Chương 605: Ta dẫn ngươi đi (13)
Lộ Phi
14/12/2015
“Ma thú.” Sắc mặt Hoàng Bắc Nguyệt đại
biến, vội vàng quay đầu liếc nhìn Phong Liên Dực. Phong Liên Dực vốn
đang nhìn chằm chằm vào bàn tay đang nắm lấy ống tay áo Hoàng Bắc
Nguyệt của Mặc Liên, trong lòng có chút suy nghĩ, nhưng vừa nghe được lời này, hắn cũng lập tức ngẩng đầu lên.
Hai người nhìn nhau một cái, đều hiểu ý tứ của đối phương. Là ma thú thủ hộ, bọn nó đã bị kinh động rồi! Động tĩnh Vừa rồi của Mặc Liên ở trong Tu La Thành quá lớn, uy áp của Huyễn Linh Thú đủ để thức tỉnh đám ma thú thủ hộ kia! “Mau rời khỏi nơi này!” Phong Liên Dực trầm giọng nói. Đám lính đánh thuê kia không hề biết ma thú là cái gì, vẻ mặt tràn ngập tò mò, cũng không cảm thấy có gì là quá nghiêm trọng cả. “Tề vương điện hạ, ma thú là cái gì? Dù gì chúng ta cũng có hai con Thần thú ở đây mà!” Tiểu Hổ cùng Huyễn Linh Thú đều là Thần thú, đặc biệt là Huyễn Linh Thú, nó lợi hại đến mức có thể xưng vương xưng bá trên Tạp Nhĩ Tháp đại lục! “Thì ra trên đời này thật sự có ma thú!” Thủ lĩnh Thượng Quan Vô Vân của đoàn lính đánh thuê đứng đầu đại lục – đoàn lính đánh thuê Phệ Diễm – biểu tình ngưng trọng nói. Tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía Thượng Quan Vô Vân, chờ hắn giải thích, nhưng dường như hắn không hề có ý định này, chỉ hướng Phong Liên Dực hỏi: “Tề vương điện hạ, ma thú của Tu La Thành là cấp mấy?” “Ma thú bị kinh động chính là ma thú thủ hộ của Tu La Thành, bọn nó đã tiến hóa đến cấp bảy.” Phong Liên Dực nói. Thượng Quan Vô Vân cũng hít vào một hơi khí lạnh, vội vàng nói: “Chúng ta mau mau đi ra ngoài, nếu không sẽ không kịp mất!” Phong Liên Dực gật đầu, cất giọng nói với mọi người: “Các vị, chuyện tình liên quan tới ma thú, sau khi ra ngoài ta sẽ giải thích cho mọi người, hiện tại nơi này không thích hợp ở lâu, chúng ta mau rời đi.” Đám người của liên minh lính đánh thuê đều vì bội phục cách làm người của Tề vương nên mới theo hắn tiến vào Tu La Thành, thấy hắn bảo chuyện này rất nghiêm trọng, bọn họ đương nhiên không chút hoài nghi, lập tức rối rít rời đi. Phong Liên Dực đi tới, đầu tiên là liếc Mặc Liên vẫn đang nắm chặt ống tay áo của Hoàng Bắc Nguyệt, sau đó mới nhìn sang nàng. Hoàng Bắc Nguyệt thấy vậy cũng chỉ có thể nở nụ cười bất đắc dĩ. “Mặc Liên các hạ, Huyễn Linh Thú của ngươi và Ma thú thủ hộ là đối thủ ngang tài ngang sức, liệu ngươi có thể ở lại đoạn hậu (ngăn cản phía sau) được không?” Phong Liên Dực ôn nhã nói với Mặc Liên, trong con ngươi màu tím còn hàm chứa nụ cười ôn nhuận nhàn nhạt. Thật là quân tử khiêm nhường. (Dạ: là tại ta hoa mắt hay sao mà ta lại cảm thấy Dực ca đang lộ ra cái đuôi cáo vẫy vẫy, ta cảm giác đây là trắng trợn trả thù a :)))) Nhưng Mặc Liên lại không thèm chừa cho hắn chút mặt mũi, Phong Liên Dực bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn ngoài việc nhìn sang Hoàng Bắc Nguyệt. Hiếm khi nhìn thấy loại người nam nữ thông sát, già trẻ lớn bé đều không tha như Phong Liên Dực đá trúng tấm sắt, lại nhìn thấy biểu lộ bất lực trên mặt hắn, Hoàng Bắc Nguyệt không khỏi cười rộ lên. Nàng đột nhiên cảm thấy cái tên Mặc Liên này cũng là một người rất đáng yêu! (Dạ: cái đoạn Bắc Nguyệt miêu tả Dực ca làm ta cười muốn tắt thở mà) “Mặc, ngươi có thể giúp chúng ta đoạn hậu được không?” Nàng cười hỏi. Yêu cầu của nàng, Mặc Liên đương nhiên sẽ không cự tuyệt, hắn gật đầu một cái, sau đó xoay người kéo tay nàng rời đi. Hoàng Bắc Nguyệt sửng sốt, nàng cũng không có nói muốn cùng hắn đoạn hậu mà! Trên mặt Phong Liên Dực lúc này cũng lộ ra nụ cười như gió xuân, hắn rất ít khi nhìn thấy biểu cảm không biết nên ứng đối thế nào của Hoàng Bắc Nguyệt như bây giờ. (Dạ: ta biết hai người tại sao yêu nhau rồi =_=) Cái tên Mặc Liên này… Con ngươi của Phong Liên Dực hơi lóe lên, tình cảm mà Mặc Liên dành cho Nguyệt tựa hồ có chút không đúng, thứ tình cảm này cơ hồ không hề che giấu, từ trên người hắn nhiệt liệt tản mát ra. “Nguyệt, nàng còn đang bị thương, tốt nhất là đi theo ta đi.” Phong Liên Dực nhẹ nhàng nắm lấy tay của Hoàng Bắc Nguyệt, muốn đem nàng kéo qua. Sắc mặt Mặc Liên khẽ biến, đằng đằng sát khí ngẩng đầu lên, bàn tay đang nắm ống tay áo chợt chuyển lên nắm lấy cổ tay của nàng, tránh cho việc nàng bị kẻ khác cướp đi! Trong thoáng chốc, sát khí lạnh lẽo bắt đầu bốc lên từ thân thể của hai đại nam nhân, chỉ là sát khí của Mặc Liên có xu hướng âm hàn quỷ dị, còn của Phong Liên Dực lại lộ ra một loại phong độ nhẹ nhàng, ôn nhã như ngọc, thế nhưng trong đôi con ngươi màu tím đã bắt đầu xuất hiện một vòng nước xoáy nguy hiểm.
Hai người nhìn nhau một cái, đều hiểu ý tứ của đối phương. Là ma thú thủ hộ, bọn nó đã bị kinh động rồi! Động tĩnh Vừa rồi của Mặc Liên ở trong Tu La Thành quá lớn, uy áp của Huyễn Linh Thú đủ để thức tỉnh đám ma thú thủ hộ kia! “Mau rời khỏi nơi này!” Phong Liên Dực trầm giọng nói. Đám lính đánh thuê kia không hề biết ma thú là cái gì, vẻ mặt tràn ngập tò mò, cũng không cảm thấy có gì là quá nghiêm trọng cả. “Tề vương điện hạ, ma thú là cái gì? Dù gì chúng ta cũng có hai con Thần thú ở đây mà!” Tiểu Hổ cùng Huyễn Linh Thú đều là Thần thú, đặc biệt là Huyễn Linh Thú, nó lợi hại đến mức có thể xưng vương xưng bá trên Tạp Nhĩ Tháp đại lục! “Thì ra trên đời này thật sự có ma thú!” Thủ lĩnh Thượng Quan Vô Vân của đoàn lính đánh thuê đứng đầu đại lục – đoàn lính đánh thuê Phệ Diễm – biểu tình ngưng trọng nói. Tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía Thượng Quan Vô Vân, chờ hắn giải thích, nhưng dường như hắn không hề có ý định này, chỉ hướng Phong Liên Dực hỏi: “Tề vương điện hạ, ma thú của Tu La Thành là cấp mấy?” “Ma thú bị kinh động chính là ma thú thủ hộ của Tu La Thành, bọn nó đã tiến hóa đến cấp bảy.” Phong Liên Dực nói. Thượng Quan Vô Vân cũng hít vào một hơi khí lạnh, vội vàng nói: “Chúng ta mau mau đi ra ngoài, nếu không sẽ không kịp mất!” Phong Liên Dực gật đầu, cất giọng nói với mọi người: “Các vị, chuyện tình liên quan tới ma thú, sau khi ra ngoài ta sẽ giải thích cho mọi người, hiện tại nơi này không thích hợp ở lâu, chúng ta mau rời đi.” Đám người của liên minh lính đánh thuê đều vì bội phục cách làm người của Tề vương nên mới theo hắn tiến vào Tu La Thành, thấy hắn bảo chuyện này rất nghiêm trọng, bọn họ đương nhiên không chút hoài nghi, lập tức rối rít rời đi. Phong Liên Dực đi tới, đầu tiên là liếc Mặc Liên vẫn đang nắm chặt ống tay áo của Hoàng Bắc Nguyệt, sau đó mới nhìn sang nàng. Hoàng Bắc Nguyệt thấy vậy cũng chỉ có thể nở nụ cười bất đắc dĩ. “Mặc Liên các hạ, Huyễn Linh Thú của ngươi và Ma thú thủ hộ là đối thủ ngang tài ngang sức, liệu ngươi có thể ở lại đoạn hậu (ngăn cản phía sau) được không?” Phong Liên Dực ôn nhã nói với Mặc Liên, trong con ngươi màu tím còn hàm chứa nụ cười ôn nhuận nhàn nhạt. Thật là quân tử khiêm nhường. (Dạ: là tại ta hoa mắt hay sao mà ta lại cảm thấy Dực ca đang lộ ra cái đuôi cáo vẫy vẫy, ta cảm giác đây là trắng trợn trả thù a :)))) Nhưng Mặc Liên lại không thèm chừa cho hắn chút mặt mũi, Phong Liên Dực bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn ngoài việc nhìn sang Hoàng Bắc Nguyệt. Hiếm khi nhìn thấy loại người nam nữ thông sát, già trẻ lớn bé đều không tha như Phong Liên Dực đá trúng tấm sắt, lại nhìn thấy biểu lộ bất lực trên mặt hắn, Hoàng Bắc Nguyệt không khỏi cười rộ lên. Nàng đột nhiên cảm thấy cái tên Mặc Liên này cũng là một người rất đáng yêu! (Dạ: cái đoạn Bắc Nguyệt miêu tả Dực ca làm ta cười muốn tắt thở mà) “Mặc, ngươi có thể giúp chúng ta đoạn hậu được không?” Nàng cười hỏi. Yêu cầu của nàng, Mặc Liên đương nhiên sẽ không cự tuyệt, hắn gật đầu một cái, sau đó xoay người kéo tay nàng rời đi. Hoàng Bắc Nguyệt sửng sốt, nàng cũng không có nói muốn cùng hắn đoạn hậu mà! Trên mặt Phong Liên Dực lúc này cũng lộ ra nụ cười như gió xuân, hắn rất ít khi nhìn thấy biểu cảm không biết nên ứng đối thế nào của Hoàng Bắc Nguyệt như bây giờ. (Dạ: ta biết hai người tại sao yêu nhau rồi =_=) Cái tên Mặc Liên này… Con ngươi của Phong Liên Dực hơi lóe lên, tình cảm mà Mặc Liên dành cho Nguyệt tựa hồ có chút không đúng, thứ tình cảm này cơ hồ không hề che giấu, từ trên người hắn nhiệt liệt tản mát ra. “Nguyệt, nàng còn đang bị thương, tốt nhất là đi theo ta đi.” Phong Liên Dực nhẹ nhàng nắm lấy tay của Hoàng Bắc Nguyệt, muốn đem nàng kéo qua. Sắc mặt Mặc Liên khẽ biến, đằng đằng sát khí ngẩng đầu lên, bàn tay đang nắm ống tay áo chợt chuyển lên nắm lấy cổ tay của nàng, tránh cho việc nàng bị kẻ khác cướp đi! Trong thoáng chốc, sát khí lạnh lẽo bắt đầu bốc lên từ thân thể của hai đại nam nhân, chỉ là sát khí của Mặc Liên có xu hướng âm hàn quỷ dị, còn của Phong Liên Dực lại lộ ra một loại phong độ nhẹ nhàng, ôn nhã như ngọc, thế nhưng trong đôi con ngươi màu tím đã bắt đầu xuất hiện một vòng nước xoáy nguy hiểm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.