Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 996: Linh thú cấp 1

Lộ Phi

16/01/2018

Nàng biết nhớ nhung một người cảm giác thế nào không? Tựa như tự mình uống một chén nước đá, sau đó hóa thành lệ nóng chảy xuống. Tim của ta rất đau, chỉ có nàng mới hóa giải.

Nguyệt, ta biết nàng còn sống, nhưng vì sao không trở lại?

Nhà của nàng...ở ngay đây...

------

Sương khói mông lung.

Bầu trời nứt ra lại khép lại. Mưa đỏ liên tục rơi xuống không biết khi nào ngừng.

Nguyên khí rung chuyển kịch liệt rốt cuộc biến mất, không có uy áp bức nhân, vì vậy nên tiểu hồ ly cấp 1 mới vất vả khôi phục thần trí, chậm rãi mở to mắt.

Xuyên thấu qua con ngươi màu lam lạnh, dường như lần đầu tiên nó đánh giá thế giới này.

Trên mặt đất đọng lại nước mưa màu đỏ, lẫn vào trong bùn đất, dường như ngay cả đất cũng đỏ như máu, hết sức bắt mắt. Xung quanh nhánh cây, bụi cỏ hay phòng ốc đều bao trùm bởi màu đỏ.

Không có mùi máu tươi, nhưng lại có cảm giác khổ sở bất an khó hiểu.

Ý thức mặc dù khôi phục, nhưng trong đầu vẫn mơ hồ, chỉ nhớ rõ vừa rồi phát sinh một trận đại chiến, mà chính mình như bị cái gì đánh trúng, đau đến ngất đi.

Linh thú cấp 1, thật sự quá yếu!

Nàng cảm giác đầu rất nặng, thân thể rất nặng, chỗ nào cũng nặng, chính mình quỳ rạp trên mặt đất như một tảng đá lớn, cố gắng giãy dụa một chút, nhưng chẳng động đậy được

Nàng muốn đưa tay tìm vật gì có thể tì vào để đứng lên, nhưng cố gắng hồi lâu mới nâng lên được một...móng vuốt?

Gì thế?

Trong đầu cố gắng hồi tưởng một chút, nàng là một con hồ ly, là linh thú, quả thật có móng vuốt, nhưng trong tiềm thức lại cảm giác chỗ nào đó bất thường. Không được, lúc nàng nhìn thấy móng vuốt chính mình rất kinh ngạc, giống như thứ này căn bản không thể có trên người nàng.

"Tay..." Nàng yên lặng nghĩ, rốt cục là vật gì?

"Ta là một con hồ ly..." Rất nhanh, nàng đã hoàn toàn tiếp nhận quan niệm này, nàng là linh thú! Trong tiềm thức cảm giác chính mình đã đánh mất một thứ gì đó rất quan trọng? Nhất định phải nhớ ra, bảo bối này rất trọng yếu với mình. Không có bảo bối này, chính mình vĩnh viễn chỉ là người yếu!

Đầu mơ hồ đau, rốt cục đã đánh mất cái gì?

Được rồi, hình như là một khối ngọc bội!



Nhưng nàng là hồ ly, làm gì có ngọc bội chứ?

Hỗn loạn... Hỗn loạn... vẫn hỗn loạn...

Hai mắt màu lam nhìn xung quanh, hả, bên kia vây bắt rất nhiều người là có chuyện gì vậy?

Thân thể như bị cái gì cố định trên mặt đất, nàng muốn động đậy cũng không động được, chỉ có thể phát ra tiếng "u u ô", hy vọng có ai đi qua có thể giúp nàng.

Loại linh thú cấp bậc thấp nhất trong đám linh thú như nàng thì không nên mạo hiểm rời rừng rậm ra đây.

Nàng rốt cục rời khỏi rừng rậm như thế nào mà đi tới đây chứ?

Chuyện ngày trước không nhớ chút nào.

Nàng bị lạc rồi.

Nàng nhìn chỗ đông người kia, tất cả đều là bóng lưng, có người chống một cái dù hồng, một thân quần áo màu đỏ kéo dài trên mặt đất, tóc dài bay múa trong gió, không nhìn thấy bộ dáng của hắn, đằng sau phong hoa tuyệt đại như vậy, mặt trước chắc cũng không kém.

Những người kia không nói gì, nhưng hắn mở miệng đầu tiên, giọng nói uể oải âm nhu vẫn dễ nghe nha!

"Thuật Chiêu hồn danh bất hư truyền, hôm nay cuối cùng cũng thấy." Hơi ý cười.

"Không ngờ còn có thể thấy ngươi tái hiện nhân gian." Có một giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng nàng, dọa nàng giật mình, cố gắng ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một người tóc bạc y phục trắng muốt đi qua nàng, khí thế sắc bén, cũng không phải hạng người hời hợt!

Vạt áo vung qua suýt chạm vào mặt nàng, nàng không hài lòng trừng mắt nhìn hắn.

Người mặc y phục đỏ nghe thấy giọng nói của hắn cũng không xoay người, chỉ cười nhẹ một tiếng, nhẹ nhàng chuyển ô hồng, gò má hiện ra, mặt mày dài nhỏ đặc biệt xinh đẹp.

Tiểu hồ ly rùng mình, cho dù ánh mắt chưa từng nhìn thấy, cũng cảm giác được lực đoạt hồn, rất yêu, rất đẹp.

Người áo đỏ không nói gì, nam nhân tóc bạc đột nhiên như bị cái gì đánh một cái, gió vô hình thổi qua, nam nhân tóc bạc liền lui một bước, bưng ngực phun ra một ngụm máu.

Tiểu hồ ly thấy mà cao hứng, không nhịn được muốn vỗ tay bảo hay, tưởng người mặc áo đỏ vô thanh vô tức động thủ, đang muốn khen hắn một tiếng, đột nhiên nhìn thấy người áo đỏ nhẹ nhàng tránh sang một bên, để một nam tử mặc áo đen khí phách đi tới.

Trong lòng như bị xúc động, rồi đột nhiên tim đập nhanh hơn.

Nếu không phải sắc mặt có chút tái nhợt tiều tụy, người nọ thật đúng là phong hoa tuyệt đại, khuynh quốc khuynh thành...

Đôi mắt liễm liễm màu tím nhạt thanh tuyệt, liếc nhìn người tóc bạc, lạnh lùng mở miệng: "Lệ Tà, nếu không phải vì ngươi là ma thú, thân thể bất tử, hôm nay ta tuyệt sẽ không cho ngươi sống sót."

Hóa ra tên hắn là Lệ Tà, vừa nghe tên liền thấy không giống người tốt!



Tiểu hồ ly ngơ ngác nhìn người mặc áo đen kia, cảm giác được hắn đối lập với người tóc bạc, hắn chắc chắn là người tốt.

Trên mặt hắn mặc dù có chút sát khí lợi hại, nhưng mi như vậy, mắt như vậy, nếu cẩn thận ngưng thần lại, chắc chắn ôn nhu vô hạn....

Nàng cảm giác gương mặt mình hình như nóng lên, vội vàng cắt đứt suy nghĩ miên man, chuyên tâm nhìn những người này.

Lệ Tà cúi người, thống khổ nhổ một bãi máu mới nói: "Thuộc hạ hiểu sai, bệ hạ tùy ý trách phạt."

"Hừ." nam tử mặc áo đen lạnh lùng phất tay áo, nói: "Cách ta càng xa càng tốt!"

Lệ Tà ngẩn người, muốn nói nhưng người nọ không để ý tới hắn, xoay người đi tới ngồi xổm xuống trước tảng đá, cẩn thận ngóng nhìn.

Vì đưa lưng về phía trước nên tiểu hồ ly không nhìn thấy bộ dáng của hắn nữa.

Lệ Tà lau vết máu trên khóe miệng, dù không cam lòng nhưng vẫn không dám tự tiện ở lại, tóc bạc bay múa, đột nhiên hóa thành tia sáng trắng biến mất.

Oa! Đây là ma thú! Ma thú cường đại, công phu bậc này thì đến khi nào nàng mới có thể học được a?

Trong óc không suy nghĩ nhiều, liền nhìn thấy phía trước tảng đá, một đoàn bóng đen từ từ nhỏ đi, mơ hồ có tiếng người truyền đến.

"Ngươi cam kết đánh đổi tất cả, chúng ta sẽ đến thu hồi." Trong bóng tối giọng nói hết sức trầm thấp, còn có chút bất lực "Lưu Triệt, ngươi nhớ kỹ, ngươi là điềm xấu, càng là người ngươi thích thì càng phải rời xa, nếu không sẽ mang đến tai hoạ cho nàng."

Người nói chuyện có vẻ không đành lòng, sau khi nói xong, thở dài một tiếng, tách ra khỏi tảng đá, chậm rãi đi tới.

Mỗi một bước đi, bóng đen càng nhạt dần, đi tới bên người tiểu hồ ly thì chỉ còn lại có một cái bóng dáng mơ mơ hồ hồ, dường như không nhìn thấy, nhưng người nọ lại cảm giác được cái gì đó, cúi đầu nhìn nàng một cái.

Tiểu hồ ly cũng cố gắng ngẩng đầu nhìn hắn. Ánh mắt giao hội, bóng dáng người nọ đột nhiên cúi xuống, thì thào nói một câu: "Hóa ra đây mới là...."

Câu nói kế tiếp không tiếp tục, hắn chỉ lắc đầu nói một câu " ý trời như thế ", sau đó ánh mắt nhu hòa nhìn nàng một cái, nhẹ nhàng huy động ống tay áo. Một cảm giác thoải mái trong nháy mắt chui vào thân thể, tiểu hồ ly không nhịn được ưm một tiếng, cảm giác trong thân thể có nhiều chỗ biến hóa.

Sau khi thoải mái, ngẩng đầu lại, bóng đen phía trước lại sớm biến mất.

Tiểu hồ ly giật mình, cảm giác thân thể nặng như đá vừa rồi không nghe sai khiến vậy mà trở nên dễ dàng.

Nàng đứng lên, duỗi duỗi tay, đá đá chân, xoay xoay thắt lưng, run rẩy run rẩy cái lỗ tai, giũ nước mưa ướt đẫm trên người đi.

Nàng muốn chạy tới xem bên kia phát sinh chuyện gì, còn không có hành động, chỉ thấy nam tử mặc áo đen đứng lên, ngay sau đó, thiếu niên mặc áo đen cũng đứng lên, trên người hắn đều là máu nhìn thật đáng sợ.

Trong lòng thiếu niên kia ôm một người, cũng đầy người là máu, thoạt nhìn đã chết, thiếu niên xoay người lại, khuôn mặt tái nhợt mang máu cùng với khóe mắt Hoa Kết Ngạnh quỷ dị khiến hắn có chút âm trầm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình
cô vợ thay thế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Phượng Nghịch Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook