Chương 735: Tuyệt sát thiên hạ (15)
Lộ Phi
21/09/2016
Diễm Tâm Sư thật sự tức giận rồi, vẻ mặt dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi nhìn chung quanh.
Một mũi tên này tốc độ quá nhanh, khiến cho người ta muốn tránh cũng không thể, hơn nữa, tới đột ngột như vậy, căn bản không xác định được là đến từ nơi nào!
Chỉ có Phong Liên Dực hơi ngước mắt lên, con ngươi lạnh lẽo trực tiếp nhìn thẳng về phía cửa hoàng cung.
Lúc sau, một thân ảnh trong trẻo nhưng lạnh lùng từ từ xuất hiện ở phía trên tường thành hoàng cung.
Dưới ánh trăng, tóc màu đỏ rực, chói mắt đáng sợ!
Ngược ánh sáng đi tới, chậm rãi xuất hiện trong tầm nhìn, lộ ra mặt quỷ dị khủng bố! Ánh trăng chiếu qua, mới phát hiện là mặt nạ quỷ!
Xung quanh người hơi thở lãnh huyết sát phạt chậm rãi di chuyển, giống hệt quỷ dữ từ địa ngục đi lên, mang theo một thân toàn mùi máu tanh.
Khí tức quỷ dị trong trẻo lạnh lùng, khiến cho một trong mười hai ma thần của Tu La thành Diễm Tâm Sư cũng không nhịn được cảm thấy có chút run rẩy.
Nghĩ đến một mũi tên vô thanh vô tức kia. . . . . . Đáng sợ, thực đáng sợ!
“Ngươi, ngươi là ai?” Diễm Tâm Sư không đủ kiêu ngạo mà tiến lên, cho dù không có can đảm đi tới cũng vẫn muốn xem đối tượng là ai!
Người này sát khí nặng như vậy, hắn sẽ không ngu ngốc tới mức đi lên chịu chết, dám một thân một mình xông vào nơi này, nhất định không phải hạng người bình thường!
Người đeo mặt nạ quỷ kia cũng không hề để ý tới câu hỏi của hắn, chỉ từ từ đi lên, đứng ở bên cạnh Vũ Văn Địch.
Vũ Văn Địch ngẩng đầu lên nhận ra nàng, trong lòng đột nhiên có loại cảm giác không nói nên lời, nhìn thoáng qua Phong Liên Dực vẫn không thay đổi ở trước mặt, có chút hơi chua xót.
Sợ Hoàng Bắc Nguyệt vẫn chưa hiểu rõ tình huống hiện tại, lo lắng nàng sẽ hiểu lầm, Vũ Văn Địch vội thấp giọng nói: “Hắn đã không còn là Tề vương, người đang đứng ở đó, là Tu La vương vừa mới đăng cơ!”
Hoàng Bắc Nguyệt ngẩng đầu, qua thật nhiều gương mặt, thẳng tắp nhìn về phía Phong Liên Dực, đôi mắt sau lớp mặt nạ lạnh lùng vô cảm không một tia lay động, thản nhiên nói: “Tu La vương, ngưỡng mộ đã lâu, tại hạ Nguyệt Dạ, có chuyện cần nói với ngài.”
Giọng nói của nàng du dương êm tai, tuy rằng không giống với ca kĩ nhưng trời sinh uyển chuyển mềm mại đáng yêu, sau khi nghe được cảm giác êm dịu như dòng suối chảy.
Mặc dù là nước suối, nhưng lại lạnh như băng, cũng cảm thấy được sự rung động không thể không nghe.
“Ngươi muốn cái gì?” Có thể cảm thấy thanh âm này rất êm tai, cho nên Phong Liên Dực phá lệ mở miệng, thanh âm trầm thấp không có âm điệu, tràn ngập khí chất sát phạt!
Hắn mở miệng nói, khiến tất cả mọi người sợ run một chút, Diễm Tâm Sư lại giật mình, ngày hôm nay, Tu La vương gần như không mở miệng nói chuyện, mặc kệ chuyện gì đều do hắn nói, Diễm Tâm Sư là một người không có tình cảm, lời nói ra cũng chưa bao giờ lo lắng đên nhân tình, luôn luôn tuyệt đối tàn nhẫn, Tu La vương cũng không phản đối.
Hắn là người thông minh nhất trong mười hai ma thần, cho nên Âm Hậu mới phái hắn đến.
“Người của ta bị thương tại đây, trúng một loại độc màu tím, ta muốn giải dược.” Hoàng Bắc Nguyệt trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, không muốn dư thừa nhiều lời khách sáo.
Phong Liên Dực mím môi, đạm mạc nói: “Là tên tiểu tử không biết sống chết kia.”
Nghe xong lời hắn nói, Hoàng Bắc Nguyệt hơi nheo lại mắt,sau mặt nạ lộ ra chút ánh sáng nguy hiểm “Là ngài đả thương hắn?”
Hắn không nói gì, cũng tỏ vẻ không có phủ nhận.
Quả nhiên, độc dược lợi hại như vậy, ngay cả nàng cũng chưa từng đọc qua, người bình thường chắc chắn không thể có, nhất định là từ người có xuất thân kì lạ.
Một mũi tên này tốc độ quá nhanh, khiến cho người ta muốn tránh cũng không thể, hơn nữa, tới đột ngột như vậy, căn bản không xác định được là đến từ nơi nào!
Chỉ có Phong Liên Dực hơi ngước mắt lên, con ngươi lạnh lẽo trực tiếp nhìn thẳng về phía cửa hoàng cung.
Lúc sau, một thân ảnh trong trẻo nhưng lạnh lùng từ từ xuất hiện ở phía trên tường thành hoàng cung.
Dưới ánh trăng, tóc màu đỏ rực, chói mắt đáng sợ!
Ngược ánh sáng đi tới, chậm rãi xuất hiện trong tầm nhìn, lộ ra mặt quỷ dị khủng bố! Ánh trăng chiếu qua, mới phát hiện là mặt nạ quỷ!
Xung quanh người hơi thở lãnh huyết sát phạt chậm rãi di chuyển, giống hệt quỷ dữ từ địa ngục đi lên, mang theo một thân toàn mùi máu tanh.
Khí tức quỷ dị trong trẻo lạnh lùng, khiến cho một trong mười hai ma thần của Tu La thành Diễm Tâm Sư cũng không nhịn được cảm thấy có chút run rẩy.
Nghĩ đến một mũi tên vô thanh vô tức kia. . . . . . Đáng sợ, thực đáng sợ!
“Ngươi, ngươi là ai?” Diễm Tâm Sư không đủ kiêu ngạo mà tiến lên, cho dù không có can đảm đi tới cũng vẫn muốn xem đối tượng là ai!
Người này sát khí nặng như vậy, hắn sẽ không ngu ngốc tới mức đi lên chịu chết, dám một thân một mình xông vào nơi này, nhất định không phải hạng người bình thường!
Người đeo mặt nạ quỷ kia cũng không hề để ý tới câu hỏi của hắn, chỉ từ từ đi lên, đứng ở bên cạnh Vũ Văn Địch.
Vũ Văn Địch ngẩng đầu lên nhận ra nàng, trong lòng đột nhiên có loại cảm giác không nói nên lời, nhìn thoáng qua Phong Liên Dực vẫn không thay đổi ở trước mặt, có chút hơi chua xót.
Sợ Hoàng Bắc Nguyệt vẫn chưa hiểu rõ tình huống hiện tại, lo lắng nàng sẽ hiểu lầm, Vũ Văn Địch vội thấp giọng nói: “Hắn đã không còn là Tề vương, người đang đứng ở đó, là Tu La vương vừa mới đăng cơ!”
Hoàng Bắc Nguyệt ngẩng đầu, qua thật nhiều gương mặt, thẳng tắp nhìn về phía Phong Liên Dực, đôi mắt sau lớp mặt nạ lạnh lùng vô cảm không một tia lay động, thản nhiên nói: “Tu La vương, ngưỡng mộ đã lâu, tại hạ Nguyệt Dạ, có chuyện cần nói với ngài.”
Giọng nói của nàng du dương êm tai, tuy rằng không giống với ca kĩ nhưng trời sinh uyển chuyển mềm mại đáng yêu, sau khi nghe được cảm giác êm dịu như dòng suối chảy.
Mặc dù là nước suối, nhưng lại lạnh như băng, cũng cảm thấy được sự rung động không thể không nghe.
“Ngươi muốn cái gì?” Có thể cảm thấy thanh âm này rất êm tai, cho nên Phong Liên Dực phá lệ mở miệng, thanh âm trầm thấp không có âm điệu, tràn ngập khí chất sát phạt!
Hắn mở miệng nói, khiến tất cả mọi người sợ run một chút, Diễm Tâm Sư lại giật mình, ngày hôm nay, Tu La vương gần như không mở miệng nói chuyện, mặc kệ chuyện gì đều do hắn nói, Diễm Tâm Sư là một người không có tình cảm, lời nói ra cũng chưa bao giờ lo lắng đên nhân tình, luôn luôn tuyệt đối tàn nhẫn, Tu La vương cũng không phản đối.
Hắn là người thông minh nhất trong mười hai ma thần, cho nên Âm Hậu mới phái hắn đến.
“Người của ta bị thương tại đây, trúng một loại độc màu tím, ta muốn giải dược.” Hoàng Bắc Nguyệt trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, không muốn dư thừa nhiều lời khách sáo.
Phong Liên Dực mím môi, đạm mạc nói: “Là tên tiểu tử không biết sống chết kia.”
Nghe xong lời hắn nói, Hoàng Bắc Nguyệt hơi nheo lại mắt,sau mặt nạ lộ ra chút ánh sáng nguy hiểm “Là ngài đả thương hắn?”
Hắn không nói gì, cũng tỏ vẻ không có phủ nhận.
Quả nhiên, độc dược lợi hại như vậy, ngay cả nàng cũng chưa từng đọc qua, người bình thường chắc chắn không thể có, nhất định là từ người có xuất thân kì lạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.