Chương 384: Thái hậ hồi chiều 8
Lộ Phi
19/11/2015
Hoàng Bắc Nguyệt cúi
đầu mỉm cười: “Có lẽ là ta suy nghĩ quá nhiều, nhưng ta thế nào cũng
không nghĩ tới, phụ thân của ta lại đi hại ta, dù sao hổ dữ cũng không
ăn thịt con, hắn thật không xem ta là con gái của hắn.”
“Bắc Nguyệt, ngươi cũng đừng đau buồn nữa, Tiêu Viễn Trình kia căn bản không xứng là phụ thân của ngươi!” Anh Dạ công chúa thấy nàng thương tâm như vậy liền lên tiếng an ủi.
Hoàng Bắc Nguyệt cúi đầu không nói, nàng đương nhiên biết Tiêu Viễn Trình không xứng làm phụ thân của nàng, nàng nói vậy chỉ là muốn thử dò xét một chút phản ứng của Thái hậu, xem thử bà có thái độ gì đối với Tiêu Viễn Trình.
Nghe nói Phò mã của Huệ Văn Trưởng công chúa là do Thái hậu tự mình chọn lựa, hôm nay Tiêu Viễn Trình làm ra chuyện lớn như vậy, Thái hậu khó tránh khỏi sẽ cảm thấy áy náy, nhưng một người có địa vị cao như vậy sẽ dễ dàng thừa nhận sai lầm của mình sao?
Mới vừa rồi Thái hậu hạ lệnh cho người đem Tiêu Viễn Trình bắt lại, không giống Hoàng Thượng vừa nghe tin đã lập tức hạ lệnh chém đầu, sự khác biệt có chút vi diệu này cũng chỉ có người tính cách đa nghi như nàng mới có thể nhận ra được.
Cho nên nàng mới nói ra lời kia.
“Tiêu Viễn Trình này quả thật đã cô phụ ý tốt của ai gia, chuyện này cứ giao cho Đình Úy Tự toàn quyền xử lý đi.” Thái hậu thất vọng thở dài, mệt mỏi lắc đầu, day day cái trán: “Bắc Nguyệt, ngươi không cần phải lo lắng nữa, sau này ai gia sẽ chăm lo cho ngươi.”
“Đa tạ Thái hậu.” Nghe được Thái hậu nói như vậy, Hoàng Bắc Nguyệt mới thật sự yên tâm, kể từ khi đến đây tới giờ, đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy trong lòng không còn nặng nề nữa.
Thái hậu hồi triều, dân chúng trong Lâm Hoài thành đều đã sớm nhận được tin tức, bọn họ từ rất sớm đã đi ra chờ, ai cũng mang vẻ mặt nồng nhiệt. Rất nhiều dân chúng bên đường cầm theo hoa quả, cùng nghênh đón vị Thái hậu vì quốc gia mà đi ra ngoài cầu phúc nhiều năm này.
Nhìn đám người náo nhiệt bên ngoài, Hoàng Bắc Nguyệt trong lòng không khỏi âm thầm bội phục vị Thái hậu này, có thể được lòng dân như thế, lúc bà còn trẻ hẳn cũng là một vị nữ anh hùng không thua gì đấng mày râu.
Cửa thành, minh hoàng tinh kỳ treo cao (Dạ: cờ vàng rực, ở đây chắc là một loại cờ riêng của vị Hoàng Đế này, xuất hiện ở đâu thì treo lá cờ ở đó), ở trên thành trì phấp phới tung bay, trùng trùng điệp điệp đến mấy dặm.
Hẳn là Hoàng Đế tự mình ra khỏi thành nghênh đón!
Nhìn thấy đội ngũ của Thái hậu ngày một đến gần, Chiến Dã liền cưỡi hắc mã đi ra. Hắn chạy vội đến bên xe ngựa của Thái hậu, cúi người nói: “Hoàng tổ mẫu cực khổ rồi.”
Rèm xe ngựa xốc lên, xuất hiện không phải là gương mặt của Tô ma ma như dự tính mà lại là vẻ mặt mỉm cười của Hoàng Bắc Nguyệt: “Thái tử điện hạ cũng cực khổ rồi.”
Chiến Dã hơi ngẩn ra, nhìn thấy nàng mắt ngọc mày ngài, hai cái lúm đồng tiền như hoa nở rộ, hắn thất thần trong chốc lát, sau đó cũng hơi nhếch môi, nói: “Bắc Nguyệt quận chúa cũng cực khổ rồi.”
“Hoàng huynh, ta cũng cực khổ nha, sao ngươi lại không thèm an ủi ta một tiếng gì hết vậy?” Anh Dạ công chúa nghịch ngợm ló đầu ra nhìn vị huynh trưởng luôn luôn lãnh khốc của mình, cố ý trêu ghẹo nói.
Chiến Dã nhìn nàng một cái, sắc mặt có chút nghiêm lại: “Anh Dạ, đừng hồ nháo nữa.”
“Ta hồ nháo chỗ nào chứ? Rõ ràng là Hoàng huynh thiên vị!” Anh Dạ công chúa nói xong khẽ hừ nhẹ một tiếng, buông rèm đi vào trong xe ngựa nói với Thái hậu: “Hoàng tổ mẫu, ngài cũng nghe thấy rồi đó, Hoàng huynh dạo gần đây quả thật rất thiên vị nha!”
“Anh Dạ, nha đầu nhà ngươi, ngươi đừng có quậy phá Hoàng huynh của ngươi nữa.” Thái hậu hiền lành cười, sau đó lại dùng thanh âm to hơn một chút, hướng Chiến Dã bên ngoài nói: “Chiến Dã, lúc ai gia không có trong đế đô, nghe nói ngươi lại có tiến bộ.”
Mới vừa rồi Anh Dạ công chúa trêu chọc, Chiến Dã có vài phần xấu hổ khi đối mặt với Hoàng Bắc Nguyệt, nhưng khi nghe được Thái hậu nói như vậy, hắn vội vàng nghiêm mặt nói: “Làm phiền Hoàng tổ mẫu lo lắng, chỉ là một chút thành tựu nho nhỏ mà thôi, không đáng nhắc đến.”
“Bắc Nguyệt, ngươi cũng đừng đau buồn nữa, Tiêu Viễn Trình kia căn bản không xứng là phụ thân của ngươi!” Anh Dạ công chúa thấy nàng thương tâm như vậy liền lên tiếng an ủi.
Hoàng Bắc Nguyệt cúi đầu không nói, nàng đương nhiên biết Tiêu Viễn Trình không xứng làm phụ thân của nàng, nàng nói vậy chỉ là muốn thử dò xét một chút phản ứng của Thái hậu, xem thử bà có thái độ gì đối với Tiêu Viễn Trình.
Nghe nói Phò mã của Huệ Văn Trưởng công chúa là do Thái hậu tự mình chọn lựa, hôm nay Tiêu Viễn Trình làm ra chuyện lớn như vậy, Thái hậu khó tránh khỏi sẽ cảm thấy áy náy, nhưng một người có địa vị cao như vậy sẽ dễ dàng thừa nhận sai lầm của mình sao?
Mới vừa rồi Thái hậu hạ lệnh cho người đem Tiêu Viễn Trình bắt lại, không giống Hoàng Thượng vừa nghe tin đã lập tức hạ lệnh chém đầu, sự khác biệt có chút vi diệu này cũng chỉ có người tính cách đa nghi như nàng mới có thể nhận ra được.
Cho nên nàng mới nói ra lời kia.
“Tiêu Viễn Trình này quả thật đã cô phụ ý tốt của ai gia, chuyện này cứ giao cho Đình Úy Tự toàn quyền xử lý đi.” Thái hậu thất vọng thở dài, mệt mỏi lắc đầu, day day cái trán: “Bắc Nguyệt, ngươi không cần phải lo lắng nữa, sau này ai gia sẽ chăm lo cho ngươi.”
“Đa tạ Thái hậu.” Nghe được Thái hậu nói như vậy, Hoàng Bắc Nguyệt mới thật sự yên tâm, kể từ khi đến đây tới giờ, đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy trong lòng không còn nặng nề nữa.
Thái hậu hồi triều, dân chúng trong Lâm Hoài thành đều đã sớm nhận được tin tức, bọn họ từ rất sớm đã đi ra chờ, ai cũng mang vẻ mặt nồng nhiệt. Rất nhiều dân chúng bên đường cầm theo hoa quả, cùng nghênh đón vị Thái hậu vì quốc gia mà đi ra ngoài cầu phúc nhiều năm này.
Nhìn đám người náo nhiệt bên ngoài, Hoàng Bắc Nguyệt trong lòng không khỏi âm thầm bội phục vị Thái hậu này, có thể được lòng dân như thế, lúc bà còn trẻ hẳn cũng là một vị nữ anh hùng không thua gì đấng mày râu.
Cửa thành, minh hoàng tinh kỳ treo cao (Dạ: cờ vàng rực, ở đây chắc là một loại cờ riêng của vị Hoàng Đế này, xuất hiện ở đâu thì treo lá cờ ở đó), ở trên thành trì phấp phới tung bay, trùng trùng điệp điệp đến mấy dặm.
Hẳn là Hoàng Đế tự mình ra khỏi thành nghênh đón!
Nhìn thấy đội ngũ của Thái hậu ngày một đến gần, Chiến Dã liền cưỡi hắc mã đi ra. Hắn chạy vội đến bên xe ngựa của Thái hậu, cúi người nói: “Hoàng tổ mẫu cực khổ rồi.”
Rèm xe ngựa xốc lên, xuất hiện không phải là gương mặt của Tô ma ma như dự tính mà lại là vẻ mặt mỉm cười của Hoàng Bắc Nguyệt: “Thái tử điện hạ cũng cực khổ rồi.”
Chiến Dã hơi ngẩn ra, nhìn thấy nàng mắt ngọc mày ngài, hai cái lúm đồng tiền như hoa nở rộ, hắn thất thần trong chốc lát, sau đó cũng hơi nhếch môi, nói: “Bắc Nguyệt quận chúa cũng cực khổ rồi.”
“Hoàng huynh, ta cũng cực khổ nha, sao ngươi lại không thèm an ủi ta một tiếng gì hết vậy?” Anh Dạ công chúa nghịch ngợm ló đầu ra nhìn vị huynh trưởng luôn luôn lãnh khốc của mình, cố ý trêu ghẹo nói.
Chiến Dã nhìn nàng một cái, sắc mặt có chút nghiêm lại: “Anh Dạ, đừng hồ nháo nữa.”
“Ta hồ nháo chỗ nào chứ? Rõ ràng là Hoàng huynh thiên vị!” Anh Dạ công chúa nói xong khẽ hừ nhẹ một tiếng, buông rèm đi vào trong xe ngựa nói với Thái hậu: “Hoàng tổ mẫu, ngài cũng nghe thấy rồi đó, Hoàng huynh dạo gần đây quả thật rất thiên vị nha!”
“Anh Dạ, nha đầu nhà ngươi, ngươi đừng có quậy phá Hoàng huynh của ngươi nữa.” Thái hậu hiền lành cười, sau đó lại dùng thanh âm to hơn một chút, hướng Chiến Dã bên ngoài nói: “Chiến Dã, lúc ai gia không có trong đế đô, nghe nói ngươi lại có tiến bộ.”
Mới vừa rồi Anh Dạ công chúa trêu chọc, Chiến Dã có vài phần xấu hổ khi đối mặt với Hoàng Bắc Nguyệt, nhưng khi nghe được Thái hậu nói như vậy, hắn vội vàng nghiêm mặt nói: “Làm phiền Hoàng tổ mẫu lo lắng, chỉ là một chút thành tựu nho nhỏ mà thôi, không đáng nhắc đến.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.