Phượng Nghịch

Chương 141: Thiên sơn vạn thủy đi không được, hồn mộng càng dạy tìm nơi đâu (19)

Mộng Yểm

10/05/2018

Thay áo xong vội vàng ra điện, nhờ có gió mát thổi qua ngoài điện, suy nghĩ của nàng mới rõ hơn chút. Tất nhiên không dám chờ hắn tỉnh, đi theo đường nhỏ chẳng có mục đích, cũng không biết đi tới nơi nào, thấy bàn đá đặt bên bụi hoa chỉnh tề, liền ngồi xuống ở đó, chống cằm mất hồn.

"Nữ oa oa, ngươi đã về rồi!"

Sau lưng bỗng nhiên có thanh âm, nàng kinh ngạc giương mắt, chủ nhân của thanh âm kia đã nhảy đến trước người, lông mi trắng râu bạc trắng tóc trắng, mặc áo bào cũng màu trắng, gương mặt có chút da thịt, nhưng thái độ thì.... Quá mức cợt nhã, chỉ thấy ông híp mắt cười hì hì nhìn nàng, nàng đứng dậy chần chờ mở miệng: "Ngài là..."

Thanh Phong tiên nhân bị nàng hỏi liền cả kinh không còn đùa giỡn, hai mắt nhìn chằm chằm nàng, đôi tay ôm ngực râu bạc trắng run run: "Nữ oa oa này, thật không có lương tâm, lại quên mất lão đầu ta."

Vẻ mặt của nàng hoang mang: "Lão tiên sinh biết vãn bối sao?"

Thanh Phong tiên nhân hung ác trừng trừng, vẻ mặt u oán: Chơi không vui chơi không vui, nữ oa oa này không biết lão đầu ta thì thôi, còn gọi ta lão tiên sinh." Ông vỗ vỗ ngực khô gầy: "Ngươi nhìn xem ta già chỗ nào?"

Thượng Quan Mạn quan sát ông, nhếch môi cười cười.

Thanh Phong tiên nhân xem thường nhìn nàng, nhất thời cảm thấy không thú vị, một đôi tròng mắt linh lợi quấn chặt nàng, nắm râu ria nói: "Chẳng lẽ ngươi không uống Vong Tình lộ của ta, mà lại uống canh Mạnh Bà."

Nàng không hiểu gì cả, chỉ nhếch môi cười.

Thanh Phong tiên nhân nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, "Oa" một tiếng, liền giậy nảy mình đứng đó kéo tóc lung tung: "Ta nhất thời cảm thấy chơi vui mới chế, không nghĩ tới bị người ta lừa đi, lừa thì cũng thôi đi, nhưng sao lại cho ngươi uống, ngươi uống thì cũng thôi đi, sao lại quên lão đầu ta luôn!" Lại ngồi xổm xuống cúi đầu kéo lông mày: "Ta chỉ muốn cho ngươi quên đứa trẻ hư kia, nhưng vẫn còn nhận được ta, như vậy hắn nhất định sẽ bị chọc tức, ha ha..." Nụ cười của ông dần dần mất, xoay đầu lại nhìn nàng: "Hay là, ta cho ngươi thuốc giải?"

Trong lòng Thượng Quan Mạn đột nhiên run lên.

Chỉ thấy ông móc ra một bình sứ có nhiều màu sắc khác nhau từ trong ngực, những bình sứ kia có đủ loại màu lẫn lộn với nhau, cực kỳ khó phân biệt. Thanh Phong tiên nhân ném ở trên bàn xem hồi lâu, ánh mắt sáng lên, cầm lên một bình sứ màu trắng tuỳ tiện đưa tới. Thượng Quan Mạn do dự nhìn, vừa muốn đưa tay ra, nhưng ông lại đột nhiên rút về: "Không được." Ông thả bình kia vào trong ngực lại, gật gù đắc ý: "Không được, tiểu Cẩn không thích ngươi, ta cần hỏi qua ý nó mới được."

Điều này làm dậy lên lòng hiếu kỳ ít ỏi của nàng, không chút để ý liếc bình sứ kia một cái, rồi cười nói: "Cho dù tiên sinh muốn cho, thì vãn bối cũng không muốn lấy, ngài có quá nhiều bình, ngộ nhỡ cầm nhầm độc dược, vãn bối uống lầm thì sao."

Thanh Phong tiên nhân trực tiếp xù lông biến sắc, cổ họng run run: "Ngươi... Đứa bé này càng ngày càng ghê gớm, ngươi dám nói lão đầu ta đưa độc dược cho ngươi, ta...." Ông mở nắp bình ngửi một cái, rồi đưa đến đáy mũi nàng, nhanh chóng đỏ bừng cả khuôn mặt: "Đây xác xác thật thật là thuốc giải, không tin ngươi nếm thử một chút, thử một chút đi."

Thượng Quan Mạn lui về phía sau một bước tránh né như rắn độc.

Thanh Phong tiên nhân nóng nảy: "Ngươi uống đi, nếu thật là độc dược, lão già ta giải cho ngươi."

Thượng Quan Mạn nửa tin nửa ngờ nhìn ông, Thanh Phong tiên nhân vuốt chòm râu: "Nói đến lão già ta, chính là không ai không biết không người không hiểu..." Thượng Quan Mạn chỉ qua loa cười nhìn ông, ông lại vội vàng cười hì hì đi đến gần hiến vật quý: "Vết thương trên mặt ngươi lúc trước cũng là lão già ta chữa đó."

Thượng Quan Mạn tiếp tục lộ ra bộ dáng vô tội nửa tin nửa ngờ: "Thật sao?"

Ông vội vã gật đầu, sợ nàng không tin, mặt lại đỏ lên: "Thật thật, cho nên lão đầu ta thật là y thuật cao minh, làm sao có thể nhận lầm thuốc giải."

Ánh mắt Thượng Quan Mạn lóe lên, làm như có điều dao động: "Vậy ta thử một chút?"

Thanh Phong tiên nhân đưa bình sứ cho nàng: "Thuốc giải này là thật, chuyện liên quan đến danh tiếng lão đầu ta, ngươi không thể xử oan cho ta." Thượng Quan Mạn không khỏi liếc mắt nhìn, bình sứ kia cực kỳ bình thường, đặt trong tay ông, cũng không thấy chỗ đặc biệt, nếu uống nó vào, thật có thể nhớ lại những chuyện cũ đã quên sao.... Mặt nàng không khỏi lộ vẻ chần chờ.

Thanh Phong tiên nhân giận: "Ngươi còn không tin lão đầu ta?" Liền làm bộ muốn thu hồi, Thượng Quan Mạn vội cười làm lành: "Nào dám không tin, ta uống là được" nhận lấy bình sứ, cuối cùng ngửa đầu uống cạn một hơi. Nháy mắt chỉ cảm thấy trái tim chợt vội vàng nhảy dựng lên, giống như linh hồn thoát ra khỏi cơ thể. Xung quanh nàng đều là bóng dáng mơ hồ, khóc lóc vui mừng lạnh lùng. Ý thức tràn vào trong đầu nàng như nước lũ vỡ đê, khiến nàng cơ hồ khó có thể chịu được.

"Như thế nào, nhớ lại cái gì chưa?"

Thanh Phong tiên nhân đột nhiên đưa ngón tay qua trước mặt, trợn to mắt ân cần nhìn nàng.

Nàng hết sức lấy lại bình tĩnh, chậm rãi lắc đầu, hồi lâu mới nói: "Tiên sinh gạt người, thứ này không khác nước sông, thuốc giải gì chứ!" Ném bình sứ lên bàn, lẫn lộn vào trong đống bình sứ trên bàn đá. Thanh Phong tiên nhân thiếu chút nữa nhảy dựng lên từ trên mặt đất: "Sao..... Làm sao có thể sai, ta ngửi thấy mùi vị giống nhau mà!"



Thượng Quan Mạn khí thế hung hăng: "Tiên sinh già mà không đáng kính, lại lừa gạt vãn bối uống nhầm độc dược, tiên sinh đừng đi nha, nếu là lưu lại bệnh chứng gì, vãn bối cũng dễ tìm tiên sinh lý luận......"

Thanh Phong tiên nhân bị nàng chất vấn xong sao còn dám không đi, cười khan ha ha, liền biến mất sau bụi hoa như một làn khói.

Hai đầu gối nàng mềm nhũn, ngã ngồi trên băng đá kia.

Nàng nhớ ra rồi, cái gì cũng..... Đều nhớ ra rồi.

"Mẫu thân......"

Một thanh âm trẻ con mềm mại vang lên, nàng quay đầu lại, Hách Liên Khuyết mặc áo lam chạy về phía nàng, chắc chạy đã lâu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đều là mồ hôi hột, nổi bật lên cặp mắt sáng rỡ của nó. Đây là hài nhi của nàng, hài nhi nàng mang thai mười tháng, máu thịt tương liên. Nàng nhớ năm ấy rời đi, mới chỉ là một đống nhăn nhúm, ba năm qua, nó đã trưởng thành lớn như vậy rồi. Không nhịn được ngồi xổm xuống giương tay ôm thân thể nhỏ bé của nó vào trong ngực, khoảnh khắc ôm lấy nó, nước mắt rơi đầy áo.

Hách Liên Khuyết không hiểu vì sao, nghi hoặc gãi gãi đầu.

Trong bụi hoa, có người chậm rãi đi tới nơi này, áo bào màu lam thêu hoa phất phơ trong gió, phác hoạ hình dáng thon dài, mặt mày thâm thúy, hình dáng rõ ràng, giống như trước kia.

Nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, sợi tóc lướt qua mặt trắng noãn của nàng, lọt vào con ngươi như hàn đàm của nàng.

Trong gió, hắn kêu nhẹ một tiếng: "Mạn nhi.... Nàng đã nhớ ra hết rồi."

Nàng cũng không nói chuyện, chỉ nhìn hắn. Hắn bước qua, vịn chặt đầu nàng, cách Hách Liên Khuyết, ôm cả hai người vào trong ngực.

Trong Tây Dao cung quý khí đường hoàng, xa hoa, Thanh Phong tiên nhân nhìn hoa mắt, vén áo khoác ngồi xuống đối diện Tô Lưu Cẩn mặc váy gấm màu lam, cười hì hì nói: "Tiểu Cẩn, ta cảm thấy ngươi mặc váy trắng là đẹp nhất." Đại cung nữ cận thân muốn thấp giọng khiển trách, Tô Lưu Cẩn dùng ánh mắt ngăn lại, nhẹ nói: "Đều lui xuống đi." Bà nhìn Nhu phi một cái, giọng nói trở nên ấm áp: "Huyên Nhi, con cũng lui đi."

Nhu phi nói một tiếng dạ thật nhỏ, ánh mắt quét qua trên mặt Thanh Phong tiên nhân, thấy ông mặc áo trắng có quy củ, tóc trắng dùng ngọc trâm búi lên, mặc dù không hợp lễ chế, cũng chỉnh tề nhiều. Rũ mắt xuống dẫn Đại cung nữ từ từ lui ra.

Thanh Phong tiên nhân nổi tiếng không chịu gò bó, không ngờ ở trước mặt Tô Lưu Cẩn lại lanh lợi như vậy.

Trong điện chỉ còn lại hai người, Thanh Phong tiên nhân cũng không dám không chút kiêng kỵ, cười hỏi: "Tiểu Cẩn tìm ta, nhất định là có chuyện quan trọng phải không."

Tô Lưu Cẩn mỉm cười: "Lần này Lưu Cẩn thật là có chuyện muốn nhờ."

Thanh Phong tiên nhân nghe vậy vỗ ngực: "Tiểu Cẩn ngươi cứ việc nói, sư thúc ta lên núi đao xuống biển lửa, muôn lần chết không chối từ."

Tô Lưu Cẩn không nhịn được cười lên: "Nào có nghiêm trọng như vậy, chỉ là muốn phiền sư thúc bào chế một loại thuốc cho ta." Ánh mắt nàng lóe lóe, mới đáp: "Độc dược không sắc không vị, khó có thể tra tìm nguyên nhân cái chết, làm cho người ta an tĩnh đi tây thiên."

Thanh Phong tiên nhân gãi gãi đầu: "Đó là kẻ thù nào, nếu là kẻ thù, lão già ta giết hắn thay ngươi!"

Nụ cười trên mặt Tô Lưu Cẩn dần dần nhạt, lại có vài tia hoảng hốt, nói thật nhỏ: "Nói là kẻ thù cũng không hẳn, hôm nay nàng ta chỉ tới giành thứ quý nhất của ta...." Đột ngột chuyển mắt cười với ông: "Sư thúc không cần để ý, chỉ cần làm là được, huống gì, độc dược khiến người ta khó truy ra cái chết này đối với sư thúc cũng đâu khó, không phải sao?."

Thanh Phong tiên nhân lập tức nhảy dựng lên từ trên ghế: "Tiểu Cẩn ngươi đừng xem nhẹ lão đầu ta, ta đi làm ngay!" Nói xong thoát ra điện như gió.

Tô Lưu Cẩn nhìn phương hướng ông rời đi, khóe môi mang theo nụ cười miễn cưỡng như có như không.

Trăng sáng nhô lên cao.

Hách Liên Khuyết ôm đầu gối ngồi ở trên bậc thềm ngọc, ánh đèn trong điện tỏa ra mờ mờ rơi xuống trên đầu vai nó, nâng cằm lên, đôi mắt tỏa sáng dị thường trong ánh đèn, chợt thở dài, liếc xéo Hoàn Tử cúi đầu mà đứng bên cạnh: "Ngươi nói xem, bọn họ đang nói cái gì?"

Từ vườn hoa trở lại, hai người liền vào trong phòng, mặt trời chiều ngã về tây, màn đêm buông xuống, bữa tối trình lên lại đem đi, hai người cũng không ra khỏi cửa phòng một bước. Hoàn Tử nhướng mí mắt lên: "Thuộc hạ không dám suy tính tâm tư của chủ tử."



Hách Liên Khuyết xoay mặt hừ hừ, mặc kệ nó.

Cửa điện "két" một tiếng bị mở ra, nháy mắt ánh hoàng hôn từ trong điện trào ra, chiếu khắp người nó khiến nó không khỏi nheo mắt ngửa mặt nhìn, chỉ thấy Thượng Quan Mạn và Hách Liên Du đạp vầng sáng đi ra, vạt áo Thượng Quan Mạn phất phới trước gió, sợi tóc mềm mại dính vào trên mặt như sứ. Hai con ngươi đen nhánh rơi vào trên mặt nó, tràn ra dịu dàng làm cho người ta như cảm thấy như gió xuân, bị ánh mắt dịu dàng như vậy nhìn, giống như cả trái tim đều trở nên ấm áp, thì ra mẫu thân của nó, là một người xinh đẹp ấm áp như thế này.

Hách Liên Khuyết không nhịn được, mắt màu lam sáng long lanh không hề chớp mắt chăm chú nhìn nàng, nàng cong mày đẹp trêu ghẹo: "Thế nào, không nhận ra mẫu thân rồi hả?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hách Liên Khuyết hiện lên khó hiểu, hơi nhếch môi nghiêng đầu: "Không phải!" Thượng Quan Mạn bị bộ dạng đáng yêu không được tự nhiên của nó chọc cười, không nhịn được duỗi ngón tay nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trắng của nó: "Con trai ta thật là cực kỳ đáng yêu." Hách Liên Khuyết giận, lại mặc cho nàng nhéo, lời nói cũng bởi vì bị nàng nhéo mặt mà trở nên hàm hồ: "Sao người có thể khen một nam tử hán là đáng yêu!..."

Thượng Quan Mạn không nhịn được hôn mặt nó hai cái. Hách Liên Khuyết cơ hồ nóng lên, che khuôn mặt nhỏ nhắn trừng nàng: "Đừng động tay động chân!" Nàng chỉ cười đến run rẩy hết cả người: "Con ta xấu hổ, lúc trước rõ ràng đã hôn...."

Hách Liên Khuyết thẹn quá thành giận: "Phụ hoàng, quản lý nữ nhân của người đi!"

Hách Liên Du cũng cười nhẹ, Thượng Quan Mạn ôm Hách Liên Khuyết cười vui sướng, trong mi mắt cong cong ẩn ẩn có ánh sáng lóe lên, đó là nước mắt, nụ cười của hắn dừng lại, mới nói nhỏ: "Yêu nhi, con phải xuất cung một khoảng thời gian với Thanh thúc thúc." Hách Liên Khuyết cảnh giác nhếch môi: "Xuất cung? tại sao? mẫu thân rõ ràng ở chỗ này, tại sao lại muốn hài nhi xuất cung?"

Thượng Quan Mạn mới dịu dàng an ủi: "Yêu nhi hãy đi trước, ta và phụ hoàng sẽ theo sau ngay."

Hách Liên Khuyết trừng mắt nhìn nàng, lông mi dài của nàng thấp thoáng, con ngươi như nước hồ, chỉ dịu dàng nhìn nó, lòng nó liền thả lỏng, rũ mắt xuống: "Vậy... Nhất định phải tới nha." Dừng một chút lại bổ sung: "Quân tử nhất ngôn, ngựa phi khó đuổi, không thể bởi vì mẫu thân là nữ nhân mà ngoại lệ đâu đó."

Thượng Quan Mạn nhẹ giọng cười lên: "Uh, nhất định."

Hách Liên Khuyết mang theo Hoàn Tử đi ra ngoài tìm Thanh Thụy, khắp mọi nơi đều yên tĩnh, gió phất nhẹ, bên trong phòng ánh nến chập chờn, thổi trúng hình chiếu lay động. Thượng Quan Mạn kéo váy xuống bậc thang, xoay người ngoái đầu nhìn lại cười một tiếng: "Thiếp đi nha”

Hách Liên Du đứng trong gió, mắt màu lam trầm trầm nhìn vào đáy mắt nàng: "Nửa canh giờ." Hắn dừng một chút: "Sau nửa canh giờ nàng còn chưa trở lại, ta liền phái người đi tìm nàng."

Nàng không khỏi mỉm cười: "Được."

Một chiếc xe ngựa dừng lại trong màn đêm, Thượng Quan Uyên đang chắp tay bồi hồi trong viện, nhìn thấy có bóng người từ xa xa đi tới nơi này, hắn chợt dừng chân nhìn. Thượng Quan Mạn mỉm cười, mặt mày nhu hòa. Vội vàng nghênh đón: "Mạn nhi, muội trở lại rồi."

Nàng ngẩng mặt lên nhìn hắn, cuối cùng gọi nhỏ: "Tam ca."

Thượng Quan Uyên không còn vui vẻ, nhìn mặt mày tươi cười của nàng, vẻ ấm áp trong con ngươi dần dần chìm xuống: "Muội đã nhớ ra rồi."

"Vâng"

"Vậy muội còn trở về làm gì?" Thượng Quan Uyên xoay người sải bước đi vào trong nhà. Nàng vội vàng gọi hắn ở phía sau: "Tam ca, muội tới là để cho ca biết, ngọc tỷ và bản đồ hoàng cung chôn dưới cây bạch quả trong Thù Ly cung."

Thượng Quan Uyên dừng lại, không khỏi nắm quyền: "Muội nói cho ta biết những thứ này có tác dụng gì."

Thượng Quan Mạn thấy hắn cuối cùng chịu nghe nàng nói chuyện, tiến lên một bước, nhẹ nói: "Muội không đành lòng nhìn ca và Tử Thanh xung đột vũ trang, mới có lòng riêng đổi di chiếu thành cửu ca, đi ngược với ý nguyện của phụ hoàng, người ra đi nhất định cũng không an ổn, hôm nay cho ca biết nơi ngọc tỷ cất dấu, như vậy dưới cửu tuyền, muội cũng có thể không thẹn khi gặp lại ông ấy."

Thượng Quan Uyên trầm mặt khiển trách: “Muội đang nói cái gì...." Nàng giương mắt mỉm cười với hắn: "Tam ca, giang sơn vốn là của ca, mặc dù Tử Thanh thống nhất hai nước, nhưng vẫn có con dân Tiền Tần ở đây. Hôm nay chàng nguyện ý quy ẩn rừng núi với muội, giang sơn này chính là vật về nguyên chủ rồi."

"Vật về nguyên chủ...." Hắn nhỏ giọng lẩm bẩm, nhìn nàng tựa như khóc tựa như cười: "Thập nhị muội, ta không cần hắn đồng tình với ta!"

Nàng chậm rãi lắc đầu: "Đây không phải là đồng tình, Tam ca, đây là trọng trách ca nên gánh."

"Coi như là như vậy, ta có thể nào cứ tiếp nhận như vậy!" Hắn bỗng dưng rống, trên trán nổi gân xanh, mắt đỏ nhìn chằm chằm nàng: "Tại sao hắn nói quy ẩn, ta liền phải thay hắn kế thừa, Tiền Tần đã không phải là Tiền Tần, muội không hiểu sao, giang sơn này đã là của hắn, là dựa vào lực lượng của hắn mà có được!"

Nàng hoảng hốt cười một tiếng: "Tam ca coi như là thành toàn cho muội được không, nếu cứ ở cùng hắn như vậy, lúc nào muội cũng nhớ tới phụ hoàng, nhớ tới ca, ngồi ở chỗ đó, muội sẽ không được an bình. Tam ca, cuối cùng vẫn là chúng ta hủy giang sơn của ca."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Phượng Nghịch

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook