Chương 16: Hai năm sau
JFang
23/07/2019
Sùng Kha năm hai mươi, Hoàng đế cử hành yến tiệc tẩy trần, chào đón Nam vương Trác Thiếu Hằng cùng Bắc vương Trác Thiếu Khanh từ biên cương thắng trận, khải hoàn trở về.
Trong phòng bao cao cấp trên lầu cao Thực Hương lầu- một trong những gia sản hồi môn lớn dưới tay Tô Tịch, Trầm Thư Kính yên lặng đứng nhìn dòng người chen lấn xô đẩy bên dưới.
Hôm nay là ngày đại quân thắng lớn trở về, Bắc Nam vương hợp lực không những đẩy lùi quân Phiên mà còn khiến cho Phiên quốc trở thành thuộc địa của Bình Tây quốc, mở rộng lãnh thổ quốc gia. Hoàng đế hay tin rất vui mừng, từ sớm đã đứng ở cổng thành chính chờ để đón đại quân.
Trầm Thư Kính lúc này đã sắp mười lăm tuổi, mùa Đông năm nay nàng sẽ cập kê. Gần hai năm trôi qua sau ngày trọng sinh, Trầm Thư Kính cũng trưởng thành không ít. Một tay y thuật thừa hưởng từ Vệ Quân thần y; cầm kì thi hoạ, thơ từ ca phú, thêu thùa, quản sổ sách, không cái nào nàng không tin thông. Vì có trí nhớ đời trước nên nàng học đặt biệt nhanh, khiến cho lão sư không ngừng khen ngợi.
Những ngày tháng qua, dưới sự trợ giúp của Trầm Thư Kính cùng sự cố gắng của chính Tô Tịch, địa vị trong phủ của bà mỗi ngày một tăng lên, càng thêm vững chắc. Nhưng dẫu rằng quyền lực trong tay có thể nói sánh ngang với Trầm Tường, nhưng bà vẫn cứ mềm yếu trước ông.
Trầm Thư Kính biết rõ phụ thân nàng là người như thế nào, từ lâu đã sớm lập kế hoạch để Tô Tịch từng chút một thấy rõ bộ mặt thật vị phu quân đáng kính của mình.
Hỷ Tình đứng bên cạnh nhìn Trầm Thư Kính lại lâm vào trầm tư, nàng khe khẽ thở dài. Kể từ khi rớt xuống hồ băng năm đó, tiểu thư của nàng dường như càng thêm phiền muộn không hợp với lứa tuổi. Hai năm qua, tiểu thư giúp phu nhân từng bước lấy lại uy quyền, giúp Đại thiếu gia có chỗ đứng trong quân doanh, thay phu nhân dẹp loạn An di nương cùng vị tiểu thư thứ xuất hồ nháo. Thành công nhiều như vậy nhưng nàng lại không thấy tiểu thư cười lần nào.
So với tiểu thư lúc trước mặc dù có chút ngây thơ dễ tin tưởng người khác, nhưng ý cười cùng sự hoan hỉ trong ánh mắt vẫn luôn ngập tràn. Tiểu thư bây giờ đã trưởng thành, càng thêm hiểu chuyện, càng thêm đa mưu túc trí, tài sắc vẹn toàn. Nhưng nàng lại không vui, có chăng chỉ là ý cười nhợt nhạt, chưa đạt đến đáy mắt.
Túc Tình nhìn hai chủ tớ một người ưu tư một kẻ phiền lòng, đáy lòng cũng trầm xuống không ít. Túc Tình tên thật là Xích Tử- là một trong mười ám vệ do đích thân Nam vương gia bồi dưỡng, cũng là một trong Tứ Đại hộ pháp của Kiến Ninh trang. Nàng vốn kiêu ngạo, lại sỗ sàng, luôn vì vương gia mà vào sinh ra tử.
Bỗng nhiên hai năm trước, vương gia nói với nàng: "Tử, ngươi theo bản vương cũng lâu, biết rõ cố chấp bản vương dành cho Trầm Tam tiểu thư là như thế nào. Nay nàng không an toàn, bên người lại chẳng có hộ vệ nữ, ta muốn ngươi đến Trầm phủ, thay ta bảo hộ nàng an toàn, có được hay không?"
Túc Tình ngạc nhiên nhìn vương gia của mình, lần đầu, lần đầu nàng thấy vương gia vì một người mà xuống nước đến như vậy. Vương gia biết rõ nếu ép buộc nàng, nàng vẫn sẽ đi, nhưng tâm không cam lòng không nguyện, khó tránh khỏi sẽ có lúc lơi là cảnh giác, hại đến Trầm Thư Kính. Nên người dùng cách hỏi ý nàng, dùng chân tâm đối với Trầm Thư Kính mà đả động nàng, đồng thời cũng đánh đòn cảnh cáo cho nàng biết mức độ quan trọng của Trầm Thư Kính trong lòng người.
Nàng dù không muốn cũng không thể, đành phải nhận lời.
Ngày đầu nàng đến Trầm quốc công phủ, chân vừa mới bước vào Hoà Kính viên đã thấy bóng dáng một nữ tử đầy kinh hãi thế tục.
Nàng ấy đẹp đến như tiên tử, làn da dường như trong suốt dưới ánh mặt trời, khuôn mặt hồng hồng căng bóng, mắt mũi miệng mỗi một thứ đều như được thượng đế tự tay tỉ mỉ khắc hoạ. Nữ nhân như thế, sau khi trưởng thành chắc chắn sẽ diễm áp quần phương*, hồng nhan hoạ thuỷ.
Túc Tình đưa ra lời chốt rồi vẫn giữ thái độ khinh thường với Trầm Thư Kính. Sau đó, thái độ khinh thường nhất cố* của Túc Tình từng ngày từng ngày, từng chút từng chút bị tác động bởi sự thông minh, cơ trí lại tài giỏi của Trầm Thư Kính, cuối cùng chậm rãi tiếp nhận chủ tử là nàng.
Cả phòng bao lâm vào yên lặng, đột nhiên bị phá vỡ bởi tiếng hò reo của dân chúng bên dưới. Trầm Thư Kính giật mình nhìn xuống, trông thấy cửa thành đã mở, đại quân đang lần lượt tiến vào Đế thành.
Dẫn đầu là đội nhân mã hộ tống Sùng Kha Hoàng đế, ở giữa là hai thân ảnh đầy uy nghi của hai vị vương gia.
Trác Thiếu Khanh là Ngũ hoàng tử hiệu Bắc vương, năm nay hai mươi hai tuổi, là bào huynh cùng mẹ với Trác Thiếu Hằng. Hắn thừa hưởng toàn bộ nét đẹp từ Hinh Đức phi năm đó, tuy diễm lệ nhưng lại đầy khí phách. Trên người khoác chiến bào màu đỏ, đầu đội mũ sắt có đuôi gắn năm chiếc lông công.
Bên cạnh hắn, Trác Thiếu Hằng tay cầm dây cương ngựa, chậm rãi thúc. Hắc bào bên trong làm nổi bật chiến bào màu tím. Mũ sắt với lông công màu đen càng làm hắn thêm âm trầm. Gương mặt điên đảo chúng sinh nhưng lúc nào cũng thờ ơ lạnh nhạt.
Theo sau hai người là phần lớn người có chiến công trong trận đánh vừa rồi, uy nghi vang dội mà đi trong tiếng hô hào của dân chúng.
Như cảm nhận được có ánh mắt nhìn mình từ trên cao, Trác Thiếu Hằng thình lình ngẩng đầu lên. Hắn trông thấy nơi song cửa sổ kia, hình bóng mà bản thân hắn ngày nhớ đêm mong, nhớ đến phát điên.
Nàng đứng cùng chiều với ánh nắng, nắng vàng như trợ lực thêm cho dung nhan mỹ lệ của nàng. Một thân y phục màu bửu lam thêu tranh cảnh, trâm ngọc trắng thuần khắc hình phượng hoàng ở trên búi tóc đen tựa như phát sáng. Mắt phượng kinh ngạc nhìn hắn, đôi môi hoa đào hơi hơi mím chặt.
Trác Thiếu Hằng dẫn quân đi đã gần hai năm, đến tận hôm nay mới khải hoàn trở về. Trên chiến trường lạnh giá khắc nghiệt, bầu bạn cùng hắn chỉ có vó ngựa cùng đao kiếm vô tình.
Hai năm, chưa ngày nào hắn thôi nhớ Trầm Thư Kính, thôi nhớ đến nữ nhân xinh đẹp dưới tán cây ở Hoà Kính viên.
Ngay cả khi đang trong khoảnh khắc cửu tử nhất sinh, tâm trí hắn vẫn tràn ngập hình bóng của nàng. Khi đó cứ ngỡ mình đã chết, tiếc nuối ôm lấy giấc mộng được cùng nàng bái đường mà đau thương nhắm mắt.
Nỗi đau khổ khi ấy, cả đời Trác Thiếu Hằng cũng không thể quên.
Trầm Thư Kính cũng bất ngờ không kém khi hắn ngẩng đầu, nàng tuy có hốt hoảng trong đáy mắt, nhưng vẫn rất hiểu lễ nghi mà gật đầu với hắn.
Nam vương có một đôi mắt rất đặc biệt, giống với mắt của Ân Tang, lạnh nhạt sắc bén.
Nhận thấy người bên trên luống cuống, Trác Thiếu Hằng khẽ bật cười rồi không nhìn nữa, chăm chú phía trước mà đi. Chỉ có hắn biết, khoảnh khắc cúi đầu xuống, ái tình trong mắt được khống chế tốt bỗng chốc trào ra như sóng biển.
Trầm Thư Kính trở về khi đại quân vào hết bên trong Đế thành. Hôm nay nàng đi cốt là để nhìn xem ca ca có ổn hay không, sau khi thấy ca ca chỉ bị vết thương nhẹ ở tay trái, đáy lòng treo cao cũng chậm rãi hạ xuống. Nào ngờ lại phát hiện, Nam vương Trác Thiếu Hằng cùng nam tử tử y đời trước khí chất hoàn toàn tương đồng, lại có cả cặp mắt rất giống với Ân Tang.
Nàng nhất định phải xác định xem, nam tử đời trước liệu có phải là Trác Thiếu Hằng hay không.
—Chú thích—
*Diễm áp quần phương: đẹp điên đảo, lấn át tất cả.
*Khinh thường nhất cố: một mực trước sau khinh thường.
Trong phòng bao cao cấp trên lầu cao Thực Hương lầu- một trong những gia sản hồi môn lớn dưới tay Tô Tịch, Trầm Thư Kính yên lặng đứng nhìn dòng người chen lấn xô đẩy bên dưới.
Hôm nay là ngày đại quân thắng lớn trở về, Bắc Nam vương hợp lực không những đẩy lùi quân Phiên mà còn khiến cho Phiên quốc trở thành thuộc địa của Bình Tây quốc, mở rộng lãnh thổ quốc gia. Hoàng đế hay tin rất vui mừng, từ sớm đã đứng ở cổng thành chính chờ để đón đại quân.
Trầm Thư Kính lúc này đã sắp mười lăm tuổi, mùa Đông năm nay nàng sẽ cập kê. Gần hai năm trôi qua sau ngày trọng sinh, Trầm Thư Kính cũng trưởng thành không ít. Một tay y thuật thừa hưởng từ Vệ Quân thần y; cầm kì thi hoạ, thơ từ ca phú, thêu thùa, quản sổ sách, không cái nào nàng không tin thông. Vì có trí nhớ đời trước nên nàng học đặt biệt nhanh, khiến cho lão sư không ngừng khen ngợi.
Những ngày tháng qua, dưới sự trợ giúp của Trầm Thư Kính cùng sự cố gắng của chính Tô Tịch, địa vị trong phủ của bà mỗi ngày một tăng lên, càng thêm vững chắc. Nhưng dẫu rằng quyền lực trong tay có thể nói sánh ngang với Trầm Tường, nhưng bà vẫn cứ mềm yếu trước ông.
Trầm Thư Kính biết rõ phụ thân nàng là người như thế nào, từ lâu đã sớm lập kế hoạch để Tô Tịch từng chút một thấy rõ bộ mặt thật vị phu quân đáng kính của mình.
Hỷ Tình đứng bên cạnh nhìn Trầm Thư Kính lại lâm vào trầm tư, nàng khe khẽ thở dài. Kể từ khi rớt xuống hồ băng năm đó, tiểu thư của nàng dường như càng thêm phiền muộn không hợp với lứa tuổi. Hai năm qua, tiểu thư giúp phu nhân từng bước lấy lại uy quyền, giúp Đại thiếu gia có chỗ đứng trong quân doanh, thay phu nhân dẹp loạn An di nương cùng vị tiểu thư thứ xuất hồ nháo. Thành công nhiều như vậy nhưng nàng lại không thấy tiểu thư cười lần nào.
So với tiểu thư lúc trước mặc dù có chút ngây thơ dễ tin tưởng người khác, nhưng ý cười cùng sự hoan hỉ trong ánh mắt vẫn luôn ngập tràn. Tiểu thư bây giờ đã trưởng thành, càng thêm hiểu chuyện, càng thêm đa mưu túc trí, tài sắc vẹn toàn. Nhưng nàng lại không vui, có chăng chỉ là ý cười nhợt nhạt, chưa đạt đến đáy mắt.
Túc Tình nhìn hai chủ tớ một người ưu tư một kẻ phiền lòng, đáy lòng cũng trầm xuống không ít. Túc Tình tên thật là Xích Tử- là một trong mười ám vệ do đích thân Nam vương gia bồi dưỡng, cũng là một trong Tứ Đại hộ pháp của Kiến Ninh trang. Nàng vốn kiêu ngạo, lại sỗ sàng, luôn vì vương gia mà vào sinh ra tử.
Bỗng nhiên hai năm trước, vương gia nói với nàng: "Tử, ngươi theo bản vương cũng lâu, biết rõ cố chấp bản vương dành cho Trầm Tam tiểu thư là như thế nào. Nay nàng không an toàn, bên người lại chẳng có hộ vệ nữ, ta muốn ngươi đến Trầm phủ, thay ta bảo hộ nàng an toàn, có được hay không?"
Túc Tình ngạc nhiên nhìn vương gia của mình, lần đầu, lần đầu nàng thấy vương gia vì một người mà xuống nước đến như vậy. Vương gia biết rõ nếu ép buộc nàng, nàng vẫn sẽ đi, nhưng tâm không cam lòng không nguyện, khó tránh khỏi sẽ có lúc lơi là cảnh giác, hại đến Trầm Thư Kính. Nên người dùng cách hỏi ý nàng, dùng chân tâm đối với Trầm Thư Kính mà đả động nàng, đồng thời cũng đánh đòn cảnh cáo cho nàng biết mức độ quan trọng của Trầm Thư Kính trong lòng người.
Nàng dù không muốn cũng không thể, đành phải nhận lời.
Ngày đầu nàng đến Trầm quốc công phủ, chân vừa mới bước vào Hoà Kính viên đã thấy bóng dáng một nữ tử đầy kinh hãi thế tục.
Nàng ấy đẹp đến như tiên tử, làn da dường như trong suốt dưới ánh mặt trời, khuôn mặt hồng hồng căng bóng, mắt mũi miệng mỗi một thứ đều như được thượng đế tự tay tỉ mỉ khắc hoạ. Nữ nhân như thế, sau khi trưởng thành chắc chắn sẽ diễm áp quần phương*, hồng nhan hoạ thuỷ.
Túc Tình đưa ra lời chốt rồi vẫn giữ thái độ khinh thường với Trầm Thư Kính. Sau đó, thái độ khinh thường nhất cố* của Túc Tình từng ngày từng ngày, từng chút từng chút bị tác động bởi sự thông minh, cơ trí lại tài giỏi của Trầm Thư Kính, cuối cùng chậm rãi tiếp nhận chủ tử là nàng.
Cả phòng bao lâm vào yên lặng, đột nhiên bị phá vỡ bởi tiếng hò reo của dân chúng bên dưới. Trầm Thư Kính giật mình nhìn xuống, trông thấy cửa thành đã mở, đại quân đang lần lượt tiến vào Đế thành.
Dẫn đầu là đội nhân mã hộ tống Sùng Kha Hoàng đế, ở giữa là hai thân ảnh đầy uy nghi của hai vị vương gia.
Trác Thiếu Khanh là Ngũ hoàng tử hiệu Bắc vương, năm nay hai mươi hai tuổi, là bào huynh cùng mẹ với Trác Thiếu Hằng. Hắn thừa hưởng toàn bộ nét đẹp từ Hinh Đức phi năm đó, tuy diễm lệ nhưng lại đầy khí phách. Trên người khoác chiến bào màu đỏ, đầu đội mũ sắt có đuôi gắn năm chiếc lông công.
Bên cạnh hắn, Trác Thiếu Hằng tay cầm dây cương ngựa, chậm rãi thúc. Hắc bào bên trong làm nổi bật chiến bào màu tím. Mũ sắt với lông công màu đen càng làm hắn thêm âm trầm. Gương mặt điên đảo chúng sinh nhưng lúc nào cũng thờ ơ lạnh nhạt.
Theo sau hai người là phần lớn người có chiến công trong trận đánh vừa rồi, uy nghi vang dội mà đi trong tiếng hô hào của dân chúng.
Như cảm nhận được có ánh mắt nhìn mình từ trên cao, Trác Thiếu Hằng thình lình ngẩng đầu lên. Hắn trông thấy nơi song cửa sổ kia, hình bóng mà bản thân hắn ngày nhớ đêm mong, nhớ đến phát điên.
Nàng đứng cùng chiều với ánh nắng, nắng vàng như trợ lực thêm cho dung nhan mỹ lệ của nàng. Một thân y phục màu bửu lam thêu tranh cảnh, trâm ngọc trắng thuần khắc hình phượng hoàng ở trên búi tóc đen tựa như phát sáng. Mắt phượng kinh ngạc nhìn hắn, đôi môi hoa đào hơi hơi mím chặt.
Trác Thiếu Hằng dẫn quân đi đã gần hai năm, đến tận hôm nay mới khải hoàn trở về. Trên chiến trường lạnh giá khắc nghiệt, bầu bạn cùng hắn chỉ có vó ngựa cùng đao kiếm vô tình.
Hai năm, chưa ngày nào hắn thôi nhớ Trầm Thư Kính, thôi nhớ đến nữ nhân xinh đẹp dưới tán cây ở Hoà Kính viên.
Ngay cả khi đang trong khoảnh khắc cửu tử nhất sinh, tâm trí hắn vẫn tràn ngập hình bóng của nàng. Khi đó cứ ngỡ mình đã chết, tiếc nuối ôm lấy giấc mộng được cùng nàng bái đường mà đau thương nhắm mắt.
Nỗi đau khổ khi ấy, cả đời Trác Thiếu Hằng cũng không thể quên.
Trầm Thư Kính cũng bất ngờ không kém khi hắn ngẩng đầu, nàng tuy có hốt hoảng trong đáy mắt, nhưng vẫn rất hiểu lễ nghi mà gật đầu với hắn.
Nam vương có một đôi mắt rất đặc biệt, giống với mắt của Ân Tang, lạnh nhạt sắc bén.
Nhận thấy người bên trên luống cuống, Trác Thiếu Hằng khẽ bật cười rồi không nhìn nữa, chăm chú phía trước mà đi. Chỉ có hắn biết, khoảnh khắc cúi đầu xuống, ái tình trong mắt được khống chế tốt bỗng chốc trào ra như sóng biển.
Trầm Thư Kính trở về khi đại quân vào hết bên trong Đế thành. Hôm nay nàng đi cốt là để nhìn xem ca ca có ổn hay không, sau khi thấy ca ca chỉ bị vết thương nhẹ ở tay trái, đáy lòng treo cao cũng chậm rãi hạ xuống. Nào ngờ lại phát hiện, Nam vương Trác Thiếu Hằng cùng nam tử tử y đời trước khí chất hoàn toàn tương đồng, lại có cả cặp mắt rất giống với Ân Tang.
Nàng nhất định phải xác định xem, nam tử đời trước liệu có phải là Trác Thiếu Hằng hay không.
—Chú thích—
*Diễm áp quần phương: đẹp điên đảo, lấn át tất cả.
*Khinh thường nhất cố: một mực trước sau khinh thường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.