Chương 90: Xúc xắc linh lung an hồng đậu tận xương tương tư có biết không (12.2)
Mộng Yểm
10/05/2018
Hách Liên Du rất ngoài ý muốn, nghe vậy nhìn sang, Thượng Quan Mạn cũng đúng lúc xoay người lại. Bốn mắt nhìn nhau, lại nhàn nhạt bỏ qua một bên. Ngược lại Hách Liên Du thấy trang phục nàng, hơi ngẩn ra.
Thượng Quan Mạn khách khí xa lạ gật đầu với hắn.
Tào Đức dẫn ba người vào buồng lò sưởi, cũng chỉ để cho ba người cách rèm nhìn vào trong, nhẹ nói: "Thánh thượng ngủ rất ngon, ba vị chủ tử liền yên tâm đi."
Bên trong rèm cũng vẻn vẹn trông thấy màn màu đen rủ xuống đất, che kín nửa thân hình Hoàng đế. Sương trắng lượn lờ trong lò hương, mùi thuốc nồng đậm xông vào mũi. Nhu Phi chiếu cố một ngày, đã mệt mỏi, được đỡ đến bên cạnh nghỉ ngơi. Trong điện chỉ mình Hoàng đế. Diệu Dương chen đến đằng trước, Hách Liên Du đứng ở sau lưng. Ba người gom lại một chỗ, liền thấy địa phương nhỏ đi. Nàng khẽ ngẩng đầu, lại đụng trước ngực hắn, búi tóc run rẩy. Nàng đưa mắt lên nhìn, cùng hơi thở ấm áp nhào tới trong điện, chỉ cảm thấy trên má nóng lên. Hắn lạnh nhạt liếc nhìn nàng, rút lui thân nhường ra đường đi.
Trong điện sáng như ban ngày chiếu vẻ mặt lạnh lùng của hắn. Chỉ nhìn từ xa thôi, lại khiến gương mặt Thượng Quan Mạn nóng như lửa đốt, chợt cảm thấy mấy phần buồn cười. Điều chỉnh thần sắc đưa hộp đựng thức ăn lên. Tào Đức yên lặng chuyển giao nội thị: "Thả vào trong lò che, Thánh thượng tỉnh dậy, cho người bưng lên." Hắn cố ý nói như vậy, cũng khiến Thượng Quan Mạn cảm tạ trong lòng.
Lại nghe một tiếng ho khan trong điện: "Người nào ở bên ngoài?"
Tào Đức cả kinh: "Thánh thượng tỉnh!" Vén rèm liền đi vào bên trong phòng, Thượng Quan Mạn theo đuôi mà vào, chỉ nghe Tào Đức thấp giọng hỏi: "Thánh thượng có gì phân phó."
Thanh âm Hoàng đế mang khàn khàn: "Trong miệng vô vị, Trẫm đói bụng."
Tào Đức liếc mắt nhìn Thượng Quan Mạn thật nhanh: "Lâm Quan Điện hạ mang theo cháo trắng, Thánh thượng muốn uống một chén không?"
Hoàng đế hỗn loạn "uh" một tiếng không nói thêm gì nữa.
Sớm có nội thị dùng chén vạn hoa đựng, trong chén cháo trắng bóng loáng, mùi thơm ngào ngạt, nàng một tay nhận lấy: "Để ta." Ngồi xuống ở ghế con bên giường, nghiêng thân dùng muỗng sứ múc đưa tới bên mép Hoàng đế. Mặt mày ông đều là hình dáng nguội lạnh, khóe mắt có vết nhăn mỏng, dấu vết năm tháng lưu lại. Nàng đang ở gần, khoảng cách gần như vậy, khiến cho nàng sinh ra vài tia hoảng hốt không thành thật. Hơi thở Hoàng đế mỏng dài, nàng lên tiếng gọi khẽ: "Phụ hoàng."
Hoàng đế "uh" một tiếng, tròng mắt như có như không mở ra, chỉ thấy một người con gái áo trắng mặt đẹp ngồi ở bên người, nhớ về hình ảnh tươi đẹp trong trí nhớ. Ông đột ngột nặng nề cầm cổ tay của nàng, thật chặt, nắm chặt thật thần kỳ. Trong mắt của ông như si như ảo, đôi môi mở ra, từ trong miệng phun ra thật nhỏ: "Lưu Cẩn."
Thân thể Thượng Quan Mạn đột nhiên thoáng một cái, bị ông nặng nề cầm, cũng không dám động, bản năng nhìn chung quanh. Diệu Dương chỉ kinh sợ đứng ở một bên. Tào Đức cũng đoán không kịp, vội kêu nhỏ: "Thánh thượng." Lại thấy Hách Liên Du chắp tay đứng ở phía sau rèm, châu bể đung đưa, ánh sáng trắng rực rỡ xẹt qua mặt mày thâm thuý của hắn, chợt thấy sát ý như kiếm trong mắt hắn. Nàng bị hù dọa mãnh liệt ra một thân mồ hôi lạnh, nhìn lại lần nữa, hắn đã tiến bước vào điện. Hoàng đế nắm cổ tay của nàng gắt gao không thả, hắn chậm rãi che mu bàn tay Hoàng đế, ghé vào bên tai Hoàng đế nhỏ giọng kêu lên: "Thánh thượng." Thanh âm vừa thấp vừa trầm, trầm ổn ấm áp, chỉ sợ quấy rầy ông. Ngực nàng vẫn đập thình thịch không ngừng, cũng thở phào nhẹ nhỏm, thì ra là nhìn lầm.
Không khỏi cũng kêu: "Phụ hoàng."
Nơi cổ họng Hoàng đế trầm trầm một tiếng, làm như thanh tỉnh, nhìn Thượng Quan Mạn hồi lâu, mới đè cổ họng mở miệng: "Là con." Tay lại chậm rãi buông lỏng ra.
Nàng vội đáp: "Là nhi thần."
Tào Đức cười nói: "Thánh thượng nằm mơ rồi, Lâm Quan Điện hạ đút ngài ăn cháo."
Thần sắc Hoàng đế tuy là mệt mỏi, ánh mắt vẫn sắc bén, chậm rãi quét qua mấy người, mới nói: "Tử Thanh cũng tới à." Hách Liên Du cũng chỉ nói một tiếng thật nhỏ: "Vâng"
Đột nhiên liền thấy ban đêm ấm lên. Trong buồng lò sưởi ánh đèn nhu hòa, ấm áp hương nhang, khép tại trên mặt chỉ cảm thấy ấm nhu, khiến cho nàng nhớ tới mỗi đêm 30, nàng và mẫu thân cùng mấy vị cô cô trong Thù Ly điện cùng nhau thức đêm. Cố Sung Viện và các cô cô vừa thêu vừa nói chuyện. Trong điện vô cùng ấm áp, chiếu bão tuyết bay tán loạn ngoài cửa sổ, nhìn theo chỉ màu sắc thái sặc sỡ, chỉ cảm thấy ánh sáng rực rỡ. Đáng tiếc là không bao lâu, Hà Hoàng hậu ban thưởng rượu độc, nhóm cô cô đi chết thì chết, cũng chỉ còn lại một mình La cô.
Nàng cúi đầu múc cháo đút tới bên mép Hoàng đế, Hoàng đế nhấp một hớp xoay mặt liền nói chuyện với Hách Liên Du. Hắn ngồi ở chỗ đó, màn màu đen chiếu hoa văn phức tạp trên mặt hắn, vẻ mặt ôn hoà sinh động, nụ cười chói mắt mê người, cực kỳ giống một nhi tử hiếu thuận hầu hạ dưới gối.
Tình thâm như vậy, cũng không biết là thật hay giả.
Thật cũng được, giả cũng được. Nàng chợt mất mác, quang cảnh tốt như vậy, có thể kéo dài bao lâu đây.
Mấy muỗng tiếp, Hoàng đế chỉ lắc đầu. Tào Đức vội nhận lấy chén từ trong tay nàng. Hoàng đế bất ngờ nói: "Chuyện Hoa nhi, là sơ sót của trẫm."
Chợt nghe ông nói tới Hoa Dương, mấy người đều là ngẩn ra, nháy mắt chỉ cảm thấy có trận gió xông vào qua khe màn, lưng chảy ròng ròng phát lạnh. Diệu Dương thấp thỏm bất an ngồi ở bên người Thượng Quan Mạn, ai cũng không dám nói chuyện. Cuối cùng Hách Liên Du trầm giọng đánh vỡ cục diện bế tắc: "Thánh thượng nén bi thương."
Hoa Dương mặc dù ngang ngược kiêu ngạo, nhưng tính tình thẳng thắn, nói một câu, liền có thể khiến cho Hoàng đế vui vẻ hồi lâu. Hoàng đế thật lâu không nói, sắc mặt động dung: "Trẫm chậm chạp không đồng ý hôn sự của Chiêu Dương, thật sự là không nỡ rời, chỉ muốn nàng ở dưới gối trẫm lâu chút. Chiêu nhi chưa gả, hôn sự của các Đế Cơ khác cũng kiềm lại, không nghĩ đến Hoa nhi mới vừa cập kê, đã xảy ra chuyện này." Dừng một chút, lại nói: "Người đầu bạc tiễn người đầu xanh."
Mấy người nhất thời cũng trầm mặc không nói.
Hắn nghiêng đầu hỏi Tào Đức: "Chuyện Hoa nhi, Hoàng hậu xử lý như thế nào."
Tào Đức vội nói: "Hồi hoàng thượng, Hoàng hậu lệnh cưỡng chế cung nhân loạn truyền, chỉ thông cáo Hoa Dương Điện hạ bệnh qua đời với bên ngoài, đã phát tang."
Hoàng đế chậm rãi gật đầu: "Nàng làm việc, trẫm từ trước đến giờ yên tâm."
Thượng Quan Mạn giật mình trong lòng, cho dù Hà Hoàng hậu không được sủng, nhưng bà là người trông coi lục cung. Ở thời điểm Hoàng đế không rảnh bận tâm, bà có thể giúp ông xử lý mọi chuyện, ràng buộc như vậy, mới càng khó cắt bỏ hơn. Chiêu Dương lấy được là sủng ái của Hoàng đế, mà Hoàng hậu, lại là tin tưởng có thể giao cho trách nhiệm nặng nề. Cho nên nếu họ không chạm đến ranh giới cuối cùng của Hoàng đế, Hoàng đế đều có thể làm như không thấy.
Từng tia lạnh lẽo từ trái tim tràn ra, trên mặt không khỏi mấy phần hoảng hốt.
Hoàng đế nháy mắt xoay người, cười nói: "Mạn nhi cũng cập kê đã lâu." Hắn liếc mắt nhìn Hách Liên Du, nói: "Chiêu nhi xuất giá, kế tiếp chỉ còn con."
Hách Liên Du lơ đãng cau mày, khẽ cong môi nhìn nàng, trong mắt cũng không có ý cười. Thượng Quan Mạn cúi đầu làm thẹn thùng, vừa giận vừa cáu: "Nhi thần không muốn gả, nhi thần muốn tiếp tục cùng phụ hoàng."
Diệu Dương chỉ cười hì hì ở một bên nghe.
Hoàng đế quả thật vui vẻ cười, lại thở dài nói: "Nữ nhi lớn lên, sống mãi nơi khuê các luôn không tốt." Hắn xoay mặt hỏi Hách Liên Du: "Những cống sĩ đó ngươi cũng đã gặp, có thể có người xứng với Mạn nhi của chúng ta?"
Vạn không ngờ được Hoàng đế sẽ hỏi hắn, sắc mặt Hách Liên Du sợ sệt, tĩnh mịch nhìn chằm chằm nàng hồi lâu cũng không rời đi. Trống ngực Thượng Quan Mạn đập thình thình, chỉ rũ mắt nhìn chằm chằm tua khéo léo dưới màn, vẫn là Tào Đức lên tiếng gọi: "Đại nhân." Hách Liên Du mới phục hồi tinh thần lại, nghiêng mắt nhìn nàng, đáp thong dong: "Điện hạ cành vàng lá ngọc, người bình thường sao xứng được."
Đây mới là hắn, lúc nào cũng là tác phong nhanh nhẹn, tư thái thong dong, trong lòng nàng cũng đột nhiên tức giận.
Hoàng đế cười lắc đầu: "Lời này của Tử Thanh không công bằng." Tào Đức thấy tinh thần ông dần dần tốt, mở miệng cười: "Thánh thượng, hôn sự của Chiêu Dương Điện hạ và Hách Liên Đại nhân sợ là phải chậm trễ, khi đó cũng qua thi đình rồi, không bằng để cho Lâm Quan Điện hạ chọn một vị Phò mã trong tam giáp. Nguyệt Dương Điện hạ cũng đã đến tuổi. Cùng lúc tam hỉ lâm môn, chẳng phải là chuyện vui."
Hoàng đế quả nhiên cao hứng: "Trẫm chuẩn Mạn nhi chọn trước, chọn trúng người nào trẫm cũng tùy con."
Nàng thoáng chốc mây đỏ đầy mặt, cúi đầu cười yếu ớt, hai gò má ửng hồng, tươi đẹp như hoa đào, trách cứ gọi: "Phụ hoàng!" Hoàng đế cười: "Các khanh xem, nàng lại cũng xấu hổ." Hách Liên Du cũng khẽ mỉm cười.
Nàng giận trách đứng dậy: "Phụ hoàng giễu cợt nhi thần, nhi thần sẽ không để ý đến người nữa." Đi đến ngoài màn, phân phó nội thị mang lò sưởi tới đây.
Chung quy vẫn là phải gả, vô luận là người nào, đối với nàng mà nói, đều đã vô vị.
Tào Đức nhân cơ hội nói: "Nhu Phi nương nương chiếu cố Thánh thượng một ngày, sợ là không qua được, không bằng để cho Lâm Quan Điện hạ hầu hạ ở bên người đi." Hoàng đế nói: "Cũng tốt."
Đối thoại của chủ tớ vang ở bên tai, Hách Liên Du không tự chủ được xoay mặt nhìn nàng. Nàng đứng ở trước vách tường màu đỏ, thật thấp dặn dò nội thị. Bức rèm che đung đưa, mang theo ánh ngược ở trên mặt nàng, phác hoạ mặt bên mỉm cười của nàng, vẻ mặt vô hạn hân hoan như vậy, nụ cười trên mặt hắn cuối cùng dần dần nhạt đi, rơi vào tức giận không lường được.
Bên trong buồng lò sưởi yên tĩnh lợi hại, Hoàng đế còn đang nói chuyện với Hách Liên Du. Bóng đêm đã sâu, giờ Tý đã qua, cung nhân đều đã đi ngủ. Diệu Dương không nhịn được ngáp một cái, chọc cho Tào Đức ghé mắt. Diệu Dương bị kinh sợ, vội che môi, Hoàng đế lại cười: "Diệu nhi mệt nhọc rồi, đưa Đế Cơ trở về đi."
Tào Đức vội gọi người đến đưa Diệu Dương trở về, qua một hồi lâu, Hoàng đế dần dần thấy mệt mỏi. Hách Liên Du đứng dậy cáo từ, Thượng Quan Mạn theo lễ đưa hắn ra khỏi buồng lò sưởi.
Bóng đêm sâu không thấy đáy, nội thị dẫn đường trước mặt, đèn cung đình chiếu thân hình cao to của hắn. Hắn cúi đầu theo thềm đi xuống, không thấy rõ mặt mũi, chỉ nghe giọng nói làm như chuyện phiếm: "Mấy ngày trước nghe Điện hạ quên mất chút chuyện, hôm nay chắc nhớ ra rồi."
Thượng Quan Mạn ở một bên, quét mắt nội thị trước mặt một vòng. Đêm đó tâm tình hắn khác thường, tương lai chắc sẽ muốn chế nhạo nàng, hôm nay là muốn đòi lại hết sao. Mọi chuyện của nàng ở trong mắt hắn, bất quá chỉ là câu chuyện cười. Thật may, may là trong lòng nàng nhớ rõ chỉ có lời nói, nàng chưa bao giờ hứa hẹn ở trước mặt hắn. Nàng chưa kịp đan anh kết ngọc cho hắn, là ai đã nói, nguyện cầu tâm một người, đầu bạc cũng không rời. Mộng đẹp kia tựa như lời thề, cuối cùng cũng bị hắn mạnh mẽ bóp chết, sẽ không bao giờ có nữa.
Nàng mỉm cười: "Đại nhân đối với lần này cũng rất là để ý, chuyện cũ đã qua rồi, chú ý hơn có ý nghĩa gì." Nàng vì vậy dừng bước, theo gió mỉm cười: "Đại nhân nói có phải hay không?."
Hắn cũng đột nhiên dừng chân xoay mắt, khẽ nhếch mặt theo thấy mặt mũi ẩn nhẫn của hắn. Hắn híp mắt nhìn nàng, vẻ mặt như vậy, giống như bị lời của nàng đâm trúng, quả thật máu tươi đầm đìa. Lòng của nàng đột ngột co quắp, sau một khắc thế nhưng hắn lại ý vị sâu xa cười: "Điện hạ không câu nệ tiểu tiết, thật khiến cho hạ thần bội phục." Hắn quét mắt một vòng nội thị chờ ở bên, con ngươi tĩnh mịch chỉ thấy thâm ý: "Những lời thần nói hôm đó, cũng không phải nói đùa, Điện hạ vẫn nên nhớ cho thỏa đáng."
Những vị hôn phu Chiêu Dương tìm đến thay nàng cũng không rõ số phận thế nào, nàng không biết nhưng cũng đoán được. Bất quá tại sao hôn nhân của nàng phải do hắn quyết định, nàng bị chọc tức cả người run rẩy, hắn đã xoay người xuống bậc thang.
Lạnh lùng nói: "Đa tạ Đại nhân nhắc nhở, nếu như Lâm Quan có gả, chắc chắn sẽ giúp chồng dạy con, cùng Phò mã tương kính như tân, cũng mong Đại nhân và tỷ tỷ như thế."
Trong bóng đêm thân hình thon dài của Hách Liên Du dừng lại, chợt đi về phía trước, cùng nội thị đi.
Mở mắt lần nữa, đã là rạng sáng ngày kế. Thời điểm sáng sớm là thời khắc lạnh nhất, tuy là đang cầm lò sưởi tay, vẫn đông lạnh run người. Đêm qua cũng không ngủ ở giường, tựa tại bên bàn chợp mắt thiếp đi. Tào Đức không tiếng động vào điện, quần áo còn mang theo hơi thở mùa xuân, tươi cười nói: "Nơi này do lão nô chiếu cố, Điện hạ đi nghỉ đi."
Nàng cũng không từ chối, gật đầu nói: "Vậy làm phiền A Ông."
Tào Đức vội nói: "Nào dám, đây là bổn phận của nô tài." Thượng Quan Mạn không nói thêm gì nữa.
Trong màn truyền đến thanh âm lật người, thỉnh thoảng một tiếng ho khan nhẹ. Tào Đức lẳng lặng hầu một chút, mới nghe bên trong màn truyền đến thanh âm còn nồng buồn ngủ của Hoàng đế: "Giờ gì rồi."
"Hồi hoàng thượng, tảng sáng."
Hoàng đế uh một tiếng, hỏi: "Mạn nhi vẫn còn ở bên ngoài sao?"
Tào Đức ngẩn ra: "Lão nô vừa khuyên Điện hạ đi nghỉ một chút, nếu Thánh thượng muốn gặp nàng, nô tài đi tuyên ngay." Hoàng đế mới nói: "Thôi." Tào Đức xốc màn, dùng vàng ròng vén lên, cười nói: "Các hoàng tử đang ở bên ngoài thỉnh an."
Hoàng đế nói: "Thái tử có tới không?" Tào Đức hơi chần chờ: "Hồi hoàng thượng, lão nô cũng không nhìn thấy thái tử Điện hạ." Vội bổ sung thêm: "Thái tử cũng bị bệnh, mấy ngày nay không ra phủ thái tử." Hoàng đế hừ lạnh một tiếng: "Hắn bệnh thật đúng thời điểm."
Ngay sau đó truyền đồ ăn sáng, Hoàng đế dùng vài hớp liền quẳng xuống. Tào Đức bất đắc dĩ, chỉ đành phải lui.
Hoàng đế quay mặt nói: "Ngươi ở cạnh trẫm mấy chục năm, cũng đã nhìn qua vô số người, ngươi cảm thấy nha đầu Lâm Quan kia như thế nào?" Tào Đức vẫn cười: "Thứ cho lão nô nói thẳng, tính tình của Lâm Quan Điện hạ, thật có mấy phần cực kỳ giống...." Hắn chưa nói xong, chỉ thấy Hoàng đế khoát tay, hơi không kiên nhẫn: "Trẫm không hỏi ngươi cái này." Tào Đức ha ha cười nói: "Chính là bởi vì giống người đó, lão nô tài mới phải nói, nếu nói là tư chất của nàng, chỉ sợ hơn thái tử rất nhiều, càng không cần phải nói các Đế Cơ."
Hoàng đế trầm ngâm không nói. Tào Đức từ trong lồng ngực lấy ra tờ giấy Tuyên Thành đang gấp lại: "Lão nô tình cờ có được, kính xin Thánh thượng xem một chút."
Hoàng đế cười nói: "Vật gì khiến ngươi để ý như vậy." Nhận lấy run run mở ra, nụ cười kia dần dần tắt.
Thượng Quan Mạn khách khí xa lạ gật đầu với hắn.
Tào Đức dẫn ba người vào buồng lò sưởi, cũng chỉ để cho ba người cách rèm nhìn vào trong, nhẹ nói: "Thánh thượng ngủ rất ngon, ba vị chủ tử liền yên tâm đi."
Bên trong rèm cũng vẻn vẹn trông thấy màn màu đen rủ xuống đất, che kín nửa thân hình Hoàng đế. Sương trắng lượn lờ trong lò hương, mùi thuốc nồng đậm xông vào mũi. Nhu Phi chiếu cố một ngày, đã mệt mỏi, được đỡ đến bên cạnh nghỉ ngơi. Trong điện chỉ mình Hoàng đế. Diệu Dương chen đến đằng trước, Hách Liên Du đứng ở sau lưng. Ba người gom lại một chỗ, liền thấy địa phương nhỏ đi. Nàng khẽ ngẩng đầu, lại đụng trước ngực hắn, búi tóc run rẩy. Nàng đưa mắt lên nhìn, cùng hơi thở ấm áp nhào tới trong điện, chỉ cảm thấy trên má nóng lên. Hắn lạnh nhạt liếc nhìn nàng, rút lui thân nhường ra đường đi.
Trong điện sáng như ban ngày chiếu vẻ mặt lạnh lùng của hắn. Chỉ nhìn từ xa thôi, lại khiến gương mặt Thượng Quan Mạn nóng như lửa đốt, chợt cảm thấy mấy phần buồn cười. Điều chỉnh thần sắc đưa hộp đựng thức ăn lên. Tào Đức yên lặng chuyển giao nội thị: "Thả vào trong lò che, Thánh thượng tỉnh dậy, cho người bưng lên." Hắn cố ý nói như vậy, cũng khiến Thượng Quan Mạn cảm tạ trong lòng.
Lại nghe một tiếng ho khan trong điện: "Người nào ở bên ngoài?"
Tào Đức cả kinh: "Thánh thượng tỉnh!" Vén rèm liền đi vào bên trong phòng, Thượng Quan Mạn theo đuôi mà vào, chỉ nghe Tào Đức thấp giọng hỏi: "Thánh thượng có gì phân phó."
Thanh âm Hoàng đế mang khàn khàn: "Trong miệng vô vị, Trẫm đói bụng."
Tào Đức liếc mắt nhìn Thượng Quan Mạn thật nhanh: "Lâm Quan Điện hạ mang theo cháo trắng, Thánh thượng muốn uống một chén không?"
Hoàng đế hỗn loạn "uh" một tiếng không nói thêm gì nữa.
Sớm có nội thị dùng chén vạn hoa đựng, trong chén cháo trắng bóng loáng, mùi thơm ngào ngạt, nàng một tay nhận lấy: "Để ta." Ngồi xuống ở ghế con bên giường, nghiêng thân dùng muỗng sứ múc đưa tới bên mép Hoàng đế. Mặt mày ông đều là hình dáng nguội lạnh, khóe mắt có vết nhăn mỏng, dấu vết năm tháng lưu lại. Nàng đang ở gần, khoảng cách gần như vậy, khiến cho nàng sinh ra vài tia hoảng hốt không thành thật. Hơi thở Hoàng đế mỏng dài, nàng lên tiếng gọi khẽ: "Phụ hoàng."
Hoàng đế "uh" một tiếng, tròng mắt như có như không mở ra, chỉ thấy một người con gái áo trắng mặt đẹp ngồi ở bên người, nhớ về hình ảnh tươi đẹp trong trí nhớ. Ông đột ngột nặng nề cầm cổ tay của nàng, thật chặt, nắm chặt thật thần kỳ. Trong mắt của ông như si như ảo, đôi môi mở ra, từ trong miệng phun ra thật nhỏ: "Lưu Cẩn."
Thân thể Thượng Quan Mạn đột nhiên thoáng một cái, bị ông nặng nề cầm, cũng không dám động, bản năng nhìn chung quanh. Diệu Dương chỉ kinh sợ đứng ở một bên. Tào Đức cũng đoán không kịp, vội kêu nhỏ: "Thánh thượng." Lại thấy Hách Liên Du chắp tay đứng ở phía sau rèm, châu bể đung đưa, ánh sáng trắng rực rỡ xẹt qua mặt mày thâm thuý của hắn, chợt thấy sát ý như kiếm trong mắt hắn. Nàng bị hù dọa mãnh liệt ra một thân mồ hôi lạnh, nhìn lại lần nữa, hắn đã tiến bước vào điện. Hoàng đế nắm cổ tay của nàng gắt gao không thả, hắn chậm rãi che mu bàn tay Hoàng đế, ghé vào bên tai Hoàng đế nhỏ giọng kêu lên: "Thánh thượng." Thanh âm vừa thấp vừa trầm, trầm ổn ấm áp, chỉ sợ quấy rầy ông. Ngực nàng vẫn đập thình thịch không ngừng, cũng thở phào nhẹ nhỏm, thì ra là nhìn lầm.
Không khỏi cũng kêu: "Phụ hoàng."
Nơi cổ họng Hoàng đế trầm trầm một tiếng, làm như thanh tỉnh, nhìn Thượng Quan Mạn hồi lâu, mới đè cổ họng mở miệng: "Là con." Tay lại chậm rãi buông lỏng ra.
Nàng vội đáp: "Là nhi thần."
Tào Đức cười nói: "Thánh thượng nằm mơ rồi, Lâm Quan Điện hạ đút ngài ăn cháo."
Thần sắc Hoàng đế tuy là mệt mỏi, ánh mắt vẫn sắc bén, chậm rãi quét qua mấy người, mới nói: "Tử Thanh cũng tới à." Hách Liên Du cũng chỉ nói một tiếng thật nhỏ: "Vâng"
Đột nhiên liền thấy ban đêm ấm lên. Trong buồng lò sưởi ánh đèn nhu hòa, ấm áp hương nhang, khép tại trên mặt chỉ cảm thấy ấm nhu, khiến cho nàng nhớ tới mỗi đêm 30, nàng và mẫu thân cùng mấy vị cô cô trong Thù Ly điện cùng nhau thức đêm. Cố Sung Viện và các cô cô vừa thêu vừa nói chuyện. Trong điện vô cùng ấm áp, chiếu bão tuyết bay tán loạn ngoài cửa sổ, nhìn theo chỉ màu sắc thái sặc sỡ, chỉ cảm thấy ánh sáng rực rỡ. Đáng tiếc là không bao lâu, Hà Hoàng hậu ban thưởng rượu độc, nhóm cô cô đi chết thì chết, cũng chỉ còn lại một mình La cô.
Nàng cúi đầu múc cháo đút tới bên mép Hoàng đế, Hoàng đế nhấp một hớp xoay mặt liền nói chuyện với Hách Liên Du. Hắn ngồi ở chỗ đó, màn màu đen chiếu hoa văn phức tạp trên mặt hắn, vẻ mặt ôn hoà sinh động, nụ cười chói mắt mê người, cực kỳ giống một nhi tử hiếu thuận hầu hạ dưới gối.
Tình thâm như vậy, cũng không biết là thật hay giả.
Thật cũng được, giả cũng được. Nàng chợt mất mác, quang cảnh tốt như vậy, có thể kéo dài bao lâu đây.
Mấy muỗng tiếp, Hoàng đế chỉ lắc đầu. Tào Đức vội nhận lấy chén từ trong tay nàng. Hoàng đế bất ngờ nói: "Chuyện Hoa nhi, là sơ sót của trẫm."
Chợt nghe ông nói tới Hoa Dương, mấy người đều là ngẩn ra, nháy mắt chỉ cảm thấy có trận gió xông vào qua khe màn, lưng chảy ròng ròng phát lạnh. Diệu Dương thấp thỏm bất an ngồi ở bên người Thượng Quan Mạn, ai cũng không dám nói chuyện. Cuối cùng Hách Liên Du trầm giọng đánh vỡ cục diện bế tắc: "Thánh thượng nén bi thương."
Hoa Dương mặc dù ngang ngược kiêu ngạo, nhưng tính tình thẳng thắn, nói một câu, liền có thể khiến cho Hoàng đế vui vẻ hồi lâu. Hoàng đế thật lâu không nói, sắc mặt động dung: "Trẫm chậm chạp không đồng ý hôn sự của Chiêu Dương, thật sự là không nỡ rời, chỉ muốn nàng ở dưới gối trẫm lâu chút. Chiêu nhi chưa gả, hôn sự của các Đế Cơ khác cũng kiềm lại, không nghĩ đến Hoa nhi mới vừa cập kê, đã xảy ra chuyện này." Dừng một chút, lại nói: "Người đầu bạc tiễn người đầu xanh."
Mấy người nhất thời cũng trầm mặc không nói.
Hắn nghiêng đầu hỏi Tào Đức: "Chuyện Hoa nhi, Hoàng hậu xử lý như thế nào."
Tào Đức vội nói: "Hồi hoàng thượng, Hoàng hậu lệnh cưỡng chế cung nhân loạn truyền, chỉ thông cáo Hoa Dương Điện hạ bệnh qua đời với bên ngoài, đã phát tang."
Hoàng đế chậm rãi gật đầu: "Nàng làm việc, trẫm từ trước đến giờ yên tâm."
Thượng Quan Mạn giật mình trong lòng, cho dù Hà Hoàng hậu không được sủng, nhưng bà là người trông coi lục cung. Ở thời điểm Hoàng đế không rảnh bận tâm, bà có thể giúp ông xử lý mọi chuyện, ràng buộc như vậy, mới càng khó cắt bỏ hơn. Chiêu Dương lấy được là sủng ái của Hoàng đế, mà Hoàng hậu, lại là tin tưởng có thể giao cho trách nhiệm nặng nề. Cho nên nếu họ không chạm đến ranh giới cuối cùng của Hoàng đế, Hoàng đế đều có thể làm như không thấy.
Từng tia lạnh lẽo từ trái tim tràn ra, trên mặt không khỏi mấy phần hoảng hốt.
Hoàng đế nháy mắt xoay người, cười nói: "Mạn nhi cũng cập kê đã lâu." Hắn liếc mắt nhìn Hách Liên Du, nói: "Chiêu nhi xuất giá, kế tiếp chỉ còn con."
Hách Liên Du lơ đãng cau mày, khẽ cong môi nhìn nàng, trong mắt cũng không có ý cười. Thượng Quan Mạn cúi đầu làm thẹn thùng, vừa giận vừa cáu: "Nhi thần không muốn gả, nhi thần muốn tiếp tục cùng phụ hoàng."
Diệu Dương chỉ cười hì hì ở một bên nghe.
Hoàng đế quả thật vui vẻ cười, lại thở dài nói: "Nữ nhi lớn lên, sống mãi nơi khuê các luôn không tốt." Hắn xoay mặt hỏi Hách Liên Du: "Những cống sĩ đó ngươi cũng đã gặp, có thể có người xứng với Mạn nhi của chúng ta?"
Vạn không ngờ được Hoàng đế sẽ hỏi hắn, sắc mặt Hách Liên Du sợ sệt, tĩnh mịch nhìn chằm chằm nàng hồi lâu cũng không rời đi. Trống ngực Thượng Quan Mạn đập thình thình, chỉ rũ mắt nhìn chằm chằm tua khéo léo dưới màn, vẫn là Tào Đức lên tiếng gọi: "Đại nhân." Hách Liên Du mới phục hồi tinh thần lại, nghiêng mắt nhìn nàng, đáp thong dong: "Điện hạ cành vàng lá ngọc, người bình thường sao xứng được."
Đây mới là hắn, lúc nào cũng là tác phong nhanh nhẹn, tư thái thong dong, trong lòng nàng cũng đột nhiên tức giận.
Hoàng đế cười lắc đầu: "Lời này của Tử Thanh không công bằng." Tào Đức thấy tinh thần ông dần dần tốt, mở miệng cười: "Thánh thượng, hôn sự của Chiêu Dương Điện hạ và Hách Liên Đại nhân sợ là phải chậm trễ, khi đó cũng qua thi đình rồi, không bằng để cho Lâm Quan Điện hạ chọn một vị Phò mã trong tam giáp. Nguyệt Dương Điện hạ cũng đã đến tuổi. Cùng lúc tam hỉ lâm môn, chẳng phải là chuyện vui."
Hoàng đế quả nhiên cao hứng: "Trẫm chuẩn Mạn nhi chọn trước, chọn trúng người nào trẫm cũng tùy con."
Nàng thoáng chốc mây đỏ đầy mặt, cúi đầu cười yếu ớt, hai gò má ửng hồng, tươi đẹp như hoa đào, trách cứ gọi: "Phụ hoàng!" Hoàng đế cười: "Các khanh xem, nàng lại cũng xấu hổ." Hách Liên Du cũng khẽ mỉm cười.
Nàng giận trách đứng dậy: "Phụ hoàng giễu cợt nhi thần, nhi thần sẽ không để ý đến người nữa." Đi đến ngoài màn, phân phó nội thị mang lò sưởi tới đây.
Chung quy vẫn là phải gả, vô luận là người nào, đối với nàng mà nói, đều đã vô vị.
Tào Đức nhân cơ hội nói: "Nhu Phi nương nương chiếu cố Thánh thượng một ngày, sợ là không qua được, không bằng để cho Lâm Quan Điện hạ hầu hạ ở bên người đi." Hoàng đế nói: "Cũng tốt."
Đối thoại của chủ tớ vang ở bên tai, Hách Liên Du không tự chủ được xoay mặt nhìn nàng. Nàng đứng ở trước vách tường màu đỏ, thật thấp dặn dò nội thị. Bức rèm che đung đưa, mang theo ánh ngược ở trên mặt nàng, phác hoạ mặt bên mỉm cười của nàng, vẻ mặt vô hạn hân hoan như vậy, nụ cười trên mặt hắn cuối cùng dần dần nhạt đi, rơi vào tức giận không lường được.
Bên trong buồng lò sưởi yên tĩnh lợi hại, Hoàng đế còn đang nói chuyện với Hách Liên Du. Bóng đêm đã sâu, giờ Tý đã qua, cung nhân đều đã đi ngủ. Diệu Dương không nhịn được ngáp một cái, chọc cho Tào Đức ghé mắt. Diệu Dương bị kinh sợ, vội che môi, Hoàng đế lại cười: "Diệu nhi mệt nhọc rồi, đưa Đế Cơ trở về đi."
Tào Đức vội gọi người đến đưa Diệu Dương trở về, qua một hồi lâu, Hoàng đế dần dần thấy mệt mỏi. Hách Liên Du đứng dậy cáo từ, Thượng Quan Mạn theo lễ đưa hắn ra khỏi buồng lò sưởi.
Bóng đêm sâu không thấy đáy, nội thị dẫn đường trước mặt, đèn cung đình chiếu thân hình cao to của hắn. Hắn cúi đầu theo thềm đi xuống, không thấy rõ mặt mũi, chỉ nghe giọng nói làm như chuyện phiếm: "Mấy ngày trước nghe Điện hạ quên mất chút chuyện, hôm nay chắc nhớ ra rồi."
Thượng Quan Mạn ở một bên, quét mắt nội thị trước mặt một vòng. Đêm đó tâm tình hắn khác thường, tương lai chắc sẽ muốn chế nhạo nàng, hôm nay là muốn đòi lại hết sao. Mọi chuyện của nàng ở trong mắt hắn, bất quá chỉ là câu chuyện cười. Thật may, may là trong lòng nàng nhớ rõ chỉ có lời nói, nàng chưa bao giờ hứa hẹn ở trước mặt hắn. Nàng chưa kịp đan anh kết ngọc cho hắn, là ai đã nói, nguyện cầu tâm một người, đầu bạc cũng không rời. Mộng đẹp kia tựa như lời thề, cuối cùng cũng bị hắn mạnh mẽ bóp chết, sẽ không bao giờ có nữa.
Nàng mỉm cười: "Đại nhân đối với lần này cũng rất là để ý, chuyện cũ đã qua rồi, chú ý hơn có ý nghĩa gì." Nàng vì vậy dừng bước, theo gió mỉm cười: "Đại nhân nói có phải hay không?."
Hắn cũng đột nhiên dừng chân xoay mắt, khẽ nhếch mặt theo thấy mặt mũi ẩn nhẫn của hắn. Hắn híp mắt nhìn nàng, vẻ mặt như vậy, giống như bị lời của nàng đâm trúng, quả thật máu tươi đầm đìa. Lòng của nàng đột ngột co quắp, sau một khắc thế nhưng hắn lại ý vị sâu xa cười: "Điện hạ không câu nệ tiểu tiết, thật khiến cho hạ thần bội phục." Hắn quét mắt một vòng nội thị chờ ở bên, con ngươi tĩnh mịch chỉ thấy thâm ý: "Những lời thần nói hôm đó, cũng không phải nói đùa, Điện hạ vẫn nên nhớ cho thỏa đáng."
Những vị hôn phu Chiêu Dương tìm đến thay nàng cũng không rõ số phận thế nào, nàng không biết nhưng cũng đoán được. Bất quá tại sao hôn nhân của nàng phải do hắn quyết định, nàng bị chọc tức cả người run rẩy, hắn đã xoay người xuống bậc thang.
Lạnh lùng nói: "Đa tạ Đại nhân nhắc nhở, nếu như Lâm Quan có gả, chắc chắn sẽ giúp chồng dạy con, cùng Phò mã tương kính như tân, cũng mong Đại nhân và tỷ tỷ như thế."
Trong bóng đêm thân hình thon dài của Hách Liên Du dừng lại, chợt đi về phía trước, cùng nội thị đi.
Mở mắt lần nữa, đã là rạng sáng ngày kế. Thời điểm sáng sớm là thời khắc lạnh nhất, tuy là đang cầm lò sưởi tay, vẫn đông lạnh run người. Đêm qua cũng không ngủ ở giường, tựa tại bên bàn chợp mắt thiếp đi. Tào Đức không tiếng động vào điện, quần áo còn mang theo hơi thở mùa xuân, tươi cười nói: "Nơi này do lão nô chiếu cố, Điện hạ đi nghỉ đi."
Nàng cũng không từ chối, gật đầu nói: "Vậy làm phiền A Ông."
Tào Đức vội nói: "Nào dám, đây là bổn phận của nô tài." Thượng Quan Mạn không nói thêm gì nữa.
Trong màn truyền đến thanh âm lật người, thỉnh thoảng một tiếng ho khan nhẹ. Tào Đức lẳng lặng hầu một chút, mới nghe bên trong màn truyền đến thanh âm còn nồng buồn ngủ của Hoàng đế: "Giờ gì rồi."
"Hồi hoàng thượng, tảng sáng."
Hoàng đế uh một tiếng, hỏi: "Mạn nhi vẫn còn ở bên ngoài sao?"
Tào Đức ngẩn ra: "Lão nô vừa khuyên Điện hạ đi nghỉ một chút, nếu Thánh thượng muốn gặp nàng, nô tài đi tuyên ngay." Hoàng đế mới nói: "Thôi." Tào Đức xốc màn, dùng vàng ròng vén lên, cười nói: "Các hoàng tử đang ở bên ngoài thỉnh an."
Hoàng đế nói: "Thái tử có tới không?" Tào Đức hơi chần chờ: "Hồi hoàng thượng, lão nô cũng không nhìn thấy thái tử Điện hạ." Vội bổ sung thêm: "Thái tử cũng bị bệnh, mấy ngày nay không ra phủ thái tử." Hoàng đế hừ lạnh một tiếng: "Hắn bệnh thật đúng thời điểm."
Ngay sau đó truyền đồ ăn sáng, Hoàng đế dùng vài hớp liền quẳng xuống. Tào Đức bất đắc dĩ, chỉ đành phải lui.
Hoàng đế quay mặt nói: "Ngươi ở cạnh trẫm mấy chục năm, cũng đã nhìn qua vô số người, ngươi cảm thấy nha đầu Lâm Quan kia như thế nào?" Tào Đức vẫn cười: "Thứ cho lão nô nói thẳng, tính tình của Lâm Quan Điện hạ, thật có mấy phần cực kỳ giống...." Hắn chưa nói xong, chỉ thấy Hoàng đế khoát tay, hơi không kiên nhẫn: "Trẫm không hỏi ngươi cái này." Tào Đức ha ha cười nói: "Chính là bởi vì giống người đó, lão nô tài mới phải nói, nếu nói là tư chất của nàng, chỉ sợ hơn thái tử rất nhiều, càng không cần phải nói các Đế Cơ."
Hoàng đế trầm ngâm không nói. Tào Đức từ trong lồng ngực lấy ra tờ giấy Tuyên Thành đang gấp lại: "Lão nô tình cờ có được, kính xin Thánh thượng xem một chút."
Hoàng đế cười nói: "Vật gì khiến ngươi để ý như vậy." Nhận lấy run run mở ra, nụ cười kia dần dần tắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.