Chương 561: Tu La Thành (9)
Lộ Phi
07/12/2015
Thương Hà viện trưởng ngậm miệng không
nói, chỉ phất tay một cái, ra lệnh cho đám thủ hạ phát cho mỗi người
lính đánh thuê một cái túi gấm.
“Nếu Hồng Liên các hạ muốn một thân một mình xông vào đó như Mặc Liên các hạ thì xin cứ tự nhiên.” Vũ Văn Địch thản nhiên cười nói, trong thanh âm không có bất cứ tính công kích gì, ôn nhu nho nhã tựa như gió xuân vậy. Hồng Liên bĩu môi, muốn như Mặc Liên, vậy trước tiên phải có thực lực giống như Mặc Liên mới được! Ở trước mặt Mặc Liên, nàng quả thật cảm thấy có chút mặc cảm, nàng tự nhận chính mình không có được thực lực như hắn, không thể một mình xông vào rừng Chướng Khí! Sau khi Hoàng Bắc Nguyệt tiến vào, Vũ Văn Địch cùng Thương Hà viện trưởng cũng dẫn người đi theo, đám lính đánh thuê thấy vậy thì rất yên tâm, vội đeo túi gấm lên rồi nhanh chóng theo vào. Hồng Liên không tình nguyện cầm một cái túi gấm, cố nén cơn buồn nôn treo nó ở bên hông, sau đó mang theo vẻ mặt buồn bực tiến vào trong rừng Chướng Khí. Khu rừng Chướng Khí này thật ra cũng không lớn, đa số đều là ao đầm, mặt đất có thể bước lên thì rất ít. Trên đoạn đường thỉnh thoảng cũng có những sinh vật mang theo kịch độc chạy qua, thế nhưng khi ngửi thấy mùi vị tanh tưởi trên người bọn họ, đám độc vật này lập tức lẩn đi mất hút. Lúc đầu mọi người còn có chút nghi ngờ, nhưng đến lúc này đã hoàn toàn tin tưởng vào Hoàng Bắc Nguyệt. Mặc dù độc vật đã bị mùi hôi xua đuổi đi, thế nhưng chướng khí ác liệt trong rừng thiên nhiên vẫn làm cho mọi người vô cùng chật vật, mà Hoàng Bắc Nguyệt trước mặt vẫn giống như đang đi trên đất bằng, ngay cả trên giầy cũng đều không có dính chút nước bùn nào. Trong đám người, ngoại trừ Thương Hà viện trưởng, Tề vương, Hồng Liên và thủ lĩnh của những đoàn lính đánh thuê lớn ra, có rất ít người có thể làm được như vậy. “Bắc Nguyệt quận chúa, phía trước không xa chính là lối vào của Tu La Thành, nơi đó có mười hai con Linh thú cấp cao bảo vệ, tuy rằng bọn chúng chỉ là Linh thú cấp 12, thế nhưng trên người lại mang theo kịch độc, bởi vậy chưa chắc bọn chúng sẽ sợ mùi hương của túi gấm, cho nên…” Hoàng Bắc Nguyệt cười nói, đôi mắt cong cong: “Những người phía sau tự nhiên sẽ xử lý đám Linh thú này, chúng ta cứ việc đi về phía trước là được rồi.” Vũ Văn Địch lộ ra nụ cười ngầm hiểu, xây dựng liên minh lính đánh thuê đương nhiên chính là vì cái mục đích này. Một trận gió mang theo mùi máu tanh hôi thổi qua, cái mùi này so với mùi hương của túi gấm còn ghê tởm hơn, khiến không ít người có cảm giác buồn nôn! Hoàng Bắc Nguyệt cũng vươn tay che mũi, hơi nhíu mi, Vũ Văn Địch nói: “Là mùi máu!” Mọi người tăng nhanh cước bộ, từ trong đầm lầy nguy hiểm đi ra ngoài. Khi đi tới cửa vào của Tu La Thành, bọn họ nhìn thấy mười hai cái hang động sụp đổ. Nơi này vốn dĩ được bao bọc trong một bầu không khí âm trầm, quanh cửa hang có dây leo xanh biếc rậm rạp, nào ngờ giờ phút này nó đã hoàn toàn biến thành một đống đổ nát, khắp nơi đều là máu tươi, còn có thi thể khổng lồ của mười hai con Linh thú quái dị nằm ngổn ngang trên mặt đất. “Mười hai đầu Linh thú bảo vệ!” Vũ Văn Địch thất kinh. Cùng lúc giải quyết hết mười hai đầu Linh thú, hơn nữa thời điểm bọn họ đang ở trong rừng Chướng Khí cũng không hề nghe được một chút thanh âm đánh nhau nào, điều này nói rõ, đám Linh thú kia hoàn toàn không có năng lực phản kháng, trực tiếp bị giết chết… Rầm… Một con Linh thú máu chảy đầm đìa bị quăng ra khỏi hang động, theo sau nó là một thiếu niên quỷ dị vận một thân y bào màu đen. Hắn đang từ trong hang động chậm rãi đi ra, sắc mặt tái nhợt mang theo vẻ tàn khốc, đóa hoa cát cánh màu đen bên khóe mắt tựa hồ lại càng thêm diễm lệ. Một cỗ khí tức xơ xác tiêu điều khiến lòng người lạnh toát từ trên người Mặc Liên tỏa ra, cái khí chất này hoàn toàn không giống với khí chất quỷ dị lạnh như băng của năm xưa. Thần cản giết thần! Phật cản giết Phật! Sát khí sắc bén mà hung tàn khiến cho đám cao thủ không nhịn được mà lui về phía sau một bước, giống như đang sợ sát khí trên người hắn làm cho bọn họ bị thương vậy.
“Nếu Hồng Liên các hạ muốn một thân một mình xông vào đó như Mặc Liên các hạ thì xin cứ tự nhiên.” Vũ Văn Địch thản nhiên cười nói, trong thanh âm không có bất cứ tính công kích gì, ôn nhu nho nhã tựa như gió xuân vậy. Hồng Liên bĩu môi, muốn như Mặc Liên, vậy trước tiên phải có thực lực giống như Mặc Liên mới được! Ở trước mặt Mặc Liên, nàng quả thật cảm thấy có chút mặc cảm, nàng tự nhận chính mình không có được thực lực như hắn, không thể một mình xông vào rừng Chướng Khí! Sau khi Hoàng Bắc Nguyệt tiến vào, Vũ Văn Địch cùng Thương Hà viện trưởng cũng dẫn người đi theo, đám lính đánh thuê thấy vậy thì rất yên tâm, vội đeo túi gấm lên rồi nhanh chóng theo vào. Hồng Liên không tình nguyện cầm một cái túi gấm, cố nén cơn buồn nôn treo nó ở bên hông, sau đó mang theo vẻ mặt buồn bực tiến vào trong rừng Chướng Khí. Khu rừng Chướng Khí này thật ra cũng không lớn, đa số đều là ao đầm, mặt đất có thể bước lên thì rất ít. Trên đoạn đường thỉnh thoảng cũng có những sinh vật mang theo kịch độc chạy qua, thế nhưng khi ngửi thấy mùi vị tanh tưởi trên người bọn họ, đám độc vật này lập tức lẩn đi mất hút. Lúc đầu mọi người còn có chút nghi ngờ, nhưng đến lúc này đã hoàn toàn tin tưởng vào Hoàng Bắc Nguyệt. Mặc dù độc vật đã bị mùi hôi xua đuổi đi, thế nhưng chướng khí ác liệt trong rừng thiên nhiên vẫn làm cho mọi người vô cùng chật vật, mà Hoàng Bắc Nguyệt trước mặt vẫn giống như đang đi trên đất bằng, ngay cả trên giầy cũng đều không có dính chút nước bùn nào. Trong đám người, ngoại trừ Thương Hà viện trưởng, Tề vương, Hồng Liên và thủ lĩnh của những đoàn lính đánh thuê lớn ra, có rất ít người có thể làm được như vậy. “Bắc Nguyệt quận chúa, phía trước không xa chính là lối vào của Tu La Thành, nơi đó có mười hai con Linh thú cấp cao bảo vệ, tuy rằng bọn chúng chỉ là Linh thú cấp 12, thế nhưng trên người lại mang theo kịch độc, bởi vậy chưa chắc bọn chúng sẽ sợ mùi hương của túi gấm, cho nên…” Hoàng Bắc Nguyệt cười nói, đôi mắt cong cong: “Những người phía sau tự nhiên sẽ xử lý đám Linh thú này, chúng ta cứ việc đi về phía trước là được rồi.” Vũ Văn Địch lộ ra nụ cười ngầm hiểu, xây dựng liên minh lính đánh thuê đương nhiên chính là vì cái mục đích này. Một trận gió mang theo mùi máu tanh hôi thổi qua, cái mùi này so với mùi hương của túi gấm còn ghê tởm hơn, khiến không ít người có cảm giác buồn nôn! Hoàng Bắc Nguyệt cũng vươn tay che mũi, hơi nhíu mi, Vũ Văn Địch nói: “Là mùi máu!” Mọi người tăng nhanh cước bộ, từ trong đầm lầy nguy hiểm đi ra ngoài. Khi đi tới cửa vào của Tu La Thành, bọn họ nhìn thấy mười hai cái hang động sụp đổ. Nơi này vốn dĩ được bao bọc trong một bầu không khí âm trầm, quanh cửa hang có dây leo xanh biếc rậm rạp, nào ngờ giờ phút này nó đã hoàn toàn biến thành một đống đổ nát, khắp nơi đều là máu tươi, còn có thi thể khổng lồ của mười hai con Linh thú quái dị nằm ngổn ngang trên mặt đất. “Mười hai đầu Linh thú bảo vệ!” Vũ Văn Địch thất kinh. Cùng lúc giải quyết hết mười hai đầu Linh thú, hơn nữa thời điểm bọn họ đang ở trong rừng Chướng Khí cũng không hề nghe được một chút thanh âm đánh nhau nào, điều này nói rõ, đám Linh thú kia hoàn toàn không có năng lực phản kháng, trực tiếp bị giết chết… Rầm… Một con Linh thú máu chảy đầm đìa bị quăng ra khỏi hang động, theo sau nó là một thiếu niên quỷ dị vận một thân y bào màu đen. Hắn đang từ trong hang động chậm rãi đi ra, sắc mặt tái nhợt mang theo vẻ tàn khốc, đóa hoa cát cánh màu đen bên khóe mắt tựa hồ lại càng thêm diễm lệ. Một cỗ khí tức xơ xác tiêu điều khiến lòng người lạnh toát từ trên người Mặc Liên tỏa ra, cái khí chất này hoàn toàn không giống với khí chất quỷ dị lạnh như băng của năm xưa. Thần cản giết thần! Phật cản giết Phật! Sát khí sắc bén mà hung tàn khiến cho đám cao thủ không nhịn được mà lui về phía sau một bước, giống như đang sợ sát khí trên người hắn làm cho bọn họ bị thương vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.