Chương 314: Trả lại gấp mười lần (18)
Lộ Phi
11/11/2015
“Vì sao ta lại phải
hại nàng? ! Ta, ta như vậy, thích nàng như vậy… .” Thanh âm từ kích động chậm rãi trở nên yếu ớt, Tiêu Viễn Trình chán nản quỳ rạp xuống đất.
Hoàng Bắc Nguyệt chậm rãi đứng lên, thần sắc có chút hoảng hốt, chuyện mưu hại trưởng công chúa, Tiêu Viễn Trình đúng là không biết rõ tình hình, cũng cho nàng một chút an ủi.
Nếu như Tiêu Viễn Trình này có thể làm chuyện hại nữ nhi, giết vợ, như vậy chân chính là đồ heo chó không bằng súc sinh!
“Bắc Nguyệt, Bắc Nguyệt, chẳng lẽ ngươi không tin tưởng ta sao? Ta không mưu hại mẫu thân ngươi, nàng là chết bệnh, năm đó ngự y cũng có thể làm chứng!” Tiêu Viễn Trình đột nhiên đứng thẳng dậy, sợ hãi lôi kéo góc áo Hoàng Bắc Nguyệt, sợ hãi nàng sẽ đem chuyện này đi cáo trạng với hoàng thượng.
Hắn không mưu hại trưởng công chúa, nhưng chỉ cần Hoàng Bắc Nguyệt nói với Hoàng thượng, lấy tình ý của Hoàng thượng đối với trưởng công chúa, hắn đương nhiên một con đường sống cũng không có!
Tiêu Viễn Trình vô cùng sợ hãi, gắt gao túm lấy quần áo Hoàng Bắc Nguyệt quần áo không chịu buông tay.
“Tiêu Viễn Trình! Không được làm càn!” Xa xa truyền đến tiếng quát khẽ của một nam tử thanh nhã , sau đó một bóng dáng đột nhiên lại gần, một tay đẩy Tiêu Viễn Trình ra.
Tiêu Viễn Trìnhsợ đến mức lên tiếng kêu to, hộ vệ của Đình Úy đứng ở cách đó không xa tùy thời quan sát động tĩnh bên lập tức chạy tới, nhìn thấy người đến liền lập tức hành lễ.
“Tham kiến Tiêu Dao vương!”
Xiêm y lục sắc lướt qua, Tiêu Dao vương xoay người, nhìn Hoàng Bắc Nguyệt, trong ánh mắt mơ hồ mang theo chút đau lòng: “Nguyệt nhi, không có việc gì chứ.”
Hoàng Bắc Nguyệt lắc đầu, xem ra Tiêu Dao vương đúng là hiểu lầm, mới vừa rồi Tiêu Viễn Trình chẳng qua là lôi kéo y phục của nàng cầu cứu, cũng không phải nghĩ đối nàng thế nào. Tuy nhiên, nàng không nhàn rỗi để tâm giải thích cho Tiêu Viễn Trình.
Giờ phút này trong lòng nàng đại loạn, về nguyên nhân cái chết của trưởng công chúa, càng ngày càng là một bí ẩn, bí ẩn này giải mãi cũng chưa ra, trong lòng nàng cũng không thể an bình.
“Đem hắn dẫn đi, giao cho Đình Úy Cảnh đại nhân xử trí!” Tiêu Dao vương lạnh lùng ra lệnh, sau đó tiến lên vỗ vỗ bả vai của nàng: “Đừng đau lòng, Nguyệt nhi, trừ người nhà ra ở ngoài ngươi còn có ta.”
Chuyện tình của phủ Trưởng công chúa, hắn đã nghe nói, mới vừa rồi lúc tới gặp người của Đình Úy Tự, tên khốn Tiêu Viễn Trình này vậy mà lại dám phóng hỏa nghĩ mưu hại Bắc Nguyệt quận chúa, hắn cũng biết !
Trong lòng trừ bỏ đau lòng vẫn là đau lòng, vừa nghĩ tới nhiều năm như vậy nàng phải ở trong hang sói lớn lên, tâm tình của hắn làm sao bình thường được.
Tiêu Viễn Trình đã dự định ám sát nàng, trước đó, nàng chịu khổ chắc chắn càng nhiều!
Hoàng Bắc Nguyệt ngẩng đầu, nhìn hắn một cái, kỳ thật trong lòng nàng không có đau lòng như vậy, dù sao Tiêu Viễn Trình cũng không phải phụ thân chân chính của nàng, chỉ là đại khái trên người có cùng một huyết thống, cho nên như thế nào cũng không có cách làm cho trong lòng lạnh lùng như không.
Bị chính phụ thân của mình âm mưu đoạt gia sản, lại mưu hại tính mạng, loại chuyện này nhớ tới có một chút đau lòng cùng bi ai .
“Bắc Nguyệt quận chúa không cần buồn, loại người không đáng như hắn, trong lòng không cần để tâm tới.” Thanh âm nhã nhặn trầm ấm chậm rãi vang lên, Phong Liên Dực một thân bạch y đi tới.
Hoàng Bắc Nguyệt nhìn hắn một cái, trong tròng mắt đen nhánh có chút quang mang hiện lên, đột nhiên mở miệng hỏi: “Dực vương tử, năm đó phụ hoàng đem ngươi đưa tới Nam Dực quốc làm con tin, ngươi có hận hắn không?
Phong Liên Dực ngẩn ra, nhưng con ngươi màu tím nhạt lại bình tĩnh không gợn sóng, “Cảm giác đó, đã sớm đã quên.”
Đã quên? Nói thì nghe dễ dàng lắm, đến hiện tại nàng cũng nhớ kỹ năm đó cùng trưởng công chúa ra khỏi thành đi nghênh đón Cửu hoàng tử đến Nam Dực quốc làm con tin.
Hoàng Bắc Nguyệt chậm rãi đứng lên, thần sắc có chút hoảng hốt, chuyện mưu hại trưởng công chúa, Tiêu Viễn Trình đúng là không biết rõ tình hình, cũng cho nàng một chút an ủi.
Nếu như Tiêu Viễn Trình này có thể làm chuyện hại nữ nhi, giết vợ, như vậy chân chính là đồ heo chó không bằng súc sinh!
“Bắc Nguyệt, Bắc Nguyệt, chẳng lẽ ngươi không tin tưởng ta sao? Ta không mưu hại mẫu thân ngươi, nàng là chết bệnh, năm đó ngự y cũng có thể làm chứng!” Tiêu Viễn Trình đột nhiên đứng thẳng dậy, sợ hãi lôi kéo góc áo Hoàng Bắc Nguyệt, sợ hãi nàng sẽ đem chuyện này đi cáo trạng với hoàng thượng.
Hắn không mưu hại trưởng công chúa, nhưng chỉ cần Hoàng Bắc Nguyệt nói với Hoàng thượng, lấy tình ý của Hoàng thượng đối với trưởng công chúa, hắn đương nhiên một con đường sống cũng không có!
Tiêu Viễn Trình vô cùng sợ hãi, gắt gao túm lấy quần áo Hoàng Bắc Nguyệt quần áo không chịu buông tay.
“Tiêu Viễn Trình! Không được làm càn!” Xa xa truyền đến tiếng quát khẽ của một nam tử thanh nhã , sau đó một bóng dáng đột nhiên lại gần, một tay đẩy Tiêu Viễn Trình ra.
Tiêu Viễn Trìnhsợ đến mức lên tiếng kêu to, hộ vệ của Đình Úy đứng ở cách đó không xa tùy thời quan sát động tĩnh bên lập tức chạy tới, nhìn thấy người đến liền lập tức hành lễ.
“Tham kiến Tiêu Dao vương!”
Xiêm y lục sắc lướt qua, Tiêu Dao vương xoay người, nhìn Hoàng Bắc Nguyệt, trong ánh mắt mơ hồ mang theo chút đau lòng: “Nguyệt nhi, không có việc gì chứ.”
Hoàng Bắc Nguyệt lắc đầu, xem ra Tiêu Dao vương đúng là hiểu lầm, mới vừa rồi Tiêu Viễn Trình chẳng qua là lôi kéo y phục của nàng cầu cứu, cũng không phải nghĩ đối nàng thế nào. Tuy nhiên, nàng không nhàn rỗi để tâm giải thích cho Tiêu Viễn Trình.
Giờ phút này trong lòng nàng đại loạn, về nguyên nhân cái chết của trưởng công chúa, càng ngày càng là một bí ẩn, bí ẩn này giải mãi cũng chưa ra, trong lòng nàng cũng không thể an bình.
“Đem hắn dẫn đi, giao cho Đình Úy Cảnh đại nhân xử trí!” Tiêu Dao vương lạnh lùng ra lệnh, sau đó tiến lên vỗ vỗ bả vai của nàng: “Đừng đau lòng, Nguyệt nhi, trừ người nhà ra ở ngoài ngươi còn có ta.”
Chuyện tình của phủ Trưởng công chúa, hắn đã nghe nói, mới vừa rồi lúc tới gặp người của Đình Úy Tự, tên khốn Tiêu Viễn Trình này vậy mà lại dám phóng hỏa nghĩ mưu hại Bắc Nguyệt quận chúa, hắn cũng biết !
Trong lòng trừ bỏ đau lòng vẫn là đau lòng, vừa nghĩ tới nhiều năm như vậy nàng phải ở trong hang sói lớn lên, tâm tình của hắn làm sao bình thường được.
Tiêu Viễn Trình đã dự định ám sát nàng, trước đó, nàng chịu khổ chắc chắn càng nhiều!
Hoàng Bắc Nguyệt ngẩng đầu, nhìn hắn một cái, kỳ thật trong lòng nàng không có đau lòng như vậy, dù sao Tiêu Viễn Trình cũng không phải phụ thân chân chính của nàng, chỉ là đại khái trên người có cùng một huyết thống, cho nên như thế nào cũng không có cách làm cho trong lòng lạnh lùng như không.
Bị chính phụ thân của mình âm mưu đoạt gia sản, lại mưu hại tính mạng, loại chuyện này nhớ tới có một chút đau lòng cùng bi ai .
“Bắc Nguyệt quận chúa không cần buồn, loại người không đáng như hắn, trong lòng không cần để tâm tới.” Thanh âm nhã nhặn trầm ấm chậm rãi vang lên, Phong Liên Dực một thân bạch y đi tới.
Hoàng Bắc Nguyệt nhìn hắn một cái, trong tròng mắt đen nhánh có chút quang mang hiện lên, đột nhiên mở miệng hỏi: “Dực vương tử, năm đó phụ hoàng đem ngươi đưa tới Nam Dực quốc làm con tin, ngươi có hận hắn không?
Phong Liên Dực ngẩn ra, nhưng con ngươi màu tím nhạt lại bình tĩnh không gợn sóng, “Cảm giác đó, đã sớm đã quên.”
Đã quên? Nói thì nghe dễ dàng lắm, đến hiện tại nàng cũng nhớ kỹ năm đó cùng trưởng công chúa ra khỏi thành đi nghênh đón Cửu hoàng tử đến Nam Dực quốc làm con tin.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.