Chương 568: Phó ước (6)
Lộ Phi
08/12/2015
“Trăng có lúc tròn lúc khuyết, người có khi buồn khi vui, Tề Vương hà cớ gì ưu thương như vậy?”
Giọng nói trầm thấp đầy từ tính vang lên ở trong làn sương thướt tha và tiếng đàn réo rắt, giống như châu ngọc gõ lên mâm ngọc, sự yên lặng vô biên đã bị dấy lên từng đợt sóng nối tiếp nhau lan ra. Ngón tay đang gảy dây đàn đột nhiên khựng lại, một sợi dây đàn liền đứt, trên ngón tay chảy xuống một giọt máu tươi đỏ, nhưng nam tử đang nhắm mắt dưỡng thần vẫn không có mở mắt, bình tĩnh giống như không có gợn sóng nào có thể chạm đến lòng của hắn. “Trong bốn trăm bốn mươi bệnh, bệnh tương tư là đau khổ nhất, khách nhân có từng thể nghiệm chưa?” Mặc dù chưa mở mắt, hắn vẫn phân tâm mở miệng nói. Hoàng Bắc Nguyệt cười nhạt, nói: “Đời này không biết tương tư.” Đôi mắt đang nhắm đột nhiên mở ra, để lộ màu tím óng ánh, tức thì mọi ánh sáng của dạ minh châu đều trở nên ảm đạm, đôi mắt hắn khẽ chuyển động, nhìn lên trên giàn hoa, giữa một khóm hoa diễm lệ một cách quỷ dị là mặt nạ quỷ khủng bố và thần bí kia. “Vì sao vậy?” “Đó là một cái lao tù, ta không muốn đi vào chịu chết.” Hoàng Bắc Nguyệt nghiêng người dựa vào mấy sợi dây leo quấn lên, nhởn nhơ tự đắc đung đưa một chân. Trong con ngươi màu tím xẹt qua một tia u sầu, giọng hắn trầm thấp: “Vậy nàng vì sao mà tới?” “Ta đến như đã hẹn, đời này của ta chưa từng thất tín với ai.” Hoàng Bắc Nguyệt cười nhạt, vẻ mặt ung dung, giống như đến đây chỉ là để tùy tiện ngắm nghía phong cảnh. Thái độ tùy ý này đã khơi lên phẫn nộ trong lòng hắn, nói: “Nếu đã đến rồi, vậy thì đừng hòng đi ra!” “A ha.” Hoàng Bắc Nguyệt khẽ cười vài tiếng, sự cuồng ngạo trong tiếng cười còn đậm hơn trước đó, “Ngươi nhốt được ta sao?” “Hoàng Bắc Nguyệt!” Hắn đột ngột đứng lên, “Nàng đã khiến ta chờ suốt 5 năm, để rồi cho ta câu trả lời thế này sao?” Hoàng Bắc Nguyệt ngẩng đầu cười lớn, âm thanh trầm thấp đầy từ tính đã biến mất, thay vào đó là giọng nữ tử du dương dễ nghe, nàng vươn tay tháo mặt nạ trên mặt xuống, tràn đầy ý cười nhìn hắn, “Tề vương đã cho ta một cái tội thật lớn, ta từng hứa sẽ trả lời lúc nào?” Phong Liên Dực nhìn nàng, có một thoáng thất thần, khuôn mặt đó không còn là khuôn mặt thiếu nữ non nớt của 5 năm trước nữa, nàng đã trở nên xinh đẹp như vậy rồi, mỗi lần nhíu mày hay mỉm cười, càng thêm ưu nhã khí thế, cũng càng khiến cho hắn cảm thấy tim mình đập loạn xạ. Hai người nhìn nhau, có một thoáng trầm mặc, ánh mắt đan xen, không cần quá nhiều ngôn ngữ, sau nhiều năm chia ly như vậy, nhưng lại không hề có cảm giác xa lạ. Hắn vẫn ôn nhã như ngọc, nàng vẫn cuồng ngạo phóng thoáng. Chốc lát sau, Phong Liên Dực mới cười nói một tiếng: “Nàng đến rồi.” “Ừ, vừa đến đã nhìn thấy mỹ nhân tắm rửa, thật đã con mắt.” Hoàng Bắc Nguyệt nở nụ cười có chút tà ác, ở vị trí của nàng, vừa vặn có thể nhìn thấy tất tần tật, nàng không hề cảm thấy ngượng ngùng, giống như một chàng công tử phong lưu. Người nào đó bị trêu ghẹo khẽ ho một tiếng, nói: “Mỹ nhân tắm rửa, là để cho nàng nhìn miễn phí sao?” Hoàng Bắc Nguyệt chớp mắt, nói: “Không cho nhìn miễn phí thì không nhìn.” “Nhìn rồi thì phải chịu trách nhiệm, nếu không ta bị thiệt à?” Phong Liên Dực dịu dàng cười nói. Nhớ lại vẻ lãnh khốc vừa rồi của hắn, so với hiện giờ giống như hai người hoàn toàn khác nhau, thật hoài nghi người này có phải là tính cách phân liệt không? Hoàng Bắc Nguyệt nheo mắt suy nghĩ một chút, lắc lắc đầu: “Không được, ta chỉ nhìn thấy mặt sau mà thôi, không tính.” Phong Liên Dực vừa cười, vừa vươn tay cởi dây lưng của trường bào, nói: “Vậy thì cho nàng xem luôn mặt trước, mua bán công bằng, quyết không để nàng chịu thiệt.”
Giọng nói trầm thấp đầy từ tính vang lên ở trong làn sương thướt tha và tiếng đàn réo rắt, giống như châu ngọc gõ lên mâm ngọc, sự yên lặng vô biên đã bị dấy lên từng đợt sóng nối tiếp nhau lan ra. Ngón tay đang gảy dây đàn đột nhiên khựng lại, một sợi dây đàn liền đứt, trên ngón tay chảy xuống một giọt máu tươi đỏ, nhưng nam tử đang nhắm mắt dưỡng thần vẫn không có mở mắt, bình tĩnh giống như không có gợn sóng nào có thể chạm đến lòng của hắn. “Trong bốn trăm bốn mươi bệnh, bệnh tương tư là đau khổ nhất, khách nhân có từng thể nghiệm chưa?” Mặc dù chưa mở mắt, hắn vẫn phân tâm mở miệng nói. Hoàng Bắc Nguyệt cười nhạt, nói: “Đời này không biết tương tư.” Đôi mắt đang nhắm đột nhiên mở ra, để lộ màu tím óng ánh, tức thì mọi ánh sáng của dạ minh châu đều trở nên ảm đạm, đôi mắt hắn khẽ chuyển động, nhìn lên trên giàn hoa, giữa một khóm hoa diễm lệ một cách quỷ dị là mặt nạ quỷ khủng bố và thần bí kia. “Vì sao vậy?” “Đó là một cái lao tù, ta không muốn đi vào chịu chết.” Hoàng Bắc Nguyệt nghiêng người dựa vào mấy sợi dây leo quấn lên, nhởn nhơ tự đắc đung đưa một chân. Trong con ngươi màu tím xẹt qua một tia u sầu, giọng hắn trầm thấp: “Vậy nàng vì sao mà tới?” “Ta đến như đã hẹn, đời này của ta chưa từng thất tín với ai.” Hoàng Bắc Nguyệt cười nhạt, vẻ mặt ung dung, giống như đến đây chỉ là để tùy tiện ngắm nghía phong cảnh. Thái độ tùy ý này đã khơi lên phẫn nộ trong lòng hắn, nói: “Nếu đã đến rồi, vậy thì đừng hòng đi ra!” “A ha.” Hoàng Bắc Nguyệt khẽ cười vài tiếng, sự cuồng ngạo trong tiếng cười còn đậm hơn trước đó, “Ngươi nhốt được ta sao?” “Hoàng Bắc Nguyệt!” Hắn đột ngột đứng lên, “Nàng đã khiến ta chờ suốt 5 năm, để rồi cho ta câu trả lời thế này sao?” Hoàng Bắc Nguyệt ngẩng đầu cười lớn, âm thanh trầm thấp đầy từ tính đã biến mất, thay vào đó là giọng nữ tử du dương dễ nghe, nàng vươn tay tháo mặt nạ trên mặt xuống, tràn đầy ý cười nhìn hắn, “Tề vương đã cho ta một cái tội thật lớn, ta từng hứa sẽ trả lời lúc nào?” Phong Liên Dực nhìn nàng, có một thoáng thất thần, khuôn mặt đó không còn là khuôn mặt thiếu nữ non nớt của 5 năm trước nữa, nàng đã trở nên xinh đẹp như vậy rồi, mỗi lần nhíu mày hay mỉm cười, càng thêm ưu nhã khí thế, cũng càng khiến cho hắn cảm thấy tim mình đập loạn xạ. Hai người nhìn nhau, có một thoáng trầm mặc, ánh mắt đan xen, không cần quá nhiều ngôn ngữ, sau nhiều năm chia ly như vậy, nhưng lại không hề có cảm giác xa lạ. Hắn vẫn ôn nhã như ngọc, nàng vẫn cuồng ngạo phóng thoáng. Chốc lát sau, Phong Liên Dực mới cười nói một tiếng: “Nàng đến rồi.” “Ừ, vừa đến đã nhìn thấy mỹ nhân tắm rửa, thật đã con mắt.” Hoàng Bắc Nguyệt nở nụ cười có chút tà ác, ở vị trí của nàng, vừa vặn có thể nhìn thấy tất tần tật, nàng không hề cảm thấy ngượng ngùng, giống như một chàng công tử phong lưu. Người nào đó bị trêu ghẹo khẽ ho một tiếng, nói: “Mỹ nhân tắm rửa, là để cho nàng nhìn miễn phí sao?” Hoàng Bắc Nguyệt chớp mắt, nói: “Không cho nhìn miễn phí thì không nhìn.” “Nhìn rồi thì phải chịu trách nhiệm, nếu không ta bị thiệt à?” Phong Liên Dực dịu dàng cười nói. Nhớ lại vẻ lãnh khốc vừa rồi của hắn, so với hiện giờ giống như hai người hoàn toàn khác nhau, thật hoài nghi người này có phải là tính cách phân liệt không? Hoàng Bắc Nguyệt nheo mắt suy nghĩ một chút, lắc lắc đầu: “Không được, ta chỉ nhìn thấy mặt sau mà thôi, không tính.” Phong Liên Dực vừa cười, vừa vươn tay cởi dây lưng của trường bào, nói: “Vậy thì cho nàng xem luôn mặt trước, mua bán công bằng, quyết không để nàng chịu thiệt.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.