Chương 240: Tiểu Phượng Hoàng Sơ Hiện (11)
Lộ Phi
27/10/2015
Người đi tới chính là Tiêu Vận, có Thái tử cùng công chúa Anh Dạ ở đây nàng cũng không dám quá kiêu ngạo, cung kính đi tới hành lễ.
Công chúa Anh Dạ lạnh lùng nâng mắt nhìn nàng, không nói lời nào, ánh mắt uy nghiêm yên lặng liếc qua.
Tiêu Vận cúi đầu, nửa con mắt cũng không dám nhìn thêm, cung kính nói: “Khởi bẩm thái tử điện hạ, công chúa điện hạ, gia gia của thần nữ nhờ thần nữ đến mời Bắc Nguyệt quận chúa qua nói chuyện.”
Vài người trong Tiêu gia cũng không có thành tựu gì, Tiêu Viễn Trình tuy là Phò mã nhưng ở trong triều không có bao nhiêu thực quyền, ngược lại chính là Tiêu Khải Nguyên, trước mắt chính là một vị cường giả đã đột phá bát tinh triệu hoán sư, rất được Hoàng thượng xem trọng.
Cường giả đều là những người được tôn kính, Chiến Dã hơi chút gật đầu nói: “Ngươi qua hỏi Bắc Nguyệt quận chúa đi.”
“Đa tạ Thái tử điện hạ.” Trước mặt vị thiên tài trẻ tuổi nhất trên đại lục Tạp Nhĩ Tháp này, Tiêu Vận chỉ là một triệu hoán sư tam tinh, thực lực thật sự quá yếu ớt nhỏ bé khiến nàng khiếp sợ.
Uy áp thuộc về cường giả ép tới khiến nàng không thở nổi, trong lòng âm thầm có chút nổi giận, nếu như cấp bậc của nàng có thể tăng lên một hai cấp, như vậy ở trước mặt Thái tử điện hạ cũng không như bây giờ ngay cả đầu cũng nâng lên nổi.
“Quận chúa có phải nên đi một chuyến hay không?” Tiêu Vận thấp giọng hỏi, phải cung kính như thế này nói chuyện với Hoàng Bắc Nguyệt, trong lòng nàng thật sự rất tức giận!
Cho dù đã biết thực lực của nàng không tầm thường thì thế nào? Phế vật này cũng có cái lợi ích gì đâu? Nàng sớm muộn gì cũng sẽ chết!
Hoàng Bắc Nguyệt liếc mắt nhìn nàng một cái, chậm rãi đứng lên, “Đi thôi.” Nàng vừa nói vùa hướng Thái tử cùng công chúa Anh Dạ hành lễ, rồi nhanh chóng bước ra ngoài.
Tiêu Khải Nguyên không có ở trên thính phòng mà đang ở tòa tháp thứ bảy trong rừng cây, nơi đây thật yên tĩnh, giờ phút này mọi người đều đi xem tỷ thí tài nghệ, nơi đây ngay cả một người cũng không có.
Hoàng Bắc Nguyệt đi theo phía sau Tiêu Vận, vừa đi vừa âm thầm một bên quan sát tình huống xung quanh, xác định xung quanh không có một người nào cũng không hề có mai phục.
Không phải nàng đa tâm, nhưng trải qua nhiều năm như vậy, lòng nàng đối với người của Tiêu gia hoàn toàn là lạnh lẽo.
Có quan hệ huyết thống thì thế nào? Ngay cả huyết thống gần nhất là Tiêu Viễn Trình cũng mong muốn nàng nhanh chóng biến mất đây! Còn Tiêu Khải Nguyên từ lúc nàng sinh ra cho tới bây giờ đều xem nàng là sự sỉ nhục, là người đã phá hủy đi danh dự của Tiêu gia!
Thật là khôi hài, Tiêu Viễn Trình cam tâm tình nguyện ở rể giữ chức Phò mã, khi đó Hoàng Bắc Nguyệt nàng vẫn còn chưa ra đời, chuyện này thì liên quan gì đến nàng? Dựa vào cái gì mà chán ghét nàng?
Xung quanh được cổ thụ bao phủ, toàn bộ ánh mặt trời chiếu xuống bị chia thành các vết lốm đốm to nhỏ, trên mặt đất lá rụng phân tán khắp nơi, nơi này thiếu thốn ánh sáng, gây ra một cảm giác âm lãnh.
Tiêu Khải Nguyên đang làm cái quỷ gì vậy? Gặp thân cháu gái của mình sao lại chọn địa phương quỷ quái này?
Nàng đang suy nghĩ, Tiêu Vận đi phía trước đột nhiên trong tay chợt lóe, ánh huỳnh quang lưu chuyển băng vũ xuất hiện trong tay, nàng ta xoay người, băng vũ lạnh lẽo trong tay thẳng hướng Hoàng Bắc Nguyệt tấn công tới!
Luồng khí lạnh lẽo từ băng vũ phát ra, trong nháy mắt không khí trong rừng cây vốn âm lãnh cũng phảng phất giống như kết băng!
Đôi mắt Hoàng Bắc Nguyệt chợt lóe lên một tia lạnh lùng, dưới chân như nước chảy mây trôi tự nhiên bình tĩnh lui về phía sau, nhẹ nhành nghiêng mình một cái, dễ dàng tránh được đòn công kích của Tiêu Vận.
“Nhị tỷ tỷ, ngươi đang làm cái gì vậy?”
Tiêu Vận vừa lạnh lùng vừa hận trừng mắt nhìn nàng, thấy chiêu vừa rồi không có kết quả, lập tức tung chiêu thứ hai nhanh hơn ác hơn tấn công tới, cùng lúc đó miệng nàng hét lớn: “Thiên Tuyết Miêu, đi ra!”
Độ ấm của không khí chợt giảm mạnh xuống, một con đại miêu toàn thân tuyết trắng xuất hiện ở trong rừng rậm, lá ở trên cây đều rơi xuống, thân ảnh cùng với hai tròng mắt của tuyết miêu có vẻ vô cùng quỷ dị………
Công chúa Anh Dạ lạnh lùng nâng mắt nhìn nàng, không nói lời nào, ánh mắt uy nghiêm yên lặng liếc qua.
Tiêu Vận cúi đầu, nửa con mắt cũng không dám nhìn thêm, cung kính nói: “Khởi bẩm thái tử điện hạ, công chúa điện hạ, gia gia của thần nữ nhờ thần nữ đến mời Bắc Nguyệt quận chúa qua nói chuyện.”
Vài người trong Tiêu gia cũng không có thành tựu gì, Tiêu Viễn Trình tuy là Phò mã nhưng ở trong triều không có bao nhiêu thực quyền, ngược lại chính là Tiêu Khải Nguyên, trước mắt chính là một vị cường giả đã đột phá bát tinh triệu hoán sư, rất được Hoàng thượng xem trọng.
Cường giả đều là những người được tôn kính, Chiến Dã hơi chút gật đầu nói: “Ngươi qua hỏi Bắc Nguyệt quận chúa đi.”
“Đa tạ Thái tử điện hạ.” Trước mặt vị thiên tài trẻ tuổi nhất trên đại lục Tạp Nhĩ Tháp này, Tiêu Vận chỉ là một triệu hoán sư tam tinh, thực lực thật sự quá yếu ớt nhỏ bé khiến nàng khiếp sợ.
Uy áp thuộc về cường giả ép tới khiến nàng không thở nổi, trong lòng âm thầm có chút nổi giận, nếu như cấp bậc của nàng có thể tăng lên một hai cấp, như vậy ở trước mặt Thái tử điện hạ cũng không như bây giờ ngay cả đầu cũng nâng lên nổi.
“Quận chúa có phải nên đi một chuyến hay không?” Tiêu Vận thấp giọng hỏi, phải cung kính như thế này nói chuyện với Hoàng Bắc Nguyệt, trong lòng nàng thật sự rất tức giận!
Cho dù đã biết thực lực của nàng không tầm thường thì thế nào? Phế vật này cũng có cái lợi ích gì đâu? Nàng sớm muộn gì cũng sẽ chết!
Hoàng Bắc Nguyệt liếc mắt nhìn nàng một cái, chậm rãi đứng lên, “Đi thôi.” Nàng vừa nói vùa hướng Thái tử cùng công chúa Anh Dạ hành lễ, rồi nhanh chóng bước ra ngoài.
Tiêu Khải Nguyên không có ở trên thính phòng mà đang ở tòa tháp thứ bảy trong rừng cây, nơi đây thật yên tĩnh, giờ phút này mọi người đều đi xem tỷ thí tài nghệ, nơi đây ngay cả một người cũng không có.
Hoàng Bắc Nguyệt đi theo phía sau Tiêu Vận, vừa đi vừa âm thầm một bên quan sát tình huống xung quanh, xác định xung quanh không có một người nào cũng không hề có mai phục.
Không phải nàng đa tâm, nhưng trải qua nhiều năm như vậy, lòng nàng đối với người của Tiêu gia hoàn toàn là lạnh lẽo.
Có quan hệ huyết thống thì thế nào? Ngay cả huyết thống gần nhất là Tiêu Viễn Trình cũng mong muốn nàng nhanh chóng biến mất đây! Còn Tiêu Khải Nguyên từ lúc nàng sinh ra cho tới bây giờ đều xem nàng là sự sỉ nhục, là người đã phá hủy đi danh dự của Tiêu gia!
Thật là khôi hài, Tiêu Viễn Trình cam tâm tình nguyện ở rể giữ chức Phò mã, khi đó Hoàng Bắc Nguyệt nàng vẫn còn chưa ra đời, chuyện này thì liên quan gì đến nàng? Dựa vào cái gì mà chán ghét nàng?
Xung quanh được cổ thụ bao phủ, toàn bộ ánh mặt trời chiếu xuống bị chia thành các vết lốm đốm to nhỏ, trên mặt đất lá rụng phân tán khắp nơi, nơi này thiếu thốn ánh sáng, gây ra một cảm giác âm lãnh.
Tiêu Khải Nguyên đang làm cái quỷ gì vậy? Gặp thân cháu gái của mình sao lại chọn địa phương quỷ quái này?
Nàng đang suy nghĩ, Tiêu Vận đi phía trước đột nhiên trong tay chợt lóe, ánh huỳnh quang lưu chuyển băng vũ xuất hiện trong tay, nàng ta xoay người, băng vũ lạnh lẽo trong tay thẳng hướng Hoàng Bắc Nguyệt tấn công tới!
Luồng khí lạnh lẽo từ băng vũ phát ra, trong nháy mắt không khí trong rừng cây vốn âm lãnh cũng phảng phất giống như kết băng!
Đôi mắt Hoàng Bắc Nguyệt chợt lóe lên một tia lạnh lùng, dưới chân như nước chảy mây trôi tự nhiên bình tĩnh lui về phía sau, nhẹ nhành nghiêng mình một cái, dễ dàng tránh được đòn công kích của Tiêu Vận.
“Nhị tỷ tỷ, ngươi đang làm cái gì vậy?”
Tiêu Vận vừa lạnh lùng vừa hận trừng mắt nhìn nàng, thấy chiêu vừa rồi không có kết quả, lập tức tung chiêu thứ hai nhanh hơn ác hơn tấn công tới, cùng lúc đó miệng nàng hét lớn: “Thiên Tuyết Miêu, đi ra!”
Độ ấm của không khí chợt giảm mạnh xuống, một con đại miêu toàn thân tuyết trắng xuất hiện ở trong rừng rậm, lá ở trên cây đều rơi xuống, thân ảnh cùng với hai tròng mắt của tuyết miêu có vẻ vô cùng quỷ dị………
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.