Chương 308: Trả lại gấp mười lần (12)
Lộ Phi
11/11/2015
Công chúa Anh Dạ thấy nàng lạnh nhạt như vậy, cũng không ở đây nhiều lời,
chỉ khẽ cười cười, nói : “Lần này, tiểu tử Lạc Lạc ra chủ ý không tồi,
nếu không, cũng không biết làm thế nào để thu thập đám tiện phụ can đảm
kia!”
Hoàng Bắc Nguyệt nhìn thoáng qua Lạc Lạc, hoa ra là chủ ý của hắn, tối hôm qua nàng lấy thân phận Hí Thiên đến gia tộc Bố Cát Nhĩ, chỉ là muốn Lạc Lạc nghĩ biện pháp giúp nàng chuẩn bị chứng cớ chuyện Cầm di nương cùng Tuyết di nương tư tàng kim khố, không nghĩ tới hắn cơ trí như vậy, có thể nương theo lúc Đình Úy Tự đến phủ trưởng công chúa diều tra, để cho công chúa Anh Dạ đem mọi chuyện giải quyết.
Lạc Lạc ngượng ngùng sờ sờ cái mũi, “Ha ha, kỳ thật, ta được cao nhân chỉ điểm, mới nghĩ đến biện pháp này .”
“Cao nhân nào?” Công chúa Anh Dạ tò mò hỏi.
Lạc Lạc vốn đơn thuần lanh mồm lanh miệng vô tình nói ra khỏi miệng, đột nhiên nghĩ đến không thể nói, vội vã nói: “Quốc Tử Giám còn có lớp, ta đi trước!”
“Này, ngươi chờ ta, ta cũng có chương trình học!” Công chúa Anh Dạ quay đầu nhìn Hoàng Bắc Nguyệt nói: “Bắc Nguyệt, không nên sợ hãi, có ta, có hoàng huynh, còn có phụ hoàng, hai ngày nữa, thái hậu cùng Hi Hòa cô cô cũng trở về, nhiều người như vậy đừng về phía ngươi, sẽ không ai dám ức hiếp ngươi.”
“Không ai có thể ức hiếp ta, công chúa yên tâm đi thôi.” Hoàng Bắc Nguyệt cười nói, hiện tại chỉ có nàng ức hiếp người khác thôi!
Nhìn công chúa Anh Dạ và Lạc Lạc rời đi, nụ cười trên mặt Hoàng Bắc Nguyệt cũng chậm rãi biến mất, “Đông Lăng, chúng ta đến địa lao.”
Từ tiền thính đi ra ngoài, nhìn thấy Tiêu Viễn Trình đứng ở cuối hành lang, mặt như xám như tro, vốn cũng được coi như một nam nhân anh tuấn, giờ phút này thoáng cái như già mấy chục tuổi, hốc mắt hãm sâu xuống, vẻ mặt có chút đáng thương nhìn Hoàng Bắc Nguyệt.
Hoàng Bắc Nguyệt dừng bước chân, nhìn hắn nói : “Phụ thân, Đình Úy đại nhân còn chưa có tra ra cái gì ở đây, người không cần lo lắng, nhanh về nghỉ ngơi cho tốt, đừng tự hành hạ bản thân.”
“Bắc Nguyệt…” Tiêu Viễn Trình thanh âm khàn khàn mở miệng.
Hoàng Bắc Nguyệt không để ý tới hắn nữa, cùng Đông Lăng đi đến địa lao.
Địa lao phủ Trưởng công chúa hàng năm âm u ẩm ướt, Cầm di nương thích trừng phạt người, hễ người nào làm nàng không thuận mắt là đem người đó giam vào địa lao.
Hoàng Bắc Nguyệt cũng bị giam qua mấy lần, bởi vậy đối với địa lao này coi như quen thuộc, gia đinh trông coi địa lao giơ cây đuốc ở phía trước dẫn đường, địa lao này không lớn, đi vài bước, đã đến phòng giam .
Cầm di nương cùng Tuyết di nương đối đầu nhau nên không giam cùng một chỗ, Cầm di nương ở một gian bên ngoài, Tuyết di nương ở sâu bên trong.
Cầm di nương đau đến kêu ầm ĩ, Tiêu Trọng Kỳ trước kia cũng là một thiếu gia, cũng tích trữ được vài viên Sinh Cơ đan, giờ phút này đều lấy ra để cho Cầm di nương dùng. Tiêu Nhu ở bên cạnh khóc sướt mướt.
Trong lòng Cầm di nương đã biết Tiêu Nhu bán đứng nàng với Hoàng Bắc Nguyệt, bởi vậy một tay đẩy Tiêu Nhu ra, đau lòng gần chết, thất vọng cực độ.
“Nương, ta…”
“Không cần nhiều lời, nếu ngươi cảm thấy đi theo nàng có tiền đồ, thì không cần đến đây nữa!”
Tiêu Nhu đang muốn giải thích, đột nhiên ngẩng đầu nhìn thấy Hoàng Bắc Nguyệt đi vào, liền vội vàng ngậm miệng.
Hoàng Bắc Nguyệt cười nói: “Cầm di đừng nóng giận, Tứ muội muội cũng là vì tốt cho ngươi, sợ ngươi không biết thức thời mới đồng ý ra chỉ chứng ngươi. Cầm di yên tâm, ta sẽ không giết ngươi.”
Cầm di nương nghiến răng nghiến lợi nhìn nàng, bởi vì trên người đau đớn cũng không thể phát hỏa được, chỉ có thể dựa vào Tiêu Trọng Kỳ chảy nước mắt.
Hoàng Bắc Nguyệt liếc mắt nhìn bọn họ một cái, không để ý tới nhiều làm gì, đi vào bên trong xem Tuyết di nương.
Hoàng Bắc Nguyệt nhìn thoáng qua Lạc Lạc, hoa ra là chủ ý của hắn, tối hôm qua nàng lấy thân phận Hí Thiên đến gia tộc Bố Cát Nhĩ, chỉ là muốn Lạc Lạc nghĩ biện pháp giúp nàng chuẩn bị chứng cớ chuyện Cầm di nương cùng Tuyết di nương tư tàng kim khố, không nghĩ tới hắn cơ trí như vậy, có thể nương theo lúc Đình Úy Tự đến phủ trưởng công chúa diều tra, để cho công chúa Anh Dạ đem mọi chuyện giải quyết.
Lạc Lạc ngượng ngùng sờ sờ cái mũi, “Ha ha, kỳ thật, ta được cao nhân chỉ điểm, mới nghĩ đến biện pháp này .”
“Cao nhân nào?” Công chúa Anh Dạ tò mò hỏi.
Lạc Lạc vốn đơn thuần lanh mồm lanh miệng vô tình nói ra khỏi miệng, đột nhiên nghĩ đến không thể nói, vội vã nói: “Quốc Tử Giám còn có lớp, ta đi trước!”
“Này, ngươi chờ ta, ta cũng có chương trình học!” Công chúa Anh Dạ quay đầu nhìn Hoàng Bắc Nguyệt nói: “Bắc Nguyệt, không nên sợ hãi, có ta, có hoàng huynh, còn có phụ hoàng, hai ngày nữa, thái hậu cùng Hi Hòa cô cô cũng trở về, nhiều người như vậy đừng về phía ngươi, sẽ không ai dám ức hiếp ngươi.”
“Không ai có thể ức hiếp ta, công chúa yên tâm đi thôi.” Hoàng Bắc Nguyệt cười nói, hiện tại chỉ có nàng ức hiếp người khác thôi!
Nhìn công chúa Anh Dạ và Lạc Lạc rời đi, nụ cười trên mặt Hoàng Bắc Nguyệt cũng chậm rãi biến mất, “Đông Lăng, chúng ta đến địa lao.”
Từ tiền thính đi ra ngoài, nhìn thấy Tiêu Viễn Trình đứng ở cuối hành lang, mặt như xám như tro, vốn cũng được coi như một nam nhân anh tuấn, giờ phút này thoáng cái như già mấy chục tuổi, hốc mắt hãm sâu xuống, vẻ mặt có chút đáng thương nhìn Hoàng Bắc Nguyệt.
Hoàng Bắc Nguyệt dừng bước chân, nhìn hắn nói : “Phụ thân, Đình Úy đại nhân còn chưa có tra ra cái gì ở đây, người không cần lo lắng, nhanh về nghỉ ngơi cho tốt, đừng tự hành hạ bản thân.”
“Bắc Nguyệt…” Tiêu Viễn Trình thanh âm khàn khàn mở miệng.
Hoàng Bắc Nguyệt không để ý tới hắn nữa, cùng Đông Lăng đi đến địa lao.
Địa lao phủ Trưởng công chúa hàng năm âm u ẩm ướt, Cầm di nương thích trừng phạt người, hễ người nào làm nàng không thuận mắt là đem người đó giam vào địa lao.
Hoàng Bắc Nguyệt cũng bị giam qua mấy lần, bởi vậy đối với địa lao này coi như quen thuộc, gia đinh trông coi địa lao giơ cây đuốc ở phía trước dẫn đường, địa lao này không lớn, đi vài bước, đã đến phòng giam .
Cầm di nương cùng Tuyết di nương đối đầu nhau nên không giam cùng một chỗ, Cầm di nương ở một gian bên ngoài, Tuyết di nương ở sâu bên trong.
Cầm di nương đau đến kêu ầm ĩ, Tiêu Trọng Kỳ trước kia cũng là một thiếu gia, cũng tích trữ được vài viên Sinh Cơ đan, giờ phút này đều lấy ra để cho Cầm di nương dùng. Tiêu Nhu ở bên cạnh khóc sướt mướt.
Trong lòng Cầm di nương đã biết Tiêu Nhu bán đứng nàng với Hoàng Bắc Nguyệt, bởi vậy một tay đẩy Tiêu Nhu ra, đau lòng gần chết, thất vọng cực độ.
“Nương, ta…”
“Không cần nhiều lời, nếu ngươi cảm thấy đi theo nàng có tiền đồ, thì không cần đến đây nữa!”
Tiêu Nhu đang muốn giải thích, đột nhiên ngẩng đầu nhìn thấy Hoàng Bắc Nguyệt đi vào, liền vội vàng ngậm miệng.
Hoàng Bắc Nguyệt cười nói: “Cầm di đừng nóng giận, Tứ muội muội cũng là vì tốt cho ngươi, sợ ngươi không biết thức thời mới đồng ý ra chỉ chứng ngươi. Cầm di yên tâm, ta sẽ không giết ngươi.”
Cầm di nương nghiến răng nghiến lợi nhìn nàng, bởi vì trên người đau đớn cũng không thể phát hỏa được, chỉ có thể dựa vào Tiêu Trọng Kỳ chảy nước mắt.
Hoàng Bắc Nguyệt liếc mắt nhìn bọn họ một cái, không để ý tới nhiều làm gì, đi vào bên trong xem Tuyết di nương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.