Chương 627: Hoàng thất phân tranh (5)
Lộ Phi
31/05/2016
Editor: Tiểu Lục
Beta: Mặc Quân Dạ
“Chuyện này…” Cát Đan vuốt vuốt nhúm râu dưới cằm, trong mắt lộ ra nét giảo hoạt.
Thấy bộ dáng này của Cát Đan, đáy lòng Quyền vương có chút dự cảm không tốt, chỉ là bên ngoài hắn vẫn tỏ ra bất động thanh sắc hỏi: “Không biết Ngụy đại tướng quân có chuyện gì khó xử hay không?”
“Chuyện khó xử đương nhiên là có.” Cát Đan cũng không muốn giấu diếm, nếu như đang đàm phán điều kiện, vậy cứ nói ra sự thật sẽ là tốt nhất, cứ trốn trốn tránh tránh thì quá lãng phí thời gian: “Vương gia cũng biết, mặc dù Đại tướng quân ở Đông Ly Quốc quyền cao chức trọng, thế nhưng trên đầu ngài còn có Hoàng thượng, chuyện đại sự như khởi binh sao có thể tự tiện chủ trương được đây?”
Quyền vương gật đầu nói: “Cát đại nhân nói rất đúng, chỉ là không biết Hoàng thượng của quý quốc có dự định gì?”
Tuy ngoài miệng khách sáo nhưng trong lòng Quyền vương lại đang ngấm ngầm chửi rủa: cái tên Ngụy Võ Thần này cũng thật biết nhân cơ hội lừa gạt, có ai không biết, Đông Ly Quốc chỉ có Đại tướng quân Ngụy Võ Thần chứ không hề có hoàng thất!
Vị hoàng đế kia vẫn còn phải trông cậy vào Đại tướng quân, chỉ cần Ngụy Võ Thần nói một câu, vị hoàng đế kia sao dám nói chữ “không”?
“Hoàng thượng luôn luôn coi trọng và tín nhiệm Đại tướng quân, chỉ là sự tình lần này quá mức quan trọng, cho nên Hoàng thượng nói, không biết Vương gia có thể xuất ra một chút thành ý hay không?”
Quả nhiên!
Ngụy Võ Thần kia làm sao có thể giúp người không công được! Cho dù có gả nữ nhi sang đây thì như thế nào.
“Chuyện này…” Quyền vương không hề lộ ra thần sắc không vui, dù sao cũng đều là lão hồ ly giỏi tính toán, sao hắn có thể dễ dàng trở mặt được?
Thấy hắn do dự, Cát Đan liền tiến lên chắp tay, sau khi mời Quyền vương khom lưng xuống, Cát Đan thấp bé cố gắng kiễng mũi chân lên thì mới có thể lặng lẽ nói mấy câu bên tai Quyền vương.
Vì cách nhau một khoảng, hơn nữa Cát Đan lại là người khôn khéo giảo hoạt, bởi vậy tiếng nói chuyện của hắn rất nhỏ, Hoàng Bắc Nguyệt căn bản là không nghe rõ!
Không biết lão gia hỏa này đang nói cái gì?
Bên này, sau khi nghe xong, sắc mặt Quyền vương đột nhiên đại biến. Hắn ngẩng đầu, có chút chấn kinh (chấn động + kinh ngạc) nhìn Cát Đan, vẻ mặt này tuyệt đối không phải là giả vờ!
Cát Đan vuốt cằm cười nói: “Sao nào? Cử động lần này của Đại tướng quân chúng ta có phải đã đủ thành ý rồi hay không?”
“Cát đại nhân, điều ngươi nói là sự thật?” Quyền vương vội vàng nói.
“Tại hạ phụng mệnh Đại tướng quân mà đến, cũng có nghĩa lời nói của ta đang đại biểu cho Ngụy đại tướng quân của Đông Ly Quốc, ta sao lại nói dối Vương gia đây?” Cát Đan chắp tay nói.
Quyền vương suy nghĩ một chút, trong đầu và trong lòng là một mảnh rối bời, lời nói Cát Đan chính là mấu chốt làm cho Quyền vương vốn không muốn thỏa hiệp cũng phải do dự một phen.
“Không biết điều kiện của Đại tướng quân là cái gì?” Một lát sau, Quyền vương hít sâu một hơi, rốt cuộc cũng làm ra quyết định cuối cùng.
Trong ánh mắt khôn khéo của Cát Đan lộ ra một tia hài lòng, so với Tông Nam, gương mặt gian xảo của hắn càng khiến người ta chán ghét nhiều hơn!
Hắn vươn hai ngón trỏ chập lại thành hình chữ thập, sau đó cười với Quyền vương: “Ý của Vương gia như thế nào?”
“Cái này, cái này cũng quá…”
“Vương gia!” Cát Đan ngắt lời của hắn: “Chỉ cần ngài đáp ứng, lại thêm Đại tướng quân của chúng ta trợ giúp, cả Bắc Diệu Quốc này đều sẽ là của ngài rồi, mười tòa thành trì này thì tính cái gì?”
“Mười tòa thành trì này đều là những tòa thành trọng trấn ở biên cương Bắc Diệu Quốc! Nếu như cắt ra nhường cho các ngươi, vậy phía Đông Nam của Bắc Diệu Quốc sẽ hoàn toàn bại lộ, đến lúc đó…”
Cát Đan ôm tay, tựa hồ có chút bất mãn nói: “Vương gia nói như vậyquả thật đã làm cho Đại tướng quân của chúng ta thất vọng và đau đớn không thôi! Đại tướng quân thành ý mười phần, muốn cùng Vương gia kết quan hệ thông gia, sau này hai nước liên minh với nhau, sao có thể xâm phạm nhau được?”
“Nhưng mà…” Quyền vương vẫn còn do dự.
Beta: Mặc Quân Dạ
“Chuyện này…” Cát Đan vuốt vuốt nhúm râu dưới cằm, trong mắt lộ ra nét giảo hoạt.
Thấy bộ dáng này của Cát Đan, đáy lòng Quyền vương có chút dự cảm không tốt, chỉ là bên ngoài hắn vẫn tỏ ra bất động thanh sắc hỏi: “Không biết Ngụy đại tướng quân có chuyện gì khó xử hay không?”
“Chuyện khó xử đương nhiên là có.” Cát Đan cũng không muốn giấu diếm, nếu như đang đàm phán điều kiện, vậy cứ nói ra sự thật sẽ là tốt nhất, cứ trốn trốn tránh tránh thì quá lãng phí thời gian: “Vương gia cũng biết, mặc dù Đại tướng quân ở Đông Ly Quốc quyền cao chức trọng, thế nhưng trên đầu ngài còn có Hoàng thượng, chuyện đại sự như khởi binh sao có thể tự tiện chủ trương được đây?”
Quyền vương gật đầu nói: “Cát đại nhân nói rất đúng, chỉ là không biết Hoàng thượng của quý quốc có dự định gì?”
Tuy ngoài miệng khách sáo nhưng trong lòng Quyền vương lại đang ngấm ngầm chửi rủa: cái tên Ngụy Võ Thần này cũng thật biết nhân cơ hội lừa gạt, có ai không biết, Đông Ly Quốc chỉ có Đại tướng quân Ngụy Võ Thần chứ không hề có hoàng thất!
Vị hoàng đế kia vẫn còn phải trông cậy vào Đại tướng quân, chỉ cần Ngụy Võ Thần nói một câu, vị hoàng đế kia sao dám nói chữ “không”?
“Hoàng thượng luôn luôn coi trọng và tín nhiệm Đại tướng quân, chỉ là sự tình lần này quá mức quan trọng, cho nên Hoàng thượng nói, không biết Vương gia có thể xuất ra một chút thành ý hay không?”
Quả nhiên!
Ngụy Võ Thần kia làm sao có thể giúp người không công được! Cho dù có gả nữ nhi sang đây thì như thế nào.
“Chuyện này…” Quyền vương không hề lộ ra thần sắc không vui, dù sao cũng đều là lão hồ ly giỏi tính toán, sao hắn có thể dễ dàng trở mặt được?
Thấy hắn do dự, Cát Đan liền tiến lên chắp tay, sau khi mời Quyền vương khom lưng xuống, Cát Đan thấp bé cố gắng kiễng mũi chân lên thì mới có thể lặng lẽ nói mấy câu bên tai Quyền vương.
Vì cách nhau một khoảng, hơn nữa Cát Đan lại là người khôn khéo giảo hoạt, bởi vậy tiếng nói chuyện của hắn rất nhỏ, Hoàng Bắc Nguyệt căn bản là không nghe rõ!
Không biết lão gia hỏa này đang nói cái gì?
Bên này, sau khi nghe xong, sắc mặt Quyền vương đột nhiên đại biến. Hắn ngẩng đầu, có chút chấn kinh (chấn động + kinh ngạc) nhìn Cát Đan, vẻ mặt này tuyệt đối không phải là giả vờ!
Cát Đan vuốt cằm cười nói: “Sao nào? Cử động lần này của Đại tướng quân chúng ta có phải đã đủ thành ý rồi hay không?”
“Cát đại nhân, điều ngươi nói là sự thật?” Quyền vương vội vàng nói.
“Tại hạ phụng mệnh Đại tướng quân mà đến, cũng có nghĩa lời nói của ta đang đại biểu cho Ngụy đại tướng quân của Đông Ly Quốc, ta sao lại nói dối Vương gia đây?” Cát Đan chắp tay nói.
Quyền vương suy nghĩ một chút, trong đầu và trong lòng là một mảnh rối bời, lời nói Cát Đan chính là mấu chốt làm cho Quyền vương vốn không muốn thỏa hiệp cũng phải do dự một phen.
“Không biết điều kiện của Đại tướng quân là cái gì?” Một lát sau, Quyền vương hít sâu một hơi, rốt cuộc cũng làm ra quyết định cuối cùng.
Trong ánh mắt khôn khéo của Cát Đan lộ ra một tia hài lòng, so với Tông Nam, gương mặt gian xảo của hắn càng khiến người ta chán ghét nhiều hơn!
Hắn vươn hai ngón trỏ chập lại thành hình chữ thập, sau đó cười với Quyền vương: “Ý của Vương gia như thế nào?”
“Cái này, cái này cũng quá…”
“Vương gia!” Cát Đan ngắt lời của hắn: “Chỉ cần ngài đáp ứng, lại thêm Đại tướng quân của chúng ta trợ giúp, cả Bắc Diệu Quốc này đều sẽ là của ngài rồi, mười tòa thành trì này thì tính cái gì?”
“Mười tòa thành trì này đều là những tòa thành trọng trấn ở biên cương Bắc Diệu Quốc! Nếu như cắt ra nhường cho các ngươi, vậy phía Đông Nam của Bắc Diệu Quốc sẽ hoàn toàn bại lộ, đến lúc đó…”
Cát Đan ôm tay, tựa hồ có chút bất mãn nói: “Vương gia nói như vậyquả thật đã làm cho Đại tướng quân của chúng ta thất vọng và đau đớn không thôi! Đại tướng quân thành ý mười phần, muốn cùng Vương gia kết quan hệ thông gia, sau này hai nước liên minh với nhau, sao có thể xâm phạm nhau được?”
“Nhưng mà…” Quyền vương vẫn còn do dự.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.