Chương 577: Huyền Xà Âm Hậu (5)
Lộ Phi
09/12/2015
Giống như lần ở trong Phù Quang rừng
rậm, Linh Tôn đột nhiên biến thành một người khác, đôi mắt màu đỏ, chiến đao màu đen, khi đó uy áp trên người Linh Tôn cũng khiến nàng suýt nữa
tắt thở!
Hôm nay gặp phải Huyền Xà Âm Hậu, cái loại cảm giác đó lại tới, mặc dù so ra không bằng sự cường hãn của Linh Tôn, nhưng cũng làm cho nàng không dám khinh thường. Bên tai kịch liệt vang lên tiếng gió gào thét giống như dã thú gầm rống, là công kích của nguyên khí phong thuộc tính! Hoàng Bắc Nguyệt vung đao ngăn lại, tức thì cảm thấy gan bàn tay tê dại, nhíu mi một chút, ném phù ấn trong tay ra. “Ngự phong phù!” Lúc nguyên khí thuộc tính phong sắp đến gần nàng, đột nhiên phương hướng bị đảo ngược, cuồng phong rít gào liền bị điều khiển xoay ngược lại, cuồn cuộn lao về phía Âm Hậu! Ngự phong phù Tứ thiên nguyên đối với cường giả cỡ Âm Hậu mà nói, là có thể dễ dàng né tránh, căn bản không cần để vào mắt! Nhưng khiến cho Hoàng Bắc Nguyệt giật mình chính là, sau khi ngự phong phù đánh qua, Âm Hậu căn bản không có trốn tránh, vẻ mặt cuồng nộ dường như trong nháy mắt bị ngưng đọng, kinh ngạc nhìn Hoàng Bắc Nguyệt, mặc cho cuồng phong bị đảo ngược đánh lên người nàng. Sau một tiếng hô nhỏ, thân thể Huyền Xà Âm Hậu bay về phía sau, chín con cự xà dữ tợn loạn vũ ở trong cuồng phong! Thân hình Phong Liên Dực chợt lóe, vọt đến phía sau Huyền Xà Âm Hậu, chặn lại thân thể của nàng, mới không để cho nàng đập mạnh lên vách tường phía sau! “Mẫu hậu?” Phong Liên Dực cũng rất là khó hiểu đối với phản ứng của nàng. Huyền Xà Âm Hậu ngơ ngác ngẩng đầu, cuồng phong tản ra, thiếu nữ đứng ở trên lưng Băng Linh Huyễn Điểu cầm tuyết ảnh chiến đao, khuôn mặt tinh xảo nhuộm lên mấy phần giận dữ, vẻ mặt không che giấu được nét thanh lệ tuyệt sắc. Hoàng Bắc Nguyệt đứng ở trên lưng Băng Linh Huyễn Điểu, tóc tản ra, sợi tóc đen nhánh từ từ bị nhuộm thành màu đỏ như lửa! Màu đỏ kia, thật chói mắt khiến cho mắt của Huyền Xà Âm Hậu cũng đỏ lên! “Ngươi, là ngươi!” Huyền Xà Âm Hậu giơ tay lên, chỉ vào Hoàng Bắc Nguyệt mà điên cuồng gào hét, nguyên khí chung quanh bởi vì phẫn nộ của nàng mà kịch liệt dao động! “Ta không nhận ra ngươi.” Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng nói. “Ha ha ha ——” Huyền Xà Âm Hậu ngửa đầu cười điên cuồng, “Ngươi vậy mà dám nói ngươi không nhận ra ta! Mấy năm mà thôi, ngươi đã hoàn toàn quên mất ta rồi!” Nàng dữ tợn cười lớn, chín con rắn cũng bởi vì phẫn nộ của nàng mà càng thêm cuồng loạn hưng phấn. “Nhưng ngươi có hóa thành tro ta cũng nhận ra! Ngươi đã sống lại! Ngươi đã sống lại lần nữa!” Hoàng Bắc Nguyệt không nói gì mà nhìn nàng, ánh mắt thoáng liếc qua Phong Liên Dực, không cần mở miệng nói chuyện, Phong Liên Dực cũng có thể hiểu được ý nàng. Có chắc bà ấy bình thường không? Phong Liên Dực gật đầu cười khổ, thấp giọng nói: “Mẫu hậu, ngươi nhận lầm người rồi, nàng là Bắc Nguyệt quận chúa của Nam Dực Quốc, năm nay mới mười bảy tuổi.” “Nam Dực quốc, Bắc Nguyệt quận chúa…” Huyền Xà Âm Hậu thì thào nói, trên mặt xuất hiện thần sắc có mầy phần mờ mịt thê lương, “Mười bảy năm trước, ánh trăng của Bắc Diệu Quốc thê mỹ đến thế, các ngươi, các ngươi vậy mà… .” Huyền Xà Âm Hậu nghiến răng nghiến lợi nói, thân thể bởi vì phẫn nộ mà kịch liệt phát run. “Gạt ta! Đều đang gạt ta! Các ngươi vẫn luôn gạt ta! Hại ta biến thành thế này! Các ngươi lại tằng tịu với nhau sinh hạ một đứa con gái!” Huyền Xà Âm Hậu gào rống, dùng một chưởng đánh Phong Liên Dực ra khỏi bên cạnh, sau đó chín con rắn đều dựng lên. Nắm thanh bảo kiếm trong tay, mũi kiếm dần hiện ra màu sắc của hỏa diễm! Cao thủ đồng thời sở hữu phong thuộc tính và hỏa thuộc tính! Hoàng Bắc Nguyệt không kịp nghĩ nhiều, tức khắc triệu hoán tiểu Hổ từ trong không gian linh thú ra.
Hôm nay gặp phải Huyền Xà Âm Hậu, cái loại cảm giác đó lại tới, mặc dù so ra không bằng sự cường hãn của Linh Tôn, nhưng cũng làm cho nàng không dám khinh thường. Bên tai kịch liệt vang lên tiếng gió gào thét giống như dã thú gầm rống, là công kích của nguyên khí phong thuộc tính! Hoàng Bắc Nguyệt vung đao ngăn lại, tức thì cảm thấy gan bàn tay tê dại, nhíu mi một chút, ném phù ấn trong tay ra. “Ngự phong phù!” Lúc nguyên khí thuộc tính phong sắp đến gần nàng, đột nhiên phương hướng bị đảo ngược, cuồng phong rít gào liền bị điều khiển xoay ngược lại, cuồn cuộn lao về phía Âm Hậu! Ngự phong phù Tứ thiên nguyên đối với cường giả cỡ Âm Hậu mà nói, là có thể dễ dàng né tránh, căn bản không cần để vào mắt! Nhưng khiến cho Hoàng Bắc Nguyệt giật mình chính là, sau khi ngự phong phù đánh qua, Âm Hậu căn bản không có trốn tránh, vẻ mặt cuồng nộ dường như trong nháy mắt bị ngưng đọng, kinh ngạc nhìn Hoàng Bắc Nguyệt, mặc cho cuồng phong bị đảo ngược đánh lên người nàng. Sau một tiếng hô nhỏ, thân thể Huyền Xà Âm Hậu bay về phía sau, chín con cự xà dữ tợn loạn vũ ở trong cuồng phong! Thân hình Phong Liên Dực chợt lóe, vọt đến phía sau Huyền Xà Âm Hậu, chặn lại thân thể của nàng, mới không để cho nàng đập mạnh lên vách tường phía sau! “Mẫu hậu?” Phong Liên Dực cũng rất là khó hiểu đối với phản ứng của nàng. Huyền Xà Âm Hậu ngơ ngác ngẩng đầu, cuồng phong tản ra, thiếu nữ đứng ở trên lưng Băng Linh Huyễn Điểu cầm tuyết ảnh chiến đao, khuôn mặt tinh xảo nhuộm lên mấy phần giận dữ, vẻ mặt không che giấu được nét thanh lệ tuyệt sắc. Hoàng Bắc Nguyệt đứng ở trên lưng Băng Linh Huyễn Điểu, tóc tản ra, sợi tóc đen nhánh từ từ bị nhuộm thành màu đỏ như lửa! Màu đỏ kia, thật chói mắt khiến cho mắt của Huyền Xà Âm Hậu cũng đỏ lên! “Ngươi, là ngươi!” Huyền Xà Âm Hậu giơ tay lên, chỉ vào Hoàng Bắc Nguyệt mà điên cuồng gào hét, nguyên khí chung quanh bởi vì phẫn nộ của nàng mà kịch liệt dao động! “Ta không nhận ra ngươi.” Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng nói. “Ha ha ha ——” Huyền Xà Âm Hậu ngửa đầu cười điên cuồng, “Ngươi vậy mà dám nói ngươi không nhận ra ta! Mấy năm mà thôi, ngươi đã hoàn toàn quên mất ta rồi!” Nàng dữ tợn cười lớn, chín con rắn cũng bởi vì phẫn nộ của nàng mà càng thêm cuồng loạn hưng phấn. “Nhưng ngươi có hóa thành tro ta cũng nhận ra! Ngươi đã sống lại! Ngươi đã sống lại lần nữa!” Hoàng Bắc Nguyệt không nói gì mà nhìn nàng, ánh mắt thoáng liếc qua Phong Liên Dực, không cần mở miệng nói chuyện, Phong Liên Dực cũng có thể hiểu được ý nàng. Có chắc bà ấy bình thường không? Phong Liên Dực gật đầu cười khổ, thấp giọng nói: “Mẫu hậu, ngươi nhận lầm người rồi, nàng là Bắc Nguyệt quận chúa của Nam Dực Quốc, năm nay mới mười bảy tuổi.” “Nam Dực quốc, Bắc Nguyệt quận chúa…” Huyền Xà Âm Hậu thì thào nói, trên mặt xuất hiện thần sắc có mầy phần mờ mịt thê lương, “Mười bảy năm trước, ánh trăng của Bắc Diệu Quốc thê mỹ đến thế, các ngươi, các ngươi vậy mà… .” Huyền Xà Âm Hậu nghiến răng nghiến lợi nói, thân thể bởi vì phẫn nộ mà kịch liệt phát run. “Gạt ta! Đều đang gạt ta! Các ngươi vẫn luôn gạt ta! Hại ta biến thành thế này! Các ngươi lại tằng tịu với nhau sinh hạ một đứa con gái!” Huyền Xà Âm Hậu gào rống, dùng một chưởng đánh Phong Liên Dực ra khỏi bên cạnh, sau đó chín con rắn đều dựng lên. Nắm thanh bảo kiếm trong tay, mũi kiếm dần hiện ra màu sắc của hỏa diễm! Cao thủ đồng thời sở hữu phong thuộc tính và hỏa thuộc tính! Hoàng Bắc Nguyệt không kịp nghĩ nhiều, tức khắc triệu hoán tiểu Hổ từ trong không gian linh thú ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.