Chương 212: Mã Trường Kinh Biến (3)
Lộ Phi
27/10/2015
Hoàng Bắc Nguyệt cứ thế xoay người cất bước tránh đi, làm gì phải để ý đến hắn?
Người kia sửng sốt, rõ ràng hắn lớn như thế nhưng chưa từng có người nào không để ý đến hắn, nhất thời trên mặt xuất hiện một tầng giận dữ lạnh nhạt, tiện đà thân hình di chuyển đứng chắn ở trước mặt Hoàng Bắc Nguyệt.
“Ngươi là nha đầu trong phủ nào? Đã vậy lại còn không biết quy củ?”
Nha đầu?
Hoàng Bắc Nguyệt nhìn thoáng qua màu sắc trắng trong thuần khiết của quần áo trên người mình, quả thật Quốc Tử Giám thì không thể so được với Đông viện ở bên kia, bên này hầu hết là các quý nữ, mỗi người đều được giáo dục tốt, chính là những thiên kim tiểu thư chú trọng trang phục lễ nghi, mỗi khi ra cửa đều phải trang điểm chuẩn bị mất mấy canh giờ, gương mặt tự nhiên sẽ không đơn giản mộc mạc giống như nàng.
Nàng bị nhận thức là nha đầu cũng không việc gì, chỉ là khẩu khí của người này làm nàng thật sự không muốn tiếp tục đứng đây.
Nàng lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn: “Kính vương điện hạ cảm thấy được cái gì mới gọi là quy củ?”
Hắn lắp bắn kinh hãi, ho nhẹ một tiếng, giống như là đang làm chuyện xấu bị người khác bắt được nên có cảm giác chột dạ vậy, hơn nữa loại cảm giác chột dạ này lại đến từ trên người một tiểu cô nương tuổi còn nhỏ.
“Ngươi làm thế nào lại biết được ta là Kính vương?” Trong mắt hắn có một tia tán thưởng.
Hắn có bảo kiếm bên trên có khắc một triện thể chữ “Kính” lớn, thế mà hắn lại còn hỏi nàng làm sao biết hắn là Kính vương?
“Kính vương điện hạ diện mạo bất phàm, tất nhiên hậu duệ hoàng tộc cùng người bình thường có khác nhau.”
Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên nói, lời này của nàng tuyệt đối không phải khen tặng, tất nhiên nếu Kính vương nghe thành lời khen tặng thì cũng chả làm sao.
Kính vương mặt mày hớn hở, làm như đối với lời nói của nàng rất lấy làm hài lòng, nhìn tiểu nha đầu này tuổi nhỏ như vậy lại thông minh như thế, chắc chắn lớn lên sẽ rất thanh lệ, mắt ngọc mày ngài làm động lòng người.
“Ngươi tên là gì?” Thanh âm phát ra của Kính vương bất tri bất giác cũng hơi nhu hòa đi một ít.
“Hóa ra Kính vương điện hạ lại tới nơi này?”
Hoàng Bắc Nguyệt vốn dĩ không nghĩ sẽ trả lời vấn đề của hắn, ngay lúc đó lại có một thanh âm thanh thúy xông vào giúp nàng giải vây.
Những thiếu nữ ăn mặc trang phục hoa lệ nói nói cười cười đi tới, trong đó có hai người nhìn quen mắt.
“Tam tỷ tỷ, như thế nào mà ngươi cũng ở chỗ này?” Tiêu Nhu đi theo phía sau một số người đột nhiên lên tiếng, đám thiếu nữ cười nói kia liền đột nhiên không liên tiếng, đều hướng nàng nhìn tới.
Đi cùng với Tiêu Nhu là Ngũ tiểu thư của Thượng thư phủ Lâm Uyển Quân, nàng vừa nhìn thấy Hoàng Bắc Nguyệt trong lòng tựa như có phần chua xót, không thoải mái.
“Đại tỷ tỷ, nữ hài tử kia chính là Hoàng Bắc Nguyệt quận chúa của phủ trưởng công chúa.”
Lâm Uyển Quân ghé vào bên tai Kính vương phi tương lai chính là tiểu thư dòng chính của Thượng thư phủ Lâm Uyển Nghi lén lút nói: “Tỷ xem nàng lại cùng Kính vương điện hạ thản nhiên vừa cười vừa nói.”
Lâm Uyển Nghi ở chính giữa bị một đám thiếu nữ trang phục xinh đẹp vây thành vòng, nàng xinh đẹp kiêu ngạo, nổi bật như một con khổng tước.
Khổng tước cùng phượng hoàng đúng là không thể so sánh.
Lâm Uyển Nghi có một đôi mắt to rất có phúc khí, gương mặt trắng trẻo mượt mà, vầng trán cao trơn bóng, đôi môi mềm mại hồng nhuận, theo tướng thuật thì đây đúng là tướng mạo phú quý.
Nàng đã mười bảy tuổi, từ nhỏ đã được Lâm thượng thư bồi dưỡng để trở thành mẫu nghi thiên hạ giống như hoàng hậu, nên khí thế đó nàng cùng với các tiểu thư của quý tộc khác đúng là không giống nhau.
Trong mắt nàng ngậm uy*, nhìn thoáng qua Hoàng Bắc Nguyệt mang theo sự đánh giá cùng một tia khinh thường.
*ngậm uy: mang theo uy nghiêm
“Hóa ra là Bắc Nguyệt quận chúa, đúng là nghe danh đã lâu!” Nàng đọc nhấn từng chữ rõ ràng, ngữ âm thanh thanh nghe cũng rất hay, không hổ là người từ nhỏ đã được bồi dưỡng làm hoàng hậu!
Hồng Lăng quận chúa đứng ở bên cạnh nàng, khí thế tuyệt đối bị lấn áp khi so với bình thường.
Hoàng Bắc Nguyệt chỉ nhẹ nhàng liếc mắt nhìn nàng một cái, sau đó nhìn về phía Tiêu Nhu: “Tứ muội muội, vị tỷ tỷ này là ai vậy? Ngươi như thế nào lại không hướng ta giới thiệu một chút, thật là thất lễ, như thế chẳng phải giống như trong phủ chúng ta không có giáo dục?”
Người kia sửng sốt, rõ ràng hắn lớn như thế nhưng chưa từng có người nào không để ý đến hắn, nhất thời trên mặt xuất hiện một tầng giận dữ lạnh nhạt, tiện đà thân hình di chuyển đứng chắn ở trước mặt Hoàng Bắc Nguyệt.
“Ngươi là nha đầu trong phủ nào? Đã vậy lại còn không biết quy củ?”
Nha đầu?
Hoàng Bắc Nguyệt nhìn thoáng qua màu sắc trắng trong thuần khiết của quần áo trên người mình, quả thật Quốc Tử Giám thì không thể so được với Đông viện ở bên kia, bên này hầu hết là các quý nữ, mỗi người đều được giáo dục tốt, chính là những thiên kim tiểu thư chú trọng trang phục lễ nghi, mỗi khi ra cửa đều phải trang điểm chuẩn bị mất mấy canh giờ, gương mặt tự nhiên sẽ không đơn giản mộc mạc giống như nàng.
Nàng bị nhận thức là nha đầu cũng không việc gì, chỉ là khẩu khí của người này làm nàng thật sự không muốn tiếp tục đứng đây.
Nàng lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn: “Kính vương điện hạ cảm thấy được cái gì mới gọi là quy củ?”
Hắn lắp bắn kinh hãi, ho nhẹ một tiếng, giống như là đang làm chuyện xấu bị người khác bắt được nên có cảm giác chột dạ vậy, hơn nữa loại cảm giác chột dạ này lại đến từ trên người một tiểu cô nương tuổi còn nhỏ.
“Ngươi làm thế nào lại biết được ta là Kính vương?” Trong mắt hắn có một tia tán thưởng.
Hắn có bảo kiếm bên trên có khắc một triện thể chữ “Kính” lớn, thế mà hắn lại còn hỏi nàng làm sao biết hắn là Kính vương?
“Kính vương điện hạ diện mạo bất phàm, tất nhiên hậu duệ hoàng tộc cùng người bình thường có khác nhau.”
Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên nói, lời này của nàng tuyệt đối không phải khen tặng, tất nhiên nếu Kính vương nghe thành lời khen tặng thì cũng chả làm sao.
Kính vương mặt mày hớn hở, làm như đối với lời nói của nàng rất lấy làm hài lòng, nhìn tiểu nha đầu này tuổi nhỏ như vậy lại thông minh như thế, chắc chắn lớn lên sẽ rất thanh lệ, mắt ngọc mày ngài làm động lòng người.
“Ngươi tên là gì?” Thanh âm phát ra của Kính vương bất tri bất giác cũng hơi nhu hòa đi một ít.
“Hóa ra Kính vương điện hạ lại tới nơi này?”
Hoàng Bắc Nguyệt vốn dĩ không nghĩ sẽ trả lời vấn đề của hắn, ngay lúc đó lại có một thanh âm thanh thúy xông vào giúp nàng giải vây.
Những thiếu nữ ăn mặc trang phục hoa lệ nói nói cười cười đi tới, trong đó có hai người nhìn quen mắt.
“Tam tỷ tỷ, như thế nào mà ngươi cũng ở chỗ này?” Tiêu Nhu đi theo phía sau một số người đột nhiên lên tiếng, đám thiếu nữ cười nói kia liền đột nhiên không liên tiếng, đều hướng nàng nhìn tới.
Đi cùng với Tiêu Nhu là Ngũ tiểu thư của Thượng thư phủ Lâm Uyển Quân, nàng vừa nhìn thấy Hoàng Bắc Nguyệt trong lòng tựa như có phần chua xót, không thoải mái.
“Đại tỷ tỷ, nữ hài tử kia chính là Hoàng Bắc Nguyệt quận chúa của phủ trưởng công chúa.”
Lâm Uyển Quân ghé vào bên tai Kính vương phi tương lai chính là tiểu thư dòng chính của Thượng thư phủ Lâm Uyển Nghi lén lút nói: “Tỷ xem nàng lại cùng Kính vương điện hạ thản nhiên vừa cười vừa nói.”
Lâm Uyển Nghi ở chính giữa bị một đám thiếu nữ trang phục xinh đẹp vây thành vòng, nàng xinh đẹp kiêu ngạo, nổi bật như một con khổng tước.
Khổng tước cùng phượng hoàng đúng là không thể so sánh.
Lâm Uyển Nghi có một đôi mắt to rất có phúc khí, gương mặt trắng trẻo mượt mà, vầng trán cao trơn bóng, đôi môi mềm mại hồng nhuận, theo tướng thuật thì đây đúng là tướng mạo phú quý.
Nàng đã mười bảy tuổi, từ nhỏ đã được Lâm thượng thư bồi dưỡng để trở thành mẫu nghi thiên hạ giống như hoàng hậu, nên khí thế đó nàng cùng với các tiểu thư của quý tộc khác đúng là không giống nhau.
Trong mắt nàng ngậm uy*, nhìn thoáng qua Hoàng Bắc Nguyệt mang theo sự đánh giá cùng một tia khinh thường.
*ngậm uy: mang theo uy nghiêm
“Hóa ra là Bắc Nguyệt quận chúa, đúng là nghe danh đã lâu!” Nàng đọc nhấn từng chữ rõ ràng, ngữ âm thanh thanh nghe cũng rất hay, không hổ là người từ nhỏ đã được bồi dưỡng làm hoàng hậu!
Hồng Lăng quận chúa đứng ở bên cạnh nàng, khí thế tuyệt đối bị lấn áp khi so với bình thường.
Hoàng Bắc Nguyệt chỉ nhẹ nhàng liếc mắt nhìn nàng một cái, sau đó nhìn về phía Tiêu Nhu: “Tứ muội muội, vị tỷ tỷ này là ai vậy? Ngươi như thế nào lại không hướng ta giới thiệu một chút, thật là thất lễ, như thế chẳng phải giống như trong phủ chúng ta không có giáo dục?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.