Chương 389: Màu mực này liên 3
Lộ Phi
20/11/2015
Thiếu niên bưng chén, cầm lấy đôi đũa, tay chân luống cuống bày ra bộ dáng không biết nên làm như thế nào. Người bán hàng rong nhìn hắn, cười nói: “Công tử, ngươi
dùng đũa ăn đi!”
Vừa nói, hắn vừa đứng một bên đánh giá vị thiếu niên này từ trên xuống dưới. Thiếu niên mặc một thân quần áo quái dị, nhìn qua không giống người của Nam Dực Quốc, chẳng lẽ là gian tế nước khác phái tới?
Nhưng gian tế sao lại có dáng vẻ ngơ ngác giống vậy nha?
“Đôi đũa!” Thiếu niên suy nghĩ kỹ nửa ngày mới nhận ra thứ đang cầm trong tay là một đôi đũa. Đối với một người không nhìn thấy gì như hắn, việc dùng đũa quả thật là vô cùng phiền phức.
Hắn đã rất đói, cũng không quan tâm động tác cầm đũa của mình là đúng hay sai, cứ một tay cầm đũa, một tay cầm chén vằn thắn nóng hổi, miệng thổi thổi, tay lua lua, rất nhanh đã ăn hết một chén.
“Muốn nữa.” Hắn cầm chén đưa qua, người bán hàng rong vừa cười vừa múc cho hắn thêm một chén nữa. Hắn ăn liền một mạch bốn bát, lúc này mới có chút thỏa mãn buông bát xuống, xoay người rời đi.
Người bán hàng rong vốn mặt mày hớn hở, nhưng vừa thấy hắn xoay người, vẻ mặt tên đó trong nháy mắt trầm xuống, từ trong quầy hàng nhanh chóng chạy tới cản đường.
“Công tử, ngươi còn chưa có trả tiền!” Một thân quần áo tốt như vậy, nhìn qua không giống người không có tiền nha!
“Tiền?” Thiếu niên nghi hoặc hỏi: “Đó là thứ gì?”
Người bán hàng rong lập tức sa sầm nét mặt: “Công tử, ta nói ngươi này, ta đây là người làm ăn nhỏ, ngươi cũng đừng đùa giỡn ta! Ăn xong thì phải trả tiền, đó là chuyện thiên kinh địa nghĩa, ngươi đừng nói với ta đây là lần đầu tiên ngươi xuất môn nha!”
Ăn cái gì phải trả tiền cái đó, quan niệm này quả thật là lần đầu tiên vị thiếu niên này nghe thấy!
Hắn mờ mịt, hắn căn bản không biết thứ gọi là tiền này là cái gì, thì ra muốn ăn cái gì còn phải dùng một loại đồ vật khác để trao đổi!
Từ khi đi theo Hồng Liên cho đến bây giờ, hắn chưa bao giờ phải băn khoăn về phương diện này!
“Không có tiền!” Hắn dứt khoát nói.
“Hắc hắc! Ta nói ngươi này, đã không có tiền sao còn dám chạy tới chỗ này ăn! Ngươi cố tình đùa giỡn ta có phải không? Nhìn ngươi ăn mặc cũng giống người phú quý, thật không ngờ lại là một tên giang hồ bịp bợm!”
Thanh âm của người bán hàng rong này quá lớn, thoáng một cái xung quanh đã chật kín người vây xem.
Nhìn gã thiếu niên gầy yếu đứng đó, mọi người cũng bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ. Hầu hết đám người này đều là những người buôn bán nhỏ, bình thường cũng có qua lại giúp đỡ nhau, khi chứng kiến người bán vằn thắn bị thua thiệt, bọn họ đương nhiên cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.
“Hài tử, ngươi từ đâu tới đây? Không có tiền mà còn dám đi ăn! Nam Dực Quốc chúng ta không phải là nơi có thể tùy tiện lừa gạt đâu, hôm nay nếu như ngươi không trả tiền thì, vậy chúng ta cùng nhau đi gặp quan phủ!”
“Đúng đúng! Hôm nay là ngày vui lớn, tên tiểu tử nhà ngươi nháo cái gì mà nháo? Ngươi thấy bọn ta nghèo khổ nên khi dễ bọn ta có phải không?” Một hán tử to lớn từ đoàn tạp kỹ đi tới, lớn tiếng nói.
Những âm thanh xì xào nhốn nháo xung quanh đa số đều là công khai lên án hắn. Bản tính của hắn vốn âm tà độc ác, chỉ có điều hắn ra đời chưa lâu, không hiểu cách đối nhân xử thế!
Nhưng từ nhỏ đến lớn, chưa có ai dám nói chuyện như vậy với hắn!
Những người này…muốn chết!
Hắn vừa mới đưa tay lên, một thanh âm thanh thúy dễ nghe đột nhiên vang lên bên cạnh hắn: “Hắn chỉ là một hài tử, còn chưa hiểu chuyện, xin mọi người thủ hạ lưu tình, đừng nên làm khó hắn!”
Chủ nhân của thanh âm này là một cô gái thanh lệ mặc một bộ váy màu xanh (lục la quần), yêu kiều vui vẻ, làm cho những người bên cạnh không khỏi rung động. Nha hoàn xinh đẹp bên người nàng vừa cười vừa đem một kim tệ đặt vào trong tay người bán vằn thắn.
Lục La QuầnLục la quần nó hao hao thế này nha mọi người
“Vị đại ca này, xin bớt nóng giận!”
Người bán hàng rong trợn trừng hai mắt nhìn mai kim tệ này. Một kim tệ, số tiền này hắn phải mất một tháng mới kiếm được a!
“Tiểu cô nương! Ngươi muốn dùng tiền mua người sao? Có tiền đúng là không gì không mua được nha!” Vị đại hán từ tạp kỹ lớn tiếng nói.
Vừa nói, hắn vừa đứng một bên đánh giá vị thiếu niên này từ trên xuống dưới. Thiếu niên mặc một thân quần áo quái dị, nhìn qua không giống người của Nam Dực Quốc, chẳng lẽ là gian tế nước khác phái tới?
Nhưng gian tế sao lại có dáng vẻ ngơ ngác giống vậy nha?
“Đôi đũa!” Thiếu niên suy nghĩ kỹ nửa ngày mới nhận ra thứ đang cầm trong tay là một đôi đũa. Đối với một người không nhìn thấy gì như hắn, việc dùng đũa quả thật là vô cùng phiền phức.
Hắn đã rất đói, cũng không quan tâm động tác cầm đũa của mình là đúng hay sai, cứ một tay cầm đũa, một tay cầm chén vằn thắn nóng hổi, miệng thổi thổi, tay lua lua, rất nhanh đã ăn hết một chén.
“Muốn nữa.” Hắn cầm chén đưa qua, người bán hàng rong vừa cười vừa múc cho hắn thêm một chén nữa. Hắn ăn liền một mạch bốn bát, lúc này mới có chút thỏa mãn buông bát xuống, xoay người rời đi.
Người bán hàng rong vốn mặt mày hớn hở, nhưng vừa thấy hắn xoay người, vẻ mặt tên đó trong nháy mắt trầm xuống, từ trong quầy hàng nhanh chóng chạy tới cản đường.
“Công tử, ngươi còn chưa có trả tiền!” Một thân quần áo tốt như vậy, nhìn qua không giống người không có tiền nha!
“Tiền?” Thiếu niên nghi hoặc hỏi: “Đó là thứ gì?”
Người bán hàng rong lập tức sa sầm nét mặt: “Công tử, ta nói ngươi này, ta đây là người làm ăn nhỏ, ngươi cũng đừng đùa giỡn ta! Ăn xong thì phải trả tiền, đó là chuyện thiên kinh địa nghĩa, ngươi đừng nói với ta đây là lần đầu tiên ngươi xuất môn nha!”
Ăn cái gì phải trả tiền cái đó, quan niệm này quả thật là lần đầu tiên vị thiếu niên này nghe thấy!
Hắn mờ mịt, hắn căn bản không biết thứ gọi là tiền này là cái gì, thì ra muốn ăn cái gì còn phải dùng một loại đồ vật khác để trao đổi!
Từ khi đi theo Hồng Liên cho đến bây giờ, hắn chưa bao giờ phải băn khoăn về phương diện này!
“Không có tiền!” Hắn dứt khoát nói.
“Hắc hắc! Ta nói ngươi này, đã không có tiền sao còn dám chạy tới chỗ này ăn! Ngươi cố tình đùa giỡn ta có phải không? Nhìn ngươi ăn mặc cũng giống người phú quý, thật không ngờ lại là một tên giang hồ bịp bợm!”
Thanh âm của người bán hàng rong này quá lớn, thoáng một cái xung quanh đã chật kín người vây xem.
Nhìn gã thiếu niên gầy yếu đứng đó, mọi người cũng bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ. Hầu hết đám người này đều là những người buôn bán nhỏ, bình thường cũng có qua lại giúp đỡ nhau, khi chứng kiến người bán vằn thắn bị thua thiệt, bọn họ đương nhiên cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.
“Hài tử, ngươi từ đâu tới đây? Không có tiền mà còn dám đi ăn! Nam Dực Quốc chúng ta không phải là nơi có thể tùy tiện lừa gạt đâu, hôm nay nếu như ngươi không trả tiền thì, vậy chúng ta cùng nhau đi gặp quan phủ!”
“Đúng đúng! Hôm nay là ngày vui lớn, tên tiểu tử nhà ngươi nháo cái gì mà nháo? Ngươi thấy bọn ta nghèo khổ nên khi dễ bọn ta có phải không?” Một hán tử to lớn từ đoàn tạp kỹ đi tới, lớn tiếng nói.
Những âm thanh xì xào nhốn nháo xung quanh đa số đều là công khai lên án hắn. Bản tính của hắn vốn âm tà độc ác, chỉ có điều hắn ra đời chưa lâu, không hiểu cách đối nhân xử thế!
Nhưng từ nhỏ đến lớn, chưa có ai dám nói chuyện như vậy với hắn!
Những người này…muốn chết!
Hắn vừa mới đưa tay lên, một thanh âm thanh thúy dễ nghe đột nhiên vang lên bên cạnh hắn: “Hắn chỉ là một hài tử, còn chưa hiểu chuyện, xin mọi người thủ hạ lưu tình, đừng nên làm khó hắn!”
Chủ nhân của thanh âm này là một cô gái thanh lệ mặc một bộ váy màu xanh (lục la quần), yêu kiều vui vẻ, làm cho những người bên cạnh không khỏi rung động. Nha hoàn xinh đẹp bên người nàng vừa cười vừa đem một kim tệ đặt vào trong tay người bán vằn thắn.
Lục La QuầnLục la quần nó hao hao thế này nha mọi người
“Vị đại ca này, xin bớt nóng giận!”
Người bán hàng rong trợn trừng hai mắt nhìn mai kim tệ này. Một kim tệ, số tiền này hắn phải mất một tháng mới kiếm được a!
“Tiểu cô nương! Ngươi muốn dùng tiền mua người sao? Có tiền đúng là không gì không mua được nha!” Vị đại hán từ tạp kỹ lớn tiếng nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.