọn họ tỷ thí! “Có người khiêu chiến, nếu Thánh Huyết cung của chúng ta không dám tiếp, vậy sau này đặt chân lên đại lục Tạp Nhĩ Tháp như thế nào đây ?” Thanh âm của Thiên Đại Mê Ly lạnh lẽo, vô cùng cường thế, “Đông nhi, sư phụ đã dạy ngươi, mặc kệ đối thủ là ai, tuyệt đối không thể hạ thủ lưu tình! Nhất định phải trảm thảo trừ căn! Ngươi có nhớ kỹ?” “Nhớ kỹ!” Thiên Đại Đông Nhi kiên định gật đầu. Hoàng Bắc Nguyệt cau mày, đây mà là sư phụ cái gì? Có sư phụ nào dạy đồ đệ như vậy? Trách không được Thiên Đại Đông Nhi này tính cách cực đoan như thế , xem ra cách dạy dỗ của Thánh Huyết cung đối với đệ tử luôn là như vậy! Nói như vậy nàng cũng không cần nể tình, hung hăng đánh cho nàng ta không có cơ hội phản kháng, đè sự kiêu ngạo của bọn họ xuống! Được sư phụ cho phép như vậy, nên Thiên Đại Đông Nhi không thèm quan tâm gì nữa, giơ kiếm lên công kích về phía Hoàng Bắc Nguyệt! Hoàng Bắc Nguyệt nhanh chóng xoay người , trong tay hiện lên hỏa diễm, lấy hỏa diễm ngưng tụ hình một thanh kiếm, ngăn cản phía sau, chặn lại công kích của Thiên Đại Đông nhi . Cánh tay của Thiên Đại Đông Nhi bị chấn động đến tê dại, trong lòng âm thầm lắp bắp kinh hãi, người đeo mặt nạ quỷ này thực lực thật bá đạo! Tuy nhiên về lực phòng ngự, ai có thể so sánh cùng với nàng? Thiên Đại Đông Nhi cười lạnh một tiếng, “Cự Tê Giáp Long, thiên quân trọng chuy!” Một tiếng rít gào, Cự Tê Giáp Long ngẩng đầu, ngửa mặt lên trời huýt dài, móng vuốt phía trước giơ lên, giáp xác cứng rắng như búa tạ thật lớn, nhô lên cao rồi nện xuống. Khí thế sắc bén giống như khiến không khí cũng bị nén lại, y phục của Hoàng Bắc Nguyệt bị thổi bay lên, vạt áo bồng bềnh, từng lọn tóc cũng tung bay. “Vương!” A Lệ Nhã lo lắng ôm ngực, hốc mắt đỏ bừng, mặc dù ti tưởng vào thực lực của vương, nhưng mà nhìn thấy tình huống như vậy vẫn không nhịn được mà cảm thấy lo lắng! “Không cần lo lắng.” Cát Khắc cười, hắn tuyệt đối tự tin, hắn cũng là người có thực lực, lần trước cùng Hoàng Bắc Nguyệt đánh một trận, đến nay ấn tượng khắc sâu, hiện tại vương, ngay cả một phần lực lượng cũng còn chưa dùng đến! Búa tạ nện xuống, Hoàng Bắc Nguyệt không thèm động đậy, mắt thấy búa tạ sẽ đập vào trên đầu, nàng nhẹ nhàng nâng tay, Thiên Đại Đông Nhi sửng sốt một chút, sau đó sắc mặt đại biến, phía trước mắt, Hoàng Bắc Nguyệt vừa rồi còn đứng nơi đó, đột nhiên… . . . Biến mất! Biến mất? Sao có thể tự nhiên biến mất? Còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, trong nháy mắt truyền đến cảm giác có kính phong sắc bén tập kích phía sau lưng, xen lẫn hỏa diễm nóng rực. Hỏa diễm thiêu đốt bị bám vào một trận cuồng phong, Cự Tê Giáp Long muốn xoay người nghênh chiến, nhưng bất đắc dĩ hình thể khổng lồ, lực phòng ngự rất mạnh, nhưng năng lực hành động lại có chút khó khăn, hơn nữa bị vây trong kình phong, có một loại uy áp hết sức khủng bố khiến cho nó muốn hành động cũng thấy khó khăn! Không thể nhúc nhích, đột nhiên Thiên Đại Đông Nhi xoay người, đồng tử mở rộng, chỉ thấy một đám hỏa diễm đánh về phía mặt nàng! Hỏa diễm đốt tới trước mắt, khăn đen trên mặt bỗng nhiên bị cuồng phong thổi tung, một khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn lộ ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.