Chương 664: Phù Nguyên vỡ nát (4)
Lộ Phi
31/05/2016
Beta: Thư Viêm
Editor: Thiên Ân
“Không có việc gì chứ?” Gần như cả hai đều đồng thanh hỏi cùng một câu.
Hoàng Bắc Nguyệt cười gật gật đầu: “Cảm ơn!”
“Sư phụ!” Lạc lạc bưng một ít đồ ăn từ bên ngoài đi tới, thấy Hoàng Bắc Nguyệt, liền lập tức chạy nhanh qua.
“Sư phụ, ngươi là làm sao vậy? Sắp dọa chết chúng ta rồi.”
“Sư phụ ngươi còn có thể làm sao? Không phải đang rất khoẻ đứng ở chỗ này à?” Hoàng Bắc Nguyệt cười nói, thấy mặt Lạc Lạc cũng tiều tuỵ đi vài phần, trong lòng vẫn là có một chút vui mừng.
Tình cảm thầy trò của nàng với Lạc Lạc cũng không lâu, chẳng qua là vài ngày ngắn ngủi mà thôi, nhưng thiếu niên này lại một lòng một dạ lo lắng cho nàng, làm cho nàng cảm thấy tình thân ấm áp.
Lạc lạc có chút ngượng ngùng cười cười, trên khuôn mặt anh tuấn còn có một chút ửng đỏ.
Hoàng Bắc Nguyệt thấy hắn bưng rất nhiều đồ ăn, đúng lúc đói bụng, liền tự tay cầm một miếng bánh ngọt bỏ vào trong miệng.
“Thật ngọt, ăn rất ngon!” Không ăn gì một ngày một đêm, cuối cùng nàng cũng được ăn một chút đồ ngon ngọt.
Lạc Lạc ngẩn ra một chút, nhỏ giọng nói: “Sư phụ, bánh ngọt này. . . . . . .”
“Làm sao vậy?” Hoàng Bắc Nguyệt trong miệng nhai bánh, nói không rõ ràng hỏi.
“Đồ ta làm! Không cho ngươi ăn!” Theo đuôi Lạc Lạc tới là Anh Dạ công chúa bỗng nhiên mở miệng, sau đó bước lại đây.
Hoàng Bắc Nguyệt vừa nghe thấy nàng mở miệng nói chuyện, liền bị bánh ngọt làm nghẹn, ấn ngực, vẻ mặt đau đớn không ngừng ho khan.
Chiến Dã cau mày, có chút nghiêm khắc nhìn thoáng qua Anh Dạ một cái, nàng bĩu môi nói: “Ta, ta chỉ là nói đùa thôi, ngươi làm gì mà bị dọa thành như vậy?”
Hoàng Bắc Nguyệt cười khổ, nàng làm sao bị doạ được? Chỉ là bị nghẹn một chút mà thôi!
“Được rồi, ta sai nhà bếp chuẩn bị một bàn rượu với thức ăn, mọi người nhiều năm không gặp, cùng nhau ôn chuyện một chút.” Phong Liên Dực cười nói, rất quan tâm vỗ lưng cho Hoàng Bắc Nguyệt.
Động tác rất nhỏ này rơi vào trong mắt Chiến Dã, trong lòng hơi hơi cay đắng, nói vậy trong lòng Phong Liên Dực chắc chắn cũng có tình cảm với Hoàng Bắc Nguyệt, chả trách hắn lại từ chối Anh Dạ.
“Lần này ta tới là để mang Anh Dạ trở về, sẽ không làm phiền thêm.” Chiến Dã nhìn về phía Anh Dạ, nàng cũng gật gật đầu, nàng hiện tại, là không còn tâm trí để ngồi ôn lại chuyện cũ.
Hai ngày nay nếu không phải vì Hoàng Bắc Nguyệt, nàng cũng sẽ không ở lại chỗ này, không muốn nhìn thấy Phong Liên Dực.
“Bắc Nguyệt, ngươi tiễn ta với hoàng huynh đi.” Anh Dạ thẳng thắn, trực tiếp mở miệng nói chuyện với Hoàng Bắc Nguyệt.
Hoàng Bắc Nguyệt biết, là huynh muội bọn họ có chuyện muốn nói với nàng, nhưng không tiện để người khác nghe được, liền gật gật đầu, nói: “Ta và các ngươi cùng trở về vậy, Tề vương điện hạ, ta có chút chuyện, tối nay muốn tìm ngươi trao đổi.”
Phong Liên Dực là người khiêm tốn, vào lúc bất tiện cũng sẽ không xen vào, chỉ là có chút lo lắng cho thân thể của Hoàng Bắc Nguyệt, ánh mắt sâu sắc nhìn nàng một cái, thấy sắc mặt nàng bình thường, liền cười nói: “Vậy ta cũng không tiện giữ khách.”
Cùng Chiến Dã cúi chào, Anh Dạ căn bản là không nhìn hắn lấy một cái, trực tiếp bước đi ra ngoài.
Ra tới bên ngoài, nhảy lên ngựa, Hoàng Bắc Nguyệt lại lấy ra mặt nạ quỷ đội lên, bên ngoài nhiều người, nàng vẫn không muốn khiến người ta chú ý đến, đối với việc làm sau này của nàng sẽ rất bất tiện.
Ba người yên lặng mà đi, Anh Dạ công chúa đi ở giữa, nhìn sang hai bên, chiến dã luôn luôn trầm mặc ít nói, tính cách lạnh lùng vô vị, mà Bắc Nguyệt, cũng không phải là người nói nhiều.
“Bắc Nguyệt, nhiều năm như vậy, ngươi đã đi đâu?” Nếu hai người đều không nói chuyện, vậy chỉ còn cách để nàng mở miệng vậy .
Editor: Thiên Ân
“Không có việc gì chứ?” Gần như cả hai đều đồng thanh hỏi cùng một câu.
Hoàng Bắc Nguyệt cười gật gật đầu: “Cảm ơn!”
“Sư phụ!” Lạc lạc bưng một ít đồ ăn từ bên ngoài đi tới, thấy Hoàng Bắc Nguyệt, liền lập tức chạy nhanh qua.
“Sư phụ, ngươi là làm sao vậy? Sắp dọa chết chúng ta rồi.”
“Sư phụ ngươi còn có thể làm sao? Không phải đang rất khoẻ đứng ở chỗ này à?” Hoàng Bắc Nguyệt cười nói, thấy mặt Lạc Lạc cũng tiều tuỵ đi vài phần, trong lòng vẫn là có một chút vui mừng.
Tình cảm thầy trò của nàng với Lạc Lạc cũng không lâu, chẳng qua là vài ngày ngắn ngủi mà thôi, nhưng thiếu niên này lại một lòng một dạ lo lắng cho nàng, làm cho nàng cảm thấy tình thân ấm áp.
Lạc lạc có chút ngượng ngùng cười cười, trên khuôn mặt anh tuấn còn có một chút ửng đỏ.
Hoàng Bắc Nguyệt thấy hắn bưng rất nhiều đồ ăn, đúng lúc đói bụng, liền tự tay cầm một miếng bánh ngọt bỏ vào trong miệng.
“Thật ngọt, ăn rất ngon!” Không ăn gì một ngày một đêm, cuối cùng nàng cũng được ăn một chút đồ ngon ngọt.
Lạc Lạc ngẩn ra một chút, nhỏ giọng nói: “Sư phụ, bánh ngọt này. . . . . . .”
“Làm sao vậy?” Hoàng Bắc Nguyệt trong miệng nhai bánh, nói không rõ ràng hỏi.
“Đồ ta làm! Không cho ngươi ăn!” Theo đuôi Lạc Lạc tới là Anh Dạ công chúa bỗng nhiên mở miệng, sau đó bước lại đây.
Hoàng Bắc Nguyệt vừa nghe thấy nàng mở miệng nói chuyện, liền bị bánh ngọt làm nghẹn, ấn ngực, vẻ mặt đau đớn không ngừng ho khan.
Chiến Dã cau mày, có chút nghiêm khắc nhìn thoáng qua Anh Dạ một cái, nàng bĩu môi nói: “Ta, ta chỉ là nói đùa thôi, ngươi làm gì mà bị dọa thành như vậy?”
Hoàng Bắc Nguyệt cười khổ, nàng làm sao bị doạ được? Chỉ là bị nghẹn một chút mà thôi!
“Được rồi, ta sai nhà bếp chuẩn bị một bàn rượu với thức ăn, mọi người nhiều năm không gặp, cùng nhau ôn chuyện một chút.” Phong Liên Dực cười nói, rất quan tâm vỗ lưng cho Hoàng Bắc Nguyệt.
Động tác rất nhỏ này rơi vào trong mắt Chiến Dã, trong lòng hơi hơi cay đắng, nói vậy trong lòng Phong Liên Dực chắc chắn cũng có tình cảm với Hoàng Bắc Nguyệt, chả trách hắn lại từ chối Anh Dạ.
“Lần này ta tới là để mang Anh Dạ trở về, sẽ không làm phiền thêm.” Chiến Dã nhìn về phía Anh Dạ, nàng cũng gật gật đầu, nàng hiện tại, là không còn tâm trí để ngồi ôn lại chuyện cũ.
Hai ngày nay nếu không phải vì Hoàng Bắc Nguyệt, nàng cũng sẽ không ở lại chỗ này, không muốn nhìn thấy Phong Liên Dực.
“Bắc Nguyệt, ngươi tiễn ta với hoàng huynh đi.” Anh Dạ thẳng thắn, trực tiếp mở miệng nói chuyện với Hoàng Bắc Nguyệt.
Hoàng Bắc Nguyệt biết, là huynh muội bọn họ có chuyện muốn nói với nàng, nhưng không tiện để người khác nghe được, liền gật gật đầu, nói: “Ta và các ngươi cùng trở về vậy, Tề vương điện hạ, ta có chút chuyện, tối nay muốn tìm ngươi trao đổi.”
Phong Liên Dực là người khiêm tốn, vào lúc bất tiện cũng sẽ không xen vào, chỉ là có chút lo lắng cho thân thể của Hoàng Bắc Nguyệt, ánh mắt sâu sắc nhìn nàng một cái, thấy sắc mặt nàng bình thường, liền cười nói: “Vậy ta cũng không tiện giữ khách.”
Cùng Chiến Dã cúi chào, Anh Dạ căn bản là không nhìn hắn lấy một cái, trực tiếp bước đi ra ngoài.
Ra tới bên ngoài, nhảy lên ngựa, Hoàng Bắc Nguyệt lại lấy ra mặt nạ quỷ đội lên, bên ngoài nhiều người, nàng vẫn không muốn khiến người ta chú ý đến, đối với việc làm sau này của nàng sẽ rất bất tiện.
Ba người yên lặng mà đi, Anh Dạ công chúa đi ở giữa, nhìn sang hai bên, chiến dã luôn luôn trầm mặc ít nói, tính cách lạnh lùng vô vị, mà Bắc Nguyệt, cũng không phải là người nói nhiều.
“Bắc Nguyệt, nhiều năm như vậy, ngươi đã đi đâu?” Nếu hai người đều không nói chuyện, vậy chỉ còn cách để nàng mở miệng vậy .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.