Chương 125: Ném Đá Dấu Tay (19)
Lộ Phi
21/10/2015
Vẻ mặt hắn buồn rười rượi, rống to lên rồi nắm chặt tay hung hăng đạp trên đá bạch ngọc.
“Đạo tặc chết tiệt! Đáng chết!”
Đôi mắt của An Quốc công khẻ đảo, thân thể mập mạp vẫn không đứng dậy được, ngồi dưới đất giống như một ngọn núi thịt không ngừng kêu rên.
“Bắt được kẻ trộm kia lão phu nhất định chém hắn thành tám mảnh!”
“Lão gia! Tị thủy châu cũng không thấy!” Tiền quản gia vội vội vàng vàng lại đây nói.
“Cái gì?” An Quốc công rống lên một tiếng, hai mắt nhắm lại muốn ngất xỉu lần nữa, nắm chặt tay hung hăng nện xuống mặt đất, “Ác tặc!”
Tiết Triệt phẫn hận nói: “Để ta tự mình đuổi theo!”
Vừa nói vừa bước ra ngoài, cùng lúc một thị vệ vội vàng chạy vào bẩm báo đụng phải hắn.
Tiết Triệt rống to: “Không mở to con mắt của ngươi ra mà nhìn à!!”
Thị vệ sợ hãi lập tức quỳ xuống đất dập đầu, “Đại thiếu gia tha mạng, đại thiếu gia tha mạng! Tiểu nhân phát hiện được thứ này ở bên ngoài, có thể là của đạo tặc làm rớt .”
“Cái gì vậy?” An Quốc công lăn trên mặt đất một vòng mới đứng lên được, tay chân ngắn tủn ngủn thấy rất tức cười.
Tiết Triệt cũng vội vàng hỏi: “Nhanh lấy ra đi!”
Thị vệ bị một phen hù dọa như vậy, lập tức dùng hai tay đang run rẩy trình lên đồ vật đã nhặt được.
Một khối ngọc bội Phỉ Thúy, toàn thân cao quý màu xanh lục như của Đế Vương, thủy sắc trong suốt, vừa nhìn đã biết không phải vật phàm.
Hai mắt Tiết Triệt nhìn khối ngọc, đột nhiên kêu to lên: “Ta nhận ra thứ này!”
An Quốc công nhìn về phía hắn, Tiết Triệt sắc mặt dữ tợn nói: “Mẹ nó, đích thực là Tiêu Trọng Kỳ! Lão tử không chọc giận ngươi, ngươi dám chọc giận đến đầu lão tử!”
“Tiêu Trọng Kỳ?” An Quốc công biến sắc, lập tức tức giận tuôn ra, “Người của Tiêu gia thật tốt!”
Tiết Triệt nói : “Phụ thân, ta tuyệt đối sẽ không nhận lầm, ngọc bội này tiểu tử Tiêu Trọng Kỳ kia mỗi ngày đều đeo ở trên người không hề rời khỏi, người khác căn bản lấy không được!”
Hai mắt An Quốc công nhíu lại, hiên lên ánh sáng tàn nhẫn: “Được! Vật chứng ở đây, ta xem hắn chối cãi như thế nào! ? Người của Tiêu gia nếu không đem Tịnh Liên Viêm Hỏa Đỉnh của lão phu trở về, ngay cả lão thất phu Tiêu Khải Nguyên lão phu cũng muốn diệt!”
************ Bắc Nguyệt hoàng triều ************
Hoàng Bắc Nguyệt đi ra từ phủ An Quốc công, nghe thanh âm ồn ào bên trong, trong lòng cười lạnh.
Yểm lặng lẽ nói: “Mới vừa rồi nếu như ngươi khiến cho Băng Linh Huyễn Điểu xuất hiện thì Phong Liên Dực sao có thể là đối thủ của ngươi? Khẳng định Tịnh Liên Viêm Hỏa Đỉnh sớm đã tới tay !”
Hoàng Bắc Nguyệt trề môi nói: “Để cho băng xuất hiện, kế hoạch giá họa cho Tiêu Trọng Kỳ không thể áp dụng, ta thật không muốn để cho người của Tiêu gia sống được an ổn!”
“Hừ!” Yểm đối với lý luận của nàng chẳng thèm ngó tới, hắn cảm thấy lấy được Tịnh Liên Viêm Hỏa Đỉnh so với cái gì cũng quan trọng hơn, về phần người của Tiêu gia, một đám không quan trọng giết cho nhanh!
“Huống chi, ta có triệu hồi thú, Phong Liên Dực chẳng lẽ lại không có?” Hoàng Bắc Nguyệt thấp giọng nói, nàng cảm giác được hắn không hề đơn giản như vẻ biểu hiện bên ngoài.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy hắn trong phủ trưởng công chúa đã có loại cảm giác này, hôm nay ở trong phủ An Quốc công không hề nhường nhịn, nàng lại càng thêm xác định ý nghĩ trong lòng của mình.
Trước mặt người khác, Phong Liên Dực cũng giống như nàng đều mang mặt nạ.
Yểm chậm rãi nói: “Vậy ngươi dự định bỏ qua Tịnh Liên Viêm Hỏa Đỉnh sao?”
Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng cười, nói : “Đồ vật trên tay hắn, sớm muộn ta cũng sẽ cướp về!”
Từ trong không gian riêng nàng lấy ra hạt châu tử quang bao quanh, nhìn kĩ một chút, hỏi: “Yểm, ngươi kiến thức rộng rãi có biết đây là vật gì không?”
“Đạo tặc chết tiệt! Đáng chết!”
Đôi mắt của An Quốc công khẻ đảo, thân thể mập mạp vẫn không đứng dậy được, ngồi dưới đất giống như một ngọn núi thịt không ngừng kêu rên.
“Bắt được kẻ trộm kia lão phu nhất định chém hắn thành tám mảnh!”
“Lão gia! Tị thủy châu cũng không thấy!” Tiền quản gia vội vội vàng vàng lại đây nói.
“Cái gì?” An Quốc công rống lên một tiếng, hai mắt nhắm lại muốn ngất xỉu lần nữa, nắm chặt tay hung hăng nện xuống mặt đất, “Ác tặc!”
Tiết Triệt phẫn hận nói: “Để ta tự mình đuổi theo!”
Vừa nói vừa bước ra ngoài, cùng lúc một thị vệ vội vàng chạy vào bẩm báo đụng phải hắn.
Tiết Triệt rống to: “Không mở to con mắt của ngươi ra mà nhìn à!!”
Thị vệ sợ hãi lập tức quỳ xuống đất dập đầu, “Đại thiếu gia tha mạng, đại thiếu gia tha mạng! Tiểu nhân phát hiện được thứ này ở bên ngoài, có thể là của đạo tặc làm rớt .”
“Cái gì vậy?” An Quốc công lăn trên mặt đất một vòng mới đứng lên được, tay chân ngắn tủn ngủn thấy rất tức cười.
Tiết Triệt cũng vội vàng hỏi: “Nhanh lấy ra đi!”
Thị vệ bị một phen hù dọa như vậy, lập tức dùng hai tay đang run rẩy trình lên đồ vật đã nhặt được.
Một khối ngọc bội Phỉ Thúy, toàn thân cao quý màu xanh lục như của Đế Vương, thủy sắc trong suốt, vừa nhìn đã biết không phải vật phàm.
Hai mắt Tiết Triệt nhìn khối ngọc, đột nhiên kêu to lên: “Ta nhận ra thứ này!”
An Quốc công nhìn về phía hắn, Tiết Triệt sắc mặt dữ tợn nói: “Mẹ nó, đích thực là Tiêu Trọng Kỳ! Lão tử không chọc giận ngươi, ngươi dám chọc giận đến đầu lão tử!”
“Tiêu Trọng Kỳ?” An Quốc công biến sắc, lập tức tức giận tuôn ra, “Người của Tiêu gia thật tốt!”
Tiết Triệt nói : “Phụ thân, ta tuyệt đối sẽ không nhận lầm, ngọc bội này tiểu tử Tiêu Trọng Kỳ kia mỗi ngày đều đeo ở trên người không hề rời khỏi, người khác căn bản lấy không được!”
Hai mắt An Quốc công nhíu lại, hiên lên ánh sáng tàn nhẫn: “Được! Vật chứng ở đây, ta xem hắn chối cãi như thế nào! ? Người của Tiêu gia nếu không đem Tịnh Liên Viêm Hỏa Đỉnh của lão phu trở về, ngay cả lão thất phu Tiêu Khải Nguyên lão phu cũng muốn diệt!”
************ Bắc Nguyệt hoàng triều ************
Hoàng Bắc Nguyệt đi ra từ phủ An Quốc công, nghe thanh âm ồn ào bên trong, trong lòng cười lạnh.
Yểm lặng lẽ nói: “Mới vừa rồi nếu như ngươi khiến cho Băng Linh Huyễn Điểu xuất hiện thì Phong Liên Dực sao có thể là đối thủ của ngươi? Khẳng định Tịnh Liên Viêm Hỏa Đỉnh sớm đã tới tay !”
Hoàng Bắc Nguyệt trề môi nói: “Để cho băng xuất hiện, kế hoạch giá họa cho Tiêu Trọng Kỳ không thể áp dụng, ta thật không muốn để cho người của Tiêu gia sống được an ổn!”
“Hừ!” Yểm đối với lý luận của nàng chẳng thèm ngó tới, hắn cảm thấy lấy được Tịnh Liên Viêm Hỏa Đỉnh so với cái gì cũng quan trọng hơn, về phần người của Tiêu gia, một đám không quan trọng giết cho nhanh!
“Huống chi, ta có triệu hồi thú, Phong Liên Dực chẳng lẽ lại không có?” Hoàng Bắc Nguyệt thấp giọng nói, nàng cảm giác được hắn không hề đơn giản như vẻ biểu hiện bên ngoài.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy hắn trong phủ trưởng công chúa đã có loại cảm giác này, hôm nay ở trong phủ An Quốc công không hề nhường nhịn, nàng lại càng thêm xác định ý nghĩ trong lòng của mình.
Trước mặt người khác, Phong Liên Dực cũng giống như nàng đều mang mặt nạ.
Yểm chậm rãi nói: “Vậy ngươi dự định bỏ qua Tịnh Liên Viêm Hỏa Đỉnh sao?”
Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng cười, nói : “Đồ vật trên tay hắn, sớm muộn ta cũng sẽ cướp về!”
Từ trong không gian riêng nàng lấy ra hạt châu tử quang bao quanh, nhìn kĩ một chút, hỏi: “Yểm, ngươi kiến thức rộng rãi có biết đây là vật gì không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.