Chương 218: Mã Trường Kinh Biến (9)
Lộ Phi
27/10/2015
Phong Liên Dực chậm rãi nói, trong giọng nói cũng không thấy có dao động gì, chính là thản nhiên giống như một cơn gió nhẹ lướt qua.
Hoàng Bắc Nguyệt thoáng nghĩ qua, liền hiểu được dụng ý của hắn.
Hắn dạy nàng cách cưỡi ngựa bắn cung, chính là cố ý hi vọng nàng có thể đánh bại Lâm Uyển Nghi, trở thành tứ giai cao thủ, sau đó là có thể đạt được tư cách tiến vào rèn luyện trong Phù Quang rừng rậm.
Muốn tập trung đủ dược liệu để điều chế Tẩy Tủy đan, nhất định phải tiến vào Phù Quang rừng rậm thì mới tìm được.
Mà người bình thường muốn một mình tiến vào thám hiểm Phù Quang rừng rậm là rất nguy hiểm. Đối với những người trong dong binh đoàn hoặc là những nhà mạo hiểm mà nói thì Mê Vụ Sâm Lâm đã là một nơi nguy hiểm trùng trùng rồi, tuy vậy dù bọn họ có tổ chức một đội ngũ hơn trăm cao thủ cũng không dám dễ dàng bước vào thám hiểm vùng Phù Quang rừng rậm này.
Linh Ưng Học Viện vì muốn bồi dưỡng năng lực thực chiến của các đệ tử Đông viện, hàng năm đều tổ chức thi đấu để chọn lựa những cao thủ từ tứ giai trở lên, do đã có kinh nghiệm phong phú, đồng thời có các giáo sư cao thủ trong trường dẫn dắt bọn họ tiến vào Phù Quang rừng rậm để huấn luyện.
Vì phải tìm một vài loại dược liệu, nếu như để một mình Hoàng Bắc Nguyệt tiến vào tìm kiếm trong Phù Quang rừng rậm thì không biết sẽ gặp phải những nguy hiểm gì, nếu như có thể để cho nàng có đủ tư cách tham gia vào đội ngũ của Linh Ưng Học Viện thì đúng là không còn gì tốt hơn.
Khi đã nghĩ thông suốt điểm này, Hoàng Bắc Nguyệt ghìm ngựa dừng lại, thanh âm thản nhiên từ đôi môi đỏ mọng phát ra: “Dực vương tử, đừng quên ta là sói, trợ giúp một con sói không phải là việc mà người thông minh sẽ làm.”
Sau khi nói xong, nàng nhảy xuống khỏi lưng ngựa, đem bộ cung tên treo ở trên lưng ngựa, xoay người rời đi.
Khi thân ảnh màu trắng ở trong rừng trúc chậm rãi đi xa, Phong Liên Dực nghiêng đầu nhìn, hắn trong lúc vô tình đúng thật là đã giúp nàng không ít, điều này ngay cả hắn cũng có chút cảm giác không hiểu.
Một tiểu nha đầu thần bí như vậy, hắn không nhịn được nên đã tiến tới gần bên nàng, sau đó mỗi một lần tới gần sẽ phát hiện trên người nàng có những móng vuốt rất sắc bén, không cẩn thận một chút sinh mệnh của mình cũng sẽ khó bảo toàn.
Tuy nhiên khi hắn đã cảm thấy có hứng thú đối với một thứ gì đó, hắn rất hiếm khi chủ động buông tha cho thứ đó.
*************************** Bắc Nguyệt hoàng triều *************************
Đông Lăng mang Sinh Cơ đan đến chợ Bố Cát Nhĩ, thuốc của nàng rất nhanh đã được mọi người tranh mua đến một viên cũng không còn, nàng dùng tiền bán được mua những dược liệu mà Hoàng Bắc Nguyệt cần. Khi trở về Linh Ưng Học Viện đã đợi rất lâu mà không gặp được Hoàng Bắc Nguyệt, nàng gấp đến mức sắp phát điên rồi.
Chờ khi tan học, Linh Ưng Học Viện truyền ra một tin tức chấn động……một phế vật từ nhỏ với danh xưng là Bắc Nguyệt quận chúa lại đi phát ra lời khiêu chiến đối với một bạch ngân chiến sĩ là Lâm Uyển Nghi!
Sau hai ngày nữa, Linh Ương Học Viện mỗi năm một lần đều có tổ chức tỷ thí tài nghệ, Hoàng Bắc Nguyệt cùng với Lâm Uyển Nghi sẽ so tài môn cưỡi ngựa bắn cung!
Tin tức này làm cho những người tham gia tỷ thí tài nghệ năm nay thực hăng hái, dù sao thì Hoàng Bắc Nguyệt cùng với Lâm Uyển Nghi cũng được xem là những học viên nổi danh trong Linh Ương Học Viện.
Tuy nhiên hai người này có một điểm nổi bậc đó thực lực quá mức chênh lệch!
Đông Lăng lúc nghe được tin tức này có chút không tin, tìm vài để hỏi mới xác định đây đúng là sự thật, trong lòng thầm nghĩ có khi nào là tiểu thư nhất thời kích động không nhỉ?
Nàng ở cửa Học viện cuối cùng cũng đợi được Hoàng Bắc Nguyệt, cấp bách quýnh quáng hỏi: “Tiểu thư bọn họ nói có phải là sự thật không, sao người lại muốn cùng Lâm Uyển Nghi so tài cưỡi ngựa bắn cung?”
Đông Lăng cũng biết Hoàng Bắc Nguyệt từ nhỏ chưa bao giờ tiếp xúc qua môn cưỡi ngựa bắn cung, trong khi đó Lâm Uyển Nghi là người từ nhỏ ở trên lưng ngựa mà trưởng thành, trận tỷ thí này vừa nghe đã thấy rất không công bằng rồi!
“Chuyện này không phải do ta nhất thời nóng nảy, ngươi đã mua những thứ ta cần chưa?” Hoàng Bắc Nguyệt hỏi.
“Đã mua” Đông Lăng gật đầu đem nạp giới giao cho nàng, nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, những dược liệu này thật quý, lan mỗ tạp* nhiều tiền như vậy mà cũng dùng hết ba phần rồi!”
* lan mỗ tạp: như thẻ tín dụng bây giờ (cụm từ này đã giải thích lần thứ hai, sau này nếu xuất hiện mình sẽ không chú thích nữa)
Hoàng Bắc Nguyệt thoáng nghĩ qua, liền hiểu được dụng ý của hắn.
Hắn dạy nàng cách cưỡi ngựa bắn cung, chính là cố ý hi vọng nàng có thể đánh bại Lâm Uyển Nghi, trở thành tứ giai cao thủ, sau đó là có thể đạt được tư cách tiến vào rèn luyện trong Phù Quang rừng rậm.
Muốn tập trung đủ dược liệu để điều chế Tẩy Tủy đan, nhất định phải tiến vào Phù Quang rừng rậm thì mới tìm được.
Mà người bình thường muốn một mình tiến vào thám hiểm Phù Quang rừng rậm là rất nguy hiểm. Đối với những người trong dong binh đoàn hoặc là những nhà mạo hiểm mà nói thì Mê Vụ Sâm Lâm đã là một nơi nguy hiểm trùng trùng rồi, tuy vậy dù bọn họ có tổ chức một đội ngũ hơn trăm cao thủ cũng không dám dễ dàng bước vào thám hiểm vùng Phù Quang rừng rậm này.
Linh Ưng Học Viện vì muốn bồi dưỡng năng lực thực chiến của các đệ tử Đông viện, hàng năm đều tổ chức thi đấu để chọn lựa những cao thủ từ tứ giai trở lên, do đã có kinh nghiệm phong phú, đồng thời có các giáo sư cao thủ trong trường dẫn dắt bọn họ tiến vào Phù Quang rừng rậm để huấn luyện.
Vì phải tìm một vài loại dược liệu, nếu như để một mình Hoàng Bắc Nguyệt tiến vào tìm kiếm trong Phù Quang rừng rậm thì không biết sẽ gặp phải những nguy hiểm gì, nếu như có thể để cho nàng có đủ tư cách tham gia vào đội ngũ của Linh Ưng Học Viện thì đúng là không còn gì tốt hơn.
Khi đã nghĩ thông suốt điểm này, Hoàng Bắc Nguyệt ghìm ngựa dừng lại, thanh âm thản nhiên từ đôi môi đỏ mọng phát ra: “Dực vương tử, đừng quên ta là sói, trợ giúp một con sói không phải là việc mà người thông minh sẽ làm.”
Sau khi nói xong, nàng nhảy xuống khỏi lưng ngựa, đem bộ cung tên treo ở trên lưng ngựa, xoay người rời đi.
Khi thân ảnh màu trắng ở trong rừng trúc chậm rãi đi xa, Phong Liên Dực nghiêng đầu nhìn, hắn trong lúc vô tình đúng thật là đã giúp nàng không ít, điều này ngay cả hắn cũng có chút cảm giác không hiểu.
Một tiểu nha đầu thần bí như vậy, hắn không nhịn được nên đã tiến tới gần bên nàng, sau đó mỗi một lần tới gần sẽ phát hiện trên người nàng có những móng vuốt rất sắc bén, không cẩn thận một chút sinh mệnh của mình cũng sẽ khó bảo toàn.
Tuy nhiên khi hắn đã cảm thấy có hứng thú đối với một thứ gì đó, hắn rất hiếm khi chủ động buông tha cho thứ đó.
*************************** Bắc Nguyệt hoàng triều *************************
Đông Lăng mang Sinh Cơ đan đến chợ Bố Cát Nhĩ, thuốc của nàng rất nhanh đã được mọi người tranh mua đến một viên cũng không còn, nàng dùng tiền bán được mua những dược liệu mà Hoàng Bắc Nguyệt cần. Khi trở về Linh Ưng Học Viện đã đợi rất lâu mà không gặp được Hoàng Bắc Nguyệt, nàng gấp đến mức sắp phát điên rồi.
Chờ khi tan học, Linh Ưng Học Viện truyền ra một tin tức chấn động……một phế vật từ nhỏ với danh xưng là Bắc Nguyệt quận chúa lại đi phát ra lời khiêu chiến đối với một bạch ngân chiến sĩ là Lâm Uyển Nghi!
Sau hai ngày nữa, Linh Ương Học Viện mỗi năm một lần đều có tổ chức tỷ thí tài nghệ, Hoàng Bắc Nguyệt cùng với Lâm Uyển Nghi sẽ so tài môn cưỡi ngựa bắn cung!
Tin tức này làm cho những người tham gia tỷ thí tài nghệ năm nay thực hăng hái, dù sao thì Hoàng Bắc Nguyệt cùng với Lâm Uyển Nghi cũng được xem là những học viên nổi danh trong Linh Ương Học Viện.
Tuy nhiên hai người này có một điểm nổi bậc đó thực lực quá mức chênh lệch!
Đông Lăng lúc nghe được tin tức này có chút không tin, tìm vài để hỏi mới xác định đây đúng là sự thật, trong lòng thầm nghĩ có khi nào là tiểu thư nhất thời kích động không nhỉ?
Nàng ở cửa Học viện cuối cùng cũng đợi được Hoàng Bắc Nguyệt, cấp bách quýnh quáng hỏi: “Tiểu thư bọn họ nói có phải là sự thật không, sao người lại muốn cùng Lâm Uyển Nghi so tài cưỡi ngựa bắn cung?”
Đông Lăng cũng biết Hoàng Bắc Nguyệt từ nhỏ chưa bao giờ tiếp xúc qua môn cưỡi ngựa bắn cung, trong khi đó Lâm Uyển Nghi là người từ nhỏ ở trên lưng ngựa mà trưởng thành, trận tỷ thí này vừa nghe đã thấy rất không công bằng rồi!
“Chuyện này không phải do ta nhất thời nóng nảy, ngươi đã mua những thứ ta cần chưa?” Hoàng Bắc Nguyệt hỏi.
“Đã mua” Đông Lăng gật đầu đem nạp giới giao cho nàng, nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, những dược liệu này thật quý, lan mỗ tạp* nhiều tiền như vậy mà cũng dùng hết ba phần rồi!”
* lan mỗ tạp: như thẻ tín dụng bây giờ (cụm từ này đã giải thích lần thứ hai, sau này nếu xuất hiện mình sẽ không chú thích nữa)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.