Chương 153: Trừng Phạt Chi Hỏa (3)
Lộ Phi
21/10/2015
Nàng nhớ lúc Linh Tôn sắp đi dường như có điều suy nghĩ gì đó nên đã thoáng nhìn nàng một cái.
Tất cả những thứ này có liên hệ gì với nàng không ?
Trong lúc thất thần, Chiến Dã đang đi trước mặt bỗng nhiên quát lên một tiếng: “Cẩn thận !”
Sau đó “sưu” một tiếng, một con rắn toàn thân đỏ sẫm đã bị chủy thủ ghim lên tường.
Con rắn đỏ không ngừng mà giãy dụa, xà tín (lưỡi rắn) phun ra nuốt vào liên tục, hung hăng dị thường, giống như có thể tùy thời công kích đối phương vậy.
” Thôn Thiên Hồng Mãng ? ” Chiến Dã liếc mắt nhìn đầu tiểu xà, sắc mặt khẽ biến.
Hoàng Bắc Nguyệt đi qua, nhìn con rắn chỉ to bằng ngón tay, không khỏi bật cười: ” Nhỏ xíu như vậy bày đặt lấy cái tên thôn thiên (nuốt trời)…”
” Đây là ấu xà (rắn con) của Thôn Thiên Hồng Mãng, hẳn là mới phá trứng mà ra. Bọn chúng mấy trăm năm mới sinh ra hai quả trứng, một con mạnh, một con yếu, cái này hẳn là con yếu kia. Ngươi cẩn thận một chút, con mạnh ắt hẳn chỉ ở gần đây thôi.”
Thôn Thiên Hồng Mãng cả người đỏ sẫm quỷ dị, vừa nhìn đã biết độc tính rất mạnh, Luyện dược sư chắc sẽ thích thứ này.
Hoàng Bắc Nguyệt nghĩ ngợi một lát rồi giơ tay chém đầu rắn xuống, tiểu Thôn Thiên Hồng Mãng chỉ kịp giật giật mấy cái rồi chết đi.
” Đừng dùng tay động vào.” Chiến Dã trầm giọng nhắc nhở. Thứ này hắn không có hứng thú, chỉ có Luyện dược sư mới cần đến thi thể của Linh thú, chẳng lẽ Hí Thiên cũng quen biết Luyện dược sư nào hay sao ?
Quả thật là sâu không lường được a.
Hoàng Bắc Nguyệt đương nhiên sẽ không dùng tay chạm vào loại độc vật này. Nàng bảo Băng Linh Huyễn Điểu đóng băng ấu xà lại, sau đó bỏ vào trong nạp giới.
Trong nạp giới thời gian là bất động nên không sợ băng tan.
” Thôn Thiên Hồng Mãng là Linh thú đẳng cấp gì ?” Nàng đối với đẳng cấp Linh thú của thế giới này vẫn còn chưa hiểu rõ lắm. Dù sao trước kia Hoàng Bắc Nguyệt bị cấm túc, đối với chuyện bên ngoài cũng không biết nhiều lắm.
Chiến Dã có chút quái dị nhìn nàng. Một cường giả Cửu Tinh Triệu hoán sư cư nhiên lại không biết cấp bậc của Thôn Thiên Hồng Mãng là gì ?
Hình như nàng không rõ ràng lắm về sự tình trên Tạp Nhĩ Tháp đại lục, lẽ nào nàng tới từ đại lục khác ?
Nếu như là cường giả đến từ ngoại giới thì mọi chuyện dễ lý giải rồi.
Chiến Dã vừa đi vừa dùng thanh âm trầm thấp từ từ nói: ” Thôn Thiên Hồng Mãng là siêu cấp Linh thú, sau khi trưởng thành cũng có cơ hội tiến hóa thành Thần thú. Nhưng phụ cận nơi này có lẽ không có Thôn Thiên Hồng Mãng trưởng thành đâu. “
” Vì sao ?” Có ấu xà ở đây, Thôn Thiên Hồng Mãng trưởng thành phải ở bên cạnh thủ hộ mới đúng chứ.
” Hai con Thần thú không có khả năng đồng thời ở cùng một chỗ, như người ta hay nói một núi không thể chứa hai hổ vậy đó.” Chiến Dã dừng một chút: ” Huống hồ trứng của Thôn Thiên Hồng Mãng phải ấp mười năm mới có thể ra đời. Hai quả trứng này hẳn là bị Linh Tôn mang về từ nơi khác.”
” Thì ra là thế.” Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu. Linh Tôn này cũng thật là, đem trứng Thôn Thiên Hồng Mãng về làm gì không biết ? Hắn đã là Thần thú rồi, không lẽ còn muốn bồi dưỡng thêm một con Thần thú nữa hay sao ?
Một núi không thể chứa hai hổ, thế giới của Thần thú quả nhiên rất là bá đạo a !
Hai người men theo cầu thang từ từ đi xuống, bốn phía vẫn tối đen như mực, từ trên này nhìn xuống vẫn giống như một mảnh hắc ám vĩnh cửu, giống như mãi mãi không có đường ra vậy.
Hoàng Bắc Nguyệt trong lòng tính toán, đại khái bọn họ cũng đã chạm tới đáy của Thất Tháp rồi, thậm chí còn xuống sâu hơn nữa.
Vậy mà hiện tại vẫn chưa tìm thấy vị trí của Linh Tôn, ngay cả một chút uy áp của Thần thú cũng không có.
Tất cả những thứ này có liên hệ gì với nàng không ?
Trong lúc thất thần, Chiến Dã đang đi trước mặt bỗng nhiên quát lên một tiếng: “Cẩn thận !”
Sau đó “sưu” một tiếng, một con rắn toàn thân đỏ sẫm đã bị chủy thủ ghim lên tường.
Con rắn đỏ không ngừng mà giãy dụa, xà tín (lưỡi rắn) phun ra nuốt vào liên tục, hung hăng dị thường, giống như có thể tùy thời công kích đối phương vậy.
” Thôn Thiên Hồng Mãng ? ” Chiến Dã liếc mắt nhìn đầu tiểu xà, sắc mặt khẽ biến.
Hoàng Bắc Nguyệt đi qua, nhìn con rắn chỉ to bằng ngón tay, không khỏi bật cười: ” Nhỏ xíu như vậy bày đặt lấy cái tên thôn thiên (nuốt trời)…”
” Đây là ấu xà (rắn con) của Thôn Thiên Hồng Mãng, hẳn là mới phá trứng mà ra. Bọn chúng mấy trăm năm mới sinh ra hai quả trứng, một con mạnh, một con yếu, cái này hẳn là con yếu kia. Ngươi cẩn thận một chút, con mạnh ắt hẳn chỉ ở gần đây thôi.”
Thôn Thiên Hồng Mãng cả người đỏ sẫm quỷ dị, vừa nhìn đã biết độc tính rất mạnh, Luyện dược sư chắc sẽ thích thứ này.
Hoàng Bắc Nguyệt nghĩ ngợi một lát rồi giơ tay chém đầu rắn xuống, tiểu Thôn Thiên Hồng Mãng chỉ kịp giật giật mấy cái rồi chết đi.
” Đừng dùng tay động vào.” Chiến Dã trầm giọng nhắc nhở. Thứ này hắn không có hứng thú, chỉ có Luyện dược sư mới cần đến thi thể của Linh thú, chẳng lẽ Hí Thiên cũng quen biết Luyện dược sư nào hay sao ?
Quả thật là sâu không lường được a.
Hoàng Bắc Nguyệt đương nhiên sẽ không dùng tay chạm vào loại độc vật này. Nàng bảo Băng Linh Huyễn Điểu đóng băng ấu xà lại, sau đó bỏ vào trong nạp giới.
Trong nạp giới thời gian là bất động nên không sợ băng tan.
” Thôn Thiên Hồng Mãng là Linh thú đẳng cấp gì ?” Nàng đối với đẳng cấp Linh thú của thế giới này vẫn còn chưa hiểu rõ lắm. Dù sao trước kia Hoàng Bắc Nguyệt bị cấm túc, đối với chuyện bên ngoài cũng không biết nhiều lắm.
Chiến Dã có chút quái dị nhìn nàng. Một cường giả Cửu Tinh Triệu hoán sư cư nhiên lại không biết cấp bậc của Thôn Thiên Hồng Mãng là gì ?
Hình như nàng không rõ ràng lắm về sự tình trên Tạp Nhĩ Tháp đại lục, lẽ nào nàng tới từ đại lục khác ?
Nếu như là cường giả đến từ ngoại giới thì mọi chuyện dễ lý giải rồi.
Chiến Dã vừa đi vừa dùng thanh âm trầm thấp từ từ nói: ” Thôn Thiên Hồng Mãng là siêu cấp Linh thú, sau khi trưởng thành cũng có cơ hội tiến hóa thành Thần thú. Nhưng phụ cận nơi này có lẽ không có Thôn Thiên Hồng Mãng trưởng thành đâu. “
” Vì sao ?” Có ấu xà ở đây, Thôn Thiên Hồng Mãng trưởng thành phải ở bên cạnh thủ hộ mới đúng chứ.
” Hai con Thần thú không có khả năng đồng thời ở cùng một chỗ, như người ta hay nói một núi không thể chứa hai hổ vậy đó.” Chiến Dã dừng một chút: ” Huống hồ trứng của Thôn Thiên Hồng Mãng phải ấp mười năm mới có thể ra đời. Hai quả trứng này hẳn là bị Linh Tôn mang về từ nơi khác.”
” Thì ra là thế.” Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu. Linh Tôn này cũng thật là, đem trứng Thôn Thiên Hồng Mãng về làm gì không biết ? Hắn đã là Thần thú rồi, không lẽ còn muốn bồi dưỡng thêm một con Thần thú nữa hay sao ?
Một núi không thể chứa hai hổ, thế giới của Thần thú quả nhiên rất là bá đạo a !
Hai người men theo cầu thang từ từ đi xuống, bốn phía vẫn tối đen như mực, từ trên này nhìn xuống vẫn giống như một mảnh hắc ám vĩnh cửu, giống như mãi mãi không có đường ra vậy.
Hoàng Bắc Nguyệt trong lòng tính toán, đại khái bọn họ cũng đã chạm tới đáy của Thất Tháp rồi, thậm chí còn xuống sâu hơn nữa.
Vậy mà hiện tại vẫn chưa tìm thấy vị trí của Linh Tôn, ngay cả một chút uy áp của Thần thú cũng không có.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.